Tâm Nhận

Chương 67

Sáng sớm, ánh mặt trời ôn hòa, gió nhẹ ấm áp.

Trình Trì mơ màng từ trong phòng đi ra, chợt thấy trong phòng quần áo, dì Đào đang cầm bàn là, là một chiếc áo vest đen, kiểu dáng cách tân, không giống phong cách của Trình Chính Niên, cô ngáp dài, bâng quơ hỏi một tiếng: "Dì Đào, áo của ai đấy ạ?"

"Hứa tiên sinh." Dì Đào mỉm cười, gấp cái áo thật vuông vức.

Trong lòng Trình Trì run lên, có vẻ không tin, lùi bước, nhíu mày, hỏi: "Hứa tiên sinh nào ạ?"

Đúng lúc dì Đào đang định nói "Hứa Nhận" Trình Trì lập tức cắt ngang lời bà: "Thôi."

Thôi, không muốn biết.

Cô giả vờ bình tĩnh đi ra khỏi phòng quần áo, chạy đến ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, ôm đầu cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra hôm qua, trong đầu thấp thoáng hình ảnh vụn vặt, cũng không rõ ràng, anh ấn cô lên ghế, nụ hôn bá đạo mà lại thâm tình kia, cô cho rằng đó chỉ là một giấc mộng kiều diễm sau khi say rượu.

Không thể nào!

Đừng mà!

Trình Trì vùi đầu vào ghế sô pha, khẽ kêu một tiếng, âm thầm thề, sau này tuyệt đối, tuyệt đối không uống rượu với bọn Dương Tĩnh nữa, uống say rồi vứt cô sang cho người khác, thật là vô trách nhiệm!

Rửa mặt xong, Trình Trì nghe thấy dưới tầng truyền đến một tiếng còi xe vô cùng quen thuộc, cô chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, thấy một chiếc Ferrari màu đỏ đang đi vào hoa viên.

Cô run lên.

Liều mạng chạy về phòng của mình, tùy tiện dặm chút phấn, chải đầu, lấy một loạt quần áo trong tủ ra ném lên giường, sau khi lựa một lúc, cuối cùng chọn được một chiếc váy ngắn màu xanh lam, lượn vài vòng trước gương thử đồ.

Chải chuốt xong xuôi, khi ra khỏi cửa lại thấy người trong Ferrari không phải Hứa Nhận.

Tài xế Tiểu Trương thấy Trình Trì đi ra, lễ phép cúi người với cô.

Nỗi thất vọng dâng lên trong lòng, Trình Trì thờ ơ lại gần, miễn cưỡng nói: "Anh là tài xế của Hứa Nhận hả."

"Hứa tổng bảo tôi mang xe đến cho Trình tiểu thư ạ." Tiểu Trương nói: "Hứa tổng vốn định tự mình tới, nhưng công ty lại xảy ra chút chuyện, có một cuộc họp khẩn cấp qua điện thoại..."

Anh ấy còn chưa giải thích xong, Trình Trì ý vị thâm trường nói một tiếng: "Hứa tổng bận rộn thật đấy."

Tiểu Trương xấu hổ cười cười, không nhiều lời nữa.

"Tối hôm qua..." Trình Trì nhìn Tiểu Trương, hỏi: "Tối hôm qua có phải anh ấy cũng bận hay không?"

"Đúng vậy!" Tiểu Trương không hề suy nghĩ nói: "Tối hôm qua cũng họp cổ đông."


Trong lòng Trình Trì nói, vậy thì không phải anh đưa cô về rồi, trong lòng nhẹ nhàng thở phào, rồi lại thoáng mất mát.

Cô túm lấy tóc mình.

Phiền chết đi được.

Trình Trì quay đầu lại gọi người làm vườn trong sân ra đây, bảo anh ta lái Ferrari vào gara, nhân tiện lái chiếc Honda kia ra cho Tiểu Trương, cô đã đồng ý với Hứa Nhận, hai người đổi xe.

"Chiếc xe này tôi đưa cho Hứa..." Cô dừng lại một chút: "Là tôi đưa cho Hứa tiên sinh, Ferrari coi như tôi mua, anh chờ tôi viết chi phiếu cho anh ấy." Cô dứt lời, xoay người định vào thư phòng của bố để lấy chi phiếu.

Tiểu Trương vội vàng nói: "Hứa tiên sinh có nói, nếu Trình tiểu thư thật sự muốn mua xe của anh ấy, phải dùng chính tiền mình tự kiếm mua, nếu là tiền của Trình tiên sinh, anh ấy sẽ không nhận."

Bước chân Trình Trì khựng lại.

Nghe lời này, đột nhiên có xúc động muốn nổ tung.

Đây là gián tiếp mắng cô ăn bám, không thể tay làm hàm nhai hay thế nào? Bây giờ một tháng tiền lương của cô chỉ được 7000, giá gốc của chiếc Ferrari kia khi mới mua về đã vài trăm vạn.

Thấy Trình Trì sầm mặt, Tiểu Trương vội vàng giải thích: "Ý của Hứa tiên sinh là không hy vọng Trình tiểu thư quá chi li vấn đề tiên nong với anh ấy."

"Tôi hiểu ý anh ấy." Trình Trì đỏ mặt, cắn răng gằn giọng nói: "Anh ấy có bản lĩnh, không thể gặp người không có bản lĩnh như tôi, tôi biết."

Tiểu Trương thật sự không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể im lặng.

Lúc này dì Đào từ trong nhà đi ra, đưa cho Tiểu Trương một cái túi giấy màu trắng, nói: "Đây là áo của Hứa tiên sinh, phiền cậu mang qua cho cậu ấy."

Tiểu Trương vui vẻ nhận lấy cái áo, Trình Trì nhìn cái túi kia, vội vàng hỏi dì Đào: "Anh ấy vứt lại áo ở nhà chúng ta từ bao giờ vậy!"

"Khuya hôm qua!" Dì Đào nói: "Tiểu thư quên rồi à, Hứa tiên sinh đã ôm cháu về phòng mà."

"......."

Những kí ức thân mật ngắn ngủi đêm qua, thật sự... Không phải mơ?

Mặt Trình Trì ửng hồng, tim đập thình thịch, trong đầu lại trống rỗng, sao anh có thể......

Tiểu Trương thấy Trình Trì sững sờ, không rõ rốt cuộc cô với Hứa tổng có quan hệ gì, không tiện nói thêm gì nữa, đành im lặng lên xe rời đi.

Gió nhẹ phơ phất, ánh mặt trời rơi xuống đầu vai cô, trên ngọn cây chim chóc vui vẻ líu lo.

Trình Trì nhìn chiếc Ferrari đỏ chói trước mặt, đột nhiên hơi đau đầu.

Hứa Nhận anh ấy... Là người đã có vợ con.

Cho dù Trình Trì không có tiền đồ, tình cũng chưa dứt, nhưng không ôm bất cứ ảo tưởng gì với anh, cô tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không làm kẻ thứ ba vô liêm sỉ chen chân vào hôn nhân của người khác.

----

Buồn phiền hai ngày, khi Trình Trì nhận được điện thoại của Trình Chính Niên, đang ngồi trong văn phòng phê bài văn.

Trình Chính Niên sắp xếp cho cô một đối tượng xem mắt, nghe nói cũng là con cháu trong gia đình quyền quý, không chỉ xứng về gia cảnh, đối phương còn vô cùng ưu tú, làm âm nhạc, từng ra nước ngoài lưu diễn, rất có khí chất.

Trình Trì biết khẩu vị của Trình Chính Niên, ông là một thương nhân, cho nên rất thưởng thức những người làm nghệ thuật, từ xưa đã có ý định bồi dưỡng âm nhạc cho con, nhưng chỉ có Trình Gia mang hơi thở nghệ thuật, Trình Trì và Trình Lệ Minh cơ bản không thể trông cậy.

Trình Trì đã đồng ý với Trình Chính Niên tối mai sẽ đi gặp đối tượng xem mắt ưu tú kia một lần.

Vừa mới cúp điện thoại, đúng lúc gặp Ngô Sương đi vào văn phòng, thấy Trình Trì ở đấy, bước chân cô ta dừng lại một chút, nhìn quanh văn phòng, thấy không có người khác, nói thẳng với cô: "Trình Trì, tối mai cô có rảnh không? Tôi muốn mời cô ăn một bữa cơm, tôi... Tôi có lời muốn nói với cô."

"Ôi, không khéo rồi." Trình Trì đứng dậy, sửa sang lại chồng sách bài tập: "Tối mai tôi đi xem mắt, đã đồng ý với đối phương rồi."

"Hả... Xem mắt?" Ngô Sương ngẩn người: "Cô muốn đi xem mắt?"

"Ừ." Trình Trì thờ ơ nhún vai: "Ông già cả ngày đều nhắc đến chuyện của tôi, tìm một anh bạn trai, để ông ấy yên tâm một chút."

"Nhưng mà..." Sắc mặt Ngô Sương rất xấu, do dự một lúc, cuối cùng hỏi: "Chỉ vì bố của cô, cho nên mới đi xem mắt đúng không?"

Phản ứng của Ngô Sương làm Trình Trì không biết nên có thái độ gì, nhưng cô ta vẫn luôn như vậy, Trình Trì cũng quen rồi, thoải mái nói: "Thật ra cũng không phải, tính xem, từ ngày Hứa Nhận bỏ tôi đến bây giờ, cũng đã cô đơn nhiều năm như vậy, hiện tại đến lúc phải tìm một người bạn trai mới để yêu đương rồi, quanh đi quẩn lại đến ba mươi, tôi trở thành bà cô già, khi đó chỉ có thể bao dưỡng bạn trai nhỏ."

"Vậy cô đã buông được Hứa Nhận rồi sao?" Ngô Sương vội vàng hỏi.

Buông được sao?

Có lẽ buông được rồi.

Rốt cuộc Trình Trì cũng gật đầu.

Nhận được câu trả lời khẳng định, Ngô Sương nhẹ nhàng thở ra.

"Đúng rồi, cô có chuyện gì muốn nói với tôi." Trình Trì vỗ vỗ bả vai của Ngô Sương: "Không cần mời tôi ăn cơm đâu, bây giờ cũng có thể nói mà."

Mặt Ngô Sương chợt ửng đỏ, ánh mắt trốn tránh, chần chừ nói: "Chuyện đó... Thật ra cũng không có việc gì, không có việc gì."

Ấn đường Trình Trì nhíu lại, rõ ràng không tin cô ta, nhưng từ xưa đến nay Ngô Sương vốn như thế, suy nghĩ nhiều, nếu cô ta không muốn nói, Trình Trì cũng không hỏi nhiều, đúng lúc tiếng chuông vào tiết vang lên, cô cầm sách giáo khoa, xoay người ra khỏi văn phòng.

Để lại một mình Ngô Sương, cô ta đi đến bên cửa sổ, nhìn ánh nắng bên ngoài, trong lòng rất rối rắm, chuyện đó cũng không dễ mở miệng, suy cho cùng, cô ta có lỗi với Hứa Nhận, có lỗi với Trình Trì, nếu nói ra, với tính cách của Trình Trì, nhất định sẽ không tha thứ cho cô ta, hiện tại hai người là đồng nghiệp, không thể làm quan hệ thêm căng thẳng, hơn nữa, cô muốn đi xem mắt, rõ ràng đã buông Hứa Nhận, lúc này lại nhắc lại chuyện cũ, cũng không còn ý nghĩa gì.

Nghĩ đến đây, Ngô Sương thở dài nhẹ nhõm một hơi, quyết định giấu chuyện này đi, không muốn, để nó ở trong bụng đi.

----

Lộc Châu rốt cuộc nhỏ bé đến nhường nào, đi xem mắt Trình Trì sẽ biết, quá mẹ nó nhỏ!

Toàn bộ giới thượng lưu, đến đến đi di, chỉ có một nhóm người, thật sự rất xấu hổ.

Đối tượng xem mắt vô cùng ưu tú trong miệng Trình Chính Niên, tên là Lục Hành Thương.

Ngày đầu tiên Trình Trì xa nhà vào đại học, đã nằm giường trên giường dưới với tên này, anh ta còn hỏi WeChat của cô.

Thấy người tới là Trình Trì, Lục Hành Thương cũng hơi sững sờ.

Anh ta suy nghĩ hơn nửa buổi, mới khó tin nói ra tên của cô: "Trình Trì?"

"Là tôi." Trình Trì không hề khách khí trực tiếp ngồi xuống đối diện với anh ta: "Nghệ sĩ âm nhạc đẹp trai trẻ tuổi từng diễn tấu ở Vienna, Lục Hành Thương?"

Lục Hành Thương cười, để lộ hai lúm đồng tiền, anh ta nói: "Cô giáo am hiểu thơ ca, tình tình lương thiện lại có tình yêu tiếng Trung, Trình Trì."

Trình Trì không hề khách khí nhận lấy lời khen ngợi từ bề trên của Lục gia, cũng không hề đỏ mặt nói: "Đúng vậy đúng vậy."

Nếu là bạn cũ, Trình Trì cũng lười câu nệ, dứt khoát ngồi xuống, gọi món, buổi chiều phải đứng lớp ba tiết, cô đói đến mức trước ngực dán vào sau lưng.

Trong quá trình ăn, Lục Hành Thương hỏi cô: "Sao bây giờ cô vẫn còn độc thân?"

"Hỏi vớ vẩn." Trình Trì bận nhai, lúng búng nói: "Nếu không độc thân thì có thể đến đây gặp anh ư?"

"Cũng đúng." Lục Hành Thương cười cười, khiêm tốn nói: "Thời còn học đại học, cô với Hứa Nhận thật tốt, có một câu nói gì nhỉ, đúng rồi, chỉ ước làm uyên ương chứ không ước làm tiên, ai có thể nghĩ đến......"

Trình Trì đặt đũa xuống, mặt lạnh tanh cắt ngang lời anh ta: "Có phải chỉ cần là người quen, đều đặt Trình Trì với Hứa Nhận ở bên nhau không?"

Lục Hành Thương ngẩn người, nhìn thấy sắc mặt Trình Trì không vui, đúng mực xin lỗi: "Thật sự xin lỗi."

Trình Trì vùi đầu tiếp tục ăn cơm.

Lục Hành Thương nín một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: "Cũng không trách được mọi người đều đặt hai người cùng với nhau, khi đó, các cô rất tốt, quả thật có thể nói là đôi uyên ương mẫu mực của đại học S, tự cô nghĩ lại xem, các cô đã rải bao nhiêu thức ăn cho chó trong trường rồi, khi đó nữ sinh muốn theo đuổi Hứa Nhận có thể xếp thành một hàng dài từ cổng đại học S đến ngoài châu Á, đều bị tình yêu của hai người làm sợ tới mức né xa ba mét, trong mắt họ, hai người, căn bản là một người, cả đời này cũng không thể tách rời."

Một cái gai, đâm vào trong lòng Trình Trì, cô thở chậm lại, bình phục nỗi chua xót trong lồng ngực.


Cô cũng từng cho rằng, bản thân và anh sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, đời này cũng không xa rời.

Nhưng lại bị hiện thực tàn khốc tát cho một cái thật mạnh.

Không có tình yêu nào là vĩnh viễn bất diệt.

"Nói những lời này còn ý nghĩa gì không?" Trình Trì cũng không tức giận, chỉ bình thản liếc Lục Hành Thương một cái: "Tôi hiện tại, không phải đang ngồi ở đây sao."

Nhìn ánh mắt lạnh nhạt của cô, hô hấp của Lục Hành Thương đột nhiên tắc nghẽn, trong mắt có thứ gì đó, khiến anh ta cảm thấy đau buồn.

Tình yêu có sâu đậm đến mấy, cũng không thắng nổi khoảng trống thời gian.

6 năm.

Vào những năm tháng quý giá nhất của cô, anh để trống 6 năm.

"Trình Trì." Lục Hành Thương bỗng hắng giọng, nhìn về phía cô: "Cô cảm thấy tôi thế nào?"

"Hả?" Trình Trì ngước mắt, cẩn thận quan sát anh ta một lúc, da anh ta rất trắng, bộ dáng đẹp trai, lại có một chút thanh tú, là công tử được sinh ra từ nhà có gia giáo.

"Anh rất tốt." Trình Trì trả lời anh ta.

"Vậy không biết người rất tốt như tôi, có vinh hạnh được thêm WeChat với cô không?"

"Phụt!" Rượu vang đỏ trong miệng Trình Trì suýt chút nữa phun ra, lại nhớ tới lần đầu gặp, xuống tàu, Lục Hành Thương muốn thêm WeChat với cô.

Cô sặc nước, nhìn biểu cảm chân thành của Lục Hành Thương, khoa trương cười nói: "Không phải chứ?"

"Phải." Lục Hành Thương sửa lại cổ áo, nghiêm mặt nói: "Hôm nay tôi rất hài lòng về buổi xem mắt với cô giáo Trình, hy vọng sau này có thể ở bên nhiều hơn, không biết cô có cảm giác thế nào với tôi."

Biết rõ là làm bộ làm tịch, nhưng trông giọng điệu nghiêm trang và vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, Trình Trì lại không biết phải làm sao.

"Anh thật sự... Cảm thấy tôi không tệ hả?" Trình Trì khó tin nhìn anh ta.

"Ấn tượng đầu tiên của tôi với cô đã rất tốt, rất muốn theo đuổi cô, cô quên rồi sao?"

Không quên không quên, lần đầu tiên gặp mặt, anh ta đã muốn theo đuổi cô.

"Nhưng tôi từng ở nông thôn, gầy, còn trở nên đen." Trình Trì vội vàng liệt kê khuyết điểm của mình ra: "Hơn nữa hiện tại... Tiền lương rất thấp."

Lục Hành Thương nhún nhún vai, ánh mắt như muốn bảo "Cô cảm thấy tôi là người nông cạn như vậy ư" nhìn Trình Trì, không nói lời nào.

Thật lâu sau, Trình Trì mới do dự lẩm bẩm: "Vậy nếu không... Thử một chút?"

Hết chương 67


Bình Luận (0)
Comment