Tam Thập Niên Nhất Mộng Giang Hồ

Chương 49

Hoa khai lưỡng đóa các biểu nhất chi, ta tự nhiên không biết Cách Ngạo Sinh có tìm ta hay không, cũng không biết Tử Minh phái người lục soát sau núi, làm U Minh giáo náo loạn cả lên, ta chỉ biết khoai của ta bị cướp —— phi thường khẳng định ——

Bạch Liêm ăn khoai, bộ dáng rất nhã nhặn, động tác cũng lại hết sức nhanh chóng, ta thật vất vả đợi khoai bớt nóng mới lột vỏ, ngay sau đó lại chạy vào tay hắn, hai lần bị cướp như vậy ta sao nuốt nổi cơn tức này, há miệng nhao tới cắn một miếng thật to trên củ khoai trong tay hắn, bị ta đánh bất ngờ Bạch Liêm rõ ràng sửng sốt, nhìn nhìn củ khoai còn chưa kịp thu về bị khuyết một mảng, bắt đầu do dự rồi sao, ta cười mị mị nhưng chưa kịp lấy lại khoai của ta hắn đã cầm tiếp tục ăn, có thể thấy trên đầu ta u ám tới cỡ nào, nếu không phải biết hắn là chủ U Minh giáo hiện tại, hơn nữa thanh danh không nhỏ, chung quanh nhà cũng không có ý tu bổ lại, ta còn thực cho là của cải ta tân tân khổ khổ tạo dựng nhiều năm đã bị hắn phá hết rồi chứ, bằng không hắn đường đường là Ma Tôn nhất giới, tội gì phải ngồi trong góc này tranh khoai lang với ta?

Thấy ta nhìn chằm chằm vào hắn, Bạch Liêm tựa hồ lại bắt đầu do dự, hồi lâu lại đưa lại mẩu khoai dở vẫn còn vỏ cho ta. Ta xem nhìn củ khoai được ăn cực kỳ sạch sẽ còn có cả dấu răng trên đó, hắn sẽ không phải là muốn ta ăn cái này chứ?

Bạch Liêm phủi phủi ngoại y, một chút cũng không có thần sắc mất tự nhiên, đến khi ta ném miếng khoai đó vào trong lửa hắn mới có hơi kinh ngạc quét liếc ta một cái, rồi lại tĩnh tọa chữa thương, có khẩu quyết ta vừa chỉ, hắn muốn hoàn toàn nắm giữ tấng thứ tám của Cửu Hỏa không phải là việc khó, nhưng không có nghĩa hắn có thể nắm giữ được Cửu Hỏa, nếu hắn chỉ dừng lại ở tầng thứ tám coi như xong, nếu hắn không biết điều mà đi luyện tầng thứ chín ——

Vậy chính là tìm cái chết…

Ánh lửa lập lòe, ánh lên mặt người cũng mờ mờ ảo ảo, ta gẩy gẩy củi lửa, nhìn đốm lửa tóe lên trên không trung dần chìm vào hồi ức, năm đó ta truyền thụ tầng thứ nhất Cửu Hỏa cho Hà Lân Sinh chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời, tuy có ý thu đồ đệ lại vô ý dạy, sau đó ta bắt đầu nổi danh, tuổi cũng đúng lúc vượng niên, tự nghĩ việc truyền ngôi cũng chẳng gấp, nếu không phải mấy trưởng lão lải nhải ta cũng sẽ không tùy tiện kiểm một đứa bé dạy võ công.

Người bên ngoài chỉ nói Hà Lân Sinh là con nuôi của Đại trưởng lão, nhưng không biết thực ra người đem hắn về là giáo chủ ta đây, lúc ấy ta nổi hứng nhận nuôi lại bị tả hữu nhị sứ còn có thập vị trưởng lão ngăn cản, nói ta tuổi còn nhẹ, cần có con nối dõi, đứa nhỏ này không rõ lai lịch không thể giữ bên người, miễn thành hậu hoạn, bởi vốn không có gì là không thể, ta cũng không kiên trì, bất quá vẫn bắt Đại trưởng lão nhận con nuôi là được, kỳ thật dựa theo niên kỷ Đại trưởng lão lúc ấy nên là nhận tôn tử, nhưng ta nhìn cháu lão không vừa mắt, kiên quyết bắt tụi nó gọi đứa em bé là thúc phụ ——

Nhớ lại biểu tình của đám người lúc ấy ta không khỏi nở nụ cười, lại nghĩ tới, nếu ta không uống nhầm Trường Sinh, có phải hiện tại đã chết vì nhàm chán hay không? Lắc đầu, chỉ sợ rất dễ có khả năng này.

Hà Lân Sinh luyện Cửu Hỏa vẻn vẹn tầng thứ nhất, tuy rằng ta không biết sau đó hắn làm thế nào phát hiện nơi ta cất giấu quyển ghi chép của cố nhân, nhưng nếu dựa vào ghi chép kia luyện thành Cửu Hỏa, chính ta cũng không dám tùy tiện thử, khác với Dịch Cân kinh không trọn vẹn cũng không quá khác biệt, Cửu Hỏa chỉ cần thiếu một chữ đã là phiêu lưu thành bội, nghĩa khác hàng vạn hàng nghìn, cái này cũng chính là điểm khác nhau giữa bảo điển chính phái cùng bí tịch tà giáo.

Hà Lân Sinh dựa vào một quyển ghi chép luyện thành Cửu Hỏa thật sự không thể tưởng tượng nổi, hắn có thể sống đến bây giờ càng làm ta tràn đầy kinh ngạc, hung hiểm trong đó chỉ sợ không ai hiểu rõ hơn ta, lại nhìn Bạch Liêm đả tọa bên cạnh, chỉ thấy hắn mày nhíu lại vẻ mặt nghiêm túc khiến dung mạo vốn xinh đẹp trẻ trung lại như già thêm mấy tuổi, ba mươi năm trước ta có lẽ sẽ như hắn si mê võ học, ba mươi năm sau ta lại chỉ muốn yên tĩnh tuổi già, phong vân tranh phách không phải thứ cái tuổi ta nên tham gia ——

“Ngươi đi đâu?” Ta bĩu môi, còn tưởng hắn luyện công nhập định rồi chứ.

“Ta đi kiếm củi ” Tùy tiện bịa đại lý do, ta cất bước đi, hắn hiện tại đã không có việc gì, ta còn ở lại chỗ này làm gì? Trúng gió sao? Nếu có giường ta còn xem xét lại.

Đỉnh Tây Hoa Sơn, hậu điện Thiên Âm, trong Bích Hải Triều Sinh các ——

Tất cả mọi người phủ phục trên sàn kim quang, ánh bình minh xa xa xuyên qua làn mây mỏng chiếu tới từng mảng kiến trúc huy hoàng nơi đây, sắc ngói lưu ly phản xạ quang mang lên tầng mây cao vạn trượng, thật giống như vàng ngọc xây mà thành khiến người ta không thể dời mắt khỏi nơi đây ——

“Giáo chủ vạn an”

“Ân” Bạch Liêm thản nhiên lên tiếng, thu hồi ánh nhìn chăm chú về phương đông.

“Không biết giáo chủ hôm qua đã đi nơi nào, Bích Hoa rất lo lắng” Người phủ phục phía dưới theo thứ tự thối lui, cuối cùng chỉ còn lại một thiếu niên quang thải đoạt mục, giống như tên của y, y cũng như rực rỡ như sắc ngói lưu ly kia.

“Phía sau núi” Bạch Liêm vươn hai tay, để người hầu cẩn thận thay hắn mặc ngoại bào sửa sang lại đai ngọc, bào phục sẫm màu phụ trợ khiến hắn càng thêm tuấn tú cũng càng khiến người ta không dám nhìn thẳng, trong giáo người ở trước mặt hắn luôn nơm nớp lo sợ, ngoại giáo ai cũng coi hắn là Ma Tôn, mọi người đều nói xong hắn tàn nhẫn vô tình, lại chưa từng có người nói đến dung mạo của hắn, trước bóng ma cường đại không ai dám nhìn dung mạo người trước mặt, mặc dù kẻ đó luôn đứng ở vị trí cao nhất, không ngại gì ánh mắt người khác, chỉ cần bọn hắn ngẩng đầu lên là có thể thấy.

Bích Hoa tùy tay đưa ngoại y Bạch Liêm thay ra giao cho người hầu, lại không ngờ Bạch Liêm lại nhanh hơn y một bước giành lại y phục, người vốn định tiếp nhận y phục bị dọa phủ phục trên mặt đất.

“Giáo chủ?” Bích Hoa cũng ít nhiều có chút kinh ngạc, nhưng y lập tức theo chân quỳ trên mặt đất “Giáo chủ thứ tội “

Bạch Liêm nhìn y phục trong tay, khoát tay ý bảo Bích Hoa đứng dậy, bản thân lại không có ý định bỏ y phục xuống.

“Y phục này dính tro bụi, Bích Hoa sai người giặt sạch được không?” Bích Hoa đứng dậy thật cẩn thận dò hỏi.

Bạch Liêm chỉ là theo bản năng cầm y phục, lúc này nhìn y phục ấy lại là dính dầu mỡ còn có than bụi còn dính không ít bùn đất lại nhíu mi, nghe Bích Hoa nói vậy liền đưa y phục, cuối cùng nghĩ nghĩ lại bỏ thêm một câu: “Giặt sạch, không được hư hao “

“Vâng”

“Ngươi lui ra đi”

Bích Hoa sửng sốt, thật không ngờ Bạch Liêm nhanh như vậy đã bắt y đi, mặc dù nhiều ít có chút ủy khuất nhưng vẫn ngoan ngoãn ứng “Dạ, Bích Hoa cáo lui.”

“Đợi một chút”

Bích hoa vui vẻ nghĩ Bạch Liêm lại muốn y ở lại, không nghĩ thế nhưng lại là chuyện y phục “Giawtjj xong lập tức mang lại đây”

Bích Hoa ra khỏi Bích Hải Triều Sinh các, trong lòng ủy khuất vô hạn, y suốt đợi một đêm, thật vất vả đến khi giáo chủ trở về, còn chưa nói được hai câu đã bị đuổi ra, lại nghĩ tới giáo chủ trăm công ngàn việc, lại ra ngoài một đêm nhất định là mệt mỏi, cho nên mới nhanh đuổi y ra, nghĩ như thế nhất thời lại không khó chịu nữa, dù sao giáo chủ sủng ái nhất vẫn là y.

Tùy tay đùa nghịch y phục trong tay, Bích Hoa bước nhanh đến tẩy y phòng, nếu giáo chủ phân phó đương nhiên muốn tự mình đi lo liệu mới thoả đáng, nhưng y phục này rõ rang vừa dơ vừa loạn không hiểu sao giáo chủ lại xem trọng như vậy?

Bích Hoa nghi hoặc lật lật, trong lúc vô tình lại thấy trên góc áo một tấm thẻ lục trúc, nhìn kỹ, chỉ thấy mặt sau tiểu trúc lại thêu hai chữ nhỏ ——

“Khinh Trúc —— “

.

.

.
Bình Luận (0)
Comment