Tẩm Thất Mỹ Lang

Chương 1

LM học viện là trường học tư nhân lớn nhất thuộc A Thị, tổng cộng chia làm quốc trung, trung học và đại học. Tức LM tư nhân quốc trung, LM tư nhân trung học và LM đại học.

Bởi vì LM đại học trên quốc tế cũng có ảnh hưởng khá cao nên đương nhiên trở thành giấc mộng của rất nhiều học sinh.

Mà phần đông ở LM trung học học lên là cao nhất, thế là,LM trung học nghiễm nhiên lại trở thành bàn đạp hướng đến thành công.

Bất quá bất đồng là ở LM trung học chia làm nam giáo cùng nữ giáo, thẳng đến lên đại học mới là nam nữ hợp giáo. (chia ra nam nữ học riêng nga)

LM nam học viện cùng LM nữ học viện cùng được xếp vào ‘Song Hùng’ trong trường đại học, mà thực ra bọn họ cũng bởi vì đồn đãi mà danh khí dũ đại (vượt trội) càng ngày càng nhiều. Đặc biệt là LM nam học viện, bởi vì đồng học (bạn cùng lớp) đều là thuần một sắc nam sinh cho nên nghe đồn rằng những người trong học viện có khuynh hướng ‘cửu thành’ đồng tính luyến ái.

Cửu thành? Cửu thành…… ý tứ hàm xúc chính là trong mười cá nhân thì có chín người là thích đồng tính.

Thật sự có nhiều như vậy sao?

Hoắc Mẫn Lăng không biết điều đó, hắn chỉ biết là học tập thật tốt, đọc sách thật giỏi rồi sau đó tìm một công việc tốt trở về phụng dưỡng gia gia là được. Nâng nâng viền kính dày cộm như đít chai, Hoắc Mẫn Lăng cúi thấp đầu một bên cắn bánh bao, một bên hết sức chăm chú đọc sách giáo khoa vừa được phát xuống.

“Ai, nghe nói học sinh mới tới có gương mặt rất được nga……” giữa thanh âm nhao nhao ồn ào trong phòng học ngẫu nhiên truyền đến tiếng nói khe khẽ.

“Úc úc, có phải là học sinh mới sắp nhập học vào đầu xuân này……”

“Này, không phải a, người kia của ngươi đâu?”

“Dù sao cũng đều là vui đùa thôi, ngẫu nhiên cũng muốn thay khẩu vị một chút.”

“Hắn không quấy rầy ngươi?”

“Hừ, hắn đã sớm coi trọng người khác, tên gia khỏa kia……”

“Ha ha ha…… Nguyên lai là ngươi bị quăng nha?”

“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, đến bàn một chút kế hoạch dưỡng tình nhân mới không phải rất tốt sao?”

Vài nam sinh lưu manh vây quanh thành một đoàn, nhìn qua trên mặt đều mang vẻ tươi cười làm người ta sinh ghét, bất quá, vẫn là có một nam sinh cao ráo đang hướng bên kia nhìn lại. Trong ánh mắt thật to thần sắc biểu lộ đều là ái mộ cùng sùng luyến.

Hoắc Mẫn Lăng vẫn như cũ cắm cúi đọc sách, một ngụm một ngụm chậm rãi cắn bánh bao.

Không có dung mạo xuất chúng, không có tài nghệ đặc biệt, thoạt nhìn dáng người gầy yếu thu mình lại ngồi ở trong một góc nhỏ, một phần là bởi vì mắt cận thị gần ngàn độ mà kính mắt tựa như cái bình rượu trên mặt, hơn nữa tính cách đối với ngoại sự lại thờ ơ, người như vậy liền tự nhiên mà dễ dàng bị quên đi ở một góc. Bất quá, Hoắc Mẫn Lăng cũng thực hưởng thụ không gian thanh tĩnh như vậy. Không ai đến quấy rầy thật rất thoải mái, không cần phiền lòng bởi chuyện gì, cứ chuyên tâm học tập, học tập, lại học tập…… Rồi mới lên đại học, rồi mới tốt nghiệp, rồi mới tìm một công việc tốt.

Hoắc Mẫn Lăng nghĩ như vậy, nhân sinh của hắn tựa hồ thực đơn điệu, cứ như vậy, nhất thành bất biến (đã hình thành rồi thì sẽ giữ nguyên không thay đổi–> Thói quen)bắt đầu rồi lại chấm dứt.

Đó là bởi vì, hắn lười, hắn thật sự rất lười, lười đi quan tâm chuyện của những người xung quanh mình, lười nói chuyện, thậm chí là lười dùng cảm xúc.

Xem ra, duy nhất có thể làm cho hắn chịu khó si mê, đại khái chính là học tập.

Thật sự là kỳ quái, người này thế nhưng đối với học tập lại thích như vậy? [= =b, ta lại chán ghét học tập]….

Này cũng là chỗ độc đáo của hắn đi.

“Mẫn Lăng, ngươi lại đang đọc sách a.” thanh âm sang sảng vang lên, một bóng dáng cao lớn ngồi xuống bên cạnh Hoắc Mẫn Lăng.

“Ân.” kính mắt thật dày nâng cũng không thèm nâng, Hoắc Mẫn Lăng vẫn một mực yên lặng mặc cho bóng dáng trước mắt tự hỏi, dù sao hắn cũng biết người tới là ai.

Lưu Viễn Phi là người bạn duy nhất của hắn, không, hẳn là người duy nhất nói chuyện cùng hắn,= =b, không, dường như y là người duy nhất đối với hắn tử triền lạn đánh(quấn quanh đeo bám).

Sau đó cuốn lấy một thời gian dài, Hoắc Mẫn Lăng đã đem y xếp vào một loại bạn bè.

Bãn, một người là được rồi, người tử triền lạn đánh tốt nhất cũng chỉ nên có một.

“Hy vọng lúc này còn có thể cùng ở một phòng nga.” Lưu Viễn Phi hưng trí bừng bừng hướng Hoắc Mẫn Lăng nói, trên mặt luôn mang tươi cười tựa như ánh mặt trời cho dù Hoắc Mẫn Lăng vẫn là không nhìn hắn.

Nói đến cũng kỳ quái,LM học viện tuy rằng rất nhiều tiền nhưng phòng ở cũng phải dùng chung.

Nghe nói là do cổ đông học viện yêu cầu, nguyên nhân là muốn những học sinh trải qua một cuộc sống bình thường để rèn luyện năng lực cùng ý chí, thuận tiện cũng có thể thăng tiến cảm tình với nhau.

Nhờ phúc của bọn họ mà cảm tình mỗi người đều thăng đến lên trên giường.

Đến trường năm nay, Hoắc Mẫn Lăng cùng Lưu Viễn Phi chính là chung một phòng, bởi vì quy định mỗi phòng có hai người cho nên một năm kia bọn họ là ở chung một phòng, này cũng là tiện nghi cho Hoắc Mẫn Lăng, thật sự là nên cảm tạ Thượng Đế nha.

“Ân.” Lại không bận tâm mà lên tiếng, Hoắc Mẫn Lăng dùng đầu ngón tay ấn lên một đề mục trên sách, mặt nhăn mày nhíu tập trung tinh thần tự đặt nghi vấn.

Nhìn bộ dáng Hoắc Mẫn Lăng chuyên chú như vậy, Lưu Viễn Phi cũng thức thời đình chỉ câu hỏi, quay đầu cùng đồng học khác hàn huyên.

Kỳ thật người thích thanh tĩnhnhư Hoắc Mẫn Lăng sợ nhất chính là phiền toái, trình độ sợ hãi đó tựa như nữ sinh sợ mập vậy.

1. Tuyệt đối không cần tự chuốc phiền toái lên người.

2. Tuyệt đối không đến những nơi dễ dàng xảy ra phiền toái mà đi dạo.

3. Có thể không chuốc phiền toái thì sẽ không chuốc phiền toái, thà rằng hy sinh lợi ích bản thân.

4. Đối với nhân vật phiền toái thì tốt nhất là ‘kính nhi viễn chi’. (cần lánh xa)

5. Cho dù có phiền toái lên người…… Không, hắn tuyệt đối không cho phép có phiền toái phát sinh trên người mình!

Đó chính là ‘năm nguyên tắc lớn Hoắc mẫn lăng tự bảo vệ mình’, hắn đối với phiền toái quả thực thống hận cùng chán ghét đến gần như lên tới cục bộ tâm thần chỉ có thể cảm giác được mà không thể diễn đạt được, bản thân tác giả đã không thể dùng văn chương bình thường mà hình dung. [[dân chúng]: Nói ngươi không có trình độ quả không sai…[Mỗ nữ]: = =b…..]

Bất quá, Thượng Đế thúc thúc có nói rằng ──

Phiền toái không nhất định là tự tìm, nó đặc biệt thích tự sinh tự phát, thường thường đều là tự đưa tới cửa ……

[[Thượng đế]]: = =b:Ngươi cái tên tác giả chết tiệt, ta tố cáo ngươi vu hãm…….Ta lúc nào có nói qua

Hơn nữa, Thượng Đế thúc thúc còn nói ──

Hoắc Mẫn Lăng! Ta sẽ không cho ngươi cao hứng quá sớm!

[[Thượng đế]]: Câu này ta dường như có nói qua…….[Hoắc]: = =b..

_________________
Bình Luận (0)
Comment