Sáng sớm hôm sau, Tần Liệt Dương bí tiểu quá nên tỉnh, mở mắt ra.
Cảm giác đầu tiên là lưng eo đau nhức, sau đó nhìn qua bên cạnh thấy bốn chậu sung tì bà ở huyền quan, mới phát hiện thì ra mình ngủ dưới đất.
Say rượu làm hắn đau đầu muốn nứt ra, nhịn không được chửi vài tiếng, sau đó mới đứng dậy thì phát hiện cái chăn, tuy chuyện hôm qua hắn không nhớ rõ, cũng không nhớ mình đã về nhà làm sao, không nhớ làm sao vào nhà, chỉ cảm giác có người nói lảm nhảm cái gì đó bên tai của mình, không biết là mơ hay là thật, có điều cũng đoán được một chút, tuy mình thái độ lồi lõm, nhưng Lê Dạ sợ hắn sinh bệnh nên lấy chăn cho hắn.
Hắn trước đi toilet, sau rửa mặt, lúc đi ra cửa phòng Lê Dạ vẫn đóng, hắn lại cửa phòng dạo một vòng, muốn nói tiếng cảm ơn, vòng vo nửa ngày, giơ tay lên lại không dám gõ cửa, sau đó dứt khoát thả xuống, lại tủ lạnh kiếm xúc xích ăn coi như bữa sáng, thấy tầng dưới có một bình chè đậu xanh ướp lạnh, hắn nghĩ nghĩ, vẫn không đụng vào.
Hôm qua tập thể say rượu, cũng may đều là người tin được, sáng sớm tám giờ Ninh Trạch Huy đã có mặt ở cửa thang máy chờ hắn.
Có điều nếu như bộ dạng hôm qua của Ninh Trạch Huy là tiêu chuẩn của thất tình, thì vẻ mặt hôm nay của gã có chút kì lạ, giống như xuất thần, đi theo sau hắn một lúc vẫn không nhớ báo cáo lịch trình, Tần Liệt Dương không khỏi hiếu kì, hỏi một câu: “Làm sao vậy?”
Ninh Trạch Huy tất nhiên không muốn nói, cười cười: “Không có gì, uống hơi nhiều nên phản ứng hơi chậm.”
Tần Liệt Dương trêu ghẹo: “Hay là ở quán bar tìm được tình mới, không phải cậu phản bội Trác Á Minh rồi chứ.”
“Làm sao có thể?” Ninh Trạch Huy lập tức phản bác, sau đó liền nói: “Tôi đã say đến bất tỉnh, còn làm được gì? Hơn nữa,” Gã một bộ không muốn nói thêm, “Tôi với Trác Á Minh không có khả năng.”
Hai người vừa nói vừa vào phòng làm việc, Ninh Trạch Huy báo cáo xong lịch trình một ngày, lúc này Tần Liệt Dương mới vô cùng nghiêm túc hỏi gã: “Được rồi, cậu biết có chuyện gì thích hợp cho người học lực không cao làm được không? Cái loại rất siêng năng?”
Lỗ tai Ninh Trạch Huy nhất thời dựng thẳng lên, siêng năng lại không cần bằng cấp, những người có quan hệ với Tần Liệt Dương căn bản là không xuất hiện người như vậy, ngoại trừ Lê Dạ.
Gã sợ Tần Liệt Dương đổi ý, không dám vạch trần, chỉ hỏi thăm: “Rất đơn giản, không sợ khổ thì vào nhà xưởng làm việc, một tháng thế nào cũng kiếm đủ ăn.
Học nghề mà nói ngược lại có rất nhiều, anh nghĩ xem làm nhân viên sửa chữa, đầu bếp, thợ cắt tóc đều không tệ.”
Tần Liệt Dương thử tưởng tượng nếu để Lê Dạ làm những công việc này, thật ra anh có thể làm tốt, chỉ có điều hơi cực khổ.
Vì vậy nói với Ninh Trạch Huy, “Nghĩ xem còn gì khác không, mấy nghề đó cũng được, nhưng cạnh tranh cao như thế, có việc nào so ra dễ kiếm việc một chút không, không quá cực mà thu nhập ổn định.”
Ninh Trạch Huy nhìn kỹ hắn, cũng nghiêm túc hơn, xác định hắn là vì tìm con đường cho Lê Dạ, tự nhiên tâm lý giới thiệu cũng bắt đầu thiết thực hơn: “Thật ra có một cái, nếu như học thành, tuyệt đối không sợ thiếu tiền.
Chỉ là khó khăn và tốn sức, hơn nữa yêu cầu phải có khả năng mỹ thuật.”
“Là cái gì?” Tần Liệt Dương tỏ vẻ hứng thú.
“Sơn mài.” Ninh Trạch Huy nói: “Tôi có người ông, Bình Dao Nhân, đại sư chế tác sơn mài, di sản văn hóa phi vật chất, năm nay tám mươi tuổi, nghề gia truyền, truyền nam không truyền nữ, nghe nói hồi xưa bà ngoại tôi muốn học mà không được, còn bây giờ không ai chịu học nữa.
Đều sợ cực, còn sợ dị ứng nước sơn, cậu tôi đã học một năm, sống chết không chịu học tiếp, phận cháu chắt lại càng không ham, hiện giờ sắp thất truyền rồi.
Năm nay đi chúc thọ ông của tôi, nhìn rất thương cảm, nói với tôi muốn tìm một đệ tử, coi như không làm thất truyền kỹ nghệ của tổ tiên.”
Thứ sơn mài này Tần Liệt Dương biết, thời hoàng kim xem như kho báu, ba hắn cũng có cất giấu một ít, sơn mài mấy năm gần đây mới nổi lại, có điều giá cũng không được cao.
Nhưng thứ này chắc chắn có cầu, hơn nữa được đại sư truyền nghề, lỡ thôn này sẽ không tìm được cái khác.
Chưa kể, nói về chịu cực, hắn tin tưởng, trên đời này không ai có thể chịu cực giỏi hơn Lê Dạ.
Hắn hỏi thêm một câu: “Muốn khả năng mỹ thuật kiểu gì?”
Ninh Trạch Huy cẩn thận nói rõ với hắn.
Bởi vì có chuyện muốn làm nên hôm nay không đợi tới giờ tan ca, vừa làm xong việc Tần Liệt Dương rời khỏi Tần thị.
Khi hắn về tới nhà còn chưa tới bốn giờ, khi mở cửa người giúp việc và Lê Dạ đều ở trong nhà, trên bàn phòng khách đang bày thớt cán bột, người giúp việc đang cán bột làm há cảo, còn Lê Dạ thì đang cố gắng dùng tay trái của mình gói há cảo.
Hai người không ngờ hắn về nhà sớm như vậy, nhìn thấy hắn trên mặt đều hết hồn.
Người giúp việc chào một tiếng ngài Tần, rõ ràng đã được nói qua về thói quen của Tần Liệt Dương, gần như lập tức đứng dậy muốn ôm thớt vào nhà bếp.
Lê Dạ cũng có chút xấu hổ: “Nhà bếp anh ngồi không tiện nên mới dọn ra đây, sẽ dọn dẹp sạch sẽ.”
Tần Liệt Dương không tiếp tục chủ đề này, trực tiếp hỏi vấn đề của hắn: “Anh còn vẽ được không?”
Lê Dạ sững người.
Anh có biết vẽ, thật ra cũng không phải được đi học chính quy gì, ngày xưa khi Lê Dạ còn nhỏ, trong nhà rất nghèo, ba mẹ đi làm, mỗi ngày đi ra ngoài đều gửi anh ở nhà ông nội ―― Là căn nhà đất mà hồi Tần Liệt Dương đến ở.
Ở nông thôn không ai giữ trẻ con trong nhà, người lớn đều yên tâm cho bọn nhỏ ra ngoài đường chơi, cùng lắm thì dặn dò không cho tụi nhỏ chơi gần bờ sông.
Khi anh ra ngoài đi lung tung thì gặp được ông nội Trương nhà kế bên đang viết thư pháp.
Lê Dạ có điểm khác với trẻ con trong thôn, từ nhỏ anh rất ngoan ngoãn.
Anh thấy viết chữ có vẻ vui, nên thành thật đứng một bên xem.
Có lẽ trong thôn ít khi xuất hiện một đứa trẻ trắng trẻo sạch sẽ thế này, vị kia không đuổi anh đi.
Có một ngày, sau khi viết xong, ông đột nhiên hỏi Lê Dạ: “Có muốn thử không?” Anh tới quẹt quẹt bút lông.
Ra chương nhanh nhất tại ++ Tr umTruyen.
N E T ++
Học được ba năm thì ông Trương qua đời.
Có điều Lê Dạ đã có căn bản viết thư pháp, quốc họa cũng vẽ được vài nét, anh rất thích, trước khi ba mẹ anh xảy ra chuyện anh vẫn chăm chỉ luyện tập, còn từng tham gia thi đấu ở trường học.
Sau khi gặp chuyện không may, bận rộn kiếm tiền, chưa kể giấy Tuyên Thành cũng mắc, từ đó anh không đụng vào nữa.
Tần Liệt Dương biết việc này do tới dịp lễ tết mừng năm mới, người trong thôn cầm giấy bút tới nhờ Lê Dạ viết mấy câu đối liễn, Tần Liệt Dương mới nhìn thấy.
Cũng vì năm mới người người đều vui vẻ, anh còn cao hứng vẽ một bức Hồng Mai Ngạo Tuyết, dán trên tường.
Bây giờ Tần Liệt Dương hỏi đến, tất nhiên Lê Dạ lắc đầu: “Không, đã nhiều năm không đụng đến.”
Tần Liệt Dương nghe xong không nói gì.
Lê Dạ chỉ cho rằng hắn hỏi cho vui, cũng không xem như chuyện gì quan trọng, ai ngờ sáng hôm sau Tần Liệt Dương rời nhà không lâu, thì có một cậu thanh niên họ Chu tới gõ cửa, người này anh có biết, lần trước từ bệnh viện về đây, cậu ấy lái xe.
Vừa nhìn thấy anh liền nói: “Ngài là Lê Dạ phải không, giám đốc Tần nói tôi đến chở ngài đi học.”
Lê Dạ hoang mang, đi học cái gì? Hơn nữa, tay chân đều gãy, chỉ có tay trái còn cử động được, anh có thể làm gì? Nhưng cậu thanh niên này không có vẻ sẽ bỏ cuộc: “Giám đốc Tần đã dặn, tôi chỉ làm theo, mọi việc đều chuẩn bị sẵn, ngài đi sẽ biết.
Học xong tôi sẽ đưa ngài về nhà.”
Đã nói tới vậy, hơn nữa Lê Dạ sống nhờ người ta, tự nhiên không thể từ chối.
Anh để Tiểu Chu giúp khóa cửa, ngồi yên trên xe để người đẩy đi.
Trên đường cong quẹo, Lê Dạ thấy những thứ được chuẩn bị cho mình, một máy chụp hình, anh rất khó hiểu, Tiểu Chu khá tỉ mỉ, cậu giải thích cho Lê Dạ: “Bài giảng rất nhiều, ngài không thể ghi chép, chụp để coi lại dễ hơn.”
Lê Dạ có chút tò mò, cho mình đi học cái gì nhỉ, chắc không phải học nuôi gà đâu ha? Anh biết ý tưởng này không có khả năng, nhưng vẫn không nén được vui sướng.
Tiểu Chu còn quay sang nhìn anh nói: “Ngài Lê, ngài cười lên nhìn thật đẹp.
Nên cười thường xuyên hơn.”
Lê Dạ lần đầu tiên được khen, có chút bối rối.
Chờ tới đại học Mỹ Thuật, Lê Dạ bắt đầu căng thẳng, anh có chút không được tự nhiên nhìn các học sinh muôn hình muôn vẻ bên ngoài.
Các học sinh này đều rất thời trang, Lê Dạ đột nhiên thấy mình và bọn họ thật sự là hai thế giới khác nhau.
Anh nhịn không được hỏi: “Đây là muốn đi đâu?”
“Đi nghe giảng, tới rồi.” Tiểu Chu vừa dứt lời, Lê Dạ lập tức nhìn ra bên ngoài, phát hiện xe đã dừng ở một tòa nhà, Tiểu Chu nhanh nhẹn xuống xe chuẩn bị xe lăn cho Lê Dạ, đỡ anh ngồi lên xe lăn, đẩy vào trong.
Đang trong giờ học, không ít học sinh đi qua đi lại trên hành lang, không ít người nhìn Lê Dạ.
Nhưng hầu như mọi người chỉ nhìn thoáng qua rồi đi, điều này giúp Lê Dạ thoải mái hơn nhiều.
Lúc này Lê Dạ mơ hồ đoán được một ít, hôm qua Tần Liệt Dương hỏi anh còn vẽ tranh không? Ở đây lại là trường mỹ thuật, không phải Tần Liệt Dương muốn anh làm họa sĩ chứ?
Suy nghĩ này thật sự khiến Lê Dạ hoảng hốt, anh là người rất biết thân biết phận, hiểu được ăn bao nhiêu cơm thì cầm bát lớn bấy nhiêu, do ba anh dạy dỗ anh.
Làm sao anh dám vọng tưởng chuyện này? Nhưng Tiểu Chu chỉ làm việc theo chỉ thị, Lê Dạ không nói ra, đỡ làm cậu khó xử.
Rất nhanh, Lê Dạ được đẩy tới phòng học, bên trong thơm mùi mực đặc trưng, nhìn thấy một người trung niên mặc áo dài cài nút ở giữa đang nói chuyện, nhìn thấy bọn họ đi tới thì tự giới thiệu: “Là Lê Dạ đúng không, tôi là Liễu Đường Sinh, là thầy dạy quốc họa của cậu.”
Mãi đến khi về nhà, Lê Dạ vẫn còn mơ màng.
Liễu Đường Sinh giảng rất nhiều thứ căn bản, còn kêu anh vẽ tranh, tuy bức tranh vẽ bằng tay trái trông vô cùng thê thảm nhưng được đánh giá không tồi.
Quan trọng nhất là lúc đi về, Liễu Đường Sinh nói anh sau này có thể đến học mỗi ngày.
Đến tận lúc này anh vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, anh nghĩ Tần Liệt Dương biết, có lẽ hôm nay phải chờ tới nửa đêm mới gặp được hắn để hỏi thử suy nghĩ của Tần Liệt Dương.
Không ngờ mới bốn giờ, Tần Liệt Dương đã trở lại.
Có điều hắn không về nhà tay không, hắn đem về một cái hộp gỗ điêu khắc màu đỏ, tiện tay để trước mặt anh.
Lê Dạ đang muốn hỏi thử thì bị cái hộp đó hấp dẫn, anh vuốt ve cái hộp cảm thấy yêu thích không muốn buông tay, cái hộp chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, ngay cả anh không hiểu cũng biết cái hộp này rất tinh xảo.
Tần Liệt Dương ngồi trước mặt anh, chân thành nói: “Tôi đã nghĩ rồi, hai năm đó anh đối xử với tôi rất tốt, tôi không quên được, nhưng hai trăm ngàn tôi lại không bỏ qua được.” Vừa nghe hai trăm ngàn, Lê Dạ muốn giải thích, anh thật ra đã từng giải thích.
Nhưng Tần Liệt Dương phất tay: “Giải thích nhiều cũng chỉ viện cớ, tôi không muốn nghe.”
Lê Dạ chỉ há miệng, cuối cùng không nói gì.
Anh vốn không phải người mặt dạn mày dày, anh càng không phải người trốn tránh trách nhiệm, cho dù là nguyên nhân gì, hai trăm ngàn đó đích thật nằm trong tay anh, sáu năm trước bí thư chi bộ ở thôn đã đổi người, khi đó vùng ngoại ô Nam Thành cũng được quy hoạch, rất nhiều nơi bị phá bỏ người dời đi nơi khác, người người đều muốn chiếm đất, sau đó điều tra miếng đất của ông nội anh có vấn đề, muốn thu hồi căn nhà.
Nhưng anh luyến tiếc, nơi đó lưu giữ mồ hôi nước mắt của anh mười mấy năm rồi, anh chi hai trăm ngàn mới giữ được.
Anh thật sự khó giải thích rõ.
Tần Liệt Dương thấy anh im lặng, cho rằng anh đuối lý, nói tiếp: “Cứ quyết định vậy đi, anh cứu tôi một mạng, anh cho tôi chỗ ở, tôi giúp anh hồi phục.
Thứ này là sơn mài, di sản văn hóa phi vật chất, làm không nhiều nhưng giá cả cũng được, nhưng cần chịu cực chút.
Tôi giúp anh tìm thầy, trước tiên anh học quốc họa, sau đó bái sư học nghề, vài năm sau xuất sư, sau đó cuộc sống cũng không tệ đâu, chúng ta sau này đường ai nấy đi, không còn dính dáng gì nữa.”
Thế nào có thể không dính dáng, WeChat vẫn còn gửi, đêm nào cũng không thể rời xa.
Một cái chăn đắp lên, hắn đều muốn nói, muốn cố gắng dùng các loại dụ dỗ tha thứ Lê Dạ, nhưng không thể! Hắn muốn làm một Tần Liệt Dương không có tình cảm, chỉ có như vậy mới không bị người khác tổn thương.
Hắn tuyệt đối sẽ không vướng vào một mối quan hệ bị động nữa, hắn muốn nắm tất cả trong tay, là người đầu tiên quay đầu, chỉ có như vậy mới sẽ không bỏ lại hắn một mình đứng tại chỗ nhìn mẹ hắn bỏ đi, hét to với Lê Dạ: “Lê Dạ, em không muốn về nhà, em muốn cùng một chỗ với anh.
Đừng đẩy em đi, đừng đẩy em đi! Cầu xin anh!”.