Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 37

Có người nói người là loài động vật thích khoe mẽ, bọn họ có thể vì hấp dẫn được ánh mắt của người khác, được ca ngợi mà vui mừng cao hứng, ta không thể phủ định lời nói đó, nhưng vô luận là công Khổng Tước hay mẫu Khổng Tước đều sẽ không thích lông của mình bị người khác chạm vào, người bị người khác chạm vào vạt áo cũng sẽ không thấy dễ chịu, huống chi kẻ bị ta kéo vạt áo chính là Hữu hộ pháp U Minh giáo tính tình quái dị, võ công cao cường quỷ dị, giết người không chớp mắt, đại ma đầu vô cùng tàn bạo, Tử Minh.

Tử Minh trừng mắt nhìn ta một cái, từ khi nhận chức hộ pháp tới nay U Minh giáo cao thấp đều đối với y có ba phần sợ hãi, hiện giờ lại có một kẻ năm lần bảy lượt chĩa mũi nhọn vào y, chọc tính nhẫn nại của y, thực là nửa điểm cũng không để y vào mắt, liều lĩnh như vậy thế gian thực hiếm có.

Cho là ta không đem y để vào mắt, Tử Minh một chưởng vỗ lên bàn, thanh âm không lớn, cái chén liền trở thành bột phấn, thành công đem lực chú ý của ta dời lên, hướng về đôi mắt trân châu kia, trong lòng nghĩ không biết bột phấn ngọc này có thể dùng như phấn trân châu không, tốt xấu gì cũng không nên lãng phí.

“Xem đủ rồi?”

Ta sửng sốt, lại nhớ tới mấy hôm trước trước khi ném ta ra ngoài y cũng hỏi ba chữ kia, ta cân nhắc một chút nếu như nói xem đủ rồi không chừng người này lại muốn ném ta ra, nhưng nói xem không đủ, tin chắc người này cũng sẽ không hào phóng cho ta xem, không chừng trực tiếp ném ta xuống hồ ấy.

Thấy ta thật lâu không đáp, Tử Minh xuy cười một tiếng “Ở ngoài ngây người ba ngày, cũng thông minh hơn đó.” Lời này cũng không biết là khen hay chê.

“Lại đây” Tử Minh ngoắc.

Ta không dấu vết quét qua ngực y một cái, dương khuôn mặt tươi cười tiến đến, dưới chân lại lảo đảo, thuận thế ngã vào ngực y, mượn cơ hội sờ soạng.

Thân thể của ta vốn cao hơn so với Tử Minh, một cú ngã xấp này so với hình ảnh chú chim nhỏ nép vào người thực là một trời một vực, nhìn từ phía sau còn tưởng rằng ta sắc tâm đại phát cưỡng ép mỹ nhân đi, sự thật đương nhiên không phải như thế.

Tử Minh vốn là sửng sốt, lập tức khẽ cười xem thường, nụ cười này còn mang chút tự mãn, Tử Minh nghĩ mấy ngày nay giáo huấn không tồi, người này rốt cuộc biết lấy lòng mình.

Vốn nghĩ y nhận rat a cố ý lấp tức đẩy ta ra, như y lại yên lặng cho phép, thậm chí thân mình còn bắt đầu nóng lên, ta thượng sờ hạ xoát, rốt cục lấy được cái bình sứ, cũng không quản có phải hay không, trực tiếp nhét vào tay áo, chuyển vào nội y, không dấu vết cởi bỏ y phục y, ngón tay cũng trượt vào, da thịt mềm nhẵn nõn nà, làn da xinh đẹp như hoạ, so với ngọc càng thêm đẹp, so với hoa càng thêm hương, ta trong lúc nhất thời không khỏi sờ soạng nhiều hơn hai lần, cũng may còn nhớ rõ chính sự mới không lãng phí rất nhiều thời gian lưu luyến như vậy.

“Mấy ngày không gặp, ngươi cũng biết giữ chừng mực đấy” Tử Minh có chút ý tứ nhìn với cặp mắt khác xưa, “Thôi, ta cho phép”

Nói xong lại lấy mị nhãn kia nhìn ta, ta không hạ thủ thật có lỗi với chính mình.

Nhanh chóng luồn vào ngực y sờ sờ, chỉ có hai thứ đồ vật, một cái tựa hồ là cái hộp nhỏ hình tứ giác góc cạnh mượt mà nhưng không biết là cái gì, cùng cái túi nhỏ, nghĩ Vũ Hoa Ngọc Lộ thập phần trân quý, luyện chế cũng không dễ, nếu y mang trên người tuyệt đối không ngoài hai thứ này, nếu đắc thủ ta tự nhiên không khách khí nữa, tiến lên liền đem y phục người ta lột sạch sẽ, đương nhiên cũng biết điều để lại vải bố cho y chắn gió, dù không quá hữu hiệu vẫn là tấm lòng của ta.

Tử Minh khép nửa mắt, thường thường hé mi, lại lập tức giãn ra, người này không biết cách lấy lòng, sau này chậm rãi dạy là được, lại nghĩ tới đối phương trúc trắc như vậy hẳn người mình ra không có người khác, lại nghĩ tới lời Bạch Thưởng, tâm tình không khỏi dâng lên, đối với kẻ không biết nặng nhẹ trên người lại phóng khoáng thêm ba phần.

Tử Minh đương nhiên không ngờ tới, một kẻ đã quen được người khác nịnh bợ lấy lòng, sao có thể để ý cảm thụ của người khác, hoặc dù có cũng phải nhìn xem thủ pháp rốt cuộc thuần thục hay không, mà nhằm vào lúc dục hỏa thiêu đốt, có đôi khi thô lỗ cũng là bình thường, háo sắc cũng không có gì đáng trách.

Cho nên khi Tử Minh dục hỏa tăng vọt tính toán đem ta kéo lên đùi hảo hảo sủng ái, ta đã trước một bước đem thứ háo sắc của mình vùi vào thân thể y, cái kia cáo biệt nơi tư mật kia đã lâu nay cuối cùng cũng tương phùng ——

Lúc này mặt trời đã sớm nấp sau núi, nước hồ vốn xanh biếc cũng nổi lên một tầng sương lam sắc, đèn ***g điểm lửa từ bên kia chiếu lại, loáng thoáng kéo dài thân ảnh trên mặt nước, ngay cả gió đêm cũng hờ hững qua, sau mành vải vì bầu rượu đổ mà tràn ngập hơi men, ta cũng nhấm một ly bồ đào tửu, hương thuần và say lòng người.

Hậu quả là không thoát được vận mệnh xúi quẩy lần thứ hai rơi xuống ——

Ta ngoan ngoãn đứng trước giường, tận tâm bảo trì một chút khoảng cách an toàn, khỏi người đêm qua vừa cùng ta đại chiến ba trăm hiệp, giờ sắc mặt âm trầm đang nằm trên đống hỗn độn trên giường.

Ta ngó ngó sắc trời ngoài cửa sổ, từ sau khi tỉnh lại đã hơn một canh giờ y vẫn như vậy không nói một lời, ta không khỏi có chút đau lòng, nhưng cũng không khỏi có chút sợ hãi bất an.

“Có muốn ta trước giúp ngươi rửa sạch một chút không?” Trong không khí như trước tản ra hương vị, mà y loã thể ngồi đó thật sự là khảo nghiệm hạng nhất, nếu không phải sắc mặt y đen tới trình độ nhất định ta nghĩ ta sẽ không chút do dự nhào lên tiếp tục kéo y dây dưa một phen.

“Muốn ăn thứ gì không?” Ta sờ sờ bụng mình, phỏng chừng người trên giường cũng đang đói bụng đi.

“… Cút!” Tử Minh cuối cùng từ trong kẽ răng phun ra một chữ, đồng thời tiểu kỷ bên cạnh y cũng trở thành bột phấn.

“Người đâu” Tử Minh lại đánh ra một chưởng, chưởng phong quét qua màn, lụa mỏng trượt xuống, nhất thời đem người chắn bên trong, ta sửng sốt không rõ y gọi người tới làm gì, chẳng lẽ rốt cục cũng cảm thấy đói bụng?

“Có” Lập tức phòng trong xuất hiện hai cái bóng đen, bộ dạng phục tùng mắt không dám nhìn người trên giường một cái.

Tử Minh từ trong rèm chìa một ngón tay hướng qua ta, thanh âm cùng động tác đều có chút run rẩy, hiển nhiên đang đè nén cơn tức giận cực lớn “Ném hắn ra khỏi thành Lai Châu cho ta!!”

Hai hắc y nhân sửng sốt, mặc dù đối với kẻ được sủng ái một đêm đã bị đá văng như ta có chút đồng tình, nhưng vẫn không dám chống lại mệnh lệnh chủ công bọn hắn, nhấc lên ta thối lui ra ngoài, tuy rằng không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng đối với lửa giận của chủ công mà nói, hiển nhiên cho dù là đứng trên chiến trường tàn khốc so với đứng ngốc ở đây vẫn an toàn hơn.

Ta thật lâu sau mới phản ứng lại, mày ủ mặt ê bị bọn hắn bịt miệng trói tay ra roi thúc ngựa mang ra ngoài thành, dọc theo đường đi xuân phong đìu hiu, quạ đen kêu khóc, rất thê lương, lần trước là bị ném ra ngoài cửa, lần này lại bị ném thẳng khỏi Lai Châu, nếu có lần nữa ta có thể bị ném khỏi Giang Bắc hay không…

《HOÀN Tam thập niêm nhất mộng giang hồ chi tự tiền trần》

.

.

.

.
Bình Luận (0)
Comment