Tam Thái Tử

Chương 347

- Nhìn là biết ngươi không có kiến thức. Nước bọt của rồng chỉ là hình tượng so sánh. Chính là nói loại dịch thể ẩn chứa tinh khí này đủ để so sánh với nước bọt của thần long, tuy rằng không thể sánh bằng nước suối sinh mệnh trong truyền thuyết, nhưng cũng là linh dịch hiếm có. Trong tay ngươi còn có bao nhiêu, giao hết ra đây.

Hương Lân sắc mặt hưng phấn nói.

- Cô nói thẳng là được rồi, so sánh làm cái gì. Chỉ cần không phải nước bọt của rồng là được rồi! Nhưng cô cũng không bị thương, cần thứ này làm gì.

Lý Lân khó hiểu hỏi.

- Đương nhiên là dùng để luyện đan rồi. Đây là thứ tốt, có thể đề cao xác suất luyện đan thành công!

Hương Lân chớp chớp mắt, làm bộ dạng vì chuyện công.

- Được rồi! Cho dù cô nói dối ta cũng nhận.

Lý Lân là người gì. Cá tính của Hương Lân trước mặt hắn trực tiếp không che giấu được. Hắn lấy ra một vò rượu không, rót vào chừng bốn năm lít, đưa cho Hương Lân.

- Đúng là phung phí của trời, linh dịch thế này sao có thể dùng bình rượu. Phải dùng bình ngọc!

Hương Lân nhảy dựng lên như bị lửa đốt. Nhanh chóng từ giới chỉ không gian lấy ra một bình ngọc cực lớn, đem toàn bộ linh dịch rót vào. Bộ dạng cẩn thận kia khiến Lý Lân cực kỳ buồn cười.

Ny Ny uống Long Đản dịch, sắc mặt khôi phục màu hồng nhuận, rồi được Lý Lân đưa ra khỏi Hỏa Diệm Sơn. Dựa theo cách nói của Hương Lân, Hỏa Viên chính là Hỏa linh thuần túy nhất, ác linh hình thành từ địa hỏa sát khí như Hỏa Nha không thể nào sánh được. Đối phó với Hỏa Viên, Thiên Âm công của Ny Ny đương nhiên là không có tác dụng.

Sau đó hai người đi một mạch vào trong, trên đường liên tiếp gặp được các loại Hỏa linh, nhưng phần lớn đều tồn tại theo cá thể, điều này khiến Lý Lân và Hương Lân giảm đi không ít khí lực.

- Giờ đã không sai biệt lắm rồi, chúng ta thâm nhập hơn hai trăm dặm, đi nữa sẽ tới khu vực trung tâm mất.

Lý Lân trầm giọng nói.

- Không vội, chúng ta còn phải tiếp tục vào trong, chỉ có gặp được con Hỏa Viên kia thì mới coi là đạt thành mục đích.

Hương Lân không chút nghĩ ngợi mà nói.

- Vì sao phải đi gặp nó. Không phải chúng ta chỉ cần một nơi nhỏ bên ngoài là được sao? Sao phải phiền phức như vậy?

Lý Lân khó hiểu hỏi.

- Ngươi cũng thấy rồi đó, Hỏa linh trên Hỏa Diệm Sơn này đã hình thành đẳng cấp rõ rệt, sợ là con Hỏa Viên ở khu vực trung tâm đã sinh ra linh trí rồi. Hỏa linh đó có quan niệm về lãnh địa còn mạnh hơn cả linh thú, không được nó cho phép, ngươi cho rằng chúng ta có thể bình yên bình yên trải qua khu vực này sao?

- Được nó cho phép? Cô có lầm không? Chẳng lẽ cô muốn đàm phán với con Hỏa Viên kia?

Lý Lân kinh ngạc nói. Căn cứ theo những gì hắn biết, loại khả năng này gần như bằng không. Hai trăm năm trước, Ngao Vô Tình từng tới nơi này định giải quyết tai họa ngầm ở đây, kết quả là đã đánh một trận với Hỏa Viên. Ngao Vô Tình tuy thắng, nhưng lại khó giết được con Hỏa linh chi hoàng chiếm cứ trong Hỏa Diệm Sơn này, cuối cùng nơi đây trở thành cấm địa của Hắc Thủy Tùng Lâm. Đám linh thú thuộc tính hỏa cũng chỉ dám hấp thu hỏa linh lực ở ngoài cùng, tên nào xui xẻo thì còn bị hỏa linh công kích.

- Không thử sao biết được. Bản cô nương cũng muốn xem Hỏa Viên Hoàng cấp là cái dạng gì.

Sắc mặt Hương Lân ngưng trọng, nói thật trong lòng nàng là không để, nhưng đến nơi này như vậy thì lại không cam lòng. Bởi vì nàng càng đi càng thấy nơi này là một nơi luyện đan rất tốt. Tám trăm dặm Hỏa Diệm Sơn này quả đúng là khu vực luyện đan thiên nhiên, có sông Địa hỏa ổn định do thiên nhiên hình thành đủ hấp dẫn tất cả các Luyện Dược sư.

- Ngươi không sợ chịu thiệt thì bản vương sẽ phụng bồi.

Lý Lân nhún vai, không có gì đáng kể. Lúc trước Ngao Vô Tình sớm nói cho hắn biết rồi, con Hỏa linh này thực lực tuy cường hãn, nhưng cũng chỉ khoảng Hoàng cấp sơ cấp mà thôi, giao chiến chính diện thì không phải đối thủ của Lý Lân, chỉ là cái thân thể bất tử kia lại khó giải quyết. Hơn nữa Hỏa Viên đã tiến hóa ra trí tuệ thì linh hồn lại không phải điểm yếu của nó. Đây cũng là nguyên nhân vì sao mấy trăm năm qua Ngao Vô Tình phải bó tay chịu thua.

Hương Lân kinh ngạc nhìn hắn một cái, nói:

- Ta rất tò mò về thực lực của ngươi đấy. Rõ ràng là Bát phẩm Vương Tọa, vì sao dường như ngươi từ đầu tới cuối đều không coi trọng Hỏa Viên Hoàng cấp kia, thứ như vậy chỉ cần một ngón tay là ấn chết ngươi rồi.

Hương Lân cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng hỏi. Dọc đường đi nàng không chỉ một lần đánh giá tu vi võ đạo của Lý Lân, kết quả đều là Bát phẩm Vương Tọa đỉnh phong, thấy thế nào cũng không giống như ẩn dấu thực lực.

- Không phải có cô, cao thủ Hoàng cấp bảo vệ đó sao! Có cô ở đây, ta còn phải lo lắng gì nữa.

Lý Lân nhìn nàng với ánh mắt vô cùng tin tưởng. Không biết sự tín nhiệm của hắn như vậy khiến Hương Lân cười khổ trong lòng không thôi, nhưng vì mặt mũi nên nàng không thể nói mình là không được như vậy.

Cuối cùng Hương Lân liếc hắn một cái, khẽ nói:

- Bản cô nương tuy lợi hại, nhưng cũng không thể chiếu cố ngươi chu toàn được, nếu ngươi thấy tình thế không ổn thì lập tức chạy!

- Biết rồi! Liên quan tới mạng sống thì ta hiểu được mà.

Lý Lân cảm thấy buồn cười, lại không có vach trần Hương Lân đang ra vẻ miệng hùm gan sứa kia. Nói thật là hắn cũng muốn xem con Hỏa Viên do hỏa linh hình thành này rốt cuộc trông như thế nào. Nếu có thể thì cũng là một chiến lực không tệ để thu cho mình dùng.

Ông….

Hai người dường như hãm vào trong bùn, nhưng loại cảm giác này chỉ lướt qua trong chớp mắt, ước chừng một hai giây là hai người lại khôi phục năng lực hành động.

- Đây là?

Hương Lân kinh hãi. Vừa rồi rõ ràng còn là Hỏa Diệm Sơn dung nham nóng rực, nay trước mặt mọi thứ đã trở thành vùng sông nước Giang Nam tiểu kiều lưu thủy, xa xa là điểu ngữ hương hoa, cực kỳ chân thật.

- Ảo giác phải không!

Lý Lân không xác định nói. Loại biến hóa đột ngột này khiến hắn nhất thời không kịp phản ứng.

- Không đúng, đây không phải là ảo giác, đây… nơi này là một tiểu không gian độc lập!

Hương Lân tra xét một lúc, sau đó lấy một chiếc độc giác màu đen ra thí nghiệm rồi khẳng định.

- Không gian độc lập? Khi nào thì không gian độc lập lại không đáng giá như thế này!

Lý Lân lắp bắp kinh hãi. Hắc Thủy Tùng Lâm có một Long cốc không gian không giống thường đã đủ khiến Lý Lân giật mình, không ngờ trong Hỏa Diệm Sơn mà Địa hỏa tung hoành này lại có một không gian nhỏ hoàn toàn tương phản như vậy.

- Nếu ta không nhầm, đây là tiểu không gian khi võ giả Võ Tôn tam phẩm tọa hóa rồi để lại. Ngươi xem, trong tiểu không gian này chỉ có ba dãy núi sắp hình chữ phẩm, điều này thể hiện nguyên chủ của tiểu không gian là Võ Tôn tam phẩm.

Hương Lân chỉ vào tiểu sơn mạch cao trăm mét đằng xa.

- Phân chia như vậy ư? Chẳng lẽ sơn mạch trung ương càng nhiều thì chứng tỏ chủ nhân của không gian càng mạnh sao? Loại không gian độc lập này hẳn là có thể di chuyển núi vào trong nhỉ.

- Không, núi non được chuyển vào từ bên ngoài hoàn toàn khác với núi non ở trong không gian. Bởi vì tuy không gian độc lập vẫn ỷ lại vào sự tồn tại của đại không gian bên ngoài, nhưng ở bản nguyên thì lại có nhiều điểm khác nhau, nếu dụng tâm cảm thụ là có thể nhận ra được những khác biệt rất nhỏ ấy.

Hương Lân nói, rồi quay mặt nhìn về trung tâm ba rặng núi kia, nơi đó có một tòa miếu nhỏ trông cổ kính.

- Quả là vậy, ngọn núi cùng tòa miếu nhỏ này khiến người ta cảm thấy hoàn toàn khác biệt!

Lý Lân phân thần thức ra, lập tức cảm nhận được chút khác biệt giữa tòa miếu nhỏ và sơn thể bên dưới.

- Không xong! Là con Hỏa Viên kia!

Hương Lân biến đổi sắc mặt, nhanh chóng lùi ra sau một bước.

- Nếu đã đến đây thì còn định đi đâu!

Một giọng nói bén nhọn mà kiêu ngạo truyền tới. Ngay sau đó một bàn tay thò ra từ tòa miếu nhỏ, nháy mắt tăng vọt lên vô số lần, cũng là bắt tới Lý Lân và Hương Lân.

- Đáng chết! Con Hỏa Viên này đã luyện hóa tiểu không gian này, chúng ta gặp rắc rối rồi!

Hương Lân biến sắc, trước khi bàn tay kia sắp bắt được thì nàng nhanh chóng né ra.

Nhưng Lý Lân lại không may mắn như vậy. Hắn vung trường đao bổ ra, Thuần Dương chân khí màu trắng ngà tuôn trào, trông thật uy thế bất phàm.

Keng…

Trường đao và bàn tay lông xù kia vừa đụng vào nhau đã phát ra tiếng leng keng. Lý Lân biến sắc, lúc này muốn tránh ra thì đã chậm, cuối cùng bàn tay kia bắt lấy Lý Lân rồi kéo về trong miếu nhỏ ở ngọn núi trung tâm.

- Lý Lân!

Hương Lân biến sắc, nhanh chóng lao lên định nhân lúc bàn tay khổng lồ hoàn toàn thu hồi thì cứu Lý Lân ra.

- Ngươi cũng ở lại đi!

Giọng nói kiêu ngạo lại vang lên, một bàn tay khác đột nhiên lao ra, chỉ là trên bàn tay này hừng hực lửa cháy.

- Hỏa diễm màu tinh hồng, uy lực với bàn tay kia hoàn toàn không cùng cấp bậc. Chẳng lẽ…

Sắc mặt Hương Lân trở nên vô cùng ngưng trọng, theo bản năng định phá vỡ không gian bỏ chạy.

- Đáng chết!

Sắc mặt Hương Lân biến đổi, không gian này không ngờ lại chắc chắn như vậy, nàng nhất thời không thể mở thông đạo không gian ra được…

- Vào lĩnh vực của bản vương mà còn muốn chạy… Ai u! Tiểu tử nhân loại cũng dám chơi khăm ta!

Một tiếng hét thảm vang lên trong tòa miếu nhỏ, ngay sau đó bàn tay màu lửa đỏ kia nhanh chóng thu nhỏ rồi rụt về.

- A! Đây là cái thứ quỷ quái gì vậy! Sao lão tử không động đậy được thế này!

Tiếng nói hoảng sợ tới cực điểm của Hỏa Viên truyền tới.

- Thực cho rằng bản vương là quả hồng mềm mà bóp sao. Giờ đã biết lợi hại chưa!

Tiếng nói đầy đắc ý của Lý Lân truyền tới.

Hương Lân biến sắc, khó hiểu hạ xuống trước miếu nhỏ. Nàng cũng không lo lắng con Hỏa Viên này chơi nàng, dù sao thực lực của nó mạnh hơn nàng không ít, lại là trong không gian mà nó luyện hóa, chắc chắn là sẽ thắng, không cần thiết phải làm ra loại chuyện mất công này.

Một tiếng ầm vang lên, miếu nhỏ đột nhiên bốc lên một ngọn lửa ngút trời, sau đó toàn bộ bị nổ tung. Hương Lân khiếp sợ, theo bản năng lui về sau hơn mười mét.

Miếu nhỏ biến mất, để ra một con khi nhỏ da đỏ chót bị nửa thanh trường đao màu đen đâm xuyên cơ thể. Mà Lý Lân đang ôm lấy chuôi đao, trên mặt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.

- Đây là Hỏa Viên?

Hương Lân kinh ngạc hỏi, không ngờ rằng Hỏa Linh Thần Viên khiến đám Luyện Dược sư phải khiếp sợ khi nhắc tới lại là một chú khỉ bé nhỏ đáng yêu như vậy.

- Đúng vậy, đây là Hỏa Viên, may là bản vương có nửa thanh ma đao áp chế, không thì đúng thật là có thể khiến nó giải thể chạy thoát rồi.

Lý Lân cũng thấy may mắn là hắn đã trực tiếp sử dụng ma đao mà không phải chiến đao linh khí, nếu không thì kết quả sẽ không nhẹ nhàng như vậy.

- Ngươi dùng ma đao trấn áp nó, chờ chút, sao trên người ngươi lại có ma khí! Chẳng lẽ thực lực ngươi tăng lên cũng là vì nửa thanh ma đao này?

Sắc mặt Hương Lân trở nên ngưng trọng. Cho dù ở Trung Vực mà võ đạo hưng thịnh, nhắc tới Vô Lượng Ma Vực thì ai nấy cũng đầy kiêng kỵ. Một khi có ma khí lưu lạc xuất hiện, tất sẽ khiến cho đại tông môn chú ý, sau đó tinh lọc sạch ma khí trên đó, để tránh chuyện tàn sát thiên hạ xảy ra.

- May mắn có được mà thôi, những gì cô lo lắng là dư thừa rồi, bản hoàng tử còn chưa đến nỗi để cho một món binh khí kiểm soát.

Lý Lân khoát tay, không muốn giải thích quá nhiều về chuyện này.

May là Hương Lân không phải kẻ vệ đạo, mặc dù biết mang theo ma đao bên người là không tốt, nhưng cũng không thể nói rõ là không tốt ở chỗ nào. Dù sao trong Trung Vực thì ma đao là cấm ngôn, người thật sự biết nó không có mấy. May mắn là Hương Lân chỉ biết ma đao rất đáng sợ, nhưng không biết nó đáng sợ tới mức nào.

- Ma khí quá mức tà dị, người có được nó không bao giờ có kết cục tốt đẹp, hãy tự giải quyết cho tốt đi!

Hương Lân cũng không lằng nhằng về vấn đề ma đao này, mà là lấy ra một bức tranh thư màu xám từ trong túi không gian, sau đó lập tức dính vào sau đầu con linh hầu đang giãy dụa kia.

- Định Hồn phù, tuy thần hồn của con Hỏa Viên này là gần như viên mãn, nhưng hiện giờ cũng chỉ có thể định trụ thần hồn của nó mới có thể chế trụ được.

Hương Lân giải thích.

- Bước tiếp theo nên làm gì? Giết hay thả?

Lý Lân trầm giọng hỏi.

- Tuy trông thật đáng yêu, nhưng cũng rất nguy hiểm. Nhưng nó ở cái hình dạng này thì bản cô nương không hạ thủ được.

Hương Lân nhìn chú khỉ bé nhỏ này mà khó xử nói.

Hỏa Viên cũng rất biết cách phối hợp, tỏ ra tội nghiệp định lấy lòng Hương Lân.

- Thế thì dễ rồi, hãy xem ta đây!

Lý Lân cười cười, rồi tung một tràng quyền đám chân đá vào con linh hầu bị giam cầm kia. Với lực lượng của Lý Lân, Hỏa Viên không bị đánh nát đã chứng minh thân thể nó rất mạnh rồi.

Đến khi Hương Lân đẩy Lý Lân ra, Hỏa Viên đã bị Lý Lân hành hung cho cả mẹ mình cũng không nhận ra, ngay cả Hương Lân cũng sửng sốt một lúc rồi mới định thần lại.

- Nhân loại đáng chết, đê tiện vô sỉ! Lại dám đánh lén bản đại gia!

Hỏa Viên lớn tiếng mắng. Ma đao và Định Hồn phù trên người khiến nó không thể làm gì, nhưng thực lực Hỏa Viên vốn cường hãn, hơn xa dự tính của Lý Lân nhiều. Nếu không phải đánh lén mà là giao chiến chính diện, chẳng biết là Lý Lân với Hỏa Viên ai sẽ thắng ai sẽ thua.

- Câm miệng! Như vậy là ngươi chưa nhớ kỹ bài học rồi!

Lý Lân lại giơ chân đạp xuống, đạp cho Hỏa Viên khẹc khẹc kêu đau. Đủ loại ô ngôn uế ngữ khiến sắc mặt Lý Lân càng đen, lại càng đạp mạnh hơn.

- Con Hỏa Viên này lại ngưng luyện được thân thể máu thịt, may mắn là ngươi đánh lén đắc thủ, nếu không thì hôm nay không ai trong chúng ta có thể chạy thoát.

Hương Lân nhìn Lý Lân với ánh mắt cảm kích.

- Chúng ta thật may mắn, ma đao chỉ có thể khắc chế được thân thể Hỏa Viên, nếu nó vẫn là thân hỏa diễm thì ma đao cùng lắm chỉ khiến nó bị thương nặng, có khi còn để nó chạy thoát nữa!

Thân thể máu thịt mà Hỏa Viên ngưng tụ ra rất đặc thù, ma đao lại chẳng thể trực tiếp cắn nuốt được, cuối cùng chỉ có thể dựa vào ma khí tạm thời định trụ. Mà ma đao chi hồn lại càng yếu, càng không thể cắn nuốt được thần hồn Hoàng cấp của Hỏa Viên.

- Nên xử lý nó thế nào đây?

Lý Lân trầm giọng hỏi. Một khi thu hồi ma đao, Định Hồn phù của Hương Lân e là khó có thể định trụ nó được, sự khủng bố của cao thủ Hoàng cấp hắn coi như là đã biết rõ.

- Hỏa Viên ngưng tụ thân thể máu thịt thế này đúng là lần đầu tiên ta thấy, nhưng đối phó nó thế nào thì chưa rõ. Không bằng phong ấn nó lại trước? Đợi mai sau thực lực chúng ta mạnh hơn rồi lại xử lý?

Hương Lân nghĩ, nhưng mãi không nghĩ được biện pháp vạn toàn nào.

- Cũng được!

Lý Lân vung tay lên, dùng phong ấn thuật mà hắn học được từ Phong Ấn Thần Phù giam cầm Hỏa linh lực trong cơ thể Hỏa Viên.

- Chết tiệt, ngươi đã làm gì ta vậy? Vì sao linh hồn ta không thể rời khỏi thân thể được thế này?

Lần đầu tiên Hỏa Viên lộ ra vẻ khiếp sợ. Mặc dù nó bị ma đao giam cầm, nhưng dù sao ma đao chi hồn mới được hình thành, thực lực nhỏ yếu nên căn bản không giam cầm được linh hồn của Hỏa Viên. Về phần Định Hồn phù của Hương Lân, tuy hạn chế nó không ít, nhưng muốn phong lại linh hồn của nó thì vẫn còn kém chút. Lúc Lý Lân âm nó, Hỏa Viên không có thoát ly thân thể, khi Hương Lân dán định hồn phù lên cũng không lập tức thoát ly cơ thể. Không phải nó không thể trốn đi, mà là không cam lòng cứ thế bỏ qua cho thân thể mấy trăm năm mới tạo ra được như vậy.

Hỏa Viên chính là hỏa thú được hình thành từ Hỏa linh lực tinh thuần, tự khi sinh ra đã cắn nuốt các Hỏa linh khác để đạt tới cấp Võ Hoàng. Từ vô số năm tích lũy, con Hỏa Viên này rốt cuộc sinh ra linh trí, cũng nhanh chóng trưởng thành chỉ trong vòng mấy trăm năm. Nhưng sau đó nó phát hiện ra, thân thể Hỏa linh thuần túy này vốn không phù hợp cho việc tu hành, chẳng thể nào khiến thực lực nó tăng lên được, cứ cắn nuốt Hỏa linh khác như trước thì đã không còn hiệu quả gì nữa.

Hai trăm năm trước, Ngao Vô Tình xông tới định hàng phục nó. Hỏa Viên ỷ vào địa lợi giằng co với Ngao Vô Tình, lại bị Ngao Vô Tình đánh bại mấy mươi lần. Nếu không phải đây là Hỏa Diệm Sơn, nơi mà Hỏa linh lực dồi dào, Hỏa Viên có thể sống lại vô số lần thì sợ rằng giờ nó đã không còn tồn tại nữa.

Cũng tại trận chiến ấy đã khiến Hỏa Viên thấy được sự cực hạn của võ đạo của bản thân mình, nảy sinh ý tưởng đề cao thân thể huyết nhục, sau đó lại tới di chuyển tới trung tâm Hỏa Diệm Sơn, ở đó có một tòa động phủ đã sụp đổ. Trong sơn động, Hỏa Viên đã có được cơ duyên lớn, tìm được tiểu không gian điểu ngữ hương hoa này. Cũng chính nhờ luyện hóa không gian này mà Hỏa Viên mới có thể dựa vào bản nguyên của không gian để đề cao thân thể huyết nhục, thực lực lại tiến giai ngay trong hai trăm năm, đạt tới cấp Võ Hoàng. Thân thể huyết nhục mất tâm sức lớn như vậy mới đạt được tất nhiên là sẽ không dễ bỏ qua. Hỏa Viên vẫn luôn tìm kiếm sơ hở của Lý Lân, sau đó hậu phát chế nhân, biến tên nhân loại ghê tởm dám đánh lén mình thành tro bụi.

Hiện giờ Lý Lân bố trí cấm chế trong cơ thể nó, Hỏa Viên hoảng sợ phát hiện linh hồn lại bị phong ấn ở trong cơ thể. Loại tình huống này nó chưa bao giờ ngờ tới, nên thành ra cũng bắt đầu mất bình tĩnh.

- Cấm chế của bản vương có thể biến thân thể ngươi thành lồng giam, muốn thoát thì chỉ có đánh nát thân thể. Dù ngươi có cảnh giới Hoàng cấp, thần hồn vĩnh cổ, nhưng mất đi thân thể huyết nhục cũng chỉ khiến linh hồn của ngươi hoàn toàn suy yếu. Như vậy bản vương hoàn toàn có thủ đoạn phao chế ngươi rồi! Dù ngươi là bất tử, bản vương không ngừng phong ấn linh hồn lực thì sớm muộn gì rồi ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết.

Lý Lân nở nụ cười đầy âm mưu.

Hỏa Viên ra sức giãy dụa, nó càng giãy, thanh ma đao cắm sau lưng nó được Kim Cương chân khí của Lý Lân thúc giục khiến lực cắn nuốt càng tăng, thế nhưng lại bắt đầu có dấu hiệu Hỏa linh lực đang bị giam cầm này như bị cắn nuốt.

- Chờ chút! Ngươi định làm gì!

Hỏa Viên quá sợ hãi. Mặc dù nó đã ngưng tụ ra thân thể huyết nhục, nhưng bản nguyên vẫn là Hỏa linh lực. Hơn nữa Hỏa linh lực này sớm đã dung nhập vào trong linh hồn nó, Hỏa linh lực mất đi sẽ khiến linh hồn nó trở nên suy yếu. Hỏa Viên cũng không muốn vài ngàn năm khổ tu lại bị hủy hoại trong chốc lát như vậy.

- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Chỉ cần ta làm được thì nhất định sẽ đáp ứng các ngươi!

Hỏa Viên trở nên ỉu xìu, ngữ khí cũng mềm dần đi.

- Bản vương muốn Hỏa Diệm Sơn này, đưa cho bọn ta có được không?

Lý Lân cười tủm tỉm hỏi.
Bình Luận (0)
Comment