Tam Sơ

Chương 50

Cuối năm, phòng làm việc Phó Đình Xuyên bắt đầu kì nghỉ dài hạn, lên đến mười lăm ngày.

Nhân viên vỗ tay chúc mừng, ông chủ yêu đương là tốt thế đấy, ngay cả tết âm lịch cũng được nghỉ gấp đôi!

Sắp đến lễ mừng năm mới, cũng có nghĩa Khương Điệu và Phó Đình Xuyên phải tách nhau một thời gian.

Dù lưu luyến nhưng dù sao còn chưa công chứng, cũng chưa kết hôn, năm mới mà không về nhà thì đúng là có lỗi với cha mẹ.

Khương Điệu ở Bắc Kinh đến ngày hai mươi bảy rồi mới thu dọn hành lý, chuẩn bị chuyến bay tối, về Tô Châu.

Lúc cô đang sửa sang lại, Phó Đình Xuyên ngồi trong phòng, dựa sô pha, nhìn cô chằm chằm như thế, lặng yên như nước.

Cô gái ngồi bên giường ngủ, hơi cúi đầu, xếp từng chiếc áo. Mái tóc dài rũ xuống bên mặt cô, chỉ lộ ra chóp mũi nhỏ nhắn, trắng trẻo như trong suốt.

Ánh nắng chiếu lại đây, cả người cô như chìm trong đó, sợi tóc cũng chuyển thành màu vàng, màu đầm ấm. Cô giống hệt như cảnh trong mơ, đẹp đến mức khó tin là thật.

Có thể cảm giác được Phó Đình Xuyên đang nhìn mình, Khương Điệu cong môi: “Ngồi ngốc đó làm gì thế? Sao không giúp em dọn dẹp một chút.”

Phó Đình Xuyên một tay chống má, trẻ con đáp: “Anh không –”

Khương Điệu hỏi: “Anh không cái gì?”

Phó Đình Xuyên: “Không dọn giúp em, như thế em sẽ ở lại lâu hơn một chút.”

Khương Điệu xếp tay áo lại: “Đâu phải không về nữa.”

Phó Đình Xuyen tựa vào sô pha, thở dài: “Ở với anh mới được một tháng, lại tách ra hơn mười này... làm bạn trai như anh, mệnh thật khổ.”

Khương Điệu thấy anh thở ngắn than dài thì bật cười: “Nhịn một chút đi mà, mười ngày chứ mấy, trước mình yêu xa cũng thế.”

Phó Đình Xuyên xoa huyệt thái dương: “Rồi rồi...”

Một lúc sau, Khương Điệu xếp xong quần áo, vừa định kéo khóa túi hành lý lại, Phó Đình Xuyên đột nhiên đứng dậy: “Đợi lát nữa.”

Nói xong, thì đi xuống lầu.

Lúc trở lại phòng ngủ, trên tay anh là một đống thứ, màu trắng, hình tròn, quấn quanh là rất nhiều dây.

Phó Đình Xuyên bỏ hết vào hộp giấy rồi đưa cho Khương Điệu: “Này, nhất định phải mang về.”

Khương Điệu mở hộp ra: “Cái gì vậy ạ?”

“Lúc trước có đưa điện thoại cho em xem đấy, là camera của Tiểu Mễ Đoàn.”

Khương Điệu nghi ngờ hỏi: “Đưa em làm gì?”

“Em về, bắc nó trong phòng mình, chỗ nào cao một chút ấy, như thế anh mới nhìn bao quát được.” Phó Đình Xuyên hướng dẫn như một chuyện rất bình thường, cực kì quân tử.

Khương Điệu: “...”

Cô đẩy hộp giấy tới trước ngực anh: “Anh biến thái à!”

Phó Đình Xuyên: “Biến thái gì?”

“Đây là đồ để nhìn mèo chó với phòng trộm? Nào có ai lấy đi giám thị người khác như anh.”

“Không phải giám thị, mà là thưởng thức, để giảm bớt tương tư.” Phó Đình Xuyên trả lời vô cùng có lý, ai nghe xong có khi còn phải tin thật.

“Em không mang!” Vừa nghĩ tới chuyện bây giờ về nhà, hoạt động gì trong phòng cũng bị người này nhìn có, tự nhiên lại thấy cực kì thẹn thùng: “Chết cũng không mang“.

“Thế tùy em.” Phó Đình Xuyên ôm hộp vất qua bên tủ, xoay người ngồi xuống sô pha.

Trầm mặc, âm u.

Khương Điệu trộm nhìn anh, thầm nghĩ, cái tên bại hoại là đang... giận à?

Cô từ từ đi qua, đứng bên cạnh anh rồi ngồi xuống đối mặt: “Này – giận hả?”

Phó Đình Xuyên không nói gì.

Khương Điệu lay cánh tay anh: “Anh có thể đổi cách khác được không, sao lại nghĩ cái biện pháp đó chứ?”

Phó Đình Xuyên tiếp tục không hé răng.

Khương Điệu đưa tay giữ lấy mặt anh: “Được rồi mà, đừng tức giận nhé, không dùng camera đó được không? Ngày nào em cũng nói chuyện với anh hết, video QQ nữa, nha?”

Phó Đình Xuyên nghe thế thì mới hơi động đậy, đưa tay cầm lấy mu bàn tay cô, giữ chặt trong tay mình, nói khẽ: “Cố mà làm, đồng ý rồi đấy.”

Khương Điệu cười, nhéo mặt anh một cái: “Em có quà năm mới cho anh này.”

“Cái gì thế?”

Khương Điệu lấy một hộp đồ bên sườn túi hành lý, cầm tới chỗ anh.

Phó Đình Xuyên cẩn thận mở ra, bên trong là.. một cây lược gỗ, bên trên có khắc tên cô, màu như những cây lược gỗ khác, đầu lược có đục một lỗ, buộc sẵn một dải đồng tâm kết màu lam.

“Đào Mộc, là em tự khắc, lúc học đại học đã làm nó đấy, tính sau này đưa cho... ông xã.”

Phó Đình Xuyên nhướng mày: “Em nghĩ ai là ông xã của em?”

Khương Điệu thẳng thắn: “Em cũng không biết, dù sao không nghĩ tới anh đâu.”

Phó Đình Xuyên cười nhẹ: “Ngoài anh ra em còn muốn gả cho người khác hả?”

“Khi đó, em chỉ là một fan rất nhỏ, sao dám mơ đến anh chứ.” Khương Điệu vội vàng cãi lại.

Phó Đình Xuyên nhận lấy: “Được rồi, vì sao lại tặng lược cho anh, có vẻ em rất thích lược nhỉ.”

Khương Điệu nghiêm túc đáp: “Bởi vì, lược là một món đồ tốt nhé. Thời cổ đại, vào đêm thất tịch sẽ có rất nhiều nam nữ đưa lược cho nhau, là vật đính ước, có ý tư định chung thân. Đến bây giờ có hôn lễ người ta vẫn còn tập tục chải đầu cho tân nương, vừa chải vừa nói, nhất sơ sơ đáo lão, nhị sơ bạch phát tề mi, tam sơ nhân tôn mãn đích, tứ sơ tương phùng ngộ quý nhân*...”

*Một lần chải sống lâu trăm tuổi, hai lần chải phải biết nâng khay ngang mày.

Ba lần cải con cháu đầy đàn, bốn lần chải gặp lại quý nhân.

Kiên nhẫn nghe cô nói xong, Phó Đình Xuyên khẽ cười, vuốt ve khuôn mặt cô: “Được, anh nhận, nhất định sẽ trân trọng nó.”

***

Hôm sau, mặt trời lên cao, Khương Điệu tự tỉnh dây. Xoay người theo thói quen muốn ôm người đàn ông của mình...

Sau khi chạm vao khoảng không, cô mới ý thức được, mình đã về nhà ở Tô Châu rồi.

Nửa năm nay, đúng như một giấc mộng Hoàng Lương*.

*Ý nói giấc mộng đẹp, ngắn ngủi.

Khương Điệu dụi mắt, vươn tay mở QQ ra, đồng chí F hơn sáu giờ đã nhắn tin chúc buổi sáng tốt lành.

-- Tin nhắn này nhắc nhở cô, tất cả mọi thứ đều là sự thật. Anh cũng là thật.

Khương Điệu cười khẽ, hồi âm lại: Sao anh dậy sớm thế?

Người kia trả lời rất nhanh, như có ý tức giận: Lớn tuổi rồi, ngủ không lâu.

Khương Điệu càng muốn trêu anh: Thế sao bình thường có khi anh ngủ thẳng đến mười giờ đấy.

Phó Đình Xuyên: Đêm trước vận động quá nhiều.

Mặt Khương Điệu nóng bừng lên, đang định trêu chọc người ta, cuối cùng lại bị trêu lại. Đúng là thất bại.

...

Ngày hôm qua nửa đêm mới tới, mẹ mở cửa, thấy cô phong trần mệt mỏi như thế thì làm cho cô một bát trà táo ấm áp, uống xong lại thúc cô đi ngủ.

Ổ chăn ấm còn có mùi nắng mới được phơi ngày hôm qua. Ở nhà tốt thật.

Chỉ là, sáng nay sẽ phải đối mặt với sự khảo vẫn và giáp công của hai người...

Trên bàn cơm bày bánh bao hấp và cua vỏ vàng, nóng hôi hổi.

Món chính là mì hoành thánh với tôm luộc và rau thơm, đều là món mà Khương Điệu thích ăn nhất.

Ba đẩy kính lão lên đọc báo, thấy Khương Điệu rửa mặt xong bước tới thì đăt đồ trên tay xuống, nói: “Điệu Điệu, ngồi đây.”

Mẹ còn đang bận việc trong bếp, hấp ngô và khoai lang. Khương Điệu ngồi vào vị trí, cầm thìa lên rồi nói: “Ba ơi, có gì muốn hỏi thì ba mẹ hỏi luôn đi ạ.”

Ba Khương nhướng mày: “Chờ mẹ con lại đây rồi nói.”

Giống như chuẩn bị chờ khai đao, còn phải nhịn thêm năm phút chờ mài đao nữa, Khương Điệu múc một thì cho vào miệng, ăn từ từ.

Một lúc sau mẹ Khương đi ra, ngồi bên cạnh ba cô, hai người đối mặt, y hệt như phỏng vấn.

... Cảm giác phỏng vấn xin việc trước đây lại trở về.

Chỉ có điều, lúc này vẻ mặt ba mẹ đều rất ôn hòa, thậm chí có chút... Sợ cô không thoải mái.

Mẹ Khương nói trước: “Con nói ngôi sao kia là bạn trai con hả, mẹ có tìm trên mạng...”

Nói đến đây, Khương Điệu không biết nói gì hơn, tư liệu của con rể tương lại trăm người đều biết, có lẽ ba mẹ chưa bao giờ nghĩ tới nhỉ.

“Mẹ còn xem không ít phim của cậu ấy nữa, ba con cũng thế, trước kia ngày nào ba mẹ cũng xem phim đặc vụ cậu ấy diễn, thằng bé đẹp trai thật.”

“Các phương diện khác về lý lịch cũng tốt.” Ba Khương bổ sung.

Khương Điệu: “... Dạ.”

Mẹ Khương bắt đầu đặt câu hỏi: “Con giấu ba mẹ gặp người lớn nhà kia, là định kết hôn à?”

Như không hề suy nghĩ, Khương Điệu gật gật đầu, thong thả mà chắc chắn.

Ba Khương đẩy kính, nhíu mày hỏi: “Thực ra các con làm cùng nghành, cũng rất tốt, không xung đột, nghe mẹ con nói, giờ con đang làm chuyên viên trang điểm cho cậu ấy à?”

“Dạ phải.”

“Vậy không tồi, thường xuyên ở cùng nhau.”

Mẹ Khương vẫn có phần lo lắng: “Điệu Điệu à, cậu ta là nam diễn viên, thường xuyên phải chạm không ít ngôi sao nữ, họ lại đẹp như vậy, nhỡ mà diễn giả thành thật thì sao?”

Khương Điệu còn chưa hiểu ra, ba Khương đã giải thích cho vợ: “Sao bà không tin con mình gì cả, cậu nhóc Phó kia trước kia chưa từng đóng với nữ chắc? Mà vẫn thích Điệu Điệu, không thích người ta, sau này cũng sẽ chỉ thích con gái mình thôi, biết chưa?”

Mẹ Khương xem thường: “Tôi hỏi Điệu Điệu mà, hỏi ông đâu?”

Khương Điệu cười khan hai tiếng, đáp: “Mẹ à, mẹ nói thế thì con cũng không cam đoan được, nhưng mà ít nhất hiện tại thì con yên tâm, dù anh là đại minh tinh rất nhiều người thích, nhưng lúc ở bên con thì không khác gì người bình thường, khiến con cảm thấy rất an toàn. Mẹ biết không, từ cấp ba con đã thích anh ấy, có thể ở bên anh, được anh thích là chuyện mà con không dám nghĩ tới, thậm chí chưa từng mơ mộng.

Cho nên, con không nghĩ sẽ phản đối gì đó, hôm nay anh ấy quay phim với ngôi sao nữ xinh đẹp nào, hôm nay anh ấy cười với fan nào, nghề của anh ấy phải thế, con nghĩ, nếu anh không phải là diễn viên thành công, mười năm trước con cũng sẽ không nhìn thấy anh ấy trên ti vi, rồi ước ao thần tượng, dần dần mới lại gần anh ấy hơn.

Còn không thích vạch định kế hoạch gì cho tương lai, hứa hẹn thề thốt gì đó, chỉ cần anh ấy ở bên cạnh con, mỗi ngày chúng con sẽ trải qua thật hạnh phúc, mỗi một phút, một giây. Chỉ đơn giản vậy thôi.”

Khương Điệu hăng hái nói thêm: “Cho nên ba mẹ đừng lo cho con, tình cảm của con và anh ấy không phải như những cặp tình nhân bình thường, con nghĩ còn có cả tôn trọng và ngưỡng mộ, khác với khúm núm, cũng không cần nén giận, nó như là cảm tình quanh năm suốt tháng, mưa dầm thấm đất vậy ạ, con nghĩ ba mẹ có thể hiểu được.”

...

Nói hết một hơi, ba Khương mẹ Khương không cần nhiều lời nữa, hai người họ biết, dù nói gì cũng chỉ là phí công.

Con gái a... điên tình rồi.

Còn nữa, điều kiện người kia lại không tầm thường.

Còn cả, nếu mọi người biết con rể nhà mình là đại minh tinh thì sao nhỉ, trong lòng ông bà lại cười trộm.

Đang lúc mẹ Khương mừng thầm, ba Khương mới nhớ ra hỏi tiếp: “Con gawoj cha mẹ cậu ta rồi hả, người nhà thế nào?”

“Ba anh ấy qua đời mấy năm rồi, mẹ anh ấy sống một mình ạ.”

“Mẹ cậu ấy thì sao?”

“Rất tốt ạ, có thể nuôi dạy được một người con trai như thế, cha mẹ sao mà kém được.” Khương Điệu mỉm cười nói thêm: “Con gái ba mẹ tìm được con rể như vậy, chứng tỏ ba mẹ cũng tốt.”

Dứt lời, hai ông bà cũng cười khanh khách: “Giờ biết nịnh nọt rồi đấy, không biết học ai.”

“Học anh ấy.” Khương Điệu đắc ý đáp.

“Ồ...” Ba Khương giật mình: “Bình thường cậu ấy cũng lấy lòng con thế hả?”

“À, có vẻ thế...” Khương Điệu không muốn kể ra, tiếp tục ăn mỳ hoành thánh: “Được rồi được rồi, con ăn sáng đây, nói sau giờ lạnh hết rồi, hoành thánh mà trướng thì không ăn được nữa.”

“Được, con mau ăn đi!” Vừa mới nhắc con ăn xong, mẹ Khương lại quay đầu lại hỏi: “Vậy thì khi nào cậu ấy tới gặp ba mẹ? Mẹ cả đời chưa thấy diễn viên thật đâu.”

“Vâng – con sẽ hỏi anh ấy.”

“Đến lúc đó gọi hết họ hàng tới, cùng nhau xem.”

“Sao ba mẹ lại thế.” Khương Điệu rên rỉ.

“Ba mẹ sao nào, con tìm được con rể tốt, không muốn cho ba mẹ nở mày nở mặt à? Con không biết à, sau khi chuyện con và cậu ngôi sao kia lan ra, dì ba con và em gái ở Thượng Hải, tên là Tiểu Nguyệt ấy, không hiểu sao lại điện thoại cho mẹ, nói muốn xin chữ ký của Phó Đình Xuyên, mẹ phiền chết này.”

Ba Khương thương con gái bị hỏi han suốt buổi, còn chưa ăn được mấy ngụm: “Được rồi bà nó, bà để cho Điệu Điệu ăn sáng đã nào.”

...

Khương Điệu suýt nữa dúi đầu vào bát, có phần dở khóc dở cười, còn tưởng rằng cha mẹ lần này đã thay đổi nữa chứ...

Kết quả là...

Vẫn thích sĩ diện như thế a...

**

Đêm ba mươi, Khương Điệu ăn cơm tất niên ở nhà với cha mẹ, một nhà ba người, hòa thuận vui vẻ.

Đang lúc ăn cơm, cô còn cố ý gọi điện thoại cho Phó Đình Xuyên, rồi đưa màn hình về phía ba mẹ cho anh chào.

Phó Đình Xuyên nhanh chóng lấy lòng ba mẹ, không biết dựng điện thoại thế nào, anh chạy ra xa một mét, thấy được nửa người, nghiêm trang chúc tết hai ông bà, hệt như đoạn quảng cáo ngắn trên các kênh truyền hình vẫn hay quay anh như thế, anh nói:

“Tiểu Phó chúc dì và chú năm mới cát tường, luôn luôn khỏe mạnh, tâm tưởng sự thành, mọi sự như ý ạ.”

Tắt điện thoại đã lâu, ba Khương mẹ Khương vẫn cười không ngừng được.

Cả đêm đều nói chuyện về anh, làm cho Khương Điệu thân là con gái ruột, lại bị bỏ qua một bên...

Tới lúc đếm ngược, nhà nhà pháo bông, đèn hoa rực rỡ.

Khương Điệu đứng trước cửa sổ nhìn ra xa, bên ngoài tiếng nổ vang liên tiếp, bầu không khí năm mới vui mừng náo nhiệt.

Trên TV đang chiếu chương trình chào xuân, MC vẫn đang đếm ngược, cũng đúng giờ phút này, cô nhận được điện thoại của Phó Đình Xuyên.

Cô híp mắt cười, chúc mừng trước: “Đại soái ca, năm mới vui vẻ nhé!”

Đồng hồ điểm 0 giờ, giữa tiếng ồn ào náo động, bầu trời đêm rực rỡ như ban ngày.

Người kia như sợ cô nghe không rõ tiếng mình, giọng nói cũng lớn hơn rất nhiều, nói từng chữ một: “Năm mới vui vẻ, thương em, mỗi năm qua đi, anh sẽ thương e nhiều hơn năm trước.”

Giống nhau có một bông pháo hoa nở tung rực rỡ trong lòng Khương Điệu, đầu cũng hoảng hốt mơ màng.

Khương Điệu quay vào phòng, đến một nơi yên tĩnh rồi mới trả lời: “Em cũng thế.”

...

Mồng năm, họ hàng thay phiên nhau đến nhà Khương Điệu, bạn bè cũng tới không ít.

Từ trẻ em đến người lớn ít nhất cũng có mười mấy người, phòng khác càng trở nên chật chội rộn ràng.

Năm nay Khương Điệu là người nổi bật nhất trong dòng họ, đương nhiên câu chuyện không thể thiếu đề tài liên quan đến cô, cứ đến lúc châm trà, không ít trưởng bối rồi chị em trêu chọc.

Kế tiếp là phải chạy theo chăm sóc cho một đống đứa con nít, thỉnh thoảng lại vào phòng bếp phụ mẹ, nửa ngày trôi qua đúng là còn mệt hơn cả đi làm, Khương Điệu mệt mỏi tựa vào bàn ăn đấm lưng bóp gối.

Chuông cửa bỗng vang lên.

Mẹ Khương đang nấu cơm nên gọi Khương Điệu đi ra mở cửa, chắc là nhà bà nội tới.

Khương Điệu đang định đứng dậy, thì chị họ đã ra mở cửa trước, trên tay là nửa quả chuối tiêu ăn dở, nhìn qua mắt mèo.

Ngay sau đó là tiếng chị họ hét ầm lên.

Mọi người trong phòng khách giật mình ngây dại, nhìn về phía chị họ của Khương Điệu.

Khương Điệu muốn hỏi có chuyện gì thì chị ấy đã mở cửa ra, quay đầu lại gọi cô: “Điệu Điệu, đến đây đến đây, bạn trai em tới, a a a a – anh ấy đẹp trai quá a a—”

Cái gì? Khương Điệu kinh ngạc, vội vàng chạy mấy bước qua.

Trời đất –

Khương Điệu hít một hơi lạnh.

Đúng là Phó Đình Xuyên!

Người kia vừa thấy Khương Điệu thì khẽ cười nói: “Năm mới tốt lành.”

Nói xong đôi mày còn hơi nhíu, có phần đắc ý.

Anh mặc một bộ tây trang phẳng phiu, bên ngoài là áo khoác, anh tuấn ngời ngời như vừa chạy ra khỏi TV, cực kỳ không giống sự thật.

Mà trên tay anh là một đống quà tặng, phía sau... còn cả cu li bị ép buộc 'mặt thì cười mà trong lòng thì không' Từ Triệt nữa, trong tay cũng đầy đồ lỉnh kỉnh.

Họ hàng trong phòng khách nghe tiếng, tất cả đều chạy tới bên cửa nhìn ra, con nít thì vui sướng hét ầm lên: “A em biết anh, anh là ngườ trên tivi, là đặc công đàng Cộng sản.”

Phòng trong cười vang.

Ngay cả mẹ Khương đang loay hoay trong bếp nghe thấy tiếng ầm ĩ cũng không chịu nổi phải chạy ra.

Sau khi nhìn thấy người bên ngoài là ai thì ngẩn ra một lúc, sau đó vội vàng thúc giục con gái mình: “Mau mời cậu ấy vào.”

Phó Đình Xuyên lễ phép chào hỏi: “Chào dì ạ.”

Ôi trời ơi, con rể tới nhà –

Chỉ một thoáng qua, tất cả họ hàng thân thích người thì hâm mộ người thì chúc phúc.

Mắt mẹ Khương cười đến híp lại: “Mau vào, đứng bên ngoài làm gì!”

Phó Đình Xuyên lập tức gật đầu.

“Đứng đờ ra đó làm gì, nhanh lấy dép lê cho cậu ấy!”

Khương Điệu đang sững người cũng bị mẹ gõ vào gáy một cái.

Ối, đau quá.

Thấy con gái vẫn không động đậy, mẹ Khương thật chỉ tiếc ren sắt không thành thép, nói luôn: “Đừng đổi giày, dù sao hôm nay trong nhà cũng nhiều người tới, buổi tối cũng phải quét dọn, mau vào đi!”

Nói xong liền kéo Phó Đình Xuyên vào trong.

Cả người Phó Đình Xuyên cao gầy thon dài, nhưng mẹ Khương kéo một cái vẫn rất ngoan ngoãn vào theo, lúc đi ngang qua Khương Điệu còn im lặng nhéo lên tay cô một cái.

Khương Điệu hoàn hồn, nếu không phải hôm nay nhiều người không tiện, cô nhất định phải đánh anh vài vái!

Xấu xa! Đến nhà người ta cũng không nói trước một tiếng!

Ba Khương ra ngoài mua cơm trưa và đồ uống, còn chưa kịp trải nghiệm cảm giác 'con rể từ trên trời rơi xuống' này.

Nhưng một giờ sau.

Bởi vì sự xuất hiện của Phó Đình Xuyên, khu nhà náo nhiệt hơn gấp ba lần trước đó.

Mà vị đại minh tinh điện ảnh nào kia sai khi cởi áo khoác ra thì được quần chúng vây quanh, anh ngồi giữa sô pha, lễ phép trả lời.

“Em rể kí cho chị với?”

“Được ạ.”

“Đại minh tinh, cậu đẹp trai quá a a a a a a a –”

“Cám ơn.”

“Anh Phó, có thể chụp ảnh với anh được không ạ? Có thể đăng lên không ạ?”

“Không thành vấn đề.”

“Chú ơi, chú có thể diễn cảnh đặc công cho cháy nhìn không ạ?”

“Cháu là cháu Khương Điệu à?”

“Cháu là em họ chị ấy ạ.”

“Anh không diễn cho em xem đâu.”

“Vì sao ạ?”

“Gọi anh đi, anh diễn cho em xem.”

“Ơ! Anh rể!”

Mọi người cười vang.

Phó Đình Xuyên tán thưởng: “Thằng bé này thật lanh lẹ, say này sẽ giỏi lắm đấy.”

“Anh rể diễn cho em xem đi.”

“Anh cần bạn diễn.”

“Bạn diễn là gì ạ?”

“Là cùng diễn với anh.”

“Em được không ạ?”

“Được chứ.”

“Phải diễn gì ạ?” Mắt lấp lánh.

“Tiểu quỷ Nhật Bản.”

Lại cười tiếp.

Cậu bé đóng người Nhật bản, còn Phó Đình Xuyên là đặc công, hai người đánh đấm như thật rồi ngã lăn ra đất...

Đương nhiên, trợ lý Từ Triệt cũng được mọi người vây quanh, có người còn hỏi anh có đối tượng chưa nữa...

Từ Triệt liên tục lắc đầu: “Có rồi, thật mà, không ở bên cạnh mà thôi.”

Từ đầu tới đuôi Khương Điệu đều:...=_=

Được rồi, hôm nay là mồng năm, đúng là ngoài sự dự đoán của mọi người mà.

...

**

Đêm đã khuya, họ hàng Khương gia đắc ý thỏa mãn rời đi. Từ Triệt bị... nhao nhao một ngày, đầu cũng đau, chỉ muốn chạy về khách sạn ngủ một giấc.

Lần này anh đến Tô Châu, một nửa nguyên nhân là hộ tống lão Phó, còn một nửa, là lý do cá nhân, phải đi gặp một người.

Cả nhà quay về yên tĩnh, chỉ còn ba mẹ, Khương Điệu và Phó Đình Xuyên.

Ba Khương mẹ Khương cũng không nói thêm gì nữa, cả một ngày quan sát, Phó Đình Xuyên không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai, cử chỉ trầm ổn hào phòng, mà lại không hề có mấy tính tình của ngôi sao lớn.

Ngoại trừ việc lớn hơn con gái mình nhiều tuổi, cái điều kiện khác đều muốn cầu mà không được.

Nhưng mà đêm nay phải ngủ thế nào nhỉ... Trong nhà có ba phòng một phòng khách, nhưng một gian là phòng sách rồi, nơi có thể ngủ chỉ có hai phòng mà thôi.

Mẹ Khương sầu não kéo ba Khương tới bàn bạc: “Bằng không tôi ngủ với Điệu Điệu, ông ngủ với Tiểu Phó nhé?”

Ba Khương trầm mặc, ngày đầu tiên gặp mặt lại ngủ cùng con rể, nghĩ sao cũng thấy xấu hổ.

Khương Điệu thấy ba mẹ đang bàn bạc gì đó thì đi qua hỏi: “Hai người nói gì thế ạ?”

“Mẹ con bà bàn đi.” Ba Khương bỏ qua hai mẹ con qua một bên, tới ngồi xuống bên cạnh Phó Đình Xuyên cùng xem ti vi.

Mẹ Khương liếc nhìn Phó Đình Xuyên bên kia, mày rậm mắt to mũi cao, thật là càng nhìn càng thích.

Hơn mười giây sau, bà mới qua đầu lại, thấp giọng hỏi con gái: “Đêm nay ngủ sao giờ?”

“Còn sao nữa ạ, con ngủ với Phó Đình Xuyên thôi.” Khương Điệu đáp.

“Sao lại thế được!” Mẹ Khương vỗ thắt lưng cô: “Còn chưa kết hôn mà ngủ cùng nhau?”

Khương Điệu rì rầm: “Bọn con lúc ở Bắc Kinh cũng ngủ cùng nhau mà, đều là người trưởng thành cả rồi, có ý thứcbảo vệ mình, ba mẹ không nên cổ hủ quá.

“Sao con lại không hiểu chứ, ở bên ngoài là ở bên ngoài, đây là ở nhà, Tiểu Phó thấy nhà mình không coi trọng con nên mới phủi con ra ngoài như vậy, sẽ không quý trọng đâu.”

“Anh ấy không phải người như thế.”

“Để cậu ấy ngủ với ba con, con ngủ với mẹ, được chưa?”

“Ba không chịu đâu.”

“Ba con cũng không chịu để con ngủ với đàn ông đâu.”

“Để con hỏi ba?” Không đợi mẹ Khương phản bác, Khương Điệu quay đầu lại, cố ý cười hỏi: “Ba, đêm nay con ngủ một phòng với Đình Xuyên được không ạ?”

... Đình Xuyên?

Trên ghế salon, người nào đó híp mắt, hình như chưa bao giờ anh nghe cô gọi mình như thế...

Từng tế bào cũng trở nên thích ý và sảng khoái.

Ừm, anh thích, rất thích.

Ba Khương không biết phải đáp lại thế nào, đồng ý à, thế thì đắc tội với vợ, nhìn bà ấy giương nanh múa vuốt rồi ánh mắt giết người như thế kia. Không đồng ý sao, có khi con rể không vui nhỉ.

Ba Khương nói một đáp án hợp lí nhất: “Tùy mọi người thôi.”

Phó Đình Xuyên khiếm tốn đứng dậy: “Con ngủ sô pha cũng được ạ.”

Ba Khương nghe thế thì hốt hoảng, cũng đứng lên theo: “Không cần đâu, Tiểu Phó, con là khách, để chú ngủ.”

Mẹ Khương đỡ trán, sao lại giành ngủ sô pha nữa.

Khương Điệu giải quyết dứt khoát: “Được rồi, con ngủ với Đình Xuyên, ba mẹ ngủ một phòng như trước.”

Lời này vừa nói xong, mẹ Khương cũng không tranh cãi gì nữa, chỉ uất ức trừng mắt nhìn Khương Điệu một cái.

Aiz, con gái lớn, bọn họ cũng già rồi.

***

Đêm đó, làm khách quý, lần đầu tiên Phó Đình Xuyên được hưởng thụ đãi ngộ bậc nhất đầy xa hoa, rửa mặt xong là đi về phòng.

Đến khi Khương Điệu quay lại, Phó Đình Xuyên đang khoanh tay quan sát phòng cô.

Lúc này Khương Điệu mới nhớ ra... trên tường phòng mình dán đầy áp phích của Phó Đình Xuyên, được mua từ thời trung học.

Thật là mất mặt.

Nghe tiếng vợ đẩy cửa vào, Phó Đình Xuyên quay lại, nhìn cô cười cười.

Thoáng chốc tim Khương Điệu lại đập mạnh và loạn nhịp hơn, thời gian như quay trở lại một buổi tối đầu tháng ba, anh cũng như thế, lúc cô không tưởng tượng nổi, xuất hiện trước mắt cô.

Phó Đình Xuyên đi tới: “Giờ anh tin lời em rồi, thích anh mười mấy năm ấy.”

Khương Điệu giật mình: “Sao em lừa anh được.”

Cô đi về phía anh: “Sao hôm nay anh biết địa chỉ nhà em?”

Phó Đình Xuyên vuốt đầu cô: “Lúc em nhận chức có điền địa chỉ nhà.”

“Ồ...” Khương Điệu vuốt trán, tự nhiên lại quên mất, cô hỏi tiếp: “Sao không nói gì đã chạy tới, nhỡ nhà em không có ai, ra ngoài chúc tết hết thì sao.”

“Chính xác mà nói thì anh định mồng ba sẽ đến Tô Châu, nhưng mà Từ Triệt có đi hỏi trước, biết nhà em mồng năm sẽ mời khách, cho nên không thể không có ai được.”

“Hay chưa –” Khương Điệu chỉ anh: “Anh cố ý.”

“Anh cố ý đấy.” Phó Đình Xuyên dõng dạc đáp.

Hừ, Khương Điệu nghiêng đầu không nhìn anh, cuối cùng tầm mắt dừng lại ngăn kéo thứ ba nơi bàn học, cô đi qua, lấy một xấp tài liệu ra: “Lại đây, cho anh xem này.”

Phó Đình Xuyên đi theo sau cô, bóng đen cao lớn bao phủ lên cô gái nhỏ bé, hai tay giữ chặt lấy thắt lưng cô, cầm lấy quyển bút ký, mở ra...

....

Không thể không nói, Phó Đình Xuyên cảm động rồi.

Anh chưa bao giờ nghĩ tới, Khương Điệu có thể thần tượng anh đến thế, mỗi một tin tức báo chí hay các tạp chí liên quan đến anh cô đều thu thập lại.

Ngoài ra, còn có rất nhiều hình ảnh khác, là loại hình giấy lưu hành trước đây.

Người trong hình đều là anh.

Có khi cô còn viết tâm tình của mình bên cạnh, mấy câu cố lên gì đó, vẽ mấy vẻ mặt đáng yêu, giống như những cô nữ sinh hơn mười tuổi vẫn làm.

Cứ lật hết tờ này sang tờ khác, Phó Đình Xuyên như nhớ lại từng khoảng thời gian của mình lúc trẻm rồi từng bước trưởng thành...

Nhìn đến tờ cuối cùng, lòng anh cũng mềm mại hẳn đi, cằm đặt trên vai cô, không nghĩ nhúc nhích.

Thấy người kia tựa càng lúc càng nặng hơn, Khương Điệu nhún vai: “Này, anh ngủ à?”

“Không có...” Phó Đình Xuyên thì thầm: “Chưa ngủ, muốn ngủ với em.”

Khương Điệu nóng mặt: “... Đồ lưu manh.”

Phó Đình Xuyên nghiêng đầu, dán vào sau tau cô, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Giống như lúc nãy đi, gọi anh là Đình Xuyên.”

Khương Điệu không thèm nể mặt: “Đồ lưu manh.”

....

Kết quả của việc không nể mặt anh là, cô bị anh đặt lên bàn học, người cũng ngồi không yên, chỉ có thể ôm cổ anh hừ nhẹ.

Động tác quá mạnh mẽ, sách vở tán loạn xung quanh.

“Ở nhà của em mà.” Lúc hít thở lại bình thường, cô xấu hổ oán giận.

“Ở đâu cũng giống nhau thôi.” Phó Đình Xuyên nâng cô lên, mang cô trở lại giường, khàn giọng: “Nhớ nhỏ giọng một chút.”

...

Yêu thương kích thích triền miên, cuối cùng, hai người đều mồ hôi ròng ròng, mệt mỏi nằm trong chăn, ôm nhau mà ngủ.

Khương Điệu buồn ngủ đến mức mơ màng, nửa tỉnh nửa mơ, cô cảm giác Phó Đình Xuyên hôn môi mình, rồi trái, rồi vuốt ve từng ngón tay, cuối cùng cầm chặt lấy, không muốn buông ra...

Hôm sau, Khương Điệu tỉnh giấc nhưng vẫn còn buồn ngủ, chỉ cảm thấy trước mắt trắng lóa lên, hơi chói mắt.

Cô híp mắt nhìn kỹ, tối hôm qua không kéo rem kĩ, tấm rèm hở một khe nhỏ, ánh nắng len lỏi đi qua, rơi vào mắt. Theo bản năng, Khương Điệu lấy tay che lại.

Như có vật cứng gì đó chạm vào trán, cô đưa tay lên nhìn, trên ngón áp út có một chiếc nhẫn kim cương...

Nhẫn kim cương?

Khương Điệu giật mình tỉnh giấc.

Thật là kim cương, trên mặt được cắt thành nhiều hình trái tim nhỏ, vừa đung đưa đã lấp lánh vô cùng đẹp mắt, còn rực rỡ hơn ánh nắng bên ngoài.

Thắt lưng bị người kia ôm lấy, thân thể ấm áp kia xích lại lần, ôm cô từ phía sau.

Anh nhích đến bên tai cô, khẽ khàng mà trang trọng nói: “Khương Điệu, gả cho anh.”

Cô gái anh thương, gả cho anh đi.

Trước lúc biết em, anh rất lo lắng về chuyện tình cảm, con đường phía trước quá xa vời, lo rằng cuộc đời này không thể trải qua tình yêu chân thật.

Từ sau khi gặp em, anh mới biết, lòng anh rung động vì em, không ai thay thế được.

Dù khó khăn thế nào, rốt cuộc anh cũng tìm được em.

Trao hết quãng đời còn lại của mình cho em, cùng em gắn bó, đến khi tóc bạc răng long vẫn mãi không rời. Chỉ cần em đồng ý.

HẾT
Bình Luận (0)
Comment