Tâm Sinh

Chương 26

Editor: Sakura Trang

Có đôi khi tâm tư tiểu hài tử thật đúng là có ý tứ.

Nhẹ nhàng an ủi vài câu, cuối cùng đem hai cái hài tử đều trêu chọc vui vẻ, chạy bên cạnh chính mình đi chơi, Lạc Huỳnh Tâm lần nữa cầm lấy sách thuốc, chưa kịp nhìn, liền đã nghe được tiếng của sân mở ra. Y đứng dậy dậy đẩy cửa phòng ra, thấy tiểu Mạc và tiểu Cẩn cầm theo thật nhiều thứ đồ vật trở về, đằng sau vẫn đi theo một người cao lớn.

“Lạc đại phu.” Người tới gật gật đầu với Lạc Huỳnh Tâm, đặt đồ vật trong tay xuống lại đi ra nhận lấy đồ của tiểu Cẩn.

Người đến là Tôn Thắng.

Nói đến một nhà Lạc Huỳnh Tâm đặt chân ở trên tiểu thị trấn, nhà Tôn Thắng quả thực giúp không ít, lúc đầu khi Lạc Huỳnh Tâm mang thai Đại bảo, mặc dù là cái đại phu, nhưng mà tóm lại lần thứ nhất mang thai, trong nhà lại không có lão nhân giúp đỡ, phụ thân Tôn Thắng lúc nào cũng tới đây nói cho bọn họ biết một ít kinh nghiệm. Về sau lại thuê hai phụ tử Tôn Thắng cùng về đại trạch, mãi cho đến Nhị bảo đều sinh ra rồi, phụ thân Tôn gia vẫn luôn thường xuyên tới đây hỗ trợ, có đôi khi Lạc Huỳnh Tâm không ở nhà, một ít việc tốn sức Tôn Thắng cũng sẽ đi qua giúp một tay. Cho nên đối với Tôn gia, Lạc Huỳnh Tâm luôn lòng mang biết ơn.

“Tôn đại ca, làm phiền rồi, vào nhà uống chén trà ấm người đi.” Lạc Huỳnh Tâm dẫn người vào phòng.

Tôn Thắng vẫy vẫy tay, “Không được lạc đại phu, ta đang về nhà vừa hay nhìn thấy bọn đang xách thật nhiều đồ, cái này gần sang năm mới ta sẽ không làm phiền, trong nhà cũng có thật nhiều chuyện muốn làm đâu.”

Nghe thấy này Lạc Huỳnh Tâm cũng không bắt buộc, biết rõ lễ mừng năm mới mọi nhà đều có rất nhiều chuyện muốn làm đấy. Chắp tay lên làm cái tạ ơn, “Như thế, thay ta vấn an Tôn bá phụ và Tôn phụ thân, hai ngày nữa Huỳnh Tâm chắc chắn mang tiểu Mạc đến thăm hỏi.”

Tôn Thắng vẫy vẫy tay, hắn một người thô kệch, người quen biết cũng chỉ biết ít chữ, Lạc Huỳnh Tâm như vậy nho nhã khách sáo hắn quả thực có chút không chịu đựng nổi.

Tiểu Cẩn ở sau lưng Lạc Huỳnh Tâm cười thoải mái, lặng lẽ đối với tiểu Mạc nói: “Ngươi xem, ta đã nói thiếu gia nhà ta tuyệt đối là khắc tinh của Tôn Thắng, ngươi xem, dọa chạy!”

Tiểu Mạc trộm trộm nhìn thoáng qua tiểu Cẩn tràn đầy khinh bỉ, trong lòng thẩm nhủ, không phải là trên đường đấu võ mồm thua Tôn Thắng sao! Vụng trộm che miệng cười.

Buổi tối, tiểu Mạc và tiểu Cẩn làm một bàn lớn đồ ăn, một nhà năm miệng vây quanh ở trước bàn ăn uống cười cười nói nói.

Lạc Huỳnh Tâm tuy rằng là không ăn được quá nhiều, chẳng qua vật nhỏ trong bụng hôm nay là cho chút mặt mũi, không khiến những thứ thật vất vả ăn vào làm cho nôn ra.

Tiểu Mạc cảm giác vui mừng sâu sắc.

Mùng hai năm mới là lúc  bắt đầu lần lượt đến các nhà chúc tết, Lạc Huỳnh Tâm cầm theo đồ tết đã chuẩn bị tốt dẫn người cả nhà đi Tôn gia chúc tết.

Còn không có tiến vào cồng nhà Tôn gia, hai cái tiểu bất điểm liền dẫn đầu vọt đi vào, nãi thanh nãi khí hô Tôn gia gia.

Tôn gia cái này đồng lứa mà chỉ có Tôn Thắng môt nhi tử, còn không có thành thân, định đứng lên toàn gia chỉ có ba người, lễ mừng năm mới quả thực không náo nhiệt như vậy, luôn mong ngóng cả nhà Lạc Huỳnh Tâm, hai nhà cười cười nói nói rất náo nhiệt.

Tôn gia phụ thân cũng là tính tình cởi mở, hai cái hài tử lại là hắn hỗ trợ nuôi lớn, tất nhiên là thân cận không ít, nắm hai cái tiểu bất điểm trái thân phải ôm yêu thích không buông tay.

Tính tình Lạc Huỳnh Tâm trầm ổn, phụng bồi cha Tôn Thắng bên cạnh uống trà nói chuyện phiếm, mà tiểu Mạc tiểu Cẩn và Tôn Thắng ba người thì đã trộn thành một đoàn.

Hai nhà vô cùng náo nhiệt ăn một bữa cơm trưa, thẳng đến hai cái tiểu bất điểm đều gật đầu ngủ gà ngủ gật rồi mới về nhà.

“Huỳnh Tâm, ngươi đi trước ngủ một lát sao, ta thu xếp tốt cho hài tử liền trở lại.” Vào cửa sân, tiểu Mạc bắt đầu thúc giục Lạc Huỳnh Tâm đi nghỉ ngơi ngủ cái ngủ trưa, hai cái hài tử cũng là tiểu Mạc và tiểu Cẩn mỗi một người cái ôm trở về, kiên quyết không cho Lạc Huỳnh Tâm ôm hài tử, khiến cho Lạc Huỳnh Tâm dở khóc dở cười.

“Ta không mệt.” Y muốn nhận lấy hài tử từ trong ngực tiểu Cẩn, kết quả tiểu Mạc ngăn lại, “Ai nha cho ngươi đi nghỉ ngơi liền đi nghỉ ngơi, hôm nay làm ầm ĩ rồi cho tới trưa, ngươi không mệt nhi tử của ta vẫn mệt mỏi đâu rồi, nhanh đi nhanh đi!”

Nghe vậy Lạc Huỳnh Tâm đành phải gật gật đầu, thật sự nói không lại hai người này, quay người đi nhà chính.

Thu xếp tốt cho hai tiểu quỷ giao cho tiểu Cẩn, tiểu Mạc trở lại nhà chính, thấy Lạc Huỳnh Tâm ngồi ở trên giường. Hắn không dám quấy rầy Lạc Huỳnh Tâm, ở bên cạnh nhẹ nhàng ngồi xuống, nhìn y.

Một lát sau, Lạc Huỳnh Tâm mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, chậm rãi mở to mắt, sờ lên bụng của mình, ở trong đó ấm áp đấy, không khỏi cười một cái. Sau đó ngẩng đầu, liền thấy tiểu Mạc nhìn y nhìn không chuyển mắt.

“Từ trên mặt ta nhìn ra cái gì không?” Y buông chân chuẩn bị xoay người đi giày vào, tiểu Mạc tranh thủ thời gian tới đây giúp y xỏ giầy.

“Ài, tiểu Mạc, không cần!” Lạc Huỳnh Tâm tranh thủ thời gian muốn muốn ngăn cản tiểu Mạc, kết quả bị tiểu Mạc trừng thoáng một phát, đành phải ngượng ngùng thu tay lại.

Sắc mặt tiểu Mạc lúc này mới tối chuyển sáng, cười hắc hắc: “Nhìn ngươi đẹp mắt a.”

“Ngươi trong cái đầu này, thật không biết mỗi ngày đều nghĩ gì thế!” Y nhẹ nhàng gõ một cái đầu tiểu Mạc.

Tiểu Mạc đứng ở trước mặt Lạc Huỳnh Tâm, giữ mặt của y, “Đại gia cái này mặt thật sự là anh tuấn, làm ta không dứt được chứ sao!”

Cả khuôn mặt Lạc Huỳnh Tâm mặt đều tái rồi, chụp lấy tay tiểu Mạc, rồi lại câu cổ tiểu Mạc xuống, hạ một nụ hôn nhẹ nhàng lên trên môi của hắn, tiểu Mạc lần nữa ngẩng đầu, thấy trong mắt Huỳnh Tâm chứa đầy ý cười.

Hắn liếm liếm bờ môi, cảm giác mình có chút vẫn chưa thỏa mãn, có chút nghiện, chậm rãi cúi đầu xuống, lại nhẹ khẽ hôn Lạc Huỳnh Tâm thoáng một phát, sau đó liền một phát không thể vãn hồi rồi!

“Tiểu Mạc, ban ngày tuyên dâm, là không đúng!”

“Ta thèm quản nó đúng hay không!” Lại là thoáng một phát.
Bình Luận (0)
Comment