Tam Phục

Chương 57

“Đoàn Phi Phàm?” Phía bên kia, Giang Khoát gọi một tiếng rất khẽ.

Đoàn Phi Phàm không đáp.

Đoàn Phi Phàm cần một khoảng đệm, cần vài ngày để thích ứng, tìm lại khoảng cách và hướng xử sự trong quan hệ với Giang Khoát.

Nhưng Giang Khoát dường như không phải vì không ngủ được mà muốn gọi cậu để tán gẫu đêm khuya, dù sao thì chính miệng cậu ấy đã tự nói “Cậu cứ từ từ suy nghĩ” mà.

Giang Khoát chỉ gọi một lần, sau đó liền ngồi dậy.

Đoàn Phi Phàm nghe thấy tiếng cậu ấy mặc áo vào, đi đến bên giường cậu, dừng lại vài giây rất ngắn ngủi, sau đó đi về phía cửa, tiếp theo cậu nghe thấy tiếng mở cửa.

Đoàn Phi Phàm lập tức mở mắt nhìn ra, chỉ thấy cửa đã đóng lại.

“Giang Khoát?” Cậu khẽ gọi.

Giang Khoát không đáp lại cậu.

Đoàn Phi Phàm nằm trên giường đợi một lúc, những vẫn không nghe thấy âm thanh nào khác.

Cậu cũng không gọi Giang Khoát nữa, giờ này trong biệt thự, mọi người đều đang ngủ, tiếng ồn lớn quá ít nhất sẽ khiến mấy người ở lầu hai bị đánh thức.

Cậu do dự một giây, rồi ngồi dậy.

Đang định xuống giường đi ra tìm Giang Khoát thì cửa lại mở.

…Đây là cái bẫy “Để xem cậu ngủ chưa” hay sao?

Đoàn Phi Phàm không kịp nằm xuống nữa, đành nhìn người vừa từ cửa đi vào…

Không phải Giang Khoát.

Nhìn dáng người thì là Đại Pháo.

Đại Pháo?

Đoàn Phi Phàm sững sờ.

Nhờ ánh đèn ngoài hành lang, cậu nhìn rõ người này đích thị là Đại Pháo, người mà đáng ra lúc này phải đang ngủ bên phòng trẻ em.

Đại Pháo vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa, ngáp một cái rồi đi tới bên giường trong một trạng thái vô cùng ngái ngủ.

Sau đó thì nhìn thấy Đoàn Phi Phàm đang ngồi trên giường.

“Tôi đệt!” Đại Pháo khẽ chửi thề, “Con mẹ nó chứ ma thấy cậu cũng sợ chạy tóe khói!”

“Vào nhầm phòng hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Giang Khoát đổi phòng với tôi.” Đại Pháo vén chăn lên nằm xuống giường, “Nó muốn ngủ phòng kia.”

Đoàn Phi Phàm im lặng.

“Nó bảo cậu ngáy, nó không ngủ được.” Đại Pháo lại bổ sung thêm một câu.

“…Tôi ngáy hả?” Đoàn Phi Phàm đột nhiên thấy hơi buồn cười.

“Không sao,” Đại Pháo trở mình, “Nó vốn không ngủ chung phòng với người khác được, nếu không thì sao hồi đầu nó lại không chịu ở ký túc chứ, ngay cả hít thở chung với người khác trong một phòng, nó cũng ghét nữa.”

Đoàn Phi Phàm lại nằm xuống giường.

“Lần này nó không đặt thêm phòng,” Đại Pháo rất nhanh đã đi vào cõi mộng, giọng nói đã trở nên mơ màng, “Vậy cũng coi như là bị xã hội dần cho một trận, cải tạo thành công rồi…”

Không biết có phải do Đại Pháo ngủ rất nhanh, nghe tiếng thở thấy ngủ rất sâu nên bị ảnh hưởng hay không, mà Đoàn Phi Phàm cũng rất nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ.

Còn không biết ngủ thiếp đi lúc nào nữa.

*

Nhưng cậu vẫn thức dậy rất sớm.

Lúc cầm điện thoại lên xem giờ thì thấy vẫn chưa tới sáu giờ.

Đại Pháo ở giường bên đã vùi cả người trong chống chăn, tựa như không còn tồn tại.

Đoàn Phi Phàm xuống giường, tới đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài qua khe rèm cửa. Tuyết đã ngừng rơi, xem ra hôm nay sẽ có nắng.

Cậu rửa mặt mũi, thay đồ, tuy thời gian còn hơi sớm, nhưng cậu đã không ngủ lại được nữa.

Mặc dù đã thao tác nhẹ nhàng chậm rãi, nhưng lúc làm xong mọi việc, thời gian cũng chỉ mới hơn sáu giờ, như bình thường là cậu có thể ra ngoài chạy bộ rồi, nhưng cậu không quen đường xá bên ngoài khách sạn, trời lại vừa tuyết rơi xong…

Cứ ở trong phòng thì sao? Nếu người ngủ trên giường là Giang Khoát hay mấy người bọn Đinh Triết thì chẳng vấn đề gì, nhưng Đại Pháo thì cậu không nói chuyện nhiều, hiện tại có thể cậu ta vẫn hiểu lầm cậu với Giang Khoát có mâu thuẫn gì đó.

*

Cuối cùng, Đoàn Phi Phàm vẫn ra khỏi phòng, đi quanh nhà mấy vòng, mọi người đều chưa dậy, cậu thực sự chẳng có gì làm, vậy nên cậu đi ra khỏi khu biệt thự.

Lúc này, khách sạn đã không còn tĩnh lặng nữa, có khách dậy đi sớm, có khách mới đến sớm, liên tục thấy người ra ra vào vào.

Lúc thấy quản lý sảnh hôm qua, Đoàn Phi Phàm bước tới chào: “Chị ạ.”

“Đoàn tiên sinh cũng dậy sớm nhỉ?” Quản lý sảnh cười nói.

“Cứ gọi em là Tiểu Đoàn,” Đoàn Phi Phàm nói, “Bình thường em cũng dậy giờ này, chạy bộ chút.”

“Muốn chạy bộ sao?” Quản lý sảnh vội nói, “Từ tầng hầm 1 đi ra là đường chạy, có mái che, không bị đọng tuyết, nếu em muốn chạy bộ thì có thể chạy ở đó.”

“Vậy sao?” Đoàn Phi Phàm vui hẳn lên, vậy là cuối cùng cũng việc để làm trong hai tiếng đồng hồ đợi mấy người kia dậy.

“Để chị đưa em ra thang máy.” Quản lý sảnh dẫn cậu tới phía sau khách sạn, “Đi thang máy VIP, ít người.”

“Cảm ơn chị.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Mấy em giỏi thật đấy chứ, hôm qua nghỉ muộn, vậy mà sáng sớm đã rủ nhau dậy sớm luyện tập thế này.” Quản lý sảnh cười nói.

Rủ nhau?

Đoàn Phi Phàm đột nhiên nhớ ra hồi nãy, quản lý sảnh còn nói “cũng”.

“Còn ai dậy sớm nữa sao?” Cậu hỏi.

“Tiểu Khoát đó,” Quản lý sảnh đưa cậu tới trước thang máy rồi bấm nút, “Cậu ấy 5h rưỡi đã đi bơi rồi.”

Chị, giờ em không muốn chạy nữa.

Em muốn đi bơi.

Thang máy VIP quả nhiên ít người dùng, dừng ngay ở tầng một.

Cái thang máy không cho cậu thời gian nghĩ ra lý do để quay xe, đã lập tức mở cửa rồi.

Cậu đành miễn cưỡng bước vào thang máy: “Hồ bơi ở đâu vậy? Lát nữa chạy xong em cũng đi bơi một chút.”

“Cũng ở tầng hầm 1, lúc em ra đường chạy, em sẽ phải đi qua hồ bơi mới tới được đường chạy với sân bóng.”

“Được, cảm ơn chị.” Đoàn Phi Phàm cười.

Tầng hầm 1 của khách sạn là khu thể thao, phòng gym, hồ bơi với đường chạy, theo phần hướng dẫn bên trong thang máy, từ hầm 1 đi ra, ngoài đường chạy còn có sân bóng rổ với sân cầu lông.

Cửa thang máy mở ra, Đoàn Phi Phàm rẽ qua khúc quanh, đi dọc theo hành lang một đoạn thì thấy hồ bơi nằm ngăn cách với đường chạy bằng một bức tường kính.

Cậu bước tới phía bức tường kính nhìn thử.

Trên đài quan sát bên hồ bơi có nhân viên cứu hộ đang ngồi, trong hồ chỉ có một người đang bơi.

Dưới sóng nước, không còn nhìn thấy được hình xăm trên người, nhưng Đoàn Phi Phàm vừa thấy đã nhận ra đó là Giang Khoát.

Giang Khoát đang bơi rất nhanh, cơ thể cậu ấy như một mũi tên… nói thế này có vẻ cường điệu.

Nhưng cánh tay cậu ấy thoăn thoắt rẽ nước, tư thế cơ thể vun vút lao tới giữa bọt nước thật sự giống như một mũi tên đang lao tới đích.

Thật đẹp đẽ và mạnh mẽ.

Đoàn Phi Phàm à, đến lúc chạy bộ rồi đó.

Cầu thang lên mặt đất chỉ cần đi thẳng 30m nữa là tới rồi.

Đừng nhìn nữa. Mày đâu có mang quần bơi.

Đoàn Phi Phàm lùi lại mấy bước, rồi đi tới bên bờ hồ.

Đi thêm nữa là sẽ phải thay giày đó.

“Quý khách, chào buổi sáng,” Gần đó có người gọi cậu, “Quý khách muốn bơi ạ?”

Một nhân viên bước tới.

“…Không,” Đoàn Phi Phàm do dự một thoáng, rồi chỉ Giang Khoát đang ở dưới nước, “Tôi kiếm cậu ấy.”

“Vâng, để tôi lấy dép cho quý khách,” Nhân viên gật đầu, “Quý khách thay dép đi ạ, bờ hồ có nước, sẽ làm ướt giày đó.”

“Cảm ơn.” Đoàn Phi Phàm nói.

Tạm thời không chạy bộ nữa vậy.

Cứ bình thường chút đi.

Trong tình huống bình thường, nếu cậu thấy Giang Khoát đang bơi ở đây, chắc chắn sẽ không cứ thế mà bỏ đi chạy bộ luôn được.

Nhân viên phục vụ mang dép tới cho cậu, thay dép xong, Đoàn Phi Phàm chầm chậm đi tới.

Giang Khoát đã bơi tới đầu bên kia bể bơi.

Đoàn Phi Phàm đi tới đường bơi của Giang Khoát, ngồi xổm xuống, nhìn Giang Khoát đang bơi về phía mình.

Không biết Giang Khoát đã bơi bao lâu, nhưng trông cậu ấy vẫn tràn đầy năng lượng.

Lúc Giang Khoát bơi về phía này, Đoàn Phi Phàm chỉ thấy hai cánh tay vung lên, còn khuôn mặt đeo kính bơi giữa đám bọt nước thì nhìn không rõ.

Giang Khoát bơi rất tập trung, thẳng một mạch tới trước mặt cậu rồi mới đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn một cái, sau đó mới vịn dây phao dừng lại.

“Chào buổi sáng.” Đoàn Phi Phàm cười.

Giang Khoát kéo kính bơi lên trên trán, nhìn cậu rồi cười: “Sao lại tìm được chỗ này vậy?”

“Tôi định đi chạy,” Đoàn Phi Phàm chỉ về phía đường chạy, “Quản lý sảnh bảo cậu đang ở bể bơi dưới đây… Mấy giờ cậu dậy thế?”

“Năm giờ đó,” Giang Khoát đạp nhẹ một cái, bám vào thành bể bơi trước mặt cậu, “Cậu bơi không?”

“Không biết bơi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi cũng không mang theo quần bơi.”

“Bảo họ lấy cho cậu một cái quần mới là được,” Giang Khoát nói, “Bơi không thú vị hơn chạy bộ sao.”

Cái đó thì khỏi nói rồi.

“Vậy thì cũng phải biết bơi trước đã,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mấy người không biết bơi như tôi, xuống đó là sặc nước, chạy bộ không dễ chịu hơn sặc nước sao.”

“Sang bể bơi thiếu nhi, tôi dạy cho,” Giang Khoát lau nước trên mặt, “Học không?”

Đoàn Phi Phàm hơi do dự: “Bể thiếu nhi ấy à?”

“Sao hả,” Giang Khoát nói, “ Xem thường bể thiếu nhi hả? Trình độ của cậu mà không cho sang bể dành cho trẻ sơ sinh thì cũng chỉ là vì không có loại bể bơi kiểu đó mà thôi.”

“Tôi muốn học luôn ở đây,” Đoàn Phi Phàm nhìn độ sâu của nước, “Chỗ này cũng không sâu lắm đâu nhỉ.”

Giang Khoát cười không nói gì, thở ra một hơi, rồi buông tay đang chống trên thành bể.

Người cậu ấy từ từ chìm xuống, lúc chân cậu ấy chạm đáy bể thì nước gần đến chóp mũi.

“Đệt.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát khẽ đạp một cái, nhô người lên khỏi mặt nước, “Một mét tám, cậu muốn bơi cũng được, dù sao thì chuyện sặc nước…”

Cậu ấy lại nhún một cái, “Nếu như sặc thật, thì trong bồn rửa mặt cũng có thể sặc được.”

“OK.” Đoàn Phi Phàm nghiến răng.

Giang Khoát buông người trở lại nước, lần này cậu ấy không đạp nữa, mà để cả người chìm hẳn trong nước, từ từ ngả ra đằng sau, chầm chậm chìm xuống đáy.

“Làm gì vậy?” Đoàn Phi Phàm nhìn thấy hơi sợ.

Giang Khoát chỉ vào cổ tay mình.

Đoàn Phi Phàm lấy điện thoại ra, nhanh chóng bấm giờ.

Dưới làn nước, Giang Khoát lại phun ra mấy chuỗi bọt khí, từ từ chìm xuống, hai cánh tay huơ nhẹ hai bên mình để giữ thăng bằng.

Đoàn Phi Phàm nhìn số giây tăng dần trên đồng hồ, trong lòng mơ hồ thấy căng thẳng, thậm chí không còn tâm trí nhìn kỹ dáng người của Giang Khoát…

Liếc nhìn số, rồi lại nhìn Giang Khoát.

Lúc số giây lên tới 60, cậu đưa tay ra hiệu cho Giang Khoát lên: “Hơn 60 giây rồi!”

Giang Khoát cười, không nhúc nhích.

Hơn 70 giây, Đoàn Phi Phàm giơ tay ra hiệu số 8 với cậu ấy.

Giang Khoát vẫn không nhúc nhích, hai tay nhè nhẹ quạt nước.

Đến giây 90, Đoàn Phi Phàm quỳ xuống bên bờ hồ, đập lên mặt nước một cái.

Nhìn vẻ mặt Giang Khoát là biết cậu ấy không sao, nhưng với đám thuộc diện vịt cạn như cậu mà nói, nín thở trên mặt đất thì dễ, nhưng dính tới nước thì không ổn ngay, áp lực tâm lý sẽ khiến cho thời gian cảm nhận được vượt rất xa so với thời gian nín thở thực tế. Lúc tắm rửa xối nước phải nín thở đã cảm giác muốn xỉu rồi.

Giang Khoát giơ tay lên, cả người bắt đầu từ từ nổi lên.

Đoàn Phi Phàm vội xắn tay áo, thò tay xuống dưới nước.

Giang Khoát túm lấy tay cậu, cậu kéo Giang Khoát lên khỏi mặt nước.

“Sắp được hai phút rồi!” Đoàn Phi Phàm nói.

“Chưa tới,” Giang Khoát cười nói, “Tôi đoán thời gian không vượt quá 110 giây.”

“Cậu ra vẻ với đám vịt cạn như tôi làm gì hả?”

“Tôi không ra vẻ với vịt cạn thì tôi ra vẻ bọn cá à?” Giang Khoát chống thành bể lên khỏi hồ bơi, đưa tay vẫy nhân viên đằng kia lại, rồi nhìn Đoàn Phi Phàm, “Vừa rồi cậu không sợ tôi kéo cậu xuống sao?”

“Cậu đâu phải loại người như thế.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Chưa chắc,” Giang Khoát cười, “Có thể chỉ là tôi chưa kéo cậu thôi.”

Nhân viên phục vụ dẫn Đoàn Phi Phàm đi chọn quần bơi mới, Đoàn Phi Phàm thay quần bơi, khoác áo choàng tắm vào, đi ra khỏi phòng thay đồ. Chưa đi tới hồ bơi thì đã nghe thấy tiếng cười nói ồn ào của trẻ con.

Đoàn Phi Phàm đi tới bên hồ, ngạc nhiên thấy trong hồ có tới bảy tám đứa nhóc trông có vẻ là học sinh cấp hai, có cả gái lẫn trai.

Tất cả lại còn không bơi trong làn bơi riêng rẽ, chốc chốc lại chui từ làn này sang làn khác.

Nhân viên cứu hộ hét lên mấy lần, bảo không được chui ngang qua các làn bơi, nhưng lần nào cũng chỉ ngăn chặn được ba giây.

Giang Khoát mặt đầy vẻ không vui, đang đứng chống nạnh trên bờ hồ mà nhìn.

“Đây là học sinh tới dã ngoại hả?” Đoàn Phi Phàm bước tới.

“Suối nước nóng bên kia vẫn chưa mở,” Giang Khoát nói, “Qua đây nghịch nước đây mà.”

“Làm sao giờ?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Tôi xuống dọn dường một làn bơi vậy.” Giang Khoát nói xong liền cử động cánh tay, Đoàn Phi Phàm còn chưa kịp nói gì, cậu ấy đã phi người nhảy xuống nước.

Trong làn bơi này có hai đứa trẻ, một gái một trai, hai đứa cũng không bơi, mỗi đứa chiếm một làn bơi, cầm dây phao đập nước nghịch chơi, lát thì cậu chui qua, lát thì tớ chui lại.

Giang Khoát nhanh chóng bơi qua đó, lúc bơi qua bên cạnh hai đứa trẻ kia, cánh tay cậu ấy đập mạnh mấy cái, nước bắn đầy mặt hai đứa trẻ.

Cô bé hét lên một tiếng chói tai, còn cậu bé thì lập tức bảo vệ cô gái như một sứ giả bảo vệ hoa, lau nước trên mặt cho cô bé.

Mặt hai đứa vừa lau xong, Giang Khoát lại từ đằng kia bơi trở lại.

Rào rào mấy lượt vừa sải vừa đạp, lại một trận nước văng tối tăm mặt mũi hai đứa nhóc.

“Làm trò gì thế?” Cô bé hét lên, “Bị thần kinh hả?”

“Người kia làm trò gì vậy trời!” Trên bờ có hai đứa trẻ bước tới, mặt đầy vẻ thách thức, “Gây sự phải không?”

Đoàn Phi Phàm quay sang nhìn hai đứa kia: “Tránh qua một bên.”

Thằng nhóc mặc quần bơi in hoa mặt đầy vẻ ‘Điên hả, dám ăn nói vậy với tôi’ quay sang nhìn cậu: “Anh là cái quái gì hả?”

Đoàn Phi Phàm im lặng nhìn thằng bé.

“Bảo bạn anh chú ý chút đi!” Quần bơi hoa vênh mặt.

“Người lớn bên em đâu?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Liên quan gì đến anh?” Quần đùi hoa nói.

Đoàn Phi Phàm cởi áo choàng tắm ra, ném xuống cái ghế bố bên cạnh, nhìn thằng bé rồi hỏi lại lần nữa: “Người lớn bên em đâu?”

Quần bơi hoa với Quần bơi lam bên cạnh sững người nhìn những vết sẹo đầy trên người cậu.

“Bảo mấy bạn em chú ý một chút,” Đoàn Phi Phàm bước tới mặt hai đứa, nghiêm mặt chăm chú nhìn Quần bơi hoa, “Bơi thì bơi, đừng có chui qua chui lại giữa hai làn bơi, mẹ nó chứ mấy đứa dệt vải hả? Là con thoi hay sao?”

Quần bơi hoa dù sao cũng chỉ là học sinh cấp hai, với độ tuổi này, so với người lớn bằng tuổi bố mẹ thì đại ca cả người đầy sẹo kiểu này còn có sức uy hiếp hơn nhiều.

Nhưng thằng nhóc cũng vì muốn giữ thể diện nên lùi hai bước, cố nói thêm một câu: “Anh nói thì phải nghe anh sao? Bể bơi nhà anh hả?”

“Không sai,” Giang Khoát đã bơi trở lại, chống tay lên thành hồ nhảy lên, nhìn hai đứa nhóc, “Đây chính là bể bơi nhà anh đó.”

Nhân viên phục vụ với nhân viên cứu hộ lúc này đều đã chạy tới.

Giang Khoát xua tay ra ý không vấn đề, chỉ nói với nhân viên phục vụ: “Lấy cho tôi tấm biển.”

Nhân viên phục vụ rất nhanh chóng tới chiếc tủ bên kia, lấy ra một tấm biển tam giác cỡ A4, chạy lại đưa cho Giang Khoát.

Giang Khoát nhận tấm biển, đi tới làn bơi trong cùng, đặt tấm biển trên bờ hồ cạnh đó.

Tấm biển thiết kế rất tinh tế, nền đen chữ vàng.

VIP.

Giang Khoát đặt tấm biển xong, liền nhảy trở lại xuống bể bơi.

“Đây là làn bơi của khách VIP,” Nhân viên phục vụ nói với mấy đứa trẻ kia, “Xin chú ý tránh nhé, và chú ý an toàn nữa, trong bể bơi cấm bơi ngang xuyên làn bơi đó.”

Mấy đứa trẻ kia không nói nữa, lườm mấy cái rồi từ từ tản đi.

“Thật xin lỗi,” Nhân viên cứu hộ nói, “Lát nữa tôi sẽ theo sát một chút.”

“Không sao,” Giang Khoát ở dưới nước trả lời, “Mấy chuyện này theo sát làm sao được. Anh để ý làm sao cho bọn họ đừng sặc nước là được, sặc nước chết thì lúc đó mới trách anh tại sao không theo sát.”

Sau khi nhân viên phục vụ và nhân viên cứu hộ đi rồi, Đoàn Phi Phàm ngồi xổm xuống bên bờ hồ, nhìn Giang Khoát dưới nước.

“Xuống đây đi.” Giang Khoát nói.

“Vừa rồi ấy,” Đoàn Phi Phàm hạ giọng hỏi, “Có phải tôi trông ngầu lòi luôn đúng không?”

“Đúng vậy,” Giang Khoát nói, “Vừa nhìn đã biết đúng kiểu ông trùm vừa cất sợi dây chuyền vàng to bự đi rồi mới bơi.”

“Đúng phải không,” Đoàn Phi Phàm nói, “Sau đó ông trùm ấy lại ủm một cái xuống nước, bắt đầu bì bõm ì oạp, như vậy có phải hơi bị mất mặt không?”

Giang Khoát nhìn cậu, cố nhịn mấy giây rồi sau đó phá lên cười như điên, suýt nữa thì chìm xuống nước, hai tay phải quạt quạt mấy cái mới đứng vững được.

“Hay là mình cậu bơi đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi bấm giờ cho cậu là được, giả bộ làm huấn luyện viên của cậu.”

“Xuống.” Giang Khoát nhìn cậu, “Bọn mình trước tiên cứ đi tới đi lui trong đây hai vòng đã.”

Đoàn Phi Phàm cũng không muốn lằng nhằng mãi, Giang Khoát đã nói thế này, cậu cũng không tranh cãi nhiều, bèn ngồi xuống thành bể rồi tuột xuống dưới nước.

Vừa xuống là cảm thấy nước ở bốn phía cùng ập tới.

Cảm giác như chết đuối đến nơi.

Giang Khoát nắm tay phải của cậu, kéo tới bên cạnh, cho cậu vịn vào dây phao, sau đó lại nắm lấy tay trái của cậu.

“Đứng vững chưa?” Giang Khoát hỏi.

“Rồi,” Đoàn Phi Phàm dựa vào lực hai bên mà lơ lửng trong nước, cậu nắm chặt tay Giang Khoát, “Vẫn ổn, chỉ là không chạm đất, cậu đừng buông tay đó.”

“Cậu thử nhảy đi xem.” Giang Khoát nói đoạn nhảy lùi về sau một cái.

Đoàn Phi Phàm cũng nhảy theo về phía trước, lực đẩy của nước đỡ cho cậu, có khoảnh khắc cậu cảm thấy cơ thể mình nhẹ bỗng như chim én.

“Cậu đâu có sợ nước nhỉ.” Giang Khoát nói.

“Tôi không sợ nước,” Đoàn Phi Phàm nói, “Là tôi sợ sặc nước.”

Giang Khoát không nói gì, chỉ cười, lại tiếp tục nhảy lùi về sau.

Đoàn Phi Phàm nhảy tiến theo.

Sau khi nhảy mấy mét, cảm giác đã quen hơn khá nhiều.

*

“Đêm qua, lúc tôi đi ra ngoài, cậu vẫn thức đúng không?” Giang Khoát đột nhiên hỏi.

“…Ừ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.

“Đại Pháo qua đó nói gì không?” Giang Khoát lại hỏi.

“Nói cậu ghét nghe tôi ngáy nên đi.” Đoàn Phi Phàm tặc lưỡi.

Giang Khoát cười, không nói gì.

“Cậu cố ý phải không?” Đoàn Phi Phàm nói.

“Thì cũng phải kiếm cái cớ để đổi cho nó qua đó chứ.” Giang Khoát nói.

“Tại sao vậy?” Đoàn Phi Phàm cảm thấy lúc này hai người giống như đang khiêu vũ, đã nhảy được khá xa, từ đầu kia làn bơi tới giữa bể.

“Nếu tôi không đi, cảm giác cả đêm sẽ chẳng ai ngủ được nữa.” Giang Khoát tặc lưỡi.

“Vậy cậu để tôi đi là được mà, tôi sang phòng khác chen bừa vào đâu chẳng được.” Đoàn Phi Phàm có cảm giác hơi khó tả.

“Tôi mà muốn bảo cậu đi,” Giang Khoát nhìn cậu, “Thì chẳng phải lúc đó cậu đang giả bộ ngủ sao?”

Đoàn Phi Phàm không biết đáp lại thế nào.

“Tôi cũng… không phải nói ra vẻ gì đâu,” Giang Khoát ngẫm nghĩ, “Nói thế nào nhỉ, tuy hiện giờ tôi vẫn không rõ cậu đang nghĩ gì, nhưng tôi sẽ không… như đó đó, cậu biết mà.”

Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát: “Biết cái gì?”

“Tôi nói theo đuổi cậu là sẽ theo đuổi,” Giang Khoát nói, “Theo đuổi người ta thì cũng đâu được giở trò sàm sỡ chứ, đúng không?”

Cuối cùng thì Đoàn Phi Phàm cũng hiểu ý Giang Khoát muốn nói gì, trong giây lát cậu không nói nên lời: “Tôi mà lại đến nỗi mất ngủ vì sợ cậu giữa đêm qua giường tôi sờ soạng sao?”

“Dù sao thì cũng là ý đó thôi,” Giang Khoát khịt mũi, “Mà biết đâu chính cậu cả đêm cũng mất ngủ vì trăn trở không biết có nên qua sờ soạng tôi không ấy chứ.”

“…Giang nhiều tiền?” Đoàn Phi Phàm nghe Giang Khoát nói mà bật cười, “Tôi mà là loại người đó sao?”

“Tôi cảm thấy người bình thường thì sẽ đều như thế.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm im lặng.

“Đúng không?’ Giang Khoát hỏi.

“Hiện giờ tôi đang rất hỗn loạn,” Đoàn Phi Phàm trả lời thành thực, “Dung lượng não chỉ có chừng này, khi phải thay đổi, tôi… Dù sao thì mấy hôm nay, tôi thật sự không còn tâm trí để trăn trở mấy chuyện này đâu.”

Giang Khoát thở dài: “Đoàn đẹp trai à.”

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm đáp.

“Nếu như tôi làm cậu thấy khó chịu,” Giang Khoát nói, “Cậu cứ nói ra. Con người tôi trước giờ chưa từng để tâm người khác có khó chịu hay không, đôi khi có thể sẽ…”

“Không có.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát nhìn cậu.

Chỉ là hơi hỗn loạn thôi.

Chính vì không thấy khó chịu, nên mới hỗn loạn thế này.

“Thật sự không có.” Đoàn Phi Phàm nói.

Đã nhún tới cuối làn bơi, hai người lại bắt đầu nhảy ngược trở lại.

Lần này thì Đoàn Phi Phàm lùi, Giang Khoát tiến.

“Tôi cảm thấy như đã biết bơi rồi ấy.” Đoàn Phi Phàm nói.

“…Đây coi như là ảo tưởng lớn thứ tư của đời người đó.” Giang Khoát nói, “Kiểu gì thì ngài cũng phải buông tay tôi ra trước rồi hẵng nói.”

Đoàn Phi Phàm đang định thử buông tay thì đột nhiên bên trên có ai đó hét lên: “Đôi trẻ đang khiêu vũ ở đây hả?”

Tiếng hét này không chỉ làm Giang Khoát giật bắn mình, mà Đoàn Phi Phàm cũng suýt chút nữa hết hồn mà nhảy tới ôm Giang Khoát.

“Đinh Triết, mày bị bệnh hả?” Đoàn Phi Phàm ngẩng đầu trừng mắt nhìn cậu ta.

“Hai đứa mày mới bị bệnh đó!” Đinh Triết ngồi xuống, tức tối nói, “Ông đây ở ngoài cửa nghe nói phải thay giày nên lại đi qua, vừa đi con mẹ nó lại còn vừa hét lên, lũ trẻ con bên kia nhìn ông đây như thằng ngốc, vậy mà ông đi tới tận đây rồi, hai đứa vẫn không phát hiện ra!”

Đoàn Phi Phàm với Giang Khoát cùng nhìn cậu ta.

“Giờ thì ai bệnh hả?” Đinh Triết hỏi đầy vẻ hung hăng.

“Đổng Côn có bệnh.” Giang Khoát nói.

Đinh Triết ngẩn người rồi bật cười: “Đệt, vậy thì là nó đi.”

“Dậy hết rồi hả?” Đoàn Phi Phàm quay đầu nhìn thử thì thấy chỉ có mỗi Đinh Triết.

“Chưa,” Đinh Triết nói, “Tao đói quá nên thức giấc, ra ngoài định kiếm gì ăn thì chị ở đại sảnh bảo hai bọn mày đang ở tầng hầm 1, người thì bơi, người thì chạy bộ, đúng là thanh niên tốt, chạy bộ trong bể bơi luôn.”

“Đi ăn sáng đi,” Giang Khoát nói, “Cậu đợi bọn tôi thay đồ nhé.”

“Tôi đi xem đường chạy một chút,” Đinh Triết vừa đi ra ngoài, vừa ngoái đầu lại chỉ hai người, “Nếu như tôi không quen biết hai người thì tôi đã thấy hai người đúng là có vấn đề đấy.”

[HẾT CHƯƠNG 57] 

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment