Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)

Chương 65

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ngày hôm sau khi mặt trời lên cao, thím Lý mua thịt và hẹ mang qua chuẩn bị làm sủi cảo cho Lê Dạ và Tần Liệt Dương ăn, ai ngờ mới vừa tới nhìn thấy Tiểu Châu đang ngồi ngoài cửa chơi điện thoại, xe đậu bên cạnh đã tắt máy.
Thím nhìn cửa vẫn còn đóng chặt, ngạc nhiên hỏi, “Sao cậu ngồi ở đây, còn chưa ngủ dậy hả?” Sắp mười giờ rồi.
Tiểu Châu vô cùng xấu hổ, cậu cũng choáng váng, sáng nay tám giờ cậu đã tới, ai ngờ cửa lớn còn đóng, cậu còn ngu ngốc mà dán tai lên cửa nghe ngóng, nếu cậu nghe không lầm, người bên trong nhà đã dậy, cậu còn nghe được một câu, “Anh sợ cái gì, nhìn không rõ đâu.” Hình như sau đó là Lê Dạ nói, “Đều ở trên cổ, làm sao che được.”
Lúc đó cậu chỉ nghĩ mình tới sớm, cậu cũng là người trưởng thành, trên mạng có cái gì cậu cũng xem rồi, cậu còn thường xuyên đưa đón Lê Dạ đi học, cậu biết hai người ở chung nhà, ngẫm mà xem, Tần Liệt Dương đâu phải người thiếu tiền cần kiếm người ở ghép, hai người đàn ông không có gì tự nhiên ở chung một nhà, hơn nữa sau này cậu thấy phòng sách bị bỏ hoang không xài, có nhiều lần cậu đến đón Lê Dạ, Lê Dạ đi ra từ phòng ngủ chính, còn có thể là quan hệ gì?
(Phòng sách được sửa lại thành phòng ngủ cho Lê Dạ)
Tám phần mười là hôm qua uống nhiều rượu, hai người đã ấy ấy, nhưng cậu không dám khẳng định, có điều theo hiểu biết của cậu về Tần Liệt Dương, e là rất mãnh liệt.
Biết lúc thế này không nên làm phiền nên cậu lái xe dạo một vòng, sẵn tiện mua không ít điểm tâm, trái cây rau củ các loại, đỡ cho hai ông chủ bị đói, nhưng lúc trở về cũng mười giờ rồi, cửa vẫn chưa mở.
Cậu chuẩn bị cất điện thoại leo lên xe chạy tiếp, thím Lý tới.
Tiểu Châu xấu hổ nhìn thoáng qua cửa lớn, cố lý lớn tiếng chào hỏi, “Thím ―― Lý ―― thím ―― tới ―― rồi? Anh ―― Bàn ―― Tử ―― và ―― chú ―― Lý ―― đâu ―― rồi? Hôm ―― qua ―― không ―― uống ―― quá ―― chén ―― chứ?”
Lê Dạ và Tần Liệt Dương ở trong phòng thật sự là ngủ đến quên trời đất.

Tối qua sau khi nói rõ ràng mọi chuyện, Tần Liệt Dương vô cùng kích động, ôm Lê Dạ hôn tùm lum, còn nói ra lời trong lòng, “Lê Dạ, anh biết không, mười lăm năm trước em đã muốn làm vậy, Lê Dạ, anh không biết em thích anh đến chừng nào đâu.”
Lê Dạ bị hắn hù chết khiếp, còn bị người ta ăn đậu hũ.

Người này đột nhiên dũng mãnh lên không giống người, Lê Dạ cũng không biết thế nào đã bị ôm lên, rõ ràng trước khi lên giường anh còn mặc áo thun quần ngắn, chỉ bị hôn hai cái, trên người chỉ còn lại cái quần nhỏ.

Tuy đã ngủ cùng Tần Liệt Dương trên một cái giường thời gian dài, không có gì cũng ôm anh, nhưng lúc đó hai người đều mặc quần áo đầy đủ, bỗng nhiên trần ―― truồng đối diện thế này, Lê Dạ thấy rất xấu hổ, cố rụt trở về.
Tần Liệt Dương nào đồng ý, ôm anh cố định trong lòng, hỏi anh, “Anh không thích em?”
Thật ra Lê Dạ không biết mình có thích hay không.

Anh chưa từng yêu thích ai, cả đời này của anh, mười lăm năm đầu chỉ sống trong sự bảo bọc của cha mẹ, mỗi ngày chỉ cần chăm chỉ học hành là được.


Anh bề ngoài non nớt, cũng không ham chơi, học tập giỏi, thật ra từng có bạn học nữ thích anh nhưng mắc cỡ chưa từng biểu lộ, cho nên kinh nghiệm nhân sinh của anh là con số không.
Còn mười lăm năm sau, ngoại trừ Tần Liệt Dương là điều ngoài ý muốn duy nhất trong cuộc đời anh, cuộc sống của anh chỉ xoay quanh Lê Diệu, kiếm tiền là ý niệm duy nhất trong đầu, mặc quần áo cũ của em trai, ăn phần cơm chỉ một đồng rưỡi, thuê cái phòng trọ một tháng chỉ một trăm đồng, sống còn không bằng con chó ở thành phố, ngay cả chó ở Nam Trang cũng không khổ như anh.
Anh như vậy, làm sao có người muốn giới thiệu đối tượng cho anh? Làm sao có khả năng thích một người? Anh ngay cả thời gian để ra ngoài thư giãn cũng không có.
Nếu tính kỹ lại, ba mươi năm qua, người duy nhất mà anh từng nghĩ muốn sống chung cả đời là Tần Liệt Dương, còn tưởng có thể cùng hắn kết thành khế huynh đệ, ăn chung một nồi ngủ chung một giường, cả đời sinh hoạt cùng nhau.

Tuy rằng không được oanh oanh liệt liệt, nhưng chỉ cần vui vẻ là được.
Tần Liệt Dương tiến thêm một bước hỏi anh, “Vậy em ôm anh, hôn anh, anh không thích sao?”
Tất nhiên không có, nhưng có chút cảm giác không quen.

Ngoại trừ lần đó bị tấm hình người lớn đó hù, thật ra anh hoàn toàn không cảm thấy bị Tần Liệt Dương ôm nằm một chỗ có gì không tốt.
Lê Dạ cũng không phải người ngây thơ vô tri, đã nói đến mức này rồi anh làm sao có thể phủ nhận đoạn tình cảm này.

Làm vậy còn không phải lần nữa đẩy người trước mắt vừa biến thành tiểu chó săn này ra xa sao? Anh thẳng thắn trả lời hắn, “Không, không phải không thích.

Bị em hôn anh cũng có cảm giác, anh từng nghĩ sẽ làm khế huynh đệ với em.”
Có lẽ hạnh phúc tới quá nhanh khiến người ta không thể tin nổi, Tần Liệt Dương quấn quýt lấy Lê Dạ còn nói lại mấy lần em yêu anh, sau đó tất nhiên muốn công thành chiếm đất, con người hắn trước nay luôn biết tranh thủ cơ hội đạt được lợi ích lớn nhất, chưa kể lấy nơi này làm phòng tân hôn là quá tuyệt, hai người bọn họ lần đầu tiên cùng nhau ngủ chung trên cái giường này.

Lê Dạ tất nhiên là để mặc hắn làm bậy, để hắn tùy tiện ở trên người cắn lung tung, thỉnh thoảng có phản kích lại vài cái, có điều khi hai người trêu chọc nhau đến mức khó nhịn, lúc thở hồng hộc chỉ còn thiếu một bước, bàn tay Tần Liệt Dương luồn đến phía sau, cơ thể Lê Dạ lập tức cứng ngắc.
Tần Liệt Dương vừa thở dốc vừa nói, “Thả lỏng, em sẽ cẩn thận.”
Người này chớp chớp mắt lắp bắp nói, “Sẽ rất đau.”
Tần Liệt Dương có bao nhiêu thông minh nha, hướng đi mỗi ngày của Lê Dạ thật sự quá đơn giản, sóng điện não lập tức kết nối với cái điện thoại samsung bỏ đi kia, trong lịch sử hoạt động chỉ có tấm hình khiêu dâm mà hắn không thấy có gì ghê gớm kia, còn có ngày đó sau khi bị ôm cả đêm sắc mặt người này không được tốt lắm.


Đây là sợ?
Tần Liệt Dương chỉ đành nhẫn nại nói với anh, “Thật ra chuyện này…” Hắn định nói cái này không đau đâu rất sảng khoái, nhưng mà thối lắm, tuy hắn chưa có kinh nghiệm thực tế, nhưng Vương Tuấn Vĩ có.

Thằng nhóc đó lần đầu tiên mất zin, khi gặp mặt còn không dám ngồi, hỏi gã có cảm giác gì, Vương Tuấn Vĩ nói như thế này, “Kháo, nửa đầu thì đau gần chết, nửa sau thì sướng gần chết, bây giờ khó chịu muốn chết, ông đây lần đầu tiên phải chịu đau nhiều như vậy.” Hắn thở dài, xoa nhẹ tiểu huynh đệ của mình, thuận tiện nhìn tiểu huynh đệ đang đứng thẳng của Lê Dạ, thay đổi khẩu khí, “Chuyện này không vội, từ từ là được.

Cái kia không cần làm, chúng ta giúp đỡ nhau một chút đi.”
Sự thật chứng minh, giúp đỡ cũng có thể điên cuồng.

Dù sao thì khi Tiểu Châu nói đến muốn rách cổ họng, hai người bọn họ đã quấn nhau ngủ đến thơm tho nha! Buổi sáng thật sự đã tỉnh một lần, thế nhưng tối qua thức đến gần sáng mới bắt đầu ngủ, rồi lại ngủ thêm một giấc.
Ý đồ của Tiểu Châu càng thêm rõ ràng, Lê Dạ và Tần Liệt Dương gần như bị làm tỉnh lại, mơ màng ngồi dậy.

Vừa đúng lúc nghe thím Lý lớn tiếng nói, “Thằng nhỏ này, sao hôm qua không nghe cháu nói chuyện lớn tiếng vậy chứ, đừng hô nữa đừng hô nữa.

Chú Lý của cháu đi bắt cá rồi, công trường chỗ Bàn Tử có việc nên nó đi rồi, buổi trưa sẽ ghé qua.

Cháu nói xem hai thằng con trai, giờ này hẳn nên dậy rồi.”
Nói xong thì nghe tiếng mở cửa, thím Lý đứng ở ngoài kêu, “Lê Dạ, Tiểu Lục rời giường rồi, mặt trời lên tới đỉnh rồi.”
Hai bọn họ trong phòng vẫn chưa mặc đồ nha.


Lê Dạ và Tiểu Lục nghe thím Lý kêu như vậy, hai người sao mà không biết hiểu biết của phụ nữ trung niên.

Hai người lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, sẵn tiện vuốt phẳng quần áo, lúc này hai người tự động phân công nhau rất thuần thục, Tần Liệt Dương động tác mặc quần áo rất nhanh sẵn tiện mở cửa sổ cho thoáng khí, sau đó mới chậm chạp chạy đi mở cửa, Lê Dạ thì sửa sang lại mền gối, sẵn tiện nhặt giấy vệ sinh trên mặt đất quăng vào thùng rác.
Lúc cửa mở, hai người đều tự cảm thấy hoàn hảo.
Thím Lý nhìn thấy Tần Liệt Dương không ý kiến gì, nhưng khi nhìn thấy Lê Dạ lại hỏi cháu làm sao vậy? Tần Liệt Dương vô thức quay đầu lại nhìn, cũng nhịn không được, trên cổ Lê Dạ dán tới bốn năm miếng băng keo cá nhân, phải nói là hoành tráng, không biết anh lôi ở đâu ra.

Thím Lý rất có ý muốn tiến lại gần nhìn, Lê Dạ tất nhiên không thể để thím xem, chỉ có thể giải thích, “Trong phòng nhiều muỗi, bay cả đêm đuổi không đi, cho nên bị cắn vài chỗ, nổi đỏ rất kỳ cục.”
Thím Lý cho là thật, bỏ rau thịt xuống nói, “Băng cá nhân dán lên đâu có tác dụng gì, trong nhà thím có Bảo Bảo Kim Thủy*, cháu chờ, thím đi lấy.”
* Bảo Bảo Kim Thủy: ‘Hết rôm, trị ngứa, phòng muỗi’ ba loại công hiệu kết hợp, trẻ con người lớn đều có thể sử dụng, không nhiều dầu, không kích ứng.
tam-thap-nhi-thu-ba-muoi-tuoi-lam-thu-65
Thím nói xong là vội vàng bỏ đi, kêu cũng không kịp.

Còn may Tiểu Châu là người có mắt, nhanh chóng lấy một cái áo sơ mi cổ cao cho Lê Dạ, mới nói, “Em đi chở thím Lý, rất xa.”
Trong sân nhất thời chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tần Liệt Dương đi đóng cửa lớn lại, nhìn nhìn cái áo sơ mi cao cổ trong tay, cảm thấy trợ lý Tiểu Châu thật tốt, thúc giục Lê Dạ đi thay đồ, đỡ phải để băng keo cá nhân nổi bật như vậy, hắn cũng có thể nghĩ được, cứ thêm một người lại hỏi một lần.
Ngược lại Lê Dạ có chuyện càng quan trọng hơn cần nói với Tần Liệt Dương, “Cái kia, chúng ta mặc lộn quần lót.”
Chờ hai người đổi quần cho nhau xong, dấu vết cũng xử lý xong ―― Theo ý của thím Lý lúc nãy, trưa hôm nay sẽ có tụ tập, nhiều người đến sợ khó giấu.

Hai người không có gì làm, Lê Dạ tiện tay đi ôm chậu rau hẹ, Tần Liệt Dương đi dạo trong sân.

Hắn nhìn nhìn chỗ đất trồng rau, “Chỗ này rộng ra nhiều.”
Lê Dạ không ngẩng đầu lên mà trả lời hắn, “Ừ, đó là đất nền của hai gian phòng, trước kia là ba gian phong của trường tiểu học, sau khi anh đóng tiền mua đất người ta đã cho anh luôn.

Chỗ này ban đầu hình như chỉ là căn phòng được dựng lên, không có tường bao quanh thì phải? Sau đó anh đập tường nhà, rồi nới rộng ra luôn làm chỗ rồng rau.”

Tần Liệt Dương à một tiếng rồi đi vòng nhìn nhà ở, căn nhà này đã có lịch sử vài chục năm, dáng vẻ nhiều năm không được tu sửa, tuy không đến mức sập, nhưng e là không giữ được bao lâu.

Tần Liệt Dương nhìn giàn nho, trên đó chỉ còn vài nhánh lác đác, hắn hái một trái nếm thử, không được ngọt, hắn hái luôn một chùm, tự rửa rồi ngồi kế bên Lê Dạ vừa đút cho anh, vừa bàn bạc với anh, “Bữa nào tu sửa lại nhà đi, nhà sụp rồi thì cái gì cũng không giữ được.

Sửa sang lại rồi khi nào chúng ta rãnh rỗi cứ tới đây ở.”
Sao Lê Dạ lại không muốn, chỉ là anh không có tiền, ngoài ra anh cũng muốn lưu giữ những đồ vật cũ ở đây, bây giờ Tần Liệt Dương đã ở bên cạnh, không còn gì quan trọng.

Miệng anh bị nhét hai trái nho đã lột vỏ, gật đầu ậm ờ nói, “Cũng được.

Có điều,” còn một chuyện vô cùng quan trọng, “Căn nhà này đứng tên anh và Lê Diệu, muốn sửa nhà phải tìm nó.”
Căn nhà này là do ông nội Lê Dạ để lại, anh và Lê Diệu đều là cháu nội, tất nhiên đều có quyền thừa kế, Lê Dạ không phải người độc chiếm tài sản, chắc chắn không có khả năng chỉ viết tên mình.
Tần Liệt Dương vừa nghe đến tên Lê Diệu, không khỏi nghĩ tới chuyện tối hôm qua Lê Dạ nói với anh.

Hai trăm ngàn đó là Lê Diệu lấy, vừa nghĩ tới thằng khốn đó dám lừa gạt cả hai bên, khiến hắn hiểu lầm Lê Dạ mười lăm năm, cũng dày vò mình mười lăm năm, là hắn vô cùng tức giận.

Chuyện lần trước đúng là tiện nghi cho gã, chỉ để gã thất nghiệp, phân gia không bao giờ gặp lại nhau nữa, bây giờ hắn sẽ không lại dễ dãi như vậy.
Hắn tính mở miệng muốn cho Lê Diệu bài học, nhưng dù sao gã là em trai Lê Dạ, Tần Liệt Dương không nghĩ sẽ làm Lê Dạ khó xử, hắn tự làm là được.

Bây giờ có cơ hội gặp mặt quang minh chính đại, Tần Liệt Dương đương nhiên sẽ không bỏ qua, hắn gật đầu nói, “Vừa đúng lúc em cũng muốn gặp nó.”
Tần thị.
Ninh Trạch Huy nhìn thấy tin tức chiếm trang đầu của các tờ báo lớn, cau mày hỏi, “Aldehyde vượt quá quy định?”
Thư ký Vương lập tức nói, “Thành thật mà nói không có khả năng, quy trình sản xuất của chúng ta rất nghiêm ngặt, nhất là sau khi Tần Đổng nhậm chức thì càng vậy, hiện giờ bọn họ đã bắt đầu kiểm tra lại.

Nhưng thật ra tin tức này quá kỳ lạ, ở đâu đột nhiên xuất hiện cùng lúc như vậy, động cơ của người ủy thác cũng kỳ, theo lý mà nói nếu cảm thấy có vấn đề, hẳn là trước tiên phải liên hệ chúng ta để giải quyết, nhưng hoàn toàn không có, người đó mua một đống quần áo và túi xách đem đi kiểm trắc, tựa hồ là đặc biệt nhằm vào chúng ta.”.

Bình Luận (0)
Comment