Giang Khoát không hé răng một lời, nhanh chóng cho điện thoại vào trong túi.
Nhưng lúc cầm điện thoại lên, cậu phát hiện vừa rồi chiếc điện thoại bị cậu đập màn hình vào cái compa.
Thôi xong.
“Đến giờ mà vẫn cà lơ phất phơ…” Giảng viên vẫn tiếp tục nói.
Nhưng Giang Khoát không để ý nghe lắm, tay cậu nhét trong túi nhanh chóng lần sờ màn hình chiếc điện thoại, thấy vẫn láng o.
“Ai mà còn để tôi thấy đang nghịch điện thoại nữa thì giờ học này coi như vắng mặt,” Giảng viên nói, “Đến lúc thi không qua môn cũng đừng hối hận!”
Giang Khoát khe khẽ thở ra một hơi, ngoan ngoãn cúi đầu.
Giảng viên rất tức giận, nhưng không hiểu vì sao chuyện này lại khiến Giang Khoát cảm giác hơi có chút vững dạ.
Giống như quay lại cuộc sống thời cấp ba quen thuộc.
Đoàn Phi Phàm cũng không dám nói chuyện riêng với cậu nữa, sau khi giảng viên giáo huấn xong, mọi người đều ngoan ngoãn khác thường, mấy người ngủ gật lúc này đột nhiên trông như thể đã ngủ suốt hai ngày liền, tràn đầy năng lượng.
Hết giờ học, Đoàn Phi Phàm đứng dậy kéo cậu một cái: “Đi xin lỗi đi.”
“Hử?” Giang Khoát ngẩn người.
“Đi xin lỗi giảng viên đi, nhanh lên,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lão bà bà đó trước đây đã trừ luôn 20 điểm của người vắng mặt đó…”
“Nghiêm vậy sao?” Giang Khoát rất ngạc nhiên, “Vừa rồi cô ấy đâu có nói sẽ coi như tôi vắng mặt đâu?”
“Không nói,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đi thể hiện chút hối cải đi, lỡ cô ấy khó chịu với cậu, lần sau cậu ngủ gật thì cô ấy cũng coi như cậu vắng mặt luôn.”
“Được.” Giang Khoát đứng dậy, đi về phía cửa phòng học.
“Biết phải nói gì chưa?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Hay là cho tôi mượn cái miệng của cậu đi?” Giang Khoát quay đầu lại nhìn cậu.
Đoàn Phi Phàm thu dọn đồ đạc của hai người, ra khỏi phòng học, xuống dưới lầu đợi Giang Khoát.
Sắp tới ngày đi gặp bố rồi, Giang Khoát sáng nay có nhắc tới chuyện Giang Liễu Liễu đã sửa xong một loạt ảnh, lát nữa sẽ gửi cho cậu sau.
Vừa rồi chắc là Giang Liễu Liễu gửi ảnh cho cậu ấy, nhân tiện nói chuyện mấy câu. Xem ra đây là kiểu làm việc riêng rất thường thấy trong giờ học, trong một giờ học, Giang Khoát làm việc riêng kiểu này tới bảy tám lần, vậy nên cậu mới rất tự nhiên mà ghé sát lại hỏi một câu.
Không ngờ Giang Khoát lại tạo ra tiếng động lớn như vậy, màn hình điện thoại e rằng lại phải thay mới nữa rồi.
Đoàn Phi Phàm thở dài, không biết là nói chuyện gì, phản ứng kiểu này của Giang Khoát khiến cậu thấy hơi ngượng.
Bình thường nhóm Hình mẫu nam sinh bọn cậu, trong tình huống này cứ ghé thẳng vào mà xem, khỏi cần hỏi. Quen thân tới một mức độ nhất định thì sẽ không giữ khoảng cách như vậy, kể cả có không cho xem thì người kia cũng giằng lấy mà xem.
Nhưng với Giang Khoát thì không được.
Dù cho có thân với Giang Khoát đến mức nào, Đoàn Phi Phàm dám chắc rằng không chỉ mình cậu, mà cả nhóm Hình mẫu, bất kể lúc bình thường nói chuyện với Giang Khoát thoải mái đến mức nào, thì cũng không thể có động tác “không biết thân biết phận” kiểu này với Giang Khoát.
Trong khí chất toát ra từ cốt cách, phủ trên người Giang Khoát, không có khe hở nào có thể dung thứ cho hành vi vô lễ kiểu này.
Những chuyện thế này không cần phải nói ra, thậm chí không cần phải thể hiện rõ ràng, mọi người cũng vẫn có thể cảm thấy được.
Đây chính là cảm giác xa cách bẩm sinh của một đại thiếu gia.
Giang Khoát lúc đó đang nói chuyện về một vấn đề hơi riêng tư, hoặc hoàn toàn chẳng riêng tư gì, chỉ là không muốn cậu nhìn thấy mà thôi.
Cảm giác này không diễn tả được, vừa đương nhiên nhưng cũng vừa hụt hẫng.
Nhưng chỉ vài phút sau, nhìn thấy Giang Khoát từ trên cầu thang chạy vụt xuống, cảm giác này lại biến mất rất nhanh. Giang Khoát vẫn là vị tiểu soái ca đã phá bỏ lớp vỏ Tinh Thùy Bình Dã Khoát thiếu gia, có chút kiêu ngạo, thông minh, với những hiểu biết luôn khiến người khác ngạc nhiên.
“Đã xong.” Giang Khoát chạy tới búng tay một tiếng, “Đi thôi, về ký túc mời cậu ăn bánh dứa.”
“Có mắng cậu không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Mắng thì chắc chắn phải mắng rồi, Lão bà bà bảo tôi giờ học nào cũng không tập trung, cô ấy vốn đã ngứa mắt với tôi từ lâu,” Giang Khoát cười, “Tôi bảo giờ học mà tôi tập trung nhất là giờ của cô ấy, vì cô ấy giảng rất hay.”
“Nói vậy cô ấy có vừa lòng không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Không vừa lòng,” Giang Khoát nghĩ chút rồi cười, “Cô ấy bảo tôi đừng có chỉ biết nịnh, không tập trung học hành cho nghiêm chỉnh thì có nịnh giỏi đến đâu cũng vô ích.”
Đoàn Phi Phàm bật cười: “Cậu cứ nói đã nhận ra lỗi của mình, nhất định sẽ tự kiểm điểm, sau này sẽ không để xảy ra tình huống thiếu tôn trọng giảng viên, thiếu tôn trọng lớp học như vậy nữa.”
“Sau này tôi sẽ nói vậy,” Giang Khoát nói, “Tôi cũng chẳng có kinh nghiệm về chuyện này, cái chính vẫn là lúc đó tự nhiên cậu đi nói chuyện với tôi.”
“Phản ứng của cậu thật là…” Đoàn Phi Phàm thở dài, “Tôi bị cậu làm giật bắn cả mình.”
“Đệt, điện thoại của tôi không biết có bị…” Giang Khoát vội lấy điện thoại ra nhìn, “Hình như… đệt, đây là vết nứt phải không?”
“Cậu dán màn hình rồi hả?” Đoàn Phi Phàm nhìn thử, phía góc trên bên phải màn hình có một vết nứt nhỏ dài khoảng 1cm.
“Không có, dán rồi sờ cảm giác không thích.” Giang Khoát nói.
“Vậy thì là nứt màn hình rồi,” Đoàn Phi Phàm xoa xoa vết nứt, “Chắc không ảnh hưởng đến sử dụng đâu.”
“Cứ để vậy đi,” Giang Khoát nói, “Tôi chẳng có tiền để lại thay màn hình đâu.”
“Kiểu vết nứt nhỏ thế này, người bình thường bọn tôi cũng chẳng đi thay đâu.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát đưa mắt liếc cậu: “Điện thoại của cậu sao mà hỏng?”
“Cũng 5 năm rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Không hỏng mới là lạ đó, vậy nên cứ hỏng thôi, mở không lên.”
“Đúng rồi, trước tiên đi in ảnh ra đã,” Giang Khoát nói, “Vừa rồi là Giang Liễu Liễu gửi ảnh cho tôi đó.”
“Xấu lắm phải không?” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi vừa mới nhòm một cái mà cậu đã giật mình như vậy.”
“Không phải,” Giang Khoát sửng sốt mà cũng chẳng hề giấu giếm, “Hai anh em tôi đang nói về cậu, đột nhiên cậu lại ghé vào nên tôi mới chột dạ thôi.”
“… Phản ứng kiểu này thì không phải là đang nói về tôi, mà phải là đang chửi tôi thì có.” Đoàn Phi Phàm cười.
“Làm gì có chuyện đó,” Giang Khoát nói, “Đang khen cậu đẹp trai mà.”
*
“Đi in ở cửa tiệm Mã Tiếu làm thêm đi, chắc cậu ấy đã chạy qua đó rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chỉ cách tiệm malatang nửa con phố.”
“Được,” Giang Khoát gật đầu, “Bây giờ cậu ấy không ngại nữa phải không?”
“Hai đứa mình với mấy người 119 thì cậu ấy sẽ không ngại,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hơn nữa công việc tiệm in cũng tốt, khá là dễ dàng.”
Tiệm in lúc này không có khách, trong tiệm chỉ có một mình Mã Tiếu, lúc hai người tới, Mã Tiếu cũng vừa mới tới, đang bò ra bàn học thuộc lòng.
Một cảm giác tội lỗi đột nhiên dâng lên trong lòng Giang Khoát.
E rằng bình thường không bị trừ điểm do vắng mặt thì cậu ấy cũng vẫn phải nợ môn thôi.
“Tính rẻ cho hai cậu một chút.” Mã Tiếu nói.
“Cậu được quyền làm vậy à?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Một chút,” Mã Tiếu nói, “Học sinh trường này qua đây vốn dĩ có thể được giảm giá mà.”
Giang Khoát muốn nói Mã Tiếu à, cái miệng cậu bây giờ nhanh nhẹn thật đó, có phải ở đây hàng ngày luyện nói chuyện với người ta mà thành vậy không…
Ảnh đã được đưa vào máy tính, Đoàn Phi Phàm đi qua xem thử.
Phải nói là Giang Liễu Liễu xử lý bức ảnh này rất được, tông màu rất dễ chịu, có vài bức ảnh gốc trước đó bố cục rất tốt nhưng có vài chỗ bị dư sáng, Giang Liễu Liễu đều chỉnh lại hết.
“Chụp được đấy.” Mã Tiếu bắt đầu in ảnh.
“Xử lý hậu kỳ cũng rất đỉnh.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Có muốn làm khung ảnh không?” Mã Tiếu hỏi.
“Hử?” Giang Khoát ngạc nhiên.
Hai chữ “Khỏi cần” còn chưa kịp thốt ra, Đoàn Phi Phàm đã chỉ vào bức ảnh hai người trên màn hình: “Bức này đi, làm cái khung nhỏ ấy.”
Mã Tiếu gật đầu.
“Khung ảnh cậu có được phần trăm không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Được.” Mã Tiếu nói.
Giang Khoát giờ mới hiểu ra, liền nhìn Đoàn Phi Phàm: “Vậy làm hai cái đi, không làm cho tôi sao?”
“Vậy hai cái.” Đoàn Phi Phàm nói.
Khung ảnh trong tiệm in không có nhiều lựa chọn, với lại nhìn đều có vẻ hơi rẻ tiền, Giang Khoát chọn từ dãy khung ảnh đắt tiền nhất ra hai cái khung ảnh thẳng đơn giản nhất, một trắng, một xanh lam.
Nếu là Đoàn Phi Phàm chọn như vậy, Mã Tiếu có thể sẽ cảm thấy đây là đang mua ủng hộ cậu ấy, nhưng Giang Khoát mặt đầy chê bai bỏ qua mấy thứ rẻ tiền mà chọn thứ đắt tiền, xem ra lại rất hợp lý.
Ảnh được in ra rất nhanh, khung ảnh cũng đã lắp xong.
Đoàn Phi Phàm nhìn cái khung ảnh, không biết vì lẽ gì, dù cho đây là loại khung ảnh nhìn chẳng có cảm giác thẩm mỹ gì, nhưng sau khi lắp ảnh vào, thật lạ là nó cũng mang một cảm giác nào đó về thời gian.
*
“Có vẻ nhìn cũng không quá khó coi.” Giang Khoát vừa đi vừa cầm khung ảnh xem, “Giang Liễu Liễu cực kỳ thích mấy thứ kiểu này, khung ảnh nhỏ gì đó, mặt dây chuyền có thể mở ra cho ảnh vào trong, lại còn sách ảnh tự làm nữa.”
“Cực kỳ có cảm giác về thời gian, đúng không, bức ảnh cầm trên tay sẽ càng cảm giác được thời gian hơn,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nó sẽ biến đổi cùng thời gian.”
Giang Khoát quay sang nhìn cậu: “Đoàn Phi Phàm.”
“Hử?” Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn Giang Khoát.
“Cậu thật là lãng mạn đó.” Giang Khoát nói, “Đúng không?”
Đoàn Phi Phàm nghĩ một chút, “Không phải là cậu quá không lãng mạn sao?”
Giang Khoát tặc lưỡi một cái.
Bánh dứa mà sếp Giang cho người mang tới còn rất mới, mà số lượng cũng khá dư dả, chia cho 119 với mấy phòng bên cạnh xong, vẫn còn có thể gọi nhóm “Hình mẫu nam sinh viên đương đại” tới 107 cùng ăn.
“Đây là đề thi hồi trước, kiếm không dễ đâu, đừng cho ai nhé,” Tôn Quý vẫn không quên bàn chính sự với Giang Khoát, “Toán cao cấp, tiếng Anh các thứ thì cậu có nền tảng hồi cấp 3, đọc giáo trình là gần như xong rồi, cũng không phải là khó, các loài thực vật phải học thuộc nhiều vào, mấy buổi cuối cùng phải tập trung nghe giảng, đó sẽ là trọng tâm thi. Trọng tâm đề thi năm ngoái của tôi đều nằm ở đây…”
Giang Khoát nhận đề thi với tập ghi chép của Tôn Quý, cảm thấy áp lực thật lớn.
Tại sao không đưa Đoàn Phi Phàm, cậu ấy nghỉ học một năm, không phải lưu ban, không lẽ chuyện này không nên nói với cả cậu ấy sao?
Ồ, đây có lẽ chính là nhiệm vụ mà cậu ấy đã sắp xếp cho cậu phải không Tôn Quý?
“Cậu không phải nhìn Đoàn Phi Phàm,” Tôn Quý bình thường không nói nhiều, lúc này đột nhiên lại như một vị tiền bối, “Mấy thứ này năm ngoái bọn tôi đã đưa nó rồi.”
Giang Khoát thở dài, cúi xuống lật giở tập vở của Tôn Quý, những dòng chữ dày đặc lít nhít chen lẫn đủ kiểu hình vẽ nhỏ.
“Còn một tháng rưỡi, học kỳ này cậu thử ôn tập đột kích thế này có lẽ cũng được rồi, dù sao thì đầu óc cậu vẫn dùng tốt,” Tôn Quý tiếp tục dạy dỗ cậu, “Học kỳ sau phải tiến bộ hơn một chút, những thứ cần học thuộc hơi bị nhiều, lại thêm các môn chuyên ngành nữa, đến lúc đó, cậu sẽ chết mệt với bài tập nhóm làm báo cáo thực nghiệm gì gì đó… À, báo cáo thực nghiệm mà mấy cậu phải nộp tháng này ấy, cậu viết cho tốt vào. Thực nghiệm làm kiểu gì cũng được, nhưng báo cáo thì phải viết cho hay. Còn mấy thứ để vẽ kỹ thuật, đồ còn thiếu không cần mua, chỗ bọn tôi còn nhiều lắm…”
“Aaaa.” Giang Khoát cũng không biết là mình đang đáp lại hay đang thở dài nữa.
“Nào nào nào,” Lưu Bàn đưa một hộp bánh dứa tới, “Vừa ăn vừa nói, đây là đồ sếp Giang cất công gửi tới, cậu không ăn một miếng sao?”
Giang Khoát nhìn hộp bánh dứa, không nhúc nhích, tay cậu vẫn cầm tập đề thi với cuốn vở ghi chép, cảm giác từ tay cho thấy đây chẳng phải thứ sạch sẽ cho lắm. Lúc này thực sự không thể cầm cái bánh được. Cậu nhìn hộp bánh chằm chằm, cân nhắc xem liệu có nên cúi xuống ngoạm luôn một cái không.
“Sao hả?” Lưu Bàn nhìn cậu, “Ăn hay không nào?”
Đứng dựa bàn phía sau, Đoàn Phi Phàm cười nói: “Tay cậu ấy đang bẩn.”
“Ăn bẩn sống lâu!” Đinh Triết nói.
Đoàn Phi Phàm thò tay qua vai cậu, lấy một chiếc bánh trong hộp đưa đến bên miệng cậu: “Tôi vừa rửa tay rồi.”
Giang Khoát do dự một chút rồi ngoạm lấy cái bánh dứa.
“Mợ nó chứ,” Đổng Côn nói, “Phong cách này bọn tôi theo không nổi rồi, lại còn phải đút cho ăn nữa!”
“Đừng chọc tôi cười,” Giang Khoát nói, “Ăn cái này mà cười dễ sặc lắm.”
“Sợ gì chứ, sặc thì Đoàn Phi Phàm dùng thủ thuật Heimlich sơ cứu cho cậu.” Đinh Triết nói.
Giang Khoát vội nuốt miếng bánh dứa trong miệng rồi cười theo một trận.
Có lẽ những lời Tôn Quý nói vẫn có chút tác dụng, hơn nữa, dù sao thì lỡ như thi không qua môn sẽ rất phiền toái, vậy nên Giang Khoát lên lớp rõ ràng là chăm chỉ hơn hẳn.
Sáng sớm hôm Đoàn Phi Phàm đi thăm bố, cậu chẳng ngờ lại thấy Giang Khoát ôm sách lững thững ra khỏi ký túc.
“Cậu có phải Giang Khoát không? Hay là Đường Lực mới sửa mặt?” Đoàn Phi Phàm kinh ngạc, “Cậu định đi tự học buổi sáng hả?”
“Ừ~ hứ!” Giang Khoát dậy sớm hơn bình thường khá nhiều, nhưng xem ra tâm trạng vẫn khá tốt, “Giờ cậu đi đó hả? Có phải hơi sớm quá không?”
“Cố tình đi sớm một chút, trước tiên đưa ảnh cho quản giáo kiểm tra rồi mới được cho bố tôi xem, xem xong sẽ bảo quản giáo mang đưa cho ông ấy.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Cảm ơn món kẹo râu rồng nhé.” Giang Khoát nói.
“Vẫn nhớ hả?” Đoàn Phi Phàm tủm tỉm.
*
Quản giáo La rất hài lòng với mấy bức ảnh mà cậu mang tới, cảm giác như thở phào một hơi nhẹ nhõm khi khuyên bảo được một cậu con trai bất hiếu phải đối xử cho tốt với cha mình.
“Bố cháu chắc chắn sẽ rất vui,” Quản giáo La vỗ vỗ vai Đoàn Phi Phàm, “Kể từ lần thăm trước của cháu, cả một tháng nay, tình trạng của ông ấy đều khá ổn định.”.
“Lần sau vẫn sẽ là cháu đến.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Tốt, vậy mới đúng chứ.” Quản giáo La cười nói.
Nẹp tay của bố cậu đã được tháo ra, nhưng vẫn có thể thấy chút dấu vết bôi thuốc dưới tay áo.
Lần này, lúc bước vào phòng gặp mặt, bước chân ông ấy nhanh hơn trước.
“Nghe nói con mang ảnh cho bố?” Bố cậu cầm ống nghe hỏi.
“Dạ,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, lấy ảnh ra, lật xem từng tấm từng tấm, định kiếm bức nào đẹp nhất cho bố xem trước, “Bọn con cất công đi…”
“Giơ lên đây đi,” Bố cậu gõ gõ ngón tay vào mặt kính, “Con làm vậy cho ai xem.”
Đoàn Phi Phàm cũng không chọn được tấm “đẹp nhất”, tất cả đều đẹp, vì vậy cậu cầm tấm chụp cậu với Giang Khoát, giơ lên áp vào mặt kính.
“Ô,” Bố cậu sửng sốt, “Đâu là con?”
“… Hay bố thử đối chiếu xem?” Đoàn Phi Phàm ghé mặt vào bên cạnh bức ảnh, “Con trai mình mà còn không nhận ra?”
“Đây chính là cái cậu phú nhị đại đó phải không?” Bố cậu chỉ Giang Khoát, “Trông là biết rất nhiều tiền.”
“Cậu ấy ở trong nhóm chat của con với bọn Đinh Triết, biệt hiệu là Giang Nhiều Tiền đấy.” Đoàn Phi Phàm cười nói.
“Bức này con chụp được đó,” Cách lớp cửa kính, ngón tay bố cậu gõ nhẹ lên bức ảnh, “Bức này chụp toát ra được thần thái đẹp trai.”
“Vẫn còn đấy,” Đoàn Phi Phàm lại đổi một tấm khác áp lên cửa kính, “Đây là con, mấy bức tiếp theo đều là chụp mình con.”
“Bức này cũng đẹp, chụp rất chuyên nghiệp, như chụp tạp chí ấy,” Bố cậu ghé lại gần, rồi lại lùi ra xa một chút, “Chiếc xe này, con lái khá được đấy.”
Đoàn Phi Phàm nhìn bố, rồi lại đổi một bức khác: “Lái cái này với lái xe tải khác nhau rất nhiều, hoàn toàn không giống nhau, con chạy mấy vòng cho quen rồi mới dám tăng tốc đấy.”
“Vẫn khá được, không giống như lái xe của người khác,” Bố cậu cười nói, rồi lại ghé sát vào rồi lại lùi ra, “Vẫn rất tương xứng, bức này là ai chụp?”
“Đinh Triết mang máy ảnh của bố nó tới chụp, em gái Giang Nhiều Tiền giúp… làm cho mấy bức ảnh này đẹp hơn một chút,” Đoàn Phi Phàm tìm từ đơn giản để giải thích, rồi lại đổi một bức khác, chăm chú nhìn bố xem ảnh, “Cùng đi với mấy đứa bọn con…”
“Đây là con cún mà trước đây con từng nhắc tới đó hả?” Bố cậu nheo mắt nhìn.
“Dạ, Bôn Bôn, hiện giờ tạm thời nó ở chỗ bạn của Giang Nhiều Tiền, sống rất ổn.” Đoàn Phi Phàm lần lượt cho bố xem tất cả chỗ ảnh mang theo, “Chỗ ảnh này lát nữa nhờ quản giáo La đưa bố.”
“Được.” Bố cậu gật đầu.
“Bố,” Đoàn Phi Phàm ghé lại gần lớp kính, hạ giọng nói, “Mắt bố có phải hơi bị lão rồi không?”
“Có cái mông.” Bố cậu rất dứt khoát.
“Ông con cũng bị lão rất sớm, chú thì năm ngoái cũng phải sắm kính lão rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mấy người nhà mình khả năng là bị di truyền cái này.”
“Chú ba sắm kính lão rồi hả?” Bố cậu nhướng lông mày đầy hứng thú, “Thằng ranh đó mà đeo kính lão?”
“A, đeo rồi, lúc đọc chữ là đeo.” Đoàn Phi Phàm nhìn bố, “Con thấy bố cũng phải đeo rồi đó.”
“Con bớt nói nhảm cho bố đi.” Bố cậu trợn mắt.
Đoàn Phi Phàm nhận thấy bố có chút không vui, vậy nên không nói tiếp nữa.
Mấy giây trôi qua, bố cậu thở dài: “Con đừng bận tâm bố.”
Đoàn Phi Phàm trong giây lát không biết phải nói gì, đành im lặng.
“Nói gì nhé.” Bố cậu lại nói tiếp.
“Hử?” Đoàn Phi Phàm nghe không hiểu.
“Con đừng bận tâm bố nói gì nhé.” Bố cậu nối hai câu thành một.
“Được, không bận tâm. Bố nói đi.” Đoàn Phi Phàm cười.
“Cái cậu Giang Nhiều Tiền ấy,” Bố cậu nói, “Xem ra con người rất tốt.”
“Đúng là rất tốt,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mới đầu cảm thấy cậu ấy rất đáng ghét, biết nhau lâu rồi mới thấy con người này không tệ chút nào, có tâm có tầm, lại còn thông minh.”
“Cũng thật không ngờ tới, đi học ở cái trường đại học lừa người này mà lại quen biết được người bạn như vậy.” Bố cậu nhìn cậu, có chút ngập ngừng do dự một hồi, cảm giác như có gì muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu rất đơn giản, “Có người bạn như này cũng tốt, sau này có thể giúp cho con.”
Đoàn Phi Phàm sững sờ.
“Người khác ít nhiều đều có thể dựa vào cha mẹ, còn tình cảnh của con…” Bố cậu nói, “Chỉ có thể dựa vào bạn bè.”
“Con tự dựa vào mình cũng được,” Đoàn Phi Phàm gượng cười, “Trước đây không có người bạn thế này, chẳng phải con vẫn ổn sao, hiện tại con lại còn lớn thế này rồi.”
“Sau này tốt nghiệp đi làm, mọi việc sẽ khác,” Bố cậu nghĩ ngợi rồi xua xua tay, “Con cứ tự nhìn nhận, bố không nói nhiều, kỳ thực bố cũng không biết mấy năm nay con sống thế nào, bố nói gì cũng vô ích…”
“Bố,” Đoàn Phi Phàm cắt lời ông, “Những năm qua, con chỉ đợi bố ra thôi, bố chỉ cần biết điều này là được rồi.”
Bố cậu không nói gì, cứ thế nhìn cậu.
Một lát sau, Đoàn Phi Phàm thấy viền mắt bố hơi loáng ướt.
Cậu chưa kịp lên tiếng nói tiếp, bố cậu đã đột nhiên đứng dậy: “Con về đi!”
Tiếp đó, ông quay người bước vội đi.
Nhìn bóng lưng bố khuất dần về phía sau cửa, Đoàn Phi Phàm rất lâu sau mới từ từ trấn tĩnh lại.
Nghẹn trong hoảng loạn.
Đau lòng.
Bố cậu đau lòng vì cho rằng cậu phải chịu khổ, cậu thì vì bố nghĩ mình khổ mà đau lòng nên cũng đau lòng.
Ông bà với nhà chú đối với cậu rất tốt, bố cũng biết vậy, nhưng điều này vẫn không thể nào chứng thực cho “những năm qua con sống thế nào”. Tất cả đều bắt nguồn từ nỗi đau bỏ lỡ mười năm trưởng thành của đứa con mà lại không cách nào bù đắp nổi.
Cảm giác lẫn lộn, hỗn loạn như một cuộn sợi rối không biết gỡ từ đâu này khiến cậu hoảng hốt và hoang mang.
Cậu không bao giờ sợ giao tiếp với mọi người, chẳng có mối quan hệ nào là cậu không kéo xích lại gần được.
Duy chỉ có đối mặt với bố là khó khăn.
Lúc xe buýt rời khỏi trạm thứ tư, Đoàn Phi Phàm đã xuống xe.
Cậu chầm chậm đi về phía tiệm kẹo râu rồng.
Hôm nay rất lạnh, gió bạt một cái là đủ xuyên qua áo khoác, vẫn chưa thấy mặt trời đâu.
Nhưng lúc đi ngược chiều gió vào trong tiệm, cậu cảm giác những nỗi ngột ngạt trong lòng ngay cả gió cũng không xua tan được.
Ngoại trừ việc cứ canh cánh trong lòng câu hỏi “những năm này phải sống thế nào,” từ trước tới nay, cậu vẫn luôn coi thường việc dựa dẫm vào các mối quan hệ, và cho rằng việc kết giao bạn bè không thể mang theo mục đích gì. Cậu học điều này chính từ người cha giàu tình cảm của mình, vậy mà người cha ấy lại chật vật nói ra câu “có người bạn nhiều tiền, sau này có thể giúp đỡ được” như thế.
Thật là chua xót.
“Cháu lấy vị nào?” Tiếng bà chủ tiệm cắt ngang dòng suy nghĩ của Đoàn Phi Phàm.
“Mỗi kiểu một chút đi ạ,” Cậu lấy điện thoại ra, lúc thấy trên thanh thông báo nhắc có tin nhắn của jk921, nỗi chua xót vừa rồi đột nhiên từ trong lòng xông thẳng lên sống mũi, cậu vội đưa tay lau mắt, “Dùng loại hộp giấy nhỏ kia…”
Lần trước dùng túi giấy, jk921 con người khó tính đó đã dùng luôn miệng mà ngoạm lấy kẹo, tới mức cả mặt dính đầy bột.
Nhưng vì từ trong lòng tới sống mũi đều chua xót, nửa câu sau của cậu gần như nói không ra, lúc nói đến “hộp giấy nhỏ”, tự cậu cũng nghe thấy tiếng mình nghẹn ngào.
“… Được rồi, cháu đợi một chút đi.” Bà chủ đưa mắt nhìn cậu.
Vẻ lo lắng trong ánh mắt bà chủ làm cậu hơi xấu hổ, cậu vội xoay người ngồi xuống một chiếc ghế đẩu nhỏ, nhìn ra ngoài cửa.
【jk921】 Tác dụng của mấy bức ảnh thế nào rồi, cha con đầm ấm chưa?
【jk921】 Giang Liễu Liễu vừa gửi thêm mấy bức nữa, có bức chụp nhóm cực đẹp luôn
【jk921】 Lần sau mang đi triển lãm lưu động nhé
Lúc Đoàn Phi Phàm nhìn thấy mấy câu này, nước mắt cậu thực sự không kìm nổi, tay chưa kịp đưa lên lau, nước mắt đã rơi xuống màn hình điện thoại.
Cậu cũng không biết thế này là sao.
Từ lúc bố mẹ ly hôn, tới lúc bố vào tù, cho tới bây giờ, trong những năm qua, số lần cậu rơi nước mắt vì chuyện này, số kẹo trong một hộp nhỏ kẹo râu rồng là đủ để đếm hết rồi.
Hôm nay vốn cũng chẳng có chuyện gì ghê gớm, trái lại, bố cậu xem ảnh kỳ thực còn rất phấn khích.
Nhưng cậu lại đột nhiên không kiềm chế nổi.
Trong lúc cậu đang khóc không kìm lại được, bà chủ cho mấy hộp kẹo râu rồng vào túi, xách ra tới cạnh cậu rồi dừng lại, tựa như không biết có nên cất tiếng làm phiền cơn khóc của cậu không.
“Xong rồi ạ?” Đoàn Phi Phàm cũng mặc kệ xấu hổ, ngẩng đầu lên hỏi.
“Ôi trời ơi,” Bà chủ nhìn mặt cậu, vội vàng rút mấy tờ khăn giấy từ trên bàn đưa cậu, “Thế này là sao chứ, mau lau đi.”
“Cảm ơn.” Đoàn Phi Phàm cầm khăn giấy áp lên mặt.
“Có phải khó khăn về tiền nong không?” Bà chủ nói, “Không lấy tiền của cháu, đừng khóc nữa nhé.”
…. Thực ra không đến mức ấy.
Đoàn Phi Phàm đột nhiên thấy nước mắt không thể tiếp tục rơi được nữa.
[HẾT CHƯƠNG 40]
- -----oOo------