Tam Thái Tử

Chương 90

- Lớn mật, người nào dám tự tiện xông vào phủ Trấn Bắc Hầu !

Từng tiếng quát từ bên trong cửa lớn truyền đến.

Kẽo kẹt kẽo kẹt, đại môn đỏ thẫm thoáng chốc đã bị phá sập một nửa. Đồng thời bên trong truyền đến một tiếng gào lên đau đớn.

Trương Trùng biến sắc, tay giơ thiết chùy không biết có nên hay không tiếp tục nện xuống.

- Trở về!

Lý Lân trầm giọng nói.

Trương Trùng thờ phào nhẹ nhõm, chập choạng chạy về bên người Lý Lân. Vừa nãy đập tới đại môn hẳn là đập trúng nữ quyến của phủ Trấn Bắc Hầu, nếu như gây ra chuyện gì đó không tốt, hắn thật đúng không chịu nổi trách nhiệm.

- Rầm...!

Đại môn vỡ nát bị một cước đạp bay, một thân ảnh chật vật từ trong cửa đi ra

- Nữ hài?

Lý Lân ngây người, thế nào cũng không nghĩ tới dĩ nhiên xuất hiện loại tình huống này. Lẽ nào toàn bộ phủ Trấn Bắc Hầu ngay cả nam gia đinh cũng không có?

- Các ngươi thật lớn mật, không biết nơi này là phủ Trấn Bắc Hầu sao? Ăn gan hùm mật báo, lại còn dám ám toán bà cô đây!

Chỉ thấy một tiểu la lị mười hai mười ba tuổi, đầu đầy bụi đất đứng ở cửa, chống tay vào eo chửi ầm lên.

Lý Lân không còn lời nào để nói, Trấn Bắc Hầu này thật không phải địa phương bình thường, một tiểu nha đầu ở trong phủ cũng dám chỉ vào mặt Hoàng tử đương triều mắng.

- Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư, đây là Tam hoàng tử điện hạ đó!

Lưu Cơ đầu đầy mồ hôi nói.

- Cái gì Tam hoàng tử, bản tiểu thư còn là trưởng công chúa đây! Ừm... , ngươi nói ai...

Nói đến một nửa, tiểu nha đầu đột nhiên mắc kẹt, lắp bắp hỏi.

- Là Tam hoàng tử điện hạ, Điện hạ suất lĩnh quân tới trợ giúp Phí thành, đã sớm chạy tới!

Lưu cơ đầu đầy mồ hôi, Tam hoàng tử đã mạnh mẽ, vừa tới liền để người đập phá đại môn Trấn Bắc Hầu, nhị tiểu thư phủ Trấn Bắc Hầu càng lợi hại hơn, không ngờ chỉ vào mặt Tam hoàng tử chửi ầm lên.

- Tam hoàng tử? !

Tiểu nha đầu trợn mắt há hốc mồm. Ngay sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, kinh hô lên một tiếng, đầu cũng không quay lại chạy thẳng về phủ Trấn Bắc Hầu. Bỏ tất cả mọi người đợi ở chỗ này.

Lý Lân ngạc nhiên, đối với phủ Trấn Bắc Hầu này càng thêm hiếu kỳ. Cuối cùng là cái dạng địa phương gì, đồng thời đối với Trấn Bắc Hầu càng thêm hiếu kỳ.

- Lưu thập trưởng, vừa rồi người nọ là ai? Dám chỉ vào mặt Bổn hoàng tử mắng, thực sự là to gan lớn mật.

Lý Lân nghiêm mặt hỏi.

- Điện hạ bớt giận, đó là Trấn Bắc Hầu nhị tiểu thư.

Lưu Cơ lắp bắp nói.

Lý Lân còn chưa kịp nói tiếp, toàn bộ phủ Trấn Bắc Hầu truyền đến một trận âm thanh gà bay chó sủa, một người trung niên hoảng loạn từ trong phủ chạy ra, càng làm cho Lý Lân không biết nói gì chính là, người trung niên này dĩ nhiên không có đi giày, để chân trần chạy ra. Hoàn hảo y phục trên người coi như hoàn chỉnh, bằng không Lý Lân thật muốn hiểu sai.

Xem điệu bộ người trung niên này, sắc mặt rất khổ. Thấy Lý Lân ngồi ngay ngắn ở trên chiến mã, trong mắt hiện lên một vệt vui mừng.

- Tham kiến Tam điện hạ, mạt tướng không có tiếp đón từ xa, Điện hạ xin thứ tội!

Nam nhân trung niên ôm quyền hành lễ. Lúc này Lý Lân mới nhìn rõ hắn, nam nhân trung niên này tầm ba mười bảy ba mươi tám tuổi, mày kiếm lãng mục, thoạt nhìn rất anh tuấn. Chỉ là hiện tại hình tượng thật sự quá mức bê bét, trên mặt râu ria xồm xàm, thoạt nhìn rất lôi thôi, lại thêm để chân trần, tự nhiên khiến hình tượng hắn càng kém.

- Trấn Bắc Hầu phải không?

Lý Lân không xác định được hỏi.

- Chính là mạt tướng!

Người trung niên cũng phát hiện hình tượng của mình có vần đề, lúng túng nói.

Lý Lân nhảy xuống khỏi xe ngựa, thần sắc thản nhiên đi tới trước người Trấn Bắc Hầu:

- Hầu gia không cần đa lễ, xem ra là Bổn hoàng tử đến không đúng lúc.

Lý Lân không hề đề cập tới chuyện vừa rồi phủ Trấn Bắc Hầu nhị tiểu thư chỉ vào mắt mình chửi ầm lên, dù sao cũng là Hầu gia Đại Đường, chung quy cũng phải lưu lại chút mặt mũi. Hơn nữa vừa rồi lúc Trấn Bắc Hầu đi ra tuy rằng chật vật, thế nhưng trong lúc đi tiết lộ ra một tia khí tức khó hiểu. Mặc dù chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, nhưng Lý Lân vẫn nhạy cảm phát giác ra hắn bất phàm. Trấn Bắc Hầu này vậy mà là một cao thủ Tiên Thiên. Chỉ riêng điểm phát hiện này cũng làm Lý Lân không thể không coi trọng, đối với chuyện khác hắn cũng không dám cho rằng lấy người Hầu gia như người bình thường để đối đãi.

- Điện hạ nói quá lời. Mời vào bên trong, mời vào bên trong!

Lúc này trong phủ mới chạy ra một đống gia đinh hộ viện, nhìn đại môn bị đánh nát cùng quân đội khí thế hùng hổ, cả đám sắc mặt thay đổi.

Lý Lân cũng không khách khí, hắn cũng muốn hiểu biết phủ Trấn Bắc Hầu này rốt cuộc là cái dạng địa phương gì.

- Các ngươi lưu lại đây đợi ta.

Lý Lân quay lại liếc mắt ra hiệu với Chu Thắng Nam, mang theo Thiết giáp vệ ngẩng cao đầu bước vào phủ Trấn Bắc Hầu .

Trấn Bắc Hầu bước nhanh đuổi theo, thời điểm bước qua đại môn, đối với gia đinh đứng chen chúc ở cửa quát:

- Nhìn cái gì, còn không mau đem đại môn sửa tốt lại. Nói cho bà nương kia biết, lão tử ở đây có khách nhân quan trọng đến thăm, để cho nàng tự mình xuống bếp làm cơm chiêu đãi.

- Vâng!

Gia đinh ầm ầm giải tán, toàn bộ phủ Trấn Bắc Hầu hoàn toàn náo nhiệt hẳn lên.

Phủ Trấn Bắc Hầu rất lớn, bên trong trang trí càng thêm tinh xảo, cầu nhỏ nước chảy, hòn non bộ quái thạch rất có phong vị Giang Nam, trong nhất thời Lý Lân còn tưởng rằng trở lại Cảnh Thái cung.

- Hầu gia, đây là?

Lý Lân cho rằng Trấn Bắc Hầu tuy rằng hình tượng chật vật, nhưng từ khí chất đến xem hẳn là một vị nho tướng. Nhưng lão vừa mở miệng, lập tức phá hư hình tượng ở trong lòng Lý Lân, khiến Lý Lân không khỏi mọc lên một cỗ cảm giác là người không thể nhìn vẻ bề ngoài.

- Trong nhà bà nương không nghe lời, để cho Điện hạ chê cười! Mẫu phi ngươi có khỏe không? Chỉ chớp mắt đã hơn mười năm không gặp mặt rồi!

Trấn Bắc Hầu La Bân nho nhã cười nói.

- Ngươi biết mẫu phi ta?

Lý Lân ngạc nhiên. Đối với mẫu thân của cỗ thân thể này, Lý Lân cũng không có quá nhiều cảm giác, nghe nói thời điểm lúc Lý Lân bốn năm tuổi đã qua đời. Không có nghĩ đến Trấn Bắc Hầu không tầm thường này lại là người quen cũ với mẫu thân hắn.

- Đương nhiên, năm đó chúng ta lúc tuổi còn trẻ đã từng cùng nhau du lịch đại lục. Chỉ là sau vì chuyện tòng quân lên phía Bắc, mẫu thân của ngươi vào thâm cung, từ đó về sau liền đứt đoạn liên hệ. Không nghĩ tới hôm nay còn có thể nhìn thấy cố nhân.

Trấn Bắc Hầu hơi thổn thức nói.

- Mẫu phi ngay lúc ta còn rất nhỏ đã qua đời, nói thật, ta không có ấn tượng gì cho lắm.

Lý Lân hơi có vẻ mất tự nhiên nói. Vô luận là kiếp trước hay là kiếp này, cái từ mẫu thân luôn luôn làm đáy lòng hắn rung động. Đáng tiếc, mặc kệ kiếp trước hay là kiếp này, hắn đều chưa từng hưởng thụ qua tình thương của mẹ.

- Qua đời? Ngươi nói đùa hả! Mẫu thân của ngươi chính là thiên tài võ đạo, thân thể rất tốt, làm sao có thể qua đời!

Trấn Bắc Hầu biến sắc, không thể tin tưởng hô lên.

Từ nội viện phủ Trấn Bắc Hầu đi tới hai nữ tử phong thái yểu điệu, hơn nữa tướng mạo có bảy phần tương tự, tựa như một đôi hoa tỷ muội. Chỉ là người bên trái trang điểm thành một thân phu nhân, khí chất thành thục, tôn quý trang nhã, người bên phải thì một thân giáp trụ, thoạt nhìn anh khí bất phàm, hơn nữa nhìn tuổi tác hẳn không phải rất lớn, ánh mắt nhìn về phía Lý Lân cũng đầy hiếu kỳ.

- Phu quân, nghe nói Tam hoàng tử đến, cho thiếp xem một chút nhi tử của Tú La lớn lên có bộ dáng ra sao.

Mỹ phụ trung niên mặc cung trang bên trái mở miệng nói.

- Phu nhân, Tú La chết rồi? Chuyện này nàng cũng đã biết sao?

Sắc mặt Trấn Bắc Hầu không phải rất tốt.

- Thiếp cũng tại mười năm trước nhận được tin tức, lúc đó chàng đang bế quan. Nói cho chàng biết thì có ích lợi gì. Huống chi thiếp cảm giác sự tình có chút không giống bình thường. Sau này chúng ta tỉ mỉ nói tiếp, ngươi chính là Lân nhi hả! Không nghĩ tới đã lớn như vậy!

La phu nhân trước tiên liếc mắt nhìn Trấn Bắc Hầu đang tức giận, sau đó chạy đến bên người Lý Lân, lôi kéo tay hắn quan sát.

- Không tệ, không tệ, mắt giống như Bệ hạ, mũi vẫn là giống như mẹ của ngươi.

La phu nhân giống như đang quan sát nhi tử của mình nói.

- Phu nhân, ngài cũng biết mẫu phi của ta?

Loại biểu hiện hiền lành thân thiết này khiến Lý Lân rất không được tự nhiên.

- Đúng vậy, năm đó đoàn người chúng ta đi du lịch đại lục, kết thành tình bạn. Chỉ là sau đó xảy ra rất nhiều chuỵện, hơn nữa Đại Đường gặp phải loạn lạc, chúng ta mới không thể không trở về. Sau lại vì người nhà của chúng ta tòng quân lên phía Bắc, tọa trấn biên quan, chúng ta cùng mẫu thân của ngươi liên hệ cũng ít đi. Mười năm trước ta thu được tin tức mẫu thân của ngươi qua đời, vẫn còn từng sai người tìm hiểu, chỉ là thủy chung không có kết quả.

La phu nhân nói.

- Bệ hạ không đối với chuyện này có bày tỏ gì sao? Không được, ta phải lập tức dâng thư lên Đế đô. Chuyện này không làm rõ làm sao xứng đáng với tình nghĩa năm đó của chúng ta.

Trấn Bắc Hầu sắc mặt khó coi nói.

- Đủ rồi, chuyện này chàng có thể tham dự vào sao? San nhi, ngươi trốn cái gì, đem y phục cùng giầy của cha ngươi lấy tới đây. Thực sự làm cho phủ Trấn Bắc Hầu mất mặt!

La phu nhân hướng về bóng người lén lút phía sau hòn giả sơn hô.

Một thân ảnh xinh đẹp lầm bà lầm bầm đi tới, cầm quần áo ném cho Trấn Bắc Hầu La Bân, ngượng ngùng trốn phía sau La phu nhân. Chính là nhị tiểu thư phủ Trấn Bắc Hầu vừa rồi vô cùng dũng mãnh, chỉ là hiện tại nàng sớm đã thay đổi một bộ quần áo, bộ dáng chật vật đã hết. Cả người lớn lên giống như búp bê sứ vậy, trình độ khả ái giống hệt Dao Cơ.

- Đây là đại nữ nhi La Lâm của ta, đây là nhị nữ nhi La San. Các ngươi còn không mau bái kiến Tam điện hạ.

La phu nhân giới hiệu hai nữ nhi cho Lý Lân.

- Bái kiến Điện hạ!

La Lâm từ lúc bắt đầu gặp mặt đã rất an tĩnh, hiện tại mở miệng hành lễ với Lý Lân, cũng rất là trầm ổn. Ngược lại La San trốn ở phía sau La phu nhân sống chết không chịu ra, đâu còn có dáng dấp vừa chống nạnh mắng trên đường lớn.

Lý Lân cũng không muốn dây dưa quá nhiều với mấy lễ nghi phiền phức này. So với chuyện mẫu thân của cỗ thân thể này, Lý Lân càng lưu ý vấn đề về Phí thành.

- Hầu gia, vừa nãy thời điểm khi Bổn hoàng tử vào thành, cùng thương hội Thiên Lang nổi lên chút mâu thuẫn.

- Thương hội Thiên Lang? Một trong ba đại thương hội của Hoàng triều Thần Lang ? Bọn họ không có làm gì các ngươi chứ?

Sắc mặt La Bân căng thẳng hỏi.

- Bổn hoàng tử mang theo mấy chục vạn đại quân, ai có thể làm gì ta. Bất quá để chạy mất một tên Tiên Thiên cao thủ có chút phiền phức.

Lý Lân ngạo nghễ nói.

- Không có việc gì là tốt rồi , chờ đã..., ngươi nói để chạy mất một tên là có ý gì, lẽ nào các ngươi động thủ?

Trấn Bắc Hầu sợ hết hồn hỏi.

- Đương nhiên, trên lãnh thổ Đại Đường ta có ý đồ tập kích quân đội tự nhiên phải trả giá thật đắt.

Lý Lân đương nhiên nói.

Trấn Bắc Hầu trợn mắt há mồm, tin tức này so với việc đập phá đại môn của gã vẫn còn khiến gã chấn động hơn. La Lâm một thân áo giáp nữ nhi nhìn về phía Lý Lân đồng dạng hiện lên một vệt ngạc nhiên.

- Hỏng rồi, hỏng rồi! Lần này có phiền toái lớn rồi. Hoàng triều Thần Lang vẫn muốn nhúng tay vào chiến tranh của Đại Đường ta, hiện tại ngươi đã đưa nhược điểm vào trong tay bọn chúng rồi.

Sắc mặt Bắc Hầu có chút lo lắng.

- Vội cái gì! Cho dù Tam hoàng tử không làm như vậy, Hoàng triều Thần Lang nhúng tay vào cũng chỉ là vấn đề thời gian. Công văn của Tần soái chàng cũng đã xem, lẽ nào mấy vấn đề này vẫn còn không nhìn ra!

La phu nhân khinh bỉ nói.

- Ta không phải lo lắng Hoàng triều Thần Lang nhúng tay vào, mà là lo lắng an nguy của Tam điện hạ, thương hội Thiên Lang không phải là thương hội có thực lực đơn giản như vậy. Trong bọn họ cao thủ nhiều như mây, nếu như phái người đến ám sát, thật đúng là rất phiền phức.

Trấn Bắc Hầu thở dài nói, Phí thành với phía Đông tỉnh Hắc Thủy đều là địa vực không tuân theo luật pháp, cao thủ thường xuyên lui tới, quá mức kiêu ngạo sẽ không có kết cục tốt.
Bình Luận (0)
Comment