CHƯƠNG 17
Tam quan bất chính
Tam quan bất chính
Tác giả: Lâm Tô
Dịch: QT
Biên tập: Linh
Thuốc một điếu lại tiếp một điếu, hết thì kêu thằng em chạy xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua tiếp, không nói câu nào, lúc giết địch cũng dũng mãnh hơn bình thường, nhưng lại có lúc không cẩn thận bị mọi người phát hiện đang thất thần. Cuối tháng ở quán net tiến hành hoạt động bang hội, không ai dám tiến lên bắt chuyện với Phó Lỗi. Thành viên bang hội rất cảnh giác đã nhận ra, lão đại Rudy hình như có chỗ nào không đúng, nhưng không ai biết cậu đang nghĩ gì.
Phó Lỗi mặt không thay đổi nhìn chằm chằm một khung nhỏ màu lam bên cạnh cửa sổ trò chơi, ý nghĩa của những con số liên tục nhảy lên trong đó chỉ mình cậu mới hiểu. Thì ra hai năm trước Phó Lỗi đã mua chuộc được ông chủ của chuỗi quán net nổi tiếng nhất thành phố, trong mỗi máy tính của hơn mười quán net quy mô lớn trải rộng khắp các quận đều được lắp đặt phần mềm quản lý thời gian thực, thông qua thiết bị quản lý đầu cuối của từng quán net, có thể tập hợp được thông tin hàng ngàn hàng vạn người đang chơi game gì. Bù lại, Phó Lỗi thông qua quan hệ của mình với các công ty game, cung cấp cho những quán net này thẻ game có chiết khấu thấp hơn hoặc ưu tiên xúc tiến game mới ở đây.
Mấy tuần gần đây cậu thấy trong bang hội có rất nhiều người chơi game bóng rổ vừa ra của Tín Đồ, game giải trí đơn giản không mất nhiều thời gian, có thể chơi khoảng mười hai mươi phút trong thời gian nghỉ giữa mỗi ván đấu. Rất dễ cũng rất thú vị, bổ khuyết cho các game online cỡ lớn, không chỉ có người mê bóng rổ mới thích trò này, ngay cả rất nhiều người chơi trước đây không chơi game giải trí cũng đều vui vẻ thử một chút, một truyền mười, mười truyền trăm, game online được truyền bá rộng rãi là nhờ như thế. Mà lúc này con số biểu hiện trên phần mềm quản lý càng chứng thực cho quan điểm này. Tháng thu phí thử nghiệm đầu tiên là giai đoạn quan trọng nhất quyết định sống chết của trò chơi, Đàm Ngạn bỏ ra mười triệu đôla mở rộng thị trường, quyết tâm đổ một ván sống chết với game bóng rổ này, quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, đã nhanh chóng giành được thị phần hết sức lý tưởng. Nhưng đây mới chỉ là thành phố cấp 1, Phó Lỗi trước kia từng lo lắng việc game thể thao 3D có đồ họa cao, khi mở rộng ở thành thị cấp thấp sẽ gặp phải trở ngại về mặt phần cứng, không ngờ xem qua phản hồi từ mười mấy nhân viên nghiên cứu ở các thành thị cấp 2 cấp 3, tình hình vẫn tốt như cũ. Sau khi điều tra kỹ mới biết, trong quá trình địa phương hóa, Tín Đồ đã cố ý hạ thấp một ít ưu thế đồ họa của trò chơi. Cứ như vậy, thành phố vừa và lớn có điều kiện phần cứng tốt thì người chơi có thể mở hết hiệu ứng, tận hưởng đồ họa của trò chơi; người chơi ở thành phố nhỏ, có lẽ card màn hình còn chưa nâng cấp, đành phải hi sinh chất lượng hình ảnh một tí, nhưng vẫn có thể chơi game ngon lành như bao người. Hơn nữa đối với phần lớn người chơi không nòng cốt mà nói thì game giải trí vốn là chơi cho vui, chỉ cần trò chơi không chán thì bọn họ căn bản không quan tâm chất lượng hình ảnh có sụt giảm.
Chiêu này không mới mẻ gì nhưng Tín Đồ đã làm rất xuất sắc! Trước đây những nhà phát triển game nước ngoài không bao giờ cho phép nhà vận hành địa phương động tay động chân với trò chơi của họ, thứ nhất là vì đề phòng mã nguồn của trò chơi bị lộ, thứ hai là vì bọn họ không quan tâm đến thị trường Trung Quốc. Không biết Đàm Ngạn đã thuyết phục BA Entertainment như thế nào mà có thể khiến đối phương đồng ý điều chỉnh thiết lập game. Cho dù chỉ là điều chỉnh nhỏ, nhưng đã giúp cho trò chơi này mọc lên như nấm ở khắp các cấp thành thị, xây dựng một nền tảng vững chắc. Mà việc hợp tác trực tiếp với công ty NBA Trung Quốc đã giúp cho chiến lược đa thị trường của trò chơi vượt mặt các game online cùng thể loại, các hoạt động quảng bá online offline đều được người chơi và người mê bóng rổ cực lực ủng hộ. Hình thức thu phí linh hoạt đa dạng, bao gồm cả hệ thống trả phí tháng dành cho người chơi nòng cốt và hệ thống đạo cụ (tức nạp tiền chỉ để mua một món vip nào đó) dành cho người chơi phổ thông, đã nhận được rất nhiều lời tán thưởng.
Đầy đủ chức năng, thu hút tất cả tầng lớp người chơi, Phó Lỗi đã nhìn ra được dã tâm của Đàm Ngạn. Game giải trí có ARPU không cao là sự thực khỏi bàn cãi, nếu muốn hoàn thành yêu cầu khắt khe của BA một năm sau chiếm được 30% doanh thu của Tín Đồ thì khó trách độc chiêu kỳ chiêu quái chiêu gì anh ta cũng dám tung ra. Mở đầu thuận lợi coi như đã thành công phân nửa, Phó Lỗi đang dự định quý tư sẽ nâng cao dự đoán doanh thu của Tín Đồ Trò Chơi lần nữa.
(ARPU, Average Revenue Per User, tức là bình quân doanh thu theo đầu người.)
Đây là những chi tiết Phó Lỗi nhìn ra được với tư cách là chuyên gia phân tích. Thế nhưng nếu như không dùng thân phận chuyên gia thì phương diện Phó Lỗi nhìn thấy còn kinh người hơn. Trước khi cậu kịp nhận ra thì Đàm Ngạn từ khi nào đã trở nên hiểu rõ thị trường Trung Quốc như vậy? Đây là thị trường đã khiến cho vô số ông trùm quốc tế hăng hái tiến vào rồi lại ủ rũ tiến ra, hiện giờ có số người chơi game online lớn nhất thế giới, có kích cỡ thị trường bự nhất, trò chơi có số người online cùng lúc đông nhất, đây là một nơi có rất nhiều kẻ thèm thuồng nhưng lại thất bại ra về.
Vấn đề kéo dài hợp đồng của trò chơi chủ chốt một ngày chưa giải quyết thì tiềm năng tăng trưởng của cổ phiếu trong năm tới vẫn còn là dấu chấm hỏi. Vấn đề liên quan đến nguồn thu lợi nhuận một ngày không giải quyết thì xu thế cổ phiểu trong ba năm tới vẫn như cũ mập mờ.
Tín Đồ là một trong những công ty nhờ vào việc làm đại lý cho các game nổi tiếng nước ngoài mà một bước lên mây, đối mặt với tình cảnh khó vẹn toàn vừa tự viết game vừa tiếp tục làm đại lý, nói thật thì, Phó Lỗi không nghĩ Đàm Ngạn cuối cùng sẽ thành công. Trước khi có kết quả, cậu vô pháp tin tưởng Đàm Ngạn, cho dù cậu từng lên giường với Đàm Ngạn, từng có thân mật da thịt đầy điên cuồng. Cho dù là trong nháy mắt mất khống chế nhất, cậu vẫn như cũ gọi tên đầy đủ của anh, “Đàm Ngạn”, tựa như đang gọi tên một người xa lạ. Phó Lỗi cho rằng, suy nghĩ độc lập và phán đoán lý trí của một chuyên gia phân tích sẽ không vì bất luận kẻ nào, bất luận thứ gì mà nảy sinh dao động.
Tàn thuốc rơi xuống bàn phím, tiệm net trong mắt người ngoài là một nơi rối ren hỗn loạn, bởi vì đơn thuần chỉ chơi game, nên đã trở thành chỗ công cộng duy nhất có thể khiến Phó Lỗi cảm thấy an tâm, ở đây cậu đóng vai một người chơi tên là Rudy. Hút một ngụm khói thật sâu, đêm nay — không biết vì sao trong lúc chơi game lại nhịn không được đi kiểm tra mấy số liệu này, Rudy và Phó Lỗi, hai vai diễn này, cậu vốn vẫn luôn phân biệt được rõ ràng. Tuy rằng đều có liên quan đến game, nhưng mục đích hoàn toàn bất đồng. Cậu bắt đầu căm ghét con người này của mình, vào lúc hẳn là toàn tâm toàn ý vùi đầu vào trò chơi thì lại nhớ tới game bóng rổ, nhớ tới Tín Đồ, nhớ tới Đàm Ngạn, căm ghét cực kỳ.
Lên giường với ai, đâu có gì quan trọng. Chẳng lẽ không đúng à?
Phó Lỗi cười nhạo bản thân suy nghĩ lung tung, rốt cuộc vô phương chuyên tâm vào trò chơi, giúp các anh em trong bang thanh toán tiền net xong, lưu lại một câu có việc, đã bỏ đi trước.
Đàm Ngạn bắt đầu thường xuyên đến tìm cậu, qua đêm không chỉ một hai lần. Lúc nào cũng là dáng dấp cực kì mệt mỏi, nhưng ngoại trừ đấu võ mồm với cậu thì cũng không phát sinh hành động quá đáng nào. Muốn đuổi gã đi, nhưng thường lời còn chưa nói ra miệng, người đã ngã lên thứ gọi là “giường cứng” ngủ mất. Trên đường về nhà, Phó Lỗi bắt đầu tin tưởng, không khí tập thể điên cuồng công tác gần đây trong nội bộ Tín Đồ Trò Chơi, nếu không phải nhờ ảnh hưởng của ông chủ Đàm Ngạn thì còn có thể là ai?
Đàm Ngạn, thứ làm tôi á khẩu không nói được rốt cuộc là gì đây? Cứ việc nhào tới đi, ai sợ ai chứ?
“Cậu về rồi.”
“Anh! Cạy cửa hay leo tường vào đấy hả? Tôi phải lập tức báo cảnh sát!”
“Không cẩn thận tìm được chìa khóa dự bị trong tủ lạnh, đừng khẩn trương như thế.”
“TMD anh rốt cuộc có ý gì? Có để tôi yên hay không?”
Không hiểu sao lại phát hỏa, không rõ là có bất mãn gì với Đàm Ngạn, có lẽ là căm ghét bản thân vẫn luôn khoan nhượng cho Đàm Ngạn ra vào tự do, không nghiêm túc cự tuyệt. Để một người xa lạ tùy tiện xâm nhập vào cuộc sống của mình, ngay cả Phó Lỗi cũng không biết phải giải thích thế nào. Hơn nữa người đàn ông này, một không biết nấu cơm, hai không biết giặt đồ, ba không thể… thỏa mãn dục vọng của cậu, còn không bằng tìm một phụ nữ, kháo, tuy rằng phụ nữ cũng rất phiền phức.
“Giận rồi?”
“Ngươi là cái thá gì hả, ông…”
“Đến xem cái này đi, ngày mai sẽ công bố ra ngoài. Có phải là vì mấy ngày nay bỏ mặc cậu nên đã khiến Phó đại chuyên gia của tôi trống rỗng cô đơn không?”
“Thối lắm! Ngươi thì có thứ gì hơn người hả? Ông đây cũng không phải chưa thấy qua việc đời.”
Đàm Ngạn mở laptop, gõ vào một địa chỉ trong trình duyệt, đăng nhập mật mã trên trang web có mã hóa mặc định (default encryption, khi đăng nhập vào yahoo hay tài khoản ngân hàng thường có cái này để bảo đảm tính bảo mật), ấn nút xác nhận, một cửa sổ khiến Phó Lỗi nghẹn họng trân trối xuất hiện trước mặt cậu. Chỉ dùng chưa đến mười giây đồng hồ, Phó Lỗi đã xác nhận đây là sự thực – phiên bản web của trò chơi chủ chốt hiện nay của Tín Đồ, một trò chơi có vô số đối thủ tranh giành mô phỏng nhưng không ai lấy được giấy chứng nhận chính thức từ phía nhà sáng chế gốc, một khi được ra mắt chắc chắn sẽ trở thành sản phẩm được mong đợi, tha hồ mà gom tiền.
“Ai làm vậy?”
“Chu Hiểu Ninh và Trần Thụy.”
“Chu Hiểu Ninh? Trần Thụy? Thanh Thành Games??”
“Trí nhớ tốt.”
“Mất bao nhiêu tiền?”
“Không tới một triệu nhân dân tệ.”
“Gạt người… Tôi không tin.”
“Cái này chúng tôi gọi là tiền trảm hậu tấu, game làm xong xuôi hết rồi, mới đi tìm nhà sáng chế gốc để bàn bạc vấn đề cấp giấy phép.”
(giải thích một tí: game gốc vốn phải down về cài đặt mới chơi đc, các cty dựa vào đó chế ra một game tương tự nhưng chơi thẳng trên web, không cần down, gọi là web game, xong mới bàn vấn để bản quyền với cty gốc)
“Bằng cái gì?”
“Bằng tốc độ bành trướng cực nhanh chóng của thị trường web game năm nay, bằng phần trăm bản quyền cao tới 35% đầy mê người, bằng ba tấc lưỡi của tôi.”
“Đàm Ngạn, những gì anh nói là thực?”
“Thiên chân vạn xác, Chu Hiểu Ninh tháng năm đi Tứ Xuyên giám sát dự án, tháng chín sản xuất trò chơi hoàn thành, tháng này tôi chạy tới chạy lui sắp gãy chân, rốt cục cũng đàm xong hạng mục này.”
“Tôi cho rằng… lúc đó anh điều Chu Hiểu Ninh đi Thành Đô quản lý chi nhánh thu mua được là vì hai người luôn không hợp ý.”
“Tôi và cậu ta đích xác ý kiến không hợp, nhưng Chu Hiểu Ninh là một nhân tài quản lý hiếm có.”
Thật khó tin, Thanh Thành Games vốn là một công ty phát triển game nội địa Tín Đồ thu mua vào quý tư năm ngoái. Nhân viên không nhiều, chỉ tung ra được một trò chơi tàm tạm, thu mua rồi vẫn không thấy có sản phẩm mới nào ra mắt, thị trường đều cho rằng Tín Đồ đã làm một vụ mua bán lỗ vốn. Hiện tại Phó Lỗi rốt cục minh bạch vì sao khi ấy Đàm Ngạn phái Chu Hiểu Ninh đi Tứ Xuyên vẫn luôn kín tiếng, thậm chí để né tránh nghĩa vụ công bố thay đổi nhân sự công ty, còn cố ý bảo lưu chức vị phó tổng giám đốc của Chu Hiểu Ninh. Cậu bỗng nhiên nhớ tới vào tháng năm, Đàm Ngạn từng hỏi cậu, công ty gia tăng tự chủ phát triển game thì có tương lai không. Hóa ra Đàm Ngạn đã sớm bố trí xong tiền đề, hóa ra gã đã sớm nhìn thấu xu thế phát triển của web game, hóa ra dã tâm của gã…
(căn cứ theo quy định của Ủy ban giao dịch chứng khoán Hoa Kì thì một công ty trên thị trường chứng khoán có nghĩa vụ phải công bố với mọi người khi công ty có thay đổi về mặt nhân sự cấp cao.)
Hay cho một câu á khẩu không nên lời. Phó Lỗi nhìn dáng cười đắc ý của người đàn ông trước mắt, hoàn toàn không nghĩ đến, mình hoàn toàn… bị đánh bại.
“Nha… tuy rằng cái này xem như là tin tức có lợi cho cổ phiếu Tín Đồ, nhưng tôi cũng không thể để tin tức quan trọng như vậy sớm lộ phong thanh.”
“Vậy anh nói cho tôi biết làm gì?”
“Bởi vì tôi muốn chia sẻ tin vui với cậu trước.”
“Ai muốn chia sẻ với ngươi? Ông không thèm…”
“Thế nhưng cậu biết mất rồi, làm sao đây?”
“Đầu anh bị cửa kẹp à? Đồ bệnh hoạn!”
“Như vậy đi. Nếu cậu đã biết rồi, vậy để phòng cậu tiết lộ tin tức quan trọng này cho khách hàng của mình, đêm nay tôi chỉ đành làm đến khi cậu không còn sức lực ngồi dậy gửi tin mới thôi.
(khách hàng của Phó Lỗi biết tin, mới có thể đi trước thị trường mua cổ phiếu Tín Đồ với giá thấp, chờ tin tức được chính thức công bố, giá cả tăng lên, mới bán tháo kiếm lời. Hành vi này được quy vào giao dịch tin tức trái phép, nhưng rất khó có đc bằng chứng để định tội.)
Yêu cầu hoang *** vô sỉ như thế, Phó Lỗi tức giận đến mức cả mu bàn tay cũng nổi gân xanh.
“Này, Phó Lỗi, cậu có chịu không?”
“Đàm Ngạn, đồ rùa đen khốn kiếp, ông liều mạng với ngươi!”
Cuối tháng mười, thu ý dày đặc. Ban đêm, trong căn hộ của Phó đại chuyên gia cũng đang “đêm xuân một khắc đáng nghìn vàng”. Công việc bận rộn dẫn đến cấm dục khiến Đàm Ngạn ở trên giường như sói như hổ. Đối mặt với đòi hỏi không điểm dừng của người kia, Phó Lỗi ban đầu còn có thể tay đấm chân đá cao giọng chửi rủa, đến lúc sau đành dần biến thành cầu xin yếu ớt hòa với rên rỉ mất hồn thấu xương.
Trò chơi gì đó, cổ phiếu gì đó, trong ba đào mãnh liệt của *** đều đã quên sạch. Không ai suy nghĩ nữa, khi tỉnh lại đã là một ngày mới.
_______________________
mọi người có thấy hai bạn Chu Hiểu Ninh và Trần Thụy rất ngầu không, các công ty khác đua nhau mô phỏng lại game nhưng không đc cty gốc chấp nhận, hai bạn này làm một cái là đc ok liền, phiên ngoại tiếp theo sẽ là về hai bạn này ;))