Tam Phục

Chương 8

Mặc dù đã hạ sốt, nhưng dù sao não cũng vừa bị nhiệt độ cao tấn công gọng kìm cả trong lẫn ngoài, Giang Khoát cố ý không gọi taxi, mà bảo Đại Pháo giúp cậu quét mã một chiếc xe đạp điện dùng chung rồi chạy về, muốn hóng gió cho tỉnh táo một chút.

Nhưng lúc về đến hành lang ký túc, cậu vẫn thấy xây xẩm, cảm giác như mình như một cục bông gòn ngâm nước.

Giờ này hôm nay, chẳng mấy khi mới thấy hành lang không có người, không biết có phải là do kiểm tra phòng không.

Lúc Đại Pháo khuyên cậu mau chóng về ký túc, cậu không muốn về tí nào. Cái người hôm báo danh vẫn còn vào ký túc thay cậu diễu võ giương oai, đột nhiên lại hiền lành điềm đạm khuyên nhủ chân thành như vậy, làm cậu vô cùng muốn nổi loạn.

Giang Khoát chưa bao giờ ở ký túc trường, không biết kiểm tra phòng là quy trình gì, chỉ là thấy Đường Lực lo lắng thì có thể thấy được mức độ quan trọng của việc kiểm tra phòng, vậy nên cuối cùng cậu vẫn quay về, giữ thể diện cho Đường Lực. Dù sao thì đây cũng là lần kiểm tra đầu tiên, Đường Lực lại còn là trưởng phòng ký túc, mặc dù cậu cũng hoàn toàn không biết chức trưởng phòng đó được phân khi nào.  

Cửa phòng có vài người đang mắc kẹt ở đó.

Ban đầu Giang Khoát cảm thấy không biết có phải do bị sốt mờ cả mắt không mà nhìn không rõ, nhưng đi lại gần thì phát hiện ra không nhìn nhầm. Mấy người kia đang đứng chắn ngay khung cửa, một người đằng trước, hai người đằng sau.

Trong lúc Giang Khoát bước thêm mười mấy bước về phía cửa, bọn họ vẫn giữ nguyên đội hình tam giác đứng dính chặt ở vị trí ngay ngưỡng cửa đó, không vào cũng không ra.

“Tránh ra chút.” Cậu vỗ nhẹ vào tay người đứng ở mé ngoài hàng sau.

Nhóm ba người trên ngưỡng cửa đồng loạt quay đầu lại nhìn cậu.

Giang Khoát cũng nhìn lại bọn họ, xem ra là đội kiểm tra phòng?

Nhưng vẫn không có ai tránh ra cả.

Mà cũng chẳng ai nói gì.

Chỉ nhìn cậu với vẻ mặt nghiêm túc kia.

Làm gì vậy?

Giang Khoát chẳng buồn nghĩ ngợi xem đây là đang làm gì hay có vấn đề gì. Đây là phòng cậu, cậu không gạt người kia qua một bên rồi cứ thế bước vào luôn, như thế cũng đã là suy xét khá chu đáo rồi.

Vậy nên cậu nghiêng người, dùng vai đẩy người đang cản đường mình qua một bên rồi bước vào phòng.

Ba người bạn cùng phòng đang đứng bên bàn học của từng người, xem ra trước khi cậu bước vào phòng, sáu người này đang tiến hành một kiểu giao tiếp bằng mắt nào đó.

Thấy cậu đã về, Đường Lực rõ ràng là nhẹ nhõm hẳn, cậu ta nói khẽ: “Tôi giúp cậu gấp chỗ quần áo trên giường rồi, sợ cậu về không kịp thu dọn.”

Giang Khoát cực kỳ ghét người khác động vào đồ của mình, theo phản xạ có điều kiện, cậu cau mày lại, nhưng rồi lại rất nhanh chóng giãn mày ra, và cũng khẽ nói một câu: “Cảm ơn.”

“Trưởng phòng nói qua cho cậu ấy chút đi.” Người đứng ở cửa lúc này mới bước vào.

“Giang Khoát,” Đường Lực chỉ mấy người kia, “Đây là các học trưởng tới kiểm tra phòng. Giai đoạn tập quân sự sẽ kiểm tra phòng hàng ngày, yêu cầu mọi người đều phải ngủ ở ký túc, không phải trường hợp đặc biệt thì không được ra ngoài, phải giữ vệ sinh ký túc, vật dụng sắp xếp gọn gàng…”

Giang Khoát đưa mắt nhìn địa bàn của mình, chỉ có vài ba bộ quần áo với chút đồ lặt vặt, muốn không gọn gàng cũng khó.

“Quần áo không được treo ở đây.” Kiểm phòng số 1 chỉ cái móc ở cửa.

Cả phòng đều im lặng, Giang Khoát ngồi xuống cái ghế bên cạnh bàn học của Lý Tử Nhuệ.

“Giang Khoát.” Lý Tử Nhuệ hạ giọng gọi cậu, tay còn đưa ra sau khẽ vẫy vẫy.

“Hử?” Giang Khoát nhìn cậu ta.

“Quần áo của ai đây?” Số 1 hỏi, “Không được treo ở đây!”

Lúc này, Giang Khoát mới hiểu ra họ đang nói tới bộ quần áo tập quân sự của cậu đang treo ở đó, cậu thấy hơi khó hiểu: “Tại sao?”

“Không tại sao gì cả, phải giữ cho gọn gàng.” Số 2 nói, “Quần áo gấp gọn cất đi.”

“Treo ở đó chính là để cho gọn gàng mà,” Giang Khoát nói, “Nếu không để cho gọn gàng thì tôi đã vất luôn xuống đất rồi.”

“Ghi lại.” Số 1 nói.

Số 3 lập tức cúi đầu viết vào cuổn sổ trên tay.

“Lấy xuống ngay đây lấy xuống ngay đây,” Đường Lực vội đi tới lấy bộ đồ xuống, “Tụi em không biết là không được treo đồ ở đây.”

“Vậy cái móc đó có thể treo được cái gì?” Giang Khoát nhận bộ đồ Đường Lực đưa cho mình, tiện tay để lên bàn. Số 1, 2, 3 đều không nói gì.

Giang Khoát đứng dậy, cầm cái túi đang đặt trên bàn mình tới treo lên cái móc, sau đó nhìn mấy người kia: “Cái này?”

Rồi không đợi cho họ nói, Giang Khoát lại lôi từ trong túi ra một cục sạc, treo lên cái móc: “Hay là cái này?”

“Lấy xuống!” Số 3 gằn giọng.

“Cậu có ý kiến gì sao?” Số 1 hỏi.

“Tôi không có ý kiến,” Giang Khoát nói, “Tôi chỉ thắc mắc, và chỉ có một thắc mắc thôi, đó là rút cuộc ở đây có thể treo được cái gì?”

Cậu có thể khẳng định số 1, 2, 3 đều biết đáp án chính xác. Bởi vì đáp án chính xác chính là treo mấy thứ quần áo mũ mão, bởi vì đây là món đồ mà nhà nào cũng có, tên của nó chính là cái móc treo quần áo.

Nhưng mọi người trong phòng không có ai nói gì, tất cả rơi vào một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đầy lúng túng và hơn hết là căng như dây đàn.

“Đây là giường của ai?” Số 2 gõ gõ lên giường, đột ngột kết thúc chủ đề khó chịu vừa rồi.

Nhưng thuận tay gõ một cái, lại lập tức mở ra sự khó chịu thứ hai.

Có lẽ mọi người đều không ngờ tới, Giang Khoát lần này không tránh được rồi.

“Của tôi.” Giang Khoát quay lại, đứng trước cái móc đã bị cậu treo đầy các thứ.

Số 2 mặt đầy khó chịu đưa tay chỉ: “Quần áo để trong tủ.”

Lần này Giang Khoát không hỏi tại sao, dù gì cũng chẳng có đáp án, mà đáp án của cậu thì chắc chắn là không được. Cậu mở cánh cửa tủ của mình ra cho họ xem: “Trong tủ hết chỗ rồi.”

“Việc này cậu tự giải quyết, nói với tôi tác dụng gì? Tôi không quan tâm mấy chuyện đó của cậu!” Số 1 nói, “Quần áo không được chất đống trên giường!”

“Chỗ đó được gấp gọn rồi.” Giang Khoát nhìn chỗ quần áo, Đường Lực là người kỹ càng, quần áo gấp hết sức phẳng phiu, cái nào cái nấy đều tăm tắp.

“Quần áo phơi lộn xộn ngoài ban công sao không thu vào?” Số 1 không nghe cậu nói, “Nhìn đẹp quá nhỉ?”

Đường Lực và Mã Tiếu vội chạy ra ban công, thu quần áo đang phơi vào, cái quần Mã Tiếu cầm xem ra vẫn còn ẩm.  

“Đồ vệ sinh cá nhân không được mỗi nơi một cái, tất cả phải cất gọn gàng!” Số 2 đi tới nhà tắm thì quay lại, “Giai đoạn tập quân sự, cũng chẳng theo kiểu quân sự yêu cầu các cậu xếp chăn gối vuông như cục gạch, chỉ cất đồ đạc gọn gàng thôi mà khó đến vậy sao?”

Ba người cùng phòng lại vội vã đi thu dọn đồ vệ sinh cá nhân. Theo như Giang Khoát thấy, mấy món đồ đó rõ ràng đã được thu dọn gọn gàng rồi, lúc này bọn họ chỉ nhấc lên rồi lại đặt xuống chỗ cũ mà thôi.

Số 3 đang viết soàn soạt vào cuốn sổ.

Giang Khoát đứng bất động, đầu cậu bắt đầu căng lên đau nhói, cả cổ lẫn vai cũng nhức nhối.

Di chứng của cơn sốt đang từ từ xuất hiện.

Vào lúc mà cậu cứ tưởng xoay tour xong một vòng ban công toilet là sẽ kết thúc thì số 1 bước lên cầu thang bên cạnh giường Giang Khoát.

Sau đó, người này bước lên hai bậc, đưa tay cầm chỗ quần áo mà Đường Lực đã xếp gọn giúp cậu rồi đi xuống cầu thang.

Giang Khoát lập tức nổi giận. Cái cầu thang này là để đi lên giường ngủ, mọi người thường ngày đều bỏ giày rồi mới được bước lên. Lúc này, số 1 đã in luôn hai vết màu xám trắng lên đó.

Đã thế lại còn cầm thẳng tay vào quần áo của cậu.

“Cậu bạn học này,” Số 1 cầm quần áo huơ huơ về phía cậu, “Không phải bọn tôi cố tình nhắm vào cậu đâu, mà là phần lớn vấn đề trong phòng các cậu đều là từ cậu mà ra. Hy vọng cậu hợp tác, đừng để anh hưởng đến cả phòng.”

Giang Khoát im lặng hai giây, rồi giật lấy chỗ quần áo trên tay số 1, cúi người lau bậc cầu thang bị số 1 làm bẩn, sau đó ném chỗ quần áo đó vào thùng rác bên cạnh.

“Cậu có ý gì hả?” Cơn giận của mọi người đã dồn lên tới đỉnh đầu, hành động này của Giang Khoát làm số 2 bùng nổ trước tiên, người đó đột nhiên cao giọng quát to.

Giang Khoát nhắm mắt lại, cậu suýt nữa lại giật mình nhảy dựng lên.  

“Chỗ đó có phải cái ghế đâu,” Lý Tử Nhuệ sắc mặt cũng không ra sao nhưng vẫn nhanh chóng xoa dịu tình hình, cậu ta đi tới định lấy quần áo từ trong thùng rác ra, “Cậu nhìn kỹ rồi hẵng để chứ.”

Giang Khoát đưa chân ngoắc cái thùng rác kéo lại, một chân dẫm lên miệng thùng: “Tôi không có ý gì cả, chỉ là vất rác thôi, thùng rác thì vất rác được đúng không, học trưởng?”

“Giang Khoát!” Lý Tử Nhuệ hạ giọng gọi cậu, mặt cậu ta tuy đầy vẻ khó chịu, nhưng đây là vẻ mặt đang chịu đựng theo kiểu “kiểm tra phòng chỉ cần cố nhịn là xong thôi”.

“Đừng có phách lối với bọn tôi,” Số 1 nói, “Đây là trường học, cậu ngông nghênh thế này ra vẻ cho ai xem hả?”

“Cho ba người xem chứ sao,” Giang Khoát nói, “Rõ thế còn gì.”

“Không có phép tắc gì hết, chỉ khua môi múa mép là giỏi,” Lông mày số 1 giật giật, “Kiểm tra phòng thì không ở phòng, đồ vất lung tung, nói năng khiêu khích, gây ra mâu thuẫn, cậu còn làm được gì nữa không hả?”

“Làm thế này.” Giang Khoát túm lấy cổ áo số 1.

*

Lư Hạo Ba vậy mà lại vào hội học sinh, việc này Đoàn Phi Phàm quả không ngờ tới. Con người này năm ngoái đã khiến cho Đổng Côn – một người trước giờ luôn hiền lành tốt tính – phải nói một câu “Người này mà vào được hội học sinh thì tao sẽ đập tan luôn văn phòng hội học sinh.”

Và Lư Hạo Ba lại có thể ôm bụng bay từ phòng 119 ra, điều này Đoàn Phi Phàm lại càng không ngờ tới.

“Ôi chà!” Cậu trở mình nhảy từ trên ghế bố xuống, chạy ra khỏi phòng, đá một cú vào cánh cửa phòng đối diện, “Ra xem trò vui.”

Cánh cửa lập tức mở ra, Đoàn Phi Phàm vừa đi vào trong hành lang vừa gõ hết một lượt các cửa phòng hai bên, rất nhanh, các cửa phòng phía sau lưng cậu đều bật mở, người người không ngừng kéo ra.

Hai người còn lại trong tổ kiểm phòng cũng từ phòng 119 đi ra, nhưng không phải đi riêng lẻ một mình, mà là ôm lấy một người khác nữa thành một cục mà đi ra. Thoạt nhìn không phân biệt được là đang đánh nhau hay chỉ đơn giản là ôm nhau.

“Đi vào hết đi!” Lư Hạo Ba nhỏm dậy nhìn thấy Đoàn Phi Phàm với một đám người đang đứng hóng chuyện, hắn ta liền hét lên, “Đoàn Phi Phàm cậu định làm gì hả?”

“Xem thôi,” Đoàn Phi Phàm đi tới bên cửa phòng 119, “Cần giúp không, học trưởng?”

Bốn người ôm nhau từ trong phòng ra cuối cùng cũng chật vật buông nhau ra, có hai người bên tổ kiểm phòng, hai người kia là cậu mập với Đường Lực phòng 119, Đường Lực thì là can đánh nhau, còn cậu mập thì hóa ra là đang đánh nhau.

Có điều động tác chiến thuật của cậu mập rõ ràng là không ổn, vậy mà lại có thể đá Lư Hạo Ba một phát bay ra ngoài? Với lại bây giờ Đoàn Phi Phàm mới nhìn thấy trên mặt Lư Hạo Ba có vết trầy.

Lúc Đoàn Phi Phàm vừa nhìn vào trong phòng thì một bóng người vung nắm đấm như gió bay tới, nhìn tư thế là biết đang nhắm thẳng vào tổ kiểm phòng.

Đoàn Phi Phàm liền nghiêng người đưa tay qua, cản ngang thắt lưng túm người kia lại.

Đang nhiều người nhìn vào thế này, không được đánh nữa, người anh em. Không thấy tổ kiểm phòng đều không còn ai nhúc nhích nữa kia à?

Người này cũng là bên phòng 119, chẳng thấy nói năng gì, mỗi lần Đoàn Phi Phàm mở cửa cho thoáng gió là lại thấy cậu ta đi vất rác, một ngày chắc vất tới tám trăm lần.

Mạnh dữ?

“Mã Tiếu! Mã Tiếu!” Đường Lực vội tới giữ người này lại, “Bình tĩnh đi!”

Mọi người dồn đến bên cửa phòng quá đông, Đoàn Phi Phàm lùi lại hai bước rồi dừng trước cửa sổ, cậu nhìn thấy người duy nhất còn ở lại trong phòng.

Giang Khoát đứng đó đối diện với cửa phòng, đang cử động cổ tay phải.

Có lẽ do bị sốt, mặt cậu ấy xanh nhợt, nhưng với kinh nghiệm bản thân và nhiều năm xem đánh nhau ở chợ, Đoàn Phi Phàm vẫn có thể xác định được ngay, Lư Hạo Ba là bị cậu ấy đá bay ra khỏi phòng.

Thực ra cũng rất dễ đoán, bốn tân sinh viên phòng 119, trừ Giang Khoát ra đều là người hiền lành, dám ra tay đánh học trưởng vào lần kiểm tra phòng đầu tiên, chỉ có thể là Giang Khoát cái đồ rùm beng kia.

Có điều Đoàn Phi Phàm vẫn thấy rất bất ngờ, nhìn trạng thái của Giang Khoát thì thấy, Lư Hạo Ba thậm chí còn chưa kịp động thủ thì đã bị đá bay ra ngoài.

Chậc.

“Giang Khoát,” Lư Hạo Ba chỉ Giang Khoát đang đứng trong phòng, “Mày sẽ phải gánh chịu hậu quả, mày đợi đấy.”

“Yên tâm, sau này mỗi lần kiểm phòng hàng ngày,” Giang Khoát nhìn hắn, “Tôi sẽ ở đây đợi anh, học trưởng ạ.”

“Làm gì thế hả? Về phòng đi! Muốn trừ điểm đến vậy thì tôi trừ luôn hết sạch điểm cho mấy cậu nhá, thế nào hả?” Lư Hạo Ba quay đầu hét về phía đám người đang đứng xem ở hành lang.  

Mọi người xì xào bàn tán và từ từ lui về trong phòng.

Đoàn Phi Phàm vẫn dựa bên cửa sổ phòng 119, bên trong Giang Khoát không biết đã nằm trên giường từ bao giờ.

“Mày còn ở đây làm gì hả?” Lư Hạo Ba nhìn cậu.

“Thế nào,” Đoàn Phi Phàm hỏi, “Chưa kiểm tra xong bên tôi hả?”

“Kiểm xong rồi.” Lư Hạo Ba nói.

“Kiểm xong rồi thì tôi ra ngoài qua đây chơi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Có chuyện gì thế?” Chú Triệu thình lình xuất hiện ở đầu hành lang, “Vừa rồi sao ồn ào như vậy?”

“Có con chuột!” Đoàn Phi Phàm quay lại kêu lên, “Đã đuổi đi rồi!”

“Đúng là chưa trải sự đời,” Chú Triệu lắc lắc đầu quay đi, “Có con chuột thôi mà ầm ĩ thế này…” 

“Đoàn Phi Phàm, tao hy vọng chúng ta có thể có một khởi đầu mới tốt đẹp,” Lư Hạo Ba nhìn cậu chằm chằm, “Xin mày đừng làm ảnh hưởng đến công việc của tao.”

“Được thôi học trưởng,” Đoàn Phi Phàm chỉ vào phòng 119, “Ở đây kiểm tra xong chưa?”

“Kiểm xong rồi.” Lư Hạo Ba nghiến răng.

Đoàn Phi Phàm bước vào trong phòng 119, trở tay đóng cửa đánh sầm một tiếng.

Mấy người trong phòng đều đang đứng thừ người, từ trong cửa sổ thấy Lư Hạo Ba đi rồi, Đường Lực mới ngồi xuống ghế: “Chuyện này phiền phức rồi.”

“Bọn tôi tiêu rồi phải không?” Lý Tử Nhuệ nhìn Đoàn Phi Phàm, “Anh hùng.”

“Hử?” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu ta, “Cậu gọi tôi là gì?”

“Anh hùng.” Lý Tử Nhuệ nói, “Tôi là Lý Tử Nhuệ, rất vui được biết cậu.”

Đoàn Phi Phàm cười: “Não cậu có phải thiếu dây không hả?”

“Thật lòng đấy, anh hùng,” Lý Tử Nhuệ hạ giọng, “Cậu biết rõ hơn bọn tôi, việc này có nghiêm trọng không?”

“Phạt tập thể,” Đoàn Phi Phàm nói, “Là tất cả cùng ra tay sao?”

“Đường Lực không có ra tay.” Lý Tử Nhuệ nói.

“Tôi có đánh,” Đường Lực cực kỳ kiên quyết, “Tất cả chúng tôi cùng đánh.”

“Đường Lực, cậu không cần phải…” Lý Tử Nhuệ xua xua tay.

“Não mấy cậu lấy ra làm quả cân rồi hả?” Giang Khoát đập một cái xuống ván giường, “Cậu ta là ai mà nói gì các cậu cũng tin?”

Đoàn Phi Phàm bật cười, dựa người vào khung cửa, bộ dạng trông rất vui vẻ.

“Không sao chứ?” Lý Tử Nhuệ hỏi.

“Không việc gì đâu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Bọn họ đây là kiểm tra lần đầu tiên, kiểm tra ngày đầu tiên, kiểm tra phòng đầu tiên, công việc cần phải tiến hành thật hoàn hảo. Cùng lắm là 119 không đạt thôi.”

“Sau này chúng ta không được kích động thế này,” Đường Lực nói, “Hôm nay nay đúng là kích động thật, không nên chút nào, nhất là Giang Khoát. Thái độ bọn họ đúng là không tốt cho lắm, nhưng mà…”

“Tôi không nhịn mấy trò này được,” Giang Khoát trở mình, “Sau này mỗi ngày kiểm tra, mẹ nó tôi lại phải đem các thứ treo trên móc áo dọn sạch, quần áo ẩm đang phơi trên sào cũng phải rút xuống, rồi lại phải trưng ra bộ mặt tươi cười chào học trưởng sao? Bố tôi còn chẳng dám yêu cầu tôi hợp tác đến thế này!”

Đường Lực thở dài.

“Hơi bị được.” Mã Tiếu đột nhiên nói.

“Hử?” Mấy người trong phòng đều nhìn cậu ta.

“Này!” Đường Lực thở dài đánh thượt, “Cái quần kia của cậu vẫn còn ẩm đó, đi phơi đi đã, không nó lại bốc mùi đấy.”

Đoàn Phi Phàm đến bên giường Giang Khoát, giơ tay gõ lên cạnh giường: “Này.”

Giang Khoát quay lại nhìn cậu.

“Chị Ninh bảo tôi đưa cậu ít thuốc.” Đoàn Phi Phàm nói, “Một lát tôi mang qua cho cậu nhé?”

“Để tôi qua lấy,” Giang Khoát nói, “Cảm ơn.”

Đoàn Phi Phàm xua xua tay, sau đó quay người đi ra khỏi phòng.

“Giang Khoát,” Lý Tử Nhuệ xách từ thùng rác ra mớ quần áo hồi nãy Giang Khoát ném vào, “Quần áo của cậu phải giặt lại thôi, dính bẩn rồi. Vừa rồi tôi quét phòng, thùng rác vẫn chưa đổ.”

“Để tôi đi đổ.” Giang Khoát ngồi dậy, đầu cậu rất khó chịu, trong phòng lại hơi ngột ngạt, cậu định ra ngoài đi dạo một vòng.

Cậu xuống khỏi giường, xỏ giày, cầm mớ quần áo Lý Tử Nhuệ đưa cho rồi lại ném vào thùng rác, sau đó cầm thùng rác đi ra.

“Giang Khoát!” Lý Tử Nhuệ đuổi theo, “Sao cậu lại đem theo quần áo làm gì? Quần áo mới còn chưa cắt mác đó!”

Giang Khoát không để ý đến cậu ta.

Lúc đi qua phòng 116, vừa đúng lúc tổ kiểm tra đi ra.

Ba người đồng loạt nhìn thùng rác trong tay Giang Khoát.

“Chào học trưởng,” Giang Khoát nói, “Tôi đi đổ rác.”

Lúc đổ rác, Giang Khoát cầm chỗ quần áo kia từ trong thùng rác ra, rồi lại xách vào trong phòng.

Với người cùng phòng không cần ra uy, không cần làm màu, hôm nay một trận thế này, mọi người trong phòng không có ai khoanh tay đứng nhìn, dù là ngăn cản hay là cùng đánh, mọi người đều tham gia.  

Giọng điệu của Lý Tử Nhuệ lúc nói “quần áo mới” khiến cậu cậu hơi xấu hổ.

Cầm quần áo đến tới cửa phòng 107, cậu gõ cửa.

“Vào đi.” Đoàn Phi Phàm hình như đang ăn gì đó.

Giang Khoát đẩy cửa vào, quả nhiên thấy trên tay Đoàn Phi Phàm là một tô malatang.

“Cậu là con yêu tinh malatang hả?” Cậu thực tình thấy chịu không nổi.

“Ăn không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Đã nói rồi, tôi không ăn!” Giang Khoát nói xong lại vội đuổi theo một câu, “Không phải cậu lại mua hai phần đấy chứ?”

“Không có,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi điên hay sao, cậu không ăn tôi còn mua làm gì.”

“Vậy cậu còn hỏi?” Giang Khoát nói.

“Không có gì để nói thì kiếm chuyện để nói, đây là bộ phận cấu thành rất quan trọng trong quan hệ con người với nhau,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nếu cậu muốn giản lược bớt, tôi cũng có thể phối hợp.”

“Được lắm, giản lược đi.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm đặt malatang xuống, lấy một túi giấy nhỏ trên bàn đưa cho cậu.

Giang Khoát nhận lấy, mở ra nhìn bên trong: “Lại còn có cả súng đo nhiệt độ sao?”

Đoàn Phi Phàm không nói gì.

“Thuốc là thuốc gì…” Giang Khoát nói nửa chừng thì dừng lại, “Cậu phải làm tới mức đó sao?”

“Đúng vậy, có một cái súng đo nhiệt, cậu đều thấy rồi sao còn hỏi?” Đoàn Phi Phàm nói, “Thuốc là thuốc gì trên hộp cũng đã ghi rõ, còn cần phải nói sao?”

Giang Khoát không nói nữa, chụp cái túi giấy rồi vòng tay làm lễ về phía Đoàn Phi Phàm.

Mớ quần áo trong tay cậu cũng vung lên theo, làm tung lên một đám bụi.

“Đậu.” Đoàn Phi Phàm nhanh chóng lùi lại, bưng theo bát malatang lùi về bên cửa sổ, “Cậu nhặt bộ quần áo này ở đâu ra vậy?”

“Lấy từ thùng rác ra đó,” Giang Khoát trong khoảnh khắc mang một vẻ khoái chí khó hiểu, “Học trưởng làm bẩn, tôi vốn định mang vất hết đi.”

“Thú vị đấy,” Đoàn Phi Phàm cười, “Lư Hạo Ba ra quân bất lợi rồi, ngay phòng đầu tiên đã đụng phải tay khó nhằn… Rồi sao lại đem quần áo về?”

“Quên đi, ngày mai đem tới khách sạn giặt là được.” Giang Khoát nói.

“… Quần áo của cậu mang tới khách sạn giặt?” Đoàn Phi Phàm nhìn cậu, malatang gắp lên đến miệng rồi còn quên cả đút vào.

“Ừm.” Giang Khoát đáp, rồi quay người chuẩn bị đi.

“Súng đo nhiệt là chị Ninh mượn bên phòng y tế, dùng xong trả chị ấy là được.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Ồ,” Giang Khoát nghĩ ngợi rồi cầm súng đo nhiệt kê lên đầu bấm “Bíp” một cái, “Tôi hạ sốt rồi, hay là cậu trả luôn…”

“Tự trả đi, cậu quen thói sai phái người khác quá đấy,” Đoàn Phi Phàm nói, “Rất dễ gọi đòn.”

“Tôi đã nói tại sao nằm ở đó tôi lại khó chịu như vậy chưa nhỉ?” Giang Khoát nhìn con số 38.2 trên súng đo nhiệt độ, “Lại sốt rồi sao?”

“Bao nhiêu?” Đoàn Phi Phàm hỏi, “Không ổn thì cậu uống luôn một viên giảm sốt Ibuprofen gì đó đi, trong túi có đó.”

“38.2,” Giang Khoát nhìn màn hình hiển thị, mãi đến khi con số biến mất, cậu mới ngẩng đầu nhìn Đoàn Phi Phàm, “Thỏa thuận chút đi.”

“Sốt thì phải đắp kín lại,” Đoàn Phi Phàm vội nói, “Cậu mới nằm máy lạnh đến phát bệnh, còn đòi sao?”

“Ai nằm máy lạnh mà có thể phát bệnh chứ?” Giang Khoát nói, “Tôi là do không hợp thủy thổ ở đây, bệnh này tôi nằm máy lạnh mới khỏi được.”

Đoàn Phi Phàm không nói gì.

Giang Khoát rút điện thoại ra: “Một ngàn rưỡi?”

————————————————————————————-
Bình Luận (0)
Comment