“Làm thế nào vậy?” Giang Khoát nhìn vào chiếc kính vạn hoa, chầm chậm xoay từng chút một, bên trong, hình của bản thân cậu muôn màu muôn vẻ, lấp lánh ánh vàng, nhìn chung toàn là ảnh chụp mỗi cái mặt, “Ảnh chỉ cắt mỗi phần mặt, cái này tôi có thể hiểu được, nhưng sao mà làm nhỏ được thế này?”
“Làm bằng nhựa co nhiệt đấy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Loại mà khách tự thêm ảnh theo yêu cầu, tự mình sắp xếp ảnh rồi gửi cho bên bán, người ta in xong sẽ gửi lại cho mình…”
“Không cần phải nói kỹ thế.” Giang Khoát vừa xem vừa cười.
“Năm tệ một tờ nhựa.” Đoàn Phi Phàm nói, “Lại còn thêm một túi đồ nghề nữa.”
“Sao cậu lại còn báo giá ở đây thế hả?” Giang Khoát cười đau cả bụng, “Mà túi đồ nghề là sao?”
“Túi đồ nghề đựng một ít dụng cụ nhỏ với vật liệu đó, toàn là những thứ mà người ta mua về để làm mặt dây chuyền này hoa tai này, với cả móc khóa các thứ đó,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi nghĩ in nhiều thế này thì không thể lãng phí được, thế là mua một túi đồ nghề để làm cho chuyên nghiệp, ai dè trượt tay mua nhầm…”
“Mua thành cái gì vậy?’ Giang Khoát hỏi.
“Hoa tai,” Đoàn Phi Phàm nói mà không nhịn được cười, “Một đống hoa tai với nút chặn hoa tai…”
Giang Khoát phì cười thành tiếng. Cậu lại giơ kính vạn hoa lên xem một hồi, sau đó quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm: “Vì sao vậy?”
“Hử?” Đoàn Phi Phàm đáp, ngồi nghiêng người dựa trên sofa, đầu kê trên cánh tay, chăm chú nhìn Giang Khoát.
“Vì sao tự nhiên lại tặng quà? Lại còn…” Giang Khoát nhìn chiếc kính vạn hoa trong tay, “… lãng mạn thế này nữa.”
“Lãng mạn sao?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Lãng mạn lắm đó,” Giang Khoát nói, “Cậu lúc nào cũng là người thật lãng mạn.”
“Tiết mục này đáng lẽ phải nằm ở khúc sau khi ăn cơ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Ăn xong, trời đầy sao rồi, tụi mình cùng ngồi dựa thế này ngắm sao, lúc đó tôi mới nói với cậu.”
“Vậy bây giờ nói luôn hả?” Giang Khoát hỏi, “Tôi sợ không đợi được tới lúc ăn xong đâu.”
“Giang Khoát,” Đoàn Phi Phàm khẽ nói, “Trước lúc hẹn cậu đi ăn, tôi cũng chẳng nghĩ gì nhiều, và cũng chưa từng nghĩ tới chuyện tặng quà, chỉ biết trong lòng vô cùng căng thẳng, chẳng nghĩ ngợi được chuyện gì khác…”
“Ừ.” Giang Khoát không nói gì, chỉ đáp như vậy rồi dựa ghế sofa nghiêng đầu sang nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Lúc đầu tôi định hỏi,” Đoàn Phi Phàm ngập ngừng, “Tụi mình lùi một bước thế này có thời hạn hay không, nếu có thì là bao lâu, không có thì phải lùi tới mức độ nào.”
“Không có thời hạn.” Giang Khoát khẽ nói.
“Tôi thấy như vậy cũng đúng,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chuyện này chẳng thể có thời hạn được, có thể sẽ rất nhanh, mà cũng có thể cứ thế này mà chia tay… Tôi đã tưởng cậu sẽ nói chia tay đấy.”
“Nếu tôi nói chia tay,” Giang Khoát nhướng mày, “Cậu sẽ đồng ý, rồi sau đó sẽ chẳng có sau đó nữa. Cậu sẽ lại sợ hãi chuyện chia tay, lại chỉ chăm chăm đợi đến cái ngày chia tay đó.”
“Đậu.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Lùi lại một chút, đó là cách duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra lúc đó,” Giang Khoát nói, “Nhưng tôi cũng chẳng biết sẽ phải làm như thế nào.”
Nhân viên phục vụ bưng nồi lẩu bốc hơi nghi ngút bước tới, thấy tư thế của hai người lúc này, liền dừng lại ở ngoài cửa.
“Không sao.” Đoàn Phi Phàm nói.
Nhân viên phục vụ đặt nồi lẩu xuống bàn, châm lửa đun, sau đó lại lui ra rất nhanh.
Giang Khoát vẫn nhìn Đoàn Phi Phàm, nãy giờ ánh mắt không rời.
“Đợt này tôi…” Đoàn Phi Phàm thận trọng lên tiếng, “Tôi cũng không biết phải làm thế nào, có những vấn đề là do tính cách của tôi gây ra, có thể sẽ không sửa được nhanh cho lắm…”
“Cũng không phải là vấn đề gì nhất thiết phải giải quyết,” Giang Khoát nói, “Chỉ là phải tạo khoảng cách thì mới có không gian để cảm nhận. Bọn mình chẳng hề có quy trình gì cả, cứ ngày nào cũng buộc phải cân nhắc xem lúc yêu thì phải làm như thế nào, lúc yêu thì phải làm cái gì, đơn giản là chẳng có chỗ để mà cảm nhận nữa.”
“Đúng vậy.” Đoàn Phi Phàm cười, “Đợt này ngày nào tôi cũng đều đang cảm nhận đấy.”
“Cảm nhận thấy gì rồi?” Giang Khoát hỏi
“Cảm nhận thấy…” Đoàn Phi Phàm ngập ngừng, đưa tay cầm ly nước trên bàn uống một ngụm, sau đó dựa trở lại sofa rồi hắng giọng, “Nói ra chắc hơi sến, nhưng…”
Hai nhân viên phục vụ bưng đồ ăn đi vào.
Đoàn Phi Phàm thở dài.
“Lúc 9 rưỡi, nhà hàng sẽ có biểu diễn tại quán bar ngoài trời,” Một phục vụ nói, “Quý khách có thể đi xem thử ạ.”
“Cảm ơn.” Giang Khoát nói.
Sau khi nhân viên phục vụ đi rồi, Đoàn Phi Phàm hít một hơi, không đợi Giang Khoát quay sang nhìn mình, cậu ấy đã nói một tràng:
“Hồi đầu, tôi chưa từng nghĩ tới chuyện ở bên cậu, nhưng nếu như cậu muốn thì tôi cũng sẽ cùng cố gắng. Khi đó, tôi luôn cảm giác một ngày nào đó, cậu rồi cũng sẽ đi, tuy không đành lòng nhưng tôi sẽ chấp nhận chuyện đó. Tôi đã luôn chuẩn bị tâm lý cho việc này… Chỉ cần lúc còn bên nhau, đảm bảo cho cậu không phải chịu vất vả thiệt thòi là được.”
Giang Khoát quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Thực ra, ngay cả bây giờ, tôi cũng không chắc chắn là cậu nhất định sẽ không rời đi nữa, nhưng… tôi có thể cảm nhận được là cậu không muốn rời đi, cảm giác này cực kỳ cực kỳ chân thực. Trước mặt cậu, có thể tôi sẽ không hoàn toàn quay trở lại là Đoàn Cực kỳ Bình thường của buổi ban đầu được nữa,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhưng cảm giác chân thực đó, cậu có hiểu không? Tôi sẽ không lúc nào cũng đặt giả định một ngày nào đó, cậu sẽ vì chịu không nổi mà rời đi nữa, tôi biết cậu sẽ không làm thế… Tôi cũng sẽ không chơi với cậu theo kiểu dựa trên tiêu chí là không để cậu phải chịu thiệt thòi nữa, tất nhiên cũng không phải ý là muốn cậu phải chịu thiệt thòi…”
“Hiểu mà,” Giang Khoát khẽ nói, “Tôi hiểu hết mà.”
“Với lại bây giờ, tôi… nói sao nhỉ, tôi không thể để cậu đi được nữa, dù có phải khóc phải gào mà ngăn lại hay làm gì đi nữa, tôi sẽ ngăn lại bằng được… Tôi sẽ bực bội, tôi sẽ lo lắng, sẽ ghen tuông, tôi muốn cậu ở bên tôi, cứ ngồi bên cạnh tôi là được, dù có ngồi ngây ra hay ngủ luôn, kiểu gì cũng được, muốn tới mức nhịn không được mà mở miệng đòi cậu tới đây đi, ở lại đây đi,” Đoàn Phi Phàm cau mày, nói rất nhanh, “Đây chính là những gì tôi cảm nhận được, khỏi cần thời hạn, cũng chẳng cần quan tâm cuối cùng cần đạt được mức độ như thế nào. Đơn giản bây giờ là như thế này, lùi một bước, tôi mới biết mình không thể buông tay đến mức nào…”
Giang Khoát khịt mũi, tay vội đưa lên lau mắt.
“Hôm nay, tôi chỉ muốn nói là, tôi chẳng quan tâm quá trình lùi một bước cần phải như thế nào, tôi sẽ chỉ làm việc mà bây giờ tôi muốn làm thôi,” Đoàn Phi Phàm đưa tay ra sau sờ sờ cái túi xách của mình, “Tôi muốn nói…”
Giang Khoát nhìn tay Đoàn Phi Phàm.
“Cậu đợi chút,” Đoàn Phi Phàm nói rồi quay đi, mở miệng túi xách, thò đầu vào đó, cả khuôn mặt chui luôn vào trong túi, tiếng cậu ấy vọng từ trong túi ra, “Đợi chút…”
Giang Khoát mũi vốn đang cay xè, giờ thấy bộ dạng Đoàn Phi Phàm thế này, đột nhiên cậu rất muốn cười. Giang Khoát cố kiềm chế để không bật ra tiếng cười giữa một bầu không khí ấm áp mà lãng mạn như thế này.
Đoàn Phi Phàm lại sột soạt một hồi, sau đó rút đầu từ trong túi xách ra, đột nhiên quay phắt lại một cái, trên miệng ngậm một cành hồng.
Giang Khoát sững người.
Tuy cái cảnh miệng nở bông này… à không, cái cảnh hoa hồng trên môi này không phải là lần đầu cậu thấy, thậm chí ngay giờ phút này, cậu còn hoài nghi Đoàn Phi Phàm đã quyết chí giữ tiết mục này làm một cảnh mang tính biểu tượng trong lịch sử quan hệ tình cảm giữa hai người… tuy là như vậy, nhưng giây phút nhìn thấy lần nữa, cậu vẫn vô cùng chấn động, phải cố kiềm chế nét mặt mới không bật cười ngay tại chỗ.
Giữa lúc hai bên đang nhìn nhau, Đoàn Phi Phàm hít một hơi xem ra định nói thì bông hồng lại nhằm đúng lúc này mà đột nhiên rụng lìa đầu, có lẽ lúc kéo từ trong túi xách ra, đầu bông hoa đã bị va đập. Trong chớp mắt, cánh hoa rụng sạch, chỉ còn lại một chùm nhị hoa.
Giang Khoát thực sự không thể tiếp tục kiềm chế nổi nữa, cậu ngã lăn ra sofa mà phá lên cười như điên.
“Đệt.” Đoàn Phi Phàm ngậm cái cành hoa trụi lủi mà chửi.
Giang Khoát lại càng cười không hãm lại được, cười đến chảy cả nước mắt.
“Đợi đó,” Đoàn Phi Phàm nhổ luôn cái cành trụi lủi trên miệng đi, “Tôi vẫn còn plan B.”
Giang Khoát đưa mắt nhìn thì nhận thấy lần này, Đoàn Phi Phàm cũng bẻ hết gai trên cành hồng như lần trước, cậu lập tức vừa cười vừa hét lên: “Aaa…”
Đoàn Phi Phàm lại nhanh chóng đút đầu vào trong túi xách, sau đó lại cẩn thận rút đầu ra và lại quay đầu lại.
Lần này, hoa hồng không rụng, do sau khi quay đầu lại, cậu ấy mới cẩn thận rút cái túi lưới nhỏ bọc ở đầu bông hoa ra.
“Cái ông chú cậu!” Giang Khoát cười, tỏ vẻ ngạc nhiên trước cái plan B này của Đoàn Phi Phàm.
“Giang Khoát,” Đoàn Phi Phàm nói, “Việc duy nhất tôi muốn làm bây giờ, đó chính là nói với cậu…”
Giang Khoát xoa xoa mặt, từ từ nghiêm túc trở lại, chăm chú nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Tôi rất thích cậu, bắt đầu thích từ lúc nào, tôi cũng không rõ nữa,” Đoàn Phi Phàm cầm bông hồng trên miệng xuống, “Có rất nhiều chuyện không chắc chắn, nhưng chỉ cần một chuyện có thể chắc chắn là đủ – tôi rất thích cậu, thích cảm giác được ở bên cậu, cái cảm giác thoải mái, dễ chịu này, thích tính cách của cậu, thích khuôn mặt và… cơ thể của cậu, thích mọi thứ ở cậu, trong đó có cả tiền của cậu nữa.”
Giang Khoát bật cười, ngón tay chỉ chỉ: “Không tặng hoa cho tôi sao?”
“Chúng ta chính thức ở bên nhau đi.” Đoàn Phi Phàm đặt bông hồng vào tay cậu.
“Được.” Giang Khoát cầm chặt bông hoa, đáp luôn chẳng nghĩ ngợi gì.
Ngoài cửa lều đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay, nhiệt liệt mà thưa thớt.
Giang Khoát giật bắn mình, quay ra thì kinh ngạc thấy ngoài cửa lều là hai nhân viên phục vụ đẩy một xe nhỏ đầy đồ ăn, đang cùng nhau vỗ tay.
“… Ôi đệt.” Giang Khoát quay mặt đi chỗ khác, khẽ lẩm bẩm.
“Cảm ơn,” Đoàn Phi Phàm vẫy tay với nhân viên phục vụ, “Đẩy vào đi ạ.”
Nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn vào để cạnh bàn, lúc đi ra còn nói: “Hai vị dùng bữa vui vẻ.”
“Tôi tưởng bọn họ sẽ nói hai vị trăm năm hạnh phúc cơ.” Giang Khoát nói.
“Đúng nhỉ.” Đoàn Phi Phàm vỗ đùi đứng dậy.
Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Hai người quay lại đây cho tôi!” Đoàn Phi Phàm hét lớn rồi đi ra phía bên ngoài lều.
“Á!” Giang Khoát giật mình nhảy dựng dậy túm Đoàn Phi Phàm lại, “Đi làm gì vậy?”
“Đi bảo bọn họ quay lại nói tụi mình trăm năm hạnh phúc,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nếu không thì sếp Giang nhỏ nhà mình sẽ không vui!”
“Cậu bị thần kinh hả?” Giang Khoát ấn Đoàn Phi Phàm ngồi xuống ghế, sau đó thò đầu ra ngoài nhìn tứ phía, may mà nhân viên phục vụ đi cũng nhanh, mà dù cho người ta có quay lại thật, Giang Khoát tin rằng với khả năng “xã giao” của Đoàn Phi Phàm, cậu ấy chắn chắn sẽ có thể biến nỗi xấu hổ này thành cơ hội bán bò nấu tương.
“Ăn nào,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi gọi phần cho bốn người đấy.”
“… Sao lại gọi cho bốn người?” Giang Khoát ngồi xuống.
“Tôi muốn nhà hàng vừa có môi trường xung quanh đặc biệt một chút, lại vừa sang chảnh năm sao một chút,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhưng nhà hàng này quá là rẻ đi, bữa lẩu hai người là 488 tệ, còn cách năm sao hơi xa, vậy nên gọi luôn phần cho bốn người, 688 tệ.”
“Chẳng lẽ không phải là vì phần bốn người lợi hơn phần sáu người sao?” Giang Khoát hỏi, “Ăn xong còn có thể mang về cho nhóm Hình mẫu nữa.”
“Tôi không nghĩ xa đến thế, chỉ muốn gọi sang một chút thôi.” Đoàn Phi Phàm bật cười, “Nhưng hôm nay không uống, tôi còn phải lái xe, cậu mà muốn làm một ly…”
“Không uống,” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, “Nước ngọt thôi.”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm lấy nước trái cây trên cái xe đẩy xuống, rót vào hai ly, sau đó giơ ly về phía Giang Khoát. Giang Khoát cầm lấy ly nước, cụng ly với Đoàn Phi Phàm rồi cúi xuống uống một ngụm.
“Không định nói gì sao?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Mấy điều cậu vừa nói,” Giang Khoát cười, “Đủ để cụng ly một trăm lần luôn rồi.”
“Tôi cảm thấy… tôi vẫn chưa nói hết,” Đoàn Phi Phàm nói, “Vẫn chưa diễn đạt được tất cả những điều tôi nghĩ, có lẽ là vì căng thẳng quá…”
“Tôi hiểu là được rồi,” Giang Khoát nói, “Cậu mà nghĩ ra gì nữa thì sau này từ từ nói, vẫn còn nhiều thời gian mà.”
“Có sến không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Không sến,” Giang Khoát nói, “Tôi suýt thì rơi nước mắt luôn đó.”
“Tiêu chuẩn đánh giá này hơi thấp thì phải,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu vốn dĩ rất dễ khóc mà.”
“Đừng có nói như thể cậu chưa khóc bao giờ.” Giang Khoát chậc một tiếng.
Đoàn Phi Phàm cười không nói gì, chỉ nhìn Giang Khoát.
“Làm gì vậy?” Giang Khoát cũng nhìn Đoàn Phi Phàm, “Không ăn hả?”
“Tôi đang hồi tưởng thôi.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát nhúng thịt bỏ vào bát xong rồi cũng dừng lại.
“Hử? Cậu ăn đi,” Đoàn Phi Phàm cầm đũa lên, “Tôi không hồi tưởng nữa.”
“Không phải,” Giang Khoát nhìn cậu, “Đoàn Phi Phàm.”
“Có tôi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Tôi rất thích cảm giác lúc này,” Giang Khoát nói, “Mới đầu, tôi chẳng biết bọn mình rút cuộc phải thế nào thì mới coi như là lùi một bước, lùi xong rồi lại phải thế nào thì mới coi như là đạt hiệu quả mong muốn. Nhưng bây giờ, như thế này thật sự rất thích.”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
“Tôi cũng biết, có những thứ không thể điều chỉnh hoàn toàn trong một thời gian ngắn như vậy,” Giang Khoát nói, “Nhưng bọn mình đều đã thấy lợi ích của việc đó, biết tư thế nào mới là dễ chịu…”
“Hử?” Đoàn Phi Phàm nhướng mày.
Giang Khoát chậc một tiếng.
“Cậu nói tiếp đi.” Đoàn Phi Phàm cười nói.
“Sau này cũng cứ theo hướng này mà đi thôi.” Giang Khoát nói, “Tôi nói xong rồi đó.”
Đoàn Phi Phàm ngồi im một lúc, sau đó đặt đũa xuống, chống bàn nhoài người sang phía Giang Khoát.
Giang Khoát ngồi không nhúc nhích, nhìn Đoàn Phi Phàm.
Đoàn Phi Phàm cố nhoài người sang mãi, nhưng cuối cùng vì bị hơi nóng ở cái lẩu ở giữa hun cho, buộc phải lùi lại.
“Tôi không đáng để cậu đi sang đây hôn một cái sao?” Giang Khoát không nhịn nổi bất bình.
“Đệt,” Đoàn Phi Phàm kéo ghế lùi ra, “Chẳng phải tôi cảm thấy thò đầu qua hôn thế này có vẻ lãng mạn duy mỹ một tí nên mới làm thế sao? Bên ngoài còn có thể nhìn thấy cảnh tượng của chúng ta nữa.”
“Vậy sao?” Giang Khoát lập tức đưa mắt nhìn ra mấy cái lều, “Cậu đã bắt đầu vui sướng tới mức muốn biểu diễn cho người khác xem rồi đấy hả?”
“Ừ hứ.” Đoàn Phi Phàm đi tới, nắm lấy lưng ghế Giang Khoát mà kéo một cái.
Cả ghế lẫn người Giang Khoát bị xoay nửa vòng tròn, quay ra đối mặt với Đoàn Phi Phàm.
“Khỏe đấy chứ nhỉ?” Giang Khoát tủm tỉm cười.
“Ham muốn làm người ta mạnh mẽ.” Đoàn Phi Phàm đưa mắt liếc cửa lều một cái, sau đó chống lưng ghế cúi xuống, khẽ hôn lên trán Giang Khoát.
Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm.
Hơi thở của Đoàn Phi Phàm còn nóng hơn cả nhiệt hắt ra từ phía nồi lẩu, phả lên mặt cậu, rồi bao bọc môi cậu trong một nụ hôn.
Nụ hôn này không quá dài, nhưng lúc môi Đoàn Phi Phàm tách ra, Giang Khoát vẫn thấy mình hụt hơi.
Trong lúc bận thở trở lại, cậu vẫn vô thức đưa mắt nhìn ra phía cửa lều, cảm giác như sẽ thấy ngay hai nhân viên phục vụ đứng đó mà vỗ tay cho hai người.
“Đừng nhìn, không có vỗ tay nữa đâu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chỉ có bốn phía xì xào bàn tán thôi.”
Giang Khoát cười, gắp miếng thịt vừa nhúng hồi nãy trong bát bỏ vào cái đĩa trống bên cạnh, định nhúng một miếng khác.
“… Đưa tôi đi,” Đoàn Phi Phàm thò đũa qua gắp lấy miếng thịt, “Mới chưa được mấy phút mà đã không ăn được rồi à?”
“Ừ.” Giang Khoát gật.
“Sau này mấy thứ như vậy cứ đưa tôi đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi thì để mấy tiếng cũng vẫn ăn được, ngày hôm sau hâm lại cũng vẫn ăn tốt.”
Giang Khoát không nói gì, nhúng một miếng thịt khác ăn.
“Sao lại không nói gì vậy?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Cậu nói đi,” Giang Khoát nói, “Tôi muốn nghe cậu nói chuyện.”
“Nói gì chứ?” Đoàn Phi Phàm húp một miếng canh.
“Gì cũng được, mấy chuyện xàm xí như thế đó,” Giang Khoát nói, “Nghe rất dễ chịu.”
“Sở thích kiểu gì vậy,” Đoàn Phi Phàm nghĩ một thoáng rồi bảo, “Cậu ra đề đi, tôi cũng đâu phải kiểu mắc bệnh nói nhiều, có nói nhảm cũng phải có chủ đề đó.”
“Cậu vừa nói, cậu thích tiền của tôi,” Giang Khoát cười, “Thật đấy hả?”
“… Ừ,” Đoàn Phi Phàm bật cười, ngả người ra sau dựa vào ghế, “Có điều, buổi sáng tôi vừa mới biết được cậu có bao nhiêu tiền, buổi tối đã tỏ tình luôn… Xì…”
Đoàn Phi Phàm nhíu mày nói tiếp: “Nghe có vẻ hơi giống một âm mưu.”
“Giống một âm mưu tới vậy sao?” Giang Khoát hỏi.
“Thực ra, tôi đã từng suy nghĩ nghiêm túc,” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, “Tôi thích rất nhiều điều ở cậu, tính cách khác biệt, tác phong cử chỉ ăn nói khác biệt, thần thái khác biệt, nhìn từ góc độ nào cũng thấy đều là vì nhà cậu có tiền.”
“Ừ.” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Nhưng cũng phải có bố mẹ như hai vợ chồng sếp Giang nữa mới được như vậy.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Tôi sẽ không nói lại với sếp Giang đâu,” Giang Khoát tặc lưỡi, “Khỏi cần nịnh ông ấy.”
“Tôi chỉ nói sự thật thôi.” Đoàn Phi Phàm cười.
Bữa tối này, Giang Khoát ăn không nhiều lắm, cảm giác hưng phấn làm hết sạch cả thèm ăn, nhưng nước trái cây thì uống cạn tới hai bình. nhân viên phục vụ dọn đồ đưa đi, thức ăn thừa thì đóng hộp. Hai người ngã ra sofa, nhìn bầu trời đêm trên nóc lều.
“Sao mọc rồi kìa.” Giang Khoát nói.
“Lại còn rất dày nữa.” Đoàn Phi Phàm giơ điện thoại, chỉnh tới chỉnh lui rồi chụp một bức.
“Muốn đi xem biểu diễn không?” Giang Khoát hỏi, “Tôi nghe thấy tiếng nhạc.”
“Cậu muốn đi hả?” Đoàn Phi Phàm bỏ điện thoại xuống, luồn tay ra sau lưng Giang Khoát, vén áo cậu lên, khẽ vuốt ve lưng cậu.
“Không muốn đi.” Giang Khoát nín thở, cảm giác hưng phấn quen thuộc mà xa lạ này trong chớp mắt cuộn lên khắp toàn thân, đến đầu ngón tay cậu cũng tê dại.
“Vậy cứ ở đây ngắm sao trời?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Ừ,” Giang Khoát gật đầu, “Hiện tại cảm giác này…”
Bàn tay Đoàn Phi Phàm lại vuốt ve trên lưng cậu, rồi từ lưng vuốt xuống eo, rồi lại vuốt ve trở lên lưng.
“Nếu cậu cứ thế này,” Giang Khoát quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm, “Tôi cảm thấy về nhà là tốt nhất.”
“Hử?” Đoàn Phi Phàm khựng lại, sau đó rút tay ra khỏi lưng áo Giang Khoát, đứng dậy, khoác túi xách lên vai, “Đi.”
“Hả?” Giang Khoát vẫn chưa kịp hiểu ra.
“Về nhà.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Lầu 10 chung cư hả?” Giang Khoát vội hỏi.
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu.
“Lâu rồi không lau dọn.” Giang Khoát nói.
“Tôi sẽ dọn, nửa tiếng là cậu sẽ có ngay một căn hộ không một hạt bụi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đương nhiên, nếu cậu muốn về 107 thì cũng không phải là không được, chỉ cần Đinh Triết không đập cửa…”
“Lầu 10!” Giang Khoát bật cười.
[HẾT CHƯƠNG 122]
- -----oOo------