Tam Thập Nhi Thụ (Ba Mươi Tuổi Làm Thụ)

Chương 91


Phương Hải Đông không còn phán đoán nổi nữa.
Lão là cáo già, lòng nghi ngờ rất nặng, không phải người dễ dàng tin vào những gì người ta nói.

Nhưng với những lời Tần Liệt Dương nói ra lão chỉ có thể nửa tin nửa ngờ, mà cái này mới là khó khắn nhất, lão không thể xác nhận thật hay giả thì không thể đưa ra đánh giá chính xác được.

Nếu là giả là tốt nhất, lão sẽ đối chất với Tần Liệt Dương tới cùng, nhân đéo kéo hắn xuống nước.

Nếu như là thật, lão phải kiếm cách khác, lão phải cam đoan Tần Liệt Dương sẽ không dựa vào đó mà kiện lão.
Nhưng bây giờ lão không có cách nào đưa ra đánh giá chính xác.
Dưới sự hùng hổ dọa người của Tần Liệt Dương, bất kỳ lời nói lập lờ nước đôi nào cũng vô dụng.

Hai cách làm này tựa như ban ngày và đêm tối, lão không có khả năng sống ở nơi mặt trời và mặt trăng cùng tồn tại.
Tần Liệt Dương ngồi trên ghế sofa đơn, thu hết biểu cảm trên mặt của Phương Hải Đông, dạo nay Tần Liệt Dương cho người điều tra kỹ càng mọi chuyện về Lưu Thành và Tống Hoành Ly lẫn người nhà bọn họ, vì muốn sớm ngày đuổi cổ mấy tên sâu mọt này ra khỏi Tần thị, đỡ phải để lại tai họa ngàn năm.
Ban đầu Tần Liệt Dương không nghĩ sẽ sớm như vậy, hắn nên chờ thêm một thời gian đợi lúc thích hợp hơn mới lấy ra, những chứng cứ này phải từ từ thu thập, hiện giờ chưa thu thập được đầy đủ, Lưu Thành và Tống Hoành Ly hiện giờ vẫn còn ngậm chặt miệng không chịu khai.

Nhưng có lẽ không kịp nữa rồi.

Thử nhìn dáng vẻ hôm nay của mẹ hắn và Phương Hải Đông mà xem, rủ hết đủ người trong nhà, gọi hắn lập tức trở về, cái kiểu tam đường hội thẩm sẵn tiện định tội cho hắn luôn một thể.
Nếu là chuyện khác gã không chút sợ hãi, ba hắn cảnh giác về Phương Hải Đông không phải ngày một ngày hai.

Nhưng lần này vấn đề là chuyện tính hướng của hắn, một người bảo thủ như ba hắn rất khó chấp nhận được.
Bởi lúc trước Đường Đỉnh Hân dùng thủ đoạn không chính đáng để gả vào nhà họ Tần nên ba hắn không hài lòng, về sau hắn có nói với ba thế này, “Cô ấy có nỗi khổ của riêng mình, nếu lúc đó không thể gả cho A Phù thì phải gả cho Vương Tuấn Vĩ, trong nhà cô không ai quan tâm đến cô cả.” Ba hắn mới nhăn mày hỏi, “Là thằng nhóc Vương Tuấn Vĩ come out với gia đình đó à? Thật không coi ai ra gì!” Sau đó thái độ của ba hắn cũng dần bình thường, có điều vẫn tốt hơn thái độ của mẹ hắn nhiều.
Cho nên Tần Liệt Dương bất đắc dĩ phải xài chiêu này.

Mẹ hắn nói đúng, hắn cố tình nói sang chuyện khác, lúc nhận điện thoại hắn đã suy nghĩ kỹ càng.


Ổn thỏa nhất là để Lê Dạ về nhà trước, hắn một mình đến đây đối mặt mọi người.

Nhưng bỏ lỡ cơ hội lần này, Lê Dạ muốn tìm cơ hội từng bước tiến vào nhà sợ là khó hơn nhiều.
Hơn nữa, hắn muốn ba hắn chứng kiến, biết rõ là khó khăn hắn vẫn tin tưởng mình và Lê Dạ có thể đến với nhau quang minh chính đại.

Bởi vậy chiêu trò lãng sang chuyện khác lần này rất hữu hiệu, trọng tâm câu chuyện đổi thành chuyện cậu hắn phản bội và hãm hại, ánh mắt rơi trên người Lê Dạ tự nhiên sẽ giảm đi.

Lộ diện nhưng không hấp dẫn ánh mắt, kế hoạch này của Tần Liệt Dương vì để Lê Dạ lần đầu tiên xuất hiện thuận lợi nhất.
Tất nhiên còn lý do khác, có mặt của mẹ cậu hắn ở đây, chuyện của hắn và Lê Dạ càng khó khăn.
Vì vậy Tần Liệt Dương không định buông tha Phương Hải Đông, hắn nhìn ra được Phương Hải Đông do dự, liên tục tăng thêm sức ép lên lão, “Cậu à, việc của Lưu Thành và Tống Hoành Ly cậu thấy sao?”
Trên mặt Phương Hải Đông lộ vẻ vô cùng cẩn thận, lão im lặng vài giây, nhưng không nói nửa chữ.

Đúng lúc này đột nhiên nghe Phương Vĩ la lên, “A, nóng chết mất!”
Cả nhà lập tức nhìn gã, má Lưu hết hồn, chân tay luống cuống đứng tại chỗ, trên thảm trải sàn có một ấm trà còn nóng bốc khói, chắc hẳn do thảm quá dầy, bọn họ lại tập trung nên không nghe được âm thanh ấm rơi.
Phương Vĩ lập tức ôm đùi của mình, ra vẻ đau muốn lăn qua lộn lại, Lã Bình mặt biến sắc, “Tiểu Vĩ, Tiểu Vĩ, con có sao không?” Nói xong quay qua nhìn Phương Hải Đông la lên, “Sững sờ đó làm gì? Nóng lắm hả? Tiểu Vĩ, mau để mẹ nhìn coi, bị phỏng chỗ nào rồi?” Ả là mẹ ruột tất nhiên càng lo lắng cho con, lại thấy nơi mà Phương Vĩ che nằm phía trong, “Không phải con bị phỏng tới trong đó rồi chứ?”
Câu này tuy không nói rõ ra nhưng mọi người đều hiểu.

Phương Vĩ vốn chỉ ôm chân hô đau, nghe xong câu này lập tức hít mạnh một hơi khí lạnh, nói, “Không, không có, mau… mau đi bệnh viện thôi mẹ.

Ba, ba!” Gã gọi lớn.
Phương Hải Đông thoáng cái nhẹ nhõm rồi đứng dậy, nhanh chóng lại gần đỡ Phương Vĩ, đưa gã ra ngoài, bảo Lã Bình đi mở xe.

Hiện giờ trong nhà đều là người thân, không thể nhìn thấy Phương Vĩ bị đau mà đứng yên xem được, Tần Liệt Dương và Tần Phù cũng nhanh chóng vây lại, đáng tiếc Phương Vĩ đau quá dữ dội, một người không giữ nổi gã, chỉ có thể để một người khiêng đầu một người khiêng chân, nhanh chóng đi ra cửa.
Sau khi đặt vào xe Phương Hải Đông lập tức khởi động xe, chờ Lã Bình ngồi vào, phóng xe đi nhanh như chớp.

Tần Liệt Dương và Tần Phù đứng cạnh đó cũng hết hồn.


Hai người ho khan, Tần Liệt Dương còn phủi phủi quần áo của mình, không biết lúc nãy có phải Phương Vĩ cố ý hay không mà đạp hắn mấy cái rất mạnh, giờ trên người của hắn toàn dấu giày.
Xảy ra chuyện như vậy nên trong nhà lộn xộn cả lên, Phương Mai trước tiên hỏi, “Cậu mày chở Phương Vĩ đi rồi?” Nghe trả lời xong thì vội vàng lên lầu thay quần áo, chuẩn bị đi bệnh viện.

Khi đi ngang má Lưu cũng hung dữ liếc bà, “Nếu không sao thì thôi, có việc gì thì bà chờ đó.

Bà bao nhiêu tuổi rồi mà có cái ấm nước cầm cũng không xong.”
Má Lưu đã sợ muốn khóc rồi, nhưng bà không dám cãi lại Phương Mai, chờ Phương Mai đi rồi Tần Phù cũng lên lầu thay đồ, bà mới qua nói với Tần Liệt Dương, “Liệt Dương à, tôi không có.

Là Tiểu Vĩ nói muốn uống nước sôi, phải nóng, kêu tôi đi lấy ấm trà lại đây.

Lúc tôi cầm qua rồi cậu ấy lại không nhận, tôi còn nhỏ giọng dặn cậu ấy nhớ cầm cho chắc, không ngờ cậu ấy lại thả ra.”
Tần Liệt Dương nghe xong là hiểu, Phương Vĩ thấy ba gã đang ở thế bị áp đảo mới chơi khổ nhục kế.

Có điều đúng là con của Phương Hải Đông, có thể ra quyết định âm hiểm nhanh như vậy.

Tần Liệt Dương có chút tiếc nuối, hồi nãy Phương Hải Đông xém tí là phải thừa nhận rồi, lão đã dao động, nếu thêm được năm phút thì tốt rồi.
Chỉ tiếc là không có chuyện nếu như, biến số của nếu như quá lớn.
Hắn vỗ vỗ vai má Lưu an ủi, “Không sao đâu, má thu dọn tí đi rồi cùng tôi đi bệnh viện, không phải chuyện gì lớn đâu.” Phương Vĩ là muốn giải vây cho ba gã, có chuẩn bị rồi làm sao để mình bị phỏng nặng được.

Nhưng má Lưu chắc chắn phải đi xin lỗi rồi.

Hồi còn bé mỗi lần Tần Liệt Dương nghỉ đông nghỉ hè về bên này luôn được má Lưu đối xử rất tốt, nên hắn có cảm giác thân thiết với má Lưu, an ủi bà, “Không có việc gì đâu, có tôi đây.”
Bên này Tần Phù và Đường Đỉnh Hân thay quần áo ra ngoài, Đường Đỉnh Hân lại tỏ vẻ không hề muốn đi, “Gã ta không bị thương gì hết, một phụ nữ mang thai đang khỏe mạnh như tôi chả muốn đi tới mấy nơi như bệnh viện làm gì.” Tần Phù luôn không có cách đối phó Đường Đỉnh Hân, với lại chuyện cô nói cậu cũng hiểu được, quả thật là không bị thương gì nghiêm trọng, đành nói, ‘Tùy cô.”
Nhưng Tần Phù vẫn hơi lo lắng, “Cô nói xem ba sẽ xử lý thế nào? Cậu chưa thừa nhận mình làm.”

Đường Đỉnh Hân lơ đãng chăm móng tay, “Nhưng lão ta cũng không chối bỏ.”
Tần Phù đứng ở cửa cẩn thận ngẫm lại câu này, phát hiện đường về não của mấy người này đúng là không giống người bình thường, trước kia cậu luôn nghĩ mình thông minh, anh cậu nhìn cũng không mấy linh hoạt.

Nhưng bây giờ mới phát hiện, thông minh của cậu và thông minh của anh hai không nằm trên một đường thẳng.
Sau khi cả nhà đều chuẩn bị xong thì lập tức đi bệnh viện, Tần Phù lái xe chở thêm má Lưu, trên xe Tần Liệt Dương chỉ có Lê Dạ.

Lê Dạ vẫn luôn kiềm chế không lên tiếng, vì ở trong nhà đó cậu chỉ có thể làm người nhìn.

Nhà lớn thế này anh chưa từng thấy, những người kia hoặc làm như không thấy, hoặc là kiêu ngạo tự mãn vậy anh cũng chưa từng gặp, mấy chuyện họ đề cập anh chỉ biết sơ sơ, nhưng tuyệt nhiên không hiểu những thứ cong cong quẹo quẹo bên trong.
Những điều đó làm anh muốn nói cũng không biết nói gì, anh chỉ có Tần Liệt Dương vẫn kiên định nắm tay anh, không buông ra là sự ủng hộ lớn nhất.
Bây giờ chỉ còn hai người anh mới dám nói, “Cực khổ rồi.” Anh không tính là người thông minh, mấy thứ phức tạp này anh chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng ngồi ở đó anh nhìn ra được.

Tần Liệt Dương đã vì anh mà hao phí bao nhiêu tâm tư.
Câu nói nào cũng không làm Tần Liệt Dương vui vẻ như câu nói của Lê Dạ, hắn vô cùng không biết xấu hổ mà nói, “Ở trên người anh mệt cỡ nào em cũng tình nguyện.”
Lời này ngoài mặt thì dễ nghe, cũng không thể suy nghĩ sâu xa.

Chỉ là lúc Tần Liệt Dương nói đã cố ý nhấn mạnh, Lê Dạ liếc nhìn hắn, cảm động vừa nãy trong nháy mắt giảm đi không ít, cho hắn một câu, “Đừng mệt quá.”
Tần Liệt Dương cười ha hả, “Có mệt hơn em cũng sẵn lòng.” Sau đó thừa dịp đèn đỏ quay qua ôm anh, “Em xem thử xem mặt có đỏ không?” Sau đó vô cùng tiếc nuối nói, “Anh đi Nam Thành một chuyến, đã theo mấy đứa bạn đó học mặt dày rồi.”
Lê Dạ nào dám chống lại hắn? Chưa kể còn đang chạy xe, anh sợ xảy ra chuyện gì nên không dám lộn xộn, khiến Tần Liệt Dương tháo dây an toàn ra, sau đó nghe Tần Liệt Dương nói, “Đồ ngốc, nhắm mắt lại.” Mắt của Lê Dạ đã bị bàn tay ấm áp kia phủ lên.
Không biết qua bao lâu, chợt nghe thấy tiếng còi xe bấm inh ỏi sau lưng, Lê Dạ sợ tới mức lập tức mở mắt, nhìn thấy đèn chuyển xanh rồi, khó trách người ta khó chịu, anh đẩy người.
Tần Liệt Dương lúc này vẫn chưa thỏa mãn, nhanh chóng cài dây an toàn lại, tiếp tục chạy, một hồi sau nhìn thấy có một chiếc xe luôn chạy song song bên trái, tốc độ không nhanh hơn không chậm hơn cũng không thay đổi hướng xe.
Tần Liệt Dương lườm qua, xe bên kia mở mui ra, bên trong là một đám loi choi.

Một tên nhóc trong đó nhìn bên này huýt sáo, sau đó vô cùng thất vọng hét lên, “Xời, còn tưởng là người đẹp, hóa ra hai thằng đàn ông!”
Nói xong thì nẹt bô chạy đi.
Tần Liệt Dương tức, hận không thể trực tiếp lao qua cho mỗi thằng một đấm.

Trái lại Lê Dạ ngồi kế bên lại cười lớn, Tần Liệt Dương ngồi đó nghĩ một hồi, cũng nở nụ cười theo.
Chờ đến bệnh viện, Phương Vĩ đã được bác sĩ khám xong, người nhà họ Phương và Phương Mai đều ngồi vây quanh trong phòng bệnh, má Lưu chăm sóc Tần Chấn ở bên ngoài, Tần Phù đứng kế bên, Tần Phù nói với ông, “Không có việc gì, không phải nước mới nấu sôi, lại cách lớp quần jeans, trên đùi chỉ nổi lên bọng nước.


Không cần ở lại bệnh viện.”
Tần Liệt Dương yên tâm, dù sao xảy ra chuyện là ở nhà hắn, cố ý đi chăng nữa thì không sao vẫn tốt nhất.

Chỉ là như vậy Phương Vĩ càng khiến khổ nhục kế của gã rõ ràng hơn thôi.

Tần Liệt Dương nhìn nhìn ba hắn, trên mặt ông vẫn bình thường không có cảm xúc gì, không nhìn ra manh mối ―― Ngẫm lại cũng bình thường thôi, chiêu trò vặt vãnh đó trước mặt ba hắn chẳng xem vào đâu.
Hắn không nói gì, ở đây không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, có những việc phải tìm chỗ riêng tư để nói.

Người nhà đợi chừng nửa tiếng, trong phòng mới hoàn toàn yên tĩnh, Phương Mai mắt đo đỏ đi ra, còn nói với Lã Bình, “Được rồi, tôi về trước, chị ở lại trông chừng đừng để nó táy máy làm bể bọng nước.”
Bà luôn đối xử tốt với người nhà mẹ mình, Trương Ngọc Văn bà còn có thể cho vào Tần thị, huống chi là Phương Vĩ lớn lên dưới mắt bà.

Bên kia Lã Bình ứng phó vài câu, Phương Mai quay đầu nhìn phía bên này.

Thấy Tần Chấn và hai đứa con trai chờ ở bên ngoài, tuy trong lòng tức giận nhưng bây giờ không phải lúc phát tác, vẻ mặt đau lòng đi tới, nhìn Tần Phù nói, “Đi thôi, buối tối bệnh viện không cho người thân ở lại, về nhà thôi.” Không thêm nhìn tới Tần Liệt Dương.
Tần Phù dạ một tiếng, nhanh chóng đi lấy xe với Tần Liệt Dương.
Đáng tiếc, lúc Phương Mai để Tần Phù đỡ Tần Chấn lên xe của cậu, Tần Chấn lại phất tay nói, “Ta đi chung với Liệt Dương.” Mặt Phương Mai lập tức khó coi, bà có chút ngạc nhiên nhìn Tần Chấn, nhiều năm qua cho dù bà đã làm nhiều chuyện không đúng, ở bên ngoài Tần Chấn vẫn luôn bên cạnh bà.

Với lại hôm nay Tần Liệt Dương hung hăng dọa người, tuy Phương Hải Đông chưa có thừa nhận, chỉ cần là người sáng suốt cũng biết là Phương Hải Đông làm chắc rồi.

Vậy mà thời điểm này Tần Chấn muốn lên xe của Tần Liệt Dương, bà thật sự sợ bọn họ sẽ nói gì đó không tốt tới nhà họ Phương.
Nhưng Phương Mai không thể ngăn cản, chỉ đành nhìn Tần Phù nói, “Hay A Phù cũng đi chung với ba con đi.”
Thật ra Tần Phù không muốn lắm, tuy cậu tò mò thiệt đó, nhưng để cậu lên xe của anh hai thì bọn họ nửa chữ cũng không nói ra đâu, đã không nghe được gì còn làm người ta khó chịu mình, tội gì phải làm vậy chứ? Chỉ là Phương Mai rõ ràng không cho thương lượng, cậu chỉ có thể nghe theo.
Cứ như vậy, má Lưu đi chung xe Phương Mai, trên xe bọn hắn ngồi bốn người, phía trước là Tần Liệt Dương và Lê Dạ, đằng sau là Tần Phù và Tần Chấn.

Tần Phù đã chuẩn bị kỹ càng, cả đường về nhà chỉ cần im lặng là được.

Không nghĩ tới sau khi lên xe, vừa đóng cửa xong, Tần Liệt Dương liền nói, “Ba, không thể không đề phòng cậu.”
Sau đó ba cậu giống như không hề đề phòng cậu, nhẹ nhàng nói, “Làm đẹp chút!”
Tần Phù? Tần Phù sừng sốt! Đây là muốn cho cậu chơi chung sao?.

Bình Luận (0)
Comment