Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)

Chương 81


Lê Dạ da mặt mỏng, vừa nghe tiếng của Tam Đại Gia và chú Lục thì không kịp nghĩ gì nữa, nhanh chóng quơ khăn giấy lau mặt cho Tần Liệt Dương, sau đó lấy mền xếp lại che lên giường, thúc giục hắn mặc quần áo, xong xuôi hết mới leo qua giường kéo rèm cửa sổ ra, vội vã đi ra ngoài.
Tần Liệt Dương không phải là Lê Dạ, có chuyện xấu nào mà hắn chưa từng làm, dù sao cũng làm được mấy bước quan trọng rồi nên tâm tình rất tốt.

Cái này có là gì đâu, năm đó không phải chú Lục còn dám chui vào rừng làm sao? Tối thiểu bọn hắn còn có cái chỗ che lại.
Vì vậy, chú Lục đang ngồi đung đưa trên xích đu thấy Lê Dạ mặt lúng túng đi ra, còn xấu hổ cúi đầu gọi ông một tiếng rồi lập tức đi theo Tam Đại Gia giúp xách cá.

Tần Liệt Dương ngay sau lưng anh, cái mặt bình tĩnh tự nhiên đó cũng không khác mấy so với ông lúc bị nhìn năm đó.
Tần Liệt Dương lên tiếng chào, không có đi theo Tam Đại Gia, trái lại đi tới bên cạnh ông, kiếm cái ghế ngồi xuống.

Sau đó lấy hộp thuốc lá trong túi ra, đưa cho ông một điếu, sẵn tiện giúp ông châm lửa.

Hai người nghiện thuốc ở dưới bóng cây, vô cùng thảnh thơi nhìn hai người đang làm việc đằng kia.
Tam Đại Gia và Lê Dạ đều là người tỉ mỉ, giết cá cạo vẩy phải nói là chăm chú, Lê Dạ bắt đầu làm việc thì không còn xấu hổ nữa, rất nhanh đã vào trạng trái tự nhiên.

Lúc này Tần Liệt Dương mới thở ra hơi khói thuốc, hỏi chú Lục, “Chú Lục, chú cố ý.”
Chú Lục mới không thèm trả lời, hút hai hơi rồi cuối đầu nhìn điếu thuốc, một dòng ngoại ngữ, “Thuốc gì đây, mùi vị cũng được.”
“Bạn cho.” Tần Liệt Dương thuận tay rút một hộp đưa cho ông, “Chỗ cháu còn mấy hộp, sau khi trở về sẽ cho người gửi qua.”
Chú Lục liền vui vẻ, ngoại trừ bình rượu cao hổ cốt thì ông càng vừa ý cái này, tổ yến so ra cũng không bằng, “Được được được, ông không khách sáo, có điều cái này nhớ đưa lén là được rồi, Tam Đại Gia không cho ông hút, quản lý rất nghiêm, một ngày chỉ cho ông hút một điếu, đồ hẹp hòi.” Ông càu nhàu.
Tần Liệt Dương cũng vui vẻ, “Cháu cho ông thuốc lá, ông không thể lại hù dọa chúng cháu như vậy, Lê Dạ nhát gan.”
Chú Lục liền cười sang sảng, cười đủ rồi mới hỏi, “Vừa mới làm sao?”
Tần Liệt Dương không muốn mở miệng.

Chú Lục còn nói, “Năm đó lúc chú mày xem trộm chúng ta, còn không ngại ngùng như vậy.”
Tần Liệt Dương nhớ lại đúng là thế, bản thân được lợi không ít, còn có gì không thể nói, “Kết thúc sớm.” Hằn trả lời hàm hồ.
“Tụi bây nha.” Chú Lục nhìn nhìn bọn họ, cười rất tươi.

Tần Liệt Dương thật không chịu nổi, hắn tuyệt không muốn dùng chuyện này để làm người khác vui, mặt đen thùi lùi, một câu của chú Lục kéo lại Tần Liệt Dương, “Rõ ràng chấp nhận chuyện này cũng tốt hơn chúng ta, chả hiểu sao lại chậm tiêu vậy.

Trời nóng vầy ở trong phòng làm gì, một chút tình thú cũng không có, cũng chỉ Lê Dạ chịu.”
Nghe xong câu này Tần Liệt Dương như được khai sáng, hắn luôn không hiểu tại sao Tam Đại Gia và chú Lục có nhà ở, làm gì mà đêm nào cũng không ngủ chạy vào rừng, nên nhớ trong rừng nhiều muỗi lắm, cho dù có đem theo nhang muỗi cũng không có bao nhiêu tác dụng.
“Hai người là vì tìm kích thích?” Cuối cùng Tần Liệt Dương có thể giải được khúc mắc bấy lâu.
Vấn đề này nếu là người khác hỏi nhất định sẽ bị ông đập ra bã, có thể do bọn họ hiếu kỳ, cũng có thể bọn họ muốn trào phúng.

Còn Tần Liệt Dương tất nhiên không giống rồi.

Lê Dạ là đứa trẻ mà hai người bọn họ biết từ nhỏ đến lớn, tính tình Tần Liệt Dương ra sao họ cũng hiểu rõ, cho nên họ cũng không đề phòng gì Tần Liệt Dương.
Thật ra Lê Dạ không biết, từ ngày đầu tiên vào ở nhà Lê Dạ đã đi ra ngoài nhặt vỏ chai nước suối, bị ông nhìn thấy.

Khi đó vỏ chai nước suối vẫn còn có giá, công việc này vốn bị mấy thằng nhóc lưu manh ở đây chiếm trọn, Tần Liệt Dương làm vậy không khác gì cướp cơm của tụi nó? Lúc ông gặp được hắn, hắn đang bị ba tên to con bao vây, rõ ràng muốn tẩn hắn.
Thấy hắn đáng thương nên ông tính đi lên giúp một tay, không ngờ nghe Tần Liệt Dương nói, “Tao không có bản lĩnh gì hết, chỉ biết tàn nhẫn.

Tụi mày muốn ba đánh một nhất định là thắng.

Nhưng tao là muốn liều mạng, nhất định kéo ít nhất một đứa trong tụi bây chết chung, tụi bây ai muốn lên?”
Lời nói cực khí phách.


Chú Lục nghe xong cũng rất tò mò, dứt khoát đứng đằng xa coi mà thôi.
Nhưng rõ ràng, lời nói của một thằng nhóc mười hai tuổi, có khí phách hơn cũng chả ai tin.

Chỉ nghe thấy một thằng trong đó nói, “Dám uy hiếp tao, ộng nội mày đánh chết mày…” Có điều nó nói chưa hết câu, Tần Liệt Dương đã xông lên như khỉ đột, trong lúc người khác chưa kịp phản ứng hắn đã bổ nhào tới thằng nhóc đang nói, trong nháy mắt thằng nhóc đó ngã xuống đất rồi bắt đầu gào khóc.
Hai người còn lại thấy vậy xông lên, đấm túi bụi lên người Tần Liệt Dương nhưng hắn không quan tâm, hắn vẫn đè chặt lên thằng nhóc ban nãy, hai chân quỳ đè lên hai cánh tay của nó, đấm liên tục vào mặt nó, thằng nhóc đen gầy này vậy mà cũng thật có sức, có lẽ từng tập võ, có điều không quá ba bốn phút, người bị đè đánh đã chịu không nổi, liên tục cầu xin, sau đó hét lên kêu hai tên còn lại tránh ra.
Chờ dừng lại, Tần Liệt Dương vẫn chưa chịu rời khỏi người thằng nhóc kia, mới nói một câu, “Cái chai này của tao.”
Thằng nhóc kia bị đau hét lên, “Của mày của mày hết!”
Tần Liệt Dương nói thêm, “Chân trần không kén giày*, mày dám tìm tao trả thù một lần tao sẽ đánh mày một lần, ai mà chẳng có lúc lạc đàn, đến lúc đó mày đừng trách tao ác.”
*光屁股不怕穿鞋: nghĩa tương tự như vua cũng thua thằng liều, người trắng tay nên không sợ hãi bất cứ điều gì.
Thằng nhóc kia chưa bao giờ thấy người ghê gớm như vầy, bọn nó chỉ mấy thằng nhãi vô công rồi nghề, nếu có gan gây chuyện đã không phải đi lụm ve chai kiếm tiền chơi game, nó vội vàng nói, “Không dám không dám.”
Chú Lục quan sát, tổng cộng chỉ mười phút, Tần Liệt Dương đã giải quyết chuyện này gọn gàng sạch sẽ.

Mấy thằng nhóc kia đi rồi, hắn đứng tại chỗ giãn gân cốt một chút, xong vác cái bao rách lên rồi bỏ đi.
Lúc ấy ông còn chưa biết Tần Liệt Dương vào ở trong nhà Lê Dạ, về sau gặp được Tam Đại Gia còn lo lắng, “Lê Dạ bản thân mình còn lo không xong, còn muốn nuôi thêm một đứa thì làm sao mà đủ sống? Đây không phải muốn nó đi làm mệt chết sao?”
Chú Lục lại cảm thấy rất tốt, “Lê Dạ tính tình cứng cỏi nhưng thể lực không có, ra ngoài dễ chịu thiệt thòi.

Tiểu Lục không vậy, đứa nhỏ đó có thể liều mạng đánh nhau sẽ không chịu thiệt đâu, có nó che chở cuộc sống sau này của Lê Dạ mới dễ sống hơn.”
Xuất phát từ hảo cảm đó, cho nên lúc phát hiện Tần Liệt Dương đi nhìn lén ông mới không đánh hắn.

Người nào không có thời trẻ tuổi, lúc bọn ông mười mấy tuổi cũng từng cùng đám nhóc cùng lứa trèo tường dòm lén người ta tắm rửa.

Lớn rồi tự nhiên sẽ hiểu chuyện.
Hôm nay hắn hỏi, đều là người đồng đạo, chú Lục vừa mới cầm gói thuốc xịn của người ta nên cũng không cần giấu giếm làm gì, “Mới đầu là do không có chỗ.

Ông với Tam Đại Gia thật ra đã sớm biết nhau, cho dù không cùng thôn nhưng vẫn cùng trấn, có một lần họp chợ bày quầy hàng kế bên nhau, nói chuyện liền thấy thân thiết, lão nuôi ba người em trai, ông nuôi một em trai một em gái.

Cả hai đều không còn cha mẹ, người đồng cảnh ngộ.”
“Khi đó cả hai vẫn còn trẻ, Tam Đại Gia ba mươi hai, ông nhỏ hơn, hai mươi bảy.

Lão đã giúp cho hai người em trai cưới vợ, còn lại cậu út năm đó cũng hai mươi mốt, đến tuổi lấy vợ.

Em gái lớn của ông đã gả, còn trong nhà đứa em trai nhỏ, cũng thu xếp cho nó lấy vợ.”
“Nhà Tam Đại Gia có bốn người con trai, ba mẹ lão chỉ để lại ba căn nhà đất, hai người kia cưới vợ trước nên được chia mỗi người một căn, lão với em út ở chung căn nhà còn lại.

Nhà ông hả, so ra thì tốt hơn chút, hai anh em ba căn nhà.

Mấy chuyện này cần phải đôi bên tình nguyện mới được.

Từ ánh mắt đầu tiên ông đã thích lão ấy nên chủ động đi tìm lão.”
“Ban đầu chỉ tìm nhau nói chuyện phiếm, nhà nghèo rớt mồng tơi, hai người em trai lúc trước lấy được vợ coi như dễ dàng, nhà có mấy anh em chung sức làm việc, nhiều lao động tự nhiên tiền nhiều hơn, hơn nữa thời đó còn chưa có đòi sính lễ nhiều, hai bên gặp mặt hợp nhau là xong.

Nhưng lúc em út đến tuổi cưới vợ không phải đã vào những năm tám mươi sao? Kết hôn đều chú trọng bốn món đồ lớn, radio, máy may, xe đạp, đồng hồ, nhà nào có đủ bốn thứ này mới coi là có mặt mũi.

Em út của lão nhìn trúng một cô gái, rất xinh đẹp, còn học hết cấp hai, nhà người ta nói rõ không có mấy thứ đó không gả.


Hai em trai đã cưới vợ trong nhà mọi việc đều do vợ quản nên không giúp đỡ được gì, thậm chí còn ghen tỵ nói ngày xưa mình gả đi không cho được cái gì, còn muốn Tam Đại Gia phải đối xử công bằng, Tam Đại Gia của chú mày khi đó rầu thúi ruột.”
“Lão lúc đó có ý cho cậu út đổi người khác, nhưng người ta không chịu.

Em trai lão thiếu chút nữa nhảy sông tự tử.

Nhưng chú mày thử nghĩ xem, nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, cả đời chỉ biết cắm cúi làm lụng, nhất là Tam Đại Gia của chú mày, lo được cho hai đứa đã mệt chết rồi, muốn moi vét gì cũng không còn nữa.

Nhưng em út trong nhà lại không thể không cưới vợ, ông mới tìm lão rủ lão đi xa kiếm tiền, lão liền đồng ý.”
“Ông dẫn lão xuống phía Nam làm công, phải nói là cực khổ trăm bề.

Mù chữ, ở lều, làm khuân vác, mỗi ngày ở công trường chỉ cho một chén canh cải trắng, mùa đông phía Nam vừa lạnh vừa ẩm, cho dù đốt lửa cũng không đủ ấm.

Ông mới đề nghị hai người đắp chung mền, như vậy hai cái nệm giường hai cái chăn chồng lên nhau sẽ ấm hơn.

Lão đồng ý.

Nhưng ông thích lão nên lúc ngủ thường xuyên động tay động chân, lão là người đứng đắn nên không chịu nổi hành vi của ông, đi làm mới mấy tháng vì né tránh ông mà bỏ chạy về nhà.”
“Ngay lập tức ông đuổi theo lão ta về tới Nam Trang, mấy ngày đầu lão lúc nào cũng dính lấy em trai lão ta, khiến ông cùng lão ta không cách nào nói chuyện riêng nổi.

Cuối cùng ông đành dứt khoát kéo lão ta ra khu rừng nhỏ để nói chuyện, mãi về sau lại trở thành thói quen của hai người.”
“Tam Đại Gia không phải là bị ông ép chứ!” Tần Liệt Dương vừa sụt sịt vừa đẩy ông, muốn ông có thể nói rõ thêm.
“Ngay lập tức ông đuổi theo lão ta về tới Nam Trang, mấy ngày đầu lão lúc nào cũng dính lấy em trai lão ta, khiến ông cùng lão ta không cách nào nói chuyện riêng nổi.

Cuối cùng ông đành dứt khoát kéo lão ta ra khu rừng nhỏ để nói chuyện, mãi về sau lại trở thành thói quen của hai người.”
Quả nhiên là Tam Đại Gia không đồng ý, “Lão như thế nào đồng ý chứ.

Ông thích lão nhưng lão da mặt mỏng, ổng sợ mấy đứa em sẽ bị người ta chê cười sau lưng, ổng cũng xấu hổ, dù sao chuyện này trong thôn đã từng có nhưng vẫn hiếm.

Nếu ông không đi tìm lão, lão có thể sẽ cùng ông tách ra, lão là trai tráng khỏe mạnh, trong nhà còn có ba đứa em trai, nếu lão thật sự chán ghét thì tùy tiện cũng đánh đuổi ông đi được, sao lão lại không đuổi ông đi?”
Tần Liệt Dương phát hiện da mặt dày thật sự rất quan trọng, nếu không chú Lục và Tam Đại Gia khả năng cao là sẽ bỏ lỡ nhau.
Chú Lục vô cùng đắc ý nói, “Đã vào trong rừng nhỏ lão phải nghe lời ông.

Ông dây dưa hết hai tháng, lão mới chịu, đợi em út của lão cưới vợ xong, lão sẽ đi theo về thôn của ông, cùng với ông ở một chỗ.

Hai ông lúc đó thường hẹn hò ở rừng nhỏ đó, nhưng mà so ra vẫn tốt hơn chú mày nhiều, đã bao lớn rồi chứ, lại còn sinh trưởng ở Bắc Kinh, kiến thức nhiều lại không biết linh hoạt, ở trong phòng dày vò nhau làm gì chả hiểu.

Còn sợ người khác bắt gặp.”
Người nông thôn thẳng thắn, cũng may Tần Liệt Dương da mặt dày cho nên không xem trọng lắm, hắn chỉ cảm thấy như là tích kinh nghiệm thôi, nói trắng ra hắn cũng thấy ở trong rừng nhỏ đúng là có tình thú.

Hắn lén dòm Lê Dạ, đã làm cá gần xong hết rồi, đang làm sạch gân máu, vẻ mặt rất chuyên chú nên không hề nghe thấy cuộc đối thoại của hắn, hắn mới yên tâm.

Hắn hỏi, “Hiện giờ vào rừng nhỏ còn được không?”
Chú Lục bị bộ dáng chăm chỉ ham học hỏi của hắn làm chết cười, cầm cái quạt hương bồ gõ đầu hắn, “Làm gì còn rừng gì nữa, đã sớm khai phá để xây nhà rồi, chú mày tự đi tìm chỗ cho mình đi.” Nói xong cầm quạt quạt, không nói nữa.


Tần Liệt Dương nhìn vẻ mặt của ông xong suy nghĩ, ông nói đúng, chỗ đó lưu lại nhiều kỷ niệm của bọn họ như vậy, chả khác gì căn nhà đất cũ của Lê Dạ, nếu nó không còn nữa thì hắn cũng rất khó chịu trong lòng.
Sau khi hai người tâm sự nửa ngày thì càng thân thiết hơn, buổi tối ăn cơm còn uống với nhau vài ly.

Cho dù buổi sáng Lê Dạ không bị chuyện kia làm cho hết hồn thì hắn vốn muốn dẫn Lê Dạ ra khách sạn rồi, hắn cũng chưa tính là ăn người ta rồi, suy nghĩ muốn động phòng cứ lẫn quẫn trong đầu hắn.
Cơm nước xong hắn kéo Lê Dạ nói chuyện, “Gần đây có chỗ nào ngắm cảnh đêm đẹp không, chúng ta đi dạo?”
Lê Dạ suy nghĩ, “Anh không biết nhiều chỗ, nhưng bên Bắc Hoa Sơn phong cảnh rất đẹp, có thể ngắm một trời sao.”
Tần Liệt Dương nói, “Rất lâu rồi em chưa thấy sao, chúng ta cùng đi ngắm đi, giờ vẫn còn sớm, hay chúng ta tản bộ.”
Lê Dạ đang rãnh rỗi nên đồng ý, “Được, anh đi lấy cái áo.” Anh quay đầu hỏi, “Chú Lục với Tam Đại Gia có đi không?”
Tam Đại Gia như thường, vẫy tay, “Ngày nào ông chẳng thấy sao, không đi, thanh niên chúng bây đi chơi với nhau đi.” Chú Lục nhìn Tần Liệt Dương rất thâm thúy, cười híp mắt nhìn về phía Lê Dạ, “Lấy thêm hai bộ đồ đi.

Bọn ông không đi.”
Tần Liệt Dương đã sớm kêu Tiểu Châu lái xe địa hình chờ sẵn, còn cậu thì kêu taxi đi về, bởi vậy lái xe lên núi rất thoải mái.

Mở chỉ đường, lái từ thôn tới đó mấy chục cây số, hắn chạy một giờ là tới, Tần Liệt Dương và Lê Dạ nói chuyện phiếm dọc đường.

Hôm nay nói chuyện với chú Lục khiến hắn có một thắc mắc nhỏ, lúc Tần Liệt Dương đến Nam Trang mười mấy năm trước, Tam Đại Gia và chú Lục đã ở nơi này rồi, chưa từng nghe chuyện từ thôn khác dọn tới.
Hắn hỏi Lê Dạ, còn Lê Dạ thì biết rất rõ chuyện này, “Hồi ba mẹ còn sống trong lúc nói chuyện phiếm có nhắc tới, nghe nói là em trai của Tam Đại Gia không muốn, không chịu nổi bị ông làm mất mặt, không cho lão với chú Lục ở chung, muốn hai người cắt đứt quan hệ.

Tam Đại Gia nghĩ tới tình thân, bọn họ do một tay ông nuôi lớn nên đồng ý, cự tuyệt chú Lục.

Nghe nói chú Lục ăn vạ ở trước cửa nhà Tam Đại Gia gần nửa tháng, nhưng Tam Đại Gia đã quyết tâm rồi, chính là vẫn không đồng ý, còn bàn với mấy người em trai chuẩn bị nhà cho lão kết hôn, chú Lục biết được tức quá nên bỏ đi về phía Nam làm công.”
“Không ngờ chú Lục vừa rời đi, Tam Đại Gia ở nhà sinh bệnh nặng, người gầy rạc.

Ba của anh còn nói lão thật đáng thương, ai cũng nghĩ lão không sống nổi nữa.

Lúc chú Lục rời đi, em út của Tam Đại Gia đã đính hôn rồi, nghe nói lễ hỏi tuy rằng chưa đủ ba món sính lễ, cũng cho được cái đồng hồ đeo tay và một cái radio.

Trong thôn khá nhiều người đến nhà bọn họ để xem.

Mẹ của anh nói em trai của lão ấy bình thường nhìn có vẻ là người hướng nội, nhưng ai dè lại không phải là thứ gì tốt.” Lê Dạ rất hiếm khi dùng từ như vậy, anh không đọc nhiều sách nhưng nhiều khi trong hành xử thường ngày lại giống người có văn hóa.

“Không phải nhà Tam Đại Gia có ba gian sao? Vốn là không cưới vợ thì nhà bọn họ ở cũng đủ, nhưng cưới vợ hết rồi thì lại không đủ.

Theo lý thì Tam Đại Gia là người ra sức nhiều nhất, có thế nào thì cũng phải để cho ông một gian để ở, chưa kể anh em bọn họ đã hứa với Tam Đại Gia sẽ cho ông một gian nhà sao? Em biết sau đó bọn họ làm gì không?”
Lê Dạ càng nói càng tức giận, “Ở vườn sau nhà làm cho Tam Đại Gia cái phòng đất.

Cái phòng đó còn không bằng cái phòng của ông nội anh trước kia, ngay cả cửa sổ cũng không có, cả phòng tối thui chỉ có một cửa ra vào, còn không mời người chữa bệnh.

Biết anh em bọn họ nói gì không, đã là mùa hè, ở vậy cho mát.

Tam Đại Gia bệnh liệt giường không bớt, ba anh tới thăm lão, lão nằm trên giường không nói gì, chỉ chảy nước mắt.”
Có lẽ chuyện này làm tâm trạng Lê Dạ xúc động mạnh, khiến anh nhớ tới Lê Diệu, anh càng khó chịu.

Lê Dạ nhỏ giọng nói, “Chuyện này anh biết, ba mẹ từng than vãn với anh, vậy mà anh chưa từng để trong lòng, so với Tam Đại Gia còn thảm hơn.”
Chuyện này thật ra để lại cái kim trong lòng anh, chỉ là con người anh, từ trước mười lăm tuổi luôn làm đứa con lớn ngoan ngoãn hiểu chuyện, ra ngoài bươn chải là để anh chăm sóc em trai, sau mười lăm tuổi là anh phải gánh vác cả cái nhà.

Tính của anh vốn giỏi nhẫn nhịn, cực khổ anh luôn để trong lòng, không nói mà thôi.
Tần Liệt Dương nào nghĩ chỉ một câu mà khơi lại khổ sở của Lê Dạ, vội vàng an ủi anh, “Anh mới bao nhiêu tuổi chứ, em khi đó còn không phải giống như anh chỉ biết kiếm tiền nuôi gã? Người người đều nói dĩ sử vi kính* nhưng mấy ai có thể hiểu thấu? Người đều giống nhau, đằng sau ánh sáng là bóng tối.

Nếu anh mười lăm tuổi đã có thể nhìn thấu Lê Diệu, sau đó mặc kệ không lo cho Lê Diệu, anh còn là Lê Dạ sao? Vậy chẳng phải anh thành Lê Siêu Nhân sao?”
* Dĩ sử vi kính: xem sử sách như một tấm gương, từ đó nhìn ra hưng thịnh và suy tàn của thời đại.
Thấy Lê Dạ vẫn còn rầu rĩ không vui, Tần Liệt Dương nói sang chuyện khác, “Em lái xe đến đâu rồi, hay chúng ta dừng lại, em ôm anh ra ngoài la hét giải tỏa?”
Lê Dạ mỉm cười, mắng hắn, “Mơ đẹp lắm.”

Tần Liệt Dương vội vàng tìm chủ để đánh lạc hướng anh, “Vậy về sau thì sao, Tam Đại Gia với chú Lục làm sao lại bên nhau?”
“Người trong thôn nhìn không được, chỉ mặt đám em trai của lão mà mắng chửi.

Sống ở nơi thôn làng thế này người ta rất coi trọng thanh danh, mấy người em của Tam Đại Gia chịu không nổi, nói ra chuyện của chú Lục và Tam Đại Gia, nói bọn họ hai tên đàn ông lại nói chuyện yêu đương, bọn họ làm em trai cảm thấy mất mặt nên cố tình tách hai người họ ra, Tam Đại Gia không phải do bọn họ ngược đãi thành ra như vậy, là do lão thiếu đàn ông thôi.

Bọn họ cũng hết cách, trị không được, lại thấy mất mặt nên mới làm như vậy.”
“Loại chuyện này trong thôn vốn không được mọi người ủng hộ.

Nghĩ thoáng thì không sao, từ xưa luôn có người nghèo quá không kiếm được vợ cùng sống thì từng làm như vậy.

Nhưng có vài người xấu miệng, mắng chửi khó nghe, chửi Tam Đại Gia không biết xấu hổ, em không biết đâu, bọn họ miệng lưỡi độc địa không ai chịu nổi, nhất là có mấy người trước kia lúc Tam Đại Gia còn trẻ muốn chiếm tiện nghi mà bị ông dạy dỗ một trận, trực tiếp đứng ngoài nhà mà mắng chửi.”
“Sau cùng náo loạn ầm ĩ cả lên, Tam Đại Gia thậm chí còn muốn chết cho xong, may mà chú Lục về kịp.

Ông ngay cả nhà mình cũng không về, cõng chăn nệm hành lý đi thẳng tới.

Lúc tới nơi vừa vặn gặp người đứng trước cửa chửi đổng, đi lên đánh nhau với người ta, ông từ trẻ đã rất khỏe mạnh, cho dù là đang ở thôn của tụi anh vẫn không hề thua kém, người nọ còn có mấy anh em cùng nhau xông lên, đều bị ông ấy đánh cho chạy hết.

Có điều chú Lục cũng bị thương nặng, cả mặt đầy máu.”
“Mấy người em của Tam Đại Gia đều đứng canh ngay cửa.

Chú Lục cứ vậy cả người máu không xông thẳng vào trong, vào được liền chạy ra sân sau đi nhìn Tam Đại Gia, sau đó lần mò được cái rìu chẻ củi lại xông về phía ba gian nhà.

Mấy người em Tam Đại Gia muốn ngăn cản mà không được, đầu tiên ông chẻ nát vụn cái máy may của người em út chuẩn bị cưới vợ, sau đó lại chẻ tiếp cái giường gì đó, tiếp đó thì bị bọn họ chặn được.”
“Ông người máu không, nhìn qua rất có tư thế muốn liều mạng, lại nói thì hành động của bọn họ về lý là sai, trong thôn dù sao vẫn có người hiểu đạo lý cố gắng khuyên giải, nên cũng không ai tiến lên giúp đỡ hay can ngăn gì, khi trưởng thôn đến, ba anh em nhà này đã chảy máu.

Trưởng thôn hỏi ông muốn làm gì, ông nói từ xưa đến nay nhà cửa đều do con trai trưởng thừa kế, Tam Đại Gia làm trâu làm ngựa vài chục năm nay, nuôi lớn bọn họ, còn giúp cho bọn họ cưới vợ, chưa từng phụ bọn họ.

Từ hôm nay trở đi sẽ ở riêng, trong thôn đàn ông đều được chia đất, bảo bọn họ cuốn gói cút ra khỏi nhà, ở đây không chào đón.”
“Mấy người em không chịu, còn tố ông đánh bọn họ bị thương.

Chú Lục nói bọn họ không biết xấu hổ, còn đòi bọn họ trả lại tiền sinh hoạt phí mấy năm nay.

Sau đó nói bọn họ ngược đãi Tam Đại Gia, hiện tại người bệnh nặng như vậy, nhìn lại bọn họ xem bị thương vài chỗ đó thì tốn bao nhiêu tiền, hay là Tam Đại Gia bệnh tốn tiền hơn? Bắt bọn họ bồi thường.”
“Ngài trưởng thôn thật sự tốt bụng, ông ấy đứng ra hòa giải, kêu ba người kia tạm thời tới ở chi bộ trong thôn, tách nhà này ra.

Sau đó chú Lục ngay tại chỗ tuyên bố, ông và Tam Đại Gia muốn làm khế huynh đệ, về sau ông sẽ dọn về Nam Trang sống cùng Tam Đại Gia, cho dù chết cũng muốn chôn chung trong phần mộ tổ tiên của nhà Tam Đại Gia.

Còn ai muốn khi dễ mắng chửi ông thì nhắm ăn được nấm đắm của ông thì cứ lên.

Thật ra anh thấy chú Lục là muốn làm chỗ dựa cho Tam Đại Gia, thay ông lên tiếng, cho nên mới không chịu đi, chứ không về thôn ông sống có phải dễ dàng hơn không.

Về sau được chú Lục chăm nom tốt, Tam Đại Gia qua một năm thì hồi phục, hai người lại đi xa làm công kiếm tiền sửa nhà, lúc em tới cũng là vừa lúc nhà xong.”
Chờ Tần Liệt Dương lái xe đến nơi thì câu chuyện của Lê Dạ vừa xong.
Tần Liệt Dương không ngờ được cuộc đời Tam Đại Gia trải qua cũng không khác mấy so với Lê Dạ, cái bầu không khí này một chút cũng không thoải mái hay vui vẻ, đương nhiên càng không thích hợp làm chuyện không tiện cho người ta biết.
Hai người bọn họ lái xe đến một khoảng đất trống, mở ra cửa sổ trên trần xe ngắm sao, thật đúng là một trời sao lấp lánh, Lê Dạ còn rất cảm khái, “May mắn mà có chú Lục, nếu không Tam Đại Gia nhất định bị bọn họ hại chết.”
Tần Liệt Dương cảm thấy đắng chát trong lòng ừ một tiếng, đột nhiên Lê Dạ nắm tay hắn.

Hắn ngạc nhiên quay đầu qua, nhìn thấy gương mặt rất chân thành của Lê Dạ, anh nghiêm túc nói với hắn, “Cũng may có em, nếu không anh đã chết.”
Tần Liệt Dương theo bản năng nắm chặt lấy đôi tay chai sạn kia, lúc này hắn cảm thấy, cảm giác có chút lạ lùng nhưng cũng thật đúng, hắn rất thích nghe Lê Dạ nói lời tâm tình, một người luôn muốn giấu mọi thứ trong lòng như anh, những lời nói ra không hề hoa mỹ cũng chẳng phong phú, nhưng luôn khiến ngưới ta thật sự cảm động.
Hắn nhích lại hôn nhẹ Lê Dạ, “Hình như còn thiếu một câu, là câu chôn chung với… kìa.”
Mắt hạnh của Lê Dạ sửng sốt mở to, nhưng sau đó liền cong híp mắt, nhưng anh mắc cỡ, anh vẫn luôn cảm thấy chuyện anh và Tần Liệt Dương ở một chỗ không quá chân thật, Tần Liệt Dương mặc kệ, không ngừng thúc giục, Lê Dạ không còn cách nào đành nói, “Nam Trang bây giờ không còn nghĩa trang rồi, phần mộ tổ tiên cũng bị dời đi rồi, nhà của em thì sao? Có một chỗ cho anh không?”
Tần Liệt Dương vô cùng trịnh trọng trả lời, “Nhà của chúng ta em đã sớm mua rồi, chỗ đó là một cái mộ đôi, hai chúng ta ngủ chung một mộ.”.

Bình Luận (0)
Comment