Tam Thái Tử

Chương 146

Ở trên giường, một nam tử gầy yếu không thành hình người phát ra hơi thở cực kỳ yếu ớt. Khí tức võ đạo trên người yếu đến mức gần như ngừng lại. Từ chòm râu rậm và hai mắt nhắm lại có thể mơ hồ thấy được dáng vẻ của Trấn Bắc Hầu trước đó.

- Chuyện gì thế này? Tại sao Hầu gia lại biến thành bộ dáng như vậy?

Lý Lân trầm giọng hỏi.

- Phụ thân gặp phải ám toán ngoài chiến trường. Sau khi trở về liền ngã gục. Sau đó từ từ yếu dần. Mười ngày trước, người đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê. Hiện tại cả người đã gầy đến mức không ra bộ dạng gì nữa.

La Lâm khóc nức nở nói.

- Ai làm, ai vậy làm?

Lý Lân nổi giận. Trấn Bắc Hầu là một trong số ít những nam nhân hắn nguyện ý kết giao. Bây giờ nhìn nam nhân này có bộ dạng như vậy, trong lòng Lý Lân rất phẫn nộ.

- cao thủ số một Ô Đột dưới trướng của Đại thái tử hoàng triều Thần Lang. Lúc đó phụ thân ở trên chiến trường bị y đánh một chưởng, trở về liền trở thành bộ dáng như vậy.

- Đây là trúng độc sao?

Lý Lân lấy từ trong nhẫn không gian ra một viên giải độc đan, giao cho La phu nhân.

La phu nhân lắc đầu một cái, nói:

- Vô dụng. Không ai biết là loại độc gì. Loại giải độc đan này căn bản không giải được.

- Để bản vương xem một chút.

Một giọng nói truyền đến. Sát Sinh vương vừa gặp mặt Lý Lân lại một lần nữa xuất hiện, bước nhanh tới.

Vẻ mặt Lý Lân biến đổi. Hắn không ngờ đượcSát Sinh Vương cũng tới nơi này.

- Lý Lân, không nghĩ chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy. Chuyện bản vương đề nghị ngươi cân nhắc thế nào rồi?

Sát Sinh Vương nhìn về phía Lý Lân nhe răng cười, có vẻ rất nho nhã.

- Bản hoàng tử đã nói, không có hứng thú.

Lý Lân không chút do dự từ chối. Hắn vốn là một người không muốn bị ràng buộc. Nếu như ở kiếp trước không phải nợ ân tình rất lớn, Lý Lân không thể nào lựa chọn cuộc sống cực khổ như vậy. Đời này tuy rằng tâm tư của hắn cũng nhiều lần biến hóa, nhưng phương hướng lại không thay đổi. Đó chính là đời này phải leo lên đỉnh cao của võ đạo. Muốn đạt được mục đích này, nếu chỉ dựa vào hai đại thần công từ Hoa Hạ vẫn còn thiếu rất nhiều. Quan trọng nhất là phải có một trái tim kiên cường. Không cần nói hoàng tử đời thứ tư không hề nho nhã như ngoài mặt, cho dù hắn đối mặt với một người thật sự quân tử khiêm tốn, hắn cũng tuyệt đối không làm tay chân cho người ta. Cuộc đời của mình, hắn sẽ tự quyết định, không cần người khác khoa tay múa chân.

Khí tức của hoàng tử đời thứ tư thoáng ngưng tụ lại. Nhưng rất nhanh, anh ta lại cười, không thèm để ý nữa, tỏ ra thân thiết nói chuyện với La phu nhân mấy câu, rồi bước nhanh tới trước giường Trấn Bắc Hầu.

- Địa Vực Triệu Hoán Thủ. Không ngờ lại là loại công phu thâm độc này. Không nghĩ tới đã qua mấy thập niên, loại công phu này còn có người tu luyện.

Thần sắc Sát Sinh Vương cũng biến đổi. Anh ta không nghĩ tới dưới tình hình như thế, lại nhìn thấy loại công phu thâm độc này.

- Vương gia. Ngài nhận ra vết thương mà gia phu đang phải chịu sao?

Thần sắc La phu nhân vui mừng. Từ sau khi Trấn Bắc Hầu bị thương, toàn bộ Trấn Bắc Hầu phủ đều giống như trời sập. Vô số y sư sau khi xem bệnh, căn bản không nói ra được nguyên nhân. Nhìn phu quân từng ngày một càng thêm gầy gò, La phu nhân không khỏi cảm thấy đau khổ.

- Bản vương từng thấy trên một quyển sách cổ có ghi chép liên quan đến loại công phu thâm độc này. Địa Vực Triệu Hoán Thủ, tên cũng như ý nghĩa, người trúng phải sẽ phải chịu đến địa ngục triệu hoán, từng ngày từng ngày chờ chết.

Sát Sinh Vương trầm giọng nói.

- Vương gia, gia phu còn có thể cứu được không?

La phu nhân khẩn trương hỏi. La Lâm cũng tiến tới trước một bước, vẻ mặt đầy hi vọng nhìn về phía Sát Sinh Vương.

Sát Sinh Vương nhìn Lý Lân một chút, vẫn lắc đầu nói:

- Tuy rằng ta nhận ra loại công phu thâm độc này, cũng biết giải cứu thế nào. Nhưng thật xin lỗi ta lại không làm được. Bởi vì vật giải độc thật sự quá mức trân quý. Bản vương cũng chỉ mới nghe tên, còn chưa từng thấy qua.

- Là vật gì vậy? Chỉ cần giúp cho thương thế của phụ thân, cho dù trả bất cứ giá nào ta cũng nguyện ý trao đổi.

La Lâm đi tới trước, vẻ mặt kiên định nói.

- Nói cho các ngươi biết cũng không sao. Loại công phu thâm độc này trực tiếp đả thương linh hồn người ta, khiến linh hồn xuất hiện chỗ hổng. Tinh khí của thân thể sẽ không ngăn được mà trôi qua. Mà muốn chữa trị thương tích linh hồn, cần một loại linh vật thiên địa hiếm thấy - linh tuyền tinh nhũ. Theo truyền thuyết, linh tuyền tinh nhũ ở nơi linh khí nồng nặc đến mức hoá lỏng thành suối mới có thể giữ được. Hơn nữa số lượng còn có thể rất ít. Đây là linh vật chữa trị thương tích linh hồn vô thượng. Tuyệt đối không dễ dàng có thể tìm được.

Sát Sinh Vương nói.

Trong lúc anh ta nói chuyện cũng không tránh Lý Lân. Lý Lân tất nhiên cũng nghe được lời hắn nói. Trên mặt hắn cực kỳ cổ quái.

- Lẽ nào anh ta biết chuyện của mình?

Trên mặt Lý Lân lộ vẻ nghi ngờ. Chỉ có điều nhìn Trấn Bắc Hầu nằm ở trên giường không hề có ý thức, Lý Lân cũng không do dự lâu.

- Sát Sinh Vương, lời của ngươi nói có thể là thật sự sao?

Lý Lân trầm giọng nói.

- Đương nhiên. Lẽ nào dưới tình huống này, bản vương còn có thể nói dối hay sao?

Sắc mặt Sát Sinh Vương lạnh lùng nói.

- Hi vọng lời ngươi nói là sự thật. La phu nhân, ngài lại đây!

Trên mặt Lý Lân hiện ra vẻ kiên định. Nam nhi muốn làm thì làm, không thể bởi vì vô số lo lắng mà bó chân bó tay được.

- Tam điện hạ?

La phu nhân không rõ về hành động của Lý Lân. Ngay cả hoàng tử đời thứ tư Sát Sinh Vương nhận ra loại thương tổn này còn không có biện pháp giải trừ, lẽ nào Lý Lân có biện pháp sao?

La phu nhân mang theo sự hồ nghi, đi tới trước mặt Lý Lân.

- Lấy cái này cho Trấn Bắc Hầu ăn!

Lý Lân giao một bình ngọc màu trắng cho La phu nhân.

- Đây là?

La phu nhân có phần sửng sốt, không rõ hỏi.

- Linh tuyền tinh nhũ. Tuy rằng chỉ có một giọt, nhưng ta cũng chỉ có bấy nhiêu thôi!

Lý Lân bất đắc dĩ mở miệng nói.

- Linh tuyền tinh nhũ!

La phu nhân kinh ngạc kêu lên. La San cũng khiếp sợ trợn to hai mắt, nhìn về phía Lý Lân. Ánh mắt vô cùng cổ quái. Chuyện này thật quá hài. Một vị nhị hoàng tử đưa ra linh tuyền tinh nhũ khó cầu, Lý Lân lại tiện tay đưa tới một giọt.

- Sao có thể như vậy được!

Sát Sinh Vương liền biến sắc. Thân thể Sát Sinh Vương giống như một tàn ảnh xuất hiện ở trước mặt La phu nhân. Anh ta ra tay nhanh như chớp, đoạt lấy cái bình ngọc màu trắng mày, mở nắp bình ra. Một làn khói trắng mỏng truyền ra.

Mùi thuốc nồng nặc trong nhà chính, trong nháy mắt bị tản ra hết. Đồng thời mức độ linh khí trong nhà tăng mạnh.

- Chuyện này. . . Cái này không ngờ lại thật sự là linh tuyền tinh nhũ!

Sát Sinh Vương nhìn về phía Lý Lân, ánh mắt đã hoàn toàn thay đổi.

- Giao cho La phu nhân đi. Cứu Trấn Bắc Hầu quan trọng hơn.

Con ngươi của Lý Lân co lại. Hắn đã nhanh chóng nhìn thấy động tác vừa rồi của Sát Sinh Vương. Thực lực thật sự của Sát Sinh Vương tuyệt đối không phải là Tiên Thiên sơ cấp. Thậm chí so với khí tức của trưởng lão Vương Tọa Kim tam phẩm còn mạnh hơn một chút. Đối mặt với người như vậy, Lý Lân hoàn toàn không nắm chắc mình có thể trắng trợn cướp đoạt trở về. Hắn chỉ có thể mặt lạnh kêu lên.

Sát Sinh Vương cũng không hề từ chối, giao bình sứ cho La phu nhân. Sau đó ánh mắt đầy vẻ tìm tòi nhìn Lý Lân một chút. Mà La phu nhân lại vội vội vàng vàng đi tới giường, đỡ đầu Trấn Bắc Hầu lên, nhẹ nhàng rót một giọt linh tuyền tinh nhũ trân quý này xuống.

Vù!

Một linh khí thiên địa tinh thuần đậm đặc tản mát trên người được cứu. Ban đầu, khí tức yếu tới mức gần như đứt hản, đã bắt đầu chầm chậm khôi phục.

- Ta cảm thấy khí tức của phụ thân đã mạnh hơn rất nhiều.

Trên mặt La Lâm đầy vẻ kích động nói. La phu nhân cũng mừng đến phát khóc. Khối đá lớn trong lòng cuối cùng đã được hạ xuống. Thân thể của La phu nhân mềm nhũn, ngã vào trong lòng La Lâm.

- La phu nhân tiêu hao tâm thần quá lớn, cần phải nghỉ ngơi cho thật khỏe. Thương tích linh hồn của Trấn Bắc Hầu đã khôi phục, nhưng chân khí trong thân thể tiêu tán. Ông ta cần từ từ hồi phục. Chỗ bản vương có một ít đan dược cố bản bồi nguyên có thể cho ông ta dùng.

Nói xong, Sát Sinh Vương đưa một bình đan dược cho La Lâm.

- Cảm ơn vương gia!

La Lâm cung kính nhận lấy. Lý Lân đi tới trước giường, nắm lấy tau cỉa Trấn Bắc Hầu, phát hiện mạch đập của ông đã mạnh mẽ hơn. Trong lòng Lý Lân cũng cảm thấy ấm áp, thầm thở phào nhẹ nhõm.

- Nếu Trấn Bắc Hầu đã không có chuyện gì, bản vương cáo từ. Lý Lân, ngươi có thể tới nghỉ ở hành dinh Phủ Tuế của bản vương?

Sát Sinh Vương nhìn Lý Lân nói.

- Không cần. Ta và Trấn Bắc Hầu là quen biết cũ. Trước đây ta cũng ở nơi này. Lòng tốt của Vương gia, ta xin nhận.

Lý Lân đương nhiên sẽ không đi tới hành dinh gì đó. Ở bên trong Phí Thành này, Lý Lân chỉ có một nơi duy nhất có thể thả lỏng chính là Trấn Bắc Hầu phủ.

- Đã như vậy, quên đi!

Sát Sinh Vương nhìn hắn một cái, sau đó quay đầu rời đi.

La Lâm sau khi sắp xếp cho mẫu thân xong, liền dẫn Lý Lân tới tiểu viện La San.

- Sau khi phụ thân bị thương, mẫu thân đã đưa tiểu muội đi, chính vì sợ nàng có chuyện. Điện hạ trước tiên cứ ở lại nơi này đi!

La Lâm đứng ở trước viện cửa nói.

Lý Lân gật đầu một cái. Hắn cũng không có yêu cầu gì đối với nơi ở. Huống chi chỗ này nồng độ linh khí rất tốt, mạnh hơn nhiều so với khách sạn bên ngoài.

- Điện hạ, lúc đó rốt cuộc đã ra xảy ra chuyện gì vậy? Sau đó rốt cuộc ngài đã đi tới nơi nào?

La Lâm do dự một hồi lâu, vẫn không nhịn được mở miệng hỏi.

- Ta còn tưởng rằng nàng sẽ không hỏi chứ!

Lý Lân cười nói. Không giống với muội muội La San tính tình tinh quái nhí nhảnh, trên người La Lâm có sự quả quyết, trầm lặng của quân nhân. Nhưng dù sao nàng vẫn là nữ nhân. Chuyện này lại khiến cho hắn nghĩ mãi không ra. Nàng do dự, đối mặt với Lý Lân suốt thời gian dài, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng.

La Lâm hơi đỏ mặt, trong lòng cũng có chút quẫn bách.

- Lúc đó, bản hoàng tử bị hai tên cao thủ Tiên Thiên truy sát. Ta bỏ qua Thiết Giáp Vệ một mình lưu vong. Sau đó ma xui quỷ khiến lại tiến vào rừng tùng Hắc Thủy, cửu tử nhất sinh mới chạy trốn trở ra. Vừa ra lại đến vương thành Hắc Thủy. Ngày hôm nay mới chạy về Phí Thành.

Lý Lân nói vô cùng đơn giản. Một vài chuyện bí mật có liên quan hắn giữ kín ở trong lòng. Có bài học ở vương thành Hắc Thủy, Lý Lân không nói lung tung nữa.

- Ngài quả nhiên tiến vào rừng tùng Hắc Thủy. Nhưng lính biên phòng Phí Thành phát động mấy chục vạn người lật tung của khu vực phía bắc này, ngoại trừ tìm được thiết giáp vệ đi cùng ngại bị trọng thương cùng với ngựa Tiểu Hồng đị người đánh một chưởng giết chết ra, cuối cùng còn lại chính là thi thể cá sấu bên bờ sông Hắc Thủy. Bởi vậy, lúc đó phụ thân đã phán đoán, nếu như ngài không chết, tất nhiên đã vượt qua sông Hắc Thủy tiến vào bên trong rừng tùng Hắc Thủy.

La Lâm mở miệng nói.

- Đúng vậy! Tất cả đều cơ duyên xảo hợp. Đúng rồi. Bản hoàng tử vẫn quên chưa hỏi, hiện tại Vệ quốc quân ở đâu? Có phải vẫn đóng ở bên trong Phí Thành hay không?

Lý Lân trầm giọng hỏi.

- Điện hạ ngươi không biết sao?

Hiện tại chiến tuyến của chúng ta đã tiến về phía bắc ba trăm dặm. Phí Thành đã không tính là tuyến biên cảnh. Mà Vệ quốc quân đã đóng ở ngay Nha Thành mà phía bắc mới chiếm lĩnh được.

La Lâm nói.

- Nha Thành, đó là Nha Thành, thành thị lớn nhất về phía nam của hoàng triều Hắc Lang sao?

Lý Lân chợt đứng phắt dậy nói. Đối với chỗ này hắn đã nghe qua không chỉ một lần. Đây là nhờ đội buôn thường xuyên qua lại quan đạo cho biết.
Bình Luận (0)
Comment