Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)

Chương 36


Hình như từ lúc nói được xuất viện, thời gian của Lê Dạ trôi qua nhanh hơn.

Từ thứ hai đến thứ sáu, anh cùng lắm chỉ nhắm mắt vài lần thì đã tới ngày.
Trong lúc hộ lý thu dọn đồ đạc giùm anh, đồ của anh không nhiều, hai bộ quần áo Trác Á Minh cho anh để thay đổi, một cái điện thoại samsung cũ, một bộ toàn tập thơ Cố Thành, một chồng phim dvd đủ loại.

Đương nhiên, còn một cái máy chiếu phim, có điều đó là tài sản công ty của Tần Liệt Dương, hơn nữa lắp đặt rất khó, Lê Dạ để hộ lý đưa thẳng về.
Anh thu dọn đồ đạc, Trác Á Minh đến thăm anh càng thường xuyên hơn, tất nhiên là những lúc không có Ninh Trạch Huy ở đây.

Trác Á Minh từ trước đến nay lời ít ý nhiều, mấy ngày nay không khỏi nói nhiều hơn, không chỉ nhớ địa chỉ của Lê Dạ, còn đưa cho Lê Dạ địa chỉ và số điện thoại của y, giúp anh thêm tài khoản WeChat của mình, sau đó dặn anh: “Tên Tần Liệt Dương kia thoạt nhìn tính tình có vẻ không tốt, có việc gì nhớ gọi cho tôi.

Được rồi,” Trác Á Minh chỉ chỉ chương trình đang chiếu trên tivi ‘Kinh nghiệm làm giàu’, “nuôi gà rất không thực tế, chờ anh khỏe kiếm cái gì khác học đi.”
Lê Dạ trong nhất thời không biết phải nói gì, anh có thể sống sót, thật ra đều là công lao của Trác Á Minh, nếu không phải do y phụ trách, nếu không phải y có lòng thương người, nói không chừng Lê Dạ đã bị Lê Diệu rước về nhà, hiện tại có lẽ đã hỏa táng rồi.

Thế nhưng anh lại không có bất cứ cái gì để cảm ơn, anh chỉ có thể nghẹn trong lòng rất lâu, rất trịnh trọng nói tiếng, “Cảm ơn.”
Trác Á Minh luôn mang cái mặt poker, nhìn không ra tí cảm xúc gì, chỉ ừ một cái, nói xong thì đi kiểm tra phòng.

Có điều ngày hôm sau lúc Ninh Trạch Huy đến đón anh xuất viện, Trác Á Minh rõ ràng không có ca trực vẫn chạy đến, còn cầm theo một cái túi.

Nhìn Ninh Trạch Huy nói: “Mua hai bộ quần áo, anh cất giúp ảnh.”
Ninh Trạch Huy hôm nay thấy Trác Á Minh, con mắt như bị dính lên người y, nhìn Lê Dạ được người giúp việc dìu lên xe ngồi, đặc biệt dựa vào bên người Trác Á Minh nói: “Tôi mới có được một chai rượu ngon, hôm nào anh rãnh chúng ta cùng bình phẩm đi?”

Tại góc độ không ai thấy được, Trác Á Minh nở nụ cười, trong nháy mắt gương mặt poker của y đột nhiên trở nên hoạt sắc sinh hương.

Ninh Trạch Huy nhìn thấy mà tim đập thình thịch, gã phải thừa nhận tuy đã trải đời nhiều rồi, nhưng nhìn yêu tinh trước mắt này thật sự rất khác, hiện giờ gã muốn lập tức đè người ta xuống.
Ánh mắt của gã đã bán đứng suy nghĩ của gã, Trác Á Minh nhìn thoáng qua, thấy mọi người xưng quanh đang bận rộn, tiến lên một bước đứng đối diện gã, thân người nghiêng nhẹ về trước, ghé vào lỗ tai gã thổi khí: “Nhịn không nổi rồi?” Ninh Trạch Huy thấy lửa trong người mình cháy mạnh, nhưng vẫn chưa nhúc nhích, Trác Á Minh cũng lui người lại, nhân tiện môi của y khẽ lướt qua môi của gã khi xoay người rời đi.
Ninh Trạch Huy vô thức trừng to hai mắt, đang ở ngay cửa chính của bệnh viện nha! Người qua người lại, tuy rằng số lượng gay ở Bắc Kinh này đông, rất nhiều người đã công khai tính hướng, nhưng người ta đều làm ở công ty tư nhân, loại công việc như y, nếu bị phát hiện, có thể chết người đó!
Gã lập tức nhìn qua.

Bộ dáng Trác Á Minh một chút cũng không lo lắng, thậm chí còn đùa một câu: “Sao anh nhìn giống thỏ con vậy.”
Bên kia Lê Dạ thu dọn rất nhanh, Tần Liệt Dương rất coi trọng, Ninh Trạch Huy phải đi theo anh, chỉ có thể tạm biệt Trác Á Minh.

Có điều gã vốn có ý định hẹn hò, huống chi vừa mới bị trêu ghẹo xong, lúc này đang có vẻ không đạt mục đích thề không bỏ qua, chắn đường Trác Á Minh hỏi y: “Bao giờ…”
Trác Á Minh khó được lúc dễ nói chuyện: “Tối mai không có ca trực.”
Ninh Trạch Huy lập tức làm tư thế thắng lợi ở trong lòng, ngày mai là đám cưới của Tần Phù, trợ lý như gã chỉ cần tham gia có lệ là được, coi như rãnh rỗi, chỉ là trên mặt còn chút lo lắng: “Vậy được, tôi gửi địa chỉ qua WeChat cho anh.”
Mãi cho đến lúc đã lên xe, Ninh Trạch Huy vẫn không nhịn được sờ môi của mình, vừa nhớ lại vừa mắng yêu tinh.

Lê Dạ thấy gã như vậy, chậm rãi hồi phục lại từ màn kinh hoàng vô tình nhìn thấy ban nãy, trách không được ngày đó bác sĩ Trác hỏi anh có biết loại chuyện này hay không? Thì ra hai người họ đều vậy.
Chỉ là Lê Dạ còn chút khó hiểu, trợ lý Ninh và bác sĩ Trác không phải người không có tiền, không phải người không có khả năng cưới vợ, hai người bọn họ tới với nhau làm gì?
Xe đến khu nhà mới của Tần Liệt Dương rất nhanh, Lê Dạ được người giúp việc ôm lên xe lăn rồi đẩy đi, còn mấy thứ đồ còn lại Ninh Trạch Huy tự mình khiêng lên.

Chờ lúc cửa nhà mở ra, Lê Dạ nhìn thấy mà hết hồn.
Không thể không nói, ngoại trừ coi trên tivi, đời này Lê Dạ chưa từng thấy qua căn nhà nào lại trang hoàng sang trọng đến vậy, vừa bị đẩy vào trong thì cảm thấy có chút mất tự nhiên, bất kể là sofa hay đồ đạc trong nhà nhìn qua có cảm giác đặc biệt tốt, hay là những đồ trang trí trong nhà, đều không phải là những thứ mà y từng sở hữu trong cuộc sống.


Căn nhà tốt nhất anh từng ở, chính là căn nhà ba mẹ anh mua năm đó trước khi gặp chuyện không may, cũng chỉ là căn nhà với bốn bức tường sơn trắng đơn giản mà thôi, thêm vài vật dụng trong nhà.
Ninh Trạch Huy thu hết vào mắt sự mất tự nhiên của anh, Ninh Trạch Huy giao hết đồ đạc của anh cho người giúp việc sắp xếp rồi đẩy Lê Dạ vào trong phòng: “Căn nhà này không lớn, tổng cộng chỉ có hai gian phòng, anh một gian, Liệt Dương một gian.” Gã đẩy Lê Dạ tới phòng Liệt Dương, mở cửa cho anh nhìn, bên trong cũng không lớn, chỉ có một chiếc giường đặt sát tường, còn tủ áo và tủ đầu giường hình như đầy ắp, Lê Dạ không khỏi nhìn về cái phòng khách lớn đến mức quá đáng kia, Ninh Trạch Huy cười giải thích: “Liệt Dương thích cảm giác này.

Khi mua nhà hắn cố ý chọn như vậy.”
Lê Dạ dường như có chút suy tư, gật đầu, “Nga.”
Sau đó là phòng của Lê Dạ, gian phòng cũng nhỏ y vậy, giá sách đụng trần đã không còn, thay vào đó là cái giường rộng mét hai, còn có tủ áo và một cái tivi, thoạt nhìn có vẻ rộng rãi hơn phòng Tần Liệt Dương nhiều.

Ninh Trạch Huy nói: “Ở đây vốn là phòng sách của boss, vì anh chuyển tới nên hai ngày trước vừa mới dọn dẹp lại.”
“Vậy hắn làm sao làm việc được?” Lê Dạ lập tức lo lắng hỏi.
“Anh đúng thật là…” Ninh Trạch Huy đẩy anh đi ra, chỉ cái bàn dài cực lớn cho tám người ngồi ở đằng kia, sau lưng cái bàn là một giá sách cao đụng trần nhà, trên đó nhét đầy sách, “Đều ở chỗ đó.”
Ra là vậy! Lê Dạ cho dù không có tri thức, cũng biết chỗ đó vốn là bàn ăn.

Ghế tuy rằng rất đẹp, nhưng đều làm bằng gỗ, ngồi lâu có thể thoải mái sao? Anh không khỏi nhăn mày.
Ninh Trạch Huy nói sơ về phân bố trong nhà, sau đó bắt đầu thao thao về những việc cần chú ý, “Liệt Dương có rất nhiều thói quen nhỏ trong sinh hoạt hằng ngày, tôi sẽ nói một ít cho anh biết, anh cẩn thận nhớ, đừng chọc tức hắn.

Hắn dị ứng với hoa tươi…”
“Nhất là hoa bách hợp và hoa nhài, vừa đụng vào cả người sẽ nổi đầy mẫn đỏ, uống thuốc đặc trị mới bớt.” Lê Dạ theo sau gã nói tiếp, “Mỗi ngày quần áo giặt xong phải phơi nắng, nếu không sẽ không vui.

Giấy tờ của hắn dù có lộn xộn cũng không được dọn dẹp, hắn tìm không được.


Những đêm mưa giông thường hay giật mình tỉnh giấc, chỉ cần vỗ lưng hắn vài cái là được rồi.

Đúng rồi, hắn không thích đồ ăn nóng quá, cũng không ăn được quá cay, nhưng lại thích đồ ăn có chút vị cay…”
Lê Dạ gần như không cảm giác được, chỉ lắp bắp nói một đống thứ, Ninh Trạch Huy đứng đó ngây ngẩn cả người, những điều Lê Dạ kể có nhiều thứ đến gã cũng không biết, ví dụ như chuyện những đêm mưa giông hay tỉnh giấc, gã đột nhiên nhớ lại lúc dọn dẹp tân trang lại phòng cho Lê Dạ, Tần Liệt Dương từng tức giận nói một câu, “Không cần sơn tường với dán giấy.” Gã chỉ nghĩ Tần Liệt Dương ngại phiền, lúc này hỏi thử một câu, “À, Lê Dạ, anh có dị ứng với nước sơn không?”
Lê Dạ lập tức gật đầu: “Đúng vậy.

Có một năm tôi theo giúp người ta làm nhà ở, quét sơn tường, kết quả sưng cả mặt.”
Ninh Trạch Huy chỉ a một cái, nhất thời cảm thấy gã thật là lo chuyện bao đồng, trước kia còn lo tên Tần Liệt Dương bệnh thần kinh kia nói không chừng ngày nào đó xả lên người Lê Dạ, có điều hiện giờ nhìn xem, không nhất định sẽ xảy ra.

Gã yên tâm, sau đó dặn thêm một câu: “Liệt Dương không thích trong nhà có người lạ, cho nên người giúp việc sẽ không ở đây hai mươi bốn tiếng, anh nên tập làm quen.

Hơn nữa, đồ đạc trong nhà hắn khá đầy đủ, không hiểu cái gì cứ hỏi hắn hoặc gọi cho tôi cũng được.”
Lê Dạ vội gật đầu.
Ninh Trạch Huy cũng nhiều chuyện phải làm, sau khi an bài xong thì giao cho chị Trương giúp việc chăm sóc Lê Dạ, bản thân đi trước.

Chị Trương nhìn Lê Dạ ngồi trên xe lăn không giống người có tiền, trong lòng thấy kì là, nhưng chị che giấu tốt, còn hỏi anh: “Hay mở tivi cho anh xem nhé? Cũng gần trưa rồi, anh có thích ăn gì không, tôi đi chuẩn bị?”
Lê Dạ không gấp, chỉ sai cô: “Đẩy tôi vào phòng xem thử đi, tới căn phòng đó.” Đó là phòng của Tần Liệt Dương, anh cũng không tiện đi vào, ở tại cửa nhìn một hồi lâu, sau đó mới nhờ chị Trương đẩy vào phòng mình, sau đó để chị đi nấu cơm.
Anh không có gì để làm, dùng tay trái có thể di chuyển để sắp xếp đồ đạc của mình, đến khi mở ra hai bộ quần áo của Trác Á Minh tặng, không ngờ bên trong lại rớt ra một xấp tiền.

Lê Dạ càng hoảng sợ, nhưng anh lại không thể khom người, chỉ đành kêu chị Trương.

Chị Trương giúp anh nhặt tiền, sẵn tiện đưa một tờ giấy cho Lê Dạ, trên đó có viết vài chữ rồng bay phượng múa: “Hai ngàn đồng dùng khi khẩn cấp, xem như cho anh mượn.”
Ngày hôm sau là ngày hôn lễ của Tần Phù, Tần Liệt Dương tất nhiên phải có mặt ở nhà chính.


Mọi thứ trong nhà đều được chỉnh sửa, tầng ba có tổng cộng bốn phòng, hai phòng được thông lại thành một phòng lớn, một cho Tần Liệt Dương, một cho Tần Phù.
Tần Liệt Dương đi tới nhìn một chút, tầng ba trần nhà vốn cao, nay còn thông hai phòng thành một nhìn vô cùng rộng lớn sáng sủa, đáng tiếc chính là, Tần Liệt Dương không hề thích phòng lớn chút nào, hơn nữa để hắn ở chung một tầng vời Tần Phù và Đường Đỉnh Hân sao? Hắn cảm thấy không thể nào, nên trở về phòng khách.
Tuy nhà họ Tần nay có thể xếp vào hàng giàu có, nhưng có một số truyền thống xưa cũ vẫn tiếp tục duy trì, tập trung toàn bộ phái nữ bên nhà trai cùng nhau may chăn phúc, còn tìm hai bạn nhỏ trắng trắng tròn tròn siêu cấp dễ thương lăn trên giường cưới, trên cửa sổ và dọc đường dẫn vào phòng cưới đều đã sớm dán chữ hỉ, không khí hân hoan tràn ngập toàn bộ căn nhà, thật ra trong nhà thực hiện cũng đầy đủ các bước của đám cưới.
Lúc ăn tối, Tần Phù rốt cuộc được bỏ lệnh cấm, ngồi ở bàn cơm.

Có lẽ do bị nhốt vài ngày, Tần Phù thoạt nhìn có vẻ thành thật hơn nhiều, nói chuyện cũng dễ nghe hơn, còn nâng ly kính rượu Tần Chấn va Phương Mai, nói muốn cưới ngay lập tức, hơn nữa còn muốn làm ba, đã bắt đầu hiểu được khổ cực của ba mẹ, cảm ơn công sức nuôi nấng nhiều năm của hai người, từ bé đến lớn đã hao tốn bao nhiêu tâm tư.
Nói đến mức Phương Mai ngồi tại chỗ mà rơi lệ, thậm chí là Tần Chấn biết bản thân cậu cũng chả nghĩ ra mấy cái này đâu, nhưng nhớ lại năm tháng nuôi con khó khăn, nhịn không được thấy thương cảm.

Còn Tần Liệt Dương là quái vật không có tình cảm, ngồi một bên không khác gì người ngoài.
Hắn thật sự là không có khả năng cảm được cái gì ở đây, trước mười một tuổi hắn vẫn luôn ở với ông bà nội, ba mẹ cùng lắm là đến thăm hắn vào kì nghỉ hè nghỉ đông nên chẳng thân thiết hơn người lạ là mấy, về nhà không đến một năm đã bị bỏ rơi, ở với Lê Dạ hết hai năm, đợi lúc trở về nhà, đều là lừa gạt lẫn nhau mà sống.

Người duy nhất có hắn có thể cố gắng để có chung nhận thức chính là ba của hắn.

Tuy hắn biết bảy phần tâm tư của ba hắn đều đặt trên người hắn, nhưng vẫn không đủ, bảy phần tâm tư cũng không phải toàn bộ.
Bữa tối kết thúc trong bầu không khí vừa thương cảm vừa vui sướng.

Khi hắn trở lại phòng khách không ngờ Tần Phù lại đi theo tới, lúc này trên mặt cậu đã không còn biểu tình ngoan ngoãn như ban nãy, mặt cậu có chút hung tợn, nhìn Tần Liệt Dương nói: “Chuyện này còn chưa xong đâu.”
Tần Liệt Dương chỉ trả lại một câu: “Cọp con rống một cái có thể hù chết người, còn mèo con meo meo chỉ có thể bán manh thôi.

A Phù, mày bây giờ chính là một con linh vật, chỉ là mày không tự biết mà thôi.”
Tần Phù tức giận tới mức mặt đỏ bừng, “Anh…” Tần Liệt Dương ầm một cái, đóng cửa..

Bình Luận (0)
Comment