"Không được!" Trình Trì đột nhiên đứng lên cắt ngang lời ông: "Tuyệt đối không được! Tinh Không là sản nghiệp Hứa Nhận cực khổ gây dựng bằng hai bàn tay trắng, bố làm như vậy, không phải là mạnh mẽ chiếm đoạt sao?"
"Đúng là đồ sói mắt trắng chìa tay ra ngoài." Trình Chính Niên bất đắc dĩ cười với Dương Trừng Nguyệt.
Hứa Nhận kéo Trình Trì, ý bảo cô không nên kích động, ngược lại nói với Trình Chính Niên: "Không thành vấn đề, cháu đồng ý với chú, chia ra 30% cổ phần, làm sính lễ cưới Trình Trì của cháu."
"Hứa Nhận, cháu đã suy nghĩ rõ chưa?" Trình Chính Niên không ngờ anh sẽ đồng ý thoải mái đến như vậy: "Không đau lòng?"
"Cháu không cần suy nghĩ." Hứa Nhận thoải mái cười: "Chú chịu giao Trình Trì cho cháu, cho dù bảo cháu chắp tay dâng tặng cả Tinh Không, cháu cũng không thấy đau lòng."
Trình Trì nhìn Hứa Nhận, trong lòng không biết ngọt ngào hay chua xót, cô không kìm lòng được mà nắm chặt tay Hứa Nhận.
"Một khi đã như vậy." Trình Chính Niên lấy một bản hợp đồng đưa tới trước mặt Hứa Nhận: "Cháu ký vào hợp đồng đi, việc này, coi như quyết định."
Hứa Nhận cầm hợp đồng, lật lật, Trình Chính Niên đã sớm có chuẩn bị, bản hợp chuyển nhượng cổ phần này, ông đã sớm nhờ luật sư làm, chỉ chờ anh tới.
Hứa Nhận lấy bút ra, Trình Trì bắt lấy tay anh lần thứ hai, không ngừng lắc đầu: "Anh đừng ký! Anh bị ngốc đấy à!"
Hứa Nhận lại cười cười, cầm bút, không hề do dự ký xuống, sau đó trả hợp đồng cho Trình Chính Niên.
"Được rồi, chú Trình, ngày mai chú có thể phái người đến tổng công ty của tập đoàn Tinh Không ở Thượng Hải, cùng luật sư của cháu hoàn tất thủ tục chuyển nhượng."
Dương Trừng Nguyệt liếc Hứa Nhận một cái: "Gọi chú Trình làm gì."
Trình Trì giật mình hiểu ra, sung sướng nói với Hứa Nhận: "Gọi là bố!"
Hứa Nhận nhìn Trình Chính Niên, Trình Chính Niêm nghiêm mặt, anh ngập ngừng một chút, gọi một tiếng: "Bố."
Trên mặt Trình Chính Niên dần dần xuất hiện ý cười, xấu hổ "Ừ" một tiếng.
Trước khi ăn, Trình Trì kéo Hứa Nhận ra hoa viên, oán trách nói: "Sao anh lại ký vào cái đấy? Em thấy bố căn bản là mạnh mẽ chiếm đoạt, ông ấy dựa vào đâu mà bắt anh chuyển nhượng cổ phần cho ông ấy."
"Tài sản của nhà tư bản, vốn dĩ chính là mạnh mẽ chiếm đoạt." Hứa Nhận nhéo mặt Trình Trì: "Dùng cổ phần đổi vợ, anh cảm thấy rất đáng giá!"
Trình Trì sầm mặt: "Em thật sự nghiêm túc nói với anh, anh đừng để bố em chơi, ông ấy chính là gian thương cáo già xảo quyệt!"
"Trình Trì, em thật là ngốc." Hứa Nhận nở nụ cười: "Vừa rồi anh đọc kỹ bản hợp đồng kia, 30% cổ phần là bố em cho em."
"Cho em?" Trình Trì ngây ngẩn cả người.
Hứa Nhận gật đầu: "Bố em không yên tâm với anh, muốn dùng cách đó, nhắc anh sau này không được ức hiếp em."
Trình Trì hoàn toàn không biết nói gì, cô ngơ ngác nhìn Hứa Nhận: "Vậy 30% là bao nhiêu tiền ạ?"
Hứa Nhận nở nụ cười, kéo dài giọng: "Rất nhiều rất nhiều, nhiều đến mức em không thể nghĩ tới."
Chân Trình Trì mềm nhũn.
"Nhưng mà." Hứa Nhận nghiêm túc: "Anh cảm thấy thật ra bố em dùng cách này là để thu nhận Tinh Không làm công ty con của Trình thị."
"Vì sao ông ấy muốn làm như vậy?" Trình Trì khó hiểu.
Hứa Nhận giải thích: "Bởi vì hiện tại Dương Trừng Nguyệt có được 30% cổ phần của Tinh Không, bố em thu nhận Tinh Không, dù sao, chúng ta mới là người một nhà. Nếu Tinh Không có thể dựa vào tập đoàn tài chính lớn như Trình thị, tương lai sau này vô cùng xán lạn. Em nhìn công ty của anh trai em sẽ biết, một cái công ty bảo hiểm lung lay sắp đổ có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, nhờ bố em nâng đỡ, cũng có thể trở thành công ty xuất sắc của ngành sản xuất, nếu Tinh Không có thể làm công ty con của Trình thị, lợi dụng danh tiếng và tài nguyên của Trình thị, tiền đồ vô cùng rộng lớn."
"Cho nên, ý của anh là, bố em mặt ngoài lấy mất cổ phần của anh, song trên thực tế, lại là Tinh Không được lợi?"
Hứa Nhận cười sờ đầu Trình Trì: "Ba mươi cổ phần kia, ở trong mắt bố em, căn bản chẳng là gì cả, ông ấy cần gì chứ?"
"Thế thì em yên tâm rồi, em còn thật sự tưởng rằng bố dùng cổ phần bán con gái cho anh cơ!"
"Em là hòn ngọc quý giá nhất trên tay ông ấy, nếu bán thật, chỉ sợ có một trăm Tinh Không cũng không với tới một đầu ngón tay của em."
Giữa trưa, mọi người ăn cơm vô cùng náo nhiệt, trên bàn cơm, Dương Trừng Nguyệt cũng tặng Hứa Nhận và Trình Trì một món quà tân hôn.
30% cổ phần bà ta đang có, toàn bộ chuyển nhượng lại cho Hứa Nhận.
"Cháu đã cứu mạng con trai tôi, cũng đã cứu tôi." Bà ta nhìn Hứa Nhận, khẽ cười: "Thật ra món quà này, tôi sớm nên trả lại cho cháu, trước đó tôi sợ Tinh Không không đủ căn cơ, dù sao cũng là công ty mới, nhưng hôm nay lão Trình ra quyết định như vậy, thế thì tôi không phải làm gì nữa rồi."
"Cảm ơn dì, dì Dương."
Dương Trừng Nguyệt nhìn Hứa Nhận, cảm khái nói với Trình Chính Niên: "Hứa Nhận mạnh mẽ hơn bố của nó rất nhiều."
"Trình Chính Niên lắc đầu: "Lần đầu tiên gặp thằng bé, tôi đã biết."
----
Hôn lễ của hai người, quyết định vào năm tháng sau, hôn lễ được tổ chức vô cùng long trọng, gần như trở thành việc lớn trong giới thương nhân Lộc Châu.
Mà đúng ngày này, Trình Trì gặp được cô em gái xa cách nhiều năm, Trình Gia.
Sau khi Trình Gia hoàn thành việc học ở nước ngoài, vẫn luôn đi lưu diễn khắp nơi trên thế giới, bây giờ cô ta rất nổi tiếng.
Dường như cô ta gầy đi rất nhiều, cả người gầy rộc như bộ xương khô, ngay cả gò má, cũng hõm xuống thật sâu, mặc một bộ đầm màu đen, nhìn trông rất giống một con thiên nghe đen kiêu ngạo.
Cô ta đi vào phòng hóa trang, cùng người chị gái duy nhất này, trải qua ngày quan trọng nhất cuộc đời.
"Chị, chị còn nhớ lúc chúng ta còn nhỏ ra bờ biển, khi đó em có nói, chờ đến ngày chị kết hôn, em phải tự tay đội vòng hoa lên cho chị không."
Trình Gia cầm tấm khăn voan trắng tinh, gài lên đầu Trình Trì.
Cô ta đặt tay lên vai cô, nhìn chị mình trong gương, vẻ mặt đau thương.
"Cuối cùng em cũng đợi được đến ngày chị kết hôn rồi!"
Tim Trình Trì, cũng thấp thoáng rung động.
Hồi còn nhỏ, một thời gian rất dài, cô với Trình Gia, cũng từng rất tốt.
Song không biết bắt đầu từ khi nào, hai người dần dần có khoảng cách có rạn nứt.
Có lẽ là từ khi Trình Gia tiếp xúc với đàn Cello.
"Có lẽ, chị phải xin lỗi em." Trình Trì xoa tay Trình Gia đang đặt trên vai cô: "Lúc ấy, chị rất ghen tị với em, ghen tị thiên phú và tài hoa của em, ghen tị em có thể kéo đàn hay như vậy, ghen tị rốt cuộc em cũng tìm được thứ mà mình thích, còn ta, cái gì cũng không có, chị tự sa ngã, lại trút giận lên người em."
"Thiên phú, tài hoa, đàn Cello..." Trình Gia cúi người khẽ thì thầm bên tai cô: "Thật ra người mà em hâm mộ nhất lại là người không có gì như chị!"
Trình Trì sửng sốt: "Hâm mộ chị? Chị có gì để em hâm mộ?"
Trình Gia lắc đầu: "Hôm nay là ngày kết hôn của chị, không nói những chuyện không vui nữa, đợi một ngày nào đó trong tương lai, em sẽ nói lại tất cả cho chị."
Trình Trì gật đầu, nặng nề cầm tay cô ta.
----
Ngày hôm đó, chú rể Hứa Nhận, là Hứa Nhận mà Trình Trì chưa từng gặp.
Anh mặc một bộ âu phục ngay ngắn, chân tay luống cuống đứng trên sân khấu, tay trái giấu trong tay áo, không nhịn được mà run rẩy.
Đó là biểu hiện căng thẳng của anh.
Cho dù đi nói chuyện đưa công ty ra thị trường, anh cũng chưa từng căng thẳng như vậy.
Trong khoảng khắc Trình Trì mặc váy cưới đi ra, trái tim anh, quả thật lâng lâng như ở trên mây!
Thậm chí anh không kịp chờ lời của người dẫn chương trình, đã sải bước về phía Trình Trì.
Vốn phải là bố cô đón cô, rồi giao cô cho người chồng tương lai, mà Hứa Nhận, trực tiếp thay bố vợ làm cả hai bước.
Anh đi đến, cầm tay Trình Trì, nắm tay cô, tim anh mới bình tĩnh lại.
Trái tim đã tìm được bến đỗ bình yên.
"Hứa Nhận, anh đang sợ hãi." Cách tấm voan trắng mỏng, Trình Trì thì thầm với Hứa Nhận.
"Không có." Hứa Nhận không thừa nhận: "Anh không sợ hãi."
"Tay anh toàn mồ hôi." Trình Trì nói.
"Thời tiết hơi nóng."
"Hiện tại là đầu xuân mà."
Dưới sân khấu, Dương Tĩnh gào lên một tiếng với bọn họ: "Có muốn kết hôn hay không! Hai người có lời gì muốn nói đợi đến tối lên giường rồi hẵng nói!"
Lời vừa dứt, mấy người bạn của họ đều nở nụ cười.
Hứa Nhận nhìn Trình Trì, nắm chặt tay cô: "Đi thôi, tiểu thiên kim."
"Vâng!"
Hứa Nhận dắt Trình Trì, từng bước một, đi lên vòng hoa ở trung tâm.
Hứa Nhận đọc lời thề, đọc thật sự chăm chú, thật nghiêm túc.
Anh làm gì cũng rất nghiêm túc, không hề cẩu thả, đấy là thái độ của anh với cuộc sống, so ra, người đã đã từng đội sổ như Trình Trì thật sự qua loa hơn rất nhiều.
"Cho dù nghèo khổ hay giàu có, cho dù khỏe mạnh hay bệnh tật, cho dù..."
Sau đó, Trình Trì dừng lại, mặt, cũng đỏ.
Vài giây sau, Bạch Du ghé sát vào tai Dương Tĩnh, khẽ nói: "Tớ cược một trăm tệ, Trình Trì ngốc nghếch kia quên từ."
"......"
Cả hội trường đều đang chờ Trình Trì nói tiếp, nhưng Trình Trì im nửa ngày, cuối cùng mới nặn ra một câu: "Mặc kệ! Dù sao em cũng muốn gả cho anh đấy Hứa Nhận! Em tuyệt đối sẽ không phản bội anh, bỏ mặc anh! Nếu em làm như vậy, em chính là chó Trình nhỏ!"
Hứa Nhận sửng sốt, sau đó khóe miệng cong lên mỉm cười.
Cả hội trường đứng hình mất mười giây.
"Được!"
Dương Tĩnh đột nhiên hét to một tiếng: "Được! Nói rất đúng!"
Dương Tĩnh cũng hét theo, những người bạn cấp ba của Trình Trì cùng nhau hoan hô.
Hội trường nhanh chóng bị bọn họ làm ầm ĩ.
Sau khi hai người trao nhẫn, Bạch Du hét to về phía sân khấu: "Đến lúc hôn rồi!"
Trình Trì ngẩng đầu nhìn Hứa Nhận, anh mặt đỏ, có lẽ còn hơi ngượng ngùng, cô dứt khoát kiễng mũi chân, ngẩng đầu chủ động hôn Hứa Nhận, nhưng không ngờ, Hứa Nhận lại vô thức né tránh.
Thế này mẹ nó... Không cho cô mặt mũi gi cả!
Nhưng Hứa Nhận thật sự ngượng ngùng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh kết hôn, thấy Trình Trì chủ động hôn anh như vậy, còn ngay trước mặt bao nhiêu người, anh thật sự chưa chuẩn bị tốt.
"Hứa Nhận! Anh mẹ nó có phải đàn ông không đấy!" Dương Tĩnh ở dưới xem, cười mắng to: "Ông đây khinh thường anh!"
"Đúng vậy! Không ngờ anh lại sợ như vậy!"
"Cẩn thận sau này ở nhà không có địa vị gì nhé!"
Trình Trì biết Hứa Nhận căng thẳng, căng thẳng đến mức sắp bùng nổ, quen anh nhiều năm như vậy, cô chưa từng thấy anh căng thẳng như vậy.
Cô tiến lên một bước, nhẹ nhàng cầm tay anh, hạ giọng, dùng âm lượng chỉ anh nghe thấy nói: "Hứa Nhận, anh đừng sợ."
Anh đừng sợ.
Năm đó, vào lúc anh bàng hoàng tuyệt vọng nhất, cô cũng nói vậy với anh, anh đừng sợ.
Hết thảy đã có em, anh đừng sợ.
Hứa Nhận cầm lại tay cô, nắm thật chặt, anh nói: "Anh không sợ."
Nói xong anh cúi người, tay nắm lấy cằm cô, nhẹ nhàng nâng lên, môi kề bên khóe miệng cô hai giây, sau đó, không hề do dự hôn xuống.
Dù cho con đường phía trước, tràn đầy chông gai, anh tuyệt đối sẽ không bỏ lại em.
Dù cho tương lai, núi đao biển lửa, em nắm tay anh, Hứa Nhận, anh không phải sợ.
----
Hai tháng sau khi cưới, Trình Trì nhận ra có gì đấy không ổn, đã hai tháng bà di không đến thăm.
Cô cầm que thử thai hai vạch kia lên, nhìn một lần lại một lần, còn không tin!
Thế này là... Có?
"A a a a!" Bạch Du hét lên trong điện thoại: "Đệch! Trình tiểu thư sắp làm mẹ! Quả thật không thể tin tưởng!"
Trình Trì đỡ trán: "Cậu có thể nói chuyện nghiêm túc được không?"
"Cậu đã nói với Hứa Nhận chưa, chuyện này ấy?"
"Vẫn chưa!"
"Á! Tớ thật là vinh hạnh! Không ngờ lại là người biết đầu tiên! Thật cảm động!"
Trình Trì cúp điện thoại, tay sờ lên bụng mình, sau khi nói cười với Bạch Du, cô mới cảm thấy chân thật hơn.
Thật sự có bé cưng rồi!
Con của cô với Hứa Nhận.
Khóe miệng không kìm được cong lên.
---
Tối đến, Hứa Nhận về nhà, Trình Trì ngồi trên sô pha, đeo kính râm nghiêm túc nhìn anh.
Hứa Nhận nhìn bóng tối bao trùm ngoài cửa sổ, lại nhìn Trình Trì đeo kính râm ngồi trên sô pha, cười nói: "Em bị ngốc hả?"
Trình Trì vốn định giả vờ ngầu một chút, lại bị Hứa Nhận nói như vậy, cô dứt khoát tháo kính râm ra.
"Hứa Nhận, anh có muốn đi du lịch không?"
Hứa Nhận nở nụ cười: "Tối rồi em còn đeo kính râm, chỉ vì hỏi cái này thôi sao?"
Trình Trì gật đầu: "Anh có đi không?"
"Được, em muốn đi đâu?"
"Đi đâu cũng được ạ."
Hứa Nhận ngồi xuống, suy nghĩ, nói: "Khi nào đi? Anh thu xếp công việc ở công ty trước, còn du lịch..."
"Ngày mai đi luôn."
Hứa Nhận giật mình, ấn đường nhíu lại, cảm thấy cuộc đối thoại này có vẻ rất quen, hình như đã từng xuất hiện ở đâu đó.
Anh thử nói: "... Đấy là bỏ trốn."
Trình Trì bật cười, hưng phấn nói: "Đúng! Bỏ trốn!"
Trong lòng Hứa Nhận, đột nhiên đánh trống reo hò, loáng thoáng đoán ra gì đó, trong tim chợt bùng lên một ngọn lửa nho nhỏ, nhưng anh không định dập tắt sự vui vẻ của Trình Trì, kìm nén cảm xúc đang dâng lên, nhẫn nại diễn với cô.
"Vậy em cứ thế mà bỏ trốn? Học sinh cũng không dạy? Bố già cũng không cần?"
"Em bỏ hết, Hứa Nhận, chúng mình bỏ trốn đi!"
Hứa Nhận kéo tay Trình Trì: "Mấy tháng rồi em?"
"Ba tháng." Trình Trì nơm nớp lo sợ nhìn Hứa Nhận: "Em nhất định sẽ bị bố đánh chết! Chúng mình bỏ trốn đi!"
Hứa Nhận yên lặng nhìn Trình Trì, Trình Trì cũng nhìn anh, trong ánh mắt không giấu được ý cười.
Đó là vở kịch mà bọn họ từng diễn một lần lúc còn học đại học, cô lừa Hứa Nhận, nói rằng mình có bé cưng, muốn mang Hứa Nhận chạy trốn.
Bây giờ diễn lại trò cũ, chỉ có một khả năng.
"Được, anh mang em đi trốn!" Hứa Nhận đột nhiên đứng dậy "Rầm" một cái, trực tiếp bế Trình Trì lên, kìm nén niềm vui sướng ập đến làm anh gần như phát điên, ôm cô xoay vài vòng tại chỗ.
"Anh buông em ra, bà đây sắp bị anh làm cho ngất rồi!"
Hứa Nhận thả Trình Trì xuống sô pha, trực tiếp vén áo cô lên, dán mặt lên cái bụng trắng nõn của cô, cảm giác người như lâng lâng, thế giới này chợt trở nên không chân thực.
"Trình Trì." Anh nghiêm túc nói với cô: "Nếu em lại lừa anh, anh sẽ..."
"Anh sẽ thế nào?"
"Anh sẽ làm chết em! Có sợ không!"
"Em sợ quá!"
Trình Trì bật cười khanh khách.
"Hứa Nhận, anh làm em ngứa quá."
Hơi thở nóng rực của Hứa Nhận phả vào bụng cô, ngứa.
"Con gái ngoan, bố là bố của con!"
Trình Trì đột nhiên cảm thấy, tên này nhìn bụng cô, cười thật xấu xa.
Hết chương 80