Tam Thái Tử

Chương 138

Lý Lân ẩn thân bên ngoài núi lớn. Một lão già áo xám bay trên trời cao. Ngọn núi vừa chấn động đúng là do một chưởng của lão già này tạo thành.

- Không có? Rõ ràng là ở vị trí này, tại sao lại không có?

Lão già phẫn nộ nói. Cánh tay phải vung lên. Một bàn tay lớn che kín bầu trời giáng xuống đỉnh núi.

Một tiếng động ầm ầm vang lên. Đỉnh núi cao gần nghìn mét bị lão già áo xám bẻ gẫy, ném vào trong không trung, phát ra một tiếng nổ vang. Con đường đi ngang qua đỉnh núi ngang qua bị chia năm xẻ bảy. Lão già chậm rãi hạ xuống, đôi mắt đầy vẻ phẫn nộ.

- Rõ ràng cảm ứng được chính là nơi này. Tại sao ngay cả một chút khí tức cũng không có. Cho dù Đại Địa Bạo Long Vương đột phá tới linh thú lục giai, về mặt cảnh giới cũng yếu hơn ta, không thể nào tránh được sự tra xét của bản tọa. Cho dù thoát đi, cũng phải lưu lại manh mối.

Lão già áo xám tự nói với mình. Trên mặt lão có một chút thất vọng. Hiện tại, lão già áo xám đã sử dụng hết thủ đoạn, nhưng ngay cả một chút khí tức cũng không suy tính được.

- Chẳng lẽ ta suy tính sai sao? Cầm nhẫn không gian của lão phu không phải là Đại Địa Bạo Long Vương, mà là người khác sao? Cũng không thể nào. Với tính cách của Đại Địa Bạo Long Vương không thể nào đưa chiến lợi phẩm cho người khác. Huống chi những năm gần đây Đại Địa Bạo Long một khắc cũng chưa từng từ bỏ cơ hội trùng kích nhẫn không gian của bản tọa. Không được, bản tọa muốn đi rừng tùng Hắc Thủy một chuyến. Căn cứ vào khí tức trước đó, nhẫn không gian của lão phu năm đó nhất định là bị mang đi. Dù như thế nào lão phu cũng phải tìm được nó.

Trên khuôn mặt của lão già là sự kiên định. Chuyện năm đó là sỉ nhục của cả đời lão. Lão không chỉ mất một cánh tay, còn để Đại Địa Bạo Long Vương như con chó truy sát mấy ngàn dặm. Mỗi khi nhớ tới chuyện năm đó, lão già áo xám liền hận không thể chém Đại Địa Bạo Long Vương thành muôn mảnh.

Lão già lấy ra một pháp bàn, rót chân lực vào vạch một cái trong không trung. Một vết nứt không gian màu đen lờ mờ xuất hiện ở trước mắt của lão. Lão không chút do dự bước vào trong đó, biến mất không thấy bóng dáng nữa. Nếu như có người khác ở chỗ này, nhất định sẽ bị năng lực của lão già áo xám hù chết.

Sau nửa canh giờ, phía chân trời xuất hiện một tiếng chim lảnh lót. Một con kền kền lông vàng nhanh chóng bay đến. Trên mặt đất cũng có bóng đen điên cuồng vọt tới bên này.

- Đây là. . . Chuyện gì xảy ra vậy? Trời ạ, tất nhiên đây phải là thủ đoạn của cao thủ Vũ Hoàng.

Tần đường chủ của Thần Lang Giáo truy sát Lý Lân biến sắc. Giơ tay dời núi, thủ đoạn như vậy ngoại trừ cao thủ Vũ Hoàng trở lên, những người khác căn bản không thể nào đạt được.

- Tần đường chủ, có nhìn thấy người nào ra tay không?

Lý trưởng lão dẫn theo thủ hạ cũng hạ xuống mặt đất. Nhìn thấy ngọn núi khổng lồ dã mất đi một nửa, khiếp sợ trên mặt Lý trưởng lão cũng không kém gì Tần đường chủ.

- Không thấy. Chỉ có điều đây tuyệt đối là thủ đoạn của Vũ Hoàng trở lên. Lý trưởng lão, trưởng lão chờ ở gần hơn so với chúng ta. Lẽ nào ngay cả trưởng lão cũng không thấy rõ?

Tần đường chủ giận tái mặt. Lý trưởng lão dẫn người luôn tìm kiếm bên này. Chuyện lớn như vậy, không thể nào không thấy được.

- Thời điểm tình hình phát sinh, người lão phu phái đến bên này cũng mất liên lạc. Ta đoán có thể đã gặp kiếp nạn. Hơn nữa tuy rằng cách rất xa, nhưng lão phu vẫn nhìn thấy một thân ảnh mặc áo xám đứng ở trong không trung, đánh một chưởng về phía ngọn núi. Sau đó lại hóa thành bàn tay năng lượng chém mất hơn nửa ngọn núi. Xem bộ dạng dường như là tìm người. Còn tìm người nào, ta không thể thể suy đoán được. Còn cuối cùng người đó biến mất thế nào, ta cũng không biết.

Lý trưởng lão lắc đầu một cái. Đối với cao thủ khủng bố như thế, hành vi nhìn lén rất có thể sẽ đưa tới phiền toái lớn.

- Người áo xám sao? Tình huống sợ rằng không ổn. Chúng ta lập tức rời khỏi nơi này, trở lại phục mệnh chưởng giáo.

Chuyện Lý Lân mặc dù quan trọng, nhưng chuyện có một cao thủ cấp cao Vũ Hoàng thủ xuất hiện càng làm cho bọn họ coi trọng hơn. Quan trọng nhất là, hiện tại bọn họ cũng không rõ người này là địch hay là bạn.

Nếu như chỉ là người qua đường còn tốt. Nếu như là kẻ địch, dựa vào nội tình của Thần Lang Giáo hiện nay căn bản khó có thể chống lại. Dù sao cao thủ Hoàng cấp vẫn là nội tình của một thế lực lớn siêu cấp, không thể nào vĩnh viễn trấn thủ ở vương thành Hắc Thủy này.

Lý trưởng lão gật đầu, nhanh chóng nhảy lên người con kền kền lông vàng. Con kền kền lông vàng kêu lên một tiếng, phá không nhằm thẳng phía vương thành Hắc Thủy bay tới.

Nơi này lập tức trở lại yên tĩnh. Cách một trăm mét phía dưới ngọn núi vỡ, trong lòng Lý Lân đột nhiên cảm thấy ung dung nhất từ trước tới nay.

Đã trải qua cuộc chiến thần hồn, Lý Lân cảm ứng được càng rõ ràng hơn đối với nguy hiểm.

- Chúng ta đi ra ngoài!

Lý Lân trầm giọng nói.

- Bây giờ sao? Điện hạ, cao thủ Thần Lang Giáo có khả năng vẫn chưa đi! Chúng ta đi ra ngoài như vậy quá nguy hiểm.

Hổ Âm nói.

- Không sao, hiện tại có lẽ là cơ hội duy nhất để chúng ta an toàn thoát đi. Chỉ có điều bộ dạng này của chúng ta bộ đi ra ngoài cũng không tốt. Các ngươi tới đây. Bản hoàng tử dịch dung cho các ngươi.

Lý Lân suy nghĩ một chút, quyết định vẫn cẩn thận thì tốt hơn. Nếu thật sự gặp cao thủ Thần Lang Giáo, huynh muội Hổ thị không chống lại được. Thực lực của hắn hiện tại rất quỷ dị. Hơn ba mươi huyệt đạo Đốc mạch được đả thông, làm cho số lượng ma khí tăng lên.

Nhưng hiện tại cũng có một phiền toái rất lớn. Lý Lân cũng không hiểu công pháp tu ma, chỉ có một thân ma khí khổng lồ không thể dùng. Mà sau khi Tiên Thiên Nhất Khí Quyết của hắn tại huyệt mạng môn bị ma hóa, liên hệ với huyệt mạng môn vẫn đứt quãng. Điều này khiến cho thực lực của Lý Lân vẫn nằm trong một trạng thái không ổn định. Lý Lân hiểu rõ ràng, trước khi không hoàn toàn khống chế được ma khí, hắn thực sự không thích hợp để tranh đấu với người.

Mười mấy phút sau, hình dạng của ba người đã có sự thay đổi lớn. Hình thể cường tráng của Hổ Si bị dịch dung thành một nam tử râu quai nón. Khuôn mặt chất phác biến thành hung dữ. Y phục trên người cũng được Lý Lân đổi thành loại trang phục vải thô tương tự với đám hộ vệ.

Còn tiểu nha đầu Hổ Âm thì được Lý Lân dịch dung thành một Đại tiểu thư kiêu ngạo. Toàn thân Hổ Âm mặc trang phục hoa mỹ trông đáng yêu lạ thường.

Đồng thời lông đen trên người linh miêu đã bị Lý Lân nhuộm thành màu trắng, bị hắn cưỡng ép nhét vào trong lòng Hổ Âm, làm vật nuôi đáng yêu của Đại tiểu thư.

Bản thân Lý Lân lại dịch dung thành một lão già lưng có hơi còng, trên mặt rất nếp nhăn. Nhìn vào thực sự doạ người. Hắn đóng vai là lão quản gia của Đại tiểu thư Hổ Âm này.

Sau khi dịch dung xong xuôi, huynh muội Hổ ngây người sững sờ nhìn Lý Lân. Huynh muội Hổ thị dịch dung phần lớn đều là mượn đạo cụ để thay đổi. Chỉ có Lý Lân, ngay cả xương cốt trên người cũng phát sinh ra biến hóa. Chuyện này đối với huynh muội Hổ thị mà nói thật sự là chuyện vô cùng thần kỳ.

- Không cần ngạc nhiên như vậy. Sau này ta sẽ từ từ dạy cho các ngươi thủ pháp chuyển cốt này. Hiện tại chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này.

Lý Lân trầm giọng nói. Hắn đi đến lối ra trước tiên. Con đường mà bọn họ đi vào tuy rằng đã bị đá lấp kín, nhưng số đã che kín lối vào đều lỏng lẻo. Lấy sức mạnh của Lý Lân và Hổ Si, chuyện di động chúng căn bản không tốn bao nhiêu thời gian.

Từ trong ngọn núi đi ra, Lý Lân còn chưa kịp thở ra một hơi, đã bị cảnh tượng trước mắt làm kinh hãi.

- Ta không nhìn nhầm chứ? Đỉnh ngọn núi không thấy nữa!

Lý Lân nhìn đỉnh ngọn núi bị chém đứt, khuôn mặt đầy vẻ khiếp sợ.

- Trời ạ, lẽ nào đã xảy ra địa chấn. Không đúng. Nếu như chỉ là địa chấn, cũng không thể nào chỉ mất đi đỉnh núi như vậy được.

Hổ Si cũng chấn động.

- Là người làm. Điện hạ, người xem nơi này lõm xuống hình giống như một bàn tay lớn.

Hổ Si chỉ vào hố sâu được hình thành phía xa mở miệng nói. Hố sâu này trực tiếp bị đánh vào in sâu vào trong lòng núi. May mà không nhắm đúng vào chỗ ba người Lý Lân ẩn thân, bằng không sợ rằng bọn họ sẽ bị một đòn này ép thành bánh thịt.

Lý Lân gật đầu một cái. Tuy rằng khó có thể tin được, nhưng ngẫm lại vương thành Hắc Thủy có những kiến trúc nằm trên ngọn núi lớn ngàn mét, đối với tất cả những thứ trước mắt cũng là không có gì đáng kinh ngạc.

- Chỉ thiếu trăm mét là chúng ta bị phát hiện, thực sự quá nguy hiểm. Cho dù chúng ta đắc tội Thần Lang Giáo, bọn họ cũng không thể nào điều cộng cao thủ Vũ Hoàng cấp chứ!

Hổ Âm nghĩ mà sợ nói.

Sắc mặt Lý Lân cũng rất khó coi. Hắn còn nghĩ nhiều hơn so với Hổ Âm. Thần Lang Giáo có cao thủ cấp Vũ Hoàng hay không hắn không biết. Cho dù có cũng không thể nào điều động đến đuổi giết ba người bọn họ. Nếu như không phải người của Thần Lang Giáo, vậy cao thủ thần bí này có lai lịch đáng để nghiên cứu. Mà vào lúc này cao thủ như vậy xuất hiện, ngoại trừ chủ nhân nhẫn không gian trong tay hắn ra, Lý Lân căn bản không nghĩ ra người nào khác.

- Đáng chết, tiếp theo nên làm gì bây giờ?

Lý Lân cảm thấy buồn bực. Tuy rằng trải qua cuộc đại chiến thần ma trong không gian huyệt đạo, bản thân mình dùng thực lực tuyệt đối trấn áp Ma Hoàng. Nhưng đó cũng không phải là thực lực của mình, mà là do uy lực của Lục Mang Tinh và thú đạo Thiên Thư. Hơn nữa đây là ở trong cơ thể của mình. Không chiến đấu chỉ có một con đường chết. Lý Lân là không trâu bắt chó đi cày không thể không chiến.

Nhưng hiện tại lại khác, tai họa ngầm Ma Đao còn chưa giải quyết xong, lại có một cường giả siêu cấp có thực lực không thể ngang hàng lại tới. Lý Lân cảm thấy đầu như muốn vỡ làm đôi.

- Điện hạ, tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?

Hổ Âm hỏi.

- Bây giờ chúng ta lập tức rời khỏi nơi này. Ta có dự cảm, lần này sợ rằng sẽ có phiền phức rất lớn!

Lý Lân trầm giọng nói. Bất kể như thế nào, chiếc nhẫn không gian của Đại Địa Bạo Long Vương rơi vào trong tay của mình. Hơn nữa hắn là tuyệt đối sẽ không từ bỏ một tài sản vô giá như vậy.

- Người của Thần Lang Giáo thì sao?

Hổ Si hỏi.

- Xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ không ở lại trấn giữ nơi này. Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta.

Lý Lân trầm giọng nói. Huống gì hiện tại hắn từ dưới đáy đi ra. Nếu như mục tiêu của cao thủ Hoàng cấp kia đúng là hắn, khi người kia trở lại, sợ rằng hắn muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.

- Điện hạ, có một việc quên nói cho người biết. Lúc đó, khi ta bị người của Thần Lang Giáo truy sát, có người đã cứu ta, còn lưu lại lá thư này.

Hổ Si nói xong liền lấy ra một lá thư đưa cho Lý Lân.

- Có người cứu ngươi sao?

Lý Lân có vẻ kinh ngạc nói. Sau khi tiếp nhận lá thư, một hương thơm thoang thoảng truyền đến. Vẻ mặt Lý Lân đột biến, vội vàng hỏi:

- Người cứu ngươi có phải là một nữ tử áo trắng hay không?

- Không biết, ta không nhìn thấy người!

Hổ Si có phần xấu hổ, lắc đầu một cái.

- Là nàng, nhất định là nàng!

Lý Lân có chút kích động. Ban đầu vốn tưởng rằng nàng một mình đến vương thành Hắc Thủy sau đó rời đi. Hắn lhông nghĩ tới nàng vẫn đến nơi đây. Mặc kệ nàng nói như thế nào, nhưng trong lòng Lý Lân vẫn thấy cảm động.

Mở lá thư ra. Bên trong đó chỉ có hai chữ lớn thanh tú.

- Trân trọng!

Lý Lân kín đáo thở dài. Tuy rằng ngày đó, hắn đã sớm đoán được, nàng đi vẫn như thế, vẫn khiến trong lòng Lý Lân có chút không muốn. Dù sao nàng cũng là nữ nhân đầu tiên trong cuộc đời này của mình, cũng chính là nữ nhân mình không cách nào giữ được.

- Điện hạ, là người nào vậy? Chẳng lẽ là Thái tử phi sao?

Hổ Âm liền lại gần hỏi.

- Được rồi. Không nói tới chuyện này nữa. Chúng ta lập tức đi về phía bắc. Chuyện Thần Lang Giáo sau này hãy nói.

Sắc mặt Lý Lân nghiêm lại, rõ ràng không muốn nói nhiều về chuyện này đối với việc này.
Bình Luận (0)
Comment