Tầm Phương Trì

Chương 33

Ta ngước mắt cười: “Nhưng vương gia quen ta mười mấy năm rồi, ghen tuông dữ dội, tham lam vô độ mới là bản tính thật của ta, nên ta có thể cảm ơn vương gia, nhưng lại không thể cùng vương gia tay trong tay nữa. Bởi vì trong tất cả những chuyện ta gặp phải trong mười mấy năm qua ở bên cạnh vương gia, ta chưa bao giờ, dù chỉ một lần, được vương gia đặt lên hàng đầu.”

Tiêu Tư Duệ vốn đang sốt ruột muốn mở lời, nhưng khi ta đợi hắn nói, hắn lại im lặng.

Ta cười: “Chuyện này không trách vương gia được, người muốn làm vua một nước, vốn dĩ không nên là một kẻ chỉ biết đến chuyện yêu đương lãng mạn, làm hoàng đế mà, thiên hạ đặt lên hàng đầu là đúng, ta tin vương gia sau này nhất định sẽ là một minh quân, đã là một minh quân....”

Ta nghiêng đầu cười: “Thì không nên làm khó một nữ tử nhỏ bé như ta, thả ta đi có được không?”

Tiêu Tư Duệ mấy lần muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng khóe mắt cũng hơi đỏ lên, chỉ nhìn ta nói: “Nếu ta không thả thì sao?”

Ta hơi nhíu mày: “Vương gia như vậy thì không hay rồi, phụ thân ta vì giúp chàng đăng cơ mà danh tiếng tan tành, còn phải ở cái nơi khổ hàn Lĩnh Nam hơn nửa năm trời, chàng vừa đăng cơ đã giết nữ nhi ông ấy, quá đáng rồi đấy.”

Tiêu Tư Duệ im lặng hồi lâu, vẻ mặt mấy lần giằng xé, cuối cùng ánh mắt sâu thẳm nhìn ta: “Tư Nhược, ta không thể thả nàng đi, ta không tin tình cảm mười mấy năm của chúng ta chỉ trong hơn nửa năm này đã tiêu tan hết.”

Ta biết không ổn rồi, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển tìm kế sách.

Tiêu Tư Duệ nói: “Nàng không đi được đâu, đừng nghĩ nữa, dù nàng muốn hay không, nàng vẫn là hoàng hậu của ta.”

Hắn nhìn ta: “Bạch Tư Nhược, nàng là hoàng hậu duy nhất của ta trong cuộc đời này, lời ta nói là lời vàng ngọc.”

Ta nhìn về phía ánh bình minh đằng xa: “Vương gia, quen nhau từ nhỏ, chàng biết ta mà, thật sự muốn lễ đăng cơ của chàng bị ta phá hỏng thành một nồi cháo?”

“Nàng sẽ không, nàng sẽ nghĩ cho Bạch phủ.”

Tiêu Tư Duệ nhìn ta, tha thiết nói: “Sau này ta sẽ đối tốt với nàng, sau này ta sẽ đặt nàng lên hàng đầu. Từ sau khi mẫu phi mất, mọi chuyện ta làm đều là vì ngày hôm nay, những năm qua ta chưa từng làm một chuyện nào hoàn toàn theo ý mình mà không cân nhắc lợi hại.”

Hắn đưa tay định nắm lấy tay ta: “Hai canh giờ nữa đăng cơ, nàng mặc phượng bào cùng ta sánh vai đứng đó, đây là chuyện đầu tiên trong đời ta chỉ làm theo ý mình, ta nhất định phải làm. Ta hiểu rõ hơn nàng lợi ích của việc phong Phương Diệu Đồng làm hoàng hậu, nhưng ta không...”

Ta hất tay hắn ra, hắn lại cố chấp nắm lấy tay ta: “Ta cứ nghĩ đến việc người đứng bên cạnh ta trong lễ đăng cơ là Phương Diệu Đồng là ta lại bực bội vô cùng, hôm qua ta giận dỗi nàng đi xem tranh các quý nữ trong triều, nhưng ta cứ nghĩ đến bất kỳ ai trong số họ đứng bên cạnh ta là ta lại bực bội vô cùng, Tư Nhược, những năm qua ta chỉ ở bên nàng mới thực sự cười vui vẻ, hoàng hậu của ta chỉ có thể là nàng, ta chỉ muốn một mình nàng làm hoàng hậu của ta. Cho ta thêm một cơ hội nữa, sau này chúng ta nhất định...”

“Vương gia, chàng thật sự chắc chắn đứa bé của Phương Diệu Đồng không phải là của chàng sao?”

Tiêu Tư Duệ ngẩn người, rồi quả quyết: “Chắc chắn.”

“Ta thấy chưa chắc.” Ta cười, trước khi ánh mắt hắn trở nên u ám, ta tiếp lời: “Vương gia đừng đánh giá cao ta, trong vương phủ ta không thể giám sát được chuyện riêng tư giữa hai người, là Phương Diệu Đồng cố ý đến nói với ta, những thói quen nhỏ nhặt của vương gia trên giường nàng ta đều biết rõ.”

Sắc mặt Tiêu Tư Duệ đột nhiên trầm xuống, ta chỉ nói đến đây rồi im lặng.

Tiêu Tư Duệ im lặng hồi lâu, khẽ nói: “Tư Nhược, theo ta về cung.”

Ta khẽ giơ tay lên làm một động tác không mấy rõ ràng.

Một lưỡi dao sắc bén xé gió, hộ vệ của Tiêu Tư Duệ kinh hãi: “Bảo vệ vương gia!”

Ta lập tức nhân lúc hỗn loạn quay đầu ngựa bỏ chạy, Thu Mặc lập tức hất văng Khúc Uy đuổi theo sát nút.

Tiêu Tư Duệ đuổi theo sát sau, giận dữ hét lên: “Bạch Tư Nhược!”

...

Hai ngày sau, ta và Thu Mặc ngồi trong quán rượu nhỏ nghe lão nông nhàn nhã trò chuyện về vị tân quân vừa đăng cơ ban bố chính sách giảm thuế, ân đức của quân vương như núi, lại nghe ông ta cảm thán tân quân đối đãi với hoàng hậu một lòng một dạ, xưa nay hiếm thấy.

Thu Mặc bất bình, ta chỉ cười cho qua, ngày tháng làm hoàng hậu của Phương Diệu Đồng chắc chắn sẽ không dễ dàng gì, có gì mà bất bình chứ.

Lão nông tiếp tục cảm thán: “Bây giờ phủ Trụ Quốc công coi như đã đến ngày hái quả ngọt rồi, Bạch Thạch lão tướng quân tuy đã từ quan, nhưng nữ nhi người ta làm hoàng hậu rồi, Bạch tiểu thư đi du ngoạn khắp nơi mà hoàng thượng còn hạ chỉ chỉ lập một mình nàng làm hoàng hậu, chậc chậc, Bạch phủ sau này còn vẻ vang lắm.”

Ta đang ngẩn người thì một viên sỏi nhỏ bắn trúng chiếc bát rượu trước mặt ta, ta ngước mắt lên, đối diện một thiếu niên áo xanh trông có vẻ quen quen đang toe toét cười: “Cô nương, ta tên Hứa Phong, hôm nay đã đến tuổi quán lễ.”

Thu Mặc trợn mắt: “Ngươi quán lễ thì liên quan gì đến chúng ta?”

Hứa Phong cười gian: “Quán lễ là có thể cưới thê tử rồi đó.”

Hắn ta ghé lại gần: “Xin hỏi quý cô nương tên gì?”

Thu Mặc vung kiếm chém tới: “Đồ vô lại!”

Hứa Phong vừa đánh nhau với nàng ta vừa la lớn về phía ta: “Bạch cô nương! Ta là đệ đệ của Hứa Bình! Tỷ tỷ ta bảo ta đến đón các nàng!”

Bình Luận (0)
Comment