Lê Dạ học xong, Chu Tiểu Châu tiến lên giúp anh thu dọn bút mực, à quên, Chu Tiểu Châu là tên đầy đủ của cậu tài xế Tiểu Chu, nghe người ta nói lúc sinh cậu ấy thì mẹ cậu nằm mơ thấy một con thuyền nhỏ trôi trên biển, nên đặt cậu tên này.
Có điều cậu nhóc này cũng rất cởi mở, lúc tự giới thiệu còn nói, “May mà mẹ em không đặt tên là Chu Đại Hải, nếu không nghe như ông chú bốn mươi.”
Chu Tiểu Châu tính tính hoạt bát, Lê Dạ thì già dặn, nhưng ở chung cũng rất hợp.
Sau khi tiến lên, Chu Tiểu Châu lấy dụng cụ trước mặt anh đi rửa rồi xếp gọn, lúc này Liễu Đường Sinh mới lại gần, nhìn anh nói: “Sao rồi, cậu nghe có hiểu hết không?” Liễu Đường Sinh không chỉ là bậc thầy thư họa, còn kiêm chức vụ hành chính, cho nên rất bận rộn, hai tuần vừa rồi chỉ dạy riêng cho Lê Dạ được một lần, thời gian còn lại đều học chung sinh viên năm nhất.
Như vậy cũng có lợi, dù sao Lê Dạ chỉ là dân nghiệp dư, có thể thi vào đại học Mỹ Thuật khoa quốc họa đều là người trong nghề, anh chen vào giữa chừng, cũng học được nhiều thứ mới mẻ.
Liễu Đường Sinh nhìn tranh của Lê Dạ, học quốc họa và viết thư pháp giống nhau, đều là thủ pháp mô phỏng, mấy ngày nay Liễu Đường Sinh đã giảng phương pháp, Lê Dạ có căn bản, nói Lê Dạ thường ngày nên tập vẽ theo ‘Giới Tử Viên Hạt Phổ’, ông lật vài trang thì có chút kinh ngạc, hiện giờ tay phải Lê Dạ vẫn chưa có sức, chỉ có thể vẽ bằng tay trái, nét vẽ bình, viên, lưu, trọng, biến hóa chỉ ở mức trung bình, nhưng cũng bắt được cái thần của hoa cỏ.
Hơn nữa, người khác vẽ tùng lan lên giấy Tuyên Thành là bắt chước y chang như bản mẫu, còn hận không thể vẽ y đúc, nhưng Lê Dạ thì khác.
Thấy ánh mắt của ông dừng lại, Lê Dạ cũng nhìn theo.
Sau đó thì hơi khẩn trương, “Thưa thầy, khi… khi em vẽ bức tranh này thì nhớ tới hoa lan em từng thấy ở trong núi gần nhà, cho nên…”
Không cần nói tiếp Liễu Đường Sinh cũng hiểu, đứa nhỏ này rất linh hoạt biết thay đổi theo hoàn cảnh.
Trên thực tế, rất nhiều người học quốc họa đều bắt đầu bằng vẽ mô phỏng, nhưng đa số người trở thành nghệ nhân thì chỉ có một số ít người có phong cách riêng của mình, hình thành một phái.
Trường hợp của Lê Dạ tất nhiên không phải sáng tạo phong cách gì, thậm chí tranh này còn không đủ để đặt trong phòng học, so với những học sinh ở đây cũng không có ưu thế gì hơn.
Nhưng cái hay ở đây chính là có được cái hồn của nghệ nhân.
Liễu Đường Sinh cười cổ vũ: “Không sao, thế này rất tốt.
Tôi luôn cho rằng trong quá trình học tập, không cần quá cứng nhắc, có vài thứ ở trong lòng là được, nét bút nên tùy ý cởi mở.
Huống chi cậu muốn học sơn mài, chỉ biết bắt chước bảo thủ là không được.”
Lần đầu tiên Lê Dạ tới đây không biết thân phận của Liễu Đường Sinh, chỉ cảm thấy người này nhìn rất thoải mái, nói chuyện cũng hòa nhã, cho dù anh không hiểu cũng kiên trì giảng giải.
Sau đó trên đường về nhà, anh mới hỏi Chu Tiểu Châu thân phận của Liễu Đường Sinh, mới biết người này thật lợi hại.
Lê Dạ không có văn hóa, nhưng rất kính nể người có văn hóa, nên mới cắn răng cung phụng Lê Diệu học tới tiến sĩ.
Trong lòng Lê Dạ, Liễu Đường Sinh là người rất có địa vị, hôm nay ông lại khen anh, cả đường về nhà anh đều vui vẻ.
Được nửa đường Chu Tiểu Châu nhịn không nổi mới nói: “Coi chừng vui quá hóa buồn nha.” Lê Dạ lại cười càng lớn, lộ cả hàm răng.
Cũng vì tâm tình tốt, Lê Dạ hỏi Chu Tiểu Châu có bận không, biết công tác một ngày của cậu là đưa rước anh, mới đề nghị đến bệnh viện thăm bác sĩ Trác.
Chu Tiểu Châu tất nhiên nghe lệnh, xoay đầu xe.
Khi Trác Á Minh thấy Lê Dạ rất ngạc nhiên, gương mặt poker trong nháy mắt không còn, tươi cười hỏi thăm anh: “Dạo này anh sao rồi? Tới kiểm tra định kỳ hả? Không đúng, chưa tới ngày mà?”
Lê Dạ cười nói: “Tới thăm anh.”
Lê Dạ đến là muốn kể cho Trác Á Minh nghe cuộc sống hiện tại của mình, anh thấy Trác Á Minh đối xử với anh rất tốt, nên anh có tin tốt thì muốn chia sẻ với y, muốn y cũng vui vẻ.
Trác Á Minh thay Chu Tiểu Châu tiếp xe lăn của Lê Dạ, đẩy anh vào phòng làm việc riêng: “Vừa đúng lúc tôi mới đi kiểm tra phòng xong, đi phòng làm việc trò chuyện đi.
Anh gần đây thế nào?”
“Tôi đang học quốc họa, mới vừa hết lớp.” Lê Dạ kể một chút về dự định, sẵn tiện khoe khoang một chút, “Hôm nay thầy giáo khen tôi đó.
Tiểu Châu, giúp tôi đưa bức tranh cho bác sỹ xem.” Tiểu Châu vội vàng mở bức tranh vẽ phong lan ra, đặt trên bàn Trác Á Minh.
Một bức tranh đơn giản hiện ra, chỉ vài nét bút, cũng chỉ có tầm cỡ như Liễu Đường Sinh mới thấy được bức tranh có thần hay không có thần mà thôi, đối với Trác Á Minh loại người theo tiêu chuẩn khoa học tự nhiên, chỉ cảm thấy không phải mấy cái rễ mấy đường vẽ hợp lại thành cây cỏ thôi sao? Có điều nhìn cũng giống hoa lan.
Lê Dạ vô cùng hưng phấn nói: “Tôi cố tình đến đây là muốn tặng cho anh.”
Trác Á Minh lập tức sửng sốt, y không nhìn ra bức tranh này có gì hay, nhưng nhìn vẻ mặt Lê Dạ thì biết, bức tranh này chắc chắn được khen ngợi, Lê Dạ so với lần đầu tiên y gặp thật là rộng rãi hơn nhiều, bức tranh này có vẻ quan trọng, “Cho tôi?”
Trác Á Minh thấy có hơi phỏng tay: “Cái này rất quan trọng đi, anh có thể cho Tần Liệt Dương mà?”
Lê Dạ cười khẽ: “Không cần đâu, bức tranh này tôi muốn tặng anh.” Anh nghĩ sau khi làm được bức sơn mài đầu tiên sẽ tặng Tần Liệt Dương, có điều lời này không tiện nói trước.
Lúc này Trác Á Minh mới nghiêm túc ra, y biết Lê Dạ muốn cảm ơn y, không nên từ chối: “Vậy cảm ơn nhé, tôi sẽ giữ cẩn thận.”
Nhờ vậy Lê Dạ mới thấy vui vẻ, sau đó lại kể về chuyện anh chuẩn bị học sơn mài, “Thật ra tôi còn muốn cảm ơn trợ lý Ninh, nghe nói sư phụ sơn mài là ông họ của cậu ấy, là cậu ấy nói giúp tôi.”
Nghe nhắc Ninh Trạch Huy, trên mặt của Trác Á Minh cũng không có cảm xúc gì, giống như y chưa từng quen biết người này, nói câu công bằng: “Cậu ta đối với anh không tệ, nên như vậy.”
Trác Á Minh vốn bận rộn, mục đích Lê Dạ tới đã xong, hai người hàn huyên một lúc, Lê Dạ mới chào tạm biệt.
Trác Á Minh sẵn tiện giúp Lê Dạ kiểm tra tình trạng phục hồi của tay chân, biết được thuốc vừa hết nên kêu Chu Tiểu Châu đi mua, sau đó hỏi Lê Dạ: “Hiện giờ anh còn muốn tìm khế huynh đệ không?”
Lê Dạ nghe hỏi mà sửng sốt, nhưng lập tức lắc đầu: “Không…” Trác Á Minh còn nghĩ anh từ chối, ai dè Lê Dạ nói: “Không biết.”
Tần Liệt Dương tiễn Đường Đỉnh Hân đi, lại phải tiếp một người khác, gần đây Tổng Cục Giám Sát kiểm tra rất nghiêm, sản phẩm trang phục vài nhà đã bị điều tra ra có vấn đề, hắn cố tình gặp Phó Tổng Giám Đốc để cường điệu tầm quan trọng của việc này.
Chờ cuộc họp kết thúc, đã năm giờ chiều, tới giờ tan ca.
Hôm nay thứ sáu, lúc hắn ra ngoài nghe mọi người đang bàn tán tối nay đi đâu chơi, nhưng hôm nay Ninh Trạch Huy mấy hôm trước luôn siêu cấp nhiệt tình yêu thương nhung nhớ quán bar lại rất lãnh đạm, giống như chuyện đi chơi không liên quan gì tới gã.
Trong thang máy, Tần Liệt Dương không kiềm được nhìn gã, trêu chọc: “Sao vậy? Đạn tận lương tuyệt rồi?”
Đến ông chủ cũng trêu chọc, Ninh Trạch Huy trong nháy mắt biến thành bộ mặt xấu xa, một câu sốc tới óc Tần Liệt Dương: “Tinh lực sung mãn đáng khoe khoang lắm sao?”
Tần Liệt Dương lập tức lạnh lùng liếc gã, nếu như đang làm việc mà gặp ánh mắt này, Ninh Trạch Huy còn sợ, nhưng hôm nay gã biết, cái này chẳng qua là lời oán hận của tên xử nam thôi.
Không có ai nên gã không kiêng nể, choàng vai Tần Liệt Dương nói: “Ai, thật ra anh thích nam hay nữ vậy, hay là nam nữ đều ăn chứ! Thiệt khó hiểu, hai chúng ta đã học chung từ trung học, bao nhiêu năm nay tôi thấy trai gái gì theo đuổi, anh chưa từng thích ai.”
Còn về Lê Dạ, lúc trước bị hai chữ bao dưỡng làm gã sợ hãi không ít, nhưng giờ nghĩ kỹ thì không có khả năng, bầu không khí giữa hai người bọn họ không giống.
Người như Tần Liệt Dương một khi đã ghi hận ai đó, sẽ không bao giờ bỏ qua.
Tần Liệt Dương trực tiếp gạt tay gã ra, lạnh lùng nói: “Nhàm chán.”
“Anh không phải bản chất lãnh đạm nha, Liệt Dương, anh sắp ba mươi rồi đó, anh chẳng lẽ không muốn theo đuổi ai sao? Hay buổi tối làm xuân mộng, xuất tinh trong mơ luôn rồi.
Anh mơ thấy ai vậy?” Tần Liệt Dương quả thật phiền muốn chết, vốn không muốn nói chuyện, thang máy vừa mở cửa là đi thẳng ra xe luôn.
Nếu là bình thường, Ninh Trạch Huy sẽ mỗi người một ngã, đi tới xe tiểu Smart của gã ―― Đó cũng là chỗ kỳ lạ của Ninh Trạch Huy, trong công ty khá nhiều xe Smart, dù sao xe nhỏ dễ đậu, nhưng chỉ có mình gã là đàn ông chạy xe này.
Hôm nay Ninh Trạch Huy lại theo đuôi Tần Liệt Dương, còn ra vẻ giống như phát hiện đại lục mới, liên tục hỏi hắn: “Liệt Dương, cái này còn quan trọng hơn việc anh bị mất ngủ, anh thật sự không có vấn đề chứ.”
Cũng chỉ Ninh Trạch Huy có lá gan này, Tần Liệt Dương trực tiếp đứng lại, quay đầu nới cà vạt, còn tiện tay xắn tay áo âu phục.
Ninh Trạch Huy chợt thấy hôm nay hình như làm hơi quá, lập tức đứng lại, nhìn hắn nói: “Được rồi được rồi, tôi xin lỗi, tôi không nói nữa.
Hôm nay tôi muốn đi ké xe của anh, dù sao cũng tiện đường mà, cách đây không xa, anh cho tôi đi ké đi.”
Gã có thể nói gã sợ gặp phải Phùng Lục vô tình gặp không? Ngoại trừ công ty ra, những nơi gã hay đến đều vô tình gặp phải tên kia, mỗi lần như vậy tên kia đều xuất hiện vô cùng chói mắt chào hỏi gã, “Chào anh Ninh.” Bị người ta thầm mến là một chuyện, nhưng gặp phải trường hợp như vậy lại không thích nổi.
Mà chiếc Smart của gã lại rất dễ bị nhận ra, cho nên hôm nay gã đã bắt taxi đi làm, vì tránh Phùng Lục tìm được gã, nên giờ đi về không có xe, tự nhiên muốn đi ké thôi.
Đáng tiếc gã vừa mới đắc tội với Tần Liệt Dương hơi thảm, làm cho lão xử nam trăm phần trăm tống thẳng cho gã một câu: “Không có cửa đâu.”
Nói xong người ta lập tức vào xe, ngay cả cơ hội cũng không cho gã, đã lủi xe đi mất.
Gã đứng đó hít một hơi khí lạnh, đúng là thói đời ngày nay.
Còn may gã nhìn thấy Phương Dương vừa tan ca, vội vàng nhào qua bắt chuyện, sau đó mới xấu hổ thấy Tần Lộ cũng đi theo, Phương Dương nói với gã: “Được, có điều xe Tiểu Lộ bị hư, tôi cũng chở em ấy về, tiện thể luôn.”
Ngồi ở ghế sau, Ninh Trạch Huy nói thầm trong lòng, ai chẳng biết Phương Hải Đông và Tần Dũng nhìn nhau không vừa mắt, biệt thự cũng mua cách xa nhau vạn dặm, loại địa phương như Bắc Kinh mà muốn đưa nhau về nhà, biết giờ nào mới tới trời?
Còn về Tần Liệt Dương, đừng thấy hắn giống như không có việc gì, mặt lạnh quay đi, nhưng lại dừng xe trên đường, nghĩ tới câu nói của Ninh Trạch Huy.
Hắn thật sự là xử nam, hắn đích xác không có tâm tư theo đuổi ai, hắn cảm thấy tình cảm quá thân thiết đều không thể tin được, thật ra ban đầu hắn không phải như vậy.
Lần đầu tiên hắn xuất tinh trong mơ là mùa hè năm hắn mười bốn tuổi, hắn và Lê Dạ chuyển dưa hấu đi bán, sau khi vào nội thành, dựng cái chòi bán dưa.
Mùa hè năm ấy rất nóng, không có gió, trời còn oi bức, dùng khăn ướt lau vài lần cũng mát mẻ được vài phút, sau đó hai người đầy mồ hôi, còn dính dính rít rít, cả người gò bó rất khó chịu.
Lê Dạ nói trời như vậy mới tốt, mọi người đều muốn ăn dưa hấu giải khát, chuyện làm ăn của bọn họ mới tốt.
Đích thật rất tốt, cả xe dưa hấu chỉ hai ngày là bán hết, bọn họ chưa bao giờ kiếm tiền nhanh như vậy.
Tối hôm đó, bán được phân nửa, hai người ở trong chòi trông dưa hấu.
Hơn nửa đêm, mọi người đều về nhà, hai người trải chiếu ra ngủ.
Trời thật sự quá nóng, hắn thấy cả người khó chịu đến mức hận không thể châm đuốc đốt cháy chính mình, hắn nằm trên chiếu xoay trái xoay phải, ngay cả nhắm mắt cũng không nổi, Lê Dạ lại trời sinh không sợ nóng, đang nằm kế bên ngủ ngon lành.
Hắn như muốn chọc ghẹo nên nhào tới ôm Lê Dạ, trên người tên này quả nhiên mát mẻ, tám phần là người hắn nóng quá, Lê Dạ còn đẩy đẩy vài cái, mà hắn nhất quyết không buông, nên đành từ bỏ.
Hắn cứ như thế nhào lên người Lê Dạ rồi từ từ ngủ quên.
Trong mộng hắn mơ thấy anh Bàn Tử len lén mở phim cho hắn coi, hắn thành diễn viên, một cơ thể trắng bóng quấn lên người hắn, hai người trên mặt đất lăn lộn, hình như trên phim cũng vậy, thở dốc kịch liệt, đưa đẩy liên tục, nhưng người nọ lại lấy tay che mặt, khiến hắn càng không ngừng nghĩ xem đó là ai? Nhưng vẫn không thấy được, mãi đến cuối cùng, khi tất cả dừng lại, người đó thả tay xuống, lộ ra gương mặt quen thuộc, không ngờ là Lê Dạ!
Hắn bị dọa đến mức hô một tiếng rồi giật mình tỉnh giấc, đột ngột ngồi dậy.
Lê Dạ mơ mơ màng màng vỗ lưng hắn, “Mơ thấy ác mộng thôi, không có việc gì, có anh đây, ngủ tiếp đi.” Hắn không dám nói, quần mình đã ướt đẫm..