Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)

Chương 85


Lúc Đường Đỉnh Hân gõ cửa, Phương Mai đã tập xong rồi, đang nhắm mắt nằm trên thảm yoga nghe nhạc thư giãn, thường ngày thì đây là khoảng thời gian Phương Mai thả lỏng nhất trong ngày, nhưng hôm nay chỉ một câu của Đường Đỉnh Hân đã làm hỏng.
Tưởng Thụy Lâm tới làm gì?
Ngày xưa vì muốn giúp Tần Phù tìm người giúp đỡ nên bà đã tốn rất nhiều tâm sức cho nhà họ Tưởng, bà phải chọn lựa mãi trong đám con cháu giới thượng lưu từ trên xuống dưới ở Bắc Kinh mới chọn ra được Tưởng Vũ Văn, tất nhiên là có để ý đến ba mẹ của Tưởng Vũ Văn.
Tưởng Thụy Lâm và Tần Chấn không cùng một loại người.

Tần Chấn vùi đầu vào làm công thương nghiệp, Tưởng Thụy Lâm thì làm gì cũng suôn sẻ và có quan hệ sâu rộng.

Phương Mai cảm thấy người như vậy mới có thể làm ăn lên nhanh, cho nên bà hi vọng Tần Phù có thể theo ông ta học hỏi được gì đó.

Nhưng đáng tiếc trước giờ Tần Phù chỉ gặp Tưởng Thụy Lâm đúng hai lần, lần nào ông cũng rất khách sáo với cậu, nhưng cũng không thân thiết.

Sau đó Tần Phù chọc vào Đường Đỉnh Hân, quan hệ hai nhà tự nhiên không còn.
Sao hôm nay Tưởng Thụy Lâm lại ghé nhà?
Bà vội vàng ngồi xuống, trước đi thay quần áo, sau mới ra vẻ thong thả đi xuống nhà.
Quả nhiên dưới lầu hai bên vẫn đang trò chuyện, còn có vẻ rất hợp ý nhau, Phương Mai thật sự khó hiểu, nếu hai bên không thân gì, hẳn là có chuyện quan trọng mới tới, sao lại không vào phòng sách? Nếu chỉ tới thăm hỏi lại càng kỳ lạ?
Bà mới vào nhà bếp bưng một dĩa bánh trái ra, định bụng đưa xong ở lại nghe ngóng luôn.

Không ngờ lúc bà vừa ra thì Tưởng Thụy Lâm đứng dậy, còn bắt tay với Tần Chấn, đây là muốn tạm biệt?
Phương Mai nhanh chóng bỏ dĩa bánh xuống rồi đi qua, cười nói, “Sao anh vừa tới chơi mà đi sớm vậy? Không ngồi chơi thêm chút đi.

Giờ này…” Giờ này đang là giờ ngủ trưa, qua giờ cơm trưa mất rồi, trà chiều thì hơi sớm, có điều Phương Mai coi như có nhiều kinh nghiệm, cười tươi nói, “Còn sớm mà.”
Tưởng Thụy Lâm chào một tiếng chị dâu, sau đó rất thần bí nói, “Sau này còn nhiều cơ hội.” Rồi quay sang nói với Tần Chấn, “Mong anh Tần sẽ suy nghĩ thêm, tôi cực kỳ có thành ý.”
Phương Mai không hiểu gì, giúp Tần Chấn đẩy xe ra cửa, sau khi người ta rời đi mới hỏi, “Suy nghĩ cái gì? Ông ta với chúng ta đâu có qua lại, tới nhà mình làm gì? Sẽ không phải là vẫn còn tức giận vì chuyện của A Phù chứ? Không thể nào.” Cũng kết hôn mấy tháng rồi, Tưởng Thụy Lâm nếu tức giận đã sớm nói rồi, sao phải đợi tới bây giờ? Nếu vậy thì bà biết làm gì đây.
Tần Chấn thì tâm trạng tốt, nhà có con gái trăm nhà cầu luôn khiến người ta vui thích, có thể nuôi ra đứa con trai khiến người ta theo đuổi tới nhà không phải lại càng thích thú sao, chứng minh ông nuôi con thành công.

Khách quan mà nói, sự kết hợp này không làm cho ông có bao nhiêu hứng thú.

Dù sao nhà họ Tần không hề kém, sản nghiệp của ông đủ làm nền tảng cho Tần Liệt Dương giành được thành công hơn người, không cần dựa vào người khác để leo lên.

Chưa kể Tần Phù và Tưởng Vũ Văn từng qua lại, nếu chuyện này thành thì sau này Tần Phù trong nhà sẽ rất lúng túng, ông không thể không cân nhắc.
Cho dù Phương Mai hỏi thì ông cũng không định sẽ bàn bạc với bà, bởi thái độ thù địch của Phương Mai với Tần Liệt Dương quá rõ ràng, Tần Chấn không muốn để bà phá hoại từ bên trong, chỉ ừ để trả lời.
Ông là chủ gia đình, ông đã không muốn nói, Phương Mai không thể nhào tới nắm cổ áo ông mà hỏi.

Phương Mai cảm giác mình như đấm vào bông, giận điên người nhưng không có cách nào.

Thấy vô vọng khai thác được từ Tần Chấn, sau khi đẩy ông vào phòng nghỉ ngơi, bà đi lên tầng ba tìm Đường Đỉnh Hân, nếu cô ta biết đi kêu bà, nhất định là biết chuyện gì đang xảy ra.
Đường Đỉnh Hân sau khi gọi bà thì yên tâm lên lầu nghỉ ngơi, không ngờ Phương Mai lại gõ cửa phòng cô.


Lúc này cô đang đọc sách, nghe tiếng gõ cửa thì không hề gấp, vẫn thong thả đọc xong trang giấy mới đứng dậy mở cửa.
Phương Mai ở chỗ Tần Chấn bị lơ, đến chỗ Đường Đỉnh Hân lại bị đóng cửa không tiếp, cả người gần như tới biên giới bùng nổ, sắc mặt khủng bố làm người ta nhìn thấy mà sợ.

Đường Đỉnh Hân vừa mở cửa đã chặn miệng bà, “Mẹ, ngại quá, con đang ngủ, gần đây con hay thấy buồn ngủ, không biết có phải tác dụng phụ do mang thai không”
Nếu là bình thường Phương Mai đã nổi giận rồi, nhưng hôm nay bà có việc cần hỏi nên không tiện.

Chỉ có thể kiềm chế mà hỏi, “Tưởng Thụy Lâm tới làm gì?”
Đường Đỉnh Hân mở to hai mắt, ra vẻ không dám tin, Phương Mai thấy biểu cảm này của cô lập tức nóng mặt, nhưng Đường Đỉnh Hân có bản lĩnh nhìn mặt người ta nói chuyện mà, không đợi Phương Mai xụ mặt đã nhanh chóng nói, “Mẹ, ba không nói cho mẹ sao?” Thấy Phương Mai sắp nổi giận, cô mới tươi cười nói, “Con không có ý gì đâu, con cũng không nghe được gì nhiều, hình như Tưởng Thụy Lâm có nhắc tới xin cưới hay sao đó.”
Nghe thấy xin cưới, Phương Mai lập tức bắt được trọng điểm, “Xin cưới cái gì?” Sau đó bà mới phản ứng kịp, nhà họ Tưởng chỉ có một đứa con gái, nhà họ Tần chỉ còn một đứa con trai chưa kết hôn, là muốn cho Tần Liệt Dương sao!
Sắc mặt Phương Mai không được tốt.

Bà nghĩ tới Tưởng Vũ Văn là nhà vợ bà chọn cho Tần Phù, tài sản không hề kém cạnh nhà họ Tần, con gái duy nhất, chỉ cần cưới được thì sự nghiệp của Tần Phù coi như nâng một bậc, đủ khả năng cạnh tranh với Tần Liệt Dương.

Hiện giờ Tần Phù đã cưới một người giống như không có nhà mẹ, còn làm cho thế lực của Tần Liệt Dương tăng gấp đôi, Phương Mai sao có thể chấp nhận?
Bà nhíu mày, “Cô nghe rõ chứ?”
Đường Đỉnh Hân ngoan ngoãn gật đầu, “Chắc, cái này không phải chuyện tốt hả mẹ? Sao sắc mặt mẹ xấu quá vậy?”
Lần đầu tiên trong đợi Phương Mai có thể phê bình Đường Đỉnh Hân, mắng cô, “Cô ngu à?” Sau đó đi xuống lầu.
Đường Đỉnh Hân đứng đó nhìn Phương Mai biến mất hẳn ở góc cầu thang, mới cười nhạo, “Tôi ngu? Bà mới ngu, cả nhà bà đều ngu, hứ!” Cô xoa bụng, “Ngoại trừ cục cưng của mẹ!”
Từ trại tạm giam trở về, Tần Liệt Dương dẫn Lê Dạ đi tới chợ chim, tìm một người tên Trương Tam, từ gã ta mua một con bát ca.

Con chim nhỏ đen sì, được cái thông minh.

Lê Dạ thấy rất mới lạ, khi anh nói xin chào, con bát ca đó nghiêm túc trả lời anh, “Xin chào.” Lê Dạ cười rất sảng khoái.

||||| Truyện đề cử: Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi |||||
Chờ cho con chim vào lồng xong, Lê Dạ vừa chọc nó vừa hỏi Tần Liệt Dương, “Sao đột nhiên em lại đi mua bát ca? Đặt tên gì cho nó?”
“Gọi Tướng Quân đi, cho sư phụ anh đó.” Tần Liệt Dương nói.
Ông cậu nhỏ của Ninh Trạch Huy đã đợi hai ngày rồi, hứa ngày mai sẽ đưa Lê Dạ qua đó, nếu không người ta sẽ không vui.

Ông cậu nhỏ là người Bắc Kinh gốc, biết hết những trò chơi thông thường của người Bắc Kinh, “Từ khi còn trẻ đã thích dẫn chim đi dạo, đấu dế, nuôi bồ câu, thả chó, không gì không biết.

Em hỏi Ninh Trạch Huy rồi, hai năm gần đây ông ấy luôn sống ở chỗ hẻo lánh đó, không mấy khi dẫn chim dạo nữa, có điều vẫn thích chơi chim, vậy nên mới tìm được con này, nghe nói nó rất thông minh.

Bảo đảm ông ấy sẽ thích!”
Tần Liệt Dương giống như đang chơi, gọi điện thoại cho Lê Dạ, sau đó bảo anh, “Anh nhận điện thoại đi, sau đó đưa điện thoại tới gần Tướng Quân.”
Lê Dạ nghi ngờ nhưng vẫn làm theo, không ngờ nó vô cùng từ nhiên tuôn ra một tràng, “Hi ~~~~~~~ Bà xã đại nhân, hôm nay sao rồi, em nhớ anh lắm đó!”
Giọng điệu còn ngân lên ngân xuống, Lê Dạ nghe mà cười chết.

Anh hơi ngại ngùng, lẩm nhẩm, “Sao nghe khẩu âm giống của em vậy, em dạy nó hả?”

Tần Liệt Dương gật đầu, “Em ghi âm lại rồi bật cho nó nghe ba ngày liên tục, vậy là nó học xong.

Anh nói chuyện nhiều với nó, giọng anh còn hay hơn, nó cũng có thể học được.”
Lê Dạ ừ một tiếng, xong nhớ tới một chuyện nên quay qua giảng đạo cho Tần Liệt Dương, “Con này nếu đưa tặng cho thầy lỡ bị nghe thấy thì làm sao?” Vậy thì xấu hổ chết mất.
Tần Liệt Dương thì da mặt siêu dày, “Sợ gì chứ, chẳng phải có Ninh Trạch Huy ở đó sao, ông cậu của gã nhất định đã biết rồi.” bị Lê Dạ đấm một cái, Tần Liệt Dương lại trêu chọc, “Ai mà biết anh học từ em, tới tám phần mọi người đều sẽ nghĩ anh học từ ông chủ đó.”
Lê Dạ liếc xéo, coi như buông tha cho hắn, sau đó vừa chơi vừa hỏi, “Nó còn biết cái gì nữa?”
Tần Liệt Dương nói, “Nhiều đó, biết đọc thơ, nói được hai câu tiếng Anh, biết bắt chước họa mi hót… Trở về nhà anh cứ chơi với nó là biết.

Nếu anh thích nó thì chúng ta giữ lại, em sẽ tìm cái khác tặng thầy, chỗ em còn một ấm pha trà bằng gốm hoa văn vỏ dưa hấu, đại sư Ninh chắc chắn sẽ thích, tặng cái đó cũng ổn.”
Tần Liệt Dương quả thật có cảm giác muốn nuông chiều Lê Dạ lên tận trời, Lê Dạ cười nói, “Không cần đâu, nếu thứ đầu tiên em nghĩ tới nên tặng, vậy nó hẳn là thích hợp nhất.

Về sau anh cũng hay ở đó, không có thời gian chơi với nó.”
Nói vậy cũng đúng, Tần Liệt Dương nịnh nọt mà vuốt mông ngựa, “Bà xã đại nhân nói rất đúng.”
Chờ Tần Liệt Dương và Lê Dạ về tới nhà, bên chỗ Ninh Trạch Huy lập tức gửi tin đến, Tổng biên tập Báo Đô Thị gọi điện đến, hi vọng có thể nói chuyện với Tần Liệt Dương.

Tần Liệt Dương biết chắc, lão già này ở Bộ Truyền Thông nhất định bị phê bình rất nặng, giờ mới biết sợ, bắt đầu bù đắp.
Tần Liệt Dương ở trước mặt Chương Diên Vĩ nói chuyện hiên ngang lẫm liệt như thế, tất nhiên là không muốn để cho Báo Đô Thị có cơ hội nắm đuôi, dặn dò Ninh Trạch Huy, “Chuyển điện thoại cho tôi, tôi sẽ gặp lão ta.”
Ninh Trạch Huy có phần lo lắng nói, “Chuyện này sẽ không lấp liếm cho qua chứ.” Gã sợ Chương Diên Vĩ cảm thấy chuyện này đem lại ảnh hưởng không tốt, trực tiếp ba phải, biến chuyện lần này thành có đầu không có đuôi.
Tần Liệt Dương cười cười, “Vậy thì thử cứ xem.”
Cúp máy xong Ninh Trạch Huy gửi số điện thoại của Tống Hoành Ly qua, Tần Liệt Dương cũng không thèm kiêng kị gì, ngồi bên cạnh Lê Dạ đang chơi với Tướng Quân, bấm số gọi cho Tống Hoành Ly.
Trên thực tế, Tống Hoành Ly đang đợi đã lâu.
Từ Bộ Truyền Thông đi ra, cả người lão đầy mồ hôi lạnh, không dám nói nửa lời về chuyện từ chức, chuyện này gây ồn ào quá lớn.

Hơn nữa, Chương Diên Vĩ thể hiện rõ ý tứ rất tức giận, không biết vô tình hay cố ý còn đề cập tới mục đích đưa tin xào xáo lần này của lão.
Dưới tình huống này, cho dù viện cớ lão tuổi đã cao không làm đêm nổi cũng không ai tin, mà nếu nói lão muốn từ chức không phải là tự nhận mình làm sao? Lão phải làm sao mới có thể thuận lợi phủi mông bỏ đi đây? Nghĩ đi nghĩ lại thì biện pháp duy nhất là giải quyết tranh chấp với QUEEN.
Trước kia mỗi ngày phòng PR của QUEEN đều gọi điện tới vài lần, hiện giờ QUEEN chiếm thế thượng phong rồi, người ta không thèm để ý tới lão nữa.

Lão cũng hết cách, ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ, cảm thấy việc này không nên kéo dài, phải nhanh chóng giải quyết êm thấm mới tốt.
Lúc trước lão muốn đăng bài vốn có vài người phản đối nhưng đều bị lão chèn ép xuống hết.

Nếu Chương Diên Vĩ để lộ thái độ ra ngoài, trong tòa soạn nhất định có người sẽ giẫm lão để leo lên.

Lão không muốn đi làm mấy chục năm rồi, phải từ chức còn mang tiếng xấu.
Chỉ là không ngờ Tần Liệt Dương có thể bảo trì bình thản như vậy, buổi sáng vừa trở về lão lập tức gọi điện qua bên kia, nhưng chờ mãi đến bốn giờ chiều, điện thoại mới đổ chuông, là cuộc gọi từ số lạ, lão chờ chuông reng hai tiếng mới tiếp cuộc gọi.
Tần Liệt Dương trước giờ luôn thích nói vào thẳng vấn đề, tự giới thiệu, “Tổng biên tập Tống phải không? Tôi là Tần Liệt Dương, bên tôi hiện giờ có thời gian rãnh, nếu ông tiện thì chúng ta có thể gặp mặt.”
Cái giọng nói chuyện này có khác gì đang ra lệnh cho người khác đâu, nếu là trước kia Tống Hoành Ly nhất định không thèm phản ứng với hắn.


Chỉ tiếc hôm nay thế giới đảo lộn, QUEEN khí thế hùng hổ, ngược lại Báo Đô Thị rơi vào cảnh nguy khốn vu cáo hãm hại, cho dù lão có thấy khó chịu, cũng phải chịu đựng trước đã, “Tôi bên đây cũng đang rãnh, vừa vặn có thể gặp nhau, gặp ở đâu?”
Tần Liệt Dương nói rất lãnh đạm, “Tôi sẽ cho thư ký gửi địa điểm cho ông.”
Nói xong thì cúp máy.

Tần Liệt Dương nhìn Lê Dạ ngồi đó ra hết sức dụ dỗ cũng không làm Tướng Quân bắt chước họa mi hót được, hỏi anh, “Em đi gặp một người, anh ở nhà hay đi chung với em? Hay anh nằm xuống nghỉ đi, tối qua tới giờ vẫn chưa nghỉ ngơi đàng hoàng.”
Lê Dạ nghe xong là biết hắn chỉ chuyện gì.

Người da mặt mỏng như anh lập tức đỏ mặt, lắp bắp nói, “Không sao, thật ra… thật ra không thấy khó chịu gì nhiều.” Anh cảm thấy gần đây mình có rèn luyện nên sức khỏe rất tốt, tuy làm cao không tốt nhưng nếu không lại có vẻ anh quá chủ động, nói thế rất ngại.
Tần Liệt Dương tất nhiên muốn cho anh thoải mái, nghe xong nói, “Không sao thì đi với em, đi quán café, đồ ngọt tiệm đó cũng ổn, anh ngồi ăn chờ em nói chuyện xong chúng ta cùng nhau đi ăn cơm.”
Ý này không tệ, Tần Liệt Dương và Lê Dạ cùng nhau đi.

Hắn xuống lầu mới nhắn tin cho Ninh Trạch Huy, nói gã đưa địa chỉ quán café Green Island cho Tống Hoành Ly, nhưng không ngờ lão ta lại ở gần đó hơn, xem ra lão ta sẽ tới trước hắn.

Tần Liệt Dương dẫn Lê Dạ vào quán café.
Ánh mắt của Tống Hoành Ly lập tức tập trung vào hai tay đang nắm nhau của Tần Liệt Dương và Lê Dạ ―― Từ trước đến nay Tần Liệt Dương chưa bao giờ kiêng kị che giấu quan hệ của bọn hắn ở nơi công cộng, lần nào cũng nắm tay rất tự nhiên.

Lê Dạ thấy Tống Hoành Ly nhìn nên muốn né tránh, ý định rụt tay lại, nhưng Tần Liệt Dương vẫn giữ chặt không thả.
Hắn không hề ngại ngần nghênh đón ánh mắt của Tống Hoành Ly, sau đó rất thản nhiên nói, “Không ngờ Tổng biên tập Tống tới nhanh vậy, vậy phiền ông chờ tôi thêm chút nữa, tôi thu xếp xong sẽ quay lại.”
Nói xong, hắn không chút do dự dẫn Lê Dạ tới một chỗ ngồi gần cửa sổ, sau đó gọi phục vụ.

Giống như không hề để ý tới Tống Hoành Ly, cúi đầu nghiêm túc nhìn menu.

Hẳn là Tần Liệt Dương cố ý, vị trí Lê Dạ ngồi là đưa lưng về phía Tống Hoành Ly, cho nên anh không nhìn thấy vẻ mặt của Tống Hoành Ly, nhưng vẫn cảm giác được dường như có một ánh mắt rất nóng bỏng đang dán chặt vào người anh, điều này khiến Lê Dạ không thoải mái.
Anh hỏi nhỏ Tần Liệt Dương, “Lão ta là ai vậy? Anh cảm giác lão ta không có ý tốt.”
Tần Liệt Dương nói, “Là Tổng biên tập của Báo Đô Thị xx kia đó, việc hắt nước bẩn lên QUEEN do một tay lão đốc thúc.

Nếu em đoán không sai thì lão cũng chỉ là tay sai của cậu em.”
Lê Dạ nghe xong thân phận của lão ta, vừa tức giận vừa sốt ruột, “Em không nói sớm để anh biết thì anh khỏi tới, lão ta thấy được thì làm sao? Nhất định lão ta sẽ đi nói cho cậu em, lỡ cậu em kiếm chuyện với em thì sao.”
Lê Dạ càng gấp, Tần Liệt Dương trái lại càng thấy ấm lòng, chọn vài món Lê Dạ thích ăn, cho phục vụ đi rồi nói chuyện với anh, “Anh không suy nghĩ gì cho mình sao? Anh theo em, chẳng lẽ muốn giấu người khác cả đời sao? Không muốn người ta chấp nhận hả? Lão ta nói cho cậu em thì càng tốt.”
“Thật ra anh…” Lê Dạ muốn nói anh không để ý, có thể ở bên Tần Liệt Dương đã tốt lắm rồi, anh không để ý tới thanh danh.

Nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã bị Tần Liệt Dương trừng cho nuốt trở lại, tên này không chịu sao, “Anh chỉ không muốn cậu em đối phó với em thôi, lão ta nhất định sẽ làm cho mọi người đều biết.

Năm đó chuyện của Tam Đại Gia không phải cũng bị làm ầm lên sao?”
Tần Liệt Dương rất hài lòng chuyện anh không nói ra, hắn không phải loại người yêu người ta, nhưng không tiện công khai quan hệ nên sẽ đối tốt với người ta như vậy cả đời.

Hắn cảm thấy yêu người ta thì nhất định phải thể hiện cho người ta biết, đừng nói là đi lại trên đường lớn, cho dù trước mặt những người ác ý, hay là phải chống lại cả thế giới này, hắn cũng không chút do dự nói lớn cho mọi người đều biết.
Vì vậy hắn an ủi Lê Dạ, “Biết rồi biết rồi, dù sao em đang lo phải nói thế nào, trái lại để cho cậu em nói cho ba em biết càng tốt, ít nhất thì sẽ cho ba của em thời gian giảm sốc và chuẩn bị những gì để nói.”
Lê Dạ nói không lại hắn, chỉ đành khuyên bảo, “Em cứ để ý chút đi.”
An bài cho Lê Dạ xong, Tần Liệt Dương mới đi qua kia, Tống Hoành Ly không còn trẻ tuổi nên hành xử vẫn còn khôn ngoan, đã thu hồi toàn bộ ngạc nhiên và thăm dò trong mắt, giống như vốn không hề phát hiện ra Lê Dạ, hàn huyên với Tần Liệt Dương, “Tổng giám đốc Tần tuổi trẻ tài cao, thật không ngờ còn trẻ như vậy.”
Lão ta không quen Tần Liệt Dương, thấy hắn thủ đoạn ác liệt, biết hắn là con ông cháu cha, nên đoán hắn cũng phải hơn ba mươi tuổi.

Không ngờ hắn còn chưa tới ba mươi, trẻ thế này.
Tần Liệt Dương khôi phục lại bộ dáng ở công ty trước mặt lão ta, nghiêm mặt không cười, nói lời khách khí nhưng lạnh như băng, “Còn trẻ là thật nhưng cũng không là gì, sản nghiệp trong nhà đều là kế thừa từ cha thôi.”
Nói xong một câu không khí lập tức sượng sùng.

Nếu lúc này có người nhìn thấy hai người ngồi ở bàn này sẽ thấy ngay dáng vẻ đối lập của hai bên.

Hai khuỷu tay của Tống Hoành Ly chống lên bàn, người nghiêng về phía trước, nhìn tư thế là biết ở thế yếu.

Tần Liệt Dương thì dựa người vào lưng ghế, khuỷu tay trái gác lên thành ghế sofa, chân phải thoải mái gác lên chân trái, tư thái ung dung tự tại, cảm xúc hai người vừa nhìn là hiểu ngay.
Tống Hoành Ly thật sự không quen với tình thế như này chút nào, lão ta ở chức vị cao đã lâu, ít nhất là trong tòa soạn báo, mặc dù trên danh nghĩa lão ta chỉ là người có quyền thứ hai, nhưng bởi vì chủ tịch luôn mặc kệ chuyện biên tập và xuất bản, nên thực thế lão ta là người định đoạt mọi thứ.

Trạng thái như này làm lão ta có cảm giác như mình có chuyện cần phải cầu xin người khác.

Lão gần như không thể chờ được muốn phá vỡ cục diện bế tác này, “Tổng giám đốc Tần, tôi nghĩ chúng ta có chút bất đồng về chuyện Formaldehyde.”
“Trên thực tế chúng tôi có trách nhiệm vụ giám sát truyền thông, sau khi nhận được tin báo về chuyện Formaldehyde hết sức coi trọng, QUEEN là thương hiệu duy nhất trong nước có thể vươn ra tầm quốc tế, mọi người chỉ hi vọng QUEEN có thể lấy thái độ càng tốt hơn để đối diện với chuyện này.

Hi vọng thông qua sự đốc thúc của chúng tôi có thể khiến cho vị trí của QUEEN tăng thêm một bậc.

Tất nhiên là trong quá trình thực hiện, có thể do chúng tôi thiếu kinh nghiệm, làm không được hoàn thiện, đối với chuyện này chúng tôi rất áy náy, hi vọng các vị có thể thông cảm.”
Tần Liệt Dương nghe xong cũng không vạch trần, chỉ a một tiếng, giọng điệu vô cùng khinh thường, khiến mặt Tống Hoành Ly lập tức đỏ lên, “Tổng giám đốc Tần, thái độ của cậu là sao?”
Tần Liệt Dương trả lời lão ta, “Nghiêm túc thể hiện sự khâm phục với cách sử dụng quyền hạn của các vị, có điều do thiếu kinh nghiệm nên cười không đủ hoàn thiện, tôi trong lòng rất áy náy, hi vọng ông có thể hiểu được.”
Đây quả thật là khiêu khích, cho dù Tống Hoành Ly đã chuẩn bị tư tưởng xem người ta như ông nội cũng nhịn không được.

Chỉ là lão ta còn chưa kịp phát uy, Tần Liệt Dương mở miệng còn nhanh hơn lão, “Cảm thấy cách nói đó rất này nọ chứ gì, vừa nghe là biết người nói chính là một tên khốn khiếp, vô liêm sỉ, tiêu chuẩn tiểu nhân, xem ông như khỉ mà đùa bỡn.

Một bên cười nhạo ông, một bên còn mộng tưởng lập đền thờ trinh tiết cho kỹ nữ, không chỉ muốn sỉ nhục nhân cách của ông, còn sỉ nhục cả trí thông minh của ông, quả thật là muốn đi lên tát cho hắn một cái, nói cho hắn biết, bố mày không có ngu, mày muốn nói chuyện thì nói, không muốn nói thì xéo đi, ở đây đánh rắm làm cái gì? Mày cho rằng bố mày sợ mày à, bây giờ là mày phải cần bố mày đấy! Đúng không, Tổng biên tập?”
Tống Hoành Ly gặp qua rất nhiều người có văn hóa, rõ ràng là chưa gặp người nào giống Tần Liệt Dương.

Tức muốn nổ phổi, một tay ôm ngực, một tay chỉ mặt hắn, “Cậu cậu cậu” nhưng không nói nên lời.
Bộ dạng đó quả thật khiến phục vụ đưa cà phê đến hơi sợ hãi, Tần Liệt Dương vẫy vẫy tay, nhận ly cà phê từ tay phục vụ, ý bảo cậu ta đi xuống.
Tống Hoành Ly cứ cậu cả buổi, mới phun ra một câu, “Cậu… vốn không muốn thương lượng!”
Tần Liệt Dương nhấp cà phê xong nói, “Tôi đương nhiên không muốn.

Các người cố ý gây sự muốn dìm chết tôi, hôm nay chuyện thất bại còn dám mặt dày nói vì tốt cho tôi, nghĩ tôi bị đần đấy à? Tổng biên tập Tống, ông cũng năm mươi tuổi rồi, leo lên vị trí này không dễ dàng, không lẽ còn ngây thơ như vậy.

Tôi cảnh cáo ông lần cuối cùng, muốn giải quyết chuyện này thì lấy thái độ muốn giải quyết ra nói chuyện, tôi cho mấy người ba ngày, hôm qua là ngày đầu tiên, còn hai ngày nữa, ông vẫn còn cơ hội.

Nếu như bỏ lỡ, chúng ta chỉ có thể gặp nhau tại tòa.

Đúng rồi, nhắc nhở ông đừng tin lời người sau lưng ông, nếu ổng mà giữ lời hứa chắc là gặp quỷ giữa ban ngày rồi.”
Nói xong Tần Liệt Dương đứng dậy, lấy ra ví tiền trong ngực áo, rút ra tờ một trăm tệ ném lên bàn, “AA”.

Quay đầu đi thẳng qua chỗ Lê Dạ.

Lê Dạ vẫn luôn lén lút dòm ngó bên đây, thấy hắn tới nên đứng dậy tính đi chung, Tần Liệt Dương nhìn bánh ngọt trên bàn chưa được động vào, gọi phục vụ đóng gói mang về.
* AA: phần ai nấy trả, chia đôi.
Tống Hoành Ly đứng xa xa nhìn, Tần Liệt Dương vừa nãy rõ ràng hung mãnh như chó hoang nổi điên, rồi giờ quay mặt cười như chó con, lão mới thật sự tin vào lời đồn, Chủ tịch Tần thị là người điên..

Bình Luận (0)
Comment