Tam Thái Tử

Chương 393

Xoẹt…!

Giống như tiếng vải bông bị xé, lung tráo màu hồng phấn bị một kiếm chặt đứt.

- A…! Lĩnh vực của ta! Hỗn trướng, chết đi cho ta!

Thanh âm bén nhọn của Trương trưởng lão truyền đến, lung tráo màu hồng phấn dần co rút lại, áp súc tới khoảng trăm mét. Từ đạo vụ khí ngưng lại thành thực chất, tạo thành từng căn xiềng xích trói buộc lấy Doãn Thiên Tà.

- Hừ!

Doãn Thiên Tà hừ lạnh một tiếng, vô tận sát khí phóng ra chấn đứt đoạn những đạo xiềng xích màu hồng phấn.

- Không thể nào, ngươi chỉ có Thất phẩm Võ Hoàng, sao lại mạnh đến như vậy? Chờ chút, ngươi là người của Thần Ma học viện!

Trương trưởng lão khiếp sợ, phẫn nộ nhưng dần tỉnh táo lại, nhìn đến đám võ giả mặc thanh giáp lãnh khốc, cũng hiểu ra bản thân mình đã gặp phải loại người nào. Thần Ma chiến đội, một cái tên đã khiến cho người khác sợ mất mật, ông trời ơi, từ khi nào chính mình đã chọc đên một đám kinh khủng đến như vậy???

Doãn Thiên Tà không nói gì, chỉ vung cự kiếm, chém thẳng về phía bản thể của Trương trưởng lão. Một khi đã động thủ thì mặc kệ đối phương là người thế nào, đều không thể dừng lại được, biện pháp tốt nhất là phải xử lý nàng, với sự tinh nhuệ của Thần Ma chiến đội thì muốn che giấu thiên cơ, hủy thi diệt tích là chuyện đơn giản vô cùng.

Trốn…

Trương trưởng lão sau khi biết được thân phận thật sự của đối phương thì chỉ mất hết cả tâm tư chống cự. Thần Ma chiến đội chính là binh khí giết người của Thần Ma học viện, cho dù là tiểu đội yếu nhất, cũng không phải là một Bát phẩm Võ Hoàng có thể chống lại được.

Đáng tiếc, lâm vào trong vòng vây rồi thì làm sao có thể chạy thoát, Trương trưởng lão thấy được Lý Lân trong đám người, thù mới hận cũ khiến cho hai mắt không khỏi đỏ lên.

- Hỗn đản, cho dù bản tọa có chết, cũng phải kéo theo kẻ chết cùng.

Trương trưởng lão đột nhiên đổi hướng, phóng thẳng về phía Lý Lân.

Sắc mặt Lý Lân hơi đổi, nhưng cũng không hề thất thố, bởi hắn đã sớm biết sẽ xảy ra khả năng này. Cho dù kẻ tới là Bát phẩm Võ Hoàng thì Lý Lân cũng không sợ hãi, không hề úy kỵ.

Xoạt!

Ma Đao rời khỏi vỏ, kim quang quanh thân Lý Lân đại phóng.

- Đi chết đi!!

Trương trưởng lão gầm lên, một kiếm đâm thẳng về phía Lý Lân, hắn không hề đổi sắc, quán chú toàn bổ lực lượng, bổ thẳng về phía Trương trưởng lão.

Tang…!

Một tiếng vang lớn, thân hình Lý Lân tựa như đạn pháo bắn thẳng về sau, đánh thật mạnh lên một ngọn núi cao.

- Vô liêm sỉ!

Doãn Thiên Tà rất là khó coi, Lý Lân ở dưới sự bảo vệ của bọn hắn lại dễ dàng bị Trương trưởng lão đánh chết.

- Bày trận! Giết!

Doãn Thiên Tà hét lớn một tiếng, Thần Ma tiểu đội đang phân tán tứ phương liền hội tụ lại, lấy một phương trận huyền ảo bố thành trận, một cỗ khí tức kinh khủng từ trên người Doãn Thiên Tà bột phát.

- Muốn giết ta, không có dễ như vậy đâu!

Trong mắt Trương trưởng lão hiện lên chút điên cuồng, tốc độ không ngừng tăng lên, cũng không quan tâm xem Lý Lân đã chết hay chưa, cả người lưu quang chớp động, phóng về một hướng khác.

Trong mắt Doãn Thiên Tà thì đầy vẻ lãnh khốc, bổ thẳng một kiếm về phía Trương trưởng lão đang bỏ chạy. Nhìn một kiếm khinh phiêu, không hề có lực nhưng lại bộc phát ra uy lực khủng bố bất ngờ. Tựa như một lực lượng vượt qua thời gian, không gian, trực tiếp chém thẳng lên người Trương trưởng lão.

- A…….!

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, Trương trưởng lão đang chạy như điên bỗng dưng rơi xuống như một ngôi sao băng, bầu trời rung chuyển vì một tiếng nổ. Mặt đất thì hiện ra một cái hố sâu to hơn mười thước.

Doãn Thiên Tà vừa động, nháy mắt đã xuất hiện ở trước hố sâu, đánh một chưởng về phía Trương trưởng lão đang đổ máu điên cuồng, không thể di động nằm phía dưới.

Một tiếng ầm vang lên, hàng trăm đạo kiếm khí kim sắc đâm vào tứ chi bách hải của Trương trưởng lão, khí tức toàn thân của một Võ Hoàng bị áp chế, cả người mềm nhũn ra rồi lâm vào hôn mê.

- Bắt lại!

Khí tức toàn thân Doãn Thiên Tà cũng dần khôi phục lại bình thường, hắn chả để tâm tới Trương trưởng lão, chỉ quay lại nói với đám thuộc hạ.

- Chờ chút!

Một giọng nói chợt vang lên, ngăn cản Doãn Thiên Tà, Lý Lân toàn thân chật vật xuất hiện phía trước hố sâu.

- Phó viện trưởng, kẻ này có thể để cho ta xử lý được không?

Lý Lân hơi xấu hổ nói, dù sao thì người ta phải hao hết khí lực mới bắt được, loại hành vi này của mình chả khác gì chỉ biết hưởng thụ.

Doãn Thiên Tà hơi nhíu mày, lộ chút không vui, nhưng sau khi nhìn Lý Lân một cái thật sau, hắn vẫn gật đầu đồng ý.

- Đa tạ Phó viện trưởng, lần này coi như Lý Lân đã thiếu chư vị một ân tình, sau này chỉ cần tới ta, ắt không chối từ.

Lý Lân biết mình làm như thế có chút không phải, cho nên xấu hổ nói.

Thần sắc Doãn Thiên Tà dễ nhìn hơn nhiều, bởi hợp tác với Hán vương phủ của Lý Lân thực sự có thể giảm bớt đi khá nhiều phiền toái không cần thiết cho Thần Ma học viện. Nhưng Hán vương phủ cũng không phải lựa chọn duy nhất, bởi với thực lực của Thần Ma tiểu đội, ở Hắc Thủy vương thành tùy thời đều có thể bồi dưỡng được bất kỳ một thế lực nào. Sở dĩ chọn Lý Lân, trừ việc giữa hai bên có quan hệ ra, còn phải nhắc tới sự thưởng thức của bản thân Doãn Thiên Tà với Lý Lân. Nếu không phải thì Doãn Thiên Tà lần đầu gặp mặt sẽ không tặng cho hắn Định Thi Phù, lần thứ hai gặp sẽ không chỉ điểm tu luyện cho hắn.

- Bản tọa đã trấn phong thực lực của ả rồi, hiện tại ả đã là một người bình thường, hi vọng ngươi sẽ không khiến cho bản tọa thêm phiền toái nữa!

Doãn Thiên Tà trầm giọng.

- Phó viện trưởng yên tâm đi, kẻ rơi vào tay Lý Lân ta, tuyệt đối không bao giờ sẽ biến thành mối họa!

Lý Lân cũng hiểu được sự lo lắng của Doãn Thiên Tà, bởi tuy Thần Ma học viện mạnh mẽ, cường hãn, nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ đi trêu chọc những thế lực khác. Tu vi của Trương trưởng lão cũng nói lên một điều, xuất thân của nàng ta không đơn giản. Nếu không phải là nàng ta đơn độc một mình, Doãn Thiên Tà cũng sẽ không trợ giúp cho Lý Lân. Huống hồ đưa nàng ta cho Lý Lân, cũng sẽ tạo nên nhiều phiền toái không đáng có, có thể thấy Doãn Thiên Tà vẫn khá bao dung với Lý Lân.

- Như vậy là được rồi! Chúng ta đi thôi, xây dựng không gian truyền tống không phải là chuyện một sớm một chiều có thể hoàn thành đâu.

Doãn Thiên Tà hô.

Lý Lân gật đầu, nhảy xuống hố, tóm lấy Trương trưởng lão đang nằm dưới hố lên, sau đó hướng về phía Hán vương phủ mà đi.

Sau nửa canh giờ, mấy đạo thân ảnh bước tới chiến trường, sắc mặt cả đám đều thận trọng, từ đầu tới giờ, bọn họ không phải kẻ cùng đường với nhau, nhưng hẳn là cũng biết nhau.

- Là người của Thần Ma học viện, bọn họ giao thủ tại nơi này, xem dấu vết đối phương để lại, có lẽ là cao thủ từ Thất phẩm Võ Hoàng trở lên.

Một lão giả mặc trường bào màu trắng âm trầm nói.

- Chỉ biết mục đích lần này bọn họ tới Hắc Thủy vương thành không đơn giản. Nếu không phải do bọn họ, chúng ta đã sớm giải quyết được bọn Hán Vương phủ chó má rồi. Nhất là cái thế lực trung cấp hoàng triều gì đó, không biết sống chết muốn chiếm lấy Hắc Thủy vương thành mới sợ.

Một người trung niên mang trường thương trên lưng, toàn thân tỏa ra quý khí, vẻ mặt khinh thường nói.

- Chỉ sợ chuyện này không hề đơn giản như thế. Bởi trận đấu này cái tên Hán vương Lý Lân kia cũng có tham gia, ta cảm nhận được khí tức đặc hữu của hắn.

Một lão giả râu bạc, hai mắt trống rỗng nói, mọi người không hề có chút nghi ngờ gì với lời của lão, chứng tỏ lão giả này có uy vọng trong đám người đó.

- Đáng chết, Thần Ma học viện cuối cùng vẫn liên thủ với Hán Vương phủ, xem ra tạm thời chúng ta không thể động vào Hán vương phủ rồi.

Một lão giả gày gò như thây khô khẽ nói.

- Trước cứ làm rõ mục đích của Thần Ma học viện đã, còn thượng cổ Diễn Thiên tông kia phải trăm năm sau mới mở ra, chúng ta vẫn có đủ thời gian để tìm kiếm.

Lão giả mù lại lần nữa lên tiếng, ai cũng gật gù đồng

ý với quan điểm của lão.

Ở ngoài Hắc Thủy vương thành, một đội ngũ khoảng trăm người, mặc toàn hắc bào đi về phía cửa thành. Cầm đầu là một gã võ tướng mặc Thanh Đồng chiến giáp, mang theo chiến đao.

- Đứng lại, các người từ nơi nào tới?

Một ngũ trưởng binh mặc quân trang màu xám, thần sắc ngưng trọng đứng ở trước cổng thành hô.

- Các người là ai? Không hề nghe nói đến Hắc Thủy vương thành có quân đội đóng lại?

Trung niên võ tướng nhíu mày, một cỗ sát khí lơ đãng phóng ra, khiến cho người khác sợ hãi.

- Chúng ta là người của Hán vương phủ Đại Đường, ngươi là quân nhân của quốc gia nào?

Vị ngũ trưởng có tu vi Cửu phẩm Võ Tông này mềm nhũng toàn thần, suýt chút nữa bị sát khí của trung niên võ tướng kia đè bẹp, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ, không biết kẻ này tới từ đâu, tựa như là sát thần vậy. Nhưng hắn vẫn phải tận chức trách của bản thân, run rẩy hỏi lại.

- Hán vương phủ? Hán vương đã công chiếm được Hắc Thủy vương thành rồi sao? Xem ra tốc độ của chúng ta vẫn còn quá chậm.

Trên mặt trung niên võ tướng hiện lên thần sắc bất đắc dĩ, ngẩng đầu lên nhìn Hắc Thủy vương thành, có chút thần thái tự hỏi.

- Hãy báo cho Hán vương, thân vệ tướng quân Ngô Khởi dưới trướng Đại Đường Vũ vương cầu kiến.

Trung niên võ tướng thu lại khí tức trên người, bình thản nói.

- Vũ vương ư?

Ngũ trưởng binh sửng sốt, bọn họ cũng không rõ ràng lắm với tình huống của Đại Đường, bởi trước khi gia nhập Hán vương phủ rồi nhưng vẫn là những tên tán tu tự do tự tại. Bọn họ sao thể để ý tới tình huống của một trung cấp hoàng triều trong khi điều bọn họ quan tâm nhất là lợi ích cho bản thân mình. Nhưng nói chung đầu óc của tên Ngũ trưởng binh này cũng coi như là linh hoạt, Đại Đường vương gia chắc hẳn không phải là địch nhân rồi.
Bình Luận (0)
Comment