Tiểu thuyết của Trần Dục kết thúc sớm hơn dự kiến, biên tập vui đến nỗi muốn bay lên trời, còn đặc biệt ngồi máy bay bay tới chỗ của anh.
Nhưng Trần Dục lại không hào hứng cho lắm.
Biên tập hỏi anh: “Sao lại không vui? Ở đây không tốt à? Vậy mai chúng ta về Bắc Kinh đi.”
Trần Dục nghĩ đến phải rời khỏi đây, trong lòng đau như có gai đâm.
Anh lén che ngực nói: “Không sao, không có gì, uống rượu đi.”
Biên tập cả một đường phải đỡ Trần Dục uống say đến ngã trái ngã phải, lúc đi ngang qua ‘MATH’ còn chưa đóng cửa. Ánh đèn màu vàng ấm áp kích thích ý thức của Trần Dục, anh giãy khỏi biên tập: “Cậu về khách sạn trước đi, tôi đi có việc chút, một lúc nữa sẽ tự về.”
Biên tập rất nghi ngờ nhìn anh: “Anh chắc chứ?”
“Cậu mau đi đi.” Trần Dục không nhịn được nữa phẩy phẩy tay, đi thẳng vào cửa hàng trà sữa, biên tập không thể làm gì khác hơn là vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, rất sợ Trần Dục say rượu sẽ phá cửa hàng của người ta.
“Trần Dục?” Tương Niên ngạc nhiên mừng rỡ, “Muộn thế này rồi sao anh còn tới?”
“Tôi…” Cơn chếnh choáng bỗng xông tới, mấy câu nói Trần Dục đã chuẩn bị trước đó đã bay hết, chỉ có thể dựa vào chút ý thức còn sót lại, lặp lại một cách bất lực, “Tôi phải đi rồi…”
“Tương Niên, tôi phải đi…”
“A?” Tay Tương Niên bị nắm lấy, “Sao đột nhiên anh…”
Vành mắt và cổ tay dần dần đỏ lên, Tương Niên cố gắng giãy ra, nhưng lại bị giữ chặt hơn.
“Tôi không thể đi được.” Sau khi uống say Trần Dục hoàn toàn buông thả bản thân, những bí mật anh giấu sâu nhất nơi đáy lòng giống như con thú hoang không thể giam lại được, thoát khỏi lồng sắt, “Tôi thích em, tôi không muốn đi… Em biết không tôi có khả năng nghe được tiếng lòng của người khác, dù em thích người khác rồi, nhưng tôi vẫn… thích em… Niên Niên…”
Tương Niên đột nhiên ngẩng đầu lên, khóe mắt còn đang đỏ, cậu nghẹn ngào trả lời: “Em biết.”
“A?” Trần Dục tỉnh táo một chút, bị dọa sợ: “Em biết gì?”
“Thì… biết hết ấy,” Tai Tương Niên đỏ lên, “Anh có thể nghe được tiếng lòng của người khác, và cả… thích em nữa.”
Trần Dục choáng váng toàn tập, anh thoát lực, ngã ngồi lên ghế chỗ quầy bar.
“Nhìn ngốc chưa kìa, khẳng định anh chưa bóc gói bánh may mắn hôm đó ra xem đúng không?” Tương Niên cười trông như một ác ma nhỏ, “Quả nhiên em đoán đúng, chỉ như vậy mới lừa được anh một lần.”
“Người anh đầy mùi rượu, qua kia ngồi đi, em đi lấy ly sữa nóng cho anh.” Tương Niên được tự do rồi thì không thèm khách khí nữa chạy sang một bên, “Đợi chút nữa là đóng cửa rồi.”
Trần Dục ngoan ngoãn chờ Tương Niên đóng cửa, sau đó nắm chặt tay cậu không thả, chạy như điên về nhà. Tương Niên dở khóc dở cười, chỉ có thể giữ anh lại nói: “Từ từ thôi, từ từ thôi, aizz, em cũng có chạy mất được đâu.”
Hoàn toàn không thể nói chuyện được với người say, Trần Dục nắm tay cậu chặt hơn, tiếp tục đi nhanh. Vừa vào cửa thì không thể chờ được nữa mà lật tìm ngăn kéo, lấy ra túi bánh chưa được mở kia.
Bẻ đôi bánh, vậy mà là chữ viết tay ‘Em thích anh”.
Trần Dục đần mặt, anh nhìn tờ giấy, quay đầu nhìn khuôn mặt vui vẻ của Tương Niên, lúm đồng tiền bên má in sâu trên gương mặt cậu tựa như chén rượu nồng khiến anh càng say hơn. Anh không để ý tới chiếc bánh trong tay, cũng không đoái hoài tới lời tỏ tình đâm sâu vào tim anh nữa, chỉ dùng sức ôm chặt lấy người trước mắt.
“Cái đó em tự làm đấy.” Tương Niên vùi đầu trong ngực anh nhỏ giọng bổ sung.
“Cái chuyện tỏ tình này, em không muốn là người nói ra trước đâu.”