CHƯƠNG 24.2 PN4
Tam quan bất chính
Tác giả: Lâm Tô
Dịch: QT
Biên tập: Linh
Ghen tuông vừa phải có lợi cho sức khỏe (hạ)
Mấy hôm trước, Tô Dục Tu, vốn là chuyên gia phân tích cao cấp của một ngân hàng đầu tư, gửi một e-mail cho Phó Lỗi, hỏi nguyên nhân đằng sau sự dao động gần đây của cổ phiếu một công ty game. Tuy rằng Phó đại chuyên gia đã từ giã vị trí ở công ty cố vấn đầu tư, nhưng xuất phát từ tin tưởng giữa bạn thân với nhau, Tô Dục Tu vẫn muốn nghe ý kiến của cậu. Nhanh chóng nhận được trả lời, song phương đều dùng hộp thư công việc có tên miền của công ty, đứng ở góc độ Tô Dục Tu, đây là dùng của công vào việc tư.
Ý kiến phân tích ngắn gọn nhưng nhiều ý, như cũ có lý lẽ có dẫn chứng. Đọc xong mail, Tô Dục Tu cười, biết mình đã không tìm nhầm người. Nhưng thình lình ở phần kí tên dưới cùng, lại phát hiện một hàng chữ nho nhỏ.
“PS: Sui, mười năm trước Đàm Ngạn trông thế nào?”
Quả là một vấn đề đột ngột, Tô Dục Tu nhất thời không biết trả lời như thế nào. May thay đây là email chứ không phải điện thoại, Phó Lỗi hiển nhiên đã cho hắn đầy đủ thời gian cân nhắc.
Mười năm trước à…
Giữa một đám người da trắng da đen, Tô Dục Tu nhìn thấy một cậu trai da vàng tóc đen giống mình. Còn chưa tới hai mươi tuổi, bartender chẳng thèm để ý đến thứ oắt con chưa đủ tuổi uống rượu này, chỉ cho cậu một ly sô-đa. Giống như tất cả du khách lần đầu tiên tới New York, bộ dáng hết nhìn đông lại nhìn tây của cậu thật giống một đứa trẻ hiếu kỳ, huống chi nơi này còn là một quán GAY bar của New York. Trên gương mặt xinh trai có một thứ đơn thuần khó mà hình dung, tuy không biết tương lai sẽ biến cậu thành thế nào nhưng Tô Dục Tu rất muốn nếm thử hương vị ngây ngô hiện giờ của cậu.
Đang lúc Tô Dục Tu thầm đánh giá gương mặt phương Đông ngồi bên quầy bar thì một phiền toái khác đã tìm tới cửa. Bên người Tô Dục Tu luôn không thiếu bạn, kỳ thật hắn rất ít khi đơn độc tới GAY bar này; hôm nay xem như ngoại lệ: vừa mới đá một tên dính như keo xong, hắn một mình đến đây thả lỏng tâm trạng. Không ngờ lại bị vài tên quỷ Tây luôn mơ ước hắn bao vây, nói hắn chỉ có một mình, đánh nhau chắc chắn chịu thiệt, nhưng không cho hắn chịu thua. Chưa kịp khó xử thì cậu trai ngồi uống sô-đa vừa nãy đi đến bên này:
“Honey, what’s wrong?”
Ranh con không biết trời cao đất dày, căn bản là muốn chết! Mấy tên quỷ Tây chẳng thèm để tâm đến khuôn mặt non choẹt kia, đang muốn động thủ thì ông chủ quán bar nghe tiếng chạy tới, kịp dàn xếp ổn thoả trước khi sinh chuyện. Tô Dục Tu thấy thế, kéo tay cậu trai đi ra ngoài.
“Cám ơn cậu.”
“Không có gì, vẫn là ông chủ quán bar có tác dụng hơn.”
“Ý tôi là cám ơn cậu không sợ chết, ha ha…”
Tô Dục Tu vốn định chọc cậu, không nghĩ tới cậu chẳng nổi giận mà còn ngại ngùng gãi gãi đầu, sau đó nghiêm trang nói:
“Tôi là Đàm Ngạn, người Trung Quốc. Còn anh?”
“Có phải với tình nhân nào cậu cũng gọi honey không?”
“Hở? Sao anh biết?”
“Oắt con, chút mánh khóe vặt vãnh ấy mà tôi còn không biết? Cho dù có xóa số điện thoại, thì khi đối phương liên hệ lại, có kêu một tiếng honey cũng không sợ sai sót. Đúng không?”
Bị nhìn thấu, Đàm Ngạn chỉ đành cười gượng.
“Ê, đã trễ thế này rồi, có muốn đến nhà trọ của tôi không?”
Đối mặt với lời mời rõ ràng như thế, Tô Dục Tu nhìn ra cục cưng tò mò đã có hơi dao động. Hắn thực muốn biết một thằng oắt con có vẻ dày dạn kinh nghiệm, tình nhân nào cũng gọi là honey, rốt cuộc có phải là giả vờ không. Dù sao đến tuổi này mà còn là xử nam thì chẳng phải chuyện đáng kiêu ngạo gì.
“Tôi… đi chung với bạn học, đêm nay hẹn…”
“Vậy bỏ đi.”
“Ê… Anh đừng đi.”
“Gì?”
“Có thể cho tôi số điện thoại không?”
Tô Dục Tu cười đến đắc ý, hào phóng lưu số của mình vào di động đối phương, khi xoay người đi hắn không thể kìm chế mà tưởng tượng mình ăn sạch thằng nhóc này.
Ai ngờ đâu, lần chạm mặt thứ hai của bọn họ lại cách tới mười năm. Đêm hôm đó Đàm Ngạn chạy về khách sạn tụ hợp với bạn học, nửa đường bị đám người hồi nãy trong quán rượu đánh cho một trận, di động cũng bị cướp mất. Những thứ này là về sau Tô Dục Tu nghe được từ bạn bè trong GAY bar. Còn Đàm Ngạn chẳng biết tên họ địa chỉ điện thoại gì, cuối cùng đành buông tha cho ý định tìm người giữa thành phố New York rộng lớn. Vài ngày sau tiêu hết tiền trong người, không thể không quay về California.
Cùng là một lần gặp nhau, nhưng đáp án có được từ các đương sự khác nhau chỉ nửa phần đầu là ăn khớp. Tên Đàm Ngạn chết tiệt, sắc đảm ngập trời, muốn số điện thoại người ta kết quả di động bị cướp mất, quả nhiên là không kể cho cậu hết sự thực.
“Sui, nói vậy, cậu từng muốn thượng hắn?”
“Đúng vậy, cậu không thấy chứ, mười năm trước Đàm Ngạn thật sự rất đáng yêu, làm sao nghĩ ra được anh ta sẽ trở thành CEO một công ty.”
“Đáng yêu?”
Phó Lỗi khoa trương làm động tác nổi da gà, hôm nay cậu hẹn Tô Dục Tu ra đây, danh nghĩa là công việc, nhưng đến cùng đề tài lại chuyển tới Đàm Ngạn.
“Đúng rồi, sao tự dưng muốn biết chuyện hồi xưa của anh ta vậy?”
“Không có gì, tùy tiện hỏi thôi.”
“Không phải là ghen đấy chứ hả? Được rồi được rồi, mặc dù tớ từng nói có hứng thú với Đàm Ngạn, nhưng chẳng qua là giỡn với cậu thôi.”
“Ai nói tớ ghen! Tớ chỉ muốn biết mấy chuyện quái gở để làm hắn xấu mặt thôi, dễ dàng chế nhạo hắn. Ha ha…”
Giữa bạn thân thì chẳng có gì để lo lắng, nhưng Phó Lỗi vẫn không thể quên được câu nói “Cậu không thấy chứ, mười năm trước Đàm Ngạn…” của Tô Dục Tu.
Chó má! Ông đương nhiên không thấy, mười năm trước ông đây còn đang giễu võ giương oai ở Princeton! Một đông một tây, làm sao có thể gặp được xử nam Đàm Ngạn giả vờ làm thục nữ ở California chứ!
Cáu kỉnh không tên, Phó Lỗi cũng không biết mình bị làm sao. Gần đây sau khi nghe huấn luyện viên ở trung tâm thể hình giới thiệu môn quyền anh, cậu liền mê đắm trò thể thao bạo lực này. Trong lòng có một ngọn lửa vô danh, thiêu đốt cậu cực kỳ khó chịu, không thể không tìm thứ gì để phát tiết một chút.
Đàm Ngạn cao 1m8, Tô Dục Tu cao 1m79; Đàm Ngạn năm nay 31 tuổi, Tô Dục Tu năm nay 33 tuổi; Đàm Ngạn mười năm trước muốn số điện thoại của Tô Dục Tu, Tô Dục Tu mười năm sau nói vẫn còn hứng thú với Đàm Ngạn… Càng nghĩ càng thấy không thích hợp, sao trước giờ lại không thấy hai người xứng đôi đến thế nhỉ? Mà Đàm Ngạn và Tô Dục Tu, trong mỗi hội nghị tài báo quý của Tín Đồ Trò Chơi, là CEO của công ty niêm yết và chuyên gia phân tích của ngân hàng đầu tư, một hỏi một đáp vốn là thuần túy công việc, nhưng sao bây giờ hồi tưởng lại có cảm giác như đang tán tỉnh vầy nè.
Đấm một cú thật mạnh, Phó Lỗi cực hận cái tôi đang suy nghĩ miên man này. Liên quan đếch gì đến mày, mày đã sớm biết tên họ Đàm kia không phải thứ gì tốt, sao còn nhất quyết chung thuyền với hắn? Ký hợp đồng ba năm, giờ mới qua một tháng, Phó Lỗi bắt đầu hối hận bản thân đã từ bỏ cuộc sống tiêu dao ba ngày chơi game hai ngày chơi gái ở chỗ Mặc Viễn.
Đáng giận! Tên Đàm Ngạn dùng quyền lựa chọn để khống chế mình đúng là một thằng đại khốn nạn, mà bản thân nhất thời bị lợi ích mờ mắt trèo lên thuyền giặc, đến giờ còn vì thằng khốn nạn đó mà cả ngày miên man suy nghĩ buồn bực cáu bẳn thì càng không thể tha thứ hơn!
Một tuần sau, Đàm Ngạn ngạc nhiên phát giác, Phó Lỗi ghét nhất là mặc đồ công sở đi làm lại mặc âu phục chỉnh tề năm ngày liên tiếp. Sơmi, cà vạt, thậm chí còn mang cả khuy măng-sét (cufflinks, cuốn tay áo sơmi lên rồi dùng cái này cài lại như khuy cổ tay) chưa bao giờ mang, mỗi ngày một kiểu, cam đoan không đụng hàng, hơi có tư thái của một quản lý ngân hàng đầu tư cao cấp. Trong văn phòng mở máy điều hòa, Phó Lỗi đóng bộ âu phục màu đen cẩn thận xử lý công việc, làm cho Đàm Ngạn vừa vui vừa tò mò.
“Ngọn gió nào thổi mà làm cho Phó đại chuyên gia vứt bỏ áo thun quần bò chuyển sang sơ mi áo vest vậy?”
“Anh cho rằng tôi không mua nổi âu phục sao?”
“Làm gì có. Chỉ là thấy em mặc Paul Smith có điểm là lạ… Em dường như thích hợp với phong cách năng động hoạt bát hơn.”
“Ý anh là tôi không xứng với Paul Smith?”
Càng nói càng hỏng, bình thường cũng hay cãi nhau chí chóe, nhưng hôm nay Phó Lỗi như ăn phải lẩu sa tế mà hễ mở miệng là có thể phóng hỏa. Kỳ thật Đàm Ngạn rất vui mừng nhìn thấy cậu sơ vin chỉnh tề, nhớ lại hồi mới quen, trên Chương trình CNBC nhìn thấy dáng ngồi nghiêm chỉnh của cậu, miệng thì mắng nhân khuông cẩu dạng nhưng trong đầu lại tưởng tượng lột bỏ âu phục của cậu, dùng cà vạt trói chặt nơi đó, làm cho cậu không thể không mở miệng van xin được giải phóng.
Không thể trách Đàm Ngạn là một thằng đàn ông chỉ biết dùng nửa người dưới suy nghĩ, chỉ có thể trách dáng mặc âu phục của Phó Lỗi thật là hấp dẫn người ta phạm tội. Tuy rằng không muốn dùng từ ngữ để hình dung phái nữ, nhưng mỗi lần Đàm Ngạn nhìn thấy cổ tay mảnh mai dưới khuy măng-sét của Phó Lỗi, anh đều muốn xáp vào hung ác cắn một miếng. Thật không hiểu cổ tay vậy mà làm như nào có thể tung ra một cú đấm nhỉ?
Đàm Ngạn cũng không phủ nhận ban đầu thứ anh bị hấp dẫn, chỉ có thân thể cậu. Anh cảm thấy chuyện này không có gì đáng xấu hổ, giữa đàn ông với nhau, làm gì có nhiều chuyện hoa tiền nguyệt hạ như vậy? Không muốn làm, vậy đi làm hòa thượng luôn đi. Cái gọi là tình yêu lãng mạn, chẳng qua là một loại thủ đoạn để đạt tới mục đích thôi. Cho nên tạo dựng lãng mạn, trong mắt anh là một chuyện rất giả tạo. Mà Phó Lỗi hiển nhiên cũng không phải kiểu người ham mê lãng mạn, nếu theo lời cậu nói, thì canh giữ bên xác nhân vật của Đàm Ngạn, năm lần bảy lượt giết anh chiếm đoạt anh mới là chuyện lãng mạn nhất. Anh đã sớm biết, Phó Lỗi và anh là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, đều là không phải hạng tốt lành.
Dù sao chẳng ai nói đây là tình yêu, lại càng chưa từng nghĩ đến chuyện làm sao để giữ gìn nó. Đàm Ngạn tình nguyện thờ ơ, cho rằng những biểu hiện thông thường của tình yêu như ghen tuông, chẳng qua là những sai lầm ngu xuẩn chỉ có người ngu xuẩn mới phạm. Cho nên anh đương nhiên sẽ không nhận ra đằng sau tâm trạng cáu kỉnh gần đây của Phó Lỗi, có ẩn giấu thứ gì đó còn sâu hơn.
Các đồng sự trong Tín Đồ Trò Chơi đều thấy rõ, cố vấn đặc biệt Phó Lỗi vốn kiêu căng trước giờ, gần đây bỗng trở nên tao nhã lịch sự. Nghe nói bên bộ tài vụ có một nữ nhân viên, khi Phó Lỗi đi nhận hoàn trả các chi phí công việc có cười với cô một cái, thế là cô nàng mê mẩn đứng ngồi không yên cả ngày. Tuy rằng trong công việc có nghiêm túc thật đấy, nhưng ngài Phó đại chuyên gia hay gây sự mà Đàm Ngạn quen thân chẳng biết đã đi nghỉ phép nơi đâu, giờ chỉ còn lại mỗi Phó cố vấn quân tử ngời ngời từ chân lên đầu. Không nói được là thấy bất thường ở đâu, song chung quy là thấy bất thường…
Nhưng dù gì cũng chẳng phải thanh niên choai choai cống hiến hết sức lực cho tình yêu, đến tháng tám, Đàm Ngạn đã bận ngập đầu, không còn thời gian nghĩ ngợi mấy thứ linh tinh. Quản lý nội bộ công ty, bàn bạc các việc đối ngoại, đủ loại trọng đại quyết sạch, đơn dự toán và đơn tuyển dụng từ đủ các ban, tất cả việc lớn việc nhỏ đều đang chờ anh xử lý. Không phải không yên tâm để nhân viên dưới quyền giải quyết, mà là vào giai đoạn này Tín Đồ tuyệt không thể có sai sót gì. Trước mắt, kỳ hạn “một năm sau, game bóng rổ chiếm 30% tổng doanh thu” do BA Entertainment đặt ra chỉ còn một tháng, vì để kết quả báo cáo tài chính quý ba có thể vừa lòng đối phương, Đàm Ngạn có liều mạng cũng không từ.
Phó Lỗi cũng bận. Đàm Ngạn cẩn thận đọc báo cáo cậu đưa lên, anh biết ở nơi không ai thấy cậu luôn nỗ lực cố gắng, anh biết cậu là một chuyên gia phân tích rất giỏi, anh biết cậu còn là một cố vấn đặc biệt đáng tin cậy.
Đợt bận rộn này làm cho hai người không hề thân mật hơn một tháng. Cho dù có ngủ cùng giường mỗi ngày, nhưng khi đã mệt đến cùng cực thì bất quá chỉ chúc đối phương ngủ ngon xong cả hai đã lăn ra ngủ mất. Có khi trở mình nhìn thấy tấm lưng trơn nhẵn của Phó Lỗi, lại không thể không nghĩ đến chuyến bay và hội nghị sớm hôm sau. Anh cười khổ, nhớ lại Phó Lỗi từng chế giễu anh là cu li cao cấp, thật đúng là không sai chút nào. Vì thành tựu và cổ phiếu của Tín Đố, anh gần như đang bán mạng.
Còn kết quả bán mạng là —— bệnh đốt sống cổ tái phát, Đàm Ngạn nằm viện.
“Phế vật! Đúng là phế vật, một gã đàn ông to xác lại có thể nằm viện chỉ vì căn bệnh vặt vãnh này.”
Phó Lỗi nhìn người đàn ông đang nhận châm cứu trị liệu, không nhịn được mắng vài câu.
“Phó Lỗi, còn mấy tuần nữa là hết quý ba, em giúp anh quan sát cẩn thận. Ngàn vạn lần không thể thất bại trong gang tấc, giám sát số người online và số tài khoản nạp thẻ, một ngày phải ghi lại hai lần. Nếu có dấu hiệu sụt giảm, phải nghĩ ngay biện pháp…”
“Câm miệng! Ngoan ngoãn cho tôi! Bác sĩ, ngài đừng nương tay, cứ châm ác liệt vào, anh ta đúng là muốn ăn châm.”
Bác sĩ trung y suýt nữa thì nhịn cười thất bại, đành phải ngừng thở, một lần nữa tìm đúng huyệt vị tiếp theo.
“Đàm tiên sinh, gần đây có phải anh đã mát xa cường độ rất lớn không?”
“Ách… Từng có vài lần. Bởi vì bận quá nên khi đang làm việc có mời chuyên viên ở tiệm mát xa tới phục vụ tận nơi. Đau quá cho nên tôi kêu bọn họ mạnh tay một tí.”
“Ai… Tuy mát xa cũng là một trong những phương pháp hỗ trợ trị bệnh đốt sống cổ, nhưng anh làm như thế là hoàn toàn phản tác dụng. Khi bệnh phát mà còn nặng tay thêm thì chỉ có bệnh tăng. Lần sau anh phải chú ý, không thể làm bừa như vậy. Lần này anh nhất định phải tĩnh dưỡng ba ngày.”
“Bác sĩ… công việc của tôi…”
“Cứ vậy đi. Người như anh tôi gặp nhiều rồi, mỗi ngày ngồi hơn 14 tiếng trước máy tính, không bị bệnh đốt sống cổ cũng uổng.”
Cuối cùng Đàm Ngạn dọn vào phòng bệnh đơn sang trọng của bệnh viện, lý do là sợ điện thoại công việc không ngừng gọi tới sẽ làm phiền người bệnh khác, còn Phó Lỗi thì khinh miệt nhìn bảng thu phí của phòng bệnh.
“Chậc chậc… Làm sếp đúng là nhiều tiền lắm của.”
“Bệnh viện chứ có phải tổ chức từ thiện đâu, người ta cũng cần kiếm tiền mà.”
“Thì là anh có tấm lòng Bồ Tát.”
“Không có việc gì, em về đi, anh sẽ mau chóng xuất viện…”
“Thấy tôi anh phiền phải không? Vậy tôi không đi!”
Gọi điện thoại kêu Mặc Cận đem đầu XBOX360 màu trắng trong căn hộ của cậu qua đây, vừa hay —— trong phòng bệnh xa xỉ có trang bị TV màn hình phẳng 42 inches, tuy nhỏ hơn trong nhà một tí, nhưng nói chung có thể dùng được. Y tá thấy cậu muốn chơi game trong phòng bệnh, liền vội vã ào tới ngăn cản nhưng Đàm Ngạn nằm trên giường bệnh chỉ thấy Phó Lỗi kéo y tá ra ngoài, không hiểu nói gì mà mới chốc lát đã trở lại. Cậu dùng chân đá mở cửa, tươi roi rói cắm vào các loại dây cáp và tay cầm, màn hình bừng sáng, trò chơi sắp bắt đầu.
Game Phó Lỗi chơi là một kiểu game bắn súng một người, được xưng là series GRAW máu me, nội dung game là một đám lính Mỹ ngu si nhảy dù xuống biên giới Mexico gây bạo loạn. Năm đó khi trò chơi được ra mắt, vì đồ họa sắc sảo và cảm giác chiến tranh như thật mà rất được người chơi ủng hộ; mặt khác, lại vì vừa chính trị vừa bạo lực nên đã được chính phủ Mexico ban lệnh cấm. Đàm Ngạn tự biết không phải đối thủ chơi game với Phó Lỗi nên chẳng muốn tranh đấu với cậu, nhưng cứ ngẩn người ngồi trên giường thế này thì chán quá.
“Cho anh một tay cầm.”
“Phế vật, anh chơi trò này chưa đến một phút đã bị em bắn nổ đầu.”
“Vậy em làm đồng minh nhé?”
“Vướng chân tôi thì tôi sẽ đá anh!”
“Ha ha… Phó Lỗi, vầy mới là em chứ. Vị quân tử mấy bữa trước làm anh không quen tí nào.”
“Thì sao? Không ăn chửi nên khó ở à?”
Đàm Ngạn biết điều câm miệng lại. Tuy Phó Lỗi mắng rất khó nghe nhưng vẫn dịch chuyển TV màn hình phảng đến chỗ gần hơn cho Đàm Ngạn, sau đó lại vì góc độ từ trên sô pha của mình không đúng, bèn quăng giầy nhảy lên giường anh, một ngồi một nằm, cùng nhau chơi game.
Nhưng trình độ chơi game của CEO Đàm quả thật là không còn gì để bàn. Cho dù Phó Lỗi có yểm trợ anh thế nào thì vẫn bị quân địch headshot mấy bận. Chỉ chốc lát anh đã mệt, bèn đơn giản nhìn Phó Lỗi chơi một mình. Bỗng dưng, tay cầm của anh chấn động, ngẩng đầu nhìn màn hình, hóa ra Phó Lỗi là đồng minh, bị địch nhân vây công, mà Đàm Ngạn lúc này chưa rời khỏi trò chơi, cho nên tay cầm rung lên cảnh báo. Đàm Ngạn tức thì nghĩ ra một trò hay.
“Ê, Đàm Ngạn, anh làm gì vậy? Lấy ra…”
Để tay cầm đang chấn động đến gần vị trí giữa hai chân Phó Lỗi, theo tình hình chiến đấu ngày càng kịch liệt, tần suất rung động của tay cầm cũng ngày càng nhanh. Phó Lỗi đang chuyên tâm đánh đấm trong game, hai tay căn bản không thể để ý Đàm Ngạn đang làm gì. Quần mùa hè bản chất rất mỏng, Đàm Ngạn ác độc vừa dùng tay xoa nắn chỗ đó vừa dùng tay cầm kích thích, chỉ chốc lát, tiểu Phó Lỗi chậm rãi ngẩng đầu, làm ướt quần cậu.
Đàm Ngạn thừa dịp cậu không chú ý, kéo cả quần ngoài lẫn quần trong xuống, tiểu Phó Lỗi tràn đầy nguyên khí liền nhảy ra ngoài, Đàm Ngạn khom người xuống ngậm, hạ thân của chính mình cũng trở nên cứng rắn hơn.
“A… Họ Đàm kia, anh…”
“Có muốn làm không?”
Không thể nào tập trung được nữa, Phó Lỗi cúi đầu nhìn quét một cái, Đàm Ngạn mặc áo carô dành cho người bệnh, đang cúi đầu hoạt động lên xuống giữa hai chân cậu. Cấm dục đã lâu, kích thích vừa rồi khiến cho cậu thiếu chút nữa không giữ được, hiện giờ dục vọng của cậu lại bị anh liếm đến ướt đẫm, dáng vẻ *** mị, cậu nhìn đến không chịu được.
“Làm gì vậy? Anh đang hít đất đấy à.”
“Hít đất? Vậy chỉ có thể làm ba cái, bằng không sẽ rất nguy hiểm…”
“Coi dáng vẻ đau ốm của anh, có làm cũng phải để tôi làm!”
Nói xong Phó Lỗi vứt bỏ tay cầm, đè Đàm Ngạn lên giường, lột sạch bộ đồ bệnh nhân xộc xệch, muốn…
“Phó Lỗi, anh là người bệnh.”
“Ông biết.”
Phó Lỗi với chuyện chăn gối không thể nói là thẹn thùng nhưng rất ít khi chủ động, lần này thật đúng là làm cho Đàm Ngạn sững sờ, cậu cầm lấy tính khí đã hoàn toàn cương của anh muốn nhét vào trong…
“Bảo em ngu ngốc đúng là đã khích lệ lắm rồi, đã nói bao nhiêu lần là phải khuếch trương trước mới có thể…”
“Em… Em không biết!”
Dạng chân ngồi trên đùi Đàm Ngạn, Phó Lỗi như bị nỗi oan tày trời, nghiêng đầu sang chỗ khác không chịu đối mặt với Đàm Ngạn đang vận sức chờ phát động. Cậu vốn nghĩ, lần này bằng bất cứ giá nào cũng phải làm cho Đàm Ngạn si mê mình, đến tận trình độ không thể thiếu mình mới thôi. Cậu đã tính kỹ, đến lúc đó cậu sẽ vứt bỏ tên khốn nạn này, như vậy mới có thể bù đắp cho một loạt những hành vi khác thường gần đây của cậu.
Đàm Ngạn ngắm nhìn bốn phía, phát hiện trên bàn đầu giường có một chai cồn khử trùng, vừa rồi bác sĩ dùng để vệ sinh làn da trước khi châm cứu cho anh. Đàm Ngạn vươn tay cầm lấy. Phó Lỗi ban đầu không hiểu anh muốn làm gì, lặng người nhìn anh dùng cồn chà lau tay cầm game, hoàn toàn không hiểu…
“Nâng mông lên.”
“Anh muốn làm gì? A…”
Một thứ gì đó lành lạnh, cứng cứng nhét vào trong người, có hơi thô, đằng trước tròn tròn, như là…
“Anh đem tay cầm…”
“Anh đang giúp em khuếch trương. Ở đầy điều kiện hữu hạn, em nhẫn một chút.”
Vật lạ trong cơ thể bỗng rung lên, Phó Lỗi hét một tiếng mới phát giác nãy giờ vẫn chưa hoàn toàn thoát game, chỉ cần bị quân địch tấn công, tay cầm sẽ tự động rung. Động tác và tần suất không khác gì gậy mát xa, trước kia Phó Lỗi cũng từng chơi qua, nhưng là dùng với phụ nữ lên giường cùng cậu. Lần này đến phiên cậu… Nguy rồi, trừ phi trò chơi chấm dứt, bằng không chấn động sẽ không đình chỉ. Phó Lỗi chơi game nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cậu cầu nguyện địch thủ trong game “thịt” mình nhanh lên.
Không được, tay cầm không ngừng chấn động làm cho vách trong ngày càng ngứa, cố tình Đàm Ngạn chỉ đâm vào một đoạn ngắn, chiều dài căn bản không đến được chỗ cậu muốn bị nhét đầy. Phó Lỗi bị hành hạ vô cùng khó chịu, giãy giụa thân thể, không biết phải thế nào mới đến được phần cuối. Bị Đàm Ngạn không ngừng khuấy động, phía trước đã nhịn không được phun ra một ít dịch trắng, dần dần, cả hốc mắt cũng ướt, rất muốn…
“Đàm Ngạn… Em…”
“Thế nào? Hiệu quả không tệ phải không.”
“Không đủ… dài.”
“Cái gì?”
“Tôi nói… tay cầm quá ngắn… A, tên khốn kiếp! Anh mau đâm vào đi!”
Chỉ có một giây đồng hồ hư không, phía sau lập tức bị tính khí thô to lấp đầy. Đàm Ngạn đỡ lấy eo cậu, dùng sức hướng lên trên, đâm vào thân thể đã bủn rủn vô lực của cậu, đầu mút cực lớn hung hăng va chạm nơi cần an ủi sâu trong cơ thể, kịch liệt mập hợp làm cho Phó Lỗi vừa bị đâm đến chỗ ấy thì kêu lên, bắn ra.
“Cho dù không làm một tháng, em cũng không cần nhanh vậy chứ?”
“Anh… Anh tính thử coi bản thân tiền hí ma xát tôi bao lâu? A a…”
“Xuỵt… Nhỏ giọng một chút, bị bác sĩ y tá nghe thấy sẽ không tốt.”
“Vậy anh nhẹ… Ư a…”
Như là không cam lòng bị Đàm Ngạn khống chế toàn bộ quá trình tình ái, Phó Lỗi lại lần nữa đè Đàm Ngạn lên giường bệnh màu trắng, gian nan ngồi thẳng thắt lưng, cưỡi trên thân người kia, cố gắng đong đưa lên xuống, phun ra phun vào hung khí cực đại trong cơ thể.
“Anh đừng cử động, để em… Ư… A…”
“Em xác định?”
“Là người bệnh thì nằm yên cho tôi!”
Cơ thể đã quen mùi tự động tìm kiếm góc độ và chiều sâu làm cho cả hai người cùng sảng khoái. Nhưng Phó Lỗi dù muốn làm chủ màn tình ái này cũng rốt cuộc không thể địch lại sức bền của Đàm Ngạn, thân thể gục xuống ngực anh, chỉ có bên trong còn hút chặt lấy tính khí.
“Em… không còn sức nữa.”
“Ai… Không biết đến cùng ai mới là người bệnh đây.”
Đàm Ngạn cũng hết chịu nổi màn “chủ động” rì rì của Phó Lỗi, trở mình đè Phó Lỗi dưới thân, tăng tốc độ đâm sâu vào cơ thể cậu như giã gạo, đồng thời cảm thụ sự bao bọc chặt đến tiêu hồn. Sau vài lần mạnh mẽ đâm vào cuối cùng, hai người gần như cùng bắn ra. Quần áo chưa cởi hết của Đàm Ngạn bị dịch thể hai lần bắn của Phó Lỗi làm bẩn hết.
“Quả nhiên tích rất nhiều.”
“Không phải anh cũng vậy…”
“Đều ở bên trong em.”
“Khốn nạn, anh còn dám nói!”
Đàm Ngạn vuốt ve mái tóc ngắn của cậu, ôm lấy thân thể cậu. Nghe tiếng hít thở của nhau, dần dần hồi phục lại.
“Phó Lỗi, gần đây vì sao không vui?”
“Ông đây rất vui!”
“Em hoàn toàn biến thành người khác, làm sao mà vui?”
“Em… Em bắt chước một người.”
“Ai?”
“Đừng có giả vờ, anh biết!”
“Anh không biết.”
“Anh! Tôi bắt chước Tô Dục Tu, anh hài lòng chưa! Khốn nạn!”
“Sao lại muốn bắt chước anh ta?”
“Không phải anh thích kiểu như hắn sao, lịch sự phong độ, có khí chất có giáo dục. Tôi muốn làm anh một lòng yêu tôi, sau đó đá anh!”
Chưa từng nghĩ tới Phó Lỗi sẽ nói lời như vậy, Đàm Ngạn thực sự bị dọa ngẩn người.
“Vì sao?”
“Cái gì vì sao?”
“Vì sao muốn làm anh yêu em?”
“Bởi vì… Bởi vì anh chỉnh tôi thê thảm như vậy, không trả thù, tôi khó chịu!”
“Anh chỉnh em hồi nào…”
Bỗng nhiên, nhớ lại khoảng thời gian trước, Tô Dục Tu từng gửi một e-mail bằng hòm thư riêng cho anh, nói Phó Lỗi có đến hỏi một ít chuyện hồi xưa của anh. Trong mail Tô Dục Tu nhắn nhủ anh, rằng Phó Lỗi ghen cũng chẳng phải chuyện gì xấu, lúc ấy anh còn chưa hiểu những lời nay, nhưng hiện giờ… từ dáng vẻ tức giận và khóe mắt ươn ướt của Phó Lỗi, anh đã hiểu ra.
“Phó Lỗi, em xong rồi.”
“Thúi lắm!”
“Em thật sự xong rồi, em yêu anh, cho nên em mới hy vọng anh cũng yêu em, đúng không?”
“Suy diễn lung tung, ông…”
Mặc cho Phó Lỗi phùng mang trợn mắt vừa đánh vừa chửi, Đàm Ngạn vẫn cười. Phó cố vấn ghen thật đáng yêu, nếu không phải nghĩ đến tình trạng cơ thể, Đàm Ngạn thật muốn làm tiếp thêm vài trận trên giường, tốt nhất là trộm được một bộ đồ y tá bắt cậu mặc vào, sau đó…
“Phó Lỗi, em đừng khó chịu. Mỗi lần thấy em và Mặc Cận đứng bên nhau, anh kỳ thật cũng rất ghen. Mặc Cận cao hơn anh 10cm, trước mặt cậu ta, em cứ như chim con e ấp.”
“Anh mới là chim con e ấp, cả nhà anh đều là chim con e ấp!”
Vốn muốn chọc cho Phó Lỗi vui vẻ, ngờ đâu lại đổ thêm dầu vào lửa.
“Phó Lỗi, anh không thích Tô Dục Tu.”
“Liên quan đếch gì đến tôi!”
“Không liên quan, anh chỉ muốn nói em biết thôi.”
Còn tưởng rằng sẽ nghe được ba chữ kia, không ngờ Đàm Ngạn chỉ mỉm cười, ôm chặt lấy cậu.
Loạn rồi, loạn rồi, loạn rồi. Phó Lỗi tuyệt vọng với bản thân rồi, không ngờ mình có thể đi ảo tưởng sẽ nghe được ba chữ đó từ miệng Đàm Ngạn!
-END
________________________
Lời cuối
Thú vị ác, lại “bẻ cong” một thẳng nam rồi.
Mà ngoài đời thực, tôi trùng hợp có quen biết vài người homophobia (sợ người đồng tính). Bọn họ không phải người xấu, cũng không phải có ác ý, bọn họ chỉ không thể tiếp nhận đồng tính thôi. Những người đàn ông có vẻ ngoài và tính cách vô cùng vĩ đại, bị đồng tính theo đuổi làm cho bọn họ thấy cực kỳ khó chịu, nhưng do lịch sự, họ không thể lộ vẻ chán ghét ra ngoài, nhưng sợ là trong bụng đã mắng đến mấy trăm mấy nghìn lần. Tôi hiển nhiên rất thương những người theo đuổi mà không có kết quả, ví như tức giận tình yêu đồng tính không được thông cảm, bi ai những người yêu phải straight, v.v… Sau ngẫm lại, chẳng qua là tôi đang bày đặt cao cả một cách vô tri thôi. Ai nói người theo đuổi thất bại nhất định đáng thương hơn người bị theo đuổi?
Tôi từng hỏi một người homophobia, “Sao anh có thể từ chối người ta tàn nhẫn như vậy?” Anh ta ngẫm nghĩ rất lâu, giơ lên tay trái đeo nhẫn cưới, hỏi ngược một câu “Tôi còn có thể làm gì đây?”
Tôi á khẩu không trả lời được. Cuộc sống luôn vào một lúc lơ đãng nào đó, có thể ngược người ta đến chết khiếp.
Vì thế tôi đưa tất cả những oán niệm không được thỏa mãn của mình trong hiện thực vào tiểu thuyết, cho các nhân vật chính có một kết thúc trọn vẹn, hòng làm an ủi. Chưa từng nghĩ ngoài việc sáng tác giải trí cho bản thân thì còn mục đích gì khác. Đam mỹ trong nhận thức của tôi đã trở thành một khái niệm phi thường mơ hồ. Nó có thể là YY của tôi, cũng có thể đã thật sự xảy ra rồi. Có khi tôi thường hỏi ngược lại mình, thứ tôi viết có phải đam mỹ không? Yêu ở đâu? Có lẽ là vì trong đời tôi chỉ có ba tín ngưỡng, tự do, bình đẳng và tiền tài. Nên tôi hy vọng mỗi một kiểu yêu đều là tự do bình đẳng; còn tiền hở, không có tiền là trăm triệu lần không được.
Có người bạn nói tác phẩm Tam quan bất chính này là chỉ yêu thương quan, hôn nhân quan và gia đình quan, trước đó tôi chưa từng nghĩ tới điều này. Nhưng giờ tôi thấy câu tổng kết này thực chuẩn xác, tạm thời cứ vậy đi. Ban đầu khi tôi xây dựng truyện này, tam quan là chỉ nhân sinh quan, thế giới quan và giá trị quan. Giống như trong truyện, Mặc Viễn nói với Phó Lỗi “Con mắt nào của cậu nhìn thấy người ta điệu bộ gian thương? Thứ gia hỏa đầy bụng ý xấu như cậu thì tốt chỗ nào hả?”, Đàm Ngạn và Phó Lỗi đều không phải hạng tốt lành gì. Tôi nghĩ người tốt rất khó làm, so ra, làm “người xấu” dễ hơn, cũng sung sướng hơn. Có thể tam quan của tôi cũng méo mó lắm đây, cười.
May quá, nguyên bản ngoài đời của Phó Lỗi là một chàng trai lớn lên giống người Trung Quốc nhưng không hiểu chữ Trung Quốc, cho nên cậu ấy sẽ không tới đòi giết tôi. Tôi đoán cậu ấy hẳn là straight, có điều tôi chưa thấy bạn gái cậu ta bao giờ. Những điều tôi tả trong tác phẩm, còn không nhiều chuyện và độc miệng bằng một phần mười người thật ngoài đời, cậu ấy cũng làm tôi tin rằng — trên đời có những người nhìn qua rất bình thường, vì chăm chỉ làm việc mà đã trở thành vật tỏa sáng chói mắt. Hiện giờ, cả thế giới đều có thể nghe được giọng nói sắc bén của cậu ta. Vô luận thế nào thì tôi cũng muốn nói một tiếng cám ơn.
Cũng cám ơn mỗi một bạn đã đọc truyện này. Tôi lúc nào cũng vui mừng được gặp những độc giả lợi hại hơn mình, tỷ như truyện trước, có một bạn đã phát hiện một lỗi rất nghiêm trọng, vô cùng cám ơn.
Truyện này vốn định là kết thúc trước ngày mồng một tháng năm. Nhưng là vì trong cuộc sống cá nhân của tôi đã xảy ra rất nhiều chuyện ngoài kế hoạch, cứ kéo mãi kéo mãi, sau tết âm lịch mới bắt đầu viết, viết luôn tới Đoan Ngọ. Tôi là người tính cách khá nóng vội, rất khó quyết định giữa “liền mạch dứt khoát” hay là “chậm chạp tinh tế”. Có những đoạn văn đã post được một khoảng thời gian, khi sửa đổi, thêm nội dung, tôi lại thấy có tiến bộ; nhưng có những Chương, bởi vì cách nhau lâu quá nên khi viết tiếp, tôi chẳng thể tìm được tính mạch lạc cho nó. Tôi là một người tầm thường chẳng có kỹ thuật sáng tác gì, cho nên chỉ biết viết một ít tục ngữ dễ hiểu. Thật là hổ thẹn, bởi vì trình độ có hạn, công việc mới cũng rất hao phí tinh thần, cho nên trong thời gian ngắn sẽ không đào hố mới. Trong khi viết truyện này, biên tập của JJ có hỏi tôi có muốn đăng ký VIP không, tôi suy nghĩ vài ngày, cảm thấy viết văn vẫn là để thỏa mãn bản thân trước, lại nói tôi cũng không thể làm tác giả full-time nổi, cho nên cứ thế dẹp đi. Những ngày bán chữ kiếm sống thời đại học, với tôi mà nói đã rất rất xưa rồi.
Cuối cùng, giải thích một tí. Tôi đã từng tham gia cuộc thi CFA, thực lực không đủ, cuối cùng thất bại, không thể không buông tha cho giấc mộng ngân hàng đầu tư. Những người có bằng CFA tôi quen, đều bận bịu đến thiên hôn địa ám, phỏng chừng không có thời gian đi viết tiểu thuyết đâu. Cho nên loại mèo ba chân như tôi mới có cơ hội múa rìu qua mắt thợ, để mọi người chê cười rồi.
※※※※※※
Chỗ hổng trong sinh mệnh, như một cây đao trên lưng, một cây gai nơi cổ họng. Lúc nào cũng nhắc nhở chúng ta phải biết khiêm tốn, phải biết cảm thông. Nếu không có cực khổ, chúng ta sẽ kiêu ngạo; nếu không có tang thương, chúng ta sẽ không biết cảm thông thực sự.
_____________________________
giờ mới thật sự là hết nè, lê lết gần một năm mới xong:”>
đến cùng hai anh vẫn không chịu nói tiếng yêu:-