Tâm Sinh

Chương 15

Editor: Sakura Trang

Qua không mấy ngày, sáng sớm, “Đông đông đông...” Tiểu Mạc còn đang trong giấc mộng bị một tràng tiếng gõ cửa đánh thức, hắn nghiêng đầu nhìn một chút mặt trời, sắc trời đã sáng choang, bên người không có Lạc Huỳnh Tâm, hẳn là đã đi y quán xem bệnh, lúc này cũng sẽ không trở lại. Nửa ngày không có ai mở cửa, hắn ngồi dậy mặc y phục vào, nhìn một chút cách vách, đại khái cha Tôn Thắng mang đại bảo đi dạo, vì vậy đi tới cửa sân, lạch cạch mấy cái mở cửa, người sau cửa để cho hắn sửng sốt một chút.

“Tiểu Mạc thiếu gia! Đúng là ta đã đến đúng nơi rồi!” Người đâu, thanh âm lượng lượng thúy thúy, không phải tiểu Cẩn là ai!

“Tiểu, tiểu Cẩn, ngươi làm sao tới?” Tiểu Mạc trượng nhị hòa thượng không nghĩ ra. Lạc Huỳnh Tâm sinh hạ đại bảo đầy tháng qua sau, hai người liền mang theo đại bảo trở về nhà, bây giờ, ngược lại là có gần nửa năm không thấy tiểu Cẩn rồi, không biết tiểu Cẩn tại sao sẽ đột nhiên tới.

“Tiểu Mạc thiếu gia, là lão gia kêu ta tới chăm sóc các ngươi, người nói ngươi mang thai, sợ ngươi cùng thiếu gia hai người, lại có tiểu thiếu gia, lại muốn chăm sóc mình, chăm sóc không tốt, để cho ta tới giúp đỡ một chút.” Tiểu Cẩn là một người nhanh nhẹn, sạch sẽ gọn gàng, ba lạp ba lạp mấy câu nói liền nói rõ ràng nguyên nhân mình tới chỗ này.

“Nga nga, công cha nghĩ thật chu đáo a, ngươi mau vào đi.” Tiểu Mạc còn có chút mộc mộc không phản ứng kịp, trước để cho tiểu Cẩn đi vào.

Rót cho tiểu Cẩn một ly nước, tính tình hai người đều là tương đối hoạt bát hiếu động sáng sủa, cũng luôn vui vẻ trò chuyện cho tới trưa. Nửa đường Tôn Thắng mang đại bảo đi bộ trở lại, hai người bế hài tử trêu đùa, chờ buổi trưa Lạc Huỳnh Tâm, thấy chính là một màn như vậy, không khỏi đen mặt, hai người không khác đúa trẻ lớn xác là bao tụ tập với nhau, ôm một củ cà rốt chưa đến nửa tuổi… Y có chút không dám tưởng tượng cuộc sống sau này!

Đừng xem tiểu Cẩn cùng mình tuổi không sai biệt lắm, nhưng mà do tính tình hướng bên ngoại, từ nhỏ đến lớn nghịch ngợm càn quấy mọi thứ làm không ít, vì thế không biết bị phụ thân mình cây gậy ở hậu viện đuổi theo gọi bao nhiêu lần, mỗi lần nếu không phải hắn đi tìm Lạc Huỳnh Tâm cầu cứu, phỏng đoán cũng muốn không xuống được giường mới bỏ qua.

Hôm nay, cái này cùng mình tuổi không sai biệt lắm, tính tình lại lại giống tiểu Mạc, hai người tụ tập với nhau...

“Cha, cha ~~~”Đại bảo vẻn vẹn chỉ biết nói đan âm thấy cha từ bên ngoài đi vào, tránh thoát ra ôm trong ngực phụ thân, lảo đảo lắc lư đi về phía Lạc Huỳnh Tâm, Lạc Huỳnh Tâm ở trước cửa ngồi xuống, chờ nhi tử từng chút từng chút đi đến phía mình, đợi lúc đến gần cạnh mình, cuối cùng một cái nhào tới.

“Đại bảo, có nhớ cha không?” Lạc Huỳnh Tâm ôm lấy đại bảo, trêu chọc nó, sau bước vào.

“Thiếu gia, người đã về rồi, lão gia phái ta tới, nói để cho ta giúp đỡ người một chút.” Ở trước mặt Lạc Huỳnh Tâm, tiểu Cẩn cuối cùng không giống ở trước mặt tiểu Mạc không chút kiêng kỵ như vậy, Lạc Huỳnh Tâm từ nhỏ đến lớn, bề ngoài nhìn qua dịu dàng như ngọc, Nhưng mà do không có tính tình hoạt bát, tổng để cho hắn cảm thấy, ở bên cạnh thiếu gia không thể làm càn như vậy.

“Ừ, ta biết, ta đoán ta phụ nhất định sẽ phái cái người tới cửa.” Lạc Huỳnh Tâm gật đầu một cái, trước, mới vừa biết tiểu Mạc mang thai ngày thứ hai, y liền viết một phong thơ, đưa tin cho nhà, nghĩ đến Lạc Thánh Anh nhận được thư, đệ nhất thời gian liền sắp xếp tiểu Cẩn tới.

Những ngày kế tiếp trôi qua yên bình, toàn bộ đều tựa như đi lên quỹ đạo.

Lạc Huỳnh Tâm cuối cùng có thời gian tiếp tục mỗi sáng sớm luyện võ, có tiểu Cẩn ở nhà hỗ trợ chăm đại bảo, mỗi ngày tiểu Mạc sớm một chút cũng sẽ đi theo Lạc Huỳnh Tâm đi bộ một vòng, Lạc Huỳnh Tâm ở bên cạnh luyện võ, tiểu Mạc ngay tại bên cạnh nhìn xem.

Không thể không nói vóc người Lạc Huỳnh Tâm thật là tốt không lời nào để nói, cho dù sinh qua đại bảo, sau lại nửa năm không thời gian luyện võ, vóc người như cũ giữ rất tốt. Bả vai rộng rãi, eo hẹp, vóc người cao gầy, phối hợp kiếm pháp giờ phút này tựa như nước chảy mây trôi, tiểu Mạc cảm thấy mình thật là hoàn toàn không thể thu tầm mắt về!

Đợi một bộ kiếm pháp luyện xong, tiểu Mạc vẫn còn ngơ ngác dừng lại ở trên người trên người Lạc Huỳnh Tâm, trong đầu là hắn một lần lại một lần kiếm vũ, ai, Huỳnh Tâm nhà ta làm sao có thể đẹp mắt như vậy suất như vậy đâu! Nhiên sau suy nghĩ thêm một chút đến Lạc Huỳnh Tâm là của một mình hắn! Ai nha! Tiểu Mạc len lén bưng kín mặt!

“Nghĩ gì vậy?” Biết rõ tính tình tiểu Mạc Lạc Huỳnh Tâm thật giống như rất vui đi tới, vỗ một cái mặt của tiểu Mạc, tiểu Mạc tỉnh hồn, ngơ ngác cười một tiếng với Lạc Huỳnh Tâm.

“Huỳnh Tâm, chờ ta sinh nhị bảo ra, ngươi cũng dạy ta luyện võ có được hay không, ngươi luyện võ thật là, quá soái!” Tiểu Mạc nhận ra giờ phút này mình cũng muốn nhiệt huyết sôi trào, trước kia hắn làm sao liền không phát hiện sớm tới cùng Lạc Huỳnh Tâm luyện kiếm là một chuyện dưỡng nhãn như vậy chứ? Thiệt là, lãng phí một cách vô ích thật là nhiều thời gian.

“Có thể nha, chẳng qua kiện tiên quyết là ngươi muốn có thể kiên trì nổi, chớ muốn mới vừa mệt mỏi một chút liền muốn kêu khóc không luyện nữa.” Lạc

Huỳnh Tâm ngồi vào bên người tiểu Mạc, quẹt một cái lỗ mũi của tiểu Mạc.

“Ai nha, không muốn quát lổ mũi của ta!” Tiểu Mạc làm bộ trề miệng, nghĩ muốn tránh ra công kích của Lạc Huỳnh Tâm, chẳng qua tốc độ của hắn nơi nào thể là đối thủ của Lạc Huỳnh Tâm. Phồng má trêu chọc Lạc Huỳnh Tâm cười một trận.

Tiểu Mạc sững sờ nhìn nụ cười của Lạc Huỳnh Tâm, buổi sáng cuối mùa xuân đầu mùa hè, ánh mặt trời rực rỡ, thấu qua lá cây, loang lổ lốm đốm chiếu sáng bắn vào trên khuôn mặt vui vẻ của Lạc Huỳnh Tâm.

Năm tháng thật tốt!

Trong lòng Tiểu Mạc yên lặng nhớ tới.

Cuộc sống bọn họ trôi qua mặc dù bình thản, nhưng mà hạnh phúc như vậy.

Thời gian trôi qua nhanh, cuối cùng cũng bò đến được 5 tháng, bụng của tiểu Mạc cuối cùng cũng nổi lên như trống rồi. Hắn vốn có vóc người thon thả, trên người gầy gò không mấy lượng thịt, khác với vóc người cao gầy của Lạc Huỳnh Tâm, giờ phút này một cái nồi nhỏ ụp lên trên bụng, hơn nữa mùa hè y phục đơn bạc, nhìn qua thật có chút không hòa hợp, hơn nữa vén y phục lên liền sẽ phát hiện, bụng  nhỏ tròn tròn của tiểu Mạc, trắng trắng mềm mềm trong suốt, có cảm giác như một viên tiểu trân châu vậy.

Buổi tối lúc Lạc Huỳnh Tâm ngủ, luôn là đưa tay khẽ đặt ở trên bụng của tiểu Mạc, xúc động vì một tiểu sinh mệnh, cuối cùng hài tử này cũng được dựng dục ở trong thân thể thiếu niên.

“Huỳnh Tâm, lúc ngươi mang thai đại bảo, nó lúc nào mới có thể động a?” Tiểu Mạc xoay đầu lại nháy nháy mắt to, nhìn Lạc Huỳnh Tâm.

Lạc Huỳnh Tâm thu tay về, nghiêng người sang nhìn tiểu Mạc, trên mặt mang mỉm cười, “Làm sao, nó còn không có động ngươi không yên tâm?”

“Đây cũng không phải, có ngươi ở bên người ta còn có cái gì không yên lòng?” Tiểu Mạc cũng nghiêng người qua, ôm eo của Lạc Huỳnh Tâm, đem mặt chôn vào trong ngực rộng của y. “Ta chỉ là có chút mong đợi, ta nhớ giống như cũng được năm tháng rồi, sao nó còn chưa động đâu, ta có chút không kìm được!” Giọng Tiểu Mạc buồn buồn truyền tới từ trong ngực Lạc Huỳnh Tâm, một hồi vừa giống như nhớ tới cái gì hắc hắc cười ngây ngô.

Lạc Huỳnh Tâm cười một cái, một cái tay vòng qua tiểu Mạc, không ngừng vuốt ve đầu của tiểu Mạc.
Bình Luận (0)
Comment