Tam Phục

Chương 85

“Lặn lội đường xa thế này!” Đại Pháo ôm Giang Khoát xong liền gọi mọi người vào trong sân, “Nào, vào phòng nghỉ ngơi!”

“Cậu ở đây thế nào?” Đoàn Phi Phàm hỏi rồi gật đầu ra hiệu với mấy người vừa từ trên xe xuống, mọi người theo Đại Pháo đi vào trong nhà.

“Khá ổn, ở thoải mái lắm,” Đại Pháo nói đoạn đưa mắt nhìn ra ngoài sân, “Ăn uống không phải lo, lại có người chăm sóc, chu đáo lắm…”

Mấy người ở chợ tản ra rải rác khắp sân với con đường bên ngoài, nhóm này vừa nhìn đã thấy có kinh nghiệm tích lũy của nhiều năm diễn tập.

Giang Khoát không tham gia các loại hình đánh lộn với tranh chấp bao giờ, cậu không biết trong tình huống thế này, người cầm đầu hai bên nên có thái độ thế nào thì sẽ có sức trấn áp hơn. Nhưng khi nhóm người ở chợ cứ lộn xộn rải rác mỗi nơi một người chẳng ra đội hình gì mà trấn giữ cái sân và con đường trước cổng, Giang Khoát vẫn có thể cảm nhận được thông điệp mà bọn họ muốn gửi đi đã đến đúng chỗ.

Đại Pháo đưa hai người cùng với Đại Mao, Ba Râu với một cậu chàng khác gọi là Cục Gạch bên thôn Thượng Gia vào trong phòng.

“Mày vẫn dọn dẹp gọn gàng đấy chứ nhỉ.” Giang Khoát nhìn quanh phòng.

“Dọn phòng là cách giải trí của tao đợt này,” Đại Pháo nói, “Thậm chí tao còn tự cắt móng chân nữa đấy.”

Ba Râu bật cười: “Tôi biết cái tên canh cậu, nhà nó nuôi gà.”

“Thằng nhát chết ấy mà, cậu mà muốn ra ngoài thật, nó cũng chẳng dám làm gì cậu.” Cục Gạch nói.

“Tôi có ra thì cũng chỉ ở trong cái thôn này, còn phải làm việc nữa,” Đại Pháo thở dài, “Tôi ra rồi thì cũng sang ở chỗ đằng kia, bọn họ mà kéo tới gây rối thì cũng hết cách.”

“Giờ phải làm sao?” Ba Râu hỏi Đoàn Phi Phàm.

Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát.

Sau bước này, phương hướng cụ thể thế nào, Đoàn Phi Phàm không biết, phải đợi chỉ thị của Giang Khoát.

“Hẹn gặp đi, bên thôn Đại Tân,” Giang Khoát nói, “Đại Mao có hẹn được không? Rồi lên trấn đặt một phòng ở nhà hàng.”

“Được, mà bọn họ đến hay không cũng khó nói.” Đại Mao nói.

“Bọn họ bảo Đại Pháo gọi người tới đấy thôi, giờ tới rồi đây, là tôi đó,” Giang Khoát nói, “Còn muốn gọi người cao hơn nữa thì không có đâu, không muốn kiếm tiền thì cứ đợi ở đó đi, muốn kiếm tiền thì tới.”

“Ừ, tôi biết phải nói sao rồi.” Đại Mao gật đầu.

“Không mời bên này sao?” Đại Pháo hỏi.

“Sau này sẽ mời,” Giang Khoát nói, “Mày đi kiếm người phụ trách bên thôn Thượng Gia chúng ta đi, đều là người mình nên trước tiên cứ từ từ, đợi thương lượng với bên kia xong rồi thì cùng đi uống một bữa.”

Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, lúc nhắc tới thôn Thượng Gia, cậu ấy dùng từ “người mình”, mặc dù lần này Thượng Gia không giúp Đại Pháo giải quyết vấn đề.

“Hiểu rồi.” Đại Pháo vỗ vai Giang Khoát.

“Tao xem bản đồ một chút,” Giang Khoát đi tới bên bàn, “Lát tao đi quanh một vòng.”

Đại Pháo trải bản đồ địa hình thôn lên bàn, trên bản đồ đầy những đường vạch và thông tin mà Đại Pháo đã viết vẽ lên trước đó, Đại Pháo chỉ vào một đoạn ở giữa: “Chỗ này là khu đất tranh chấp.”

“Sao tao cảm thấy đây giống như bản đồ mà bọn tao lên lớp phải vẽ ấy…” Giang Khoát nói.

“Ngài đang trốn học đấy ạ, thôi đừng ra vẻ học sinh ngoan nữa.” Đại Pháo nói.

“Chỗ này có đường chạy qua phải không?” Giang Khoát hỏi.

“Đúng vậy, cả ba đường đều đi qua được, đường này gần nhất.” Đại Pháo nói.

“Được, tao đi xem thử,” Giang Khoát cắn môi, “Đường dễ đi không?”

Đại Pháo nhìn cậu: “Khởi công rồi mới làm đường được.”

“Toàn là đường núi, đường đất,” Ba Râu ở sau lên tiếng, “Giờ tuyết tan rồi vẫn còn được, không khó đi.”

“Được.” Giang Khoát đáp.

Binh lính tự tản ra theo mấy con đường, trong sân với bên ngoài vẫn còn vài người dân chợ canh giữ, cũng không cần dặn dò gì, Ba Râu nói đi kiếm mấy cái ghế mang qua đánh bài.

Để tránh gây hiểu lầm, Đại Pháo không đi cùng Giang Khoát, mà trước tiên đi thẳng sang nói chuyện với người phụ trách trong thôn.

Cục Gạch cưỡi cái xe máy qua đưa cho Đoàn Phi Phàm để Đoàn Phi Phàm chở Giang Khoát đi “thị sát”.

“Có mấy chỗ đường xấu không đi được, nhưng nhìn chung đều ổn,” Cục Gạch nói, “Hay là tôi chở ông chủ trẻ đi?”

“Mấy anh cứ ở đây, có chuyện gì thì mấy anh đều quen thuộc vùng này, dễ xử lý,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi đưa cậu ấy đi một vòng thôi, cũng không đi xa lắm đâu.”

Đúng là không xa lắm, theo con đường mà Cục Gạch chỉ cho, Đoàn Phi Phàm lái xe máy chở Giang Khoát ra khỏi thôn, men theo đường núi sau thôn mà đi về phía khu đang đang tranh chấp.

Giang Khoát ngồi đằng sau, lúc ở trong thôn, tay cậu chỉ đặt ở cạnh eo Đoàn Phi Phàm, ra khỏi thôn một cái là lập tức vòng qua ôm lấy.

“Eo hơi bị được đó, Tiểu Đoàn.” Giang Khoát tựa cằm lên vai Đoàn Phi Phàm, cười nói.

“Chú ý chút đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Trên sườn núi, trong rừng cây, biết đâu lại có một người làng ở đâu đó nhìn thấy, rồi đến lúc cả làng đều biết ông chủ trẻ tuổi này là một tên lưu manh sàm sỡ.”

Giang Khoát cười không nói gì, tay lại thò vào trong áo Đoàn Phi Phàm vuốt ve bụng cậu: “Cũng thú vị ghê ha, đây là lần đầu tiên tôi ngồi sau xe máy đấy, Giang Liễu Liễu lúc rảnh cũng thích chạy xe máy, nhưng chưa bao giờ chở tôi cả.”

“Để dành cho tôi chở đó…” Đoàn Phi Phàm nói, “Đường phía trước xấu quá.”

“Cậu chạy cẩn thận chút…” Giang Khoát còn chưa nói xong, chiếc xe đã chạy vào con đường đất và lập tức loạng choạng vì hào rãnh liên tiếp do đủ loại bánh xe nghiến thành trên mặt đường, cằm Giang Khoát tựa trên vai Đoàn Phi Phàm nảy tưng tưng một tràng như đang gõ điện tín.

Giang Khoát bị nảy đến phì cười: “Đệt, đường gì thế này.”

“Đi sâu thêm vào trong thì đường kiểu này cũng chẳng còn, phải đi bộ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu đi tới đó xem cái gì vậy?”

“Cũng chẳng xem gì cả, tôi chỉ muốn xem thử thực địa khoảng cách thực tế giữa thôn Đại Tâm với dự án, xem mảnh đất này rút cuộc có địa hình như thế nào,” Giang Khoát nói, “Phía dự án thì chắc chắn không thể đưa tiền theo cách họ muốn được, mà cũng chẳng có nhiều tiền đến vậy. Muốn giải quyết phải xem thử tình trạng thực tế của bọn họ, nếu như có cách nào đó thì nhân tiện làm luôn, vậy là dễ rồi. Còn nếu như họ không chịu thì tôi cũng vẫn phải xem thử, nếu tình hình khó khăn hơn thì với địa thế đó phải làm sao.”   

“Sếp Giang chắc cũng sẽ đến xem thử.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Đây là tôi đang giúp Đại Pháo.” Giang Khoát nói.

“Nếu như cậu đi theo làm việc cùng sếp Giang,” Đoàn Phi Phàm nói, “Là làm những việc này hả?”

“Không phải,” Giang Khoát nói, “Ông ấy bảo tôi ra đứng gác trước cổng công ty.”

Đoàn Phi Phàm sửng sốt, sau đó cười không ngậm được miệng: “Cậu nghiêm túc thế này, ông ấy muốn cậu hiểu rõ từng chút từ căn bản lên hả?”

“Ông ấy muốn chọc tôi tức chết thôi.” Giang Khoát nói.

“Không phải là cậu làm ông ấy giận trước sao?” Đoàn Phi Phàm nói.

“Cậu đứng về bên nào thế hả?” Giang Khoát nói.

“Bên cậu.”Đoàn Phi Phàm thả tay lái ra, xoa xoa đùi Giang Khoát.

“Chạy xe cẩn thận!” Giang Khoát nói, “Đường thế này mà cậu còn muốn táy máy tay chân hả!”

Đoàn Phi Phàm cười, thu tay về.

*

Sau khi chạy thêm một đoạn, theo chỉ dẫn trên bản đồ, hai người chạy thẳng lên dốc là tới nơi.

Đoàn Phi Phàm cho xe chạy tới dưới gốc cây bên đường rồi dừng lại, hai người xuống xe, men theo đường mòn mà tiếp tục đi tới.

Chỗ này vẫn còn cách con thác bên trong một đoạn, coi như là tiền trạm của khu phong cảnh thác nước, trung tâm đón tiếp du khách. Con suối nhỏ chảy từ chỗ con thác ra tới đây đã biến thành một dòng sông nhỏ, chảy ngang qua núi. Từ đây là có thể bắt đầu hoạch định tuyến đường đi bộ, ngược theo dòng suối mà lên.

Khu đất tranh chấp kia nằm ở ngay đoạn sông chảy cắt qua sườn núi cuối cùng, là thượng du của thôn Đại Tân, hạ du của thôn Thượng Gia.

Trên đường đi có thấy mấy người dân làng, họ nhìn hai người một lượt thăm dò với vẻ hiếu kỳ.

Gặp người dân nào, Đoàn Phi Phàm cũng nói chuyện vài câu. Phần lớn là dân thôn Thượng Gia, cũng có vài người bên Đại Tân. Dân bên Đại Tân chủ yếu là chăn thả gia súc trên sườn đồi, ngoài sông cũng có mương họ đắp để nuôi cá.

Người thôn Thượng Gia có khá nhiều vườn cây ăn trái ở đây.

Đoàn Phi Phàm cùng Giang Khoát chầm chậm đi dọc theo bờ sông, vừa đi vừa xem xét, Giang Khoát chốc chốc lại dừng lại chụp mấy bức ảnh, sau đó lại thử đối chiếu với bản đồ địa hình chụp sẵn trong điện thoại.

Sau khi hai người đi được một lúc, bên kia sông xuất hiện mấy thanh niên, trông có vẻ là từ trong thôn ra đây chơi, trước đó hai người cũng đã gặp mấy người như vậy rồi.

Nhưng mấy người kia cứ giữ khoảng cách vừa phải mà đi theo hai người.

“Đây là người tới theo dõi chúng ta rồi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Bọn mình dọc đường toàn bị theo dõi mà,” Giang Khoát nói, “Trong thôn lúc nào cũng có người nhìn chúng ta.”

“Chỗ này hơi xa thành phố, tuy không phải là sâu trong núi, nhưng bình thường cũng ít người bên ngoài tới,” Đoàn Phi Phàm nói, “Có điều mấy người kia chắc chắn không phải dân làng bình thường.”

“Bên Đại Tân gọi tới đó,” Giang Khoát nói, “Đại Mao chắc đã liên lạc với bọn họ rồi, cậu cảm thấy anh ta có hẹn được không?”

“Hẹn được,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đây là tới xem thử người hẹn họ là người như thế nào.”

“Trông tôi cũng chẳng đáng tin cậy cho lắm,” Giang Khoát thở dài, “Cũng chẳng có một ông chủ được việc như Đại Pháo.”

“Cậu cứ vào vai ông chủ của Đại Pháo là được,” Đoàn Phi Phàm cười, “Thứ bọn họ muốn thấy chính một người có thể bàn chuyện về tiền.”

*

Đi vòng một lượt bên đây đã xong, lúc quay về, Giang Khoát nhận được điện của Đại Mao, thôn bên kia đồng ý hẹn ăn cơm. Khả năng giải quyết công việc của Đại Mao vẫn rất được, anh ta đã nhấn mạnh rằng đây là người đã nói là sẽ giữ lời, trưởng thôn mới chịu dẫn người qua.

“Khoảng nửa tiếng nữa là tới trấn,” Đại Mao nói, “Tôi gửi định vị cho cậu.”

“Tôi thì chắc một tiếng nữa tới.” Giang Khoát nói.

“Đến muộn để giữ vị thế hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Ừ,” Giang Khoát gật đầu, “Phải có thành ý, nhưng cũng phải giữ vị thế của mình, việc này không phải chúng ta cầu cạnh gì bọn họ. Bọn họ không để lùi lại đến tối, nghĩa là sốt ruột hơn chúng ta rồi.”

*

Đại Pháo cũng đưa mấy người ở chợ lên trấn, và đặt thêm hai bàn để chiêu đãi bọn họ ở ngay nhà hàng mà Đại Mao đã đặt phòng.

Nhà hàng tốt nhất ở trấn, ông chủ trẻ Giang Khoát sẽ nói chuyện với mọi người, giờ ông chủ đang ngồi sau xe máy Đoàn Phi Phàm qua đó, xe của Đại Pháo đưa Đại Mao đi đón người bên thôn Đại Tân, còn hai cái xe van chạy tới đây, Đại Pháo cho chở nhóm người trong chợ đi.

Giang Khoát quấn khăn che kín mặt, đội gió cả một đường lên trấn.

Lúc xuống xe, cả mặt Giang Khoát đã tê dại.

“Mất hết cả mặt mũi rồi.” Đoàn Phi Phàm cười, dựng xe vào chỗ.

“Ở đây phải lạnh hơn trong thành phố tới 5 độ.” Giang Khoát xoa xoa mặt, đi vào trong tiệm, mặt cậu mới từ có cảm giác trở lại.

Đại Pháo ở ngoài sảnh đợi bọn họ, đằng kia nhóm người ở chợ đã bắt đầu ăn uống, rất ồn ào huyên náo.

“Việc trong thôn bọn họ chủ yếu do trưởng thôn quyết định,” Đại Mao nói, “Trưởng thôn là người rất có uy tín trong thôn, ông ấy gật đầu một cái là chắc kèo rồi.”

“Được.” Giang Khoát đáp.

Đại Mao đưa hai người vào phòng bao ở phía trong cùng lầu hai.

Trong phòng, người đã ngồi thành một vòng, trên bàn ghế bên cạnh để đầy thuốc lá, rượu với những thứ quà nhìn không biết là gì, chắc là đồ do Đại Pháo chuẩn bị.

Người ngồi ở chính giữa bàn, nhìn một cái là biết đó là trưởng thôn, trông rất ra dáng trưởng thôn, bên cạnh là ba người mà trưởng thôn dẫn theo. Lực lượng bên này cũng tương đương, Đại Pháo, Đại Mao, Giang Khoát, Đoàn Phi Phàm, còn có thêm người trung gian của thôn Đại Tân là Ba Râu.

“Tới rồi đây,” Đại Pháo đứng dậy, “Nào, giới thiệu với mọi người một chút, đây là người ở công ty chúng tôi đích thân qua đây vì việc lần này, giám đốc Giang Khoát …”

Lúc Đại Pháo giới thiệu, trưởng thôn mặt không biểu cảm, mấy người bên cạnh thì gật đầu chào.

Giang Khoát cũng mặt không biểu cảm, kéo ghế ngồi xuống.

“Đây là trưởng thôn của thôn Đại Tân, đứng đầu cả thôn, người đáng tin cậy của phía Đại Tân, ông Lục Hưởng.” Đại Pháo sơ qua giới thiệu với Giang Khoát.

Đại Mao lo sắp đặt nhân viên phục vụ rót rượu, sau đó còn qua rót rượu cho trưởng thôn.

“Cậu Giang tuổi không lớn nhưng vị thế thì không nhỏ nhỉ.” Lục Hưởng nói.

“Thật ngại quá, chú Lục,” Giang Khoát nói, “Cũng muốn đi nhanh một chút, nhưng tôi đi xe máy tới, đường không dễ đi, nên hơi chậm.”

“Đúng vậy, đường ở mấy thôn chúng tôi đều không được dễ đi cho lắm.” Ba Râu nói.

“Thiết bị của sếp Hồ đã tới đủ rồi, chẳng phải công nhân lên một cái là sẽ làm đường trước sao?” Giang Khoát hỏi Đại Pháo.

“Đúng thế, con đường sau thôn, với cả con đường từ cổng làng ra đường cái, thêm con đường dẫn vào thác nước phía trong đều sẽ làm đầu tiên,” Đại Pháo nói, “Đường làm xong rồi mới có thể phát triển chứ.”

“Mấy cậu không cần vòng vo với tôi,” Lục Hưởng xua tay, giọng rất vang dội, “Mấy lời này không có tác dụng với tôi đâu, đường trong thôn Đại Tân chúng tôi không cần người khác phải làm, Thượng Gia có đường hay không cũng không liên quan đến chúng tôi.”

“Vậy không vòng vo nữa,” Giang Khoát chặn tay Đại Mao đang định rót rượu cho mình, “Chú Lục chịu đi thẳng vào vấn đề, còn gì tốt hơn chứ.”

“Các cậu vốn dĩ cũng đâu phải tới mời khách ăn cơm, vừa tới là đã chạy xem khắp nơi,” Lục Hưởng nói, “Vậy hôm nay cậu cũng lên núi xem rồi, chắc cũng nhìn ra, nguyên một vùng đất đó là người thôn Đại Tân chúng tôi xưa nay vẫn dùng.”

“Cũng không phải toàn bộ,” Giang Khoát nói, “Vườn cây ăn trái của thôn Thượng Gia cũng nhiều, cái này so với nuôi cá hay chăn thả gia súc mà nói thì đây mới đúng là thật là đất của thôn Thượng Gia.”

“Nhảm nhí,” Lục Hưởng nói, “Dù là chăn thả gia súc hay nuôi cá thì cũng chẳng khác gì vườn cây ăn trái, cậu xem ai dám động tới!”

“Bên Thượng Gia bán đất kiếm tiền, lại còn muốn dùng đất của chúng tôi để tận thu?” Người ngồi bên cạnh trưởng thôn cũng lên tiếng, vẻ rất hung hăng, “Tưởng bở nhỉ!”

“Chúng ta hẹn nhau ra đây không phải để cãi nhau,” Giang Khoát nói, “Mở đầu đã thế này thì tiếp theo định nói chuyện kiểu gì?”

“Nói chuyện gì chứ?” Lục Hưởng nói, “Dùng đất thì đưa tiền, không đưa tiền thì đừng nghĩ đến chuyện động vào đất, việc đơn giản như vậy mà còn phải nói chuyện gì nữa. Chúng tôi qua đây chính là để nói chuyện này, không nói chuyện này thì chúng tôi về luôn.”

Lục Hưởng nói xong liền đứng dậy. Đại Mao với Đại Pháo vội đứng dậy đi tới, lôi kéo giằng co, cố ấn ông ta ngồi xuống ghế trở lại.

“Chú,” Đoàn Phi Phàm cười, cầm ly rượu đi tới, “Không nói chuyện khác, trước tiên kính chú một ly, bây giờ chẳng mấy người thẳng thắn được như chú đâu, rõ ràng dứt khoát, bàn công chuyện với người như chú thực ra mới là thoải mái nhất đấy.”  

“Người thôn chúng tôi là thành thật vậy đó, có sao nói vậy,” Lục Hưởng đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm, cụng ly với cậu một cái, “Bọn tôi không có nói một đằng làm một nẻo như người thành phố các cậu.”

Ông đúng là mạnh miệng nhỉ, thỏa thuận xong xuôi rồi lật lọng, vậy mà còn dám nói.

“Vâng, có điều giám đốc Giang của chúng tôi,” Đoàn Phi Phàm uống một ngụm rượu rồi chỉ Giang Khoát, “Không như những người khác, chắc chú cũng nhìn ra, cậu ấy cũng giống như chú, không vòng vo, có gì là nói ra hết, là người mà sếp tổng tin tưởng nhất. Cậu ấy tới đây chính là để xử lý chuyện này một cách gọn gàng nhất.”

“Được,” Lục Hưởng nhìn Giang Khoát, “Tôi cũng muốn xem gọn gàng như thế nào.”

“Tôi vẫn còn ít tuổi, chưa nhiều kinh nghiệm,” Giang Khoát nói, “Cách nghĩ của tôi có chỗ nào còn thiếu sót, chú Lục cứ chỉ bảo.”

Đoàn Phi Phàm ngồi trở lại bên cạnh Giang Khoát, gắp một miếng thức ăn, đồ ăn của nhà hàng trên trấn kiểu hơi khác một chút, nhưng mùi vị cũng khá ngon.

Cả bàn chỉ có mình cậu là động đũa, nhưng Đoàn Phi Phàm vẫn xoay cho món đùi cừu trên bàn xoay tới trước mặt Lục Hưởng, rồi ra hiệu cho người ngồi bên cạnh trông có vẻ là đi theo Lục Hưởng: “Anh cắt một ít cho trưởng thôn Lư nếm thử xem.”

Người kia hơi sững người một thoáng rồi gật đầu, cắt một miếng đùi cừu để vào cái bát trước mặt Lục Hưởng.

“Chỉ bảo thì không dám, nhưng tôi nhất định có gì sẽ nói hết, tôi phải đấu tranh cho quyền lợi chính đáng của bà con cả thôn tôi.” Lục Hưởng nói.

Giang Khoát thấy lần này ông ta mở đầu rất khiêm tốn, giữ thế rất nhún nhường, nhưng ngay câu sau đã quay về thái độ lúc trước.

“Có hai phương án. Một là,” Giang Khoát nhìn Lục Hưởng, “Theo thỏa thuận trước đây với bên Thượng Gia, phát triển khu đất đó theo kế hoạch, làm đường qua đó, dẫn thẳng sang Đại Tân, làm hết cả đường bên trong, nối liền hai bên…”

“Như vậy không được!” Người bên cạnh Lục Hưởng hét lên cắt lời Giang Khoát, “Không được không được, muốn động vào đất của chúng tôi là không được rồi, lại còn muốn cho đường cắt ngang thôn chúng tôi nữa?”

“Tôi vẫn chưa nói xong,” Giang Khoát nhìn anh ta, “Không-Được-Cắt-Lời-Tôi. Tôi đang báo cáo phương hướng của tôi cho Lục trưởng thôn.”

Lục Hưởng hắng giọng, tuy mặt đầy vẻ “Không được,” nhưng ông ta vẫn giơ tay ra ý bảo người kia không được lên tiếng.

“Các trại gà trại cá hiện tại của Đại Tân đều sẽ không bị ảnh hưởng, các biệt thự sẽ phát triển các dự án thích hợp,” Giang Khoát nói, “Miễn là đạt chất lượng của các nguyên liệu mà nhà hàng của khu biệt thự cần dùng đến thì chúng tôi sẽ chọn mua sản phẩm của thôn, so với việc trong thôn chuyển hàng lẻ tẻ vào thành phố thì sẽ tiết kiệm được khá nhiều tiền và công sức, lượng hàng thu mua cũng nhiều hơn. Vườn cây ăn trái bên Thượng Gia đều sẽ có hình thức thu hái tại vườn, bên Đại Tân cũng có thể…”

Lục Hưởng giơ tay ra hiệu: “Phương án 2.”

Giang Khoát không để tâm việc bị ngắt lời, cậu chỉ khẽ mỉm cười: “Theo sự phân định của phía chú, một nửa đất bên phía Đại Tân chúng tôi bỏ luôn cũng không vấn đề, với cùng điều kiện, chỉ cần chúng tôi lên tiếng, phía Nam Ngạn sẽ đợi.”

Mấy người bên Lục Hưởng sửng sốt, nét mặt Lục Hưởng không có chuyển biến gì, nhưng ông ta cũng không lên tiếng.

“Tôi nói thế này đi, chúng tôi vẫn còn tiền để làm hàng rào đấy,” Giang Khoát nói, “Toàn bộ vùng đất bên trong khu quy hoạch hiện tại, chúng tôi đều có thể rào lại, tuyệt đối không động đến đất của Đại Tân.”

“Các người thử xem.” Một người phía bên kia cười nhạt.

“Phương án số 1 vốn dĩ được đưa ra để tránh xung đột, trên trấn không phải là chúng tôi không có quan hệ, chú biết mà, nhưng không cần thiết,” Giang Khoát nói, “Thượng Gia kiếm tiền, Đại Tân cũng cùng nhau kiếm tiền, nhưng phương án 2 thì không dễ chịu vậy đâu. Đừng ai hòng uy hiếp tôi, thôn Thượng Gia lại nằm ở thượng du của Đại Tân đấy.”

Lục Hưởng nhìn Giang Khoát hồi lâu rồi mới bật cười, cười một lúc thì quay sang người bên cạnh nói: “Nhìn thấy chưa, cậu chàng này hiểm hơn mấy người trước, nói với chúng ta mấy lời hiểm thật.”

“Kinh doanh thực ra chính là để kiếm tiền, kiếm được nhiều tiền hơn mà lại không phiền toái – đó mới là việc quan trọng,” Giang Khoát nói, “Nếu chú Lục thấy được, chúng ta sẽ bàn tiếp phương án 1 chứ? Tôi hy vọng chú có thể cho chút ý kiến.”

Lục Hưởng im lặng một lúc rồi vỗ bàn: “Được, để tôi xem thử cậu có thể diễn thuyết những gì nào.”

“Nếu như chú vẫn chưa chắc chắn thì có thể quay về bàn bạc với mọi người, chúng tôi cũng không hề cần phải có kết quả ngay bây giờ…” Giang Khoát nói đến đây thì lại bị ngắt lời.

“Tôi nói cho cậu biết, việc thôn Đại Tân, tôi là người quyết định.” Lục Hưởng chỉ Giang Khoát.

“Vậy chúng ta nói chuyện đi vào chi tiết cụ thể.” Giang Khoát nói.

Câu nói này coi như là mở đầu cho hiệp đấu giằng co sau đó.

Lục Hưởng không ngốc, mục đích của ông ta là đòi tiền, trước mắt lại thấy tiền sắp mất, đối phương thậm chí đã cứng rắn cho thấy nếu ông ta dám gây khó dễ thì họ cũng gây khó dễ lại. Điều này đã chệch khỏi mục tiêu của ông ta.

Có điều ngay cả khi không hề đồng ý lùi một bước, ông ta cũng muốn trước tiên cứ tranh luận xem, lùi một bước này thì sẽ thành ra thế nào.

Giang Khoát lúc nói chuyện luôn thẳng thắn và điềm tĩnh, thậm chí còn mang chút ngạo mạn và không nể nang gì, kiểu áp chế này khiến cho mấy người Lục Hưởng dẫn theo đều phải ngậm miệng. Còn Đại Pháo với Đại Mao phụ trách việc ở bên cạnh, dùng giọng xoa dịu mà phiên dịch lại, phối hợp khá ổn.

Đoàn Phi Phàm thì tương đối thoải mái, lúc nói chuyện được một nửa thì cậu đã tới ngồi bên cạnh Lục Hưởng, lúc hai bên tranh luận gần như cãi nhau, Lục Hưởng sẽ cụng vài ly với Đoàn Phi Phàm.

“Cậu không phải là người bên công ty họ.” Lục Hưởng nói.

“Cũng đúng ạ.” Đoàn Phi Phàm cười, “Có điều cháu phụ trách giữ an toàn.”

“Vệ sĩ của cậu ta.” Lục Hưởng chỉ Giang Khoát.

Lục Hưởng đúng là thích giơ tay chỉ người khác, với tính cách của Giang Khoát mà nói, chịu đựng việc ông ta chỉ tới chỉ lui suốt nãy giờ mà chưa phát hỏa, Đoàn Phi Phàm cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Đoàn Phi Phàm kéo tay Lục Hưởng lại mà nắm lấy: “Hiểu như thế cũng được, nghe cũng khá ngầu đấy ạ.”

“Đừng có đi theo mấy nhà tư bản bọn họ,” Lục Hưởng nói, “Không đáng tin.”

“Nhà cháu cũng tự kinh doanh nhỏ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cũng không…”

“Kinh doanh gì?” Lục Hưởng lập tức hỏi.

“Mở tiệm thịt bò, làm bò nấu tương,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cháu cùng chợ với chú Sáu Lục đấy ạ.”

“Sáu Lục?” Lục Hưởng quay sang nhìn cậu, “Cậu cũng ở bên chợ lão Sáu hả?”

“Dạ,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, cậu đã đợi mãi kẽ hở này, cuối cùng cũng đợi được, “Cháu thường gọi là chú Sáu.”

Sáu Lục có thể coi là người “có thể nói chuyện được” ở trong thôn, có điều việc lần này, ông ta không chịu đứng ra giúp, sợ sau này về thôn sẽ khó sống.

“Như vậy là khá thân đấy chứ?” Lục Hưởng hỏi.

“Thân ạ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chú ấy biết cháu từ hồi cháu còn bé mà, lần này vốn dĩ cháu định mời chú ấy giúp một tay, nhưng chú ấy không chịu. Chú, thôn các chú đúng thật là… rất đoàn kết.”

Đoàn Phi Phàm giơ ngón cái: “Chú quả thực rất có uy tín.”

Lục Hưởng bật cười: “Ầy! Cũng không đến mức ấy, thường thôi, chủ yếu là do con người tôi có chuyện gì đều dám đứng ra đảm đương! Có gan làm, có gan quyết, có gan gánh vác! Bí thư chi bộ cũng rất nghe lời tôi!”

“Đúng vậy.” Đoàn Phi Phàm cụng ly với ông ta, “Chú, kế hoạch mà giám đốc bọn cháu vừa nói…”

Cậu ghé lại bên tai Lục Hưởng: “Nhiều khu thắng cảnh thác nước đều làm theo mô hình này, chưa tới vài năm là nhà lầu phủ kín trong thôn, thật sự là hái ra tiền, có điều, cũng phải có người sáng suốt lại can đảm, dám làm dám quyết mọi việc như chú thì mới làm được. Chú vẫn phải bàn với giám đốc kỹ hơn.”

“Cậu lại còn giúp bọn họ hả.” Lục Hưởng vẫn rất tỉnh táo, nhìn Đoàn Phi Phàm.

“Cháu là vệ sĩ mà.” Đoàn Phi Phàm nói, “Các thôn làng kiếm được tiền, cháu thực sự thấy nhiều rồi. Cháu không chịu được cảnh thôn các chú thấy tiền không thèm kiếm, như thế thì thiệt thòi quá.”

“Mở rộng quy mô cũng không phải là tôi nói muốn mở rộng,” Lục Hưởng quay đầu lại, tiếp tục tham gia cuộc giằng co với bên kia, “Tôi cũng không thể nói mấy người tới tới ép giá chúng tôi xong rồi đi, vốn dĩ mấy đồng đó, tôi cũng không cần kiếm…”

“Chúng tôi nhất định sẽ có người bàn cụ thể chuyện này với chú,” Đại Pháo nói, “Hôm nay chỉ là quyết định phương hướng, chú gật đầu rồi, ngày mai tôi sẽ cho ngay người phụ trách chuyên biệt kết nối với chú.”

Giang Khoát không nói gì mấy nữa, lúc Đoàn Phi Phàm nhìn sang, trên mặt cậu ấy đã nhuốm vẻ mệt mỏi.

Dù sao thì trước giờ cậu ấy cũng là một đại thiếu gia, chưa ăn cơm bàn việc kiểu này bao giờ. Giang Khoát vốn cũng chỉ định mào đầu, để Đại Pháo có thể xúc tiến mọi việc sau đó, nhưng Lục Hưởng cứ xoáy vào nói chuyện với Giang Khoát, mãi tới lúc này mới quay sang nhìn Đại Pháo, Đoàn Phi Phàm cảm thấy Giang Khoát sắp nhắm mắt một cái là ngủ luôn được rồi.

Điện thoại của Đại Mao đổ chuông, anh ta đi sang một bên nghe điện, nói mấy câu xong liền đi tới, đưa điện thoại cho Đại Pháo.

“Chú Lục, tôi nghe điện một chút,” Đại Pháo đứng dậy đi sang một bên, “Sao bố lại tới đây?”

Giang Khoát quay lại nhìn cậu ta, Đại Pháo gật đầu với Giang Khoát.

Đúng là sếp Hồ lớn tới rồi.

Giang Khoát lại đưa mắt nhìn Đại Mao: “Anh gọi tới phải không?”

Đại Mao dù sao cũng đã làm việc với sếp Hồ đã lâu.

“Sếp Hồ không yên tâm, việc này sắp thương lượng không xong rồi,” Đại Mao khẽ nói, “Đây không phải việc Đại Pháo có thể gánh được.”

Giang Khoát nhướng mày, tặc lưỡi: “Anh bảo là tôi ở đây hả?”

“Không có,” Đại Mao nói, “Hôm nay tôi mới biết là cậu qua đây.”

*

Đoàn Phi Phàm bước tới, ngồi xuống bên cạnh Giang Khoát: “Sao rồi?”

“Sếp Hồ lớn, bố của sếp Hồ nhỏ tới rồi,” Giang Khoát nói, “Chú ấy vẫn không yên tâm.”

“Hôm nay có lẽ thế này là xong rồi, chưa ngã ngũ mọi việc,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhưng chắc là có thể đẩy mạnh phần tiếp theo rồi.”

“Ừ, khó quá,” Giang Khoát nói, “Hiện tại mấy thứ này đều mới là kế hoạch, bọn họ không tin vào lợi ích thu được sau một vài năm tới, bảo Đại Pháo tiếp tục đẩy mạnh, phải có thứ gì đó khiến bọn họ thấy ngay được là sẽ có tiền… Cậu tán gẫu với trưởng thôn cũng được đấy chứ?”

“Cũng ổn, không biết sau này có giúp ích được gì không. Nếu có chú Sáu Lục thì quan hệ vẫn có thể cải thiện,” Đoàn Phi Phàm nói, “Có điều tại tôi đã thỏa thuận với chú ấy, sau này nếu tôi cần thịt bò, trại gia súc của chú ấy quy mô không nhỏ, nếu có thể đảm bảo chất lượng tốt nhất…”

“Cái ông chú cậu,” Giang Khoát quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm, không nhịn được cười, “Mợ nó chứ kỹ năng này của cậu được viết sẵn trong gen rồi phải không?”

“Nhân lúc nói chuyện thôi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đằng nào cũng mất công ngồi uống rượu với chú ấy mất cả buổi như vậy.”

*

Bữa cơm này kéo dài ba tiếng, vậy mà chẳng ăn được cái gì vào bụng.

Sau khi đứng nhìn mấy người Đại Mao lái xe đưa trưởng thôn Lục Hưởng đi, Giang Khoát lên xe máy của Đoàn Phi Phàm.

“Bố tao chắc sẽ ở bên cái nhà tao thuê,” Đại Pháo đứng bên cạnh, đợi nhóm người bên chợ đi ra, “Mày chào ông ấy giúp tao một cái.”

“Ừ,” Giang Khoát đáp, “Tao sẽ tâng bốc mày cho.”

*

Lúc về, Giang Khoát lái xe máy, Đoàn Phi Phàm rất sung sướng ngồi sau ôm cậu, tựa cằm lên vai cậu.

“Tôi đói quá,” Giang Khoát thở dài, “Trong thôn có gì ăn không?”

“Chỗ Đại Pháo có,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi thấy rồi, bánh mì bánh ngọt chân gà lưỡi vịt gì đó, một đống luôn.”

“Được.” Giang Khoát lại tiếp tục thở dài.

“Tôi thì no chết đi được.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Cút.” Giang Khoát nói.

*

Xe máy vừa chạy vào trong thôn, Đoàn Phi Phàm đã thấy có xe đậu ở cổng cái vườn nhỏ chỗ ngôi nhà Đại Pháo thuê.

“Kia chẳng phải là…” Cậu sửng sốt, “Con Brabus của sếp Giang sao?”

“Đệt.” Giang Khoát vặn ga, phóng tới bên chiếc Brabus rồi dừng lại, nhìn vào trong sân.

Chỉ thấy sếp Hồ lớn đang đứng trong sân.

“Chú Hồ!” Giang Khoát xuống xe, kêu lên, “Bố cháu tới ạ?”

Sếp Hồ chưa kịp trả lời, Đoàn Phi Phàm đã kêu lên sau lưng Giang Khoát: “Chào sếp Giang.”

Giang Khoát quay phắt lại thì thấy cửa sổ xe Brabus từ từ hạ xuống, sếp Giang nghiêng đầu ra ngáp một cái: “Giám đốc Giang, đàm phán xong về rồi đấy hả?”

[HẾT CHƯƠNG 85]

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment