Tam Thái Tử

Chương 320

- Lùi xa một chút!

Hạc Vương khẽ quát một tiếng, thân hình cao lớn bắt đầu thu nhỏ lại. Sau một lát, không trung xuất hiện một điểu nhân thân người đầu chim, hai tay cũng là cánh chim, giống như là tiểu yêu chưa hoàn toàn biến hóa trong truyện Tây Du Kỳ.

- Ôi giời! Tạo hình chiến đấu của Hạc Vương lại là một điểu nhân!

Lý Lân cười cười, hắn cũng không dám tới gần. thậm chí, khí người nam nhân giáp vàng bộc phát khí thế thì hắn liền nhanh chóng lùi sau hơn mười trượng, làm cho khoảng cách giữa hắn và chỗ đối chiến của hai người cách nhau hơn trăm trượng.

- Có gan xâm nhập vào Hắc Thủy Tùng Lâm ta thì sẽ phải chịu bộ tộc linh thú chúng ta trả thù! Nhân loại, chịu chết đi!

Hạc Vương nói nhẹ nhàng bình tĩnh nhưng trong giọng điệu lại ngạo khí ngút trời.

- Bản tướng thân kinh bách chiến, chém giết vô số cao thủ, ngươi chỉ là một súc sinh lông bẹp thì sao có thể làm khó dễ được ta!

Người trung niên cao ngạo nói, một cây thiết thương màu đen được chân khí màu vàng nhuộm đẫm giống như là một thanh thiền trượng màu vàng, uy vũ bất phàm.

- Nhân loại đáng chết, ngươi chọc giận bản tọa!

Dù tính tình của Hạc Vương có tốt hơn nữa, khi bị người ta mắng là lông bẹp thì cũng phải nổi đóa.

- Nói nhảm nhiều quá, đến đây đi! Cho bản tướng kiến thức một chút thực lực của Vua phi cầm trong Hắc Thủy Tùng Lâm! Nếu thực lực không đủ, bản tọa cũng không ngại bắt người về làm tọa kỵ chăn lừa!

Người trung niên kiêu ngạo nói.

Hạc Vương nhịn không được mà hét lên một tiếng, toàn bộ thân hình hóa thành tia chớp màu trắng, trog nháy mắt đã xuất hiện trước người trung niên kim giáp. Hai cái cánh như hai trường đao màu đen xẹt qua, từng đợt gió cắt gần như cắt nát cả không gian.

Rầm một tiếng, trung niên kim giáp chặn được một kích như thiên đao hàng lâm, nhưng cả người cũng bị quét bay, từ trên không ngã xuống, nháy mắt đã nện gãy mấy chục cây cổ thụ ngàn năm.

Phi phi…

- Là cao thủ nửa bước Hoàng cấp, bản tọa nhìn nhầm rồi!

Trung niên kim giáp chật vật lao ra, vuốt vuốt vết lõm trên trường thương, ảo não nói.

- Ngươi không tệ, có thể tiếp được một kích của bản tọa mà không chết! Có thể kiêu ngạo tại trong Hắc Thủy Tùng Lâm này rồi!

Hạc Vương cũng không thừa thắng xông lên. Bởi vì trong nháy mắt vừa rồi, nó cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng nguy hiểm dao động. Trong lúc nguy cấp, Hạc Vương khẩn cấp ngừng lại, sau đó lùi mấy bước, bởi vì hành động quá nhanh nên giống như là không nhúc nhích vậy, nhưng cũng đánh tan kinh hãi trong lòng.

- Các ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt, đáng tiếc, ngươi không giết được bản tướng!

Tuy Trung niên kim giáp ăn thiệt thòi, nhưng thần thái vẫn tự tin, giống như kẻ vừa bị đánh bay không phải là y.

- Cuồng vọng, nơi này là Hắc Thủy Tùng Lâm, những kẻ cuồng vọng như ngươi đều trở thành phân bón cho đất nơi này.

Hạc Vương trầm giọng nói, hai cánh vũ động, từng tiếng lưỡi đao gió màu xanh xé nát không gian bắn về phía trung niên kim giáp.

Trung niên kim giáp biến sắc, theo bản năng sờ phù triện màu vàng trên người, trên mặt lộ ra thần sắc ngưng trọng.

- Súc sinh giảo hoạt, bản tướng vừa muốn động thủ thì nó liền nhận ra nguy hiểm, hiện tại chỉ công kích từ xa, làm cho bản tọa khó lòng đắc thủ!

Sắc mặt trung niên kim giáp trở nên âm trầm, trường thương rung lên, y gầm lên một tiếng.

- Bá Vương THương, Thương Xuất Xưng Bá!

Theo tiếng quát của trung niên kim giáp, khí tức trên thân y cũng tăng vọt, dù không đạt được lĩnh vực nửa bước Võ hoàng nhưng càng gần kề.

- Mượn lực lượng của binh khí, công pháp của ngươi quả thật rất đặc thù. Đáng tiếc bản tọa đã bước một chân vào Hoàng cấp, là cao thủ chuẩn hoàng cấp chân chính. Mà người chỉ tiếp cận một lĩnh vực này, rốt cuộc không phải là cao thủ chân chính ở tầng thứ này.

Hạc Vương tự tin nói, hai cánh vũ động, đao gió màu xanh càng thêm dày đặc, không gian trước người nó đã xuất hiện những vết nứt, dường như tùy thời đều tan biến.

Trung niên kim giáp vũ động trường thương, dù chật vật nhưng cũng đánh nát đao gió lao tới, nhưng trường thương cũng xuất hiện những vết đao làm cho y rất đau lòng.

- Xem ngươi kiên trì được bao lâu!

Hạc Vương lộ ra nụ cười trêu tức, tuy rằng nó cũng cảm thấy hứng thú với thanh thiết thương này, nhưng ngoại vật chỉ là ngoại vật, sao có thể trọng yếu hơn mạng của mình. Cảm giác nguy hiểm từ trên người địch nhân lúc nãy làm cho Hạc vương không dám tới gần.

- Không được, nhất định phái tới gần tên người chim này mới được!

Trung niên kim giáp suy tư liên tục, đột nhiên y đưa mắt nhìn về Lý Lân đang xem cuôc chiến phía xa.

- Đúng rồi, sao bản tướng lại quên tên tiểu tử này rồi! Có thể cưỡi lên lưng Hạc Vương tất nhiên là nhân vật có thể lợi dụng.

Trung niên kim giáp không nhận ra Lý Lân, dù y tiến vào trong rừng là vì Lý Lân, nhưng thực sự trọng yếu thì không phải là Lý Lân, mà là vì khả năng xuất hiện trọng bảo để ba đại thế lực khác sống mái với nhau. Môn chủ Bá Vương Môn Hạng Đạc sớm có dã tâm, nhưng bị ba đại thế lực chặn ngang phía trước, so đấu thực lực thì còn xa mới bằng, chỉ còn biết dùng thủ đoạn âm hiểm. Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu để Hạng Đạc phái cao thủ Vương Tọa cửu phẩm có chiến lực cao nhất tiến vào Hắc Thủy Tùng Lâm.

Hạc Vương thấy trung niên kim giáp nhìn về phía Lý Lân thì biến sắc, bất chấp mọi thứ mà lao phía trung niên kim giáp.

- Là phía sau!

Trong nháy mắt, trung niên kim giáp đang tiếp cận Lý Lân liền đảo người, trực tiếp công kích Hạc Vương còn chưa kịp phản ứng.

- Súc sinh lông bẹp, đi chết đi!

Trong tay trung niên kim giáp cấm thần phù màu vàng, giống như chỉ cần y dùng lực thì trận chiến này sẽ chấm dứt.

- Không tốt, bị lừa rồi!

Hạc Vương thất kinh, từ sau khi trở thành vua phi cầm của Hắc Thủy Tùng Lâm, Hạc Vương đã không còng chiến đấu nhiều, tính cảnh giác cũng bị giảm xuống.

Một tia huỳnh quang màu lam hiện lên, thần phù màu vàng trong tay nam nhân kim giáp đã biến mất tăm, biến cố đột ngột làm nam nhân kim giáp cùng Hạc Vương đều biến sắc.

- Làm sao có thể? Khi nào thì…?

Trung niên kim giáp không thể tin quay người nhìn Lý Lân.

Lý Lân sờ sờ một cái thần phù màu vàng trong tay, trên mặt hắn còn mang theo nụ cười trêu tức, giống như là một con kiến đang cười nhạo một con cự long bị lật thuyền trong mương.

- Đây là thứ ngươi dựa vào sao? Hiện tại đã không còn, xemg người còn kiêu ngạo được không!

Lý Lân nhếch miệng cười cười.

- Được cứu rồi, đa tạ ân cứu mạng!

Hạc Vương sòn sợ hãi nói.

- Khách khí rồi! Xin Hạc Vương nhanh chóng giải quyết y di, chúng ta còn có chuyện trọng yếu phải làm!

Lý Lân vẫy tay thu thần phù màu vàng lại, hắn cũng nhanh chóng rút lui.

- Không! Trả lại cho ta!

Sắc mặt người trung niên đại biến, không còn chút tự tin như ban đầu, y bất chấp Hạc Vương mà đánh về phía Lý Lân.

Roẹt….

Thân hình nam nhân kim giáp đã bị đứt thành hai đoạn, nửa phần trên còn đang giương nanh múa vuốt đánh tới Lý Lân. Thượng Mộc nhìn chằm chằm vào phù triện màu vàng trên tay Lý Lân, giống như là phù triện kia vào tay là có thể thay đổi vận mệnh của y. Ông một tiếng, lam quang chớp động, thân hình Lý Lân đột nhiên biến mất rồi lại xuất hiện, lúc này thì hắn đã ở sau lưng Hạc Vương. Đồng thời, đôi cánh màu đen của Hạc Vương cũng thay nhau chém tới, hoàn toàn tuyệt diệt nửa thân trên người trung niên kia. Đáng thương cho một cao thủ Vương Tọa cửu phẩm, ngay cả tên tuổi còn không kịp nói liền chết đi như vậy.

- Đa tạ ân cứu mạng của Lý công tử!

Hạc Vương cảm kích nói.

- Hạc Vương quá lời rồi, nếu không phải người này dụng tâm động thủ với bản vương, Hạc Vương cũng sẽ không vì cứu ta mà rối loạn, làm cho kẻ này thừa nguy đánh tới. Nói ra thì chuyện lần này cũng từ trên người bản vương mà ra. Chỉ là Hạc Vương kém may mắn một chút thôi.

Lý Lân cười cười, không có ý tứ kể công gì.

- Lý công tử là nhân trung long phượng, khí độ bất phàm, Hạc Phi Thiên cảm kích vô cùng. Sau này, nếu có chỗ dùng được Hạc mỗ, dù đầu rơi máu chảy cũng không từ nan.

Hạc Vương chắp tay làm lễ, trên mặt cũng lộ ra thần sắc kinh nể.

- Thì ra tên của Hạc Vương là Hạc Phi Thiên, cái tên này, nói như thế nào nhỉ, tuy là tên không giống với vua phi cầm Hắc Thủy Tùng Lâm nên có, nhưng cái tên này lại rất đúng với Hạc Vương. Dù sao thực lực cường hãn, hai cánh vừa đập là có thể vọt lên tận trời, đặt cái tên này cực kỳ chính xác.

Đối với cái tên này, Lý Lân thật ra cảm giác không tốt, nhưng thần sắc không chút biến hóa. Hắn cũng thản nhiên tiếp nhận lời cảm tạ của Hạc Vương, dù sao đối phương cảm tạ từ nội tâm, tiếp tục khiêm tốn thì lại lộ vẻ dối trá.

- Cái không gian giới chỉ này thì giao cho Lý công tử đi! Xem như là lời cảm tạ đối với ân cứu mạng của Lý công tử!

Hạc Vương thu không gian giới chỉ của trung niên kim giáp vào tay, sau đó không chút do dự xoay người, thản nhiên đưa tới trước mặt Lý Lân, điều này càng làm cho Lý Lân có thêm hảo cảm với nó.

- Điều này! Thật không có ý tứ a!

Lý Lân cười khan một tiếng, trong lòng lại cực kỳ động tâm, nhưng lại sợ mất đi hình tượng trước mắt Hạc Vương nên mới cố sức nhẫn nại.

- Lý công tử còn khinh thường Hạc Phi Thiên sao?

Thanh âm của Hạc Vương trở lên lạnh, giống như là Lý Lân đang khinh thường nó.

Lý Lân ra vẻ cố mà nhận lấy, thật ra nội tâm vui như nở hoa rồi. Không gian giới chỉ của Vương Tọa cửu phẩm a! Cấp bậc này thì cao thủ bình thường không thể so sánh, nói không chừng thì bên trong có thể là một bảo tàng kinh người a!
Bình Luận (0)
Comment