Hoàn thành nhiệm vụ tiệc tại gia của sếp Giang rồi, Giang Khoát định cùng Đoàn Phi Phàm ở lại chơi thêm hai ba hôm rồi về.
“Không phải con đang vội về thi lại à?” Sếp Giang hỏi nhỏ.
“Sao con cứ cảm thấy bố rất mong đợi con thi lại thế nhỉ?” Giang Khoát nói, “Kết quả thi còn chưa có cơ mà?”
“Có mấy môn thi xong từ lâu rồi đấy thôi?” Sếp Giang nói, “Con cứ yên tâm, nếu như phải thi lại thật, bố sẽ không nói với ai đâu, con đừng sợ mất mặt.”
Nói thật, chuyện thi lại này, nếu như Giang Khoát chỉ được chọn một người để giấu giếm, người đó chắc chắn là sếp Giang. Ai biết cậu thi lại cũng được, ai cười cậu cũng được, chỉ có sếp Giang là không được, không thể là sếp Giang.
Sếp Giang cũng chẳng phải học hành giỏi giang gì, nhưng xem ra hồi đi học, điểm ông ấy cao hơn cậu, ít nhất thì tiếng Anh cũng tốt hơn cậu. Về việc sử dụng thư phòng, cậu đã bị ông ấy hạ gục trong một nốt nhạc rồi, vì vậy, về thành tích học tập, cậu không thể tụt lại được.
“Đoàn Phi Phàm có khi cũng thi không qua đấy,” Giang Khoát quyết định quăng bạn trai ruột của mình ra làm vật hy sinh, “Sao bố không an ủi cậu ấy trước đi.”
“Cái gì…” Đoàn Phi Phàm đang ngồi cạnh nói chuyện với Dương Khoa trong nhóm quản lý của shop online, bàn về việc mua không gian quảng cáo, nghe thấy câu này, Đoàn Phi Phàm lập tức kinh ngạc quay lại nhìn Giang Khoát.
“Đúng không?” Giang Khoát hỏi.
“… Đúng.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
Tuy hiện tại, cậu vẫn chưa trượt môn nào, mấy hôm nữa tra được điểm thi rồi cũng chưa chắc sẽ trượt, nhưng mê tín mà nói, nếu như cậu thật sự trượt môn nào thì là chính là do Giang Khoát trù ẻo cậu. Cũng phải thôi, hôm qua, cậu đã không vì bạn trai mà trái ý bố cậu ấy, nên hôm nay cậu ấy nhất định phải trù cho cậu thi trượt thật đây mà.
“Nó không thi trượt hả?” Sếp Giang hỏi Đoàn Phi Phàm.
“… Không ạ.” Đoàn Phi Phàm nói, “Điểm sát rạt, nhưng không trượt.”
“Hô.” Sếp Giang mặt đầy vẻ không tin, tổng kết sự nghi ngờ của mình trong một tiếng kêu như vậy, rồi lại hỏi thêm, “Vậy hóa ra là cháu phải về gấp để thi lại hả?”
“Dạ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Cháu mà ôn thi thì ở tiệm sẽ thiếu người làm.”
“Ồ.” Sếp Giang liếc Giang Khoát một cái, “Thằng bé kia cũng chẳng được tích sự mấy nhỉ.”
Đoàn Phi Phàm cảm thấy sếp Giang hơi không nỡ để Giang Khoát ở nhà có hai ba hôm đã đi, thi lại thì cũng phải tới tháng sau, trước khi khai giảng mới thi. Vậy nên, cậu nhìn Giang Khoát.
“Hay là cậu ở lại thêm mấy hôm…”
Giang Khoát xì một tiếng.
“Thôi đừng,” Sếp Giang xua tay, “Mau về trường ôn thi lại đi, đừng để đến lúc thi lại cũng không qua là nợ môn luôn đấy.”
“Ầy!” Giang Khoát đập tay vịn sofa.
*
“Sao cậu không chịu ở nhà thêm mấy hôm nữa?” Đoàn Phi Phàm hỏi lúc cùng Giang Khoát dẫn Bôn Bôn đi quanh tiểu khu.
“Cũng không phải là không chịu, đợt này bố cậu đang lo chuyện tìm xưởng mà, mới đầu chắc chắn sẽ không suôn sẻ,” Giang Khoát nói, “Chưa chắc ông ấy đã chịu nói ra, nhưng bọn mình phải có mặt ở đó, có chuyện gì còn bàn bạc. Tháng sau, tôi lại về đây, ở tới lúc về trường thi lại là được rồi.”
“Suy nghĩ chu đáo ghê.” Đoàn Phi Phàm đưa tay khoác vai Giang Khoát.
“Sau đó lại còn phải về bảo Dương Khoa viết báo cáo,” Giang Khoát nói, “Tôi phải kiếm ít vốn đầu tư của sếp Giang nữa.”
“Bọn mình giờ vẫn đủ tiền mà?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Đủ bên cửa hàng hiện tại thôi,” Giang Khoát nói, “Nếu mở thêm cửa hàng nữa thì chắc chắn không đủ, trước đây đã bàn với chú là mở một chi nhánh, giờ có thể triển được rồi.”
“Kế hoạch của cậu thế nào?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Tiệm cũ đi theo con đường truyền thống, kết hợp cả đồ tươi sống với đồ chín, làm và bán tại chỗ,” Giang Khoát nói, “Mở thêm một tiệm mới chỉ chuyên về bò nấu tương, kiểu như súp bò, thịt bò rồi bò nấu tương làm tại chỗ, thái tại chỗ, ăn tại chỗ, thấy ngon thì có thể mua loại đóng gói sẵn mang về, tiệm này bố cậu có thể quản lý. Nhãn hiệu này mà muốn tăng độ nhận diện thì chỉ một cửa tiệm chắc chắn sẽ không đủ.”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, “Cửa tiệm mới chắc không thể mở ở gần khu chợ được, đúng không?”
“Đúng vậy, phải mở ở khu phố mua sắm,” Giang Khoát nói, “Vậy nên chi phí các thứ cũng sẽ tăng lên, phải lấy tiền của sếp Giang lo liệu, tiền của tôi còn phải để đảm bảo duy trì hoạt động bình thường bên tiệm cũ.”
“Bố tôi liệu có làm được không?” Đoàn Phi Phàm hơi ngập ngừng.
“Bố cậu lo kỹ thuật,” Giang Khoát nói, “Kiếm một cửa hàng trưởng là quản lý là được, cậu quen biết nhiều, có ai đáng tin cậy thì có thể mời về.”
“Được, để tôi nghĩ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi sẽ chọn vài người để cậu xem ai phù hợp.”
“Cậu cứ quyết luôn đi.” Giang Khoát nói, “Cậu có mắt nhìn người hơn tôi, với lại tôi cũng không hiểu rõ mấy người đó lắm.”
“Được rồi, cứ để tôi.” Đoàn Phi Phàm nói.
*
Sau khi dẫn Bôn Bôn đi dạo xong quay về, trong nhà chỉ còn mỗi dì Lưu, mọi người đều đã đi hết.
“Sếp Giang với lão Lý ra ngoài rồi, hình như định gặp sếp phó của bọn họ thì phải, là vị sếp phó tốt ấy,” Dì Lưu nói, “Mẹ cháu sang bên trung tâm cứu trợ, hôm nay là ngày nhận nuôi chó mà.”
“Liễu Liễu đâu ạ?” Giang Khoát hỏi.
“Đi thư viện,” Dì Lưu nói, “Hôm qua bảo định hôm nay đi.”
“Ầy,” Giang Khoát thở dài, “Vậy bọn cháu cũng ra ngoài đây.”
“Buổi trưa có về ăn không?” Dì Lưu hỏi.
“Không, cháu dẫn Tiểu Phàm đi chơi bên trường cháu,” Giang Khoát nói, “Ăn trưa bên đó luôn.”
“Đúng rồi,” Dì Lưu nói, “Nhớ dẫn cậu ấy đi ăn cá viên ở cổng sau trường cháu nhé. Tuần trước, dì với mẹ cháu ra ngoài còn cất công sang đó ăn đấy, vẫn ngon cực kỳ.”
“Vâng.” Giang Khoát gật đầu.
Lịch trình hôm nay rất nhàn nhã, hướng dẫn viên Giang Khoát đã lên lịch một chuyến tham quan thành phố trong ngày, dẫn Đoàn Phi Phàm đi xem hành trình cuộc sống của mình từ nhỏ đến lớn.
Tuy Giang Khoát sợ tour này sẽ hơi tẻ nhạt, nhưng Đoàn Phi Phàm lại rất muốn xem.
“Làm sao mà tẻ nhạt được chứ?” Cậu nói.
“Tại vì tôi trước đây lúc nào cũng khá tẻ nhạt, đi học lại càng tẻ nhạt hơn.” Giang Khoát nói.
“Giờ cũng đâu phải là đi trải nghiệm cuộc sống tẻ nhạt của cậu đâu,” Đoàn Phi Phàm cười, “Mà là đi xem quá khứ của cậu, giống như cậu xem tôi với Đoàn Tiểu Hào hát Kachiusha ấy, cậu sẽ thấy chán à?”
“Sao thế được,” Giang Khoát bật cười, “Đáng yêu biết bao nhiêu…”
“Hôm nay cũng chính là để xem thử những địa điểm trong cuộc sống trước đây của sếp Giang nhỏ đáng yêu đó,” Đoàn Phi Phàm nói, “Thú vị biết bao.”
“Bắt đầu từ trường mẫu giáo ha?” Giang Khoát hỏi.
“Được.” Đoàn Phi Phàm vỗ đùi.
“Ngồi ngay ngắn,” Giang Khoát khởi động xe, “Xe tới trường mẫu giáo đây.”
*
Trường mẫu giáo đúng là một hồi ức đã rất xa xưa, Giang Khoát lái xe được nửa đường thì buộc phải dừng xe bên đường, mở định vị.
“Xa lắm hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi, “Sao mà lại không tìm được đường vậy?”
“Hồi trước nhà tôi không ở đây mà,” Giang Khoát nói, “Giờ mà tôi về nhà cũ là phải mở định vị đó.”
“Tới mức độ đó rồi sao?” Đoàn Phi Phàm vô cùng ngạc nhiên.
“Đầu óc của sếp Giang nhỏ không dùng vào mấy việc này.” Giang Khoát nói.
“Vậy dùng vào đâu thế?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
Giang Khoát nhìn cậu: “Có phải cậu đang chửi tôi không đó?”
“Mượn trời thêm 500 lá gan nữa, tôi cũng không dám đâu.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Vậy cậu nghĩ dùng vào đâu?” Giang Khoát nói.
“Dùng vào tất cả mọi chỗ khác, trừ việc nhớ đường với nhớ người với học hành ra.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát cười, cho xe chạy tiếp.
*
Đoàn Phi Phàm vẫn luôn muốn được đi một vòng xem thử thành phố của Giang Khoát như thế này, cậu muốn biết đây là thành phố như thế nào mà có thể sinh ra một con người đáng yêu đến thế.
Dọc đường đi, thấy thứ gì quen thuộc là Giang Khoát lại giới thiệu với cậu, trung tâm thương mại, khu phố mua sắm, công viên, chợ đêm, hồi nhỏ đã từng chơi ở chỗ này, năm ngoái đã đi qua chỗ kia… Nhưng trong những lời giới thiệu này, có một câu xuất hiện khá thường xuyên.
“Tòa nhà có chóp nhọn mà cậu thấy đằng kia là của công ty sếp Giang đấy,” Giang Khoát nói, “Tòa nhà đó cũ lắm rồi, hồi nhỏ, tôi thấy nó cao ghê…”
Sếp Giang là một ông trùm đại gia – Đoàn Phi Phàm đã liên tục được trải nghiệm điều này. Trước đây, nhóm bọn họ đến chơi cũng đã thấy khá nhiều, nhưng hôm nay mới càng nhận thức rõ hơn, lúc sắp tới trường mẫu giáo, có một con phố liên tục bốn năm bất động sản đều là của công ty sếp Giang.
Đoàn Phi Phàm, quả nhiên mày nhắm tới tiền của nhà Giang Khoát mà.
“Cười gì vậy?” Giang Khoát đưa mắt nhìn cậu.
“Tôi cười hả?” Đoàn Phi Phàm sờ sờ mặt, xem ra đúng là đang cười thật.
“Đúng là cười đó,” Giang Khoát nói, “Nghĩ gì thế hả?”
“Chắc vui đó.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát xì một tiếng: “Chắc chắn là có bí mật be bé gì không nói ra được rồi.”
“Ừ hứ!” Đoàn Phi Phàm cười.
“Tới rồi, đằng trước kìa,” Giang Khoát đỗ xe vào vị trí đậu xe bên đường, “Bọn mình đi bộ qua, tôi chỉ cho cậu xem chỗ điểm phát hỏa mỗi lần tôi tới trường.”
“Điểm gì cơ?” Đoàn Phi Phàm ngẩn người.
Điểm phát hỏa. Tức là điểm châm ngòi nổi giận.
Chỗ đó là một cái cây, dưới gốc gây có một băng ghế dài.
Bé Giang Khoát mỗi lần tới vị trí này thì sẽ bắt đầu nổi giận vì không muốn đi học mẫu giáo.
“Dì Lưu với một dì nữa là dì Đường đưa hai bọn tôi đi học,” Giang Khoát nói, “Mỗi lần nhìn thấy cái cây này, tôi bắt đầu làm náo loạn ngay từ trên xe, tới mức Giang Liễu Liễu cũng khóc theo. Dì Lưu bảo tôi lúc ấy cứ luôn miệng mắng liên hồi.”
Đoàn Phi Phàm không nhịn được phá lên cười: “Mắng thế nào?”
“Thì cứ lải nhải, cũng không biết lải nhải cái gì, dì Đường bảo là mắng cả hai người bọn họ luôn,” Giang Khoát thở dài, “Tôi lại chẳng nhớ gì cả, nhưng tôi thật sự không thích đi học ở trường mẫu giáo, từ nhỏ đã không thích rồi.”
Hai người đứng dưới bóng cây, cảm nhận đôi chút.
“Giờ còn muốn nổi giận không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Không khí ở đây thích thật đấy.” Giang Khoát nói.
Trường mẫu giáo đang nghỉ hè, không thấy đứa trẻ nào. Sau khi hai người giải thích ý định của mình, bác bảo vệ vẫn không cho vào, hai người đành phải đứng ngoài mà nhìn.
Trường mẫu giáo này vừa nhìn đã đủ thấy rất cao cấp, từ ngoài cổng nhìn vào có thể thấy các thiết bị khá xịn, tòa nhà nhỏ bên trong cũng tinh tế và dễ thương.
“Trường mẫu giáo của bọn tôi đã bị phá dỡ rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “So với bên đó thì trường của cậu hồi nhỏ đúng là ở level cung điện.”
“Vậy thì đã sao chứ?” Giang Khoát nói, “Phàm boss của chúng ta, dù ở đâu, lớn lên cũng vẫn làm boss.”
Đoàn Phi Phàm cười bò: “Tự nhiên biết an ủi ghê.”
“Đó là sự thật mà.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm lấy điện thoại ra, chụp mấy bức hình, lại còn chụp riêng cả khu điểm phát hỏa kia.
“Cậu đứng kia, tôi chụp cho một bức.” Cậu khẽ đẩy Giang Khoát.
Giang Khoát cười đi tới, ngồi xuống ghế.
Đoàn Phi Phàm chụp cho Giang Khoát mấy bức, rồi lại còn kéo một anh đi đường vào nhờ chụp cho hai người một bức chung.
“Đây là điểm tham quan gì à?” Anh kia chắc là dân ở gần đây, nhìn quanh vẻ không hiểu.
“Không phải,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chỉ là về thăm lại chốn xưa thôi ạ.”
“Ồ,” Anh kia gật gù, “Thăm lại chốn xưa, vậy hẳn có ý nghĩa lắm, dù là nơi nào đi nữa, mười năm sau quay lại cũng đều rất có ý nghĩa.”
“Mười năm nữa, bọn mình lại quay lại tiếp.” Giang Khoát nói. “Lãng mạn biết bao.”
“… Cũng chẳng cần phải cố lãng mạn làm gì,” Đoàn Phi Phàm nói, “Từ nhà cậu lái xe qua đây cũng chẳng tới một tiếng, một ngày cậu có thể chạy qua tới 12 lượt.”
“Cái ông chú cậu.” Giang Khoát đờ người rồi túm lấy cổ tay Đoàn Phi Phàm, “Cậu là người rất lãng mạn cơ mà, sao đột nhiên lại thế này? Cậu có phải Đoàn Phi Phàm không đó? Đoàn Phi Phàm của tôi đâu? Cậu giấu cậu ấy đi đâu rồi hả?”
Đoàn Phi Phàm vừa cười vừa lôi Giang Khoát đi về chỗ đậu xe: “Thì chính vì tôi là người lãng mạn nên tôi mới thấy cậu thế này là cố gồng để lãng mạn đó. Mười năm nữa, sao bọn mình không làm một chuyến tới cái trạm nghỉ chân trên đường cao tốc kia mà ăn một bữa nữa nhỉ…”
“Thế thì có gì khác nhau chứ!” Giang Khoát hét lên.
“Vậy thì đi một chuyến tới tiệm bán kẹo râu rồng kia.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Cái này thì được, nhưng tới tiệm kẹo râu rồng một lần cũng chẳng khó, bọn mình có thể đi thường xuyên…” Giang Khoát ngẫm nghĩ, rồi vỗ tay, “Cái chính là bọn mình chưa có chỗ nào mà mười năm rồi chưa đi, cần phải tạo ra một chỗ mới được.”
“Hay đấy.” Đoàn Phi Phàm cười gật gù, “Cậu nghĩ thử một chỗ đi.”
*
Trường tiểu học khá gần trường mẫu giáo, lái xe mười phút là tới.
Giang Khoát đang nghĩ thử phải đi du lịch ở đâu thì mới tạo ra được một nơi để mười năm sau còn thăm lại chốn xưa. Đoàn Phi Phàm ngồi bên, đang bận trả lời tin nhắn.
Thực ra cũng chẳng nhất thiết phải có một nơi như vậy. Giang Khoát đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm, mười năm nữa, hai người vẫn có thể như thế này đã là rất hạnh phúc rồi – cậu lái xe, Đoàn Phi Phàm ngồi bên lo thu xếp công việc.
… Cuộc sống hạnh phúc của tài xế và thư ký.
Giang Khoát nghĩ mà tự mình cũng thấy không nhịn được cười.
“Ầy?” Đoàn Phi Phàm ngồi bên nhìn điện thoại, kêu lên một tiếng hoài nghi.
“Hử? Sao vậy?” Giang Khoát vội ngưng cười. Kiểu phản ứng này của Đoàn Phi Phàm khi xem điện thoại thường khiến cậu thấy lo, cảm giác không biết ở tiệm có vấn đề gì không.
“Tôi phát hiện ra luật sư Tưởng hình như tháng này vừa mới sinh nhật xong.” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi xem trang bạn bè của anh ấy, thấy anh Hứa đăng một icon hình bánh kem sinh nhật.”
“A,” Giang Khoát sửng sốt, “Vậy Cố Phi qua đây là để làm sinh nhật cho anh ấy hả?”
“Cũng không chắc,” Đoàn Phi Phàm bấm số gọi, “Lúc anh ấy sang thì đã quá ngày rồi.”
“Anh Hứa là ai vậy?” Giang Khoát hỏi.
“Cái anh đồng sự của luật sư Tưởng đó,” Đoàn Phi Phàm nói, “Người cao cao mà tối đó đánh bi-a cứ thua suốt ấy.”
“… Cậu còn thêm bạn với cả anh đó hả?” Giang Khoát hỏi.
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm đưa điện thoại lên tai, “Thì bảo là gửi bò nấu tương cho luật sư Tưởng đó thôi, anh ấy bảo tôi lưu số của anh Hứa, sợ mình bận không nghe được điện thoại, thế là nhân tiện tôi add anh Hứa làm bạn luôn.”
“Đệt.” Giang Khoát cảm khái, “Vậy sinh nhật luật sư Tưởng cũng qua rồi, bọn mình…”
“Khoa hả?” Đoàn Phi Phàm bắt đầu cuộc gọi, dặn dò bên kia, “Là chỗ bò nấu tương đó đó, đựng vào hộp quà của tiệm, thêm một cái thiệp…”
“Bọn mình có cả bao bì kiểu hộp quà hả?” Giang Khoát hỏi.
Bao bì hộp quà thì bọn họ vẫn chưa chính thức làm, món đó giá thành hơi cao, giai đoạn hiện tại làm vẫn chưa thích hợp. Phía bên kia, Dương Khoa chắc cũng có cùng câu hỏi, Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn Giang Khoát, miệng nói tiếp với Dương Khoa.
“Trước đây có hộp làm mẫu, hộp mẫu vẫn còn trong tủ, lớp lót bên trong thì cậu thử liên hệ Tiểu Tần bên xưởng bao bì xem, bọn họ có cùng một kích cỡ, cậu bảo bọn họ cho loại tốt nhất ấy… Đúng rồi, thiệp thì cứ in chúc mừng thôi, trông giống kiểu chúc mừng sinh nhật nhưng không nói rõ hẳn ra… Tôi làm sao biết được, ngài là trùm học, ngài nghĩ đi chứ…”
“Nó là trùm ban tự nhiên.” Giang Khoát nhắc Đoàn Phi Phàm.
“Vận dụng năng lượng mà cậu dùng để viết báo cáo ấy nhé,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cố lên.”
Rồi không đợi Dương Khoa phản đối tiếp ở đầu bên kia, Đoàn Phi Phàm cúp máy luôn.
“Sao không nói rõ vậy, cứ in chúc mừng sinh nhật luôn là được mà.” Giang Khoát nói.
“Sinh nhật người ta qua cả chục ngày rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chỉ cần mang hàm ý chúc mừng sinh nhật là được rồi, không thì ngại lắm.”
“Ồ.” Giang Khoát ngẫm nghĩ rồi lại đưa mắt liếc Đoàn Phi Phàm, “Cậu với Dương Khoa, quan hệ đã tới mức gọi tên thân mật rồi đấy à?”
“Tôi với Dương Khoa thì cậu cũng đừng cố mà ghen chứ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi có gọi cậu ta là bé Khoa cưng đi nữa thì hai đứa tôi cũng hoàn toàn trong sạch.”
“Đệt,” Giang Khoát bật cười, “Nghe sến tới mức lạc tay lái luôn.”
“Bé Khoát cưng yêu dấu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cái biển ghi Đức gì đó trước mặt kia, có phải là trường của cậu không đó?”
“Đúng rồi, bé Phàm cưng yêu dấu ạ.” Giang Khoát nói.
*
Trường tiểu học của Giang Khoát trông không giống trường tiểu học cho lắm, ở lối vào là một vùng bồn hoa thảm cỏ rộng lớn, khiến cho trường học trông như một công viên, khu trường bên trong trông cũng rất thanh lịch.
“Mợ nó chứ,” Đoàn Phi Phàm đứng nhìn cổng trường, “Công tử bé nhà mình đúng là học trường của F4 mà.”
Giang Khoát bật cười: “Vậy thì trường cấp hai cấp ba của tôi còn giống thế hơn.”
“Đồng phục của bọn cậu thế nào?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Thì một bộ đồ âu với một bộ thể dục thôi,” Giang Khoát nó, “Chẳng có gì đặc biệt cả.”
“Tôi không thấy trong ảnh của cậu.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Ai lại mặc đồng phục chụp ảnh chứ, bị ngốc à.” Giang Khoát nói.
“Tôi mà đi học ở trường thế này, ngày nào tôi cũng sẽ mặc đồng phục lượn khắp phố phường.”
Giang Khoát cười bò: “Vậy trường cậu đồng phục hồi đó thế nào?”
“Thì cũng giống như bây giờ, bao giờ khai giảng, cậu để ý nhìn trường cấp ba gần trường mình, kiểu đồng phục trường tôi bao năm rồi cũng chẳng thay đổi gì.” Đoàn Phi Phàm nói, “Đồ thể dục thì màu trắng với vàng nâu, trắng phối xanh lam, không thì lại là trắng phối với đỏ…”
“Có ảnh chụp không?” Giang Khoát hỏi.
“Có,” Đoàn Phi Phàm mở điện thoại, “Để tôi thử tìm cho cậu xem, trước đây tôi với Đinh Triết còn gửi ảnh cho nhau, xem đồng phục của ai chụp lên trông đẹp trai hơn.”
“Đinh Triết lấy đâu ra tự tin mà dám so bì ở mặt này chứ?” Giang Khoát nói.
“Ầy,” Đoàn Phi Phàm liếc Giang Khoát, “Đừng nói câu này trước mặt nó nha.”
“Cứ nói đấy, sao nào? Đánh tôi chắc?” Giang Khoát nói.
“Nói ra là nó sẽ quay sang so bì với cậu đấy.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Đậu.” Giang Khoát cười, khoác vai Đoàn Phi Phàm, cùng xem ảnh trên điện thoại.
Album ảnh của Đoàn Phi Phàm còn chưa lướt được hai trang thì một tin nhắn của Dương Khoa đã nhảy ra.
[Yangkekekekeke] Báo trước, lát tôi với bố cậu…
“Cậu ta với bố tôi làm gì chứ?” Đoàn Phi Phàm mở tin ra đọc.
[Yangkekekekeke] Báo trước, lát tôi với bố cậu sẽ nói chuyện với nhau một chút đấy.
“Nó ấm đầu hả?” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm không trả lời, nhấc máy gọi luôn.
“Thế là sao hả?” Cậu hỏi.
“Tính ông ấy gấp gáp quá, tôi phải khuyên ông ấy một tí.” Dương Khoa nói.
“Ông ấy làm sao?” Đoàn Phi Phàm hỏi, “Nói dễ hiểu xem nào.”
“Hôm qua chạy qua xưởng cãi nhau với bên môi giới, sáng nay hôm nay càng nghĩ càng giận thêm, lại gọi điện qua chửi bên môi giới một trận nữa.” Dương Khoa nói.
“… Ôi đệt,” Đoàn Phi Phàm sửng sốt, “Vì sao chứ?”
“Không chốt được giá, tôi nghe ý ông ấy thì chắc là bên môi giới nói chuyện cũng khó nghe,” Dương Khoa nói, “Nhưng tôi thấy ông ấy cũng kích động quá, lỡ không kiềm chế được rồi đánh nhau thì sao?”
“Để tôi về rồi nói chuyện với ông ấy xem, cậu không cần nói chuyện với ông ấy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cái miệng cậu thế này, tôi sợ cậu nói xong, đến lúc về là tôi phải thắp hương cho cậu luôn rồi.”
“Làm gì đến nỗi ấy,” Bên kia đột nhiên vang lên giọng bố cậu, “Bố đã biết sai rồi mà.”
Đoàn Phi Phàm sững người.
“… Đột nhiên bố cậu tới đấy nhé.” Dương Khoa nói, “Tôi đang để loa ngoài.”
“Thằng cha kia nói năng khó nghe, chắc là chẳng coi bố ra sao,” Bố cậu nói, “Ý là không có tiền thì mở xưởng cái gì. Ông đây bao nhiêu năm nay chưa bị chọc giận như thế bao giờ, quản giáo còn chẳng nói năng với bố như vậy, nên lúc đó mới không nhịn được.”
“Mấy kiểu người đó, chú đừng để tâm, cứ quay bước đi luôn là được.” Dương Khoa nói, “Nói với họ là họ càng được thể.”
“Đúng đó.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Con đừng có lo, cứ làm việc của con đi,” Bố cậu nói, “Lát bố còn một chỗ nữa phải đi xem thử, bố bảo Tiểu Dương đi cùng bố.”
“Đừng,” Giang Khoát vội xua tay, “Thêm cái miệng kia của Tiểu Dương, hai người hợp tác là môi giới muốn tự sát luôn đấy.”
“Bố bảo Từ Nam Nam đi đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Dương Khoa, cậu nói với Từ Nam Nam một tiếng, bảo cô ấy đi cùng bố tôi.”
“Được thôi.” Dương Khoa chấp nhận sự sắp xếp này.
Cúp máy xong, Đoàn Phi Phàm thở dài.
“Cũng chẳng sao đâu,” Giang Khoát nói, “Bố cậu vẫn kiềm chế được, không đánh nhau với người ta, mà cũng lập tức biết lỗi rồi mà.”
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm cười, “Tôi nghe mà hết hồn, tôi thật sự rất sợ ông ấy đánh nhau với người ta.”
“Ông ấy không làm vậy đâu. Cậu cần phải có lòng tin với bố cậu về điểm này,” Giang Khoát nói, “Cậu đợi ông ấy mười năm, lẽ nào ông ấy không mong chờ được gặp con mình suốt mười năm sao?”
“Ầy,” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, “Cậu đúng là càng ngày càng như tri kỷ đấy.”
“Cảm động hả?” Giang Khoát nói.
“Chứ còn gì, đương nhiên là cảm động rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Thực sự rất…”
“Khỏi cần khách sáo, đây là việc bạn trai cậu nên làm mà,” Giang Khoát nói, “Đâu có như bạn trai tôi…”
“Ầy!” Đoàn Phi Phàm cắt lời Giang Khoát, “Tôi nhận ra Giang Khoát cậu đúng là thù dai thật luôn đấy!”
“Chuyện đó tôi đã nói với cậu từ đầu rồi mà,” Giang Khoát nhướng mày, “Cái gì tôi cũng nhớ hết đó.”
“Vậy cậu nhớ cho kỹ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Bao giờ một trăm tuổi, chúng ta tính sổ.”
“Được.” Giang Khoát búng tay đánh chóc.
[HẾT CHƯƠNG 139]
- -----oOo------