Tam Phục

Chương 89

Không dễ dàng.

Từ nhỏ tới lớn, ba chữ này Đoàn Phi Phàm đã nghe khá nhiều, các cô dì chú bác trong chợ, rất nhiều người đã từng nói với cậu ba chữ này.

Không dễ dàng.

Mới đầu, Đoàn Phi Phàm còn chưa biết gì nên bướng bỉnh cho rằng câu nói đó giống như để khen con người khác khi mà thực ra chẳng có gì đáng khen, thậm chí một câu khen đáng yêu chiếu lệ cũng không thể nói nổi, tựa như câu “Thằng bé này giống bố nó thật.”

Một sự cảm thông qua quít và hời hợt, dù sao thì bố mẹ ly hôn, bố ngồi tù, hoàn cảnh của đứa con đương nhiên là không dễ dàng gì rồi.

Chẳng có ai thực sự muốn biết rút cuộc là tại sao lại không dễ dàng, rút cuộc là không dễ dàng ở chỗ nào.

Nhưng Đoàn Phi Phàm cũng bướng bỉnh cho rằng mình chẳng có gì là không dễ dàng cả, cậu còn có bà rất thương cậu, có nhà chú cậu coi cậu như con ruột, có gì mà không dễ dàng chứ. Dễ dàng cực kỳ luôn.

Rất nhiều năm sau, cậu mới từ từ nhận ra.

Tất cả những “ưu điểm” của cậu trong mắt người khác, có lẽ đều đến từ sự “không dễ dàng” kia.

Đoàn Phi Phàm im lặng nhìn sếp Giang, sau đó cúi xuống uống một ngụm trà.

Lúc sếp Giang nói ra câu này, cảm giác không giống như những người khác, giọng điệu không quá bùi ngùi, nhưng lại mang một vẻ thừa nhận kín đáo, như đang nói với cậu “Chú biết, cháu quả thật không dễ dàng gì.”

Mặc dù đối với cậu mà nói, từ lúc mẹ bỏ đi tới nay đã mười mấy năm, bố cũng sắp ra tù, cho nên những tổng kết và xác nhận đối với tất cả những chuyện này dường như cũng đã không còn mấy ý nghĩa, nhưng thái độ của sếp Giang vẫn khiến cậu thấy một thoáng ấm áp trong lòng.

Xét về điểm này, cậu thấy Giang Khoát với sếp Giang cực kỳ giống nhau, không hổ là cha con.

Đương nhiên, những mặt khác thì không giống nhau cho lắm.

Giang Khoát dịu dàng hơn sếp Giang rất nhiều, có lẽ là do cậu ấy chưa trải qua nhiều chuyện như sếp Giang, mà sếp Giang cũng không có một người cha hết lòng tới mức lúc nào cũng cài gián điệp bên cạnh con và cưng chiều con như thế này.

“Cháu thường ăn ở đây hả?” Sếp Giang hỏi, “Chú thấy chủ tiệm rất quen thân với cháu.”

“Dạ,” Đoàn Phi Phàm cười, “Cả khu này đều quen, nhìn chung đến tiệm nào cũng toàn là người quen.”

“Bố cháu… hồi trước cũng ở đây hả?” Sếp Giang vừa ăn vừa hỏi, “Ưm… Thịt kho này ngon thật.”

“Ngưu Tam Đao trước đây là bố cháu với chú cháu cùng làm,” Đoàn Phi Phàm lấy cái muôi, múc một chén để trước mặt sếp Giang, “Sau đó thì nhà chú cháu làm.”

“Vậy còn cái tiệm online kia của cháu,” Sếp Giang nói, “Là vì muốn tạo công ăn việc làm cho bố cháu sau này phải không?”

Đoàn Phi Phàm đang múc canh cho mình, bàn tay cầm muôi của cậu dừng lại.

“Đúng vậy ạ.”

“Không về tiệm hiện nay để cùng làm sao?” Sếp Giang lại hỏi.

“Với tính cách của bố cháu…” Đoàn Phi Phàm khẽ thở dài, “Chắc sẽ không đồng ý, dù sao thì suốt bao năm qua, cửa tiệm này đều là do chú cháu trông coi, lại còn lo nuôi cháu ăn học nữa.”

“Cũng phải, nếu như bố cháu ra rồi, chi tiêu của cháu không thể để chú cháu lo nữa,” Sếp Giang nhìn cậu, “Vậy nên dù là vì bố hay vì cháu thì đều phải có thu nhập.”

“Dạ đúng.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.

Tư duy của sếp Giang vô cùng rõ nét và sắc bén, khiến cho người chẳng ngán gì việc nói chuyện với người khác như Đoàn Phi Phàm cũng thấy hơi căng thẳng.

“Vậy thì chú biết vì sao Giang Khoát lại tích cực lo mở cái tiệm đó như thế rồi.” Sếp Giang nói, “Thịt kho có phải là món tủ của quán này không đó? Thơm quá, đợt này chú đang kiểm soát chế độ ăn uống, lâu lắm rồi chưa được ăn món thịt thơm thế này.”

Đoàn Phi Phàm vẫn còn kẹt lại ở câu đầu, câu sau nghe suýt nữa thì không hiểu gì, cậu ngẩn ra một lúc rồi đáp: “Mấy món cháu gọi đều là món tủ của quán này, nhà họ mở mười mấy năm rồi, mấy món này vẫn không thay đổi, khách quen tới ăn lúc nào cũng vẫn mùi vị này.”

Sếp Giang gật đầu, không nói tiếp đề tài kia nữa, chỉ vừa ăn vừa trò chuyện với cậu, chuyện hồi cậu còn nhỏ, trường học ra sao, trong chợ có gì thú vị, thỉnh thoảng cũng nhắc tới việc trước đây lúc làm dự án, ông ấy đã gặp đủ thứ người thứ chuyện kỳ lạ.

“Giang Khoát không thích nghe chú nói mấy chuyện này, hai anh em nó đều chả khác gì nhau,” Sếp Giang thở dài, “Mấy chuyện công ty, chuyện dự án, có lúc ngồi ăn cơm, chú nói vài câu, thế là hai đứa nó đột nhiên ăn cơm cực kỳ nghiêm túc.”

Đoàn Phi Phàm bật cười.

“Chắc là do cảm giác áp lực,” Đoàn Phi Phàm ngẫm nghĩ, “Kiểu như không tự lo liệu được là sẽ phải về nhà mà thừa kế cả một tập đoàn lớn.”

Sếp Giang cũng cười, sau đó ăn một chút canh rồi lại thở dài.

“Chú không trông chờ gì vào hai đứa nó cả,” Sếp Giang nói, “Em gái nó, cháu cũng gặp rồi đấy, mới tí tuổi mà đã có chủ kiến hơn bất cứ ai, chẳng ai ép buộc được con bé.”

“Rất ngầu ạ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cũng khá là độc lập nữa.”

“Chính thế, nó mạnh mẽ hơn Giang Khoát,” Nhắc tới Giang Liễu Liễu, sếp Giang mỉm cười đầy vẻ hài lòng, “Còn Giang Khoát ấy mà, nếu bảo không cần nó lo chuyện công ty, để kệ nó thì hơi đáng tiếc, còn nếu bảo nó làm thật thì nó cũng làm không được. Chú kiếm bừa vài trợ lý, vậy mà ai cũng làm tốt hơn nó.”

Chưa chắc đã là như vậy.

Chuyện dự án bên Thượng Gia, chẳng phải là do trợ lý của chú xử lý không dứt điểm sao.

Đoàn Phi Phàm im lặng.

“Nhà có điều kiện để nó lông bông, chú cũng không muốn cản nó quá, giận thì cũng giận, giận xong thì cũng vẫn vậy thôi,” Sếp Giang nói, “Vậy nên…”

Sếp Giang ngừng lại.

Đoàn Phi Phàm lập tức thấy hơi căng thẳng với sự tạm dừng này.

Sếp Giang không phải tới đây để kiếm cậu tán gẫu, trông thì có vẻ là nói chuyện lan man, nhưng ông ấy sẽ luôn đột nhiên quay trở lại chủ đề chính.

“Nếu nó muốn tự mình mở cửa tiệm, chú sẽ chẳng hề để tâm, hăng lên thì muốn chơi cứ chơi, tiền trong tay nó cũng đủ để nó chơi, mất sạch thì cũng chẳng sao,” Sếp Giang nhìn cậu, “Nhưng tình huống của cháu lại khác, cháu bỏ tiền ra không phải để trải nghiệm cuộc sống khởi nghiệp, mà bỏ tiền ra để kiếm sống.”

Đoàn Phi Phàm im lặng ngồi nghe, những lời này, sếp Giang đã từng nói một lần, giờ lại nhắc tới một lần nữa, xem ra sếp Giang đúng là đang lo Giang Khoát đang chơi cậu với ý định làm thử cho vui.

Không ngờ sếp Giang vậy mà cũng có cùng mối lo với chú của Đoàn Phi Phàm. Tuy cậu thấy mình nên cảm ơn sếp Giang đã lo cho mình, nhưng vẫn không thể nhịn nổi mà tặc lưỡi một cái đầy bất mãn.

Chú cậu không có niềm tin ở Giang Khoát, điều này có thể hiểu được, nhưng sếp Giang là bố ruột của Giang Khoát, vậy mà cũng thế này.

Ban đầu, bản thân cậu cũng không nghĩ tới việc sẽ mở cửa hàng cùng với Giang Khoát, sau khi Giang Khoát tự lo liệu mọi việc cho kế hoạch đó, cậu thậm chí còn thấy hơi khó xử, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ tới lý do mà sếp Giang vừa nói, mà chỉ là cậu không muốn Giang Khoát phải chịu vất vả không cần thiết mà thôi.

Tiếng tặc lưỡi này khiến sếp Giang hơi bất ngờ, ông ấy ngừng lại nhìn cậu.

“Sếp Giang,” Đoàn Phi Phàm cũng hơi xấu hổ, “Gì nhỉ… Món gà quay này ngon lắm, chú nếm thử đi.”

“Nói đi.” Sếp Giang nói.

“Gì ạ?” Đoàn Phi Phàm nhìn ông.

“Dám tặc lưỡi mà không dám nói hả?” Sếp Giang cười.

Đoàn Phi Phàm cũng cười và đặt đũa xuống: “Cảm ơn sếp Giang đã nghĩ cho cháu như vậy, nhưng cháu thấy Giang Khoát không phải là kiểu người làm việc không nghiêm túc. Đúng là cậu ấy làm việc tùy hứng, nhưng cậu ấy đã định làm gì thì sẽ luôn muốn làm thật tốt.”

“Đánh giá cao vậy,” Sếp Giang cũng tặc lưỡi, gắp một miếng gà quay, chậm rãi ăn xong mới ngước mắt nhìn cậu, “Nói như vậy cũng được, nhưng có rất nhiều việc, nếu có cảm xúc xen vào thì sẽ xuất hiện biến số.”

Đoàn Phi Phàm cảm thấy giây phút này lông tơ khắp người đột nhiên dựng cả lên, lớp quần áo mùa đông dày như vậy cũng không đè chúng xuống được.

Tiếp đó các lỗ chân lông như cùng há miệng đồng thanh hét lên: Rồi xong… Chuyện gì phải tới cũng tới rồi….

Sếp Giang nói câu này xong cũng không nói thêm một câu “Gà quay ngon lắm” để làm đệm, mà cứ thế dứt khoát rõ ràng để nguyên câu nói đó trước mặt Đoàn Phi Phàm.

Đoàn Phi Phàm buộc phải trả lời.

Nhưng cậu không biết phải trả lời thế nào, câu nói này của sếp Giang rất rõ ràng nhưng cũng rất mơ hồ, buộc người nghe phải tự xoay xở.

Cậu phải tự tạo khoảng đệm cho mình.

Đoàn Phi Phàm lấy lại tinh thần, bình tĩnh nói: “Làm gì có việc gì mà khi làm lại không có cảm xúc xen vào ạ?”

Sếp Giang dựa ra sau, bật cười thành tiếng.

Ông cười khá lớn, mấy người ở bàn bên cạnh đều nhìn sang bên này.

“Đúng là đứa trẻ tốt,” Sếp Giang nhìn ra ngoài cửa sổ mà cười, rồi lại quay vào, “Làm chú chịu không nổi.”

Đoàn Phi Phàm cắm cúi ăn vội hai miếng thịt kho để lấy lại bình tĩnh.

“Không cần phải đề phòng như vậy.” Sếp Giang nói.

“… Cháu không có.” Đoàn Phi Phàm lúng búng nói.

“Thực ra chú không định can thiệp nhiều thế này đâu, chú cũng không phải tới đây để hỏi han gì, càng không phải đến để gây phiền phức,” Sếp Giang nhìn cậu, vẻ mặt đã nghiêm lại nhưng giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng, từ tốn, “Chỉ là chú thấy hơi tò mò, Giang Khoát lớn bằng ngần này, trước giờ bạn bè chẳng có mấy, bạn học cũng không giao du, sống rất tự do thoải mái, nhưng theo người lớn như chú thấy thì ít nhiều có hơi cô đơn…”

Đoàn Phi Phàm ăn xong miếng thịt, ngẩng lên nhìn sếp Giang.

“Nửa năm,” Sếp Giang giơ tay lên định ra hiệu biểu thị nửa năm, nhưng giơ ngón tay tới lui mãi vẫn không tìm được cử chỉ nào phù hợp nên đành bỏ cuộc, “Vậy mà chỉ trong vòng nửa năm, nó dẫn bạn học về nhà, cho người vào phòng ngủ, thậm chí còn cho phép người khác ngồi ở ghế sau xe nó, lại còn có thể…”

Sếp Giang lần này đã tìm được cử chỉ phù hợp, ông làm một động tác ôm.

Đoàn Phi Phàm suýt nữa thì đã không kìm được mà nhướng mày một cái.

Quả nhiên là qua kính chiếu hậu có thể nhìn thấy được.

“Cháu nói xem,” Sếp Giang không dựa ghế nữa mà chống tay lên bàn, hơi nghiêng về phía cậu, “Như vậy làm sao chú không tò mò cho được? Mà có phải mỗi tò mò đâu, chú còn thấy lo nữa.”

“Dạ.” Đoàn Phi Phàm đáp, nhìn sếp Giang đang chống tay trên bàn.

“Cháu quả thật rất khác biệt,” Sếp Giang nói, “Không như những đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy mà chú từng gặp, cháu là một đứa trẻ rất tốt.”

“Cảm ơn sếp Giang.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Có chút hơi quá tốt.” Sếp Giang lại nói.

Đoàn Phi Phàm muốn rút lại câu nói vừa rồi, nhưng thật đáng tiếc là không có nút hủy.

“Mấy chuyện của Giang Khoát, chú không can thiệp,” Sếp Giang nói, “Cũng sẽ không đưa ra ý kiến gì. Chú chỉ hy vọng cái cửa hàng có yếu tố cảm xúc xen vào này, trong tương lai sẽ không trở thành gánh nặng của hai đứa. Chú cũng mong cháu có thể xác định được phương hướng cho tốt, không để Giang Khoát làm hỏng cửa hàng này.”

“Cháu hiểu rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cháu biết rồi.”

“Tại sao cháu lại học ngành cảnh quan?” Sếp Giang đột nhiên chuyển đề tài.

“Dạ?” Đoàn Phi Phàm ngẩn ra một lúc lâu, “Cô cháu có bạn có thể giới thiệu việc làm về ngành này ạ.”

“Đơn giản vậy thôi à?” Sếp Giang hỏi, “Không có nguyên nhân gì khác sao, kiểu như sở thích hứng thú gì đó? Chỉ là vì ra trường dễ kiếm việc làm sao?”

“Vâng, cháu không có mấy thứ như… sở thích hứng thú gì đó, vốn dĩ cháu cũng không muốn học đại học,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhưng chú cháu không chịu.”

“Chú cháu đúng đó,” Sếp Giang nói, “Vẫn phải học chứ.”

Đoàn Phi Phàm thấy vô cùng khâm phục tiêu chuẩn kép này của sếp Giang.

“Nếu cháu muốn học thêm gì đó khác, như quản lý chẳng hạn, thì ở công ty chú…” Sếp Giang nói đầy vẻ tiếc rẻ, “Có thể…”

“Dạ… thôi ạ.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Hử?” Sếp Giang sửng sốt, “ Thẳng thừng vậy sao?”

“Không phải, sếp Giang,” Đoàn Phi Phàm cười, “Cháu biết rất rõ mình làm được đến đâu.”

“Chú chỉ nhân tiện nói thế thôi,” Sếp Giang xua tay, “Có điều cháu có điểm này không ổn, phải sửa, con người ta trước hết phải tự mình công nhận mình, tự mình đón nhận bản thân mình.”

“Dạ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu, do dự một thoáng rồi lại nhìn khuỷu tay sếp Giang, cuối cùng cậu đưa tay chỉ, “Sếp Giang, mặt bàn không sạch đâu.”

Sếp Giang vội nhấc khuỷu tay lên, nhìn tay áo mình: “Dính dầu rồi, sao cháu không nhắc chú sớm.”

“Cháu không tìm được lúc nào mà nói.” Đoàn Phi Phàm bảo.

Sếp Giang bật cười: “Có phải cháu hơi sợ chú không?”

“Dạ.” Đoàn Phi Phàm trả lời rất thành thật.

Sếp Giang thở dài: “Đừng sợ, chú có phải đến để đưa phong bì tiền cho cháu đâu.”

Đoàn Phi Phàm dừng mấy giây, sau đó thì cúi xuống phì cười, mãi không dừng được.

“Chuyện này đừng nói với Giang Khoát,” Sếp Giang nói, “Chú vốn dĩ cũng chẳng định làm gì, chỉ là nói chuyện cho chú nắm được tình hình một chút, nó mà biết là dễ dẫn tới mâu thuẫn thuẫn gia đình lắm.”

“Cháu biết,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cháu sẽ không nói với cậu ấy đâu.”

Bữa cơm này, Đoàn Phi Phàm nhìn chung chẳng ăn mấy, sếp Giang thì do ăn kiêng nên cũng không ăn nhiều, cuối cùng, sếp Giang gọi nhân viên phục vụ tới bảo gói đồ ăn lại.

“Đừng lãng phí.” Ông nói, “Cháu mang về đi.”

“Dạ.” Đoàn Phi Phàm đáp.

Giang Khoát đi ăn cũng không bao giờ bỏ thừa, nếu chẳng may thừa lại, cậu ấy sẽ gói mang về, tuy rằng bản thân cậu ấy không ăn.

Đoàn Phi Phàm xách túi đồ ăn ra tới bãi đậu xe, sếp Giang nhìn chiếc xe của Giang Khoát nằm ở mé trong: “Xe nó giờ đậu ở đây hả?”

“Học kỳ trước toàn để trong trường,” Đoàn Phi Phàm nói, “Giờ ít chạy, đậu ở đây lại có mái che, chứ bãi đậu xe ở trường là ngoài trời ạ.”

“Ồ,” Sếp Giang gật gù, rồi mở cửa xe, “Cháu về đi, chú đi đây.”

“Chú về nhà luôn hay là…” Đoàn Phi Phàm hỏi câu này là vì biết đâu tiếp theo, sếp Giang lại đi kiếm Giang Khoát, nếu vậy thì cậu thật sự không thể tới đón Giang Khoát ngay được.

“Chú còn có chút việc, tài xế đang đợi chú ở khách sạn, tối nay phải đi luôn,” Sếp Giang nói, “Không phải chú cất công đến đây gặp cháu đâu.”

“Sếp Giang vất vả rồi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Chú thấy cháu mới vất vả,” Sếp Giang xua tay, “Mau về đi, đừng đứng đây tiễn nữa, về rồi ăn chút gì đi, bữa hôm nay cháu có ăn được gì đâu.”

Đoàn Phi Phàm vẫn đứng tiễn, nhìn xe chạy đi, có điều không đứng quá lâu, xe sếp Giang chạy ra khỏi bãi đậu xe, rẽ vào khúc quanh một cái là cũng khuất bóng rồi.

Chỗ thức ăn thừa, cậu không xách về tiệm. Bây giờ cả người cậu đều mông lung, thật sự không còn tâm trí nào mà bịa chuyện về chỗ thức ăn đó với chú thím nữa.

Đoàn Phi Phàm đem chỗ thức ăn cho bác Hoàng, nhân tiện ngồi ở cái ghế đẩu nhỏ trước cửa phòng trực một lúc.

Mãi cho tới lúc này, cậu mới dần dần trấn tĩnh lại, cảnh tượng lúc ăn cơm hồi nãy cùng với cảm xúc từng giây từng phút khi ấy bắt đầu từ từ quay trở lại.

Cậu bắt đầu nhớ lại từng câu nói của sếp Giang, từng câu nói của bản thân.

Ít nhất phải tới hai chục phút, cậu hồi tưởng lại một lượt những cảm xúc phức tạp của bản thân, cảm giác tựa như đang ngồi trên một chiếc tàu lượn siêu tốc… không, phải nói là giống như một con sóc bay trong rừng, thoắt lên thoắt xuống, tông trái đâm phải…

Mãi sau cậu mới xoa xoa mặt, chầm chậm đứng dậy.

*

Trên điện thoại hiện định vị mà Giang Khoát gửi tới nửa tiếng trước, quán ăn mà Đường Lực khao cách chỗ này không xa lắm, nhưng đi bộ tới thì cũng gọi là xa.

Đoàn Phi Phàm do dự một thoáng, sau đó đi lấy xe của Giang Khoát.

Thực ra gọi taxi hay quét mã xe điện dùng chung cũng được, nhưng lúc này, cậu chỉ muốn được ngồi trong xe của Giang Khoát. Như thể tìm kiếm một cảm giác yên ổn nào đó.

Cậu mở cửa lên xe, khe khẽ thở ra một hơi thật dài.

Chiếc la bàn nhỏ cậu tặng Giang Khoát vẫn treo ở cửa gió điều hòa, cậu đưa tay sờ rồi ghé tới ngửi thử, Giang Khoát đã xịt lên đó nước hoa mà cậu ấy được tặng khi mua quần áo, nhưng giờ không ngửi thấy gì nữa.

Đương nhiên rồi, đó là từ hồi học kỳ trước cơ mà.

Đoàn Phi Phàm khẽ cười.

*

[Chỉ thị như sau] Tôi đang ở bãi đậu xe ngầm bên cạnh quán rồi

Giang Khoát thấy tin nhắn trên điện thoại liền nhanh chóng bấm liên tục.

[JK921] Bọn tôi sắp ra rồi, đang đợi tính tiền.

Đường Lực hôm nay khao cả phòng cũng chẳng phải lý do gì, mà là vì cảm thấy các phòng khác thường cùng nhau ra ngoài chơi, và quan hệ phòng này cũng không thể quá rời rạc được, vậy nên quyết định dẫn cả bọn ra ngoài ăn một bữa.

Lý do này khiến Giang Khoát cảm thấy hơi xấu hổ, dù sao thì mấy vụ tụ tập ăn uống vui chơi, cậu đã tham gia khá nhiều với 107 cùng mấy vị tiền bối năm hai.

“Hôm nay cảm ơn nha Đường Lực,” Lý Tử Nhuệ xoa xoa bụng, “Ăn Tết xong, ít nhất phải hai tháng tôi lúc nào cũng cảm thấy ăn không no, đặc biệt là đồ ăn căng tin khô khan quá. Hôm nay ăn quá đã luôn.”

“Sau này chúng ta chịu khó ra ngoài chơi một chút,” Đường Lực cũng rất vui, “Giang Khoát, cậu cũng chịu khó tham gia hoạt động phòng bọn mình một chút đi.”

“Được.” Giang Khoát gật đầu.

Vừa mới đồng ý như vậy xong, lúc ra khỏi quán, mọi người bảo cùng nhau đi bộ về trường, Giang Khoát đã nhanh chóng tìm được cớ để tách khỏi hoạt động của phòng.

Tuy vô cùng có lỗi với một phen nỗ lực vất vả của Đường Lực, nhưng Giang Khoát đã nhìn thấy bạn trai của mình đang đứng bên một cây cột điện cách đó hơn chục mét – đối với hoạt động chung của phòng, động lực thoát ly này quả thực là quá lớn.

Mấy người cùng phòng qua đường rồi, Giang Khoát quay lại, Đoàn Phi Phàm chầm chậm đi tới, miệng mỉm cười.

“Lâu lắm không gặp nha Tiểu Đoàn.” Giang Khoát dang rộng hai tay.

Đoàn Phi Phàm đưa mắt nhìn về phía mấy người kia đang đi xa dần, rồi bước tới ôm lấy Giang Khoát.

“Cậu lái xe tới hả?” Giang Khoát hỏi.

“Ừ,” Đoàn Phi Phàm hỏi, “Cậu có uống bia không đó?”

“Không uống,” Giang Khoát buông cậu ra, đưa tay lên sờ mặt cậu, “Sao vậy, cậu không định lái à?”

“Tôi không muốn lái,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi chỉ muốn nhìn cậu lái thôi.”

“Đậu,” Giang Khoát nhìn cậu, “Cả ngày hôm nay cậu làm tôi nổi da gà thật đó.”

Đoàn Phi Phàm bật cười: “Nói thật mà lại nổi da gà sao?”

“Không sao, tôi chịu được,” Giang Khoát nói, “Có phải cậu hơi mệt không đó?”

“Không mệt,” Đoàn Phi Phàm sờ mặt, “Cậu thấy tôi giống như mệt lắm hả?”

“Giống,” Giang Khoát nâng cằm Đoàn Phi Phàm, xoay mặt cậu ra phía đèn đường rồi thử nhìn lại, “Trông có vẻ hơi bị rã rời đó.”

Xem ra uy lực của sếp Giang đúng là rất lớn.

“Chắc cũng hơi mệt?” Đoàn Phi Phàm nói, “Hai ngày nay toàn ở ngoài đường suốt mà.”

“Vậy về đi.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm lập tức nhận thấy trong câu nói của Giang Khoát có ý khác, cậu hỏi: “Cậu có kế hoạch gì không?”

“Không có.” Giang Khoát nói.

“Tôi vẫn chưa muốn về,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu có chỗ nào muốn đi không?”

Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm một lúc rồi cười: “Có phải cậu nhận ra gì rồi hả?”

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.

“Khu này có một rạp chiếu phim ngoài trời, cậu biết không?” Giang Khoát hỏi.

“Không biết,” Đoàn Phi Phàm nghĩ thử, “Ở đâu vậy?”

“Hôm nay tôi vô tình lướt mạng thấy, rất nhiều cặp check-in ở đó, một nơi hẹn hò lãng mạn, nhìn địa chỉ thì thấy có vẻ là ở khu này, ngay bên phố quán bar kia,” Giang Khoát lấy điện thoại mở ra xem, “Cậu không biết hả?”

“Cậu vẫn còn muốn chơi trò lãng mạn à… Phố quán bar cách đây không xa,” Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát, “Nhưng rạp chiếu phim ngoài trời này thì tôi thật sự không biết, khu này vậy mà còn có chỗ tôi không biết sao? Đi thôi!”

*

Nhập địa chỉ cho xe xong, Giang Khoát lái xe đi, thoáng cái đã tới phố quán bar, nhưng đi một vòng cũng không tìm thấy rạp chiếu phim ngoài trời đâu. Điểm định vị cứ lúc gần lúc xa, không sao tới được.

Đoàn Phi Phàm từ đầu đến cuối không nói một lời, cứ ngồi bên cạnh nhìn Giang Khoát chăm chú.

Giang Khoát cho xe dừng lại bên đường, rồi quay sang nhìn cậu.

“Tới rồi hả?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“Ngài mà còn nhìn tôi chằm chằm thêm một lúc nữa là tới sáng mai chúng ta cũng chưa tới nơi đâu.” Giang Khoát nói.

Đoàn Phi Phàm cười, quay đầu nhìn ra ngoài: “Được, để tôi xem đây là đâu… Khu này đúng là chẳng có chỗ nào có thể có rạp chiếu phim cả… Mà khoan.”

Đoàn Phi Phàm nghĩ một lúc rồi bảo: “Để tôi lái đi, tôi nghĩ ra một chỗ, có thể là ở đó.”

Phố quán bar là một khu phố hình bán nguyệt, khoảng giữa là khu nhà bị phá dỡ với mấy bãi đất trống, cuối tuần sẽ có họp chợ vỉa hè, tuy Đoàn Phi Phàm thấy khó mà tin được nhưng cũng chỉ có thể là ở đó.

Cậu cho xe đánh một vòng, theo một con đường nhỏ chạy vào bãi đất trống kia.

Đằng trước, một màn hình hiện ra trước mắt hai người.

“… Đậu,” Giang Khoát sửng sốt hạ cửa sổ xuống, thò đầu ra nhìn, “Đây đúng là… một rạp chiếu phim ngoài trời rất tiêu chuẩn luôn.”

Một màn hình chiếu phim, vài quầy hàng vỉa hè bán thịt nướng, còn có một quầy bán trái cây với đồ uống.

Ngoài cái xe của hai người, gần đó có đậu mấy cái xe hỏng đã được tân trang lại. Đoàn Phi Phàm cho xe chạy tới, lúc đi ngang qua mấy cái xe, Giang Khoát nhận ra có khá nhiều người ngồi trong hoặc trên nóc mấy cái xe hỏng kia.

Có vẻ đều là các đôi các cặp.

Tiếng động cơ xe của Giang Khoát thực ra cũng hơi lớn, Đoàn Phi Phàm đã cho xe chạy cực kỳ nhẹ nhàng rồi nhưng âm thanh vẫn khiến khá nhiều cặp tình nhân trẻ quay lại nhìn.

Tiếp đó, Đoàn Phi Phàm nhìn thấy ít nhất bốn cặp là sinh viên trường họ.

“Có phải có dân trường mình không?” Giang Khoát hỏi.

“Ừ, tới một nửa luôn.” Đoàn Phi Phàm nói.

Giang Khoát im lặng, nhanh chóng đóng cửa sổ xe lại.

“Xe của cậu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu đóng cửa sổ hay không cũng chẳng ý nghĩa gì.”

“Đúng,” Giang Khoát bật cười, “Trên xe này thường cũng chỉ có hai ta.”

“Ừ hứ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.

[HẾT CHƯƠNG 89]

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment