Lúc hai người buông nhau ra, Giang Khoát thấy bên cạnh có một bé gái đang ngẩng đầu nhìn hai người không chớp mắt, Giang Khoát cười với cô bé, cô bé vẫn bất động nhìn cậu.
“Không được nhìn người khác chằm chằm như vậy,” Mẹ bé gái vội đưa tay xoay mặt cô bé sang một bên, “Như vậy là không lịch sự.”
Khuôn mặt bé gái bị mẹ bóp sắp thành một cục tròn, vậy mà vẫn cố ngoái lại nhìn về phía hai người.
Đoàn Phi Phàm giơ tay vẫy cô bé: “Bái bai.”
“Cậu dọn xong cái phòng rồi à?” Giang Khoát hỏi.
“Cửa sổ sáng choang, bàn ghế sạch sẽ,” Đoàn Phi Phàm cùng Giang Khoát đi ra khỏi nhà ga, “Trước khi đi, chắc là Đại Pháo đã dọn dẹp qua một lần rồi, chỉ cần lau bụi, lau sàn một chút là xong.”
“Giờ về kiểu gì?” Giang Khoát lấy điện thoại ra, “Gọi xe nhé?”
Đoàn Phi Phàm tặc lưỡi, giữ cái tay đang cầm điện thoại của Giang Khoát lại: “Sao có thể để chú Khoát nhà mình gọi xe chứ, có xe chuyên dụng đến đón nha.”
“Xe chuyên dụng nào?” Giang Khoát ngẩn người, đột nhiên hết sức hứng thú, “Cái xe bán tải của chú cậu hả?”
“Nghĩ gì vậy? Xe chở hàng sao vào được đây, hơn nữa, tôi có thể dùng xe chở hàng đi đón cậu sao!” Đoàn Phi Phàm đẩy Giang Khoát vào bãi đậu xe, giơ tay ra trước mặt cậu, “Dùng xe của bạn trai tôi chứ.”
Giang Khoát thấy chiếc chìa khóa trong tay Đoàn Phi Phàm, lập tức mỉm cười: “Rửa xe rồi hả? Để đó lâu lắm không chạy rồi đấy.”
“Khỏi cần rửa,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lúc trước tôi đậu xe ở bãi đậu xe bên khu chợ nhà tôi, ở ngay cạnh căn phòng nhỏ của bác già Hoàng, an toàn hơn, đậu bên trường thì ngay cả mái che cũng không có, tuyết mà rơi là tôi lại phải đào xe lên cho cậu.”
“Tiểu Đoàn, chu đáo ghê.” Giang Khoát vỗ vai Đoàn Phi Phàm.
“Cậu lái hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Cậu lái đi,” Giang Khoát nhét vali lên băng ghế sau, “Tôi buồn ngủ gần chết, giờ vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn đây.”
“Được.” Đoàn Phi Phàm lên xe.
Giang Khoát mở cửa xe, không ngồi xuống ghế phó lái mà chui người vào, quỳ trên ghế nhoài tới trên người Đoàn Phi Phàm.
Không gian trong xe chỉ có một khoảng nhỏ, tư thế này của Giang Khoát hơi mất sức, nhưng cậu vẫn nhất quyết một tay bám lưng ghế phía sau Đoàn Phi Phàm, một tay chống cửa xe cạnh ghế lái, nghiêng đầu nhìn Đoàn Phi Phàm: “Nhớ tôi không?”
Đoàn Phi Phàm không nói gì, chỉ mỉm cười, khe khẽ thở dài.
Hơi thở quét qua mặt Giang Khoát, mang theo thoáng hương ngọt nhẹ.
Tiếp đó Đoàn Phi Phàm đưa tay túm lấy cổ áo Giang Khoát, khẽ kéo tới trước một chút, hôn lên môi cậu.
Vết thương trên miệng Đoàn Phi Phàm cơ bản đã lành, nếm thử thấy đã không còn dấu vết gì, thật ấm áp và mềm mại.
Bên cạnh có chiếc xe nào chợt bấm vang một tiếng còi.
Bàn tay đang chống trên cửa xe của Giang Khoát run lên một cái, trượt luôn xuống dưới.
Đoàn Phi Phàm vội túm vai áo Giang Khoát kéo lên, Giang Khoát bị nghẹt suýt phát ho.
“Đệt,” Giang Khoát quay đầu nhìn sang bên cạnh, có người đang chuẩn bị lên xe, “Làm giật cả mình.”
“Ngồi đi,” Đoàn Phi Phàm vỗ vỗ má cậu, “Dù sao đây cũng là bãi đậu xe, đông người mà.”
Giang Khoát tặc lưỡi, ngồi xuống ghế phó lái.
Người bên chiếc xe kia vừa mở cửa xe, vừa nhìn sang phía hai người, trong chút thời gian ngắn ngủi mở cửa ngồi vào trong xe, người đó nhìn sang tới bảy tám lần.
Giang Khoát hạ luôn cửa sổ xe xuống, quay mặt nhìn sang phía đó.
“Được rồi mà,” Đoàn Phi Phàm khởi động xe, “Đóng cửa sổ lại, không lạnh hả?”
Giang Khoát cứ đợi mãi tới khi Đoàn Phi Phàm cho xe chạy ra khỏi bãi, rẽ vào khúc quanh, hoàn toàn không nhìn thấy chiếc xe kia nữa, lúc đó cậu mới đóng cửa sổ xe lại.
*
“Lát qua Ngưu Tam Đao ăn cơm nhé,” Đoàn Phi Phàm nói, “Thím tôi làm cho cậu một bữa canh xương bò rồi đấy.”
“Đệt,” Giang Khoát vội xoa xoa bụng, “Quá đã luôn.”
“Đói rồi hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Vẫn ổn, hơi đói xíu thôi,” Giang Khoát khịt khịt mũi, “Vừa rôi tôi ngửi thấy mùi gì ngòn ngọt, có hương kẹo, cậu để dầu thơm trong xe hả?”
“Làm gì có dầu thơm nào có mùi kẹo lạc chứ?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Kẹo lạc?” Giang Khoát lập tức ngồi thẳng dậy, “Ở đâu?”
“Trong túi tôi.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát quay lại đằng sau lấy túi của Đoàn Phi Phàm mở ra, bên trong có một hộp thủy tinh nhỏ dùng để đựng thức ăn.
Vừa mở túi ra là đã lập tức ngửi thấy mùi hương thơm nức, Giang Khoát mở hộp, bên trong là kẹo lạc được xếp gọn gàng đều đặn từng lớp, mỗi viên kẹo đều lấp loáng ánh dầu, nhìn rất ngon mắt.
“Cái này thơm quá đi.” Giang Khoát đưa tay định nhón kẹo, sau đó do dự một chút rồi lại bỏ tay xuống, bưng cái hộp kê sát miệng định ngoạm một miếng, nhưng kẹo xếp rất khít, cậu loay hoay ngoạm không được.
Đoàn Phi Phàm thở dài: “Trong túi có bao tay dùng một lần, vì ai đó kỹ tính mà tôi phải cất công chuẩn bị đấy.”
“Cảm ơn.” Giang Khoát lấy bao tay ra, bóc mở đeo vào, nhón một miếng kẹo bỏ vào miệng, sau khi nhai mấy miếng, cậu nhắm mắt lại, “Ưmmm….”
“Ngon không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Ngon, thơm lắm,” Giang Khoát vừa ăn vừa nói, “Tôi chưa ăn kẹo lạc bao giờ, ngon hơn tôi tưởng nhiều.”
“Ăn nhiều sẽ ngán đó.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Hồi nhỏ cậu thích ăn lắm phải không?” Giang Khoát lại lấy miếng nữa.
“Hồi nhỏ tôi thích ăn thịt,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhưng tôi thích nhìn người khác làm mấy thứ này, các loại kẹo, kẹo mạch nha, kẹo lạc, kẹo bỏng gạo trứng muối, sachima…”
“Ở chợ có hết hả?” Giang Khoát hỏi.
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Thường thì phải trong chợ mới có, giờ thì trong chợ cũng chẳng có nữa.”
“Tại sao?” Giang Khoát nhìn cậu.
“Không vệ sinh,” Đoàn Phi Phàm nói, “Với lại đồ ăn vặt của trẻ con bây giờ nhiều như vậy, ai còn ăn mấy thứ này nữa.”
“Không vệ sinh…” Giang Khoát nhìn chỗ kẹo lạc trong hộp.
“Cái chảo làm kẹo của lão Tống sạch lắm,” Đoàn Phi Phàm nói, “Yên tâm ăn đi.”
Giang Khoát cười toe.
*
Lúc xe sắp tới nơi, phố xá và nhà cửa xung quanh đã trở nên quen thuộc. Những cảnh vật lúc nào cũng nhìn thấy mỗi khi đi loanh quanh mấy khu gần trường lúc bình thường, cảm giác chẳng có ấn tượng gì, nhưng bây giờ thì chỉ thoáng nhìn là đã nhận ra.
“Tết Dương Khoa cũng không về nhà luôn,” Lúc xe rẽ vào tiểu khu, Giang Khoát nhìn ra bên ngoài, “Không biết nó ăn Tết ở đây hay là sang chỗ bạn gái nó.”
“Ở đây.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Cậu đụng mặt nó hả?” Giang Khoát quay lại nhìn.
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hồi sáng tôi qua dọn dẹp thì chạm trán cậu ta, phòng cậu ta thuê cách chỗ Đại Pháo bốn block, nhưng không thấy bạn gái cậu ta.”
“Nhà nó đang rầu thúi ruột ra đấy.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm đợi Giang Khoát nói với cậu về việc mở tiệm, nhưng Giang Khoát không nói, còn bận ăn kẹo lạc, lúc xe dừng ở lối vào hành lang, cậu ấy đã ăn mất hai lớp kẹo trong cái hộp.
“Vậy là ăn no rồi đúng không?” Đoàn Phi Phàm thở dài.
“Vẫn bình thường,” Giang Khoát nói, “Trong bụng vẫn giữ chỗ cho một bữa hoành tráng nữa.”
Đoàn Phi Phàm cười, mở cửa xuống xe.
Vali của Giang Khoát lần này to hơn một vòng so với cái mà cậu ấy mang lúc về nhà, xem ra mang khá nhiều quần áo. Giờ thì thiếu gia đã khá là biết tiết kiệm, không định đi thẳng ra trung tâm thương mại mua đồ nữa.
“Cái phòng này của Đại Pháo, tôi còn chưa qua lần nào,” Giang Khoát nói lúc đứng trước thang máy, “Lầu mấy?”
“Lầu 10,” Đoàn Phi Phàm nói, “Ngoài ban công có thể nhìn thấy bảng đèn lớn ở cổng chính của chợ đấy.”
“Gần vậy sao?” Giang Khoát hỏi.
“Cậu bị ngốc hả?” Đoàn Phi Phàm nói, “Phải là cao vậy sao chứ.”
“Oa,” Giang Khoát quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm, “Mới mấy hôm thôi mà đã bắt đầu chê tôi ngốc rồi?”
“Cũng chẳng phải bây giờ mới chê.” Đoàn Phi Phàm nói, “Từ khi cậu bỏ một ngàn rưỡi ngủ ghế bố là đủ để chê rồi.”
“Đấy là do tôi thiếu kinh nghiệm sống thôi.” Giang Khoát nói.
“Nói chưa đủ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Phải là kinh nghiệm sống thì thiếu nhưng tiền thì lại đủ.”
Giang Khoát phì cười.
Cửa thang máy phía sau mở ra, một bác gái bước ra.
Giang Khoát kéo vali chuẩn bị đi vào thì bác gái cản cậu lại, nhìn hai người một lượt từ trên xuống dưới: “Hai cậu lầu mấy?”
Giang Khoát không đáp, chỉ nhìn bà ta.
“Dì à, bọn cháu lầu 10.” Đoàn Phi Phàm khẽ chọc vào lưng Giang Khoát một cái, cậu biết kiểu thái độ cản người lại hỏi chuyện rất không lịch sự này sẽ khiến Giang Khoát khó chịu.
“Lầu 10?” Bác gái vẫn ngờ vực nhìn hai người chằm chằm, “Căn hộ nào? Lầu 10 tôi biết hết, mà chưa thấy hai cậu bao giờ.”
“Tôi cũng chưa thấy bác bao giờ.” Giang Khoát gạt tay bà ta ra, bước vào trong thang máy.
“Căn số 2 dì ạ.” Đoàn Phi Phàm cũng bước vào thang máy.
Bác gái kia cũng lại bước vào thang máy, Giang Khoát quay sang ngạc nhiên nhìn bà ta: “Làm gì vậy?”
“Căn số 2 nuôi chó, ngày nào cũng dẫn chó vào thang máy!” Bác gái trợn mắt nhìn hai người, “Cậu ta về nhà rồi, giờ không có ai ở nhà cả.”
“Bọn cháu là bạn của Hồ Chấn Vũ.” Đoàn Phi Phàm nói, vốn dĩ cậu muốn giữ hòa khí một chút, không muốn vừa tới đã làm mất lòng hàng xóm, nhưng thái độ tệ hại của bác gái này đối với Bôn Bôn làm cậu rất khó chịu.
Sau khi nghe thấy cái tên Hồ Chấn Vũ, vẻ mặt bà ta dịu đi, nhưng chỉ dịu đi đúng một giây: “Vậy là hai cậu đến ở?”
Đoàn Phi Phàm không trả lời câu hỏi của bà ta: “Dì à, cháu sắp bấm số tầng đây, dì định ra hay định lên lầu?”
“Ôi chao đúng là phiền toái,” Bà ta đột nhiên cau mày, “Chẳng phải chỉ có một mình cậu ta ở sao, chốc lại thêm một người, chốc lại thêm một người, mà lại toàn thanh niên, chẳng phải sẽ ồn ào lắm sao, mấy cậu ấy, phòng ban đầu ai thuê thì người đó ở thôi chứ!”
Đoàn Phi Phàm bấm nút lầu 10.
Thang máy chuyển động, bà ta hét lên một tiếng, vội chạy tới bấm nút mở cửa. Nhưng cửa thang máy không mở.
“Ơ hay! Mấy cậu bị bệnh gì thế hả?” Bà ta rất tức giận, “Làm trò gì thế hả?”
“Lên lầu.” Giang Khoát nói.
“Cậu…” Bà ta chỉ Giang Khoát.
Đoàn Phi Phàm gạt cái tay đang chỉ của bà ta ra: “Dì à, hay là có chuyện gì thì dì cứ đi nói luôn với chủ nhà đó đi, được không? Nói với bọn cháu làm gì, căn hộ này hai phòng ngủ bình thường, chủ nhà cũng không nói là ở một người hay hai người, có ở cả một gia đình cũng không phải việc của dì, dì hiểu không?”
Bà ta trợn mắt nhìn cậu.
“Có trợn mắt nhìn cháu cũng vô ích thôi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hay là dì thử đi trợn mắt với chủ nhà xem.”
Thang tới lầu 10, lúc hai người đã ra khỏi thang máy, bác gái kia đứng trong thang máy chỉ hai người: “Bắt nạt người khác phải không? Được lắm, đợi chút nữa tôi báo cảnh sát luôn.”
“Đúng đó, hãy dùng đến vũ khí pháp luật,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Xem có hạ được bọn cháu không nhé.”
Cửa thang máy đóng lại, tiếng bà ta từ từ biến mất khi thang đi xuống.
“Trời đất ơi,” Giang Khoát nói, “Hàng xóm kiểu gì thế này, lúc đầu cậu hòa nhã con mẹ nó như thế làm gì.”
“Chẳng phải cậu sẽ ở đây mấy hôm sao,” Đoàn Phi Phàm lấy chìa khóa ra, “Vừa tới mà đã cãi nhau với người khác thì không nên, kiểu mấy lão bà bà này bình thường thì chẳng sao, chứ đã có mâu thuẫn một cái rồi là có thể soi mói cậu cả ngày, vậy cũng đủ phiền.”
“Thế sao cậu cũng không thiện lành cho tới cùng đi,” Giang Khoát nghĩ một chút rồi cười, “Cậu còn chọc giận bà ta nữa.”
“Tiên lễ hậu binh mà,” Đoàn Phi Phàm mở cửa, “Bà ta nói xấu Bôn Bôn trước, vậy là không được, Bôn Bôn không vào thang máy, Đại Pháo phải dẫn nó xuống mười tầng lầu sao?”
“Vừa rồi tôi còn hơi lo bà ta sẽ xông ra xé xác cậu đó.” Giang Khoát bước vào căn hộ.
“Sợ quái gì, tôi nói cho cậu biết,” Đoàn Phi Phàm mở cửa sổ phòng khách, “Tôi đã từng đánh nhau với bà già ở chợ đấy nhé.”
“Bao giờ thế?” Giang Khoát quay lại, nhìn cậu vẻ kinh ngạc.
“Hồi lớp Năm.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Đoàn anh tuấn, cậu đúng là trâu bò thật.” Giang Khoát để vali vào bên tường, bắt đầu đi loanh quanh căn hộ.
Căn hộ này của Đại Pháo khá được, ánh sáng ổn, tầm nhìn phía ban công không tệ, không bị gì cản trở.
Giang Khoát đi từ phòng khách vào phòng ngủ, rồi lại rẽ sang phòng ngủ bỏ trống kia, bên trong có để một cái chuồng chó nhỏ bằng gỗ, trước đây vẫn biết Bôn Bôn ở đây được đối xử rất tốt, vậy mà hóa ra còn được ở phòng riêng.
“Hài lòng không?” Đoàn Phi Phàm đứng dựa bên cửa.
“Không hài lòng thì cậu có đổi được cho tôi không?” Giang Khoát nói.
“Không hài lòng thì chỉ có thể ở tầng ba Ngưu Tam Đao thôi.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát bật cười: “Vậy thì không hài lòng.”
“Được, vậy tối nay cậu qua ở chỗ tôi đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Trước khi ngủ đánh nhau một trận, ai thắng được ngủ trên giường.”
Giang Khoát nhớ tới cái giường đơn đặt trong căn phòng kia của Đoàn Phi Phàm.
Có điều cố nằm hai người thì cũng không phải là không ngủ nổi, chen chúc một chút là ngủ được thôi…
Tuy hai người chưa từng tính tới việc thực hiện kế hoạch này, nhưng cậu vẫn không thể không tưởng tượng ra cảnh đó.
“Nghĩ gì vậy?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
Giang Khoát không nói gì, cậu hắng giọng, lách người đi qua chỗ Đoàn Phi Phàm, trở ra phòng khách.
“Thay vỏ ga chưa?” Cậu đột nhiên nghĩ ra, “Mình tôi chắc làm không nổi đâu.”
“Ga giường cậu ở ký túc thì ai thay?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Lúc mới tới là Đại Pháo, sau đó trời lạnh, lúc tôi thay, Đường Lực sẽ giúp tôi…” Giang Khoát bước vào phòng ngủ chính, nhìn thấy chăn gối xếp gọn gàng trên giường, cậu đưa tay sờ sờ, chắc là mới thay.
“Lúc đi, Đại Pháo đã giặt hết vỏ ga rồi, chăn thì phơi xong rồi mới cất vào tủ, tôi cứ thế lấy ra một bộ là xong,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đại Pháo chăm sóc nhà cửa khá tốt, không mù tịt như cậu nhỉ?”
“Nó toàn ở nội trú, muốn mù tịt cũng không được.” Giang Khoát cởi áo khoác, ngã người xuống giường.
Nệm giường khá dày, lại rất êm, nằm xuống cảm giác như thả người lên một miếng thạch, Giang Khoát thoải mái vươn vai duỗi lưng, rồi quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm: “Tiểu Đoàn.”
“Hử?” Đoàn Phi Phàm nghiêng đầu.
“Lại đây,” Giang Khoát đập đập xuống nệm bên cạnh mình, “Vỗ về một chút.”
Đoàn Phi Phàm cười bước tới: “Biết dùng cả từ này nữa cơ đấy.”
“Nho nhã ha,” Giang Khoát nói, “Mau lên!”
Đoàn Phi Phàm cũng thả người xuống giường, nằm sấp bên cạnh Giang Khoát, nghiêng đầu qua nhìn cậu: “Như thế này hả?”
“Ừ.” Giang Khoát cười, đưa tay sờ mặt Đoàn Phi Phàm, “Đẹp trai thật đó.”
“Hẳn rồi, nick của tụi nó là thể hiện mong ước,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nick của tôi là thể hiện thực tế.”
Giang Khoát cười hê hê hê suốt một lúc lâu.
Cười xong, cậu không nói gì nữa, chỉ chăm chú nhìn Đoàn Phi Phàm, ngón tay lướt nhẹ trên mặt Đoàn Phi Phàm, men theo đường nét xương mày, sống mũi, rồi tới môi.
Đoàn Phi Phàm cũng không nói gì, miệng mỉm cười mãi không thôi.
“Nhột không?” Giang Khoát hỏi.
“Không sao,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nếu cậu định đột nhiên xông vào tôi thì nhớ điều chỉnh phương hướng một chút, miệng tôi vừa mới lành đó.”
“Cái ông chú cậu.” Giang Khoát nói. Không đợi Đoàn Phi Phàm nói thêm, cậu đột nhiên chống tay xuống giường, mượn sức nảy của nệm giường mà nhảy dậy, quỳ xuống giường, túm tay Đoàn Phi Phàm kéo ra đằng sau.
“A…” Đoàn Phi Phàm hét lên, sẵn đà kéo của Giang Khoát mà lật người lại, “Được, không đụng mỏ thì bỏ tay ra…”
Giang Khoát nhoài lên người Đoàn Phi Phàm.
Lần này cậu rất cẩn thận, tay chống giường, phủ phục trên người Đoàn Phi Phàm xong mới nhắm chuẩn miệng Đoàn Phi Phàm mà hôn tới.
Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không mà Giang Khoát luôn cảm thấy Đoàn Phi Phàm thật ngọt, giống như hương vị ngọt ngào của kẹo lạc.
Tay Đoàn Phi Phàm luồn vào trong áo cậu, dừng lại trên eo cậu.
“Sao?” Chóp mũi Giang Khoát dán vào bên tai Đoàn Phi Phàm.
Đoàn Phi Phàm nghiêng đầu qua, hơi thở quét qua tai cậu, mang theo luồng điện lập tức kết nối với nhiệt độ ở eo.
Giang Khoát bóp xiết lấy eo Đoàn Phi Phàm, cảm giác bên tai không còn nghe thấy gì khác ngoài tiếng thở và tiếng tim đập của chính mình.
…..
Điện thoại của Đoàn Phi Phàm để trên bàn ngoài phòng khách, lúc này đã kêu tới lần thứ hai.
Giang Khoát không nhớ lần đầu nó kêu là lúc nào, chỉ biết là đã kêu một lần rồi.
Cậu nhắm mắt lại: “Không nghe máy hả?”
“Phải nghe chứ,” Ngón tay Đoàn Phi Phàm nhẹ nhàng vuốt qua vuốt lại trên lông mi cậu, “Chắc là thím tôi, có lẽ canh xương bò nấu xong rồi…”
“Vậy cậu nghe đi.” Giang Khoát nói.
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm cuối cùng cũng dừng hoạt động vuốt lông mi cậu, thở dài, đờ ra khoảng hai giây như thể hạ quyết tâm, sau đó nhảy dậy khỏi giường.
“Đoàn Lăng sắp tới rồi,” Thín cậu nói trong điện thoại, “Hai đứa tới nơi chưa? Cất hành lý xong thì về ngay nhé.”
“Dạ, vừa mới tới nơi,” Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn về phía phòng ngủ, Giang Khoát cũng đã xuống giường, “Lát nữa chuẩn bị xong bọn cháu về ngay.”
“Được, lúc nào về thì thím mới nấu mì,” Thím nói, “Không thì trương hết mất.”
Giang Khoát đi ra, Đoàn Phi Phàm cúp máy, nhìn cậu: “Bảo bọn mình cất đồ xong thì qua luôn.”
“Tôi tắm một cái.” Giang Khoát ghé lại gần hôn lên mặt cậu một cái.
“Ừm.” Đoàn Phi Phàm đáp.
Giang Khoát vào phòng tắm rồi, Đoàn Phi Phàm liền vào phòng ngủ, dọn dẹp lại giường, kéo phẳng lại ga, xếp gọn lại chăn.
Sau khi đưa cái giường trở lại trạng thái ban đầu, cậu chống thành giường đứng sững hồi lâu, trong đầu cứ kêu ong ong, như thể bị ù tai, hưng phấn mà hỗn loạn.
Giang Khoát tắm xong đi ra, Đoàn Phi Phàm cũng đi tắm, lúc đó mới coi như thoát ra được trạng thái vừa rồi.
“Đi nhé?” Giang Khoát hỏi.
“Đi.” Đoàn Phi Phàm ôm mặt xoa xoa.
“Tôi có mang chai rượu của bố đến biếu chú thím,” Giang Khoát xách từ trong vali ra một cái túi, lấy từ bên trong ra một chai rượu mà bao bì đã ngả màu, “Rượu lâu năm cất dưới hầm, bố tôi bảo được lắm.”
“Quà thế này có phải hơi lớn quá không?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Bố tôi có cả đống,” Giang Khoát nói, “Toàn ngắm chứ không uống, không biếu thì giữ lại làm bảo vật gia truyền hả?”
“Chú thím tôi chắc sẽ hoảng đó.” Đoàn Phi Phàm nói, “Muốn tặng quà đáp lễ cũng không biết phải đáp lễ thế nào.”
“Đây là quà đáp lễ của tôi mà.” Giang Khoát nói.
“Bò nấu tương, đáp lễ bằng rượu đắt tiền?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Đúng thế.” Giang Khoát nói, “Sếp Giang cực kỳ thích món bò nấu tương đó.”
Đoàn Phi Phàm im lặng một lúc, cậu không biết phải làm thế nào. Rượu này mà đem về chắc chắc chú thím sẽ phát hoảng, chú vốn là người hay uống rượu, chỉ cần nhìn là biết rượu này không rẻ, có tiền cũng chẳng có chỗ nào mà mua.
Nhưng nếu như không nhận…
“Có lẽ là… không phù hợp chăng?” Giang Khoát nghĩ ngợi rồi nói.
“Hay là thế này đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Rượu này cậu cứ đưa lại cho tôi đi.”
“Không biết ngượng hả,” Giang Khoát nhìn cậu, cười nói, “Biếu chú thím thì không phù hợp, đưa cậu thì phù hợp sao?”
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Rượu cứ để đây, sau này có dịp thì lại lấy, lát nữa cậu ra cửa hàng ngoài kia mua hai chai rượu bình thường cầm tới là được.”
Giang Khoát ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng được, vậy đây là sính lễ hỏi cưới cậu nhé.”
[HẾT CHƯƠNG 72]
- -----oOo------