Tam Phục

Chương 125

Buổi trưa, cả nhóm đi gặp Giang Liễu Liễu, sau đó cùng tới một trong các quán café của Phạm Gia Bảo. Do vẫn muốn cùng nhau xem clip nên Phạm Gia Bảo mời tất cả đến một quán mà anh ta đảm bảo là không có một mống khách nào.

“Sao anh lại mở quán café ở đây chứ? Bên trái là tiệm gội đầu thảo dược Đông y, bên phải là tiệm đồ sắt với giác hơi châm cứu, đối diện là… Thôi tôi không nói nữa,” Giang Khoát thật sự thấy hơi bó tay, “Môi trường xung quanh thế này, ai mà tới cái tiệm café vừa nhìn đã thấy rất sang chảnh này của anh chứ?”

“Mau cho tôi vài gợi ý đi.” Phạm Gia Bảo nói.

“Đổi mặt hàng kinh doanh đi,” Giang Khoát nói, “Cứ nhất định phải là tiệm café sao?”

“Nhất định đấy.” Phạm Gia Bảo gật đầu.

Giang Khoát há miệng định nói nhưng một lát sau mới nói nên lời: “Mấy hôm nay tôi bận quá, mấy hôm nữa có thời gian sẽ nghĩ tiếp giúp anh.”

“Không sao, đã ba tháng nay không thu được đồng nào rồi,” Phạm Gia Bảo nói, “Thêm vài ngày cũng chẳng sao.”

“… Được.” Giang Khoát thở dài.

Tuy chẳng hứng thú gì với mấy chuyện này, nhưng nhìn bộ dạng Phạm Gia Bảo bó tay chờ lỗ thế này mà vẫn bình chân như vại, theo phản xạ, Giang Khoát tự nhiên bắt đầu suy nghĩ. Có điều lúc này cậu đang rất lo cho sếp Giang nên cũng chẳng nghĩ ra được biện pháp giải quyết nào.

*

Cửa tiệm này của Phạm Gia Bảo có hai tầng, bên trên là khu vực nhỏ dành cho các bữa tiệc riêng, với đủ loại thiết bị giải trí sẵn sàng phục vụ.

Mọi người không ra ngoài ăn, mà gọi đồ bên nhà hàng năm sao của Giang Khoát trước đây, bảo người của nhà hàng mang qua, tất cả đều giống như phục vụ tại chỗ, bát đĩa dụng cụ ăn uống đều là của nhà hàng.

Đoàn Phi Phàm thấy lần nào Giang Khoát gọi đồ ăn giao tới xong đều phải đổ ra bát đĩa sứ rồi mới ăn, có lẽ chính là vì kiểu “gọi đồ ăn” của cậu ấy lúc nào cũng ăn như thế này.

“Phí phục vụ một lần giao đồ ăn thế này chắc đủ để ăn một bữa ở nhà hàng luôn ấy nhỉ.” Heo nhỏ cười nói.

“Cũng không đến mức ấy,” Giang Khoát nói, “Chỉ là ăn thế này thì thoải mái hơn một chút.”

“Xem clip nhé?” Thứ mà Phạm Gia Bảo mong chờ nhất chính là cái clip này, anh ta cực kỳ lo lắng việc vai diễn khách mời của mình có đạt hay không.

“Được.” Giang Liễu Liễu đưa USB cho anh ta.

Phạm Gia Bảo điều chỉnh máy chiếu và âm thanh, sau đó bật clip.

Lúc âm nhạc vang lên, Đoàn Phi Phàm không khỏi nhướng mày. Nhạc nghe rất giang hồ võ hiệp, tiếp đó là một đoạn đầy chất điện ảnh xưa, giữa cảnh gươm đao giao chiến ác liệt, giọng thuyết minh vang lên, kể về một bản đồ kho báu mà mọi người trên thế gian bấy lâu khổ công tìm kiếm nay đã lại xuất hiện trên chốn giang hồ, để giành được kho báu này, khắp thiên hạ đang sục sôi tham gia tranh đoạt.

“Ôi đậu,” Phạm Gia Bảo kinh ngạc, “Đây là ai làm vậy? Ai làm phần hoạt hình vậy?”

“Heo lớn.” Giang Liễu Liễu nói.

“Heo đại sư…” Phạm Gia Bảo muốn thể hiện tấm lòng tôn kính với Heo lớn, nhưng mở miệng ra lại thấy cái danh xưng này thật chẳng ra sao, “Heo… Heo đại…”

“Bình thân đi.” Heo lớn ngắt lời anh ta.

“Bá cháy.” Phạm Gia Bảo giơ ngón cái với Heo lớn.

Tiếp đó, clip chuyển từ hoạt hình sang live action, để tìm ra bản đồ kho báu này, một đám người đã xuyên không tới thời hiện đại, cuối cùng đã tìm được manh mối, đó chính là tại….

Đổi cảnh, vang lên tiếng nhạc cao trào bùng nổ, vừa nghe đã thấy đúng kiểu nhân vật chính đăng đàn, một con dao xoay tròn xuất hiện trên màn hình, tiếp đó là một bàn tay, và ống kính vụt chuyển cảnh, Đoàn Phi Phàm xuất hiện.

Bên cạnh còn thêm dòng phụ đề – Anh tuấn·Đoàn.

“Ôi đậu!” Đoàn Phi Phàm cười hét lên một tiếng, “Đào ở đâu ra cái tên này thế?”

“Giang Khoát cung cấp đấy.” Giang Liễu Liễu nói.

“Cậu anh tuấn đến mức đó sao?” Phạm Gia Bảo kinh ngạc quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm.

“Không được nghi ngờ nhan sắc của tôi.” Đoàn Phi Phàm nói.

Cảnh tiếp theo, Giang Khoát xuất hiện, trầm mặc khoanh tay đứng ở cửa tiệm, bốn phía là hiệu ứng hoạt hình gió cuộn lá bay.

Phụ đề hiện lên tên của cậu – Nhiều tiền·Giang.

“Đậu, nhìn ngáo vãi,” Giang Khoát phì cười, “Cảnh này quay hồi nào vậy?”

“Lúc anh đứng ngẩn người ra ở cửa ấy,” Heo nhỏ nói, “Heo lớn bảo lúc anh thừ người ra trông rất dữ.”

“Có sát khí.” Phạm Gia Bảo gật gù, “Tôi đâu, bao giờ tới lượt tôi xuất hiện?”

“Anh xuất hiện sau chú,” Heo nhỏ nói, “Sắp rồi, thiết lập nhân vật của anh là vệ sĩ của tiệm.”

“Được đấy,” Phạm Gia Bảo rất hài lòng, “Trông tôi rất giống vệ sĩ.”

Vừa nghe thấy hai tiếng “vệ sĩ”, tâm trạng Giang Khoát vừa nhờ đoạn clip mà khá hơn một chút, lúc này lại chìm xuống. Đoàn Phi Phàm có lẽ cũng cùng cảm giác với cậu, dưới gầm bàn, Đoàn Phi Phàm vội đưa tay nắm lấy tay cậu.

Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, mỉm cười.

Chú xuất hiện cực kỳ giống Tảo Địa Tăng (sư quét chùa – cao thủ võ lâm thâm tàng bất lộ trong “Thiên long bát bộ”), vung dao chặt thịt điêu luyện tới mức bắn ra ảo ảnh.

Đoàn Lão Tam.

“Tại sao tên của chú lại viết thường, không có dấu chấm?” Giang Khoát hỏi.

“‘Lão Tam·Đoàn’ nghe không hay bằng ‘Đoàn Lão Tam’.” Giang Liễu Liễu nói.

Giang Khoát cười bò.

Phạm Gia Bảo cuối cùng cũng đợi được tới lúc mình xuất hiện, một miếng khăn lau bay vút qua một tiếng, hiệu ứng hoạt hình tạo luồng khí vây bọc quanh miếng khăn.

Không-Phải-Tên-Là-Phạm-Gia-Bảo.

Cái tên này vừa hiện ra, tất cả cùng phá lên cười ầm ĩ.

“… Con mợ nó quá thể quá đáng,” Phạm Gia Bảo vừa cười vừa chửi, “Lộn cả ruột.”

Tiếp đó chuyển sang cảnh nhân vật phản diện hoạt hình đột nhập cửa tiệm, kết hợp cả cảnh bức tường xưa trải bao thăng trầm bên tiệm cũ, cùng với Anh tuấn·Đoàn từ phía bức tường đó bước tới, phong cách khắc họa như thể đã nắm rõ một bí mật nào đó, thêm cảnh mấy người đi tới đi lui tấp nập trong tiệm mới, cảnh đám đông chen chúc náo nhiệt ở ngoài cửa, cùng với hình ảnh món bò nấu tương vừa mới dỡ ra khỏi nồi đang bốc hơi nghi ngút sau bếp… tất cả đi tới kết luận cuối cùng, cửa tiệm này đã dùng bản đồ mà tìm ra được kho báu.

Cảnh cuối cùng, Giang Khoát lại nhớ rất rõ, đó chính là cảnh cậu với Đoàn Phi Phàm mặt đối mặt, chú đứng ở phía hậu cảnh, sau đó cả hai cùng quay lại, ống kính bắt cận cảnh mặt hai người, ở giữa hiện ra tên của kho báu.

Bò nấu tương Ngưu Tam Đao, vị ngon ba mươi năm

Đoạn phim kết thúc, mọi người cùng vỗ tay hoan hô. Giang Khoát vừa xem đã thấy đúng là không ngờ có thể làm thành một clip như vậy, hoàn toàn không phải lại clip quảng cáo theo kiểu truyền thống mà cậu tưởng tượng, lại còn rất có cảm xúc. Mấy người trong nhóm Hình mẫu trong mấy cảnh được thêm vào cũng được thêm hiệu ứng đặc biệt để phân biệt với diễn viên quần chúng bình thường khác, thể hiện rõ Ngưu Tam Đao là long ẩn hổ phục, ai nấy đều thân mang tuyệt kỹ.

“Quá đỉnh đó Giang Liễu Liễu,” Giang Khoát ghé lại gần Giang Liễu Liễu, “Đồ của anh, em cứ chọn thoải mái, em thích xe thì cứ lái đi luôn.”

Giang Liễu Liễu tặc lưỡi: “Cho em con ngựa đi.”

“… Không thích xe hả? Xe còn đắt hơn Cục Đá đó,” Giang Khoát nói, “Với lại Cục Đá kiêu căng hỗn xược lắm.”

Cục Đá là con ngựa mà sếp Giang mua cho Giang Khoát, nuôi từ nhỏ tới lớn, không thích người, không thèm để ý đến Giang Khoát. Mặc dù đã cả một học kỳ không gặp, con ngựa láo lếu này vẫn chẳng có vẻ gì là xa cách nhớ mong, mỗi lần Giang Khoát tới cưỡi, đều phải dỗ ngon dỗ ngọt mãi, nó mới chịu cho cưỡi.

Giang Liễu Liễu bật cười: “Đùa anh thôi, không cần Cục Đá, cũng khỏi cần xe, đợi hai người kiếm được tiền rồi mua cho em một con Bombardier là được.”

“Chốt vậy đi.” Giang Khoát lập tức búng tay, “Sang năm sẽ mua cho em.”

Tâm trạng Giang Liễu Liễu hôm nay khá ổn, Giang Khoát thấy cũng vững dạ một chút.

Trước sự xúi giục của Đoàn Phi Phàm, Phạm Gia Bảo đã oang oang tuyên bố mọi người chiều nay sẽ dẫn nhóm Giang Liễu Liễu đi ca nô trượt nước. Giang Khoát rất hài lòng với đề nghị của Giang Khoát, vì nếu là hoạt động khác thì Giang Liễu Liễu chưa chắc đã chịu đi, nhưng mấy trò chơi cảm giác mạnh kiểu này thì Giang Liễu Liễu lúc nào cũng thích, vậy nên sẽ đồng ý đi chơi cùng.

Ăn xong, cả đám nghỉ ở quán café, đợi tiêu cơm thì đi chơi, Giang Khoát với Đoàn Phi Phàm thì đi trước một cách vô cùng tự nhiên, buổi chiều lịch lên lớp kín mít rồi.

“Em đừng có chơi hăng quá đấy, chân vừa mới khỏi chưa được mấy bữa đâu.” Giang Khoát dặn Giang Liễu Liễu.

Giang Liễu Liễu dựa sofa, vẫy tay với Giang Khoát: “Cho anh lui.”

*

Giang Khoát ra khỏi tiệm là lập tức đi về phía chiếc xe đậu bên đường.

“Cậu lái hay tôi lái?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Tôi lái.” Giang Khoát lên xe.

Đoàn Phi Phàm im lặng theo Giang Khoát lên xe: “Tôi đang nghĩ xem phải xin chị Ninh nghỉ kiểu gì đây.”

“Tôi nói gì bây giờ nhỉ?” Giang Khoát khởi động xe, nhìn kính chiếu hậu rồi đánh tay lái một cái, đột ngột quay đầu xe.

Đoàn Phi Phàm va cả đầu vào cửa sổ: “Từ từ chút!”

“Ừ.” Giang Khoát đáp.

Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn, tốc độ xe vẫn được kiểm soát, chạy ở mức cho phép.

“Cậu cứ nói thẳng với chị Ninh là bố nằm viện phải về thăm là được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi sẽ bảo chị ấy là quản giáo muốn gặp tôi nói chuyện.”

“Được.” Giang Khoát lấy điện thoại, mở khóa rồi ném lên đùi Đoàn Phi Phàm, “Cậu gọi giúp tôi.”

Đoàn Phi Phàm cầm điện thoại của Giang Khoát lên bấm bấm mấy phát: “Noti tin nhắn của cậu im luôn rồi, khỏe ghê.”

“Gần đây cũng không ổn lắm,” Giang Khoát nói, “Cậu xem, Dương Khoa gửi cho tôi bao nhiêu là tin nhắn, thật sự muốn chặn nó luôn.”

“Cố chịu đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Giờ cậu ta còn đang bỏ tiền ra làm không công đó.”

“Cuối năm chia tiền cho nó,” Giang Khoát nói, “Sang năm xem tình hình thế nào rồi bảo nó bỏ ít tiền vào đầu tư.”

“Ừ,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Cậu xem thế nào, ngoài ra, cậu bổ sung thêm 50 ngàn nữa đi.”

“Được.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm cười, cúi xuống giúp Giang Khoát nhắn tin xin nghỉ gửi ln.

*

Chẳng mấy chốc, xe đã ra khỏi thành phố.

Dù gì thì đây cũng là một chuyến đi du lịch, tuy rằng mục đích của chuyến đi này chẳng hề dễ chịu chút nào. Đoàn Phi Phàm nhìn phía trước, vẫn có cảm giác cùng nhau đi du lịch, thật có lỗi với sếp Giang.

“Bọn mình vẫn chưa từng đi du lịch riêng với nhau nhỉ?” Giang Khoát nói.

“Lần này có tính là vậy không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Có.” Giang Khoát nói.

“Vậy lát nữa dừng đổ xăng thì mua ít đồ ăn vặt đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Trên đường du lịch làm sao có thể thiếu đồ ăn vặt chứ?”

“Hồi trước tôi với Đại Pháo đi qua đây, ở trạm dừng chân có món oden rất ngon,” Giang Khoát nói, “Lát nữa đi qua ghé ăn nhé.”

“Được.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.

Giang Khoát mở nhạc, trong xe lập tức tràn ngập tiếng nhạc inh tai, Giang Khoát tràn đầy hào hứng, cả đường đều giữ ở tốc độ tối đa, ngón tay còn gõ gõ trên vô lăng theo nhịp.

Cái trạm dừng chân mà Giang Khoát nói quả nhiên chính là cái trạm mà lần trước, Đoàn Phi Phàm đã ăn oden sau khi đón luật sư Tưởng, Giang Khoát hào hứng dừng xe, hào hứng ra cái siêu thị nhỏ mua về một đống đồ ăn.

Lúc lên xe, Đoàn Phi Phàm ngăn Giang Khoát lại: “Đưa tôi chìa khóa, lần này tôi lái.”

“Sao vậy?” Giang Khoát hỏi, nhưng vẫn đưa chìa khóa cho Đoàn Phi Phàm.

“Cho đã ghiền, tôi chưa từng lái xe thể thao ở tốc độ cao bao giờ.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Được thôi.” Giang Khoát gật đầu.

Đoàn Phi Phàm đưa đồ ăn vặt cho Giang Khoát: “Lát nữa đút tôi ăn.”

Giang Khoát tặc lưỡi.

Giang Khoát trông có vẻ không hề lo lắng cho sếp Giang, thậm chí còn tỏ ra phấn khích, điều này khiến Đoàn Phi Phàm không yên tâm để cậu ấy tiếp tục lái xe. Chuyện này cũng giống như có những người càng căng thẳng thì càng nói nhiều vậy. Giang Khoát đang rất căng thẳng.

Xe ra khỏi trạm dừng chân, sau khi đút cho Đoàn Phi Phàm được một miếng trái cây dầm, Giang Khoát, người đã kích động lo âu suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng ngả vào ghế mà ngủ. Đoàn Phi Phàm thở phào nhẹ nhõm, vặn nhỏ nhạc rồi đưa tay sang nhón một miếng khoai tây chiên trong cái gói Giang Khoát đang ôm mà bỏ vào miệng.  

So với lúc đón khách lần trước, lần này lái xe thư thả hơn, dù sao thì cũng đang là ban ngày. Nhưng xe thể thao chạy đường dài vẫn không thoải mái như xe mini van của Phạm Gia Bảo, lúc vào tới thành phố, cậu cảm thấy sau lưng ê ẩm hết cả, biết thế đã lái xe tải rồi.

*

“Tới rồi à?” Giang Khoát ôm đầy một lòng toàn đồ ăn vặt, mở mắt hỏi.

“Vào tới thành phố rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nửa giờ nữa là tới.”

“Ừ,” Giang Khoát lấy điện thoại ra xem giờ, “Tôi gọi cho Đại Pháo một cái.”

“Đồ ăn bỏ ra phía sau đi, lát lại rơi vãi hết ra.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Lo đủ thứ hết nhỉ,” Giang Khoát cười, bỏ đống đồ trên người xuống ghế sau, rồi bỗng thở dài, “Vừa rồi tôi vẫn chưa đút cho cậu ăn.”

“Ngủ một giấc dậy là mất trí nhớ luôn rồi hả?” Đoàn Phi Phàm nói, “Đút một miếng rồi, ngọt suốt cả một chặng đường.”

“Đệt,” Giang Khoát cười, “Sến thật luôn.”

*

Đại Pháo vẫn ngồi ở xe gác ngoài cổng bệnh viện, đây là công việc vệ sĩ mà sếp Hồ giao cho cậu ta. Chỉ cần có ai khả nghi đi qua, cậu ta sẽ dẫn người bên Phòng công trình tới đánh nhau. Có điều, lúc tới bệnh viện, Giang Khoát thấy nhân vật trông đáng ngờ nhất lại chính là Đại Pháo.

Cậu ta ngồi xổm sau xe, miệng ngậm thuốc lá, trông như một sát thủ mới từ bên kia sông Áp Lục bơi sang. [Sông Áp Lục: biên giới tự nhiên giữa Trung Quốc và Bắc Triều Tiên]

Khi xe dừng lại bên cạnh, Đại Pháo đứng dậy hét lên: “Tới rồi hả, ăn cơm chưa? Chỗ đậu xe có người đứng đằng trước khi là chiếm chỗ cho mày đấy.”

“Chưa ăn,” Giang Khoát xuống xe, thấy người của Phòng công trình đang đứng ở chỗ đậu xe trống trước mặt, cậu liền vỗ cửa xe, “Đậu ở đó đi.”

Đoàn Phi Phàm gật đầu, cho xe chạy qua đó.

“Nhanh phết nhỉ.” Đại Pháo đi tới.

“Ăn chưa?” Giang Khoát vỗ vai Đại Pháo, “Chưa ăn thì lát nữa đi ăn mấy miếng.”

“Chưa ăn, đoán là bọn này tầm giờ này sẽ tới,” Đại Pháo nói, “Vậy nên để bụng đợi mày, mày lên trước đi, tao đang canh ở đây, lát có người tới thay.”

“Ừ.” Giang Khoát gật đầu.

*

Đoàn Phi Phàm đỗ xe xong, hai người cùng đi vào bệnh viện, một người bên Phòng công trình đi cùng, dẫn hai người đi sang khu nội trú.

Người bên Phòng công trình đều là chỗ thân thiết theo sếp Giang từ hồi kéo băng đảng đi đánh nhau ở công trường. Hiện giờ, sếp Giang cũng chỉ tin tưởng được những người này.

Sếp Giang nằm ở phòng đơn, nhưng phòng không lớn lắm. Lúc người dẫn đường mở cửa ra, Giang Khoát cảm giác trong phòng toàn người là người. Nhưng thực ra nhìn kỹ lại thì cũng chỉ có năm sáu người.

“Mợ nó chứ sao con lại về hả?” Sếp Giang, người luôn kiên trì giữ gìn hình tượng nho nhã, vừa nhìn thấy Giang Khoát đã nhịn không được mà thốt ra một câu cảm thán không mấy văn minh.

“Không về mau thì sợ bố xuất viện mất, con phải chạy đua từng giây từng phút để giữ cơ hội một lần làm tròn chữ hiếu đấy.” Giang Khoát nói.

“Mai là bố ra viện rồi.” Sếp Giang nói, “Cái thằng ranh Đại Pháo này đúng là không tin được, nó báo cho con phải không?”

“Dạ.” Giang Khoát đi tới bên giường, cúi xuống xem ông bố cưng của mình.

Sếp Giang trên đầu vẫn quấn băng, đuôi mắt với gần miệng có vết bầm tím, trong mắt cũng vẫn còn vết tụ máu chưa tan.

Giang Khoát cau mày: “Thế này mà bảo không nghiêm trọng lắm à? Phải khâu đúng không ạ?”

“Ừ, khâu có mấy mũi thôi,” Sếp Giang nhìn Giang Khoát đầy vẻ ngán ngẩm, “Có gì ghê gớm đâu, đúng là chưa trải sự đời.”

Giang Khoát im lặng, nhìn quanh phòng một lượt. 

Trong phòng có lão Lý – anh cả của Phòng công trình, rồi người trợ lý do một tay sếp Giang dẫn dắt, thêm mấy người mà Giang Khoát chưa từng gặp, nhưng người đàn ông mặc bộ đồ thể thao đang đứng dựa cửa sổ kia thì hẳn chính là người mà Đoàn Phi Phàm đã đi đón – luật sư Tưởng. Tuy lúc này ăn mặc trông không giống luật sư cho lắm, nhưng vẫn đầy thần thái.

“Chào anh,” Giang Khoát đi tới, đưa tay ra, “Luật sư Tưởng phải không?”

“Tôi là Tưởng Thừa, cứ gọi tên là được,” luật sư Tưởng bắt tay với Giang Khoát, “Vai trò tạm thời hiện giờ của tôi là vệ sĩ.”

“Gọi là Thừa ca,” Sếp Giang ở đằng sau ra lệnh cho Giang Khoát, “Gọi anh đi.”

Giang Khoát quay lại nhìn sếp Giang, thật muốn nhắc nhở ông – Con là Giang Khoát, con trai của bố đấy, con không phải Đoàn Phi Phàm, tâm phúc ngoài biên chế của bố đâu, con không có được khả năng làm thân với người khác như thế đâu.

“Gọi sao cũng được, không thành vấn đề.” Tưởng Thừa cười.

“Vệ sĩ sao rồi ạ?” Đoàn Phi Phàm cuối cùng cũng lên tiếng, cứu Giang Khoát khỏi cảnh không biết phải nói gì.

“Làm quái gì có vệ sĩ nào,” Sếp Giang thở dài, “Chú với nhóm của luật sư Tưởng đi ăn cơm, lúc ăn xong ra thì bị đánh thôi.”

“Cả đám xông vào, luật sư Tưởng phản đòn rất nhanh,” Lão Lý nói, vẻ cảm kích, “Tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì cậu ấy đã quật ngã luôn hai tên, không có luật sư Tưởng là bọn tôi bị thương rồi, cả bọn tên nào cũng mang vũ khí.”

“Cũng không có gì, là do phản xạ thôi.” Tưởng Thừa nói.

“Tay không đấu với có dao luôn.” Lão Lý làm động tác.

“Cảm ơn.” Giang Khoát nói.

“Đừng khách sáo.” Tưởng Thừa đáp lại bằng một câu khuôn mẫu tiêu chuẩn.

“Anh không bị thương đấy chứ?” Giang Khoát nhìn Tưởng Thừa.

“Không,” Tưởng Thừa nói, “Nhưng đúng là bị một phen giật mình.”

“Vậy nên luật sư Tưởng mới bị coi như vệ sĩ thế này…” Đoàn Phi Phàm nói, “Vệ sĩ này không phải muốn thuê là thuê được đâu.”

“Thì chuyện thành ra vậy đó,” Sếp Giang cười, “Dù sao thì bên cạnh chú, ngoài Giang Khoát ra, đã bao giờ có người biết đánh nhau thế này đâu. Giai đoạn khẩn cấp này, chú có thuê vệ sĩ cũng là bình thường. Bọn đối thủ của chúng ta cũng không phải vì sốt ruột mà ra tay đâu.”

“Nghĩa là họ tìm ra thứ gì quan trọng rồi.” Viên trợ lý nói.

“Đã tìm được người tấn công chưa ạ?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Vụ này giao cho bên công an rồi,” Sếp Giang nói, “Chúng ta đợi tin tức thôi, cứ tin vào cảnh sát nhân dân.”

“Mọi người nói chuyện đi,” Tưởng Thừa cầm điện thoại đi ra ngoài, “Tôi nghe điện thoại nhà tôi một chút.”

“Cho tôi gửi lời xin lỗi nhà cậu,” Sếp Giang nói, “Làm cậu vất vả rồi.”

Tưởng Thừa cười, bước ra ngoài.

“Người này,” Sếp Giang chỉ ra cửa rồi lại nhìn viên trợ lý, “Phải kéo qua giúp tôi mới được, đáng tin cậy, lại còn biết đánh nhau.”

Giang Khoát tặc lưỡi: “Người ta vượt mười vạn tám nghìn dặm tới làm việc cho bố ấy à? Bố nghĩ gì vậy?”

“Có gì mà không được chứ, lần này cũng mời cậu ấy vượt mười vạn tám nghìn dặm qua tới đó thôi, làm được bao nhiêu là việc đấy thôi,” Sếp Giang nói, “Mà cũng có cần cậu ấy ngồi ở văn phòng đâu, có việc thì bay qua là được…”

“Tôi sẽ kiếm lúc nào đó nói chuyện với cậu ấy.” Viên trợ lý lập tức nói ngay.

“Vẫn chưa vội,” Sếp Giang nói, “Trước tiên cứ lo xong mấy việc hiện tại đã, ít nhất cậu ấy cũng phải ở đây cả tháng.”

*

Nói chuyện thêm vài câu, mấy người trong phòng đều ra ngoài hết, chỉ còn lại Giang Khoát với Đoàn Phi Phàm.

Giang Khoát đi tới bên giường, cúi xuống trợn mắt với sếp Giang: “Sau này làm ơn đừng có giấu con mấy chuyện thế này được không? Đây là bố chưa chết đấy, lỡ bố chết thì sao?”

“Nói năng thế này,” Sếp Giang nhìn Đoàn Phi Phàm, “Cậu biết vì sao mà quan hệ bố con tôi căng thẳng rồi chứ?”

Giang Khoát trừng bố, không nói gì.

“Chết rồi thì con quay về chịu tang thôi chứ sao.” Sếp Giang nói.

“Nói thế mà nghe được.” Giang Khoát nói.

Một lát sau, sếp Giang mới cười: “Giận rồi hả? Đừng giận, Liễu Liễu cũng có biết đâu.”

“Không cho nó biết, con còn hiểu được, không cho con biết, con thật sự không hiểu nổi.” Giang Khoát nói, “Việc công ty bố, con không quan tâm, nhưng bố bị thương thế này, con có thể mặc kệ sao, vậy mà còn không nói?”

“Thực ra cũng có nghiêm trọng đâu,” sếp Giang nói, “Chỉ là bố không muốn con hoang mang lo lắng chạy về, giờ con cũng đang rất bận rồi, mở tiệm này, shop online này, lại còn không chịu bỏ học nữa.”

“Aaaa….” Giang Khoát ngồi xuống cái ghế gần đó.

“Vậy bây giờ…” Đoàn Phi Phàm đi tới bên giường.

“Mai chú ra viện rồi,” sếp Giang nói, “Chỉ đang quan sát xem có bị chấn thương sọ não không thôi, cũng không cần cắt chỉ, ở trong viện lâu, bọn kia lại tưởng chú sợ thì sao.”

“Ngày mai, chú lên công ty đi một vòng để thị uy đi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Thằng ranh,” sếp Giang cười, “Hiểu chú lắm.”

“Băng quấn đầy đầu mà đi hả.” Giang Khoát nói.

“Mai là thay một miếng băng nhỏ rồi,” sếp Giang kéo kéo cái băng quấn trên đầu, “Cái vòng này chẳng có gì đâu, chỉ có tác dụng cố định thôi.”

Giang Khoát thở dài.

“Sau này có gì cũng sẽ báo cho con biết hết,” sếp Giang vỗ vỗ cánh tay Giang Khoát, “Đừng có thở ngắn than dài nữa.”

Giang Khoát đưa mắt nhìn bố, một lát sau mới nói: “Sau này bọn họ liệu có lại… gây chuyện kiểu này nữa không?”

“Cũng không chắc,” sếp Giang hạ giọng, “Phát hiện ra nhiều chuyện lắm, bố cũng không giấu con, bố đang định tìm vệ sĩ thật đấy, mà không phải chỉ bố đâu, mà còn phải đảm bảo an toàn cho luật sư Tưởng nữa. Mặc dù cậu ấy biết đánh nhau thật, nhưng trong việc mình thuê cậu ấy làm gì có phần việc này.”

“Vậy bố thêm tiền phần việc này cho người ta đi,” Giang Khoát nói, “Anh ấy bị thương ở tay rồi đó.”

“Quan sát không tệ đó.” Sếp Giang cười.

Giang Khoát tặc lưỡi.

Hai bố con im lặng.

Đoàn Phi Phàm đợi một lúc, rồi cảm thấy nếu mình không lên tiếng thì hai người họ cứ thế này mà ngủ mất, cậu bèn hỏi: “Dì đâu ạ?”

“Bà ấy về nghỉ rồi, hôm qua ở đây cả đêm,” sếp Giang nói, “Lát hai đứa về nhà với bà ấy đi, ở đây chỗ nào cũng là người của chú, an toàn lắm.”

“Được.” Giang Khoát đáp, “Mọi người ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi,” sếp Giang nói, “Giờ mấy giờ rồi hả? Lúc con đến là bọn họ vừa mới đưa nhóm luật sư Tưởng đi ăn về đó.”

“Vậy con đi ăn đây,” Giang Khoát nói, “Đại Pháo cũng chưa ăn, đang đợi ở ngoài đó.”

“Cái thằng mách lẻo này lại còn đòi ăn cơm đấy.” sếp Giang nói.

“Vậy nên con mời nó ăn, chứ có phải bố mời đâu.” Giang Khoát nói.

“Hầy.” Sếp Giang cười.

*

Hai người đi ra, viên trợ lý với lão Lý đứng ngoài vội quay trở lại phòng bệnh.

Giang Khoát vẫn chưa vội đi ngay, cậu nhìn Tưởng Thừa đang nói chuyện điện thoại gần đó.

Đoàn Phi Phàm biết Giang Khoát định nói với người kia một câu rồi mới đi. Giang Khoát bình thường là người chẳng để tâm đến thứ gì, nhưng với những việc kiểu này, cậu ấy rất giữ phép tắc và chừng mực.

“Vậy cậu cứ hầm lên mà ăn đi… Hôm nay tôi ăn tới mấy đĩa ba chỉ rồi, giờ ngửi mùi thuốc sát trùng trong bệnh viện cũng thấy mùi ba chỉ nướng đây này,” Tưởng Thừa đang nói điện thoại thì quay qua, thấy hai người liền mỉm cười, “Thôi không nói nữa nhé, tối về khách sạn nói tiếp… Ừ, được…”

Cúp máy xong, Tưởng Thừa đi tới: “Hai người đi hả?”

“Bọn tôi đi ăn cơm,” Giang Khoát nói, “Anh không về nghỉ sao?”

“Vẫn còn một ít tài liệu cần trao đổi với sếp Giang,” Tưởng Thừa nói, “Nên về muộn một chút.”

“Anh vất vả rồi,” Giang Khoát nói, “Việc lần này quả là rất nguy hiểm, thật sự…”

“Không sao, tôi đã từng gặp những chuyện còn kỳ quái hơn thế này nhiều, đây đơn thuần chỉ là đánh nhau một trận, không có gì nguy hiểm,” Tưởng Thừa nói, “Đừng quá bận tâm, hai người đi ăn đi.”

Sau khi nói chuyện thêm vài câu, hai người đi về phía thang máy, Tưởng Thừa cùng với một người đồng sự của mình đi vào phòng bệnh.

“Tự nhiên tôi muốn ăn ba chỉ nướng.” Giang Khoát nói.

“Đã nghe trộm điện thoại người khác lại còn tham ăn nữa.” Đoàn Phi Phàm cười, bấm nút thang máy.

“Tôi cũng có cố tình đâu,” Giang Khoát nói, “Anh ấy cũng đâu có tránh.”

“Ừ,” Đoàn Phi Phàm cười, “Cho cậu biết một bí mật nhé.”

“Gì vậy?” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm.

“Người nghe điện cũng là con trai đấy.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Đậu,” Giang Khoát sửng sốt, “Sao cậu biết? Mợ nó chứ cậu mới là đồ nghe lén ấy!”

“Anh ấy đâu có giấu,” Đoàn Phi Phàm bật cười, đẩy Giang Khoát vào trong thang máy, “Tình cờ tôi nghe thấy thôi, hồi đi đón anh ấy.”

“À.” Giang Khoát có chút cảm động.

“Lát đi ăn thịt nướng nhé?” Đoàn Phi Phàm nói.

“Ừ.” Giang Khoát gật đầu.

[HẾT CHƯƠNG 125]

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment