Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)

Chương 63


Xin lỗi cái gì?
Có rất nhiều cái cần xin lỗi.

Ví dụ như chưa nói chuyện với hắn rõ ràng đã đưa hắn đi, ví dụ như chưa từng hỏi vì sao hắn ghét trở về nhà đến vậy, nơi đó rõ ràng có ba mẹ đẻ của hắn.

Chẳng hạn như việc cầm hai trăm ngàn kia đã để lại nỗi đau trong lòng hắn tới tận ngày nay.
Lời xin lỗi này đã được niêm phong hơn mười lăm năm, trở thành vết nứt trong lòng bọn họ mà hai người không vượt qua được, nếu thời gian có thể quay trở lại, anh thật sự hi vọng mình có thể làm tốt, mà không phải tổn thương Tần Liệt Dương như vậy.
Nhưng thời gian không thể đảo ngược, anh chỉ có thể chậm rãi sưởi ấm hắn.
Lê Dạ vỗ vỗ lưng của hắn, chầm chậm nói, “Thật ra anh không muốn để cậu đi.

Lúc cậu tới cũng là lúc ba mẹ anh vừa qua đời, Lê Diệu mỗi ngày đi học không biết cái gì là củi gạo dầu muối, một mình anh chăm lo cái nhà này, mỗi buổi tối anh nằm một mình trong căn nhà yên tĩnh đến hoang vắng này, nghĩ đến cuộc sống mười lăm năm qua, giống y như ếch ngồi đáy giếng, mỗi ngày không khác gì con bò già nghĩ đủ mọi cách để kiếm tiền, kiệm ăn kiệm dùng, nhưng cuộc sống vẫn không khá khẩm hơn tí nào, không biết có thể cầm cự được tới lúc nào.”
“Nhưng sau khi cậu đến cuộc sống đó đã được cải thiện.

Có người sống chung, không cần lo lắng đến việc về nhà chỉ có một mình nữa, bị người ta khi dễ sẽ có người thay anh đòi lại công đạo, cậu biết không, lúc thím hai Quan vu oan anh trộm năm trăm đồng của nhà bà ấy, anh rất sợ, con trai bà ta cao to khỏe mạnh, thím hai Quan cũng hung hãn, anh sợ không cản được bọn họ ngoài cửa sẽ bị họ đánh.

Sau đó cậu đi ra, rất lợi hại.”
Nghe nhắc cái này, Tần Liệt Dương cũng cười, ở bên cạnh bổ sung, “Tôi cũng chỉ ra vẻ mạnh mẽ xông lên thôi.

Tôi trước đó phải lưu lạc bên ngoài nhiều ngày như vậy, cũng không muốn về nhà, đã nghĩ bản thân sẽ cứ lang thang mãi, nhưng thật sự quá nguy hiểm, ngủ dưới hầm cầu cũng có khả năng bị bọn buôn người tìm thấy, anh nói xem có bao nhiêu khó khăn? Sau đó khi lẫn tránh trên chợ tôi đã nghĩ, nếu gặp được anh thì tốt rồi.

Sau đó anh xuất hiện thật.


Tôi đã nghĩ, một người tốt như vậy, nếu bây giờ tôi không đi theo thì chắc hẳn sẽ không tìm được người nào khác tốt như vậy, mới nhảy lên xe ba gác của anh.”
“Lúc đó thật ra rất hồi hộp.

Anh lúc đó rất tức giận, mặt đen thui.

Lúc đó tôi còn nghĩ lần này hỏng rồi, không phải chọc giận anh rồi chứ, nếu anh đuổi tôi đi, tôi sẽ không bỏ đi dễ dàng, tôi phải ở lại dựa vào anh, dù sao nhìn anh cũng không giống một người khó tính.

Kết quả, anh thật sự để tôi vào nhà, tuy vẫn hẹp hòi nấu cơm không cho tôi ăn, nhưng vẫn cho tôi một chỗ để ngủ, tôi đã nghĩ mình phải ở chỗ này biểu hiện thật tốt, tiếp tục lưu lại.”
“Hai ngày đó tôi loanh quanh ngoài đường nghĩ cách kiếm tiền, tôi có thể nhìn ra nhà anh cũng rất nghèo, ăn dưa leo nước tương cũng không có, quan trọng nhất là một món ăn liên tục mấy ngày, đã vậy còn nói câu nào ra cũng mang theo oán trách mà bản thân anh không tự biết.

Tôi đã nghĩ anh một tháng khả năng chỉ kiếm được cỡ sáu mươi đồng, vậy mà anh không tiếc lấy ra cho tôi mượn, tôi nhất định phải trả lại cho anh.

Tất nhiên tôi cũng có tính toán riêng, nếu như tôi trả hết tiền cho anh, anh không cảm thấy tôi ăn chùa ở nhà anh, anh sẽ đồng ý để tôi ở lại hơn.”
“Không ngờ tiền còn chưa kiếm đủ đã nhìn thấy mẹ con thím hai Quan tới,” Tần Liệt Dương nở nụ cười, ở bên tai Lê Dạ, giọng nói đàn ông trầm thấp mà hùng hồn, thổi vào tai khiến màng tai ngưa ngứa, “Thật sự là đụng vào họng súng, từ lúc đầu tôi tiếp xúc chỉ có Bàn Tử, còn có chú Lý, đã cho rằng người bên cạnh anh đều tốt bụng như Bồ Tát vậy, không ngờ tới còn có thể loại này.

Tôi chưa nghĩ gì đã xông lên rồi.

Thật ra tôi cũng rất gian xảo, con trai nhà đó to khỏe như vậy, tôi không nghĩ mình có thể đánh lại hắn, tôi đã nghĩ cứ đánh tới là tốt nhất, đánh không lại bị người ta đánh gần chết, anh sẽ không thể đuổi tôi đi.

Ai dè không ngờ nhà bọn họ miệng hùm gan sứa, mới quơ mấy gậy đã bỏ chạy.”
Nhắc tới chuyện này, hai người đều không nhịn được bắt đầu cười, cũng từ ngày đó, Tần Liệt Dương mới xem như an ổn sống ở nhà này.


Bọn họ thành người một nhà, ăn ở đều cùng một chỗ, ngay cả tiền kiếm được cũng để chung.

Tần Liệt Dương buông Lê Dạ ra, để một tay gác dưới đầu, nằm thẳng ra nhìn trần nhà.
Ánh trăng hôm nay rất sáng, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, thậm chí có thể thấy rõ tình trạng hư hại của báo chí trên trần nhà, bọn họ cùng nhìn về một tấm hình lớn của một nữ minh tinh, tình cảnh năm đó cùng nhau dán báo hai người đều nhớ rõ.

Đó là mùa đông đầu tiên của Tần Liệt Dương, sắp tới lễ mừng năm mới, hai người bọn họ chuẩn bị sửa sang lại nhà một chút, cho ra dáng một chút.
Lê Dạ chạy ra sạp báo lấy một đồng tiền mua một chồng báo cũ ôm về nhà, hai người dùng bột mì làm hồ dán, xé hết báo cũ trên tường xuống, dán báo mới lên.

Lúc trên giường chỉ còn một tờ, Lê Dạ mới mở ra xem thử, đó là một tấm hình áp phích hoàn chỉnh, hình như là một ca sĩ rất nổi tiếng, hắn không nhớ tên nữa, Lê Dạ nói, “Để cái này lại, buổi tối nhìn cũng đẹp.” Tần Liệt Dương khi đó cảm thấy không quan trọng, dù sao trời tối không có đèn cũng đâu thấy gì, đem dán lên luôn.
“Haizz,” hắn nhìn lên tờ báo đã đen mờ không còn nhìn được hình ảnh nữa, hỏi Lê Dạ, “Anh còn nhớ trên hình dán là ai không?”
Lê Dạ bị hắn hỏi cũng lờ mờ, cũng nằm ngang ra, híp mắt nhìn kĩ, anh vốn kém Tần Liệt Dương một chút.

Tần Liệt Dương tốt xấu gì cũng là người Bắc Kinh, thân phận của hắn quyết định việc hắn biết nhiều ngôi sao, còn Lê Dạ ngoại trừ kiếm tiền thì không có hoạt động giải trí gì khác, anh tất nhiên không nhớ được.
Vắt óc suy nghĩ cả buổi, anh mới nhớ ra một cái tên, “Thái Y Lâm?”
Anh nhớ ra cái tên này cũng không lạ, năm đó Thái Y Lâm thật sự là rất nổi tiếng, tin tức giải trí liên quan đến cô đều dán đầy trên đường lớn, mấy bài hát của cô người người đều biết.
Tần Liệt Dương vươn tay trái vòng qua đầu của Lê Dạ, nhéo mặt anh, nói, “Năm 2000 cô ấy còn chưa nổi tiếng đâu.

Anh nghĩ lại đi.”
Nghĩ thêm một hồi Lê Dạ vẫn không nhớ ra, ký ức mười lăm năm trước của anh đều là Tần Liệt Dương, những chuyện thế này đã sớm quên hết, “Anh chỉ nhớ được cậu là người dán, làm sao nhớ được trên hình là ai.

Cũng không theo đuổi ngôi sao.”

Nói chuyện xong Tần Liệt Dương lại bắt đầu vừa vui vẻ vừa phiền muộn, Lê Dạ của hắn luôn nhớ rõ hắn, nhưng cũng Lê Dạ của hắn là người đẩy hắn đi.

Nói cả đêm rốt cuộc cũng mắc lại vấn đề then chốt, Tần Liệt Dương muốn hỏi nhưng không dám, cảm giác này có lẽ giống với đạo lý cận hương tình khiếp mà người ta hay nói.

Vấn đề này luôn ở trong đầu hắn mười lăm năm nay, nhưng hắn không dám mở miệng hỏi, hắn sợ nhận được câu trả lời là, “Bởi vì cần tiền, bởi vì Lê Dạ cần tiền đi học.”
Hắn im lặng, Lê Dạ cũng im lặng theo, không khí trước mắt yên tĩnh hẳn, tựa hồ có thể thấy ánh trăng di chuyển.

Không biết qua bao lâu, Tần Liệt Dương mới mở miệng, “Cái kia…” Tiếng của hắn tắc lại, ho khan một tiếng, nói tiếp, “Cái kia, vì sao anh muốn đưa tôi đi? Lê Diệu nói với tôi là vì anh cần hai trăm ngàn cho nó tới trường.”
Lê Dạ gần như ngay lập tức từ trên giường ngồi dậy, không dám tin nhìn Tần Liệt Dương.

Dưới ánh trăng, vẻ mặt của Tần Liệt Dương tràn ngập sự bất mãn, rõ ràng hai trăm ngàn đó đã gây ra tổn thương khó cứu vãn trong lòng hắn.

Lê Dạ phẫn nộ tột cùng, ba mẹ anh qua đời, tất cả mọi người đều nói nhà họ Lê sẽ không được đâu, hai đứa con trai có thể sống đã không tệ rồi, đừng xem trọng việc học làm gì, không tác dụng gì đâu.
Anh không tin, anh quỳ trước linh đường của ba mẹ mà thề, để bọn họ yên tâm an nghỉ, anh sẽ chăm sóc tốt cho em trai, sẽ tạo điều kiện để gã đến trường, giống như lời của ba mẹ, học đại học rồi thạc sĩ tới tiến sĩ, làm người làm công trí thức.

Anh cũng thật sự toàn tâm toàn ý, thậm chí còn nhờ Tần Liệt Dương giúp đỡ.

Lê Diệu luôn học rất giỏi, ở trong lòng anh tài năng và đạo đức là như nhau, tuy thỉnh thoảng Lê Diệu có trách móc cuộc sống kham khổ, nhưng Lê Dạ chưa từng hoài nghi nhân phẩm của gã, dù sao mức sinh hoạt của các học sinh khác rất tốt, không ôm oán trách trong lòng thì quá áp lực, anh không hề muốn Lê Diệu sẽ giống anh, trở thành ông cụ non.
Nhưng tất cả đều sụp đổ vào giây phút gã vì tiền mà từ bỏ điều trị cho anh, ngày đó ở phòng bệnh nghe được cuộc đối thoại đó, đạp nát ảo tưởng lừa mình dối người của anh bao năm qua, có điều đến hôm nay anh mới biết được, thì ra Lê Diệu không phải thay đổi do trường học hay xã hội, có lẽ trước giờ gã… đều như vậy.

Là anh không nhìn thấu được em trai của mình.
Anh ngồi trên giường, mặt đối mặt với Tần Liệt Dương, những suy nghĩ này chạy lướt qua trong đầu của anh, cuối cùng nói ra chân tướng, “Không phải, anh không biết.

Ba của cậu nói cậu là người thừa kế nhà họ Tần, cậu cần được đi học, cậu về nhà hay ở lại là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, anh suy nghĩ cả đêm, thấy ông ấy nói rất đúng, nên mới đồng ý.

Rất nhiều ngày sau khi cậu đi, Lê Diệu mới nói chuyện hai trăm ngàn cho anh biết, anh hỏi nó ai cho, nó nói do ba cậu cho nó, bởi vì nhìn anh không giống như sẽ chịu nhận, nên để nó giữ, sau này học tập cho tốt.”

Tay Tần Liệt Dương lập tức bắt lấy Lê Dạ, chân mày Lê Dạ nhíu chặt lại, đau quá.

Nhưng anh không dừng lại, vẫn nói tiếp.
“Khi đó bán dưa hấu có lời nên hai trăm ngàn đó luôn được cất giữ, anh thật sự có nghĩ sau này sẽ dùng tiền đó cho Lê Diệu đi học.

Sau đó anh chạy xe chở hàng cũng đủ tiền nên vẫn chưa đụng vào.

Hình như năm 2006, Nam Thành có quy hoạch hóa đô thị, dựa theo đầu người để cấp nhà, còn có thêm khoảng một trăm ngàn tiền bồi thường.

Lúc đó sắp đến lượt Nam Trang, mọi người đều đỏ mắt, hận không thể tăng thêm cái nhà, không ít người có ý định về nhà ở.

Căn nhà này là của ông nội anh, ông trước kia là giáo viên của trường tiểu học Đại Đội, lúc đó nhà do Đại Đội cấp cho ông ở, nhưng giấy tờ không ghi lại, rất nhiều người muốn cướp lấy.

Thôn trưởng hỏi anh có muốn lưu lại nhà không, anh tất nhiên muốn.

Sau đó ông để cho anh đóng một trăm sáu mươi ngàn để bổ sung giấy tờ hợp pháp, cuối cùng giữ được, số tiền đó chỉ dùng vào đây.

Sau đó buôn bán ổn định có lời, thôn trưởng rất tốt với anh, chỉ là không ngờ có một gia đình bị cưỡng chế, chuyện này không giải quyết được, kéo dài cho tới bây giờ.”
Cuối cùng Lê Dạ nói, “Xin lỗi, anh…”
Anh muốn nói tuy không phải anh chủ động nhận tiền, nhưng vẫn là anh lấy.

Nhưng Tần Liệt Dương làm sao có thể để anh nói hết, hắn lập tức ôm người vào lòng, từ trước đến nay hắn chỉ cần câu nói này thôi, Lê Dạ nói với hắn, “Anh không có vì tiền nên không cần em.” Chỉ vậy là đủ rồi.
Hắn cúi đầu hôn Lê Dạ, ghé vào lỗ tai anh nói, “Lê Dạ, cảm ơn anh, cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh, không có thật sự không cần hắn, hắn nên làm gì bây giờ?.

Bình Luận (0)
Comment