Tâm Nhận

Chương 29

Trình Trì đương nhiên không thể buông tha Vương Khôn, nhưng rốt cuộc đối phó với cậu ta như thế nào, cô vẫn chưa có manh mối.

Dương Tĩnh đề nghị, không nói nhiều, trực tiếp đánh cho cậu ta một trận tơi bời.

Trình Trì cảm thấy, thế này quá có lợi cho cậu ta, trừ phi đánh đến chết, nếu không, không nguôi được giận, còn mang họa vào người.

Chỉ còn hai tháng là thi đại học, Trình Chính Niên thật sự rất căng thẳng, lúc này quậy đến ồn ào, cô nhất định sẽ không được yên ổn.

Chuyện này Vương Khôn xử lý khá sạch sẽ, mấy tên kia đã không thể tìm thấy, cũng không phải gương mặt quen thuộc quanh trường, nếu còn có thể tìm được bọn chúng, Trình Trì không ngại báo cảnh sát.

Bây giờ không để lại dấu vết gì, ngay cả chứng cứ cũng không có dù chỉ một chút.

Nhìn Vương Khôn ngày càng kiêu ngạo, trong lòng Trình Trì vô cùng bực bội, rốt cuộc quyết định, quan tâm con mẹ nó ấy, đánh trước rồi tính!

Dự kiến vào trưa thứ hai tuần sau, mấy tên đàn em của Dương Tĩnh, trực tiếp kéo cậu ta vào WC nam, trước tiên ấn đầu vào bồn tiểu, sau đó cởi quần áo treo lên đánh.

Nhưng, dường như đã sớm bắt được tín hiệu, thứ hai Vương Khôn không hề tới trường, hơn nữa mấy ngày sau đó, cậu ta cũng chưa từng lộ mặt.

Thứ sáu tan học, Dương Tĩnh thở hồng hộc đuổi theo Trình Trì, Hứa Nhận.

“Nghe tin gì chưa, tên Vương Khôn kia, lần trước ngủ với phụ nữ ở phố đèn đỏ, nhiễm bệnh, hiện tại con mẹ nó đã vào bệnh viện rồi.” Cậu vô cùng hả giận cất cao giọng: “Đừng nói chúng ta không cho đường sống, chính cậu ta muốn tìm đường chết mẹ nó không ai ngăn được, cái này gọi là gì? Báo ứng!”

Trình Trì nhíu mày, hỏi: “Bệnh gì, HIV hả?”

“Không phải, không nghiêm trọng như vậy, chỉ mắc bệnh về đường tình dục, không chết được, nhưng nghe nói bên dưới sắp hỏng rồi.” Tâm trạng Dương Tĩnh vô cùng nhẹ nhàng sung sướng: “Cái này so với đánh cậu ta một trận thì hả giận hơn nhiều.”

“Đúng là hả giận.” Trình Trì nói xong nhìn Hứa Nhận: “Nhưng em cảm thấy khá kì quái.”

“Sao thế?”

“Có phải quá trùng hợp hay không?”

Dương Tĩnh tiếp lời: “Không đến mức đấy đâu!”

———–

Ngày Hứa Nhận đi gặp Bạch Tư Tư, thời tiết vẫn ảm đạm, giống như ngày Trình Trì bị bắt nạt, mây đen che kín, âm u nặng nề

Trước nhà ga Lộc Châu.

“Hai vạn tệ.” Hứa Nhận đưa một túi vải đựng tiền cho Bạch Tư Tư: “Đây là tất cả số tiền tôi tiết kiệm được, không nhiều lắm, chờ sau này có, tôi lại trả tiếp cho cô.”

Bạch Tư Tư không khách khí với anh, nhận túi tiền, nói: “Tôi định đi Thượng Hải, chữa bệnh trước, sau đó tìm một công việc sạch sẽ.”

“Ừ.”

“Thật ra anh không cần cho tôi tiền.” Bạch Tư Tư cùng anh đi về phía nhà chờ: “Tôi nợ anh một ân tình, nên giúp anh.”

Hứa Nhận không tỏ vẻ gì, ánh mắt thâm trầm: “Loại chuyện này, với cô mà nói, chung quy không tốt.”

Bạch Tư Tư nhìn anh, thật lâu sau, lẩm bẩm nói: “Tôi phát hiện người như anh, rất mâu thuẫn, có đôi khi tâm tư rất cứng rắn, tàn nhẫn, có thù tất báo, lần đầu tiên anh tìm tôi, nói muốn làm tên nhóc kia, ánh mắt đáng sợ đó, làm tôi cảm thấy, chọc vào anh, nhất định là sai lầm lớn nhất mà cậu ta phạm phải; nhưng hiện tại, tôi phát hiện thật ra anh rất tốt, trái tim anh không lạnh lùng như vậy.”

Hứa Nhận trầm mặt không nói gì.

Đến khi vào trạm, Bạch Tư Tư nhận lấy túi hành lý trong tay anh: “Anh nói sau khi xong việc sẽ nói cho tôi nguyên nhân, hiện tại có thể nói không? Dù sao tôi cũng không muốn không có lí do mà… Làm một việc tội lỗi này.”

Hứa Nhận nói: “Cậu ta từng đánh tôi.”

“Chỉ như vậy?”

“Cậu ta muốn làm tổn thương người phụ nữ của tôi.”

“Là nguyên nhân này.” Bạch Tư Tư đột nhiên cười.

Anh là một người đàn ông hai bàn tay trắng, chỉ biết vì người yêu sâu đậm, bôn ba núi đao biển lửa.

Cô ta xách túi hành lý xoay người rời đi, Hứa Nhận đột nhiên gọi cô ta lại.

Bạch Tư Tư xoay người, anh ngập ngừng một chút, nói: “Cô không phải cảm thấy tội lỗi, chuyện này do tôi tạo nghiệt, tôi tự gánh.”

Bạch Tư Tư thoáng ngửa đầu, nhìn ánh đèn trắng xóa trên đỉnh đầu, khóe miệng cong lên, cô ta nói: “Bỗng nhiên thật hâm mộ cô ấy.”

———-

Trình Lệ Minh vì lần trước chơi bỏng cánh tay Hứa Nhận mà bị Trình Trì vắng vẻ vài tháng, sau sinh nhật quan hệ mới thoáng ấm lại một chút, nhưng gần đây, có khả năng lại bốc cháy từ tàn tro.

Tuy gã không dám làm gì, nhưng trong tối ngoài sáng, Trình Lệ Minh vẫn đe dọa cảnh cáo Hứa Nhận rất nhiều lần, muốn anh giữ khoảng cách với Trình Trì, trong đó cũng không thiếu kẹp dao giấu kiếm mà hạ thấp sỉ nhục.

Hứa Nhận vẫn có bộ dáng đến chết cũng không sờn, không phản bác, cũng không lấy lòng.

Trình Lệ Minh hận anh đến ngứa răng, rồi lại vì Trình Trì và Trình Chính Niên, không dám làm gì với anh.

Hai tháng cuối cùng, tinh thần cả lớp đề căng thẳng, ngay cả Dương Tĩnh bình thường ầm ĩ nhiều nhất, cũng vì áp lực của bố mà chịu cầm sách vở, bắt đầu làm bộ làm tịch học bài.

Bạch Du ôm chân Phật, gặm nhấm sách giáo khoa, bất kể thế nào, cuộc sống cấp ba chỉ còn hai tháng cuối cùng, trận chiến cuối cùng ấy, tuy rằng biết rõ sẽ bị thua, nhưng vẫn muốn dốc hết sức thử một lần.

Bao gồm cả Trình Trì.

Nhìn đèn trong phòng Hứa Nhận mỗi ngày đều đến sau nửa đêm mới có thể tắt, trong lòng cô tự dưng bắt đầu xuất hiện một chút cảm xúc lo âu.

Tuy rằng từ trước đến nay cô là một ngọn cờ độc lập, nhưng mọi người, bao gồm cả đồng bọn chơi thân, đều bắt đầu vì cùng một mục tiêu mà buông tay, cảm giác cô độc dần ùa đến.

Đi học, tất cả mọi người đều hết sức chăm chú, ngay cả người cùng cô chơi tam quốc giết người cũng không có, Trình Trì không còn giữ được thái độ thờ ơ trước đây.

Cô không thích cảm giác này, cảm giác tất cả mọi người đều tiến lên, chỉ có một mình cô dừng lại tại chỗ, thậm chí nước chảy bèo trôi, càng trôi càng xa.

Khi Trình Trì ôm một chồng vở bài tập và sách giáo khoa mới tinh, rón ra rón rén như mèo tiến vào phòng Hứa Nhận, Hứa Nhận quay đầu lại nhẹ nhàng bâng quơ liếc cô một cái, vẻ mặt Trình Trì rất mất tự nhiên, giải thích, chẳng qua là em buồn chán thôi.

Hứa Nhận nhướn mày, không vạch trần cô, vẫy vẫy tay với cô.

Trình Trì ôm sách giáo khoa, ngoan ngoãn đi qua.

Hứa Nhận duỗi tay cầm sách giáo khoa của cô tùy ý lật lật, ấn đường nhíu lại, sách này giống như mới mua từ hiệu sách về, hoàn toàn mới tinh.

Anh rút một quyển sách giáo khoa từ trong núi sách dày cộp của mình đưa cho Trình Trì: “Em dùng sách của anh mà ôn tập, cái nào được đánh dấu bằng bút đỏ là trọng điểm cần ôn, bút xanh là kiến thức cần học, bút đen là có thể đọc tham khảo, nếu không có thời gian cũng có thể bỏ qua.”

“Cho em thì anh phải làm sao?”

Hứa Nhận chỉ chỉ đầu mình: “Đều đã giữ ở bên trong này.”

Trình Trì “Hừ” một tiếng: “Không khiêm tốn gì cả.”

“Anh từng phân tích bài thi của em, ngữ văn có thành tích tốt nhất, đương nhiên, ngành học về ngữ văn cũng rất đặc biệt, có một phần phải dựa vào thiên phú và kinh nghiệm, em đọc tiểu thuyết tương đối nhiều, cho nên cho dù không nghiêm túc học, điểm cũng sẽ không quá thấp, nhưng toán học, tiếng Anh và môn tổng hợp, thật sự thảm đến mức không nỡ nhìn.”

“Nói móc một đứa không học hành gì ba năm vui lắm hả?” Trình Trì bĩu môi không phục nói: “Anh có tin hay không, nếu chúng ta bắt đầu cùng một thời điểm, em không nhất định sẽ kém hơn anh.”

“Tin chứ.” Hứa Nhận không tranh chấp với cô, cầm quyển tuyển tập đề thi thử đại học trong tay cô, mở ra, chọn hơn mười câu hỏi tham khảo ở đề đầu tiên, đưa cho Trình Trì: “Em làm những câu này trước đi.”

Trình Trì nhìn mấy đề toán học, nhíu mày, lắc đầu: “Ngoại từ chữ số Ả Rập và chữ Hán, những cái khác… Em xem không hiểu.”

Hứa Nhận úp sách giáo khoa vào đầu cô: “Lý thuyết và công thức, đều ở trong câu trọng điểm anh đánh dấu cho em, không hiểu thì mở sách, bản thân em tự suy nghĩ trước, thật sự không làm được, không, hai giờ sau, tới hỏi anh.”

Trình Trì nhìn đồng hồ, bây giờ là 10 giờ tối, cô quyết định thử một lần, vì thế ôm vở bài tập và sách giáo khoa, trực tiếp bò lên giường Hứa Nhận, bắt đầu yên lặng suy nghĩ nghiên cứu.

12 giờ một phút, Hứa Nhận làm xong một bộ đề thi thử, quay đầu lại, Trình Trì đã nằm sấp trên giường anh, cong mông ngủ say sưa.

Hứa Nhận bất đắc dĩ đứng dậy đi qua, cẩn thận rút vở bài tập dưới người cô, hơn mười câu đánh dấu cho cô, cô chỉ làm tổng cộng năm đề, nhưng điều khiến Hứa Nhận vui mừng là, tuy rằng bốn câu trước sai hoàn toàn, nhưng câu thứ năm, đề hàm số có phần phức tạp, không ngờ cô lại làm đúng.

Ánh mắt kinh ngạc của anh đặt trên trang sách giáo khoa đang mở, đúng là câu hỏi trọng điểm.

Trên giấy nháp rập rạp bút tích tính toán xiêu xiêu vẹo vẹo, tuy bước giải hơi rườm rà, nhưng lại chính xác.

Cô hoàn toàn dựa vào tự học, mất hai tiếng, làm đúng rồi một câu hàm số ở mức độ khó!

Cái đầu linh hoạt của cô, không phải dạng vừa…

Trình Trì bị Hứa Nhận nhéo lỗ tai, từ trên giường đứng lên, sau khi ngáp một cái, cô giống như một học sinh ngoan, đứng bên bàn học của anh, cúi người cúi đầu, nghe anh giảng phương pháp giải bốn câu sai kia một lần.

Trình Trì cảm thấy, nếu tương lai có chí với dấn thân vào sự nghiệp giáo dục, Hứa Nhận nhất định là một người thầy tốt, bởi vì anh am hiểu sâu sắc cách đối phó với loại học sinh lười biếng như Trình Trì, cần phải khéo léo, vừa đấm vừa xoa.

“Bà đây buồn ngủ.” Trình Trì ngáp một cái, đứng dậy định đi, kết quả lại bị Hứa Nhận túm cổ áo lôi về, lạnh lùng nói: “Những câu sai, em phải làm lại cho đúng mới có thể ngủ.”

“Không đâu, em mệt chết mất.” Trình Trì híp mắt, lại ngáp vài cái: “Ngày mai làm tiếp.”

Nhưng cô còn chưa dứt lời, đã cảm thấy có một đôi tay lạnh băng, từ góc áo mò vào.

Cô cúi đầu, nhìn ngực trái của mình, bộ phận nào đó nổi lên rõ ràng.

Anh thoải mái bóp cô, nhẹ nhàng xoa xoa, đầu ngón tay thô ráp gảy một trái nhỏ.

Cả người cô run lên một cái, ngay sau đó cơ thể bắt đầu xuất hiện phản ứng khác thường, mặt chợt ửng hồng.

“Bây giờ tỉnh chưa?” Anh bình tĩnh hỏi.

“Tỉnh rồi ạ.” Trình Trì đỏ mặt.

Tay Hứa Nhận từ trong áo cô rút ra, đặt trên vở bài tập, chỉ chỉ vài câu hỏi: “Làm đi.”

Trình Trì nuốt một ngụm nước miếng, thấm ướt cổ họng khô khốc, cúi người khom lưng, vùi đầu bắt đầu làm bài.

Hứa Nhận nhường ghế của mình cho cô, còn bản thân thì đứng bên người cô, nhìn cô dựa vào phương pháp anh vừa giảng, làm từng bước một, giải lại toàn bộ đề thi.

Anh cúi người dán vào cô, hô hấp gần trong gang tấc.

“Hứa Nhận, em làm đúng rồi có được khen thưởng không?” Trình Trì để lại bước cuối cùng, không viết đáp án đúng ra, mà ngẩng đầu nhìn đôi môi mỏng như lưỡi dao của anh, chờ mong hỏi anh.

“Em muốn khen thưởng cái gì?”

Trình Trì đỏ mặt cúi đầu lần nữa, viết đáp án lớn hơn hoặc bằng cuối cùng xuống vở bài tập, sau đó gần như vùi mặt vào bàn, khẽ nói: “Anh lại làm như vừa rồi… Sờ sờ em.”

Hết chương 29
Bình Luận (0)
Comment