Tam Quan Bất Chính

Chương 22

CHƯƠNG 19.2 PN2

Tam quan bất chính

Tam quan bất chính

Tác giả: Lâm Tô

Dịch: QT

Biên tập: Linh

Hậu trường chuyện phản công

Màn 1. Bridge

Thứ bảy, chiều, một quán bar bình thường có theme bài bridge. Bên cạnh chiếc bàn đánh bài dùng cho thi đấu có bốn người, men theo đường chéo trên mặt bàn có dựng một tấm ván gỗ cao nửa người, ngăn cách hai người ngồi đối diện không cho nhìn thấy đối phương. Chỉ có một cái lỗ bán nguyệt đường kính 20 cm ở gần tiêu điểm đường chéo, để bốn người đều có thể xếp bài. Thiết kế như trên là để phòng ngừa trong các trận đấu chuyên nghiệp, tuyển thủ chuyên nghiệp cùng đồng đội ăn ý với nhau dùng vẻ mặt hay động tác để trao đổi tin tức hòng gian lận.

Lâm Thịnh: “Không được, tôi muốn chung tổ với Tô Dục Tu! Tôi trình độ thấp, phải để cậu ấy kéo tôi mới được.”

Phó Lỗi: “Anh có phải đàn ông không vậy? Tôi với Sui là đồng đội chơi bài bridge bao nhiêu năm rồi, anh là cái thá gì chứ?”

Lâm Thịnh: “Đàm Ngạn, nói chuyện với anh đó! Anh và Phó Lỗi một đôi, tôi và Tô Dục Tu một đôi, vừa đẹp!”

Đàm Ngạn: “Tôi sao cũng được. Tô tiên sinh, đúng không?”

Tô Dục Tu mỉm cười, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Phó Lỗi: “Tuyệt đối không được! Hôm nay chết tôi cũng không làm người đối diện với tên họ Đàm.”

Lâm Thịnh: “Tại sao?”

Phó Lỗi: “Không nói.”

Lâm Thịnh: “Hừ, nể mặt cậu là bà mối, nhường cậu đấy. Không làm người đối diện, tôi trái lại còn có thể ngồi bên cạnh nhìn Tô Dục Tu.”

Sơ đồ bàn bài:

Tô Dục Tu

——

Đàm Ngạn │ │ Lâm Thịnh

——

Phó Lỗi

Xào bài, chia bài, xướng bài.

Tô Dục Tu: “Phía Bắc xướng trước. Bốn rô.”

Lâm Thịnh: “Ba cơ.”

Phó Lỗi: “Lâm Thịnh, anh rõ là gà mà còn dám xướng đầu tiên. Đêm nay hai người thua chắc rồi.”

Lâm Thịnh: “Đừng nhiều chuyện nữa, cậu có xướng hay không?”

Phó Lỗi: “Năm rô.”

Đàm Ngạn: “1NT.” (đừng hỏi mình, mình chẳng biết gì về bài bạc đâu ;_;)

Quá trình xướng bài, kỳ thật chính là một cuộc điều tra và phản điều tra: người chơi có tài là người phải cùng lúc tận lực phỏng đoán bài lực của người đối diện, vừa phải nhiễu loạn phỏng đoán của địch thủ. Đàm Ngạn và Tô Dục Tu bình tĩnh, Phó Lỗi nóng nảy, Lâm Thịnh gà mờ, tất cả làm cho ván bài đêm nay chứa rất nhiều nhân tố không xác định. Song phương thủy chung có thắng có thua, ván cuối cùng phía Phó Lỗi và Tô Dục Tu nguyên bản đang giữ ưu thế, nhưng Phó Lỗi dưới chiến thuật quấy nhiễu của Đàm Ngạn đã đánh sai một ly, rốt cuộc đi một dặm.

Phó Lỗi: “Không đánh nữa!”

Lâm Thịnh: “Không chịu được thua thì đừng có chơi a.”

Phó Lỗi: “Ai nói tôi không chịu được thua, hừ! Có ngon thì đánh thêm ván nữa.”

Tô Dục Tu: “Không ngờ bài nghệ của Đàm tổng lại lão luyện như thế, về sau có cơ hội chúng ta lại luận bàn.”

Đàm Ngạn: “Tô tiên sinh quá khen. Vô cùng sẵn lòng.”

Phó Lỗi: “Ê ê, hai người ra vẻ thân quen như thế làm gì hở? Sui, cậu đừng đánh bài với người như hắn, hắn xấu xa đầy bụng, không phải thứ gì tốt đâu.”

Lâm Thịnh: “Tô Dục Tu, về sau có rảnh cậu dạy tôi đánh bài thêm đi.”

Phó Lỗi còn không cam lòng thua trận, đang nghiên cứu ván cuối cùng vừa nãy, Lâm Thịnh cũng như có điều suy nghĩ cùng thảo luận với cậu. Còn Đàm Ngạn và Tô Dục Tu thì đi đến quầy bar, gọi vài món uống, nhìn hai người bên bàn bài, không hẹn mà cùng mỉm cười.

Đàm Ngạn: “Có khi cứ như trẻ con, thứ gì cũng phải phân thắng thua bằng được.”

Tô Dục Tu: “Hôm nay hai người có phải lại đặt cược cái gì không?”

Đàm Ngạn: “Thú vui khuê phòng, không tiện chia sẻ.”

Tô Dục Tu: “Ha ha ha, Đàm tổng thật là một người hài hước. Nhưng nói lại thì, chỉ cần là đàn ông người nào không muốn thắng?”

Đàm Ngạn: “Cậu nói không sai. Nhưng người thắng chỉ có một, chung quy phải có người chịu thua.”

Tô Dục Tu: “Anh tình nguyện làm người thắng hay kẻ thua?”

Đàm Ngạn: “Không có win-win, nhưng thật ra lose-lose có thể xem là một cách giải quyết tốt.”

Phó Lỗi: “Các người làm cái quỷ gì vậy? Nhìn nhau cười làm chi? Đàm Ngạn, tôi cảnh cáo anh! Không được có ý đồ với bạn tôi. Họ Lâm kia, ngươi không chịu trông nom gì hết!”

Lâm Thịnh: “Hả? Trông cái gì?”

Tô Dục Tu: “Tôi quen cậu ta lâu như vậy mà không biết cậu ta thích ghen như thế.”

Đàm Ngạn: “Đừng lo, tôi quen rồi, rất dễ chịu.”

Ván đầu tiên, Phó Lỗi toàn bại.

Màn 2. Guitar Hero

Thứ bảy, chập tối, căn hộ của Phó Lỗi. Trong phòng khách chiếc TV plasma 52 inches siêu lớn được nối với một loạt tay cầm điều khiển game thế hệ mới, chủ nhân của chúng nó thuần thục mở một cái máy Xbox360 màu đen, lôi hết đàn ghi-ta mô phỏng, bass mô phỏng, giá trống mô phỏng và micro mô phỏng bình thường đều được nhét trong tủ chứa đồ ra.

Phó Lỗi: “Mấy người chọn đi, tôi thích đàn ghi-ta.”

Lâm Thịnh: “Chuyện, chơi đàn ghi-ta anh hùng, có ai không thích đàn ghi-ta? Làm gì có ai đối xử với khách khứa như cậu chứ, không phải để chúng tôi chọn trước sao?”

Phó Lỗi: “Nhiều chuyện. Đây, cầm dùi đi, anh phụ trách đánh trống!”

Lâm Thịnh: “Ê…”

Phó Lỗi: “Sui không giỏi chơi game, để cậu ấy cầm micro phụ trách phần ca hát là được. Còn anh, bass.”

Đàm Ngạn: “Ờ.”

Phó Lỗi: “Ờ cái gì mà ờ, đừng có đứng như hình nhân thế. Chơi game này là phải quằn quại như siêu sao mở concert, cả người phải high lên!”

Đây là một trò chơi âm nhạc mô phỏng, nội dung chính là biểu diễn các ca khúc Rock ‘n Roll, với mode nhiều người, mỗi người giữ một nhiệm vụ, nhưng cuối cùng vẫn là so sánh độ chính xác để phân định thắng thua.

Phó Lỗi: “Trước tiên hâm nóng đã, Welcome To The Jungle của Guns N’ Roses. Tự lựa chọn độ khó đi, tôi chọn khó nhất.”

Đàm Ngạn: “Vậy tôi cũng chọn khó nhất.”

Phó Lỗi: “Với trình độ mèo ba chân của anh ấy hả?”

Đàm Ngạn: “Anh đã đáp ứng em, hôm nay nhất định phụng bồi đến cùng.”

Trò chơi bắt đầu, trên màn ảnh các khu vực khác nhau chớp lên các chấm màu sắc đại diện cho tiết tấu của các loại nhạc cụ khác nhau, nếu bốn người bắt chước dàn nhạc phối hợp ăn ý thì sẽ diễn ra hiệu quả phấn khích hoàn toàn không thua nguyên âm ở hiện trường. Nhưng nếu có người luôn phạm lỗi thì sẽ phát ra âm thanh không hài hòa. Xui thay, trừ Phó Lỗi và Lâm Thịnh là hai tên coi trò chơi như sự nghiệp thì hai người còn lại đối với video game như thế này — hoàn toàn là tay ngang. Tô Dục Tu ca, không tính là khó nghe lắm, nhưng Đàm Ngạn đánh bass thì gần như không có giai điệu.

Phó Lỗi: “Chú hai à, chú phải thừa nhận đi, mình già rồi.”

Đàm Ngạn: “Nếu nhớ không lầm thì anh còn nhỏ hơn Tô tiên sinh vài tuổi.”

Bị ánh mắt cười tít lại của Tô Dục Tu đảo qua, Phó Lỗi tức thì ý thức mình nói sai, xoay người ngoan ngoãn vào phòng bếp pha cà phê.

Ván này, Phó Lỗi toàn thắng.

Màn 3. World of Warcraft

Thứ bảy, buổi tối, phòng ngủ nhà Phó Lỗi.

Lâm Thịnh: “Thời gian không còn sớm, chúng tôi cáo từ trước.”

Phó Lỗi: “Chúng tôi? Chúng tôi nào? Sui phải ở chỗ tôi qua đêm.”

Lâm Thịnh: “Tô Dục Tu, chúng ta đi thôi.”

Tô Dục Tu: “Ừ.”

Phó Lỗi: “Sui, cậu cậu cậu…”

Đàm Ngạn: “Bọn họ đi cũng tốt. Ván quyết định, để anh một mình đấu với em.”

Phó Lỗi: “Ai sợ ai? WOW, có dám không?”

Đàm Ngạn: “Cho dù là Hồng Môn Yến anh cũng vui vẻ đồng ý.”

Nói đến game online, tuy nói Đàm Ngạn là ngài CEO của một công ty game, nhưng trình độ chơi game sẽ không cao như chức vị của anh. Hồi trước, khi tìm Phó Lỗi trong game, là đi cửa sau từ bộ phận kỹ thuật, trực tiếp cầm acc cao cấp và trang bị cao cấp nhảy vào, mục đích thể nghiệm trò chơi dĩ nhiên là thật, bất quá có thể khiến cho Phó Lỗi chú ý đương nhiên là chuyện nhất tiễn song điêu.

Lúc này Phó Lỗi tìm anh PK một chọi một, kỳ thật Đàm Ngạn đã làm xong chuẩn bị tâm lý bị giết không kịp ngáp. Quả nhiên, chưa được bao lâu nhân vật trong game của anh đã ngã lăn quay bên người Phó Lỗi, nghe cậu hoan hô thắng lợi dễ như trở bàn tay này.

Phó Lỗi: “Ha ha ha, Đàm Ngạn, anh cũng có ngày hôm nay!”

Đàm Ngạn: “Anh thua.”

Phó Lỗi: “Anh có biết không, khi em lần đầu tiên thấy anh trong game thì đã muốn “có cơ hội thủ xác anh”.”

Đàm Ngạn: “Thủ xác? Quất xác?”

Phó Lỗi: “Quất xác thì có ý gì, em là muốn canh giữ bên thi thể anh, chờ khoảnh khắc anh chạy hết bản đồ về chỗ thi thể để sống lại thì sẽ một đao giết anh. Như thế lặp đi lặp lại một trăm lần này, một trăm lần.”

Đàm Ngạn: “Rudy ác ma biến thái giết người?”

Phó Lỗi: “Cái này gọi là lãng mạn hiểu không?”

Đàm Ngạn: “Vẫn chưa nhìn ra lãng mạn chỗ nào.”

Phó Lỗi: “Không phải ai em cũng đều có hứng thú thủ xác đâu.”

Đàm Ngạn: “Ngụ ý là, em có hứng thú giữ xác anh, là vinh hạnh cho Đàm mỗ đây?”

Phó Lỗi: “Đương nhiên! Quỳ tạ ơn đi.”

Đàm Ngạn: “Có thú vị như vậy sao? Phó Lỗi, em là tâm lý biến thái hở.”

Phó Lỗi: “Biến thái mẹ anh, thủ xác là một việc lãng mạn đến cỡ nào chứ.”

Nói xong Phó Lỗi bắt đầu ngâm nga, giai điệu kia nghe rất quen tai, nhưng Đàm Ngạn thế nào cũng không nhớ được tên. Quên đi, với một ông chú cách biệt một thế hệ thì không thể nào câu thông được. Phó Lỗi không chịu nói ra, đây thật ra là một câu hát đã được sửa lời, nguyên khúc xuất từ bài “Em thật sự rất nhớ anh” của Mạc Văn Úy, là danh tác kỷ niệm một acc sát thủ nổi tiếng được lưu truyền rộng rãi trong WOW.

“Thật muốn có cơ hội thủ xác anh một lần.”

Lời gốc tương ứng là:

“Anh có nhớ em như em đang nhớ anh không.”

Phó Lỗi mắng nam nhân ngu quá là ngu, rồi lại không chịu giải thích rõ.

Ván thứ ba, Phó Lỗi tiếp tục toàn thắng.

Màn cuối

Đàm Ngạn: “2:1, em thắng. Đến đây đi, đêm nay cho em thượng.”

Phó Lỗi: “Lần này không được giở trò không được quỵt!”

Đàm Ngạn: “Phó lão gia, con nằm xuống rồi, ngài hãy xử lý đi.”

Nhìn Đàm Ngạn chủ động cởi sạch quần áo chui vào trong chăn, Phó Lỗi lại do dự ở bên giường.

Phó Lỗi: “Em nói… có thể kéo dài thời hạn không?”

Đàm Ngạn: “Cái gì?”

Phó Lỗi: “Là kéo dài thời hạn về sau, em hôm nay chơi mệt rồi, cho nên…”

Đàm Ngạn: “Ồ, hóa ra em “không được”?”

Phó Lỗi: “Chết đi!”

Đàm Ngạn: “Ha ha ha, nhưng anh thì quá hạn là không còn. Qua 12 giờ đêm, cô bé lọ lem sẽ biến trở về sói xám.”

Phó Lỗi: “Họ Đàm kia, anh đừng có khinh người quá đáng! Xem đêm nay em có giết chết anh không!”

Đè Đàm Ngạn dưới người, nhìn ánh mắt của anh ta phản chiếu ra một người đang thất thần vì nhịp tim của anh ta, đây là ai?

Đàm Ngạn: “Anh quên nói cho em biết. Kỳ thật lần chúng ta cá cược phần trăm tăng giảm lợi nhuận của Tín Đồ Trò Chơi, không đứa nào cân nhắc đến yếu tố đồng nhân dân tệ tăng giá cả. Anh đoán là 15.5%, em đoán là 15%, mà giá trị thực tế 15.8% là căn cứ vào đôla Mỹ tính ra. Tỷ giá đồng nhân dân tệ tăng nhanh, làm cho mỗi công ty Trung Quốc ở thị trường Mỹ có biểu hiện quý đều dao động từ 2% đến 3%. Nếu bỏ đi yếu tố tỉ giá tăng thì kỳ thật con số 15% của em gần với giá trị thật hơn. Người thắng phải là em mới đúng, xin lỗi. Hôm nay, anh cam chịu.”

Phó Lỗi dùng một loại ánh mắt không thể tin được nhìn người đàn ông đang nói những lời này, cậu ngây người vài giây, bỗng nhiên cũng nằm xuống.

Phó Lỗi: “Mẹ nó, ông như thế nào không nghĩ đến điều này? Sai lầm yếu kém, sai lầm yếu kém! Fuck!”

Đàm Ngạn: “Ê, em có làm hay không?”

Phó Lỗi: “Làm cái đầu nhà anh! Ông không có sức cũng không có tâm trạng, tự anh chà hai cái cho xong đi.”

Đàm Ngạn: “Em nói cái gì? Nói cho rõ ràng.”

Phó Lỗi: “Em – nói – em – không – muốn – làm –!”

Đàm Ngạn: “Vậy nếu anh muốn làm thì sao?”

Phó Lỗi: “Thích thì làm đi. Động tác nhanh lên, em mệt.”



Phó Lỗi: “Mẹ, đồ xỏ lá, ai phê chuẩn anh làm lần thứ hai hả. A a… Ư…”

Đàm Ngạn: “Là em nói “thích thì làm” mà, anh đương nhiên phải liều mình bồi quân tử thôi, không đúng, là bồi tiểu nhân.”

Sau đó Đàm Ngạn ôm Phó đại chuyên gia đã bị ăn sạch sành sanh lần thứ N+1 đi tắm, phát hiện người con trai nhỏ hơn mình năm tuổi này thật sự ngủ mất.

Thế là kế hoạch đấu tranh phản công của Phó đại chuyên gia, đã chìm vào trong nước tắm ấm áp.
Bình Luận (0)
Comment