Tam Phục

Chương 26

[Pic by Mỹ Huệ]

Câu nói này của Đoàn Phi Phàm khiến Giang Khoát trong lòng chấn động.

Xem ra việc hôm đó cậu nhìn thấy chiếc thẻ gặp mặt trong tủ áo, Đoàn Phi Phàm đã biết rồi.

Nói thừa, vừa mở cửa tủ ra là có thể biết ngay người mượn áo đã nhìn thấy.

Cậu chưa bao giờ hỏi, Đoàn Phi Phàm cũng chưa từng nhắc tới chuyện này.

Tuy cậu luôn muốn hỏi, mà hiện tại cũng đã hỏi rồi, nhưng thái độ “Tôi kỳ thực đã biết là cậu biết, và vẫn luôn đợi cậu hỏi” của Đoàn Phi Phàm lại là điều cậu không ngờ tới. 

Vì vậy cậu thấy hơi xấu hổ, tựa như bị nhìn thấu, và nhìn thấu suốt bấy lâu.

“Hay là sang năm tôi hỏi lại?” Cậu nói.

“Được.” Đoàn Phi Phàm gật đầu, rồi lại tiếp tục nhắn tin với ai đó, có lẽ là đang liên hệ người làm thêm.

Tìm người gì mà tích cực vậy, không biết có được hoa hồng theo đầu người không.

Giang Khoát ngây người nhìn giảng viên phía trước một hồi, cố nghe mấy lần không đầu không đuôi mà vẫn không biết giảng viên đang nói đến đâu.

Đoàn Phi Phàm nhắn tin xong cũng ngẩng đầu lên bắt đầu nghe giảng, thậm chí còn lấy tập vở ra ghi chép.

Giang Khoát quay sang nhìn cậu.

“Sao?” Đoàn Phi Phàm cũng nhìn lại.

“Hay là tôi cứ hỏi luôn bây giờ đi.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm cười: “Hồi tôi mới vào tiểu học, bố mẹ tôi đã ly hôn rồi, lúc tôi học lớp Năm, bố tôi ngồi tù, vậy nên từ đó đến giờ tôi sống ở nhà chú tôi, tiền chi tiêu học hành đều là chú tôi bỏ ra, mẹ tôi thỉnh thoảng đến thăm tôi sẽ cho ít tiền tiêu vặt.”

Giang Khoát im lặng hồi lâu, sau đó chỉ đáp một tiếng: “À.”

Với Giang Khoát mà nói, chuyện của nhà mình, nếu không phải là người cực kỳ thân thiết hay rất tin tưởng, cậu thường sẽ không dễ dàng nói ra.

Với chuyện riêng của người khác, cậu cũng không có hứng thú muốn biết.

Cậu hỏi Đoàn Phi Phàm như thế này là bởi trước giờ, cậu chưa từng gặp người nào như vậy.

Người cùng tuổi mà cậu biết, gia đình có bố mẹ đầy đủ chưa hẳn đã mỹ mãn, mà cãi nhau, ngoại tình nuôi bồ nhí cũng ầm ĩ ì xèo. Cậu thậm chí còn tham dự cảnh một đứa bạn không thân cho lắm túm lấy bồ nhí của bố nó chỉ để kiếm một cái xe, vẻ rất khí thế.

Những chuyện này cứ phơi ra trước mắt, chẳng cần phải nghe ngóng, muốn tránh cũng chưa chắc đã tránh được.

Nhưng Đoàn Phi Phàm thì rất bí ẩn, rõ ràng là có bố mẹ, ít nhất cũng đã nhắc đến bố, nhưng lại sống như trẻ mồ côi ăn nhờ ở đậu nhà người ta. Rõ ràng trông giống như ăn nhờ ở đậu, nhưng lại nói toạc chuyện đó ra, đúng là bệnh quảng giao thời kỳ cuối điển hình.

Cực kỳ bí ẩn.

Vì vậy Đoàn Phi Phàm cực kỳ bí ẩn đó chỉ nói mỗi một câu thế này để giải thích đầy đủ hoàn cảnh gia đình, không để cho cậu hỏi thêm được một câu nào, điều này khiến Giang Khoát rất kinh ngạc.

Vốn dĩ cậu đã chuẩn bị hỏi tiếp một câu “Ô, vậy hả, thế bố cậu/ mẹ cậu thì sao?”, câu này thế là đã bị cắt phăng luôn rồi.

Cậu chẳng biết phải nói gì nữa.

“Cậu nhìn thấy tấm thẻ rồi phải không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Ừ,” Giang Khoát đáp, “Tôi không lục đồ của cậu đâu, là cậu tự để đó sẵn rồi.”

“Tôi cứ tiện tay để đó thôi, bình thường cũng không có ai hỏi mượn áo cả.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Là thẻ đi thăm bố cậu hả?” Giang Khoát hỏi một câu thừa.

“Không,” Đoàn Phi Phàm nói, “Thực ra là thẻ đi thăm ông chú hàng xóm.”

Giang Khoát bật cười.

“Cũng sắp ra rồi, tôi không hay đi thăm ông ấy, còn không đi nhiều bằng Đoàn Lăng,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chẳng biết nói gì, thấy hơi ngượng nghịu, nếu như ông ấy không phải bố tôi thì còn thoải mái được một chút.”

“Vậy…” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm một cái, rồi lại rất nhanh nhìn sang quyển sách của mình, “Sao lại vào đó vậy?”

“Cố ý gây thương tích,” Đoàn Phi Phàm bình thản nói, “Hai băng đánh nhau, phía bên kia có người thương nặng tàn phế.”

Giang Khoát không nói gì, đột nhiên cảm thấy lúc trước đụng phải dân làng trên ngọn núi sau trường, Đoàn Phi Phàm ôm đầu không đánh lại như vậy, liệu có phải vì chuyện này chăng. 

“Tôi…” Cậu không biết phải nói gì cho thích hợp, “Tôi sẽ không nói với ai đâu.”

Đoàn Phi Phàm bật cười: “Cậu có thể nói với ai chứ?”

Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, có chút bất mãn, nhưng đúng là cậu cũng chẳng tìm được ai mà nói.

“Bình thường thân với tôi một chút, cứ hỏi thẳng tôi, tôi đều sẽ nói,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chuyện này cũng chẳng có gì bí mật, chị Ninh có lẽ cũng biết.”

“Cậu không lo…” Giang Khoát nghĩ một chút rồi không nói tiếp nữa, Đoàn Phi Phàm chắc sẽ không để ý chuyện này.

“Cũng đâu phải tôi phạm pháp, lo cái gì,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhưng ai nói gì bố tôi thì còn phải xem tâm trạng của tôi, tâm trạng không tốt là tôi xử lý một trận, tâm trạng tốt thì không sao, bố tôi ngồi tù cũng chẳng phải oan uổng gì.”

“Mấy người Đổng Côn đều biết phải không?” Giang Khoát nói.

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Lúc tới Ngưu Tam Đao, tụi nó liền hỏi luôn, sao mày lại ở nhà chú, bố mày đâu mẹ mày đâu, a ly hôn rồi à, sao không quan tâm gì đến mày, sao học phí của mày lại do chú mày trả, tại sao bla bla…”

“… Tự nhiên thật đấy.” Giang Khoát thở dài, đơn giản vậy sao, “Lỡ cậu không muốn nói thì sao?”

“Vậy thì không nói thôi.” Đoàn Phi Phàm nói.

Đơn giản vậy sao.

Bố Đoàn Phi Phàm không có thu nhập, không gánh được học phí của cậu, mẹ cậu vì đã ly hôn quá lâu, cũng không gánh học phí của cậu, chỉ có thỉnh thoảng cho tiền tiêu vặt, vậy nên chuyện sinh hoạt học hành của Đoàn Phi Phàm, đều là do chú cậu đảm nhiệm.

Đoàn Phi Phàm quảng cáo cho Ngưu Tam Đao trên trang cá nhân, cứ hai ba ngày lại về nhà một lần, đóng gói và gửi hàng cho các đơn hàng ở xa.

Bình thường cậu sẽ không hàng ngày đi làm thêm như Mã Tiếu, dù sao thì việc làm ăn của Ngưu Tam Đao vẫn khá tốt, chú cậu cũng sẵn lòng gánh vác chi phí này, nhưng cậu sẽ đi làm bán thời gian vào cuối tuần với kỳ nghỉ, giảm bớt chút áp lực cho chú, lại còn có thể mua chút đồ ngoài những thứ nhu yếu phẩm sinh hoạt.

Vậy nên cơ hội như kỳ nghỉ lễ 1 tháng 10 này, Đoàn Phi Phàm không thể bỏ lỡ.

Cậu không cho mình nghỉ dù chỉ một ngày.

Theo cách nói của cậu thì chính là: “Giờ lên lớp nghỉ ngơi còn chưa đủ hay sao?”

Giờ thì Giang Khoát đã hiểu vì sao trước đây, khi cậu hỏi Đoàn Phi Phàm nơi này có chỗ nào đi chơi được không, Đoàn Phi Phàm lại bảo cậu đi hỏi Đinh Triết.

Có điều so với Mã Tiếu, Đoàn Phi Phàm vẫn còn được thoải mái hơn một chút.

Lúc Giang Khoát dậy, Mã Tiếu đã ra khỏi phòng, thậm chí còn đi sớm hơn cả Đường Lực – người hôm nay mới về quê, Mã Tiếu đi cho kịp giờ làm thêm cả ngày.

“Không phải cậu hơi muộn rồi sao?” Giang Khoát hỏi Đường Lực, “Tôi đưa cậu đi nhé?”

“Không sao, không muộn đâu,” Đường Lực nói, “Tôi với mấy người nữa cùng đặt một xe van, giờ đi là vừa đẹp.”

“Ừ.” Giang Khoát xuống khỏi giường, bình thường đi học 7 giờ dậy cảm thấy buồn ngủ muốn lăn xuống cầu thang, vậy mà mãi mới được một kỳ nghỉ thì 7 giờ đã dậy, lại còn tỉnh như sáo.

“Mấy ngày này cậu định đi đâu?” Đường Lực hỏi

“Không biết.” Giang Khoát nói, “Đi loanh quanh đây đó thôi.”

“Vậy được rồi,” Đường Lực nói, “Tôi đi đây, lúc về mang đồ ăn cho mấy cậu.”

“Cảm ơn.” Giang Khoát gật đầu.

Có điều, đã là những người ở lại trường vào mấy ngày nghỉ lễ Quốc khánh 1 tháng 10, nhìn chung đều là có hẹn đi chơi với người khác, hoặc đi làm thêm kiếm tiền giống như Mã Tiếu, còn ngủ dậy xong một mình đi loanh quanh trong ký túc kiểu này thì chỉ có một mình Giang Khoát.

Đến Đại Pháo cũng về nhà rồi!

Đại Pháo vậy mà lại về nhà! Về cùng bà con họ hàng thân thích lại thêm một đám nít ranh đi du lịch!

Không thấy chán sao!

Sếp Giang vậy mà lại không chịu bỏ ra ít tiền để Đại Pháo dịp lễ 1 tháng 10 ở lại đây với đứa con trai vừa bị ông cắt tiền còn có ba ngàn rưỡi một tháng này.

Hối hận thật.

Lúc đi ra phòng trực ban định hỏi chú Triệu xem có lời khuyên nào để sống qua 7 ngày này không, nhưng lại phát hiện đến cả chú Triệu cũng về nhà rồi, Giang Khoát thấy thật sự hối hận.

Ngay cả bảo vệ trực ca của nhà trường cũng đổi phiên, mỗi ca hai ngày.

Chỉ có cậu là phải dính chặt lấy cái trường này cả 7 ngày.

Thực ra ngay từ lúc ngủ dậy, cậu đã hối hận rồi, Đường Lực đeo túi đi xong, cậu lại càng hối hận.

Nhưng giờ mà lại đi kiếm Đoàn Phi Phàm rồi bảo hay là tôi cũng đi làm thêm với cậu, Đoàn Phi Phàm có thể sẽ mắng cậu, cậu nghĩ cậu là cao thủ hả, công việc gì cũng sẽ nằm đó đợi cậu đến làm hay sao.

“Nếu không còn cách nào,” Bảo vệ đang trực nói, mặt đầy vẻ thông cảm, “Thì đi thư viện đi.”

“… Cảm ơn.”

Điện thoại trong túi kêu liên tục mấy tiếng, Đoàn Phi Phàm cũng không còn tay nào mà lấy ra.

Hôm nay cậu phụ trách chương trình khuyến mại khu đồ uống, quầy khuyến mại đã dựng xong ở quảng trường bên ngoài trung tâm mua sắm, nhìn qua thấy đầy những cổng chào bơm hơi, cờ màu với bóng bay.

“Phi Phàm, giúp chị thử âm thanh chút.” Chị Lý bên cạnh gọi cậu.

“Dạ.” Đoàn Phi Phàm đặt một thùng đồ uống xuống đất rồi mở ra, sau đó đi ra giúp chị Lý nối đường dây âm thanh.

Tiếng nhạc vang lên.

“Cho to chút nữa đi.” Chị Lý nói.

“Dạ.” Đoàn Phi Phàm điều chỉnh tiếng nhạc, điện thoại trong túi bắt đầu kêu, lần này không phải là tin nhắn, là cuộc gọi.

“Công việc mặc đồ thú bông đã có người nhận chưa?” Chị Lý hỏi.

“Em mới hỏi, chắc giờ là có người rồi, em nghe điện thoại chút.” Đoàn Phi Phàm lấy điện thoại ra, nhận thấy vậy mà lại là Giang Khoát.

“Tốt, bảo người đó tới đây luôn cũng được, phục trang ở khu dỡ hàng phía sau, em dẫn họ tới đó.” Chị Lý nói.

Đoàn Phi Phàm giơ tay ra hiệu OK, rồi nghe điện: “A lô?”

“Cậu bận đến thế sao?” Giang Khoát hỏi, “Tin nhắn thì không trả lời, điện thoại thì tám kiếp mới chịu nghe…”

“Đúng là rất bận, không có thời gian để xem điện thoại, khoảng 8 – 9 giờ là có khách tới rồi, giờ tất cả đang dựng sân khấu,” Đoàn Phi Phàm đổi sang tai nghe, bấm mở tin nhắn trên điện thoại, “Cậu dậy chưa?”

Tin nhắn hóa ra đều là của Giang Khoát gửi tới, ba cái.

JK921: Tôi qua nhé.

JK921: Ở?

JK921:?

Đoàn Phi Phàm sững người, người nhận mặc đồ thú bông hôm qua bị viêm ruột, hôm nay vẫn đang nằm viện không tới được, cậu ta vừa mới đăng lên vòng bạn bè hỏi xem có ai muốn làm người mặc đồ thú bông không.

Giang Khoát gửi tới mấy tin nhắn này thật khiến cậu hơi ngạc nhiên.

“Vụ mặc đồ thú bông đó có người tới chưa?” Giang Khoát hỏi, “Tôi tới nhé?”

“Chắc chắn không?” Đoàn Phi Phàm hỏi, “Từ 10 giờ 30 đến 2 giờ chiều, rồi từ 3 giờ chiều tới 6 giờ, bao cơm…”

“Tôi biết rồi, chẳng phải trên vòng bạn bè của cậu viết rồi sao.” Giang Khoát nói.

“Vậy cậu tới đi.” Đoàn Phi Phàm đoán Giang Khoát đúng là ở ký túc thực sự không kiếm được trò gì để chơi, “Cậu đi thẳng tới khu dỡ hàng ở phía sau, đồ của họ đều ở đó, có thể thấy rất nhiều người với thùng hàng, tôi gửi định vị cho cậu, cứ nói taxi đi vào bãi đậu xe.”

“Được.” Giang Khoát nói.

“Đến trước 10 phút… Thôi khỏi, cậu đến sớm nửa tiếng đi.” Đoàn Phi Phàm nói, “Sao hôm qua cậu bảo không muốn đi cơ mà?”

“Hôm qua cậu cũng đâu nói là có mặc đồ thú bông.” Giang Khoát nói, “Chạy khuyến mại chẳng phải là đứng đó nói lải nhải cả ngày sao, chịu không nổi.”

“Vậy nên cậu thấy bộ đồ thú bông thoải mái hơn chút đúng không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Đương nhiên rồi.” Giang Khoát nói.

“Được, cậu đến đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tới thì gọi cho tôi.”

Vị thiếu gia chẳng biết gì về thế giới này.

“Chị Lý,” Đoàn Phi Phàm gọi điện cho chị Lý, “Người thì lát nữa sẽ tới, em muốn hỏi chút, tiền công mặc đồ thú bông kia, có thể thêm một chút không?”

“Sao vậy?” Chị Lý hỏi, “Bình thường cuối tuần hai trăm hai tới hai trăm tư, em cũng biết mà, mấy ngày này đều là hai trăm rưỡi.”

“Đây là bạn học của em, sinh viên năm nhất, hoàn cảnh… khá là khó khăn,” Đoàn Phi Phàm muốn giúp Giang Khoát kiếm nhiều thêm một chút, mặc bộ đồ thú bông là công việc tốn sức, cậu sợ con người này lát nữa thấy khác với kỳ vọng quá, làm nửa chừng lại bỏ của chạy lấy người, nên thêm được đồng nào hay đồng ấy, “Cậu ấy… có thể chỉ làm được hôm nay, cậu ấy đã tìm được công việc rửa chén, ngày mai mới bắt đầu làm, ngày mai em lại giúp chị tìm người khác qua…”

“Ra là vậy,” Chị Lý nghĩ một chút, “Vậy trả cậu ấy hai trăm tám đi.”

“Cảm ơn chị.” Đoàn Phi Phàm nói, vậy cũng được rồi, hai trăm tám là cũng gần ba trăm rồi, dù nghe thì có thể hơi khác.

“Cũng vì em nói đấy nhé, người khác mà nói với chị chưa chắc đã được đâu.” Chị Lý nói.

“Em cũng vì thân với chị nên mới dám nói, người khác em không dám đâu.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Được rồi,” Chị Lý cười nói, “Lát nữa em hướng dẫn bạn em chút nhé.”

Hơn 9 giờ, quảng trường đã rất đông người, quầy hàng khuyến mãi khu đồ uống là lớn nhất, ba nhân viên với mấy người làm part-time đợt khuyến mãi đều đã có mặt, Đoàn Phi Phàm với một người làm thêm khác ở lại trong gian hàng, còn có mấy người khác phải ra ngoài phát tờ rơi.

“Sợi dây này ngắn quá…” Một cô gái đặt chiếc tủ đông mini bên cạnh gian hàng xong thì phát hiện ra sợi dây nguồn không với tới.

“Có một cái ổ nối dài đấy,” Đoàn Phi Phàm chạy tới cái thùng mà chị Lý mang tới, lục tìm, kiếm được một cái ổ cắm, “Dùng cái này đi.”

“Chị Lý bảo cậu làm việc với chị ấy được hai năm rồi, phải không?” Cô gái nhận lấy cái ổ điện.

“Gần như vậy, có thời gian là tôi lại tới làm.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Hèn chi trông cậu quen thế.” Cô gái nói.

Đoàn Phi Phàm cười cười không nói.

Giang Khoát chắc cũng sắp tới rồi, cậu lấy tai nghe ra đeo vào, sợ lát không kịp nghe điện thoại.

Mọi người bắt đầu tập trung trước gian hàng, Đoàn Phi Phàm ra đứng trước gian hàng, chuẩn bị giúp giới thiệu sản phẩm.

Chợt cậu thoáng thấy một sắc xanh lá vụt qua.

… Đệt.

Đoàn Phi Phàm ngẩng phắt đầu lên.

Giữa dòng xe trắng đen xám xanh lam, một chiếc xe 911 màu xanh lá đặc biệt chói lòa dưới ánh mặt trời đang từ giao lộ phía trước quảng trường rẽ vào, chạy về phía bãi đậu xe của khu dỡ hàng.

Tìm chỗ vậy mà tìm cũng rất chuẩn luôn.

Nhưng ai có thể cho cái xe riêng của cậu đậu ở đó chứ!

“Tôi đi đón người qua nhé.” Đoàn Phi Phàm đặt chai đồ uống trên tay xuống.

“Được, là người thú bông đến rồi hả?” Người bên cạnh hỏi.

“Vâng.” Đoàn Phi Phàm quay người chạy về phía bên kia trung tâm thương mại.

“Bãi đậu xe đi vào lối kia.” Nhân viên bảo vệ chặn xe lại.

“Tôi phải vào khu dỡ hàng.” Giang Khoát có chút sốt ruột, cánh tay gác lên cửa sổ xe.

“Khu dỡ hàng không được đậu xe,” Bảo vệ nói, người làm việc bên cạnh cũng ngước lên nhìn, “Anh đậu xe thì qua bên bãi đậu xe.”

“Tôi không phải tới đây đậu xe,” Giang Khoát nói, “Tôi tới làm thêm.”

Bảo vệ nhìn cậu chằm chằm, một hồi sau mới lên tiếng: “Tiên sinh, xin đừng đùa giỡn ở đây, đây là khu vực làm việc.”

“Tôi đùa giỡn cái quái gì chứ…” Giang Khoát đập lên vô lăng, rồi đang đưa tay định bấm điện thoại gọi cho Đoàn Phi Phàm thì phía sau đột nhiên vang lên một tiếng còi xe, làm cậu hết hồn rùng mình, “Cái ông chú mấy người.”

Lúc Đoàn Phi Phàm chạy tới lối vào bãi đậu xe của khu dỡ hàng, đuôi con 911 đã đang chắn đường hai chiếc xe khác, Giang Khoát đang mặt đầy vẻ nóng nảy cầm điện thoại.

Tiếp đó là điện thoại của cậu kêu vang.

“Tôi tới rồi.” Đoàn Phi Phàm bắt máy, nói đúng một câu rồi cúp luôn.

Cậu chạy qua, rút thẻ làm việc trong túi ra đưa bảo vệ xem: “Lý Đình Đình, khu đồ uống, người này tới đưa đồ, một lát nữa tôi sẽ đưa cậu ấy ra từ lối ra bên kia.”

Bảo vệ nhìn Giang Khoát đang ngồi trong xe một cái, rồi hất hất tay.

Đoàn Phi Phàm mở cửa xe, ngồi vào ghế phó lái: “Chạy thẳng.”

“Sao cậu biết tôi tới vậy?” Giang Khoát cho xe chạy thẳng vào.

“Con xe này của ngài cách tám trăm dặm còn nhìn ra, sáng lòa cả một con phố,” Đoàn Phi Phàm chỉ con đường bên trái, “Tôi bảo cậu gọi taxi cơ mà? Cậu lái cái xe này tới là có ý gì hả…”

“Gọi không được,” Giang Khoát rất bực mình, “Trong vòng 5 cây số đều không có xe nào hết!”

“Ở đây,” Đoàn Phi Phàm chỉ chỗ để hàng với đủ loại thùng hộp trước mặt, “Ngồi trên xe đợi tôi, lấy bộ đồ thú bông xong, cậu lái xe qua đậu bên bãi đậu xe thường.”

“Ừ.” Giang Khoát đáp gọn.

Đoàn Phi Phàm xuống xe, đi tới lục tìm rồi mở một cái thùng, sau đó lôi từ bên trong ra một bộ đồ thú bông màu hồng phấn.

Nhìn hai cái tai mà đoán thì đây là một con thỏ.

“Sao lại là cái màu này…” Giang Khoát mở nắp capo phía trước, “Để ở đằng trước đi.”

Đoàn Phi Phàm nhét bộ đồ con thỏ vào ngăn để đồ bên trong capo, sau đó lên xe, chỉ đường cho Giang Khoát đi vòng về bãi đậu xe thường.

“Mặc luôn ở đây đi,” Cậu xuống xe, “Rồi tôi dẫn cậu qua.”

Giang Khoát cầm bộ đồ con thỏ lên, cảm nhận một chút, cái đầu của bộ đồ thú bông này cũng khá được, không quá nặng, cậu lấy từ trong túi ra một cái mũ trùm tắm đội vào, sau đó úp cái đầu thỏ lên đầu mình.

“Cái mũ đâu ra vậy?”

“Lý Tử Nhuệ không biết lấy đâu ra,” Giang Khoát từ trong đầu thỏ nhìn Đoàn Phi Phàm, “Bên trong cái đầu này còn có cả quạt điện này.”

“Cậu mang cục sạc dự phòng không,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nếu nóng có thể bật quạt.”

“Không nóng,” Giang Khoát cầm bộ áo thú bông lên, mở ra mấy lượt, “Cái này mặc thế nào?”

“Có dây kéo,” Đoàn Phi Phàm mở dây khóa kéo, “Trước hết cậu có thể bỏ cái đầu xuống được không? Cái này là đội vào sau cùng, cậu đã cơn ghiền chưa?”

Giang Khoát bỏ cái đầu thỏ xuống, loay hoay hồi lâu mới mặc được bộ đồ.

“Con thỏ ốm nhom vậy.” Cậu cúi đầu tự nhìn mình, “Tôi cứ tưởng là loại thỏ Disney cơ.”

“Vậy cậu làm một ngày là chết mệt, cái đầu này cũng nhẹ hơn bình thường một chút,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cầm cái đầu theo, qua kia rồi đội.”

“Chụp cho tôi một kiểu đi.” Giang Khoát ôm cái đầu thỏ.

Đoàn Phi Phàm lấy điện thoại ra, chụp cho cậu một bức.

Cậu lại đội cái đầu thỏ lên: “Thêm bức nữa đi.”

Đoàn Phi Phàm chụp thêm một bức nữa, sau đó gửi cho cậu: “Định gửi sếp Giang xem hả?”

“Thật thông minh,” Giang Khoát bỏ đầu thỏ xuống, đi ra phía cổng, “Cho họ thấy tôi vất vả thế nào, biết đâu lại mềm lòng cho tôi thêm tới năm ngàn.”

Lúc đi ngang qua quảng trường thì đụng phải Đoàn Lăng mặc một bộ váy công sở.

“Trời đất ơi, ai đây?” Đoàn Lăng chỉ Giang Khoát.

“Chị Lăng.” Giang Khoát cất tiếng chào, suýt chút nữa là cậu nhận không ra đây là Đoàn Lăng, hình ảnh này với Đoàn Lăng lúc vung dao chặt thịt ở Ngưu Tam Đao hoàn toàn như hai người khác nhau.

“Em làm gì đấy?” Đoàn Lăng nhìn cậu, “Trải nghiệm cuộc sống hả?”

“Làm thêm ạ,” Giang Khoát nói, “Trải nghiệm cuộc sống gì đâu, em nghiêm túc tới kiếm tiền mà.”

“Kiếm được bao nhiêu?” Đoàn Lăng hỏi.

“… Bao nhiêu?” Giang Khoát quay qua nhìn Đoàn Phi Phàm.

Đoàn Lăng bật cười: “Được bao tiền còn không biết, lát nữa nó bán em đi em còn đa tạ đại ân nhân.”

“Hai trăm tám,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi đòi thêm cho cậu ba chục.”

“Được đó được đó,” Đoàn Lăng vỗ vai Giang Khoát, rồi dợm bước chạy về phía bên kia trung tâm thương mại, “Hai đứa đi đi, hôm nay chị bận ngập đầu, buổi trưa mời hai đứa đi ăn nha…”

Trên quảng trường đã rất náo nhiệt, Giang Khoát trước đây đi chơi phố, nhìn chung sẽ không chú ý mấy quầy chạy chương trình khuyến mãi ở quảng trường với phố mua sắm, thậm chí cậu chưa từng nhìn kỹ xem họ làm những gì.

Hôm nay cậu mới lần đầu tiên chăm chú nhìn một lượt các gian hàng mà mình đi qua.

“Bạn học của em hả?”

Lúc đi đến trước gian hàng mà cậu sẽ làm việc hôm nay, có một chị hỏi Đoàn Phi Phàm.

“Dạ, đây là Tiểu Giang,” Đoàn Phi Phàm giới thiệu với chị kia một chút, “Tiểu Giang, đây là chị Hứa, hôm nay chị ấy sẽ phụ trách phần này, có gì chưa hiểu cứ hỏi chị ấy.”

Không phải là hỏi cậu sao?

“Chào chị,” Giang Khoát gật đầu, “Chị Hứa vất vả rồi.”

“Vị thiếu niên anh tuấn này nên đi phát tờ rơi thì hơn,” Một chị trẻ hơn một chút đứng cạnh chị Hứa cười mà nói, “Đảm bảo chỉ một lát là phát hết.”

“Hay là lần sau cậu thử đi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Còn chưa biết tôi có chống chịu được hết ngày hôm nay không nữa,” Giang Khoát đội cái đầu thỏ lên, “Sao chưa gì tôi đã thấy nóng, hôm nay trời khá mát mà.”

“Đi qua một hồi chắc chắn là hơi nóng rồi,” Đoàn Phi Phàm dặn dò cậu, “Lát nữa cậu cứ đứng ở đây, có người tới thì cậu vẫy tay với họ mấy cái, lắc đầu ngoáy đuôi mấy cái, mời mọi người qua xem giới thiệu sản phẩm mới, không cần phải chạy tới chạy lui quá mức.”

“Lắc đầu ngoáy đuôi là sao,” Giang Khoát quay đầu tự sờ sờ đằng sau mình, túm lấy một quả bóng trên bộ đồ, “Đây là cái đuôi, ngoáy thế nào?”

“Đi thôi.” Đoàn Phi Phàm không trả lời thắc mắc của cậu.

Giang Khoát ra đứng im tại chỗ trước gian hàng.

Sau đó trong tư thế bất động, cậu chào đón mọi người từ phía bên kia đi tới.

Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, đang định đi qua nhắc cậu ấy kiểu gì cũng phải vẫy tay đi chứ thì cuối cùng, Giang Khoát lại nghiêng đầu với một cô gái đang ngước nhìn mình.

Được đấy chứ, xem ra đáng yêu hơn là vẫy tay.

Đoàn Phi Phàm thở phào một hơi.

Lớn bằng ngần này, với Giang Khoát có lẽ đây là trải nghiệm khổ sở nhất, mỗi động tác xem ra đều là đủ kiểu ngượng nghịu miễn cưỡng bất đắc dĩ.

Nhưng tiếp xúc với Giang Khoát lâu thì thấy, một trong những điểm khiến người ta không thể ghét được cậu ấy chính là giống như bây giờ, một khi đã nói sẽ làm việc này, cậu ấy sẽ gạt bỏ cái vẻ “Tôi nào đã vất vả thế này, đã khổ cực thế này bao giờ đâu”, rất nghiêm túc mà làm thử.

Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, từ lúc cậu ấy giơ tay lên rồi vẫy tay một cách cực kỳ gian nan, cho tới lúc đã thoải mái hơn được một chút mà lắc mông với mấy bạn nhỏ, rồi tới lúc giơ tay mời bất cứ ai chú ý tới bộ đồ thú bông rồi dẫn họ qua bên này… tất cả chưa tới một giờ.

Mặc dù tổng cộng cũng không dẫn được mấy người qua.

Nhưng hình nộm thú bông này chủ yếu cũng chỉ là để tạo sự sôi động, tăng thêm chút không khí mà thôi.

“Cho cậu ấy nghỉ chút đi,” Chị Hứa nhìn giờ, “Uống miếng nước.”

“Dạ.” Đoàn Phi Phàm đáp, chuẩn bị xếp gọn mấy chai nước ngọt rồi đi qua gọi Giang Khoát.

Giang Khoát vẫn đang nghiêm túc làm việc, từ trước mặt đi tới một đôi tình nhân trẻ, cô gái chỉ về phía gian hàng nói gì đó, Giang Khoát có lẽ cảm thấy họ có hứng thú, nên làm dấu trái tim về phía họ, sau đó nghiêng đầu làm động tác mời bên đó.

Cô gái cười, sau đó xua xua tay.

Giang Khoát không mời nữa, cậu ấy lùi lại một bước, rồi lắc lắc cái mông.

Người bạn trai bên cạnh đột nhiên lạnh mặt, chỉ Giang Khoát nói gì đó.

Động tác của Giang Khoát khựng lại, tiếp đó cậu ấy đứng thẳng dậy.

Đoàn Phi Phàm vội rảo bước đi qua bên đó.

Cô gái giơ tay cản bạn trai lại, nhưng không ngăn được, người bạn trai xông tới trước mặt Giang Khoát.

“Làm gì vậy hả!” Đoàn Phi Phàm hét lên.

Tiếng hét này cậu vận hết mười thành công lực, cảm giác suýt nữa hét bay cả lưỡi của mình.

Giang Khoát với cậu con trai kia cùng lúc bị tiếng hét này làm giật mình nhảy dựng lên.

[HẾT CHƯƠNG 26]

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment