[Tầm Tâm Hệ Liệt] - Bộ 5 - Ái Thần Thiên Thác Tuyến

Chương 10

“Tại sao ngươi khóc?” Bụt hỏi

“Ta không có khóc…” Giang Viễn Lưu vừa mới nói xong, nước mắt liền rơi xuống.

Bạch Vũ Tuyệt rất muốn tức giận, một năm này người bị hại chính là hắn, thế mà Giang Viễn Lưu lại khóc đến mức giống như hắn mới là người có lỗi với cậu, nhưng khi vừa nhìn thấy những giọt lệ của cậu, Bạch Vũ Tuyệt tức giận, mạnh mẽ đánh vài cái lên đùi mình, khóa chặt Giang Viễn Lưu vào trong lồng ngực, dùng ngữ khí hung bạo nói: “Rốt cuộc tại sao ngươi lại khóc? Ta đâu có nói gì…”

“Có… Ngươi có nói, ngươi nói có rất nhiều cô gái chủ động nhảy lên giường của ngươi, ngươi không có hưởng thụ, ngươi phải chịu nhiều ủy khuất… Ô oa oa ——” Vừa nghĩ đến chuyện người này đã từng lên giường với rất nhiều người, cảm giác bất an trong lòng Giang Viễn Lưu lại nảy lên.

“Ta thật sự sẽ bị ngươi làm cho tức chết, nếu ta muốn thì chọn bừa một người trên đường cũng có thể thượng, ngươi nghĩ rằng ta thèm quan tâm đến những cô gái chủ động nhảy lên giường ta sao? Trước kia có rất nhiều cô gái cầu mong ta thượng, hiện tại chỉ là nắm tay ngươi mà thôi, ngươi ở trong lòng ta đặc biệt như thế nào, chẳng lẽ ngươi còn không biết, rốt cuộc ngươi giận cái gì? Lúc trước ta chưa nói đủ rõ ràng sao? Ta chỉ cần một mình ngươi thôi!”

Nói ra những lời ngon tiếng ngọt ghê tởm như vậy, khiến cho Bạch Vũ Tuyệt tràn ngập khí khái nam tính cũng không thể không đỏ mặt, hắn dùng lực đánh vào giường, cả giận nói: “Sao ta lại nói những lời ghê tởm thế này?! Mẹ nó, ta biến thành một tên ẻo lả ghê tởm, chỉ có mấy tên ẻo lả mới có thể nói loại chuyện yêu đương này.”

Giang Viễn Lưu khẽ chớp mắt. “Ta ở bên cạnh ngươi, ngươi mua ảnh chụp để làm gì?”

Bạch Vũ Tuyệt vừa nói những lời yêu đương như thế xong thì liền đỏ mặt, nhưng khi nghe đến phương diện này, hắn lại lập tức mặt nhăn mày nhó, nói: “Ngươi ở bên cạnh nhưng ta lại không thể làm gì, ta mua mấy tấm ảnh của ngươi về nhà tiêu hỏa cũng không được sao? Ta phải chịu đựng một năm a, đương nhiên cũng sẽ có lúc không chịu đựng nổi.”

“Thật sự khó chịu đựng như vậy sao?”

Câu hỏi ngây thơ của Giang Viễn Lưu làm cho Bạch Vũ Tuyệt tức giận đến mức nghiến răng. “Đương nhiên là khó, lúc trước, mỗi tuần ta đều thượng ít nhất vài lần, bây giờ thì cái gì cũng không làm, cả ngày đều đọc sách, đến lúc ngủ trong đầu cũng chỉ toàn công thức, tất cả hy sinh của ta đều là vì ngươi, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu sao?”

Bạch Vũ Tuyệt ôm chặt Giang Viễn Lưu vào trong lòng, cúi đầu khẽ hôn lên tóc cậu, lần này ngữ khí của hắn tràn ngập sự cưng chiều bất đắc dĩ, chứa đầy cảm giác ngọt ngào nhu tình, Giang Viễn Lưu đỏ mặt, với bản thống kê những mối tình trong quá khứ của hắn, có thể chịu đựng một năm, đây có thể là chuyện thống khổ nhất của cả đời hắn a.

“Ngươi còn phải chịu đựng thêm hai năm nữa mà.”

Nhỏ giọng nói ra sự thật phũ phàng, khuôn mặt tuấn tú của Bạch Vũ Tuyệt thiếu chút nữa đổ sụp xuống, hắn thì thào mắng: “Ta biết là còn phải chịu đựng thêm hai năm nữa, mẹ nó, mới một năm đã sắp lấy mạng của ta, ta thường cầm ảnh chụp, tưởng tượng là tay của ngươi… Nga nga…”

Lời nói không chút ẩn ý của hắn làm cho mặt Giang Viễn Lưu đỏ như lửa, cậu rúc vào trong lòng Bạch Vũ Tuyệt, đương nhiên cũng có thể nhìn thấy hạ thân Bạch Vũ Tuyệt hở ra ngoài quần.

“Ta giúp ngươi làm…”

Đôi mắt Bạch Vũ Tuyệt phát sáng. “Ý ngươi là dùng miệng sao?”

Nghe hắn nói rõ ràng, Giang Viễn Lưu trừng hắn một cái. “Ngươi suy nghĩ nhiều quá, dùng tay thôi.”

“Nhưng mà dùng miệng, ta sẽ thích hơn.” Bạch Vũ Tuyệt không sợ chết nói ra suy nghĩ của mình.

Sắc mặt Giang Viễn Lưu tối sầm. “Vậy ngươi đi tìm người dùng miệng làm giúp ngươi đi.” Nghĩ tới những mối quan hệ phóng túng trước kia của hắn, không nghĩ cũng biết nhất định đã có rất nhiều người dùng miệng làm giúp hắn, vừa nghĩ đến liền thấy chán ghét.

Giang Viễn Lưu đẩy hắn ra, Bạch Vũ Tuyệt vội vàng ôm chầm lấy cậu, hắn lùi bước, yếu thế nói: “Được rồi, dùng tay thì dùng tay, ta cũng giúp ngươi làm.”

Giang Viễn Lưu lắc đầu từ chối, nhưng không chống lại được sức mạnh của Bạch Vũ Tuyệt, hắn cởi quần Giang Viễn Lưu, Giang Viễn Lưu hơi do dự một chút, trấn an quái vật khổng lồ của hắn, còn Bạch Vũ Tuyệt lại không chút ngại ngùng, hai tay bắt đầu giúp cậu chà lộng cao thấp.

“Ân… Ân… A a… A Tuyệt… A…”

Kỹ xảo của Bạch Vũ Tuyệt rất tốt, có lẽ là bởi vì hắn có rất nhiều kinh nghiệm nên hắn hiểu rõ phải vuốt ve làm sao thì có thể khiến Giang Viễn Lưu phi thường có cảm giác, mới bị lộng một hồi, cả người Giang Viễn Lưu đã trở nên vô lực, dựa vào lòng hắn, bàn tay cậu bủn rủn, chỉ cầm lấy hạ thân Bạch Vũ Tuyệt mà thôi, căn bản là không hề có kỹ xảo gì.

“Lưu, tay ngươi phải di chuyển a…”

Bạch Vũ Tuyệt nhắc nhở làm cho Giang Viễn Lưu oán hận liếc hắn một cái, còn không phải vì kỹ xảo của hắn quá tốt, mới làm cho mình cả người bủn rủn, cậu khẽ trượt tay, Bạch Vũ Tuyệt liền thở gấp, môi cố kiềm chế để không phát ra tiếng, cho dù kỹ xảo của Giang Viễn Lưu thật sự rất tệ, nhưng mà nhiệt độ ấm áp nơi lòng bàn tay cậu đã khiến hắn sắp bạo phát.

“A, Lưu… Ác ác… Siêu thích …”

Bắn ra rất nhiều chất lỏng, dính đầy bàn tay của Giang Viễn Lưu, cậu đỏ mặt, cầm lấy giấy vệ sinh lau tay mình, còn Bạch Vũ Tuyệt thì lôi kéo cậu nằm xuống, vẻ mặt hắn phi thường thỏa mãn, khiến cho mặt Giang Viễn Lưu càng đỏ hơn.

“Thật ngại, ngươi còn chưa có… ta bị ngươi sờ một chút liền chịu không nổi, ta lại tiếp tục…”

Giọng nói Bạch Vũ Tuyệt trở nên ôn nhu, quan tâm đến việc thân thể cậu có được vui sướng hay không, nguyên bản Giang Viễn Lưu nghĩ muốn cự tuyệt, nhưng ánh mắt ôn nhu của Bạch Vũ Tuyệt làm cho sự cảm động cùng tình yêu vô hạn không ngừng trào dâng trong lòng cậu, cậu khẽ gật đầu thẹn thùng, nguyên bản là bàn tay Bạch Vũ Tuyệt nhẹ vỗ về bộ vị kia của cậu, nhưng không bao lâu sau, cậu liền nhận thấy tình huống khác thường, cậu sớm nên hiểu được tên Bạch Vũ Tuyệt này, đầu óc chứa đầy những suy nghĩ xấu xa, căn bản hoàn toàn không phải là thiện nam tín nữ gì cả.

“Ngươi… Ngươi muốn làm gì? Bạch Vũ Tuyệt…”

Cậu kéo tóc Bạch Vũ Tuyệt, hắn thế nhưng lại không biết xấu hổ cúi xuống, vùi đầu vào giữa hai chân cậu, muốn hàm liếm bộ vị kia của cậu, đương nhiên là Giang Viễn Lưu thà chết cũng không chịu, nơi bẩn thỉu như vậy, thật không biết sao Bạch Vũ Tuyệt lại phải làm như vậy.

Không để ý đến đôi tay đang kéo lấy mình, Bạch Vũ Tuyệt trưng ra vẻ mặt tính kế. “Ta muốn dùng miệng, ta muốn cho ngươi biết làm như vậy thực thích.”

Nhưng thật ra thì trong lòng hắn đang tính kế, chỉ cần giúp Giang Viễn Lưu làm, sau này muốn kêu Giang Viễn Lưu giúp hắn làm, cậu sẽ ít kháng cự hơn.

“Không cần… Bảo ngươi đứng lên ngươi có nghe thấy không a… A…”

Khoang miệng ấm nóng hàm chặt bộ vị của cậu, Bạch Vũ Tuyệt còn dùng đầu lưỡi ma sát chỗ mẫn cảm nhất, toàn thân Giang Viễn Lưu run rẩy, rốt cuộc không nói được gì nữa, Bạch Vũ Tuyệt liếm từ gốc đến đỉnh, còn cố ý dùng miệng hút, Giang Viễn Lưu kêu một tiếng, sau khi tiết ra toàn bộ, cậu khẽ liếm môi, dường như còn muốn nhiều hơn.

“Ngươi xem, ta đã nói thực thoải mái, đúng không?”

Cả thân thể dường như đã mất đi toàn bộ khí lực, Giang Viễn Lưu chỉ có thể vừa thở vừa trừng mắt nhìn hắn, nhưng gương mặt Bạch Vũ Tuyệt lại trưng ra biểu tình hắn không làm sai gì cả, Giang Viễn Lưu quay mặt sang chỗ khác, loại chuyện như thế này, muốn cậu nói rõ, cậu lại không nói được gì a.

“Lần sau ngươi hãy dùng miệng làm giúp ta đi.” Bạch Vũ Tuyệt còn dào dạt tuyên bố cách thức hắn muốn dùng sau này, quả thực là muốn chọc Giang Viễn Lưu giận chết mà.

Giang Viễn Lưu nghỉ ngơi xong, có lại được một chút khí lực, cậu đưa chân đá vào chân Bạch Vũ Tuyệt. “Muốn làm thì tự ngươi làm, ta sẽ không làm loại chuyện này.”

“Nhưng không phải là ngươi thấy thực thoải mái sao? Ngươi giúp ta làm, ta cũng sẽ thực thoải mái a.” Bạch Vũ Tuyệt càng không sợ chết, nói tiếp một đống.

Giang Viễn Lưu kéo lấy quần, mặc quần áo xong liền sải bước rời khỏi phòng, Bạch Vũ Tuyệt đuổi theo sau cậu, cậu lại đá Bạch Vũ Tuyệt một cái, Bạch Vũ Tuyệt tức giận, nhưng hắn lại không làm gì được, ai bảo cậu là khắc tinh cả đời của hắn, hắn biết rõ ngày mai, hắn lại phải ăn nói khép nép, xin lỗi Giang Viễn Lưu, tuy rằng hắn căn bản là không biết mình sai ở chỗ nào.

Theo quan điểm của Bạch Vũ Tuyệt, hắn không làm sai gì cả, nhưng những chuyện liên quan đến Giang Viễn Lưu, cho dù là đúng, cũng sẽ trở thành sai.

“Mẹ nó, đời này ta vừa gặp cậu ta, liền biến thành thằng con trai vô dụng nhất.”

Tuy nói như vậy, nhưng khi vừa thấy Giang Viễn Lưu đi xa một chút, hắn lại vội vàng đuổi theo, bởi vì hắn phát hiện bất cứ nơi nào Giang Viễn Lưu đi đến, tất cả nam giới đều không tự chủ được, quay đầu nhìn cậu, hơn nữa có vài người thì nhìn chăm chú, thiếu chút nữa chảy nước miếng, có người thì vẻ mặt ngu ngốc, giống như đang muốn dựa vào người cậu.

Thậm chí còn có một tên đàn ông ăn mặc đẹp muốn phao Giang Viễn Lưu, Bạch Vũ Tuyệt lạnh lùng trừng mắt nhìn tên kia, muốn chạm vào Lưu của hắn, trước hết hãy về nhà đóng cửa xem lại trình độ của mình đã, hắn lập tức dùng ánh mắt ác ngoan bức lui tên đàn ông xấu xí này.

Ngô, loại tình huống loạn thất bát tao này, hắn không để ý kỹ càng thì không được. Bạch Vũ Tuyệt tuyệt đối không cho phép tên đàn ông nào khác chạm vào Tiểu Lưu đáng yêu của hắn, bất luận là kẻ nào cũng không được.

Đáng giận a, hắn vốn chưa từng cúi đầu trước bất cứ ai, hiện tại lại biến thành nô lệ của tình yêu, nếu để cho những người quen biết Bạch Vũ Tuyệt tuấn mỹ luôn chơi bời, sống về đêm, bây giờ lại chỉ có thể dựa vào tay mình mà sống qua ba năm, nhất định sẽ bị người ta cười đến rụng răng.

Nhưng là vì Giang Viễn Lưu yêu quý, ngoại trừ như thế, hắn còn có thể làm gì khác sao?

~~~

Mùa hè hai năm sau, càng nóng bức hơn mùa hè hai năm trước, số báo danh của Giang Viễn Lưu cùng Lâm Thành Đạt đều có trên danh sách trúng tuyển, Bạch Vũ Tuyệt cũng đi cùng để xem cậu có đậu hay không.

Hai năm trôi qua, tóc Bạch Vũ Tuyệt dài thêm một chút, gương mặt tuấn suất cũng trở nên trưởng thành hơn, ngành học của hắn chính là quản lý kinh doanh, vừa vặn cũng là ngành mà Lâm Thành Đạt muốn học, cho nên sau này Lâm Thành Đạt còn phải gọi hắn là học trưởng, bất quá bây giờ hai người đã trở nên thân thuộc với nhau, bởi vì tất cả ảnh chụp của Giang Viễn Lưu đều là do Lâm Thành Đạt cung cấp.

Lâm Thành Đạt là loại người rất dễ dàng thân thiết, Bạch Vũ Tuyệt trả tiền hào phóng, hai người liền thông đồng làm việc xấu, một người thì chụp ảnh trộm, một người thì lén lút mua, hoàn toàn không để lộ chút sơ hở gì khiến Giang Viễn Lưu biết được.

Từ sau chuyện hai năm trước ở khách sạn, hắn cãi nhau với Giang Viễn Lưu chỉ vì mấy tấm ảnh, hắn đã không ngu ngốc để cho Giang Viễn Lưu biết được đến bây giờ hắn còn thường mua ảnh chụp của cậu, về nhà lén lút làm vài chuyện.

Bất quá Bạch Vũ Tuyệt mới vào đại học một năm, đã trở thành hot boy trong trường, sức hấp dẫn của hắn với con gái hồi trung học cũng rất kinh người, hiện tại vào đại học, hành vi của hắn không tùy tiện như trước, hiếm khi liếc mắt nhìn những cô gái khác một cái, bởi vì mọi người đều kém xa Giang Viễn Lưu của hắn, nhưng hắn lạnh lùng như vậy lại càng khiến mị lực tăng thêm, càng làm cho con gái yêu say đắm, đôi khi khiến Bạch Vũ Tuyệt cảm thấy thực phiền toái.

Nhưng bây giờ mị lực của Giang Viễn Lưu cũng tăng lên không ít, đôi khi cậu đang đi bộ trên đường, thì có một đống người chạy đến vây quanh cậu, làm cho Bạch Vũ Tuyệt thiếu chút nữa tức chết, Giang Viễn Lưu là của hắn, những tên kia chui ra từ chỗ nào a? Hại hắn thường phải dùng ánh mắt giết người trừng mắt nhìn những tên đàn ông nhàm chán kia, làm cho bọn họ biết khó mà lui.

“Da, Tiểu Lưu, ta với ngươi đậu rồi ——” sau khi Lâm Thành Đạt nhìn danh sách, liền lập tức hoan hô lên.

Hai mắt Giang Viễn Lưu sáng lấp lánh, đưa tay nắm lấy bàn tay to của Lâm Thành Đạt. “A Đạt, ngươi thật là lợi hại, ngươi đứng đầu bảng luôn a, ngươi thật giỏi quá!”

Bạch Vũ Tuyệt nhìn xem, cảm thấy rất không tư vị, tuy rằng Lâm Thành Đạt là thanh mai trúc mã với Giang Viễn Lưu từ rất lâu, hơn nữa cũng chưa từng xảy ra chuyện gì khả nghi, nhưng mà ánh mắt của Giang Viễn Lưu lại nhiệt tình như thế, khiến hắn nhìn thấy liền rất khó chịu, lần trước hắn không cẩn thận làm Giang Viễn Lưu bị thương, cũng chính là vì Lâm Thành Đạt cùng cậu ôm ôm ấp ấp a~

Tuy rằng Lâm Thành Đạt từng lén tỏ vẻ với hắn rằng cậu ta tuyệt đối không có cái loại cảm giác này với Giang Viễn Lưu, nhưng trong lòng Bạch Vũ Tuyệt vẫn không an tâm, hắn nhanh chóng kéo tay Giang Viễn Lưu lại, vui mừng nói: “Chúc mừng ngươi, Lưu.”

Giang Viễn Lưu nhìn hắn cười thật tươi, khiến trái tim hắn gần như tan chảy, cũng bất chấp Lâm Thành Đạt đang ở đây, hắn kéo Giang Viễn Lưu vào trong lòng, ghé vào tai cậu, nhẹ giọng nói nhỏ dục vọng khó nhịn, sau đó liền nhìn thấy hai đóa tiểu hồng vân trên má Giang Viễn Lưu.

“Cuối cùng đã qua năm thứ ba, chúng ta có thể hảo hảo thân thiết một chút.”

“Nói nhỏ chút đi, A Đạt đang ở đây mà.”

Giang Viễn Lưu vặn vẹo từ chối vài cái, nhưng không địch lại sức mạnh của Bạch Vũ Tuyệt, hắn ấn Giang Viễn Lưu vào trong lòng, mạnh mẽ khóa chặt, Giang Viễn Lưu ngẩng đầu muốn trừng hắn, hắn lại cúi đầu xuống, khẽ hôn lên môi cậu một cái, làm cho cả khuôn mặt Giang Viễn Lưu đều ửng hồng, cậu muốn đá Bạch Vũ Tuyệt một cước, Bạch Vũ Tuyệt lại càng ôm cậu chặt hơn.

“Ta nói A Đạt đang ở đây, ngươi không nghe thấy sao?”

Giang Viễn Lưu xấu hổ và tức giận, nhỏ giọng mắng, sợ mình mắng quá lớn, có thể khiến Lâm Thành Đạt nghe thấy, tuy rằng Lâm Thành Đạt sớm đã biết tình hình giữa cậu và Bạch Vũ Tuyệt, nhưng nếu muốn biểu diễn một màn khanh khanh ta ta sinh động như vậy, Giang Viễn Lưu làm không được, còn Bạch Vũ Tuyệt lại hoàn toàn không quan tâm, làm cho cậu tức chết rồi.

“Dù sao hắn cũng không có để ý.”

Bạch Vũ Tuyệt thoải mái nói thế làm cho Giang Viễn Lưu phát hiện, với tính cách thích xem kịch vui và không hề thẹn thùng của Lâm Thành Đạt, cậu cùng Bạch Vũ Tuyệt đang trình diện sinh động trước mặt, thế nhưng ngay cả liếc nhìn cậu ta cũng không thèm, vẫn đang nhìn chằm chằm màn hình máy tính, thì thầm một mình: “Rốt cuộc là có thi đậu hay không?”

“Ngươi đang làm gì đó? A Đạt?”

Giang Viễn Lưu bị khóa trong lòng Bạch Vũ Tuyệt, bởi vì tay hắn quá mạnh, mắng hắn vô dụng, đá hắn hắn cũng không phản ứng, cho nên Giang Viễn Lưu lười phản kháng, cứ bị hắn ôm vào trong lòng như vậy, Lâm Thành Đạt lại đem bọn họ trở thành người vô hình, không thèm quay đầu lại nhìn, vẫn đang tìm kiếm thông tin trên máy tính mà cậu ta muốn.

“Chúng ta đều thi đậu, ngươi còn tìm số báo danh của ai?”

Giang Viễn Lưu kỳ quái nhìn cậu ta, Lâm Thành Đạt nói: “Tìm số báo danh của Tiểu Minh a.” Lâm Thành Đạt cảm thấy tên Tiền Hiểu Minh chơi rất vui, mọi người thường gọi Tiểu Minh, cho nên bây giờ cậu ta cũng gọi hắn là Tiểu Minh.

“Hiểu Minh?” Bạch Vũ Tuyệt ngạc nhiên.

“Ngươi nói là Tiền Hiểu Minh sao?” Giang Viễn Lưu không thể tin được, vệ sĩ của Bạch Vũ Tuyệt cũng cùng bọn họ thi đại học, sao cậu lại không biết?

“Ta bớt thời gian dạy hắn toán học, tiếng Anh, hắn tiếp thu cũng không tệ lắm, hẳn là sẽ thi trên toàn quốc đi.”

“Ngươi… Ngươi bớt thời gian?”

Giang Viễn Lưu vừa nghe xong liền trợn tròn mắt, lúc sắp đến kỳ thi, có thể nói là luôn phải tranh thủ thời gian mọi lúc mọi nơi, ngay cả cậu muốn hỏi Lâm Thành Đạt về toán học, Lâm Thành Đạt còn ngại phiền, một ngày chỉ có thể hỏi mười phút, một phút mười nhân dân tệ, mỗi ngày phải tốn ít nhất một trăm nhân dân tệ, mới có thể nghe cậu ta giảng dạy.

“Đúng vậy a, mỗi ngày ta đều bớt thời gian dạy hắn một giờ, nếu hắn không thi cùng đại học với ta, ta đã phải dạy nhiều hơn.”

“Một giờ? Vậy là ít nhất ngươi thu được năm trăm nhân dân tệ.” Với cá tính của Lâm Thành Đạt, chỉ sợ phải thu một ngàn nhân dân tệ mới cam nguyện.

Lâm Thành Đạt khẽ nhíu mày, xua tay. “Miễn phí, hơn nữa hắn thích ăn khoai tây chiên của nước ngoài, ta nhờ người ở nước ngoài mua gửi về, mỗi ngày cho hắn ăn nửa bao, hắn mới bằng lòng cho ta dạy.”

Giang Viễn Lưu thiếu chút nữa té xỉu, tên quỷ yêu xem tiền như mạng này dạy miễn phí, lại còn phải tốn tiền, hiện tại cậu mới biết được hữu tình có bảng giá, nhưng quan hệ giữa Lâm Thành Đạt cùng Tiền Hiểu Minh thì là vô giá.

“Hắn đậu rồi, da, chúng ta học cùng trường, may mắn, may mắn…”

Gương mặt Lâm Thành Đạt thể hiện vẻ vui sướng, hắn mở cửa phòng, rời đi, Giang Viễn Lưu theo sau, chỉ thấy Tiền Hiểu Minh đang say mê xem tiểu thuyết, Lâm Thành Đạt làm chút ảo thuật, lấy ra một bao khoai tây chiên từ trong túi, đưa cho Tiền Hiểu Minh, nói: “Hắc, ngươi thi đậu.”

Khuôn mặt âm trầm của Tiền Hiểu Minh từ trước đến nay không có biểu tình gì, thế nhưng khi vừa nhìn thấy khoai tây chiên, hắn liền trưng ra bộ dáng sắp chảy nước miếng, đưa tay tiếp nhận khoai tây chiên, bắt đầu ăn.

Lâm Thành Đạt ngồi xổm bên cạnh hắn, sau đó chậm rãi vươn tay, chạm vào vai Tiền Hiểu Minh, dùng giọng nói ôn nhu mà Giang Viễn Lưu chưa từng nghe qua, nói: “Cùng học đại học với nhau đi.”

Tiền Hiểu Minh đang ăn khoai tây chiên khẽ ngừng lại, hắn hồ nghi nhìn chằm chằm Lâm Thành Đạt, nói: “Tại sao? Ta không học đâu.”

Lâm Thành Đạt thiếu chút nữa bị nghẹn, cậu ta đã hao hết tâm tư dạy hắn học a! “Sao lại không học?”

“Lão Đại và cậu chủ không đồng ý, hơn nữa lúc trước ngươi dạy ta, vì khoai tây chiên nên ta mới học, đi thi cũng là bởi vì ngươi nói sẽ cho ta ba bao hương vị khác, ta mới thi đậu.”

Khóe miệng Lâm Thành Đạt hầu như cứng đờ, cậu ta vội vã chạy về hướng Bạch Vũ Tuyệt, lôi kéo Bạch Vũ Tuyệt ra ngoài phòng, không biết là nói cái gì, sau đó, cậu ta lại nhanh chóng trở về phòng. “Cậu chủ của ngươi cũng hy vọng ngươi đi học, như vậy ngươi mới có thể quang minh chánh đại bảo hộ cậu chủ trong trường đại học.”

Đôi mắt âm trầm của Tiền Hiểu Minh mở to, tựa hồ là đang suy nghĩ, Lâm Thành Đạt nhanh chóng nói đến mức ba hoa chích choè. “Hơn nữa a, ngươi có thể học khoa văn, như vậy thì những tiểu thuyết mà ngươi đọc, sẽ có giáo sư chuyên môn giảng bài, giải thích ý nghĩa bên trong.”

Một tia sáng ánh lên trong mắt Tiền Hiểu Minh, nhưng rất nhanh lại dập tắt. “Nhưng nếu ta đi học, thời gian bảo hộ cậu chủ sẽ trở nên ít…”

“Cậu chủ nhà ngươi sẽ không để ý đâu.”

Tưởng chừng Lâm Thành Đạt sắp quỳ xuống đất mà khẩn cầu, Giang Viễn Lưu nhìn thấy liền há to mồm, Bạch Vũ Tuyệt sớm đã thấy qua tình huống này rất nhiều lần, đã trở nên lãnh đạm, hắn lôi kéo Giang Viễn Lưu rời đi, bây giờ quan trọng nhất là chuyện giữa hắn cùng Giang Viễn Lưu, nửa người dưới của hắn đã chịu đựng ba năm, ai thèm quan tâm hai người kia nói cái gì, huống hồ chuyện của người khác, hắn cũng không có hứng thú.

Giang Viễn Lưu bị Bạch Vũ Tuyệt kéo vào trong phòng, vô cùng kinh hãi nói: “A Đạt cùng Hiểu Minh… Ta không thể tin được, A Đạt cũng có thể ăn nói khép nép với người khác như vậy…”

Nhớ đến dáng vẻ bệ vệ cùng sự kiêu ngạo của Lâm Thành Đạt khi bán ảnh chụp của cậu, tăng giá tiền tuyệt không nương tay, đây chính là cái gọi là ác mã đều có ác nhân kỵ [quả quýt dày có móng tay nhọn], cá tính lạnh lùng của Tiền Hiểu Minh, làm cho Lâm Thành Đạt phải khổ nhiều a.

“Hắn luôn nói chuyện với Hiểu Minh như thế này a.” Bạch Vũ Tuyệt không hề ngạc nhiên, trưng ra biểu tình rằng đó là chuyện bình thường, còn tay thì đang cởi quần áo của Giang Viễn Lưu.

“Hơn nữa cậu ta còn miễn phí dạy hắn, ngay cả dạy ta mà A Đạt cũng muốn lấy tiền, lại còn trả tiền mua khoai tây chiên, đây không phải là A Đạt, tuyệt đối không có khả năng …”

“Không đâu, trước kia A Đạt thường đến đây, cũng thường mua thức ăn cho Hiểu Minh, Hiểu Minh còn ngại ăn, kêu A Đạt tự mình mang về nhà ăn, hắn thường xuyên đến, làm cho Hiểu Minh cảm thấy phiền toái, Hiểu Minh sẽ ném A Đạt ngã.”

Giang Viễn Lưu nghe xong lời của Bạch Vũ Tuyệt, càng thêm trợn mắt há hốc mồm, cứ ba ngày thì Lâm Thành Đạt sẽ mất tích một lần thì ra là bởi vì đến căn nhà cỗ của Bạch Vũ Tuyệt.

Bạch Vũ Tuyệt bắt đầu cởi quần cậu, nửa người dưới của Giang Viễn Lưu trống trơn, lúc này cậu mới phát hiện chính mình đã toàn thân trần trụi, chỉ còn một cái quần lót.

“Oa, ngươi làm gì… Ân a a…”

Bạch Vũ Tuyệt hôn lên môi cậu. “Ba năm, bỏ lệnh cấm rồi, hôm nay ta phải làm đến hừng đông.”

Giữa những nụ hôn liên tiếp, Giang Viễn Lưu thở gấp, cố nói: “Bây giờ trời còn chưa tối…”

“Mặc kệ, ta muốn làm đến hừng đông.”

Hắn mạnh mẽ áp lên Giang Viễn Lưu, càng hôn nhiệt liệt hơn, Giang Viễn Lưu ôm lấy vai hắn, hoa mắt rên rỉ, mùi hương trên người Giang Viễn Lưu kích thích ái dục của hắn, hắn mạnh mẽ ôm lấy cậu, mặc dù ba năm này là tra tấn Bạch Vũ Tuyệt, nhưng đó cũng là thử thách của Giang Viễn Lưu dành cho Bạch Vũ Tuyệt.

Bạch Vũ Tuyệt có thể làm được như vậy, thật ra trong lòng Giang Viễn Lưu đã sớm vì điều này mà tràn ngập cảm động, khi bị hắn ôm hôn, cậu liền quên đi sự kinh hãi vừa rồi bởi quan hệ giữa Lâm Thành Đạt cùng Tiền Hiểu Minh.

“Ngươi thật đẹp, Lưu… Thật đẹp…”

Khi hai người thân ái, cảm giác hạnh phúc vĩnh cửu được lưu giữ nơi đáy lòng, Giang Viễn Lưu hôn lên gương mặt hắn, đại biểu cho tình cảm chân thành nhất của cậu.

~ Hoàn ~
Bình Luận (0)
Comment