Tam Thái Tử

Chương 773

Đồng thời, đỉnh đầu Lý Lân cũng xuất hiện một đám mây khí vận, tuy không thể so sánh với Đại Tần đế triều, nhưng có người nói, sợ rằng không có người nào có thể tiếp nhận khí vận chi lực nặng như Lý Lân. Biển mây khí vận to lớn trên trời và đám mây khí vận trên đầu Lý Lân có liên quan, đám mây khí vận trên người Lý Lân như có ý xông thẳng lên trời. Nhưng một đạo lam quang óng ánh chiếu xuống, khiến nó không thể tiến lên.

- Bản vương không dựa vào Đại Tần vẫn có thể đánh lên trời.

Trong lòng Lý Lân kiên định chưa từng có, ngay sau đó biển mây khí vận trên cao phát tán một dòng khí vận hà lưu khủng bố, ầm ầm từ không trung đổ xuống, tiến vào đám mây khí vận trên đỉnh đầu Lý Lân, khiến đoàn khí vận này trong nháy mắt tăng lên gấp đôi. Sau đó trong đám mây khí vận sản sinh ra bức thần tượng thứ hai, lặng yên đứng bên trái thần tượng Lý Lân, chính là Tần Tuyết Linh tràn đầy hạnh phúc.

Ong...!

Hư không rung động, biển mây khí vận biến mất, trong lòng Lý Lân nhẹ nhõm. Biển mây khí vận trên bầu trời đế đô Đại Đường thực quá quỷ dị, Lý Lân từ đáy lòng tương đối bài xích. Nhất là hư ảnh thiên đế có thể so với ông trời kia, trạng thái tồn tại không ai có thể nói rõ, nhưng tuyệt đối là vô địch.

Sau khi hôn lễ hoàn thành, trên người Tần Tuyết Linh phát ra một đạo quang mang kim sắc nhu hòa, một tiếng cười hi hi ha ha vang vọng bên trong phòng hai người Lý Lân.

- Ba, mẹ, chúc mừng hai người!

Thanh âm non nớt khiến trong lòng Lý Lân hơi xấu hổ, bị con mình chúc mừng hôn lễ, còn mẹ nó lại trước mặt mình, Lý Lân nghĩ sao cũng thấy quái dị.

- Con ngoan, con lúc nào thì chào đời?

Tần Tuyết Linh vô cùng quan tâm xoa xoa bụng, sợ rằng nàng là người mẹ mang thai yểu điệu nhất.

- Mẹ, con sắp chào đời rồi, nhưng con thu được khí tức huyết mạch rất gần, con có thể có anh hay chị không?

Đứa trẻ mặc dù ở trong cơ thể Tần Tuyết Linh, nhưng lại không khiến hình dạng bên ngoài Tần Tuyết Linh biến hóa, mà giao lưu như vậy đủ để thể hiện con của Lý Lân bất phàm.

- Anh chị? Không thể nào?

Tần Tuyết Linh nhìn Lý Lân, nụ cười trên mặt đầy vẻ tìm kiếm.

- Con ngoan, con có phải cảm ứng sai rồi không, phụ thân con hiện giờ chỉ có một mình con thôi!

Lý Lân cau mày nói.

- Nhưng con quả thực cảm thấy huyết mạch huynh đệ cầu cứu, phụ thân, có lẽ người nên dò xét thử xem.

Lý Lân biến sắc, con mình còn chưa sinh, nhưng theo như Lý Lân thấy, tất nhiên là thượng cổ đại năng chuyển thế, lời của nó đáng để Lý Lân chú ý.

- Ở đâu?

Lý Lân đoạn thời gian này bận phát thiệp mời, vơ vét của cải, cũng không cảm nhận được gì.

Một đạo tinh thần ba động truyền vào trong đầu, chỉ có phương vị mơ hồ, vẫn không có địa vực cụ thể.

Lý Lân do dự, không biết nên quyết định thế nào.

- Chàng đi đi, thiếp và con đợi chàng về.

Tần Tuyết Linh dịu dàng nói.

Lý Lân thần sắc biến hóa, cuối cùng áy náy nói với Tần Tuyết Linh:

- Xin lỗi, ta sẽ nhanh chóng trở về.

Hắn rời đi không làm kinh động bất cứ ai, không ai ngờ được tân lang lại rời đi vào lúc động phòng.

Rời khỏi đế đô, tốc độ của Lý Lân nhanh chưa từng có, đồng thời thần thức mở ra, bao phủ khu vực có khả năng nhất.

Đối với lời của đứa trẻ trong bụng Tần Tuyết Linh, Lý Lân vẫn tin tưởng. Mà mấy nữ nhân của Lý Lân, Ngao Vô Tình không thể, Bạch Tố Tố không thể, cũng không phải Tần Tuyết Linh, vậy chỉ còn một người, cũng là nữ nhân đầu tiên tại kiếp này của Lý Lân - Triệu Ngọc Anh. Lý Lân cảm thấy mình đúng là vô trách nhiệm, Triệu Ngọc Anh ở Hắc Thủy Vương Thành đã một thời gian rồi, Lý Lân lại không biết nàng mang thai. Lúc ở trung vực nghe ngóng cũng không hề tận lực, nếu nàng thực sự có thai, vậy là đả kích không hề nhỏ với Lý Lân.

Lý Lân nhanh chóng xông ra biên cảnh Đại Đường, bay về phía địa vực phương nam trống trải. Đại Đường khuếch trương cũng không tích cực, cho nên thế lực xung quanh tuy đề phòng, nhưng vẫn chưa đến lúc khai chiến. Mà lúc bước vào khu vực này, Lý Lân cảm thấy dao động nhỏ yếu, đây là khí tức vốn từ huyết mạch, ngay cả thiên đế cũng khó mà gạt bỏ.

Đây là một đại thành không biết tên, cả thành thị tản ra khí tức cổ xưa. Lý Lân bước vào, lập tức lâm vào trong sát cơ.

Sáu vị cường giả Thần cấp từ sáu phương hướng giết tới, cũng may sáu người này thực lực đều là Thần cấp sơ kỳ, nếu không Lý Lân tuyệt đối sẽ đột phá vòng vây trước khi bị vây chặt.

Ầm ầm!

Hung kích ra tay, Lý Lân như một con mãnh thú hình người, đánh ra từng đạo công kích khủng bố, sáu người vây công nhất thời không thể bắt hắn.

- Hèn hạ, các ngươi là ai, vì sao phải phục kích ta?

Lý Lân tức giận gầm lên. Tâm tình vốn đã trầm trọng, hiện giờ bị người công kích mà không hiểu gì, lửa giận áp chế trong lòng hoàn toàn bộc phát.

Sáu người không trả lời, trong mắt toàn là sát cơ lạnh lẽo, ép Lý Lân phải toàn lực ra tay. Hung kích mang theo thời không chi lực, sức tàn phá trong nháy mắt tăng lên vô số lần.

Ầm ầm, một gã cao thủ Thần cấp bị Lý Lân một kích đánh bay, tiếp đó Lý Lân liên tiếp đắc thủ, năm tên cường giả Thần cấp còn lại đều bị đánh bay ra ngoài.

Bộp!

Lý Lân đạp lên lưng người cuối cùng, âm trầm nói:

- Nói mau, vì sao lại đánh lén ta?

Lời của Lý Lân khiến cường giả Thần cấp dưới chân sắc mặt khó coi, hắn mở miệng, nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Lý Lân biến sắc, cúi người bóp miệng người này ra, phát hiện hắn không có lưỡi, tình cảnh này rất giống tử sĩ nuôi dưỡng trong các gia tộc cường đại.

Đối với câu hỏi của Lý Lân, sáu tên tử sĩ tự nhiên không thể trả lời. Trong lòng Lý Lân giận dữ, mạnh mẽ thu lấy linh hồn của họ, chuẩn bị tiến hành sưu hồn.

Ầm ầm.

Sáu người thần hồn tan vỡ, đã tự hủy thần hồn cũng không để Lý Lân thu được chút tin tức hữu dụng nào.

Ngay lúc Lý Lân bất đắc dĩ, một cỗ khí tức kinh khủng kéo tới, một thân ảnh cao lớn toàn thân bọc trong áo giáp màu đồng xanh đã khóa chặt hắn, thanh cự kiếm gần mét sáu trong tay mạnh mẽ chém về phía Lý Lân.

Ầm...!

Hung kích quét ngang, thân ảnh thanh đồng ầm ầm dừng lại, một tiếng kinh ngạc truyền tới.

- Ngươi là ai? Vì sao xông vào địa bàn Thánh Thiên Giáo ta?

Thân ảnh thanh đồng cao gần bốn mét, cả người như một ngọn núi thanh đồng màu đen khiến người ta cảm thấy áp bách.

- Ta chỉ đi qua nơi này, lại bị sáu người phục kích, ta ngược lại muốn hỏi xem, các ngươi muốn làm gì?

Lý Lân tức giận nói.

Người khổng lồ rõ ràng ngây ra, hiển nhiên hắn không ngờ lần chiến đầu tổn thất cực lớn này lại là một hồi hiểu lầm. Nhưng chết mất sáu gã tử sĩ Thần cấp, đối với người khổng lồ thuộc về Thánh Thiên Giáo cũng là tổn thất cực lớn, không thể dễ dàng bỏ qua cho người gây ra tai họa.

- Không cần biết ngươi là thế nào, trước tiên để ta dẫn về cho giáo chủ xử lý!

Người khổng lồ đã hạ quyết tâm bắt giữ Lý Lân.

- Đợi đã! Các ngươi phong tỏa nơi này có phải có liên quan đến một đứa trẻ?

Lý Lân trầm giọng hỏi. Đến nơi này, hắn cũng có chút cảm giác kỳ lạ, nhưng cực kỳ mơ hồ, mà dường như bị cái gì đó che đậy. Điều này khiến Lý Lân cảm thấy lo lắng lại nhất thời khó có biện pháp tốt.

Người khổng lồ tròng mắt lạnh lùng xuất hiện một tia sát cơ.

- Ngươi cũng nhìn trúng hai đứa bé kia? Nói cho người biết, chúng là Thánh Thiên Giáo ta phát hiện trước, theo lý nên thành đệ tử Thánh Thiên Giáo ta.

Người khổng lồ oang oang nói. Hiển nhiên cho rằng Lý Lân muốn đoạt đệ tử ưu tú của họ.

Trong lòng Lý Lân lóe lên một tia kích động, lại là hai đứa trẻ, chỉ là không biết trong đó đứa nào mới là con mình.

- Bọn chúng ở đâu?

Lý Lân trầm giọng hỏi.

- Hừ. Sau khi bị ta bắt ngươi tự sẽ biết!

Người không lồ cười lạnh lùng, cự kiếm trong tay quét qua, trực tiếp dùng sức đánh về phía Lý Lân.

Sắc mặt Lý Lân lóe lên một tia lệ khí, trong lòng quyết định bắt giữ đối phương, hỏi rõ ràng tình hình của hai đứa trẻ thần bí.

Ầm ầm!

Dường như là ăn ý ngầm, hai người không hề sử dụng chân khí, toàn bộ lợi dụng lực lượng thân thể để đánh, cự kiếm và hung kích va chạm xé rách một mảnh trời đất.

Ong...!

Một đạo ô quang khởi động, cấm chế chi lực vô cùng từ trung ương thành trì tràn ra, nhanh chóng bao phủ toàn bộ thành trì, hai người giao thủ cũng khó mà phá vỡ thành thị này.

Gào...!

Người khổng lồ gầm lên. Chiến giáp bộc phát quang huy kinh khủng, khiến lực lượng của người khổng lồ trong nháy mắt mạnh lên gấp đôi, thế cục vốn cân đối trong nháy mắt tan vỡ.

Lý Lân biến sắc, lợi dụng không gian chi lực phá tan công kích, cũng trong nháy mắt đánh ra pháp tắc mạnh nhất.

- Thế giới Mộng Ảo!

Thần thông khủng bố được gọi là pháp tắc cấm kỵ thượng cổ trong nháy mắt thể hiện, quanh áo giáp người khổng lồ phát ra thanh quang trong nháy mắt tràn đầy màu đồng lục. Khí tức kinh khủng dường như hỏa diễm rừng rực rơi xuống biển lớn trong nháy mắt tắt ngóm. Áo giáp thần bí lại thay người khổng lồ bị Thế giới Mộng Ảo làm cho suy yếu.

Răng rắc!

Áo giáp to lớn xuất hiện một vết nứt.

- Không thể nào!

Người khổng lồ phát ra một tiếng kêu đầy không tin và sợ hãi. Bộ áo giáp này chính là một vị cường giả siêu cấp thời thượng cổ lưu lại, cường giả Thần cấp muốn lưu lại dấu vết trên nó cũng cực kỳ khó khăn, chính vì có bộ áo giáp này, người khổng lồ mới có thể dựa vào lực lượng thân thể để vô địch cùng giai. Nhưng hôm nay, cái xác rùa vẫn dựa vào đã bị người ta phá vỡ, cho dù lực lượng thân thể vẫn mạnh mẽ, nhưng lòng tin của người khổng lồ đã bị phá. Tiếp đó lại bị Lý Lân áp chế, kết cục đã định rồi.
Bình Luận (0)
Comment