Tam Thái Tử

Chương 126

Hắc Thủy vương thành rung chuyển kéo dài một buổi tối, mấy thế lực liên minh lấy Thần Lang giáo cầm đầu phát động tất cả tổ chức tình báo tìm kiếm hung thủ giết chết sáu người Dư Xạ. Nhưng mãi đến tận bình minh vẫn không có được tin tức có giá trị nào.

Tổng bộ của Thần Lang giáo được đặt ở phía Bắc của Hắc Thủy vương thành, toàn bộ một ngọn núi cao ngàn thước bị điêu khắc thành một con thần lang ngửa mặt lên trời rít gào, khí thế cực kỳ bức người. Mà loại thủ đoạn quỷ phủ thần công này chính là xuất từ Chưởng giáo đời thứ nhất của Thần Lang giáo mấy trăm năm trước, thủ đoạn của một vị cao thủ cấp Võ hoàng. Coi như là hiện tại, sơn môn Thần Lang giáo vẫn là nơi đồ sộ nhất của Hắc Thủy Vương thành.

Tại trong đại sảnh nghị sự của Thần Lang giáo, một lão giả râu tóc trắng phơ có sắc mặt vô cùng âm trầm, ở phía dưới y mười người trung niên đang nơm nớp lo sợ đứng đó. Từ trang phục đến xem không phải là Đường chủ Thần Lang giáo thì chính là Hộ pháp, hơn nữa đều là cao thủ Tiên Thiên trở lên.

- Đã qua một buổi tối, lẽ nào ngay cả một tin tức hữu dụng cũng không có?

Lão giả mở miệng nói với ngữ khí âm trầm, bên trong đôi mắt không có vẻ già nua, mà trái lại bắn ra hào quang phệ nhân như một con sói cô độc trên thảo nguyên bao la vậy.

- Chưởng giáo, kẻ địch có thể ở Hắc Thủy vương thành giết chết Đại công tử, sau lưng nhất định có cao thủ ra tay, bằng không chuyện này không thể vô thanh vô tức hoàn thành như vậy.

Một tên Đường chủ Thần Lang giáo nói.

- Hừ! Có thể giấu diếm được cảm ứng của lão phu, từ thực lực đến nói chí ít cũng là nhân vật cấp Vương tọa. Chỉ là người như vậy sẽ không để ý giữ thể diện mà đối phó với mấy tiểu bối sao?

Lão giả này chính là Chưởng giáo Thần Lang giáo Dư Thương Hải. Vì chuyện Dư Xạ bị giết chết, y liền khiến thần thức bao phủ khắp Hắc Thủy vương thành, dẫn tới mấy lão quái vật cùng cấp bậc rất là bất mãn. Cho dù là như vậy, cả một buổi tối vẫn không có chút thu hoạch nào.

- Chưởng giáo, căn cứ theo hiểu biết của chúng ta, tối hôm qua Đại công tử sau khi rời đi Lăng Tiêu lầu cũng không hề trực tiếp trở về, mà là liên hợp các công tử khác của mấy nhà Trần gia kia định phục kích một người, bất quá người kia căn bản không khả năng nắm giữ thực lực giết được Đại công tử.

Một gã Hộ pháp khác của Thần Lang Giáo mở miệng nói. Tin tức này gã cũng là nghe được khi vài tên công tử rời đi, dù sao không là tất cả các công tử đều nguyện ý theo Dư Xạ đi phục kích Lý Lân.

- Là người nào?

Dư Thương Hải hỏi.

- Là người phủ Tổng đốc Đại Đường, hẳn là một vị Hoàng tử hiện nay của Đại Đường.

Tên này Hộ pháp khẩn trương nói. Dư Thương Hải làm Chưởng giáo Thần Lang giáo mấy chục năm, bản thân lại là cao thủ Vương Tọa đỉnh phong, quan trọng nhất là cái con mắt phệ nhân kia không phải là người nào cũng có thể thừa nhận.

- Đại Đường!

Dư Thương Hải nhíu chặt lông mày lại.

- Phụ thân, con cảm thấy chuyện này khẳng định có liên quan đến Đại Đường. Từ chiến cuộc phía Bắc hiện tại đến xem, lúc trước chúng ta đều xem thường thực lực Đại Đường. Hơn nữa e là phủ Tổng đốccũng không nhỏ yếu như chúng ta tưởng tượng. Con đề nghị lập tức điều động người san bằng phủ Tổng đốc, bắt lấy tên Hoàng tử cùng Xạ nhi nổi lên xung đột kia . Như vậy chân tướng tất cả đều sẽ rõ ràng.

Một người trung niên đứng ở bên dưới Dư Thương Hải mở miệng nói. Gã là trưởng tử của Dư Thương Hải, cũng là phụ thân của Dư Xạ —— Dư Quý.

- Bây giờ phủ Tổng đốc đã không phải là chỗ chúng ta có thể tùy tiện làm gì rồi.

Dư Thương Hải sắc mặt âm trầm nói.

- Phụ thân, người nói vậy là sao?

Dư Quý kinh ngạc mà hỏi.

- Buổi tối hôm qua cao thủ đã đến phủ Tổng đốc, Hoàng tử Lý Hoành đời thứ ba, cao thủ Cửu phẩm Vương Tọa đỉnh phong. Lúc còn trẻ bản tọa đã từng giao thủ với hắn, không nghĩ rằng hắn vẫn còn sống.

Dư Thương Hải trầm giọng nói.

- Đại Đường cũng có cao thủ Cửu phẩm Vương Tọa đỉnh phong?

Dư Quý thay đổi sắc mặt. Gã tuy cũng là cao thủ Lục phẩm Vương Tọa, nhưng khi đến Vương Tọa hậu kỳ, thăng cấp lên bất kỳ cấp bậc nào đều vô cùng chậm, mà chênh lệch thực lực giữa các cấp bậc cũng là vô cùng lớn. Như Dư Thương Hải, Lý Hoành nhìn như người sáu mươi bảy mươi tuổi, nhưng tuổi thật sự sớm đã đạt đến hai trăm ba trăm tuổi, chỉ là bởi vì huyền công tinh xảo, lúc nhìn cũng không già nua như vậy mà thôi, ngay cả bản thân Dư Quý cũng đã hơn một trăm tuổi rồi. Dư Quý thời điểm lúc còn trẻ hạ thân đã từng chịu qua tổn thương, dẫn đến nhiều năm không có khả năng sinh dục. Thời điểm tám mươi tuổi đột phá đến Tiên Thiên Ngũ phẩm, cuối cùng mới khôi phục thương thế, nên mới có đứa con trai Dư Xạ này. Đến già mới có con nên đương nhiên là yêu thương cưng chiều vô cùng, điều này cũng khiến tính cách của Dư Xạ ở Thần Lang giáo ngang ngược càn cỡ.

- Đương nhiên, đây đã là chuyện của hơn hai trăm năm trước rồi! Lúc đó bản tọa vẫn chỉ là Hộ pháp của Thần Lang Giáo, mà Lý Hoành chính là Tổng đốc của tỉnh Hắc Thủy. Người này thủ đoạn tàn nhẫn, thiên phú võ đạo cũng không nhỏ. Hắn tọa trấn ở Hắc Thủy vương thành năm mươi năm, rốt cục đặt vững địa vị phủ Tổng đốc ở Hắc Thủy vương thành. Một trăm năm mươi năm trước, hắn biến mất không thấy tăm hơi, bản tọa còn tưởng rằng hắn chết rồi! Không nghĩ tới tối ngày hôm qua hắn lại trở về. Bản tọa còn cùng hắn giao thủ mấy lần, chuyện của Xạ nhi hẳn là không có quan hệ gì với hắn.

Dư Thương Hải lắc đầu một cái rồi nói. Dù sao thực lực đến trình độ này của bọn họ, nói dối không có một chút ý tứ nào.

- Có lẽ Lý Hoành không có tham dự, nhưng ai có thể bảo đảm phủ Tổng đốc không có tham dự! Phụ thân, Xạ nhi chính là Đại công tử của Thần Lang giáo chúng ta, hiện tại bỗng dưng bị giết, cho dù vì mặt mũi của Thần Lang giáo thì cũng không có thể cứ quên như vậy.

Dư Quý lớn tiếng nói.

- Ai nói là cứ quên đi như vậy! Dám giết tử tôn của bản tọa thì phải trả giá bằng máu, ai cũng không được. Quý nhi, bản tọa đã phái người đi Thiên Cơ môn mời người, cho dù hắn là cao thủ Vương Tọa đỉnh cao, cũng khó có thể tránh được Thiên Cơ Vận Toán của Thiên Cơ môn.

Dư Thương Hải nói với nét mặt già nua mang đầy sát khí.

Rất nhanh, một tên hộ pháp Thần Lang giáo dẫn theo một tên người thanh niên đi vào đại sảnh .

- Báo cáo chưởng giáo, Tiểu Thiên Sư Trương Hạo của Thiên Cơ môn đến rồi.

- Tiểu Thiên Sư? Bản tọa không phải cho ngươi mời Thiên Cơ tiên sinh đến đây ư!

Sắc mặt Dư Thương Hải hơi khó coi. Liên quan đến thôi diễn thiên cơ của Vương Tọa cấp cao, một đệ tử môn nhân làm sao có thể làm được.

- Sư phụ lão nhân gia người đang bế quan, lần này do vãn bối thay thế. Trương Hạo tuy thực lực không mạnh, nhưng trắc toán tin tức mà Dư chưởng giáo muốn biết vẫn là không có vấn đề.

Trương Hạo có tướng mạo rất phổ thông, là loại người dù ném vào trong đám đông liền khó có thể bị người khác phát hiện, nhưng nếu như cẩn thận quan sát liền sẽ phát hiện phán đoán trước đó thật sự là sai lầm lớn. Trương Hạo này tuy tướng mạo phổ thông, nhưng một đôi mắt lại bất phàm, trong con ngươi dĩ nhiên là hai đồng tử hiếm thấy. Người như thế ở trên Thương Long đại lục được cho rằng là có thiên phú dị bẩm, tất nhiên nắm giữ thiên phú khác hẳn với người thường.

- Ồ? Tiểu Thiên Sư hẳn phải biết trắc toán thiên cơ là phải trả cái giá thật lớn. Lệnh sư lại đồng ý cho kẻ nhỏ tuổi như ngươi sử dụng thiên cơ để suy tính ư?

Dư Thương Hải thay đổi sắc mặt, bắt đầu cảm thấy hứng thú.

- Trắc toán thiên cơ xác thực hung hiểm, nhưng cũng không phải là không có phương pháp tránh né. Trương Hạo bất tài, chỉ là thiên cơ giải vận toán tìm người còn không làm khó được ta.

Trương Hạo rất có tự tin. Hai con ngươi trời sinh của hắn có thị lực vốn khác hẳn với người thường, sau này vào Thiên Cơ môn, được nhận ra là Hư Thực Nhãn hiếm thấy, loại con mắt này có thể nhìn thấu hư huyễn, bình thường loại trận pháp mê huyễn đối với hắn căn bản vô dụng. Đồng dạng, tại trong giải vận toán thiên cơ cũng có thể dựa vào nhãn lực càng mạnh nhìn thấu càng nhiều kết quả thiên cơ nữa.

- Nếu Tiểu Thiên Sư có tự tin như vậy, vậy thì làm phiền rồi. Bản tọa đã khiến người chuẩn bị một phần hậu lễ, chỉ cần tìm được hung thủ giết tôn nhi ta, bản tọa trừ thứ này ra còn có hậu tạ càng lớn nữa.

Dư Thương Hải chăm chú nói.

- Như vậy đa tạ!

Trương Hạo gật gật đầu. Thiên Cơ môn rất thần bí, người trong tông môn đa số tinh thông tính toán thiên cơ, nhiều người cá tính có chút quái dị, ít tiếp xúc với người khác . Nhưng bọn họ cũng không phải thần tiên không dính khói bụi trần gian, tu luyện võ đạo cũng cần các loại tài nguyên, Thiên Cơ môn ngoại trừ thu vào những phù triện có công dụng đặc thù ra, chính là còn cung cấp Thiên Cơ trắc toán cho một vài thế lực lớn.

Trương Hạo lấy ra một chiếc mai rùa cổ xưa từ trong không gian giới chỉ, lại tiếp tục lấy ra ba đồng tiền, sau đó đem tiền đồng rải rác ở trên mai rùa. Trên mai rùa hiện ra hào quang màu xanh biếc, ba đồng tiền ở bên trong mai rùa toả ra quang huy không ngừng rung động, đồng thời một dao động thần bí, quỷ dị hấp dẫn tâm thần của mọi người.

Rầm một tiếng, một đồng tiền từ bên trong mai rùa đại biểu phương vị trên phía Bắc rơi xuống, rơi xuống trong tay Trương Hạo.

- Hung thủ đã rời khỏi Hắc Thủy vương thành, đi về phía Bắc.

Trương Hạo mở miệng nói. Chỉ như thế trong nháy mắt, trên mặt hắn liền xuất hiện lượng lớn mồ hôi hột, sắc mặt cũng trở nên có chút tái nhợt.

Leng keng một thanh âm vang lên, đồng tiền thứ hai phát sinh một đạo ánh vàng yếu ớt, sau đó rơi xuống ở đầu vị trí mai rùa.

- Người này xuất thân bất phàm, mệnh phạm ánh vàng, hẳn là có quan hệ sâu sắc với hoàng quyền.

Trương Hạo trầm giọng nói.

Dư Thương Hải cùng Dư Quý sắc mặt đồng thời chìm xuống, xuất thân Hoàng thất, lại rời khỏi Hắc Thủy vương thành. Riêng hai điều này còn chưa đủ để xác định thân phận hung thủ.

- Oành —— !

Đồng tiền thứ ba không có rơi xuống, lại đột nhiên bể thành mấy mảnh, Trương Hạo há mồm phun ra một ngụm máu, cả người trong nháy mắt uể oải ngã xuống trên mặt đất.

- Thế nào?

Đối với việc Trương Hạo thổ huyết, Dư Thương Hải cũng không để ý, y chỉ muốn biết kết quả.

- Người che giấu thiên cơ có thực lực rất mạnh, tối thiểu cũng là cao thủ cấp Võ hoàng, không phải ta có thể đo lường tính toán!

Trương Hạo kịch liệt thở dốc nói, thu lại mai rùa rơi xuống đã mất đi hào quang.

- Cao thủ Võ hoàng!

Dư Thương Hải hít sâu một hơi, ánh mắt hồ nghi nhìn về phía Trương Hạo.

- Tiểu Thiên Sư, ngươi có hay không là đo lường tính toán sai rồi. Nếu không tính toán lại một lần.

Dư Quý mở miệng nói. Mà ánh mắt Dư Thương Hải nhìn về phía Trương Hạo lướt qua một vệt khinh thường. Y vốn là không quá tin tưởng vào năng lực của tên Trương Hạo Thiên Cơ môn này, bây giờ nhìn hắn nói ra cao thủ Võ hoàng, trong lòng liền càng thêm không tin. Hiện tại không phải là mấy trăm năm trước, cao thủ Võ hoàng đâu có dễ dàng hiện thân ở thế tục, chớ đừng nói chi là giúp đỡ người khác đánh giết tôn tử vô dụng này của mình. Vậy cao thủ Võ hoàng phải buồn chán bao nhiêu mới làm ra chuyện như vậy.

- Không thể sai được! Đây là kết quả tính toán thiên cơ. Đương nhiên, nếu như Dư chưởng giáo không tin ta cũng không sao, tạ lễ ta sẽ không thu. Ngài là khách hàng đầu tiên của ta, ta còn có thể nói cho ngươi biết, tên hung thủ này khí vận rất thịnh, tốt nhất là không nên tùy tiện động thủ, bằng không tất có phát sinh không rõ.

Nói xong, Trương Hạo chắp tay với Dư Thương Hải, cũng không quay đầu lại liền rời đi.

- Tiểu Thiên Sư . . .

Dư Quý mở miệng muốn ngăn hắn lại.

- Không cần cản, một đệ tử tuổi còn trẻ nói hưu nói vượn mà các ngươi cũng tin. Xem ra Thiên Cơ môn cũng bắt đầu xuống dốc rồi.

Dư Thương Hải ngăn cản Dư Quý rồi thì tỏ rõ vẻ khinh thường nói.

- Phụ thân, Thiên Cơ môn trắc toán là cực kỳ chính xác. Hơn nữa hài nhi nhìn Trương Hạo kia cũng không giống là nói giả, phụ thân vì sao không tin?

Dư Quý không rõ hỏi. Gã thấy Trương Hạo nói thế nào cũng giống như thật vậy.

- Chân chính tính toán thiên cơ nào có phun ra một ngụm huyết là có thể nhìn ra được, đây chính là lấy sinh mệnh Tinh Nguyên để đánh đổi. Coi như là Môn chủ Thiên Cơ môn đến tính toán, cho dù ít cũng sẽ tiêu hao một năm mệnh nguyên. Một tên đệ tử Thiên Cơ nho nhỏ nhưng chỉ là phun ngụm máu, mệnh nguyên không hề tổn hại chút nào, đây căn bản là không thể.

Dư Thương Hải lạnh giọng nói.

- Vậy tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?

- Trước tiên phái người truy kích theo phía Bắc, hiện tại chúng ta cũng không có đầu mối chút nào, chỉ có thể thà tin là có.

Dư Thương Hải mở miệng nói.
Bình Luận (0)
Comment