Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)

Chương 60


Tư tưởng Tần Phù thay đổi là có nguyên nhân.
Điều này cũng đúng thôi, cú sốc này quá lớn với cậu, chính là cảnh Đường Đỉnh Hân té xuống cầu thang ngày đó.

Cậu lúc đó bị mẹ đạp mạnh quá, vô thức cúi đầu ôm chân mình.

Ai dè đột nhiên nghe thấy tiếng hét hoảng sợ của Đường Đỉnh Hân, cậu gần như ngay lập tức ngẩng đầu, cậu nhìn thấy mẹ cậu đang giơ tay ra, Đường Đỉnh Hân té ngay trước mặt mẹ cậu, phản ứng đầu tiên của cô là hai tay quơ loạn xạ mong nắm được bất cứ cái gì, sau khi không với được cái gì, cô thu hai tay lại ôm bụng bảo vệ đứa con.
Cặp mắt của cô mở to hết cỡ không thể tin được nhìn cậu, cô nhìn cậu hét lên, “Con của tôi!”
Đường Đỉnh Hân gả vào nhà tuyệt đối không được hoan nghênh.

Bởi vì thủ đoạn của cô mà mỗi lần cùng nhau xuất hiện ở nhà chính, Tần Phù không thể không cùng cô diễn cảnh vợ chồng son ân ái, thật ra cậu cực kỳ chán ghét cô, dù sao bị gài bẫy như vậy còn phải trả giá bằng hôn nhân, không người đàn ông nào dễ dàng tha thứ.

Nhưng cho dù không thích đi nữa, mỗi ngày ngủ chung trên một cái giường, có một số việc cậu không thể không thấy.
Ví dụ như chuyện đứa con này.

Thời gian này Đường Đỉnh Hân rất an phận, ngoại trừ de dọa không cho cậu ngủ bên ngoài thì không còn gì nữa, thêm cả lần ký lại hợp đồng của ‘Đại Minh Thục Phi Truyện’ cũng vậy, mặc dù là anh cậu giúp Đường Đỉnh Hân tranh thủ cơ hội, cô cũng không nhúng tay vào, mỗi ngày cô chỉ lo dưỡng thai, động tác cô làm thường xuyên nhất chính là vuốt ve bụng mình, cô rất trân trọng đứa con này.
Nếu không phải vậy, mỗi ngày lúc nằm trên giường, Đường Đỉnh Hân đều bắt cậu phải sờ bụng cô, cậu vốn không muốn, cái bụng bằng phẳng của phụ nữ có gì mà sờ, đứa con này có lớn được như quả hạch đào hay không còn chưa biết.

Có điều Đường Đỉnh Hân thật sự quá hung dữ, cậu không muốn gây thêm chuyện, chỉ xoa hai cái cho có lệ.
Đường Đỉnh Hân sẽ nói cậu động tác hơi mạnh, đứa con sẽ đau, đương nhiên nếu cậu không nghe lời, vậy thì sẽ biến thành cảnh đánh nhau, tất nhiên cậu chưa thắng một lần nào, sau đó cậu đi hỏi thăm, cô gái có bề ngoài ngọt ngào như búp bê Barbie này không chỉ tâm đen, mà con thủ đoạn tàn độc, nghe nói hồi nhỏ cô ta từng bị bắt cóc, sau khi trở về liền tập Kickboxing, đối phó với cậu vốn không tốn công sức.
Cậu từng buồn bực hỏi cô, “Có cái gì hiếm lạ? Hai tháng có thể nhìn được cái gì?”
Câu trả lời của Đường Đỉnh Hân nằm ngoài dự đoán của cậu, “Cậu còn có thể cho tôi đứa con thứ hai hay sao? Tôi chọn con đường này thì tự tôi cũng biết mình phải đối mặt với tương lai thế nào.


Cậu ghét tôi như vậy tôi không có cách nào, khẳng định sẽ đối đãi lạnh nhạt với tôi.

Đứa con này có thể là đứa con duy nhất của tôi trong cuộc đời này, tôi muốn nhớ rõ từng khoảnh khắc lớn lên của nó.

Tất nhiên,” nói đến đây vẻ mặt cô đột nhiên trở nên rất hung dữ, “Cũng sẽ không để nó sống mà thiếu tình thương của cha.”
Cứ như vậy, mỗi ngày cậu đều sờ một lần có lệ chứ không thật sự quan tâm.

Cậu biết Đường Đỉnh Hân muốn cậu lâu dần sẽ có tình cảm với đứa con, đối với hành động này cậu chỉ coi thường.
Nhưng ở giây phút Đường Đỉnh Hân rơi xuống, cậu mới hiểu được đây là sự thật.

Mỗi ngày vỗ về đã biến thành một loại cảm giác, đứa con kia là của cậu, đứa con kia sắp mất rồi.
Cậu vội vàng lao qua như điên, nhưng cuối cùng vẫn chậm.

Cậu ôm Đường Đỉnh Hân đang chảy máu, mẹ cậu chỉ nhìn cậu hét lên, “Mẹ không có đẩy nó!” Một bên là vợ đã hôn mê đang chảy máu có khả năng sinh non, một bên là mẹ ruột đang trốn tránh trách nhiệm, giây phút đó cậu thật sự rất mâu thuẫn ―― Cậu có suy nghĩ rằng bà sao có thể đối xử với con của cậu như vậy.
Nhưng cậu vẫn cố nhịn xuống, người đó là mẹ cậu.
Cậu biết Đường Đỉnh Hân không giống phụ nữ bình thường, nhưng tay của mẹ cậu thật sự đang giơ ra, mà người này lại đang nằm ngã dưới đất, nhưng quan trọng nhất là cô ta quý trọng đứa con này vô cùng, muốn Tần Phù tin cô ta tự mình ngã xuống là không thể nào.
Huống chi, khi cô tỉnh lại chỉ lặng lẽ khóc cũng không nói một câu nào là mẹ cậu đẩy cô ta, chỉ có mẹ cậu vẫn chối không nhận, bà chưa từng hỏi một câu xem Đường Đỉnh Hân thế nào? Đứa nhỏ có sao không? Có ảnh hưởng gì về sau hay không? Cậu không dám chất vấn mẹ mình, cậu biết bà luôn dồn hết tâm tư để giúp cậu thành công, nhưng so sánh giữa hai người, cậu biết rõ ràng Đường Đỉnh Hân đáng thương hơn.

Chưa kể còn có đứa con.
Cho nên, Phương Mai nói ra lập trường rất rõ ràng, “Mẹ không đồng ý.” Tần Phù trả lời, “Con đã kết hôn rồi mẹ, con là đàn ông rồi, con cần cân bằng quan hệ gia đình nhỏ của mình với mọi người, hi vọng mẹ đừng làm con khó xử.

Hơn nữa con làm vậy cũng vì muốn để cho mẹ và Đỉnh Hân có khoảng cách để xoa dịu quan hệ, cũng trợ giúp sau này có thể ở chung hòa thuận.”

Phương Mai còn muốn nói thêm, nhưng Tần Chấn đã lên tiếng, “Con lớn rồi muốn dọn ra ngoài là bình thường, cũng có lợi cho bọn nó bồi dưỡng tình cảm.

Cứ vậy đi.

Nhớ thường xuyên về nhà chơi.”
Ở nhà họ Tần từ trước đến nay lời nói của Tần Chấn luôn có trọng lượng nhất, chuyện ông đã quyết định, ít nhất ngoài mặt Phương Mai không thể phản đối.

Nhưng chờ mọi người giải tán, Phương Mai gọi Tần Phù ra nói chuyện riêng, “Con thật sự nghĩ mẹ làm? Con bị tiểu yêu tinh Đường Đỉnh Hân kia lừa rồi, nó là người tâm ngoan thủ lạt, cái gì cũng làm được.

Bằng không nó không được hoan nghênh như vậy, làm sao có thể bước chân vào nhà họ Tần, nó chỉ muốn kéo con ra khỏi bên cạnh mẹ thôi.”
“Mẹ, không ai có thể lôi con đi.” Tần Phù không hề muốn nghe những lời này, lòng thù địch của mẹ cậu đối với Đường Đỉnh Hân quá lớn, cậu cắt ngang bà, “Con vĩnh viễn là con mẹ, con nhớ rõ ngày xưa mẹ ôm con khó khăn thế nào, chết cũng không bỏ cuộc mang theo con đi, tất cả những thứ con có đều là mẹ cho.

Mẹ, mẹ đừng cảm thấy nguy cơ, không có Đường Đỉnh Hân con vẫn sẽ cưới người khác, con dù sao cũng phải lập gia đình, phải trưởng thành.

Mẹ an tâm được rồi, mọi thứ mẹ muốn con đều có thể làm được, con sẽ không để mẹ thất vọng đâu.

Mẹ, mẹ tin tưởng con là được rồi, sau này không cần quá chú ý tới con như vậy nữa, mẹ cứ yên tâm sống với con là được rồi.”
Bởi vì Đường Đỉnh Hân còn ở bệnh viện, sau khi nói xong Tần Phù nhanh chóng mượn cớ đem cơm tới bệnh viện lái xe đi mất.

Tần Liệt Dương thấy không còn chuyện gì nên chuẩn bị trở về, vừa đi ra thì nhìn thấy Phương Mai ngồi một mình trên ghế sofa, ánh mắt trống rỗng, giống như người mất hồn.
Hắn không lên tiếng đi ra ngoài, Phương Mai ở phía sau hắn nói mát, “Mục đích của mày đã đạt được rồi.


Thật lợi hại, mày làm thế nào nhìn ra được Đường Đỉnh Hân có năng lực đến vậy, tao thật sự là dẫn sói vào nhà.”
Tần Liệt Dương quay đầu nhìn bà, thấy trong phòng khách lúc này không có ai khác, không khỏi cười một cái rồi nói, “Mẹ, vậy chỉ có thể trách mẹ chưa bao giờ có bản lĩnh nhìn người mà thôi.

Bất kể là Đường Đỉnh Hân, là con, hay Tần Phù, mẹ đều nhìn lầm.”
Phương Mai mở to mắt liếc hắn, hiển nhiên bà không đồng ý với lời này.
Hai ngày không về nhà, Tần Liệt Dương đột nhiên thấy trong nhà có chút vắng vẻ, hắn ở trong nhà vòng vo hai vòng, cảm thấy thiếu Lê Dạ chỗ này không có ý nghĩa gì, nhìn nhìn đồng hồ, đại khái là ba giờ chiều, có lẽ lúc này Lê Dạ sắp nghỉ trưa, gọi điện thoại qua.
Không ngờ lúc tiếp điện thoại, giọng Lê Dạ có chút ngọng, “Liệt Dương à, cậu… cậu sao lại gọi cho anh vào giờ này, công việc… của cậu xong rồi hả?”
Tần Liệt Dương vừa nghe thấy không bình thường, vội vàng hỏi anh, “Anh uống rượu? Sao đi vẽ thực địa buổi trưa lại cho uống rượu?”
Lê Dạ tất nhiên không trả lời được, chỉ ngồi đó nói, “Không uống bao nhiêu.” Sau đó Tiểu Châu nhận lấy điện thoại, “Ông chủ, thật sự là uống chút rượu.

Lê Dạ dẫn tôi tới ngôi nhà trước kia của anh ấy, đúng lúc gặp được Tam Đại Gia, sau đó bị kéo tới nhà Tam Đại Gia ăn cơm, hai ông lão cứ mỗi người một chén, ai cũng không cản được, giờ say rồi.”
Tần Liệt Dương nghe xong rất sốt ruột, hỏi cậu, “Hiện giờ đang ở đâu? Giải rượu chưa?”
“Đã cho uống chút mật ong, đang ở nhà Tam Đại Gia.

Để anh ấy đi ngủ nhưng vẫn chưa chịu ngủ.” Tiểu Châu rất khổ bức trả lời.
Tần Liệt Dương nhìn thời gian, sau đó nói với Tiểu Châu, “Không thể tiếp tục làm phiền nhà người ta, Tam Đại Gia bọn họ cũng bất tiện.

Bố trí ổn thỏa Lê Dạ, cậu quay về nhà cũ quét tước gian nhà phía tây, ngoại trừ quét dọn không được thay đổi bất cứ cái gì, sau đó đưa ảnh qua là được.

Chìa khóa cửa chính ở phía đông cánh cửa cách sáu mươi cm, đếm xuống ba viên gạch, có một cái lỗ nhỏ, lấy ra là được.

Còn chìa khóa trong nhà thì ở trong lu nước lớn trong sân, ở vết nứt phía sau tảng đá, sờ chút là thấy.”
Tiểu Châu mục trừng khẩu ngốc, không phải chỉ sống ở đây tổng cộng hai năm sao? Hơn nữa còn là chuyện của mười mấy năm trước, thế nào có thể biết rành như vậy? Càng quan trọng hơn là, hồi nãy cậu đã nhìn thấy Lê Dạ lấy chìa khóa, so sánh như thế, Tần Liệt Dương nói không sai chút nào.
Tần Liệt Dương không nghe cậu trả lời, hỏi lại, “Làm sao vậy? Lê Dạ không cần cậu lo, đưa điện thoại cho anh ấy, tôi nói chuyện với ảnh, cậu đi làm việc đi, sẵn mua thêm một bộ chăn nệm, bây giờ tôi bắt đầu đi, có lẽ phải năm tiếng nữa mới tới được.”
Tiểu Châu sợ đến mức mắt muốn rớt ra luôn, sao lại… sao lại theo tới luôn vậy? Đáng tiếc cậu nào dám hỏi, vội vàng đưa điện thoại cho Lê Dạ, tìm chìa khóa xe, chuẩn bị kiếm người làm việc ―― Không còn nhiều thời gian.

Tần Liệt Dương vốn không tính đi, hai ngày nay không được nghỉ ngơi tốt, hắn thật sự cần nghỉ một chút.

Lê Dạ không ở nhà, Tần Liệt Dương không muốn ngủ một mình vắng vẻ, hơn nữa, nhắc tới căn nhà đất đó làm hắn cũng muốn nhìn thử xem, cũng may gần đây công ty không có việc gì quan trọng, nếu không hắn cũng không rút ra được, cho nên mới ra quyết định này.
Hắn vừa túm quần áo nhét vào vali vừa nói với Lê Dạ, “Uống nhiều không?”
Lê Dạ quá chén nên lải nhải, “Rượu nho của Tam Đại Gia ủ, ngọt ngọt uống ngon lắm, anh xem như đồ uống nên uống thêm vài chén, giờ vừa chóng mặt vừa đau đầu.

Tam Đại Gia dạy anh cách ủ, đáng tiếc giàn nho trong nhà cũ già quá, năm nay chỉ còn lại lác đác vài nhành, không làm rượu nho được.” Hình như anh nhớ ra cái gì, giải thích, “Giàn nho đó là do cậu trồng hồi xưa đó, sau khi cậu đi thì nó bắt đầu ra trái, ngọt lắm, rất sai quả, Bàn Tử vừa đến mùa là qua ăn ké, tiếc là cậu chưa được ăn.

Tôi giữ lại mấy nhánh cho cậu mang về.”
Tần Liệt Dương vào thang máy, nhìn chính mình trong gương, hôm nay tây trang giày da, làm sao nhìn ra được hắn từng là cậu nhóc mặc áo thun rách rưới ngay cả trái cây cũng tiếc không dám ăn.

Thời gian cứ vậy không quay lại, hắn và Lê Dạ đều thay đổi, chỉ có căn nhà đất cũ kỹ đó không thay đổi gì.

Hắn nói, “Không cần, tôi sắp chạy qua rồi.”
Lê Dạ rất ngạc nhiên, “Cậu sắp tới.”
Tần Liệt Dương ừ một tiếng, “Chắc là tám giờ tối có thể tới nơi.” Hắn lại hỏi, “Tam Đại Gia và chú Lục thế nào rồi? Còn khỏe không?”
Lê Dạ đã say rượu, không còn tỉnh táo mấy, bị hắn dẫn dắt như vậy lập tức quên mất chuyện mới nói, bắt đầu trả lời vấn đề này, “Tam Đại Gia còn tốt, rất khỏe mạnh, lúc túm tay anh kéo tới nhà anh không giẫy ra nổi.

Nhà của ông vẫn còn xài bếp củi, đều là Tam Đại Gia tự mình chẻ, rất có lực nha.

Chỉ là trí nhớ không tốt lắm, chú Lục nói ông rất hay quên, hôm nay mua đậu hũ, lại bỏ quên nước tương ở tiệm tạp hóa.

Chú Lục sức khỏe hơi kém, hay bị bệnh vặt, ngoài ra đều tốt, đúng rồi, tính tính còn rất nóng nảy, Tam Đại Gia để quên nước tương, bị chú cằn nhằn một hồi… Hồi còn nhỏ anh cứ cho rằng Tam Đại Gia lợi hại hơn không thôi.”
Tần Liệt Dương ừ ừ, cuối cùng mở cửa xe, muốn nhanh chóng trở về nơi của ngày xưa, phóng như bay..

Bình Luận (0)
Comment