Tần Liệt Dương không thích Tưởng Vũ Văn, chỉ cho rằng cô nàng có bệnh, không để trong lòng, về công ty làm việc.
Lúc nhàn rỗi không có gì làm, hắn tìm một khung hình rồi lồng thời khóa biểu của Lê Dạ vào, đỡ cho bận quá quên mất.
Buổi trưa tăng ca, Liệt Dương ngay cả nhà ăn cũng không đi, chỉ ăn cơm hộp, Ninh Trạch Huy làm trợ lý khổ bức tất nhiên cũng phải ăn cơm hộp.
Có điều vừa khéo thấy được thời khóa biểu, gã nghi ngờ nhíu mày: “Dạo này Lê Dạ học sao rồi?”
“Cũng không tệ lắm,” Tần Liệt Dương nhắc tới cái này cảm thấy rất tự hào, có điều không thể biểu hiện quá mức, chỉ có thể kiềm chế, “Liễu Đường Sinh thích ảnh, nói ảnh thiên phú tốt.”
Ninh Trạch Huy cứ thấy không thích hợp, tựa như gã bỏ lỡ cái gì, “Vậy là tốt rồi, tôi còn sợ ông họ phải mười ngày nửa mới có thời gian rãnh, có căn bản tốt dễ nói chuyện.” Gã thử hỏi, “Đợi ông họ đồng ý rồi, đến lúc đó Lê Dạ có thể dọn qua đó ở, nhà của ông họ rất rộng rãi, có phòng làm việc riêng, sẽ không làm phiền anh nữa.
Nhà anh đang ở thật không thích hợp ở hai người…”
Gã chưa nói hết câu, Tần Liệt Dương lạnh lùng nhìn gã, thiếu chút đổ mồ hôi lạnh.
Vậy mà chỉ trong chớp mắt, vẻ mặt của người này đã trở lại bình thường, “Không cần phiền như vậy, hiện tại Tiểu Châu chuyên phụ trách hỗ trợ Lê Dạ, đưa đi chở về là được.”
Loại người nhàm chán vô vị không ai chịu nổi như Tần Liệt Dương sẽ có người đồng ý ở chung lâu dài với hắn sao? Dùng ngón tay cái nghĩ cũng thấy không thích hợp.
Ninh Trạch Huy có cảm giác trực giác của gã được chứng thực, gã quay đầu thấy cửa đóng, không ai nghe thấy, mới yên tâm hỏi Tần Liệt Dương, “Hai người sẽ không phải… Anh không phải coi trọng Lê Dạ chứ?”
Gã cho rằng Tần Liệt Dương sẽ bác bỏ, dù sao hắn không giống người thành thật.
Không ngờ Tần Liệt Dương chỉ nói một câu, còn mơ hồ tỏ vẻ đắc ý: “Đó là chuyện quá khứ, trạng thái hiện giờ là hai người chúng tôi ngủ chung một giường rồi.”
Ninh Trạch Huy bị dọa làm rớt đũa.
Gã gần như nhảy dựng đứng lên, không dám tin: “Anh nói gì?”
Tần Liệt Dương mặt không đổi sắc tim đập không đổi tiếp tục ăn cơm, sẵn tiện phổ cập cho gã một chút tiến độ tình cảm của hắn: “Cậu không nghe lầm.
Cậu không phải người có thâm niên trong giới gay sao? Sao lại phản ứng lớn như vậy? Làm như chưa thấy bao giờ vậy.
Có điều tôi khuyên cậu nên ăn nhanh một chút,” Hắn nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, “Cuộc họp chỉ còn mười lăm phút nữa là bắt đầu.”
Buổi chiều sẽ là một trận chiến ác liệt, bằng không mà nói với bản lĩnh của hai người thường xuyên tăng ca, làm gì đến mức thời gian ăn cũng không có, nhưng hôm nay lại có vấn đề nhất định phải bổ sung.
Ninh Trạch Huy vội vàng nhặt đũa lên, vừa bỏ đồ ăn vào miệng vừa nói: “Chuyện này không được, lỡ như để cho người ta biết, anh biết bản lĩnh của mẹ anh và cậu anh rồi đó.”
Tần Liệt Dương trả lời: “Nếu mỗi ngày đều lo lắng bọn họ, từ đầu tôi đã không tiếp nhận Tần thị.
Năm đó thời điểm khó khăn nhất tôi còn không sợ, huống chi bây giờ.
Cuộc sống của tôi tôi tự lo được, có bản lĩnh thì bọn họ phóng ngựa qua, ngược lại tôi muốn nhìn thử bọn họ có thể làm gì được tôi?”
Tần Liệt Dương tỏ rõ lập trường, Ninh Trạch Huy không tiện nói gì.
Tính tình Tần Liệt Dương trước giờ khá cực đoan, hắn không phải người ôn tồn lễ độ, cũng không coi trọng cái gì mà đạo trung dung, thoạt nhìn khiến người ngoài thấy gã không hòa nhập với xã hội.
Nhưng hắn có thể chèo chống Tần thị không phải nhờ tính này sao? Nếu ở tình cảnh lúc đầu, không có thủ đoạn sấm sét, muốn dựa vào chế hành để đạt được ổn định, vậy Tần thị đã không có được hiệu quả mệnh lệnh thống nhất như hiện tại, e rằng đã bị Phương Hải Đông, Tần Dũng hay mấy đại cổ đông chia nhau ăn rồi.
Thật ra gã có chút lo lắng cho Lê Dạ, dạng người như Tần Liệt Dương, khiến Ninh Trạch Huy não bổ ra câu chuyện của đại hôi lang và tiểu bạch thỏ, tuy hiện giờ cũng có vài con thỏ có răng cứng, nhưng Lê Dạ lại không phải.
Chỉ là Tần Liệt Dương có vẻ không muốn nghe, cũng không hé răng.
Tranh thủ còn thời gian, gã đi WC sẵn tiện gọi điện cho Trác Á Minh.
―― Đúng vậy, trải qua quá trình nỗ lực siêng năng, còn có liên tục khiêu khích, hiện giờ quan hệ của hai người đã ổn định, thừa nhận là bạn trai của nhau, hôn môi sờ ngực ôm eo mỗi thứ một ít, biết được nhà riêng của đối phương, có thể gọi điện bất cứ lúc nào, chỉ còn chưa đến trình độ lên thuyền thôi.
Thật ra nghĩ tới Tần Liệt Dương người đi sau về trước, cuộc gọi này của Ninh Trạch Huy có chút chua chát.
Gã tôn trọng Tần Liệt Dương, cũng không quá xen vào việc của người khác, chỉ mờ mịt nói Trác Á Minh tới thăm Lê Dạ xem anh có chuyện gì không.
Không có việc gì thì coi như không biết cũng tốt.
Cho nên, lúc các bạn học của Lê Dạ ra về, lại bị trùng kích thị giác lần nữa.
Lại thêm một người siêu cấp đẹp trai chờ ngoài cửa, người này không giống người trước, thoạt nhìn có vẻ xụ mặt, nhưng không đáng sợ, có cảm giác hòa mình với xã hội hơn.
Lê Dạ vừa thấy Trác Á Minh liền vui vẻ, nhìn y vẫy tay, chỉ chỉ bàn của anh, “Nhanh lắm, anh chờ chút nha.”
Anh đã không cần người khác dọn đồ giúp, dạo này anh đều tự làm.
Có một câu nói rất đúng, làm gì cũng phải thành kính, Lê Dạ cảm thấy đối xử với giấy bút của anh cũng nên thành kính, tự mình làm là tốt nhất.
Đại Hùng bên cạnh chạy ra ngoài nhìn lén, đôi mắt trừng lớn, vẻ mặt kinh diễm hướng về phía Lê Dạ hỏi: “Bên ngoài là ai vậy?”
“Bạn của tôi.” Lê Dạ cuộn xong giấy Tuyên Thành.
“Nè, chú giới thiệu chút đi.
Cực phẩm cỡ này thật hiếm thấy nha.” Khẩu khí của Đại Hùng là hận không thể chảy hết nước bọt.
Lê Dạ bị cậu làm buồn nôn vô cùng, nghi ngờ nói: “Giới thiệu cái gì?”
“Thì người bên ngoài vừa nhìn là biết cực phẩm công rồi,” Đại Hùng thản nhiên nói, “Ông đây thủ thân như ngọc đã nhiều năm, là chờ người như vậy xuất hiện đó.”
Anh hiện giờ biết ý nghĩa của quan hệ nam nam, thật ra cũng đoán được một chút quan hệ giữa Ninh Trạch Huy với Trác Á Minh, dù sao lúc anh nằm viện Ninh Trạch Huy tới lui rất cần mẫn, còn thường xuyên tiếp cận Trác Á Minh.
Chỉ là anh thấy khó hiểu, Lê Dạ quay sang nhìn Trác Á Minh, thấy y không có gì bất thường, chỉ là bỏ áo khoác bác sĩ, thay áo sơ mi và quần jeans, thật không hiểu làm sao nhìn ra được, anh không nhìn ra.
Ví dụ như Đại Hùng, nếu cậu không nói anh cũng không biết cậu là gay, hay giống anh vậy, anh vẫn tưởng mình là thẳng nam tiêu chuẩn.
Anh mới hỏi Đại Hùng: “Làm sao cậu nhìn ra được?”
“Cái này là cảm giác đó, ra đa bắt sóng.” Đại Hùng nói rất đắc ý.
Loại cảm giác này mơ hồ quá, Lê Dạ à một tiếng, lại hỏi thêm: “Người lần trước, cậu nhìn ra được không?”
Đại Hùng nghe xong suy nghĩ một hồi, “Người đó à, lần trước gặp thấy khí thế quá dữ nên hơi sợ, không cảm giác được gì.
Nhưng chú à, thường thì chú phải có ý với người ta thì ra đa mới nhạy được.”
Lê Dạ hơi thất vọng, gật đầu, đồ đạc đã thu dọn gần xong.
Lúc này Đại Hùng mới gấp gáp kéo anh lại: “Ài, chú đừng hỏi nữa, hay buổi trưa cháu mời mọi người đi ăn.”
Lê Dạ nói lời thật lòng: “Không phải cậu có bạn trai rồi sao? Xem náo nhiệt làm gì.” Anh dáng vẻ nghiêm túc, thật giống như cậu mà dám nói không phải chỉ một đêm thôi sao? Anh sẽ tuyệt giao với cậu vậy.
Đại Hùng vỗ đầu, buồn rầu gọi một tiếng chú Lê: “Được rồi được rồi, cháu sợ chú nhất đó.
Sứ giả chính nghĩa, đừng nhìn cháu bằng ánh mắt đó nữa.”
Lê Dạ nhìn cậu cười, nói ngoan.
Khiến Đại Hùng dứt khoát rên thành tiếng.
Không ít bạn học nghe cậu rên rỉ quay sang chê cười: “Ai biểu cậu mỗi ngày đều gọi chú chi, đáng đời.”
Ồn ào nửa ngày, Lê Dạ mới ra khỏi cửa, nhìn Trác Á Minh xin lỗi vì để y đợi lâu: “Chờ lâu rồi.” Trác Á Minh không để trong lòng, nhìn đám nhóc luôn quan sát họ, nói: “Ở đây rất vui nhỉ.”
Ánh mắt Lê Dạ sáng lên: “Rất vui, không giống trước kia.
Không cần phải mỗi ngày vừa mở mắt ra đã nghĩ cách kiếm tiền, cảm thấy cuộc sống có mục tiêu phấn đấu.
Lúc trước, cuộc sống mỗi ngày là lái xe, lái xe, hình như mỗi ngày đều trãi qua trên đường, nhưng lại không có điểm kết thúc.
Bây giờ không còn nữa, tuy không thể tự nuôi sống chính mình, mỗi ngày đều ngồi trên xe lăn, nhưng tôi biết cuộc sống sau này sẽ ngày càng tốt hơn.”
Trác Á Minh tỉ mỉ nhìn sắc mặt của anh, có lẽ Lê Dạ chưa tự phát hiện ra, lúc anh bị đưa tới bệnh viện, ngay cả lúc hôn mê, trên trán luôn ẩn hiện nếp nhăn, nhưng hôm nay nhìn lại, trán anh đã hoàn toàn căng bóng, người nhìn cũng trẻ ra rất nhiều.
Dễ dàng thấy cuộc sống của anh rất tốt.
Nhớ tới lời dặn của Ninh Trạch Huy, Trác Á Minh không khỏi lắc đầu, là một người đã come out với gia đình từ khi học trung học, trước giờ y luôn hiểu cái gì là hạnh phúc của bản thân và hạnh phúc trong mắt người khác, cho nên chuyện của Tần Liệt Dương và Lê Dạ y sẽ không nhúng tay vào.
Y đẩy Lê Dạ đi về phía trước, Lê Dạ hỏi y: “Bác sĩ Trác sao anh lại có thời gian rãnh tới thăm tôi vậy? Có việc gì không?”
Trác Á Minh mới nói: “Không có gì, hôm nay không đi làm, không ai đi ăn chung, tìm người đi chung thôi.”
――――――――――
Phòng thí nghiệm ở công ty Trách Nhiệm Hữu Hạn Phân Tích Kiểm Trắc Hóa Chất Á Uy.
Tiểu Trương phân loại hàng mẫu vừa gửi đến, nhìn mấy cái liên tiếp đều là quần áo, ngạc nhiên nói: “Làm sao mà gần đây yêu cầu kiểm trắc quần áo nhiều thế nhỉ?”
Có người bên cạnh hỏi cậu, “Là nhãn hiệu nào?”
Tiểu Trương tùy tiện đọc vài cái, sau đó nhìn chằm chằm vào một cái rồi nhấn mạnh: “Thật không ngờ trong đây còn có một nhãn hiệu quần áo cao cấp nè, một tháng lương cũng không mua nổi một món.”
Bên cạnh có người nói với cậu: “Là hiệu gì đó! Đầu năm nay xa xỉ phẩm bị trở thành bia ngắm cũng không phải một hai cái, cái này là nhãn hiệu trong nước, hàng nội địa, giá bán ngang xa xỉ phẩm, thật không hiểu sao có thể tiêu thụ tốt đến vậy, đúng là bị điên.”
Có người khác trả lời: “Cái này với sản phẩm trong nước có liên quan gì.
Chẳng lẽ người nước ngoài sản xuất xa xỉ phẩm, chúng ta phải sản xuất hàng vỉa hè?”
Tiểu Trương nghe mọi người cãi nhau, cúi đầu nhìn rồi ngạc nhiên nói: “Ê, cái này do có người ủy thác.” Công ty bọn họ rất ít tiếp nhận nghiệp vụ cá nhân, người này thật biết cách.
Đang nói thì nhìn thấy một người đàn ông cao ráo từ trong góc đứng dậy, đi về phía cậu, Tiểu Trương nhìn nhìn rồi hỏi gã: “Lê Diệu, sao hả, cậu làm cái này à?”
Lê Diệu cúi đầu nhìn kiện quần áo trong tay, nhăn mặt hỏi: “Có phải nhãn hiệu đó thuộc về Tập đoàn tài chính Tần thị không?”
Tiểu Trương hết sức ngạc nhiên, Lê Diệu tới đây làm việc chưa lâu, mới hơn một tháng.
Thanh niên trẻ trung lại đẹp trai, không hiểu tại sao luôn kiệm lời, mặt nhăn mày nhó, giống như người ta thiếu tiền mình vậy.
Có người cảm thấy may mắn, cũng đúng, chỗ bọn họ yêu cầu phải có bằng cấp chính quy, ít nhất cũng là thạc sĩ, nhưng tiền lương không cao lắm, cỡ tám ngàn một tháng.
Theo lý mà nói Lê Diệu tốt nghiệp tiến sĩ ở trường đại học nổi tiếng, thành tích ở trường rất cao, làm nghiên cứu khoa học hẳn là được giữ lại trường, không làm nghiên cứu cũng là ngôi sao sáng, không hiểu sao lại tới đây, đúng là nhân tài không được trọng dụng, cũng không thể thăng tiến về sau.
Chỉ là một kỹ sư hóa chất, nhưng ai biết người ta nghĩ cái gì chứ?
Lê Diệu hiếm khi mở miệng, Tiểu Trương cũng nhẹ nhàng trả lời gã: “Tôi còn tưởng cậu mỗi ngày hầm hừ không hé răng thì cái gì cũng không biết, đúng là nó.”
Lê Diệu gật đầu: “Cái này để tôi làm.
Phân cho tôi đi.”.