Tam Phục

Chương 120

  

“Cái ông chú mày,” Đoàn Phi Phàm mắng, “Sao mày không cho nổ tung cái cửa này mà vào luôn đi?”

Giang Khoát thấy khá là cạn lời với cái tư thế quỳ gối cung kính này của mình, và cũng không còn tâm trí mà công kích việc Đinh Triết vào phòng, cậu chống tay lên đùi Đoàn Phi Phàm định đứng dậy.

Quỳ nện xuống một cú kiểu này, đầu gối đập xuống sàn bê tông khá đau, lúc đứng thẳng dậy, cảm giác đầu gối nhói lên, tay cậu hơi trượt một cái, cũng may là phản ứng nhanh, vẫn chống vững được.

“Á.” Đoàn Phi Phàm Đoàn Phi Phàm bị tay Giang Khoát chống xuống người tới mức ngồi thẳng dậy luôn, lại còn buột miệng kêu lên một tiếng. Giang Khoát nhìn lại, thấy tay mình trượt trên đùi cậu ấy gần như là thụi vào chỗ đó luôn. Cũng may không phải là đấm thật, trên mặt Đoàn Phi Phàm không có vẻ gì đau đớn, chỉ là trong mắt đầy vẻ hoảng hồn của người vừa sống sót sau kiếp nạn.

“Đầu gối không sao chứ?” Đinh Triết vừa cười vừa đi vào, để một chiếc cốc giữ nhiệt lớn lên bàn, “Tôi chưa làm nát đầu gối cậu đâu nhỉ.”

“Cậu mau quỳ rạp xuống mà cảm tạ ông trời đi, đầu gối tôi mà nát, sếp Giang sẽ vác búa tới biến cậu thành con rối buộc dây luôn đấy.” Giang Khoát nói.

“… Ôi đệt.” Đinh Triết nhìn cậu, mãi một lúc sau mới làm bộ run lẩy bẩy, “Bớt xem phim kinh dị đi, sếp Giang trong lòng tôi là một người rất dịu dàng nhá.”

Giang Khoát cười, đưa mắt nhìn cái cốc giữ nhiệt: “Trà sâm hả?”

“Ừ, tối nay còn phải qua coi shop online lên sàn mà,” Đinh Triết nói, “Tên mập bảo sợ không trụ được nên đòi kiếm mấy lát sâm, tôi sang chỗ chị Ninh thì chị ấy bảo có trà sâm, thế là cho luôn một bình to.”

“Bình thường làm bừa mấy ván bài thôi cũng ngồi được tới 3 giờ,” Đoàn Phi Phàm đầy vẻ coi thường, ngả người dựa ghế tiếp tục mát xa, “Giờ tự nhiên lại cần trà sâm.”

“Bình thường chơi bài là do ban ngày lên lớp ngủ đủ rồi,” Đinh Triết nói, “Hôm nay có ngủ đâu, hôm nay chẳng phải cả ngày bận rộn đó thôi.”

“Thực ra…” Giang Khoát nói, “Cũng không cần phải canh shop đâu, mấy cậu cứ ngủ đi.”

“Vậy đâu có được,” Đinh Triết xua tay, “Đây mà là việc bình thường sao, mấy chuyện khởi nghiệp thế này, bọn tôi chắc chắn phải tham gia từ đầu đến cuối, không tham dự được cũng phải nhìn tận mắt, để còn tiện cho việc đi chém gió sau này nữa.”

Giang Khoát cười rồi thở dài.

Nói thật ra, bản thân cậu cũng chẳng định thức cả đêm để tham gia bán hàng hay chứng kiến. Khai trương shop trên mạng lúc nửa đêm, quảng cáo quy mô lớn còn chưa bắt đầu, chỉ có Heo nhỏ mấy hôm nay đăng nhật ký du ngoạn với mấy bức hình trên các tài khoản cá nhân của mình. Về mặt lý thuyết thì chắc sẽ chẳng có nhiều đơn hàng cho lắm, mấy nhân viên Dương Khoa thuê chắc chắn là đủ rồi, gặp vấn đề gì thì tên này chắc chắn sẽ gọi điện qua luôn, dù cậu có ngủ như chết thì cũng sẽ dựng cậu dậy bằng được để xử lý.

Tuy vậy, cái kiểu “nhìn tận mắt” này của nhóm Hình mẫu thật khiến người ta yên lòng.

Chỉ một lúc sau, cả đám Hình mẫu đều đã sửa soạn hòm hòm, tắm rửa xong xuôi, thay bộ quần áo thể thao thoải mái rồi kéo nhau sang 107, mang theo đủ thứ đồ ăn thức uống, lại còn cướp được không biết từ phòng nào mà kéo vào thêm hai cái ghế bố.

“Đệt,” Đoàn Phi Phàm bật cười, “Mợ nó chứ có đúng là bọn mày tới dự ra mắt shop online không đó? Chứ không phải là kéo sang đây ăn khuya à?”

“Cũng đâu thể ngồi xem chay được chứ.” Đổng Côn nói.

Nhân lúc chưa tới giờ, Giang Khoát cũng quay về phòng, thu dọn tắm rửa, tối nay định sẽ thức luôn bên 107.

“Giang Khoát.” Mã Tiếu ở ngoài ban công cất tiếng gọi cậu.

“Ừ?” Giang Khoát đi ra ngoài ban công.

“Người bên tiệm mới của bọn cậu ấy, họ có biết sáng mai tôi tới không?” Mã Tiếu hỏi.

“Biết, giờ đó trong tiệm chỉ có chú thím tôi thôi,” Giang Khoát nhanh chóng hiểu ra ý của Mã Tiếu, “Bọn tôi đã nói trước với chú thím rồi, cậu đến thì cứ bắt tay vào làm việc luôn là được, không cần nói chuyện, làm xong thì cứ về trường.”

Mã Tiếu gật đầu.

“Cảm ơn nha,” Giang Khoát nói, “Đợt này bọn tôi thiếu người quá.”

“Cảm ơn các cậu.” Mã Tiếu nói xong liền quay vào trong phòng.

Lúc Giang Khoát ôm gối sang 107, mấy người kia đã đứng vây lấy sau lưng Đoàn Phi Phàm để học cách làm thế nào để tra được lịch sử chat của tài khoản dịch vụ khách hàng.

Thấy cái gối trong tay Giang Khoát, Đoàn Phi Phàm không khỏi nhướng mày: “Sang cắm trại hả?”

“Biết đâu được một lúc tôi đã ngủ mất thì sao.” Giang Khoát nói.

“Thì lên giường tôi mà ngủ.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Đúng đó.” Mấy người sau lưng Đoàn Phi Phàm đồng thanh lên tiếng.

“… Ngủ hẳn hoi thì lại không ngủ được.” Giang Khoát thở dài.

“Giờ lại không kỹ tính nữa hả?” Tôn Quý nhìn Giang Khoát cầm gối dựa vào lưng một cái ghế bố lạ mới xách vào, “Không ngại cái ghế bẩn này luôn?”

“Đây không phải là cái gối mà cậu ấy thường dùng.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Ồooooo….” Mấy người kia lại đồng thanh kêu lên.

“Thôi được rồi,”Đoàn Phi Phàm cắt ngang cái tràng ồ à của mấy người kia, chỉ vào cái điện thoại, “Vào tới đây là thấy có tổng cộng năm tài khoản, một cái là Dương Khoa, bốn cái kia là của nhân viên.”

“Là dân trường mình hả?” Đinh Triết hỏi.

“Không phải,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tao thuê bên ngoài, vừa mới bắt đầu nên không muốn để người trong trường thấy được thông tin nội bộ.

“Cũng phải, ai mà biết có người như Lư Hạo Ba hay không chứ.” Lưu Bàn nói.

Cả đám cười ồ khiến chú Triệu bên ngoài phải ho lên một tiếng ầm ĩ.

Giang Khoát dựa trên chiếc ghế bố, vừa cười vừa mở Weibo của Ngưu Tam Đao ra xem, thấy tăng thêm mấy ngàn lượt like mới, cậu đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm: “Cậu mua like đấy à?”

“Đâu có,” Đoàn Phi Phàm ghé lại nhìn, “Cậu xem thử có phải gộp luôn cả fan bên Heo nhỏ không?”

“Trước đó đã gộp luôn rồi, không nhiều thế này đâu.” Giang Khoát mở thông báo ra xem thử, lập tức hiểu ra vì sao, đúng là có thêm một nhóm fan nữa, nhưng bên này hơi khác một chút, Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, “Tôi biết rồi… Có một bức ảnh nhìn nghiêng của ông chủ Phàm.”

Mấy người kia lập tức vây lại xem, Heo nhỏ đăng ảnh rất tùy ý, chỉ là mấy bức ảnh tĩnh cắt từ clip ngày mai sẽ phát, bức cuối là Đoàn Phi Phàm đang thái thịt, nhưng cậu ấy đứng ở hậu cảnh, thậm chí còn bị mờ, vì tiêu điểm của bức ảnh này là những người xếp hàng.

Phải nói rằng, Đoàn Phi Phàm chính là kiểu anh đẹp trai mà chỉ thoáng hiện ở đằng sau cũng bị người ta nhìn ra.

“Heo lớn trăm phần trăm là cố ý rồi,” Đinh Triết bật cười, đưa ra kết luận dựa trên kinh nghiệm nhiều năm làm tay chơi chụp ảnh nửa mùa, “Đừng có nhìn vào hàng người giả bộ làm trọng điểm, điểm trung tâm của bố cục này chính là ông chủ Phàm, vừa nhìn một cái là kiểu gì ánh mắt cũng sẽ va phải cậu ta trước.”

“Giỏi ghê ta.” Đổng Côn cảm thán.

“Giỏi ghê ta,” Tôn Quý nói, “Không ngờ ông chủ Phàm bước đầu khởi nghiệp lại là bán rẻ nhan sắc.”

“Cút.” Đoàn Phi Phàm cười mắng Tôn Quý.

Giang Khoát lại nhìn bức ảnh, đúng như Đinh Triết nói, mỗi lần nhìn tới, ánh mắt cậu đều sẽ rơi chính xác vào Đoàn Phi Phàm. Đương nhiên, bảo tự cậu thử nhìn thì chắc chắn là không chính xác rồi, Đoàn Phi Phàm dù có bị cả cái kệ hàng che khuất, chỉ lộ mỗi cái chỏm tóc đi nữa thì cậu cũng vẫn sẽ nhìn ra.

Vì bức ảnh này mà tài khoản bán bò nấu tương của Ngưu Tam Đao chỉ trong một buổi tối đã tăng thêm mấy ngàn like, bình luận thì ít hơn một chút, nhưng trong top những shop online mới mở tối nay, bình luận nhiều like nhất là “Ông chủ nhìn thoáng qua đã thấy đẹp trai nên tôi quyết định nếm thử bò nấu tương xem sao.”

Gần 12 giờ, Dương Khoa gọi điện tới.

Xét thấy tối nay chỉ còn Dương Khoa với nhân viên là đang phải làm việc, Giang Khoát bèn nghe điện rất nhanh chóng, mà cũng không chỉ trích việc cậu ta hơi tí lại gọi điện nữa.

“Chuẩn bị thêm một ít hàng cho ngày mai đi,” Dương Khoa nói rất nhanh, “Tao cảm thấy chỗ hàng chuẩn bị hiện tại không đủ đâu, đông khách hỏi lắm, lại còn một số người đang thăm dò xem ông chủ có tham gia nhận đơn hàng không.”

“Ừ,” Giang Khoát đáp gọn, “Rồi mày trả lời sao?”

“Bảo ông chủ ngủ rồi, ngày mai còn phải giao hàng nữa.” Dương Khoa nói.

Giang Khoát bật cười: “Tao tưởng mày bảo người ta thử đoán xem đấy.”

“Đâu được, rõ ràng là ông chủ không có mặt,” Dương Khoa nói, “Nhân viên đã không đủ, lại còn mỗi người đoán một lượt thì thêm bao nhiêu là việc chứ.”

“Được đấy,” Giang Khoát cảm thấy Dương Khoa làm quản lý dịch vụ khách hàng thế này có khi còn tốt hơn là mở quán trà sữa nhiều, “Mày cứ tự quyết là được.”

Đã sắp đến giờ, cả đám ngừng nói chuyện, điện thoại với máy tính đều mở sẵn shop online của Ngưu Tam Đao, đợi sản phẩm của hai người lên kệ.

“Đặt sẵn lên kệ tự động hả?” Đổng Côn hỏi.

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm gật.

“Lỡ không tự động lên…” Đinh Triết hỏi.

“Câm mồm.” Lưu Bàn cắt lời cậu ta.

“Thì vẫn làm thủ công được chứ?” Đinh Triết vẫn cố hỏi cho hết.

“Được.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.

“11h59 rồi.” Tôn Quý nói.

Giang Khoát cảm thấy mình không dám thở mạnh, cậu gần như nín thở, như thể chỉ thở mạnh một chút thôi là sẽ bay hết cả hàng hóa trên kệ.

0 giờ 00 – tất cả cùng tải lại màn hình, và thấy sáng bừng lên một giao diện mới toanh.

Hàng hóa đều đã lên kệ, Giang Khoát vội điểm lại lần lượt từng thứ một, toàn bộ đều không vấn đề. Cùng lúc đó, cậu nghe thấy âm thanh báo có đơn hàng.

“Tao tin vào âm thanh vui tai này.” Đinh Triết nói.

“Đây là âm thanh của tiền đấy.” Đổng Côn nói.

“Đây là âm thanh của thành công.” Tôn Quý nói.

“Đây là tiếng kêu tao đói đấy.” Lưu Bàn xoa xoa bụng.

Âm thanh báo đặt hàng vang lên hai tiếng rồi dừng lại, sau đó thì vang lên một tràng.

“Ôi đệt,” Giang Khoát vội kiểm tra lại hậu trường, “Đã có một loạt đơn hàng đang đợi giao rồi này.”

“Được đấy chứ!” Đổng Côn hét lên.

“Suỵt…” Đoàn Phi Phàm giơ ngón trỏ lên.

Đơn đặt hàng nhiều hơn Giang Khoát tưởng, trong vòng một giờ tiếp theo, âm thanh báo không ngừng vang lên, thỉnh thoảng còn kêu dồn dập mấy tiếng liền một lúc.

Đoàn Phi Phàm luôn túc trực sau hậu trường, kiểm tra lịch sử chat của bên dịch vụ khách hàng, xem người mua nói gì hỏi gì. Giang Khoát thì cập nhật đơn đặt hàng, nhóm Hình mẫu thì ai nấy đều cầm điện thoại, đặt hàng gửi về nhà, sau đó bấm tới bấm lui đủ chỗ trên shop, trải nghiệm cảm giác thực sự của người mua hàng sau khi vào shop.

“Cái này…” Giữa một loạt những địa chỉ đặt hàng, Giang Khoát thấy mấy cái khá quen mắt, “Mợ nó chứ… là đơn hàng sếp Giang đặt…”

“Hử?” Cả nhóm lập tức xúm lại.

“Đây là địa chỉ nhà tôi,” Giang Khoát chỉ vào địa chỉ đặt hàng, “Đây là địa chỉ quán café mẹ tôi, đây là khu du lịch sinh thái của sếp Giang…”

Tên tài khoản đặt hàng cũng rất giống phong cách của Giang Khoát, JYS808.

Đoàn Phi Phàm bật cười: “Sếp Giang đây là cố đợi tới gần 1 giờ mới đặt hàng, sợ cậu phát hiện ra phải không.”

Giang Khoát thở dài: “Sếp Giang làm cha thế này cũng chẳng dễ dàng gì.”

Sau 2 giờ, âm thanh đặt hàng từ từ ít đi, sau cơn phấn khích khi mới bắt đầu, mọi người cũng dần bình tĩnh lại, lúc này đang vừa ăn vừa tán gẫu.

Giang Khoát cẩn thận xem lại đơn hàng một lượt nữa, thấy có khá nhiều người quen, Đại Pháo, Giang Liễu Liễu, Phạm Gia Bảo, Đoàn Lăng, đám bạn học của Đoàn Phi Phàm, thậm chí cả Dương Khoa đã giúp không công mà cũng đặt một đơn gửi về nhà, tiếp đó lại còn một đơn lấy địa chỉ ở trường, là Đường Lực đặt bốn túi.

“Vãi, may mà bọn mình đều đặt hết rồi,” Đổng Côn nói, “Bọn mình mà ở đây hí hửng một trận rồi quên đặt hàng thì có phải là bị mấy tên ngố bên 119 cướp công đầu rồi không.”

“Sau này vẫn còn nhiều cơ hội cho bọn mày đặt hàng mà,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mấy tên ngố bọn mày mà chạy thoát được sao?”

Giang Khoát nằm dựa ở ghế bố, nhắm mắt lại, trong lòng cảm động một cách khó tả.

Tuy rằng trong những người đặt hàng có tới quá nửa là người quen của Đoàn Phi Phàm, nhưng kiểu “ủng hộ” nhìn có vẻ nhỏ bé này, Giang Khoát trước đây chưa từng có cơ hội cảm nhận. Cùng lắm thì cậu đi ủng hộ người ta, như có người bạn nào làm ăn mở club hầm rượu, Đại Pháo kéo cậu tới ủng hộ, cảm giác cũng hoàn toàn khác với việc bạn bè cậu lặng lẽ mua vài gói bò nấu tương lúc này.

Nửa đêm còn lại chắc là không có thêm đơn hàng nữa, vì Giang Khoát ngủ rồi mà cũng không bị cả phòng làm cậu tỉnh giấc, chắc là tất cả cũng đã đều đi ngủ.

Sáng ra, cậu bị Đoàn Phi Phàm đánh thức, nhóm Hình mẫu đã rời đi.

“Mấy giờ rồi?”, Giang Khoát cử động, sau lưng hơi ê ẩm, lâu lắm rồi cậu mới nằm ghế bố ở 107 mà ngủ.

“Hơn 7 giờ.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Bên cửa hàng thế nào?” Giang Khoát cử động cánh tay một chút rồi đứng dậy, “Mã Tiếu qua đó rồi chứ?”

“Ừ,” Đoàn Phi Phàm ngáp một cái, “Buổi trưa tôi phải qua đó một chuyến xem sao, bảo ông chủ Tống giao thịt, hàng chuẩn bị lúc trước không đủ, phải thêm gấp.”

“Hôm qua bao nhiêu đơn?” Giang Khoát vội lấy điện thoại ra.

“Tính cả đơn của bạn bè thì hơn 600,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hồi sáng lại có thêm vài đơn, giờ thì ít rồi… Hiện tại đang chạy chương trình tặng quà, mà đơn nào cũng mua từ hai túi, vậy nên hàng chuẩn bị không đủ.”

“Vậy là khá được phải không?” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, có chút phấn khích, “Mới ngày đầu tiên đó, mà bọn mình còn chưa chính thức chạy quảng cáo nữa!”

“Tôi thấy hơi bị đỉnh đó,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhưng cũng không thể coi là chưa chạy quảng cáo được, mấy hôm nay, trang cá nhân của Heo nhỏ cũng lần lượt đăng tới mấy bài rồi, vô tình hay hữu ý đều nhắc tới shop online, lại còn tag bọn mình tới mấy lần.”

“Ừ, chắc khá nhiều người còn tới để xem mặt ông chủ Phàm đấy.” Giang Khoát nói.

“Vậy nên cậu phải chuẩn bị tâm lý đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Trước khi chính thức chạy quảng cáo, sẽ có một giai đoạn đi xuống, sau đó chạy quảng cáo thì lượng tiêu thụ sẽ lại tăng, sau đó thì lại xuống, dần dần mới ổn định. Sẽ không thể mỗi ngày vài trăm đơn như mấy ngày đầu tiên đâu, biết chưa?”

“A…” Giang Khoát xua tay, “Biết rồi biết rồi, tâm lý tôi vững lắm.”

“Mau đi rửa mặt mũi rồi ăn sáng,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hôm nay có tiết thực hành.”

“Aaaaa….” Giang Khoát rên lên ai oán, đi về phía cửa.

“Gối này.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Cứ để đó đi, ai biết tối nay bọn họ có sang đây ‘nhìn tận mắt’ shop bán hàng nữa không.” Giang Khoát nói rồi mở cửa.

Sau đó thì dừng lại ở đó.

“Sao vậy?” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát.

Giang Khoát đứng một hồi rồi ngoái lại: “Này, Đoàn Phi Phàm.”

“Hử?” Đoàn Phi Phàm nghiêng đầu.

“Có phải là khá ổn không?” Giang Khoát hỏi.

Câu hỏi này thật sự rất đột ngột, Đoàn Phi Phàm ngẫm nghĩ tới mấy giây cũng không hiểu Giang Khoát định nói gì, cái gì mà khá ổn chứ.

Nhưng đúng là cái gì cũng ổn cả.

“Ừ.” Cậu gật đầu.

Đúng là như vậy, tất cả đều rất ổn.

Giang Khoát mỉm cười, sau đó quay người đi ra.

Lúc cánh cửa sắp đóng lại, Đoàn Phi Phàm đột nhiên vô thức cất tiếng gọi: “Giang Khoát à.”

“Ầy?” Giang Khoát thò đầu vào qua khe cửa, “Gì vậy?”

Đoàn Phi Phàm thì lại đột nhiên mắc kẹt.

Cậu thậm chí còn không biết mình gọi Giang Khoát thế này để làm gì.

Đừng đi vội, nói chuyện với tôi chút nữa đi.

Mau rửa mặt đánh răng nhanh không lỡ bữa sáng bây giờ.

Thật sự là rất ổn.

Shop online…

Bên tiệm mới…

Không không không.

Giang Khoát, chúng ta vẫn đang trong giai đoạn lùi một bước sao?

Bọn mình… có phải vẫn luôn tiến về phía trước không?

Đã tới nơi chưa?

Nhịp tim dữ dội của Đoàn Phi Phàm khiến cậu không dám lên tiếng, chỉ sợ mở miệng một cái là sẽ có những câu chữ không thể kìm được mà lao ra, bay thẳng về phía Giang Khoát.

Thậm chí giữa lúc hỗn loạn này, trong đầu cậu còn hình dung ra âm thanh của câu nói đó.

Giang Khoát à, chúng ta đã tới nơi chưa? Chúng ta tới nơi rồi phải không?

“Có phải cậu lại thấy buồn nôn không?” Giang Khoát vẫn thò đầu qua khe cửa.

“Không,” Đoàn Phi Phàm khẽ hắng giọng, cổ họng cậu đã hơi nghẹn lại, “Mau… đi rửa mặt mũi đi.”

“Đậu,” Giang Khoát rút đầu ra, “Cậu mà không gọi tôi lại là nãy giờ tôi đã rửa mặt xong rồi đó.”

Đoàn Phi Phàm đi vào phòng tắm, nhìn mình trong gương.

Cảm giác lúc này giống như chỉ một giây nữa thôi, là cậu sẽ tỏ tình với Giang Khoát mất.

Đúng vậy, chính là tỏ tình.

Nhưng cậu không biết vì sao lại hồi hộp tới mức này. Rốt cuộc thì cậu vẫn chưa bao giờ tỏ tình, cơ hội tỏ tình con mợ nó bị Giang Khoát cướp mất rồi. Tỏ tình rồi đáp lại, từ chối rồi đồng ý, Giang Khoát gần như đã bao thầu toàn bộ, chỉ để lại cho cậu mỗi một cơ hội để từ chối.

Quả là một trải nghiệm tình yêu khá là thê thảm.

Vì vậy bây giờ, cậu thành ra người chưa bao giờ tỏ tình đột nhiên lại không kìm được ý muốn tỏ tình.

Nhưng cuối cùng thì vẫn chưa mở miệng mà tỏ tình được.

Cậu không biết có phải là vì bây giờ, hai người chưa rõ đã đạt tới hiệu quả của việc lùi một bước hay chưa, hay là vì cái gì khác. Nói tóm lại, ngoài việc rất muốn tỏ tình ra, cậu chẳng biết gì khác nữa.

*

Trong phòng, Đường Lực cũng đã dậy, Lý Tử Nhuệ vẫn trùm kín đầu mà ngủ.

“Đường Lực,” Giang Khoát vỗ vai Đường Lực, “Cảm ơn nha.”

“Ầy, ơn huệ gì, người một phòng mà, ủng hộ các cậu làm ăn là chuyện đương nhiên rồi,” Đường Lực nói, “Bọn tôi cùng mua đó, vốn định chia ra mua, nhưng địa chỉ giống nhau nên mọi người bảo tôi đặt mua chung.”

“Thật sự cảm ơn.” Giang Khoát cười, rồi quay sang lay lay Lý Tử Nhuệ, “Dậy đi!”

“Aaa….” Lý Tử Nhuệ vô cùng miễn cưỡng hé một con mắt từ trong chăn ra, “Ầy, Giang Khoát hả? Shop bọn cậu hôm qua bán hàng thế nào?”

“Được lắm, cảm ơn!” Giang Khoát nói.

“Thái độ của bên dịch vụ cũng tốt lắm,” Đường Lực nói thêm, “Tôi còn hỏi thêm mấy câu xem mua kết hợp kiểu gì thì được giảm giá, trả lời cũng nhanh.”

“Cậu ta bảo phải thử nghiệm dịch vụ khách hàng một tí.” Lý Tử Nhuệ cười.

“Cái đó đương nhiên rồi, bình thường tôi mua đồ cũng sẽ hỏi thêm mấy câu,” Đường Lực nói, “Quy trình không thể lộn xộn được, vậy nên dịch vụ bên bọn cậu khá ổn đó.”

Giang Khoát cười, đi vào phòng tắm, Đường Lực đúng là làm gì cũng rất nghiêm túc.

*

Rửa mặt mũi xong, Giang Khoát vừa trả lời tin nhắn trên điện thoại vừa đi sang 107.

Giang Liễu Liễu với Đại Pháo vừa mới sáng ra đã nhắn tin hỏi xem bán hàng thế nào, trả lời tin nhắn của Đại Pháo xong, Giang Khoát hẹn với Giang Liễu Liễu buổi tối nay quay nốt tư liệu cho phim ngắn theo kiểu ký sự thăng trầm mà lúc trước chưa quay xong.

Đẩy cửa bước vào 107, Giang Khoát thấy Đoàn Phi Phàm đang đánh răng.

Giang Khoát rửa mặt mũi vốn đã vô cùng chậm chạp rồi, lại còn thêm cả gội đầu rồi sấy khô rồi mới sang đây, vậy mà kết quả là Đoàn Phi Phàm bây giờ vẫn còn đang đánh răng!

Giang Khoát hết sức ngạc nhiên: “Đoàn Phi Phàm, cậu bị táo bón à?”

“Đệt,” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu, “Đánh răng mà, sao cậu lại nói thế…”

“Vậy thì cậu cũng quá là lề mề đi, cậu đang làm cái gì vậy?” Giang Khoát đưa mắt nhìn giờ, “Nửa tiếng rồi đó anh trai.”

“Tôi đang mải nghĩ,” Đoàn Phi Phàm đi vào phòng tắm, rồi từ trong đó hét lên, “Đợi tôi chút, xong ngay đây!”

“Cậu mà không xong ngay tôi cũng chẳng đợi cậu đâu.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm nhanh chóng rửa mặt rồi đi ra, sau đó lại nhanh chóng lột sạch quần áo trên người, trước vẻ mặt kinh ngạc kiểu “Cửa còn chưa đóng mà cởi đồ trước mắt bao người đi qua đi lại trước cửa” của Giang Khoát, cậu nhanh như chớp chộp lấy một bộ đồ mặc lên người, sau đó đi ra khỏi phòng, khoát tay: “Đi.”

Giang Khoát đi theo Đoàn Phi Phàm ra khỏi phòng, không nhịn được liền hỏi: “Có phải cậu có chỗ nào không thoải mái không đó?”

“Thật sự không có,” Đoàn Phi Phàm gãi gãi đầu, “Tôi chỉ bị ngẩn ngơ một lúc thôi.”

“Vì sao chứ?” Giang Khoát hỏi, “Lo chuyện bán hàng hả?”

“… Ừ, coi như có đôi chút đi.” Đoàn Phi Phàm quay mặt đi chỗ khác.

“Phải cố chịu khó mấy tháng, bọn mình ngay từ đầu đã xét tới chuyện này rồi mà,” Giang Khoát vỗ lưng cậu, “Bọn mình có hậu thuẫn tài chính vững mạnh, đừng lo, quan trọng là…”

“Giang Khoát,” Đoàn Phi Phàm quay mặt lại, rồi lại xem điện thoại, “Thứ Bảy tuần này, cậu có thời gian không?”

“A?” Giang Khoát ngẩn người, rồi sau đó cũng xem điện thoại, thậm chí còn mở ghi chú ra xem, “Thứ Bảy này, tầng hai tiệm mới sẽ nhập thiết bị, sau đó thì không còn việc gì nữa.”

“Đi ăn đi.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát nhìn cậu: “Có việc gì phải không? Trịnh trọng thế này?”

“Không,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chỉ là đi ăn thôi.”

“Được.” Giang Khoát cúi xuống gõ ghi chú, “Thứ Bảy, đi ăn với ông chủ Phàm.”

“Gì vậy trời?” Đoàn Phi Phàm bật cười, “Cái này mà còn ghi lại, sợ quên hay sao?”

“Thế này có cảm giác nghi lễ hơn.” Giang Khoát nói.

[HẾT CHƯƠNG 120]

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment