Tam Thái Tử

Chương 192

- Điện hạ, người không nên xem thường nhuyễn giáp cấp Bán linh khí này. Người có biết khác biệt lớn nhất giữa nhuyễn giáp bình thường và nhuyễn giáp cấp Bán linh khí là gì không? Đó chính là tiềm lực. Nhuyễn giáp bình thường lúc dệt thành lực phòng hộ đã được quy định, vì đó là vật chết không có sinh mệnh, tự nhiên không có tiềm lực phát triển gì. Nhưng nhuyễn giáp cấp Bán linh khí thì khác, lực phòng hộ của nó có thể không cao hơn nhuyễn giáp bình thường, nhưng có thể dựa vào một tia linh tính trên nhuyễn giáp trở thành nhuyễn giáp cấp Linh khí. Chỉ cần điện hạ sau này đạt đến Tiên Thiên, có Tiên Thiên chân khí nuôi dưỡng, tất nhiên có thể khiến nó trở thành nhuyễn giáp cấp Linh khí thật sự trong thời gian ngắn nhất.

Vương lão đầu hưng phấn lạ thường nói.

Lý Lân gật gật đầu nói:

- Thế này cũng không tệ!

Nhuyễn giáp cấp Linh khí không chỉ có thể thu vào cơ thể mà lực phòng hộ cũng không phải nhuyễn giáp bình thường có thể so sánh được. Cho dù là cao thủ Tiên Thiên cũng chưa chắc có thể có được một bộ nhuyễn giáp hộ thân cấp Linh khí. Chỉ cần hắn đột phá Tiên Thiên thì hắn sẽ có thể nhanh chóng sở hữu một bộ nhuyễn giáp cấp Linh khí, cơ duyên này quả thật khiến người ta phải ngưỡng mộ.

Lý Lân trực tiếp cởi trường bào màu xanh trên người, mặc bộ nhuyễn giáp mới giống như áo trong giữ ấm này lên người.

- Không tệ, tay nghề của Vương sư phụ quả nhiên không tầm thường, bản hoàng tử mặc vào rất thoải mái.

Lý Lân hoạt động cánh tay một chút, không nhỏ không lớn vừa phù hợp, trên mặt lộ ra thần sắc vừa lòng.

- Điều đó đương nhiên, điện hạ có phải là nên đặt cái tên cho nhuyễn giáp này?

Vương lão tử nhiệt tình nhìn Lý Lân, nói chính xác hơn là nhìn vào nhuyễn giáp đầy hoa văn huyền ảo trên người hắn.

- Một bộ y phục mà thôi, tên thì tạm thời không cần đâu. Vương sư phụ, ông xem đây chỉ là một chiếc áo trên, có phải là nên làm một chiếc quần dài?

Lý Lân nhìn nhìn vào cặp đùi trần của mình nói.

- Cút!

Sắc mặt Vương lão đầu nháy mắt trở nên xanh mét, quát lên.

- Không cần phải vậy chứ! Nhuyễn giáp vốn là vật có tính phòng ngự, than dưới cũng là vùng bảo hộ trọng yếu, chỉ có than trên, lực phòng hộ rất không toàn diện.

Lý Lân không hề tức giận, hắn bắt lấy Vương lão đầu, mặt nghiêm trọng nói.

- Điện hạ, bộ nhuyễn giáp này là tác phẩm đỉnh cao của lão phu, đâu có dễ dàng luyện chế. Lão phu cũng không biết bản thân có thể luyện chế lại được nhuyễn giáp đẳng cấp thế này nữa không, có một chiếc là không tệ rồi, điện hạ không nên hy vọng xa vời nữa.

Biểu cảm trên mặt Vương lão đầu dịu xuống, rất bất đắc dĩ nói.

- Vương sư phụ đừng nhụt chí, có bản hoàng tử giúp đỡ ngươi, chẳng qua chỉ là nhuyễn giáp cấp Bán linh khí mà thôi! Nhất định sẽ còn có nhuyễn giáp tốt hơn xuất hiện!

Lý Lân tự tin nói.

- Vậy thì thử lại lần nữa xem! Điện hạ, lão phu có chuyện cảnh cáo người trước, nếu lỡ luyện chế thất bại, tơ nhện Cốt Ma Quỷ Chu cũng sẽ tiêu tan. Nguyên liệu quý giá thế này, người phải chuẩn bị tâm lý.

Vương lão đầu trầm giọng nói. Vương lão đầu quả thật thiếu tự tin đối với việc mình có thể luyện chế thành công hay không.

- Đương nhiên, đương nhiên. Mời Vương sư phụ!

Lý Lân vội vàng gật đầu. Cơ hội tốt thế này không rèn sắt khi còn nóng, đối với Lý Lân mà nói quả thật là quá đáng tiếc. Về phần Vương lão đầu sau đó có thể thành công hay không, Lý Lân cũng không lo lắng. Ông ta tuy không phải là cao thủ Tiên Thiên, nhưng toàn thân chân khí Tiên thiên Thuần Dương còn cao cấp hơn chân khí Tiên Thiên, luyện chế nhuyễn giáp cấp Linh khí có lẽ không đủ sức, chỉ là cấp Bán linh khí thì không hề có vấn đề.

Lý Lân đi vào vườn thu nhận một mớ tơ nhện lớn, sau đó trở lại vào nhà. Nhìn thấy Lý Lân hứng trí bừng bừng, Vương lão đầu chỉ có thể dâng lửa than lên lần nữa. Hương thơm nhè nhẹ kèm theo không khí nóng rực dần hình thành trong nhà. Bên trong đỉnh đồng chậm rãi trở nên đỏ rực.

- Phóng!

Vương lão đầu kêu lên, Lý Lân cực kì nhanh nhẹn ném vật trong tay vào trong. Ngay sau đó Vương lão đầu bắt đầu lợi dụng chân khí phóng ra rèn ra từ chữ cổ chân khí. Lý Lân đứng nhìn hai mắt tỏa sang, những chữ cổ này tất nhiên là mấu chốt luyện chế nhuyễn giáp tơ nhện. Trí nhớ của Lý Lân cực tốt, xem một lần chưa chắc có thể ghi nhớ toàn bộ, nhưng xem đến lần thứ hai thì cũng ghi nhớ gần hết rồi. Vương lão đầu đáng thương làm sao nghĩ đến chuyện thứ mình coi là cơ mật không ngờ đã bị Lý Lân bất giác học lén rồi. Sau đó Lý Lân phóng ra chân khí, đưa vào trong đỉnh, tăng tốc độ hòa tan tơ nhện. Sau đó dưới sự chỉ đạo không ngừng của Lý Lân, một chiếc quần dài màu bạc xuất hiện trong đỉnh. Vào lúc thành hình, Vương lão đầu đánh ra từng đạo trận pháp, trận văn dày đặc khắc in lên quần dài nhuyễn giáp.

Oành một tiếng, đỉnh đồng chấn động, quần dài linh khí được Vương lão đầu lấy ra từ trong đỉnh, trên khuôn mặt già tái nhợt hiện ra thần sắc khiếp sợ và khó hiểu.

- Lại… lại là một nhuyễn giáp cấp Bán linh khí!

Vương lão đầu thần sắc cực kỳ khó hiểu. Trước ngày hôm nay, lão đã liều mạng thử nhiều lần, mỗi lần đều kết thúc trong thất bại. Nhưng hôm nay liên tục hai lần không ngờ đều thành công rồi. Chuyện này là thế nào, chẳng lẽ ông trời cũng nhìn thấy mình vất vả, cho mình nhân phẩm bộc phát một chút?

- Vương sư phụ quả nhiên lợi hại, nếu bây giờ ta và ông nhân phẩm bộc phát, sao không tiếp tục luyện chế, có thể thứ luyện chế thành công tiếp theo cũng là nhuyễn giáp cấp Bán linh khi thì sao!

Lý Lân đề nghị.

- Không được đâu, lão phu chân khí tiêu hao quá nhiều, cần điều tức khôi phục.

Vương lão đầu mặc dù trong lòng hưng phấn lạ thường, nhưng chưa tới mức không đến ý tới thân thể.

- Vương sư phụ, cơ hội thế này không thường đến đâu. Bản hoàng tử nơi này có Tinh Nguyên đan có thể bổ sung chân khí, chúng ta vẫn phải nắm bắt cơ hội lần này, tranh thủ luyện chế thêm mấy bộ nhuyễn giáp cấp Bán linh khí. Nếu nhân phẩm lại bộc phát có lẽ có thể luyện chế ra nhuyễn giáp cấp Linh khí thật thì sao!

Lý Lân hưng phấn nói.

- Điều này…!

Vương lão đầu do dự. Đối với công tượng kỹ thuật bọn họ mà nói, có lúc cảm giác đến, làm cái gì thì cái gì thành công, chỉ là sau khi loại cảm giác này qua đi rồi, lần sau đến cũng không biết là lúc nào.

Lý Lân cười tủm tỉm lấy ra mấy bình Tinh Nguyên đan, đặt trước mặt Vương lão đầu, bày ra tư thế sẽ kiên trì tiến hành đến cùng.

Vương lão đầu cười khổ một cái, cầm Tinh Nguyên đan trong bình ngọc lên, nuốt một viên, lập tức cảm giác chân khí khô liệt trong thân thể nhanh chóng tràn đầy.

- Đến đây! Lão phu sẽ cùng điện hạ người điên cuồng một phen vậy!

Suốt cả ngày, Lý Lân và Vương lão đầu không ngừng luyện chế nhuyễn giáp. Có lẽ quả thật giống như Lý Lân nói, hôm nay Vương lão đầu nhân phẩm đại bộc phát, luyện cái gì, cái gì thành công. Liên tục thành công khiến một già một trẻ mặc dù rất mệt mỏi nhưng cũng cắn răng kiên trì.

Lúc giữa trưa, Nam Cung Tiểu Vũ đến một lần, nhưng kết quả làm cho hắn vô cùng buồn bực. Hắn vừa bước vào tiểu viện, liền truyền đế tiếng gầm giận dữ của Vương lão đầu.

- Cút! Lão tử đang bận, không tiếp khách!

Nam Cung Tiểu Vũ lập tức biến sắc. Lý Lân cố ý đi ra cửa phòng, nói cho Nam Cung Tiểu Vũ biết hai người đang trong thời khắc mấu chốt, không thể bị quấy nhiễu. Nam Cung Tiểu Vũ mới uất ức rời đi, nhưng trong lòng cũng cực kì tò mò. Lúc trước Vương lão đầu tuy là kì quái, nhưng cũng chưa đến mức bất cận nhân tình thế này. Hơn nữa Nam Cung Tiểu Vũ cùng lão còn có giao tình không nhẹ. Nhưng hôm nay Nam Cung Tiểu Vũ có thể xem là lĩnh giáo được lão già này lúc nổi điên đúng là lục thân bất nhận.

Vốn là định đợi một lúc ở ngoài tiểu viện, lại vì nghe được tiếng hô hổn hển của Vương lão đầu và âm thanh phản bác bình thản của Lý Lân, cuối cùng chỉ đành thở dài rời đi. Xem tình hình này thì một lúc là không thể kết thúc được. Bản thân lại không có hứng thú nghe ngóng, vẫn là bận chuyện của mình trước vậy! Nam Cung Tiểu Vũ kéo một tên lính quèn qua, kêu gã chú ý tiểu viện của Vương lão đầu, nếu có người đi ra lập tức báo cáo với hắn.

Ầm vang!

Vào thời điểm bóng đêm sắp buông xuống, trong tiểu viện của Vương lão đầu phát ra một tiếng nổ kịch liệt, cũng dẫn đến đại hỏa xông tận trời, một già một trẻ cả người mặt xám mày tro lao ra ngoài. Nam Cung Tiểu Vũ vốn đang bồi hồi quanh đó lại lập tức xông đến.

- Điện hạ, người thế nào?

- Không sao không sao! Vương sư phụ, thế nào, ta nói hôm nay ông nhân phẩm bộc phát mà! Đây đã là chiếc thứ tám rồi! Ngài quả là thần uy cái thế!

Lý Lân chật vật đứng lên, hướng về phía Vương lão đầu nói.

- Bố khỉ! Trúng kế của người rồi! Nhuyễn giáp người cần toàn bộ hoàn thành rồi, đỉnh đồng cấp Bán linh khí của lão phu tiêu rồi!

Vương lão đầu toàn thân vô lực, tiêu hao kịch liệt thế này khiến Vương lão đầu khổ không thể tả. Đặc biệt là vào lúc luyện thành chiếc nhuyễn giáp cuối cùng, đỉnh đồng cấp Bán linh khí mà lão yêu quý nhất, cũng chính là vật truyền thừa của gia tộc lão đột nhiên nổ tung. Nếu không phải Lý Lân động tác nhanh nhẹn kéo lão qua một bên, sợ rằng lão già này đã bị bảo bối của mình nổ chết rồi.

- Ngài tuy là tổn thất đỉnh đồng, nhưng kinh nghiệm có được cũng đủ giúp kỹ thuật luyện chế nhuyễn giáp của ngài nâng cao thêm một bậc. Thậm chí ngài rất có thể dựa vào kinh nghiệm lần này phá vỡ quy tắc bình thường, luyện chế ra chiến giáp cấp Linh khí chân chính.

Lý Lân xoa xoa tro đen trên mặt, trên mặt lộ ra nụ cười chân thành.

- Thôi đi thôi đi, nên có kiếp nạn này, lão phu nhận là được rồi. Tam hoàng tử, đề nghị của lão phu người thật sự không cân nhắc thêm sao? Nói thật, tính cách của người so với lão phu càng thích hợp trở thành Luyện Khí sư.

Vương lão đầu thở dốc nói.

- Luyện chế nhuyễn giáp cũng được xem là Luyện Khí sư? Nếu thật sự là như vậy, bản hoàng tử cũng có thể học tập học tập. Nhưng có một điểm, bản hoàng tử không thích bái sư, có người quản lý cảm giác rất khó chịu. Nếu ngài thật sự không tìm được y bát truyền nhân, bản hoàng tử cũng sẵn sang thay ngài tìm kiếm.

Lý Lân nghĩ nghĩ rồi nói.

- Ha ha! Tam hoàng tử quả không phải người bình thường! Nếu đã như vậy, ba ngày sau điện hạ hãy đến rìm lão phu!

Nói xong, Vương lão đầu tập tễnh đứng lên, hướng về phía Nam Cung Tiểu Vũ chắp tay một cái, rồi đi về phía tiểu viện khác. Tiểu viện của lão đã nổ rồi, trước khi sửa chữa là không thể ở được. Cũng may Vương lão đầu có địa vị rất cao trong giới công tượng, tất nhiên là không lo không có chỗ ở.

Lý Lân cười gật gật đầu, oán niệm trong lòng sản sinh do không ngừng bị quát lớn đã tan thành mây khói. Đây là một lão công tượng đáng tôn kính. Hôm nay giúp Lý Lân luyện chế nhuyễn giáp, lão già thật sự đã liều mạng rồi.

Nam Cung Tiểu Vũ lẳng lặng quan sát mọi việc, mày không khỏi nhíu lại. Giống như có chuyện gì nghĩ không thông.

- Nam Cung tướng quân, trước hết dẫn bản hoàng tử đi gặp Tần soái đi! Sau đó còn phải phiền ngươi giúp bản hoàng tử sắp xếp một tĩnh thất, mấy ngày này bản hoàng tử cần yên tĩnh tu luyện một phen.

Lý Lân đứng dậy nói với Nam Cung Tiểu Vũ.

- Điện hạ yên tâm, mọi chuyện cứ giao cho mạt tướng là được!

Nam Cung Tiểu Vũ chắp tay nói.

Lý Lân gật gật đầu, hướng về phía lều lớn trung quân mà đi.
Bình Luận (0)
Comment