Tam Phục

Chương 15

Giang Khoát quay lại nhìn Lý Tử Nhuệ.

Cậu chưa kịp lên tiếng, Lý Tử Nhuệ đã nhanh chóng xua tay: “Đi đi.”

Giang Khoát mở cửa ghế phó lái cho Lữ Ninh, Lữ Ninh ngồi vào xe rồi, cậu lại nhìn Lý Tử Nhuệ: “Giờ nghỉ trưa tôi đưa cậu đi chơi nhé?”

“Ừ ừ ừ…” Lý Tử Nhuệ gật đầu lia lịa, rồi lại xua tay lia lịa, “Đi đi đi đi…”

Giang Khoát lên xe, nhìn Lữ Ninh hỏi: “Chị Ninh muốn đi đâu?”

“Em đi đâu chị đi đó, cứ cho xe chạy đi đã,” Lữ Ninh cười cười, “Người ra kẻ vào đều nhìn em kìa, ở đây không được đậu xe mà.”

“Em cứ nghĩ mình đậu xe phía bên cạnh cổng cơ,” Giang Khoát khởi động xe rồi nhấn ga, tiếng động cơ làm những người xung quanh đều ngoái lại nhìn lần nữa. Cậu thở dài cho xe chạy từ từ về phía trước, “Trời mưa to quá, em cũng không nhìn rõ.”

“Mưa là hồi đêm mà phải không?” Lữ Ninh hỏi, “Sao em lại lái xe được giờ đó?”  

“Nói ra dài lắm ạ.” Giang Khoát nói.

“Dài chừng nào, có giải thích được việc em chạy ra ngoài lái xe sau giờ tắt đèn ký túc không?” Lữ Ninh cười hỏi.

“Em ra xe mở máy lạnh nằm một lúc,” Giang Khoát nói, “Vốn định ngủ tới khi trời sáng, nhưng nửa đêm mưa to kinh người, em chỉ sợ sét đánh xe một cái nổ cả xe lẫn người.

Lữ Ninh cười cười không nói.

“Nói chuyện đi ạ,” Giang Khoát đậu xe xong xuôi ở bãi đậu xe rồi xuống xe, “Có việc gì vậy?”

“Thực ra cũng chẳng phải việc gì lớn,” Lữ Ninh lấy từ trong túi ra một cái túi nylon, lót lên một băng ghế đá bên cạnh xe rồi ngồi xuống, “Thật sự chỉ là trò chuyện vài câu thôi.”

“Lên xe đi ạ.” Giang Khoát nói.

“Không sao,” Lữ Ninh nói, “Cảm nhận một chút ý thu, hiện tại trời cũng mát rồi mà. Còn cần máy lạnh không?”

Giang Khoát mở cửa xe rồi ngồi vào ghế xe: “Nếu cứ tiếp tục thế này thì chắc chắn không cần ạ.”

“Mấy hôm nay sống chung các bạn học thế nào?” Lữ Ninh lại hỏi.

“Mấy bạn cùng phòng đều rất tốt, bên ngoài phòng thì em không quen,” Giang Khoát nghĩ một chút rồi bổ sung một câu, “À, em biết Đoàn Phi Phàm.”

Không biết có phải do Lư Hạo Ba đã đến gặp Lữ Ninh không mà Lữ Ninh lại hỏi về quan hệ bạn học. Dù gì thì cậu cũng đã đánh Lư Hạo Ba hai lần, và Lư Hạo Ba cả hai lần đều không tìm được cơ hội đánh lại.

“Giang Khoát à,” Lữ Ninh nói, “Sao em lại vào học trường này?”

“Em nhận được giấy gọi.” Giang Khoát nói.

Lữ Ninh bật cười: “Là gia đình bắt em nhất định phải học sao?”

“Không phải,” Giang Khoát cũng cười, “Để đến làm thủ tục nhập học, em hành lý còn không kịp mang, cứ thế chạy luôn ra khỏi nhà đấy.”

“Vậy sao?” Lữ Ninh hơi ngạc nhiên, “Chị tưởng em bị gia đình ép buộc tới học ở đây, dẫu sao thì em…”

Lữ Ninh huơ huơ tay không khí mấy lần rồi mới tìm ra được một câu: “Em tạo cho chị cảm giác em rất không vui.”

“Em đúng là rất không vui,” Giang Khoát nói, “Điều kiện ký túc không tốt, đồ điện chỉ có đèn bàn, đèn trần, quạt trần với cái máy sấy tóc của em, tủ quần áo thì không đủ chỗ để đồ, thái độ học trưởng kiểm phòng thì tệ hại hết chỗ nói… Đương nhiên, bản thân em cũng có vấn đề, vấn đề của bản thân em, sau này em sẽ chú ý.”

“Không không không,” Lữ Ninh xua tay, “Thực ra hiện tại chưa có ai nói với chị là em có gì không ổn, chị đến gặp em cũng không phải vì muốn em phải chú ý gì cả.”

Giang Khoát nhìn chị không nói gì.

“Bất kể vì lý do gì, trường này cũng là do em lựa chọn mà tới, mà lại còn là nhất định muốn tới,” Lữ Ninh nói, “Chị thấy em hiện tại cũng không có dự định thôi học đúng không?”

“Đương nhiên là không ạ.” Giang Khoát nói.

“Chính là thế đó. Một khi đã lựa chọn rồi thì đối với mấy chuyện tạm thời không thể thay đổi được, có thể…” Lữ Ninh giơ một ngón tay lên kéo sang ngang một đường, “Chuyển dời sự chú ý đi một chút. Tâm lý hụt hẫng chắc chắn là sẽ có, nhưng tìm kiếm những ưu điểm khiến bản thân thấy hài lòng thì sẽ tốt hơn là cứ chăm chăm vào những điểm bất mãn, đúng không? Bạn cùng phòng rất tốt mà? Đồ ăn ở căng tin chẳng phải cũng rất được sao, môi trường quanh trường cũng rất tốt, người phụ trách hướng dẫn chẳng phải cũng rất ổn sao?

“Dạ.” Giang Khoát bật cười, “Người phụ trách hướng dẫn đúng là rất ổn.”

“Từ nhỏ tới giờ, cuộc sống của em chắc là rất… ừm… đúng không?” Lữ Ninh nói, “Nhưng chắc chắn sẽ có một ngày em rời khỏi sự bao bọc của gia đình, sẽ có chút trải nghiệm không dễ chịu mà em không thể tránh khỏi. Tuy không nhất thiết phải thuận theo, nhưng nhất định phải học cách đối mặt.”

“Em sẽ làm thế.” Giang Khoát gật đầu.

“Đúng rồi, báo cho em một tin dễ chịu hơn một chút. Hôm trước em có hỏi chị, được phép mua máy giặt nhé,” Lữ Ninh nói, “Bàn bạc với các bạn trong phòng một chút, xem để chỗ nào cho hợp lý là được.”

“Được,” Giang Khoát thở phào một hơi, đây đúng là một tin tức không tồi, “Còn tủ lạnh thì sao ạ?”

“Giang Khoát!” Lữ Ninh kêu lên.

“Em biết rồi, đối mặt.” Giang Khoát nói.

“Ngoài ra, về vấn đề thái độ của mấy bạn kiểm phòng, em đã nhắc đến, chị cũng nói chuyện với em một chút.” Lữ Ninh nhìn cậu, “Chị cũng biết việc đó, nhưng trong lúc đối phương cải thiện thái độ làm việc, học sinh bị kiểm phòng cũng cần phải kiểm soát được cảm xúc của mình.”  

“Lư Hạo Ba đến gặp chị rồi đúng không?” Giang Khoát nhìn Lữ Ninh, “Vậy mà Đoàn Phi Phàm còn nói là hắn ta sẽ không đến tìm chị…”

“Cậu ấy thực sự không đến gặp chị,” Lữ Ninh cười, “Nhưng chút việc xảy ra vào giờ kiểm phòng cũng đâu phải bí mật gì, chị đều có thể biết được.”

“Được.” Giang Khoát nói, “Em hiểu rồi.”

“Tốt!” Lữ Ninh vỗ vỗ tay đứng dậy, “Chị cũng là lần đầu tiên làm việc này, còn chưa thạo, dù sao em hiểu rõ ý chị là được rồi. Nếu có ý kiến gì với chị thì cứ nói thẳng, không sao cả.”

“Dạ.” Giang Khoát thấy rất biết ơn chị, dù cho cuộc nói chuyện này có giúp ích gì cho bản thân hay không, chỉ với sự chu đáo này của chị Ninh cũng đủ khiến người ta ấm lòng.

Cậu đang định nói thêm vài câu thể hiện sự biết ơn thì một chiếc xe đạp điện chạy vào bãi đậu xe.

“Biết ngay là ở đây mà,” Đoàn Phi Phàm cưỡi trên một chiếc xe đạp điện chẳng biết của ai, dừng lại trước mặt hai người, “Chị Ninh, hôm nay em xin nghỉ, không kịp nói với sĩ quan huấn luyện rồi.”

“Ừm, sao vậy? Có việc gấp hả?” Lữ Ninh hỏi.

“Ở nhà có chút rắc rối,” Đoàn Phi Phàm nói, “Em xử lý xong sẽ về liền.”

“Rắc rối gì?” Lữ Ninh vội hỏi, “Cần giúp không?”

“Không sao, không cần đâu.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Hôm nay huấn luyện hành quân cắm trại với tập bắn,” Lữ Ninh nói, “Nếu không kịp về đội thì cứ đi thẳng tới chỗ cắm trại luôn…”

“Vậy vừa hợp để em nghỉ.” Xe Đoàn Phi Phàm vẫn không dừng lại mà tiếp tục chạy về phía lối ra, “Về không kịp thì em xin nghỉ luôn cả ngày nhé chị Ninh!”

“Được.” Lữ Ninh nói.

“Có cần…” Giang Khoát cảm thấy hai người đều có vẻ khá gấp, bản thân mình không tỏ ý một chút thì xem ra thờ ơ quá, “Dùng xe không?”

Đoàn Phi Phàm nhìn cậu, trong chốc lát như thể chưa hiểu ra, mấy giây sau mới nói: “Không cần, gần lắm, cảm ơn.”

Thực ra cũng chẳng phải việc gì lớn, nhưng đó lại là việc mà cậu không thể không về.

Vừa rồi ở ký túc, cậu không đi xem vụ ồn ào, đánh răng rửa mặt xong định ra căng tin, còn chưa đi được nửa đường thì Đoàn Lăng gọi điện tới, khí thế bừng bừng: “Về mau! Lão Trương lại muốn đánh nhau với nhà mình rồi! Im ắng chưa được hai năm, chị cứ tưởng không hành nhau nữa, hóa ra lão vẫn chưa chịu yên thân!”

Lão Trương là chủ tiệm thịt bò cách nhà cậu ba căn, trước đây từ lưu manh chuyên nghiệp đổi sang nghề bán thịt bò, dựa vào ưu thế vũ khí tuyệt đối của khu gia cầm mà trở thành bá chủ ở chợ.

Hồi trẻ, chú cậu với bố cậu đã vô số lần đánh nhau với lão Trương, hai anh em trước đây tuy là lưu manh không chuyên đổi nghề, nhưng cũng có thể coi là vật cản đường lớn nhất trong sự nghiệp bá chủ của lão Trương, làm vướng chân lão Trương tới loạng choạng liêu xiêu, chỉ riêng khu chợ rau, bão táp cũng đã nổi lên bao nhiêu trận.

Cuối cùng, bên quản lý chợ đã bỏ một năm để chỉnh đốn lại bầu không khí hỗn loạn này, tất cả vũ khí đều bị khóa xích vào quầy hàng, lão Trương còn bị tạm giam mấy lần liền, việc này cuối cùng mới trở thành giai thoại của dĩ vãng.

Nhưng dĩ vãng là dĩ vãng, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, mâu thuẫn xung đột hai nhà vẫn chưa hề dừng lại.

Cái gọi là mâu thuẫn này ít nhiều có tính gia truyền, thế hệ con cháu hai nhà, ai nấy cũng đều không ưa nhau.  

Lúc Đoàn Phi Phàm về đến tiệm của chú thì hơn 7 giờ, quản lý chợ giờ này vẫn chưa đi làm, tình hình đã có phần hỗn loạn.

Giờ này, người đi chợ chưa đông, thêm vào đó, vụ va chạm lại diễn ra ở cửa sau cửa tiệm, nơi lối giao hàng, vì vậy Đoàn Phi Phàm nhìn qua một lượt thì thấy không hề có người ngoài, tất cả đều là những khuôn mặt quen thuộc.

Bên kia, lão Trương dẫn theo hai con trai với hai người làm.

Bên này là hai vợ chồng chú với Đoàn Lăng, ngoài ra còn có hai đứa em họ đang học cấp 3 con nhà cô hai, vừa nhìn là biết do Đoàn Lăng gọi tới cho đẹp đội hình. Lại còn có ông chủ Tống đến giao thịt với Tiểu Lý, hai người này tuy là người ngoài, nhưng chắc chắn có thể coi như là người phe mình, dù sao thì hàng mà họ giao đến hôm nay cũng đã bị phe kia giam rồi.

Xét về quân số thì có thể áp đảo lão Trương, vì vậy hiện tại vẫn chưa đánh nhau thật.

“Thường ngày thấy ông cũng là người lớn nên nhường ông một chút, ông lại cứ được thể làm tới,” Giọng Đoàn Lăng thực vang dội, “Giữ thể diện cho mà còn không biết đường, ông biết câu này có mấy chữ không?”

“Mẹ nó, bớt nói nhảm đi! Mày cứ yên thân ở im đó thì ai quan tâm đến mày. Giao hàng dám đi ngang qua chỗ tao à!” Lão Trương giọng đầy giận dữ, “Nhà mày có tám lá gan hả!”

“Nói thế là sao?” Đoàn Phi Phàm gạt hai đứa em họ ra, bước tới phía sau Đoàn Lăng.

Đoàn Lăng quay lại nhìn thấy viện binh đã tới, lập tức xông lên phía trước: “Hôm nay đúng là đi ngang qua chỗ ông đó! Chỗ mà ông ngang ngược lấn chiếm này cũng là đường công cộng! Ông đóng thuế nhiều hơn tụi tôi được đồng nào không? Tám cái cẳng kia mua đường VIP cho ông à?”

“Đừng có phí lời với ông ta,” Chú cậu hét lên rồi cũng tiến lên phía trước, “Mang hàng lại đây cho ta!”

Đoàn Lăng với chú vừa làm vậy, thím liền lập tức lên theo định góp một tay, hai đứa em họ mặt đầy vẻ hung hăng không giấu nổi sự phấn khích vì sáng nay có cơ may trốn học, cũng háo hức muốn thử làm theo.

Đoàn Phi Phàm bước nhanh mấy bước tới túm tay Đoàn Lăng lại, kéo chị ra sau lưng mình.

Xe ông chủ Tống đang đậu ở phía sau lão Trương, hàng đã bị bọn họ dỡ xuống khỏi xe và để qua một bên. Theo cách nghĩ giang hồ của lão Trương thì có thể ý là không giam xe người ngoài, nhưng phải giam hàng của kẻ thù.

Chú thím cũng không có ý định báo cảnh sát. Tình huống như ngày hôm nay, cảnh sát mà tới, hàng hóa chắc hẳn sẽ lấy về được, nhưng mâu thuẫn sẽ kéo dài thêm ít nhất là mươi bữa nửa tháng. Trong thời gian đó sẽ chẳng ai được yên thân, làm ăn buôn bán cũng làm không nổi. 

Kiểu chuyện như thế này phải tự xử lý cho xong, không dùng đến người ngoài, như vậy mới yên chuyện được.

Trương lớn, con trai lão Trương, tiến lên chắn phía trước, đứng cách năm bước trợn mắt nhìn Đoàn Phi Phàm.

“Chú Trương, thưa với chú chuyện này,” Đoàn Phi Phàm không phí sức với Trương lớn mà nhìn luôn sang lão Trương, “Ông chủ Tống không biết quy định này của chú, tôi đảm bảo sau này ông chủ Tống sẽ không đi lối này nữa.”

Lão Trương cười nhạt hừ một tiếng.

“Nhưng bây giờ tôi sẽ qua lấy hàng nhà tôi về,” Đoàn Phi Phàm từ từ bước tới trước mặt bọn họ, “Ai dám cản tôi, tôi sẽ ra tay.”

Trương lớn với Trương bé đều đã từng đánh nhau với Đoàn Phi Phàm, mà không chỉ một lần, từ nhỏ tới lớn, hồi Đoàn Phi Phàm còn là đồ ba gai hay sinh sự đã đánh nhau tay ba không biết bao nhiêu lần, Trương lớn Trương bé đều chưa thắng được lần nào.

Đoàn Phi Phàm đoán bọn họ hiện tại cũng khó có thể ra tay, dù sao thì quản lý chợ cũng sắp tới giờ làm, với bọn họ mà nói, nhân viên quản lý chợ còn đáng sợ hơn cảnh sát.

“Đoàn Phi Phàm mày bớt mạnh miệng giùm tao!” Trương bé trợn mắt, “Bố mày đã đi tù bao nhiêu năm rồi, mày còn tưởng mày có thể ở đây mà lên tiếng hả?”

Trương bé xem ra đang bị kích động, những lời này nói ra, ngay cả lão Trương cũng trừng mắt với hắn. Cãi lộn đánh nhau đều được, nhưng có những chuyện không thể tùy tiện nhắc đến.

Đoàn Phi Phàm thực ra không hề để ý đến những lời này của hắn, cậu đã nghe quá nhiều rồi.

Nhưng chú thì không.

“Mày nói cái con mẹ gì thế!” Chú cậu gầm lên một tiếng rồi lao tới, ngón tay dí tới trước mắt Trương bé, “Cái ngữ vô dụng không có cha dạy này! Cái mồm mày nếu không biết ăn nói thì bảo cha mày súc miệng cho!”

“Sao hả?” Lão Trương cũng hét lên, “Cha nó đang đứng ngay đây này!”

 

Chú giơ tay định đánh lão Trương, Đoàn Phi Phàm cản chú lại, sau đó đưa tay cởi áo mình, vung tay quăng mạnh xuống đất ngay trước mũi lão Trương.

Lăn lộn ở chợ thì phải theo phong cách ở chợ.

Cởi trần đánh nhau chính là một kiểu phong cách, thể hiện rõ khí chất “Ông đây cho mày chém, mày chém ông không chết thì chính mày sẽ chết.”

Những người ở đây, ngoại trừ gia đình chú, không ai biết cậu làm sao mà cả người đầy sẹo dao chém thế này, chỉ biết cậu đã nằm viện mất mấy tháng.

Một tấm thân này, cả mặt trước và sau đều đầy những vết sẹo mới còn rõ mồn một, có sức trấn áp răn đe mạnh hơn một màn cởi áo đánh nhau bình thường.

Bầu không khí đột nhiên đông cứng lại.

Đoàn Phi Phàm từ từ lững thững đi qua trước mặt lão Trương với Trương lớn Trương bé, tới đằng sau hàng ngũ của địch, nhấc một thùng thịt đặt trở lại trong xe của ông chủ Tống.

“Hai đứa qua đây.” Đoàn Phi Phàm hạ lệnh cho hai cậu em họ.

Hai tên tay sai đắc lực phấn khích vung tay đi qua, cùng đem chỗ thịt bò bị dỡ xuống chuyển trở lại vào trong xe, trong suốt quá trình làm, mọi người đều im lặng.

“Hai đứa lên xe.” Đoàn Phi Phàm nói.

Sau khi hai thằng bé lên xe, cậu đi trở lại trước mặt lão Trương, im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Cảm ơn chú.”

Rồi cũng không đợi lão Trương đáp lại, cậu quay người lên xe, cho xe lùi lại phía đầu kia của lối đi.

“Tấm thân đầy sẹo này!” Cậu em họ nhỏ đưa tay vỗ vỗ lên lưng cậu, “Lóa mắt thật! Làm sao mà anh có được vậy?”

“Hay là lát nữa qua chỗ chú, kiếm con dao làm cho mày một bản sao nhá?” Đoàn Phi Phàm liếc thằng bé.

Cậu em họ vội rụt người lại.

“Hai đứa có bệnh hay không đó!” Đoàn Phi Phàm mắng, “Theo đến đây a dua gây rối gì thế hả? Có phải định xông lên đánh nhau với người ta không đấy?”

“Chị Lăng gọi mà, không đến là không trượng nghĩa.” Cậu em lớn nói.

“Đoàn Lăng là tổ tông hai đứa hả?” Đoàn Phi Phàm nhìn thằng bé, “Hai đứa lập bài vị cho bà ấy luôn đi! Bà ấy bảo mày ăn shit là mày thêm chút đường rồi ăn hết một bát luôn đúng không! Không ăn là không trượng nghĩa mà!”

“Anh,” Cậu em nhỏ tỏ ý không vui, “Vậy anh bảo tụi em phải làm sao, tụi em tới thì anh mắng, tụi em không tới thì chị ấy mắng!”

“Để lát nữa anh sẽ xử lý bà ấy.” Đoàn Phi Phàm cho xe trở lại đường chính, đi vòng qua cửa bên hông tiệm của chú rồi dừng lại, “Xuống xe!”

“Hay là tụi em cùng đi khuyên can chú?” Cậu em lớn nói.

“Đừng có nằm mơ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Biến về đi học mau!”

Lúc xe quay trở lại phía sau tiệm của chú, nhân sự hai bên tham chiến đã tự mình rút lui, nhưng bên lão Trương vẫn đứng ở cửa sau trợn mắt nhìn sang bên này.

Ông chủ Tống với Tiểu Lý bắt đầu dỡ hàng xuống, Đoàn Lăng cầm cái áo Đoàn Phi Phàm vất dưới đất bước tới: “Mặc không được rồi, dính dầy bùn đất…”

“Hôm nay chị không đi làm à?” Đoàn Phi Phàm ngắt lời chị.

“Có đi,” Đoàn Lăng nhìn cậu, lùi lại hai bước rồi chỉ cậu, “Em đừng có la đó! Em thử la chị xem!”

“Chị có thể đừng châm thêm lửa vào được không? Chị là Thiêu Hỏa Côn hả?” Đoàn Phi Phàm nói, “Kiểu chuyện thế này, chị đứng đó cãi lộn với lão Trương cho tới khi quản lý chợ tới là được mà? Quản lý chợ tới đi một vòng, chị xem lão có còn dám giam hàng nữa không?”

“Cái chính là tức tới muốn chết đi được.” Chú cậu đứng bên cạnh nói thay con gái mình.

“Sớm muộn gì cũng phải chết thôi! Chú sốt ruột muốn chết thế cơ à?” Đoàn Phi Phàm nói.

“Này thằng ranh con!” Chú cậu hét lên một tiếng, đập vào tay cậu một cái, “Mẹ nó chứ ta đánh ngươi đó!”

Đoàn Lăng đứng cạnh bật cười thành tiếng: “Đâu cần chị đứng đó cãi lộn với lão Trương, em qua nói mấy câu, quản lý chợ chưa kịp đến, lão Trương đã bị em chọc tức đến hạ huyệt luôn rồi.”

“Con đi làm đi,” Thím đẩy Đoàn Lăng một cái, rồi cầm lấy cái áo trong tay Đoàn Lăng, “Đi đi đi đi…”

“Chị mời em ăn sáng nha,” Đoàn Lăng nhìn Đoàn Phi Phàm, “Xe chị để bên ngoài, lát nữa đưa em về trường luôn.”

“Chị đi đi!” Đoàn Phi Phàm nói, “Hôm nay em không về trường, xin nghỉ rồi.”

Sau khi Đoàn Lăng đi, ông chủ Tống với Tiểu Lý đã dỡ xong hàng, đang cùng chú đứng ở cửa sau hút thuốc tán gẫu.

Đoàn Phi Phàm với thím ở trong tiệm thu dọn mọi thứ.

“Cháu không đi học à?” Thím hỏi, “Không tập quân sự sao?”

“Hôm nay tập hành quân cắm trại, giờ này chắc cũng xuất phát rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cháu ở lại đây một bữa, nhà bên đó vẫn chưa chịu hẳn đâu, ai mà biết có còn qua nữa hay không.”

“Mấy lời thằng đần kia nói,” Thím bảo, “Cháu đừng để tâm.”

“Yên tâm đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mấy năm trước cháu còn không để ý rồi, giờ thì lại càng không để ý.”

Có người dừng ở quầy hàng phía trước: “Bà chủ, cân cho tôi ít thịt bò, để hầm nhá.”

“Tới liền,” Thím đứng dậy bước ra, “Để tôi chọn cho một miếng thật ngon nha.”

Đoàn Phi Phàm ở lại tiệm một hôm. Buổi trưa, lão Trương ngồi ở cửa ăn cơm, vừa ăn vừa chửi nửa tiếng đồng hồ, nhưng chỉ cần không chửi đích danh ai thì Đoàn Phi Phàm cứ coi như không có chuyện gì xảy ra.

Buổi chiều, cậu chơi với Bôn Bôn ở con đường sau cửa hàng, nhân tiện chụp ảnh nó, tạo dáng vài kiểu, lại còn ra quầy hàng nhỏ phía ngoài chợ mua hai đôi tất trẻ em loại nhỏ nhất, xỏ vào bốn chân của Bôn Bôn rồi chụp vài kiểu ảnh.

Con chó này lớn lên từng ngày, nhìn chân thì xem ra là loại chó có thể phát triển khá to. Thím bị dị ứng nặng nên không thể để nó ở lại tiệm, chỉ có thể tạm thời cho nó ở bên lối đi sau tiệm. Nếu không mau kiếm người nhận nuôi, sợ rằng không bao lâu nữa, sẽ bị bên ban quản lý chợ xử lý mất.

Đoàn Phi Phàm gửi chỗ ảnh đó cho Đoàn Lăng.

Khoảng bảy tám tháng, chó đực.

Được, để đăng lên vòng bạn bè của chị xem sao, nhưng chó ta không dễ kiếm người nhận nuôi đâu. Thực sự không được thì kiếm trước cho nó một chỗ gửi nuôi đi.

Chị cứ nói nó là chó Shiba.

?

Buổi chiều, hơn 4 giờ, Đoàn Phi Phàm về tới trường, đội quân tập quân sự cũng đã trở về, trong ký túc khắp nơi huyên náo.

Có lẽ do hôm nay có tập bắn súng nên cậu thậm chí còn nghe thấy ở phòng đối diện có người đang kêu “biu~biu~biu~pia~”……

Cậu vừa mở cửa phòng 107 thì Trương Khải Huy phòng đối diện đi ra: “Hôm nay cậu không đi thật hơi bị tiếc, hôm nay vui lắm.”

“Bắn súng hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Ừ! Đã lắm!” Trương Khải Huy đưa tay lên làm tư thế ngắm bắn, “Có điều đạn có mỗi năm viên, quá ít, không đã ghiền.”

Đoàn Phi Phàm cười rồi bước vào phòng.

Trương Khải Huy qua theo: “Này, có phải cậu thân với Giang Khoát lắm không?”

“Hử?” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu ta.

“Hôm nay cậu ta bắn toàn vào vòng 9 điểm 10 điểm đấy, mà chẳng cần tập tành gì cả!” Trương Khải Huy có chút ghen tị, “Lý Tử Nhuệ nói cậu ta bình thường toàn chơi ném đĩa, là thật hả?”

“Làm sao mà tôi biết được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu đi mà hỏi cậu ấy đi.”

“Thôi bỏ đi,” Trương Khải Huy lắc đầu, “Tôi không muốn nói chuyện với cậu ta.”

Vậy cậu cảm thấy tôi muốn nói chuyện với cậu ấy lắm hả?

Đoàn Phi Phàm ngồi ở chiếc ghế bố, mở máy lạnh rồi cầm điện thoại lên, xem đám Đinh Triết đang ở trong nhóm chat bàn chuyện kỳ nghỉ đi đâu chơi.

Kỳ nghỉ Quốc khánh này từ hồi nghỉ hè đã bắt đầu bàn bạc, tới giờ vẫn chưa quyết định xong. Mỗi lần bắt đầu bàn thì đều là đủ thứ tưởng tượng phi thực tế. Đoàn Phi Phàm dám đảm bảo rằng tụi này cuối cùng có thể sẽ tới luôn hồ chứa nước gần đây, tìm một điểm du lịch nông trại để câu cá.

Đúng rồi, nếu tình hình đường xá cho phép, còn phải rủ cả Giang Khoát nữa, không, đúng hơn là rủ chiếc xe của Giang Khoát.

Có mấy tiếng gõ cửa.

Dứt khoát, gọn gàng, không cao không thấp, mà cũng không có mấy tiếng réo gọi “Đoàn Phi Phàm” kèm theo nào cả.

Đó chính là Giang Khoát.

“Vào đi.” Cậu đặt điện thoại xuống.

Giang Khoát đẩy cửa, thò đầu vào, trên người đã thay đồ, không còn mặc đồ tập quân sự: “Về rồi à?”

“Ừm,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Không vào à? Sợ lạnh hả?”

Giang Khoát bước vào phòng: “Ăn cơm chưa?”

Đoàn Phi Phàm nghe câu này xong buộc phải cầm điện thoại lên xem giờ, chắc chắn vẫn chưa tới 5 giờ.

“Có chỗ ăn chưa?” Giang Khoát lại hỏi.

“Căng tin.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát ngồi xuống ghế ở bàn học: “Ăn không ngán sao?”

“Mới ăn có vài ngày mà,” Đoàn Phi Phàm nói, “Từ hồi nhập học đến giờ, tôi toàn ăn malatang là nhiều.”

Giang Khoát không nói gì.

“Nói thẳng đi, sao hả?” Đoàn Phi Phàm nghĩ một chút, “Lại đãi khách hả?”

“Ừm,” Giang Khoát thở dài, “Ngày mai cậu hẵng đi căng tin, tối nay đi ăn thêm một chuyến nhà hàng dã man tàn bạo nữa đi.”

“Không phải,” Đoàn Phi Phàm ngồi thẳng dậy, khuỷu tay chống lên đầu gối, nghiêng người về phía Giang Khoát, “Ăn thì chắc chắn không vấn đề gì, nhà hàng cao cấp thì ai chẳng thích ăn chứ. Mấu chốt là ngài đây có thể giải tỏa mối nghi hoặc cho tôi hay không. Cậu bị bên nhà hàng gài bẫy mua thẻ phòng riêng theo năm rồi hả?”

“Em gái tôi,” Giang Khoát cau mày, “Mấy ngày này định sẽ qua chơi, nhưng không có thời gian xác định, nên tôi đặt phòng ba ngày, phòng đặt có thực đơn định sẵn, vì vậy mới cần người tới ăn.”

Đoàn Phi Phàm sững người một hồi lâu rồi ngẫm nghĩ cái logic này.

“Em cậu không có điện thoại à?” Cậu hỏi, “Hay là điện thoại phải tới đây rồi mới có sóng rồi sau đó mới thông báo cho cậu được?”

“Con bé tới nơi rồi báo cho tôi một tiếng, đó cũng đã coi là tình anh em thắm thiết lắm rồi,” Giang Khoát dựa vào lưng ghế, “Đừng hỏi nhiều như vậy, cậu cứ nói đi ăn hay không đi.”

“Đi.” Đoàn Phi Phàm xoay xoay điện thoại, “Cần gọi người không?”

“Gọi, Đinh Triết Đổng Côn, với lại hai người hôm trước cùng ăn sáng,” Giang Khoát nói, “Đại Pháo hôm nay thuê được nhà rồi, phải gọi người dọn dẹp nên không đi.”

“Được, mấy giờ xuất phát?” Đoàn Phi Phàm cúi xuống điện thoại nhắn tin vào nhóm chat.

“Năm rưỡi đi.” Giang Khoát nói, “Đến nơi vừa đẹp.”

Đoàn anh tuấn: Năm rưỡi tập hợp ở ký túc đi ăn.

Đinh uy vũ:?

Tôn tráng sĩ: Xếp hàng tới căng tin?

Đổng phóng khoáng: Lẩu đi.

Lưu mình dây: Đoàn anh tuấn đãi khách sao?

Đoàn anh tuấn: Nhà hàng năm sao

Lưu mình dây: Đù, bảo mày mời một bữa, phải đến mức đấy sao?

Đoàn Phi Phàm không nói nữa, Đinh Triết với Đổng Côn sẽ giới thiệu với hai người kia.

“Tôi gọi tụi nó rồi.” Cậu nhìn Giang Khoát.

“Ừm.” Giang Khoát chưa có ý định đi, vẫn ngồi bất động trên ghế.

Cậu cũng không lên tiếng, chỉ cúi nhìn điện thoại, tiếp tục xem mọi người trong nhóm nói chuyện.

“Tôi đợi luôn ở đây nhé,” Giang Khoát nói, “Khỏi quay về phòng nữa.”

“Bên phòng vẫn nóng hả?” Đoàn Phi Phàm muốn tắt máy lạnh, cảm giác trong phòng đã hơi lạnh.

“Lý Tử Nhuệ khóc.” Giang Khoát đứng dậy, ngồi xuống chiếc ghế bố còn lại, “Cậu ta… mới gọi điện cho bà… vừa gọi vừa khóc…”

Đoàn Phi Phàm nhìn điện thoại, đột nhiên cảm giác giọng Giang Khoát có gì không ổn, liền ngẩng đầu lên nhìn.

“Đường Lực bị cậu ta ảnh hưởng, cũng khóc theo.” Giang Khoát dụi dụi mắt.

“Tình cảm phòng mấy cậu được đấy chứ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lại còn khóc cùng nữa?”

Giang Khoát tay che trên mắt, im lặng một lúc rồi bật cười.

“Cậu cũng nhớ nhà phải không?” Đoàn Phi Phàm hỏi, “Thứ này dễ lây.”

“Ừm.” Giang Khoát sụt sịt mũi.

——————
Bình Luận (0)
Comment