Tẩm Thất Mỹ Lang

Chương 12

“Mẫn Lăng?”

Ngay thời khắc mấu chốt, một đạo kinh hô đánh gãy tư thế giằng co của ba người……

Ba người đồng thời quay đầu nhìn phía nơi thanh âm phát ra……

“Viễn Phi……”

Nhẹ đáp trả một tiếng, tránh khỏi kiềm chế trước sau của hai người, Hoắc Mẫn Lăng một bên kêu tên Lưu Viễn Phi, một bên chạy qua.

Da?! Tên bốn mắt này……

Vẫn là thói quen cậu ta coi thường mình, Hàn Kì nhìn Hoắc Mẫn Lăng chủ động đi đến chỗ tiểu tử đang giơ ra một bàn tay, hơn nữa còn gọi thân mật như thế, trong lòng có một ngọn lửa nhen nhúm lên.

= =b! Hắn x! Chẳng lẽ hiện tại sức quyến rũ của hắn lại thuộc hàng thấp như vậy? Từ trong mắt hắn nhìn ra, tiểu tử vừa đến kia mặc kệ là từ diện mạo hay là dáng người tất cả đều hoàn toàn không phải đối thủ của hắn……

Sao tên bốn mắt này lại bay lên thân mật như vậy?

Rất, rất không thể tin ……

Không có khả năng a…… Sao lại có người miễn dịch với sức quyến rũ của hắn?

Còn a, hay là nói hắn hiện tại đang ở trong một ác mộng kinh thế (=chấn động trời đất)?

Trong đầu một mảnh hỗn loạn, Hàn Kì bỗng nhiên nghĩ ra một ý tưởng như vậy, dừng một chút, tay mạnh mẽ duỗi ra giữ chặt một học đệ đang đứng bên cạnh, hướng khuôn mặt bình thường kia chăm chú nhìn một chút.

Chỉ nghe ba giây sau! Trên mặt học đệ kia đã mang một mảnh đỏ ửng, tiếp đó liền lăn ra hôn mê.

Điện lực vẫn là không thành vấn đề a……

Nhìn chuyện thực tế trước mắt, ý nghĩ của Hàn Kì lại càng ngày càng hỗn loạn, nhưng là vì cái gì? Vì cái gì?

Chẳng lẽ……

Là ta quá anh tuấn bất phàm …… Cho nên cậu nhóc ngay cả liếc mắt một cái cũng không dám nhìn ta?

Dưới tình huống làm sao cũng tìm không thấy đáp án, người nào đó có bản tâm tự kỷ quá lớn tự động ném ra cho hắn một đáp án.

Trên mặt lại khôi phục tươi cười tự tin [ tự kỷ?], tay Hàn Kì căng thẳng, bỗng nhiên mới phát hiện trong lòng bàn tay mình có thứ gì đó, vừa mở ra thì thấy nguyên lai là một cái cúc áo.

Có thể là của tên bốn mắt kia đi……

Nhìn cái cúc áo một lúc lâu, Hàn Kì tiêu sái ném lên giữa không trung rồi mới bắt lấy để vào trong túi áo trước ngực, tươi cười khẽ nhếch.

Đang lúc hắn mới vừa từ trong say mê ảo tưởng lấy lại tinh thần thì phát hiện toàn bộ hành lang chỉ còn lại có mình hắn, còn có một đám đông nam sinh mang ánh mắt sùng bái ái mộ nhìn hắn.

“Đáng giận! Đi cũng không bảo ta!!”

Tức giận rống lên một tiếng, Hàn Kì một mình một người vội vàng đi qua hành lang……

Đã quên nói một chút, ánh mắt của mấy người này đồng dạng đều là từ căn tin của LM học viện phóng ra.

Ngô? Có gì kỳ quái sao?

Đương nhiên rất kỳ quái.

Bởi vì hai vị thiếu gia này từ khi nhập học đến bây giờ bữa sáng đều là giúp việc chuyên môn đưa tới cơm Tây cao cấp……

Không chỉ nói căn tin, ngay cả con đường phía trước căn tin đều chưa từng đi qua, nga, không đúng, tối thiểu cũng có đi qua, tỷ như nói thời điểm tìm đệ tử làm ‘công tác’……

Nhưng mà, tóm lại, dù sao bọn họ chính là chưa từng vào căn tin ăn cơm!

Mà lúc này đây tập thể cư nhiên tập trung hết nơi căn tin, sao lại không kỳ quái a? Rất kỳ quái ……

Đến tột cùng là vì cái gì?

Dù sao bản tác giả cho rằng, nhất định cùng Hoắc Mẫn Lăng có liên quan……[ chúng:= =b truyện không phải ngươi viết sao? Ngươi thích nói động liền nói động ……]

Lấy xong bữa sáng, Hoắc Mẫn Lăng cùng Lưu Viễn Phi đi đến bàn ăn, chọn một chỗ ngồi xuống.

Mỗi bữa sáng của LM học viện là tuỳ yêu thích của mỗi người mà đến chọn lựa, bánh bao, trứng cá, sữa……

Tuy rằng đơn giản nhưng đều là dựa vào chế độ dinh dưỡng của từng học sinh mà điều phối.

Hoắc Mẫn Lăng thì chỉ cần hai cái bánh bao, Lưu Viễn Phi nhìn cái bánh bao rồi lại nhìn dáng vẻ gầy yếu của cậu nhóc, đau lòng nhíu nhíu mày.

“Cậu vẫn cứ ăn như vậy a……” Bỗng nhiên không còn thèm ăn, Lưu Viễn Phi nhìn về cái cằm gầy teo, quở trách.

Hơi hơi gật gật đầu, Hoắc Mẫn Lăng không nói gì, xé một cái bánh bao tiếp tục yên lặng ăn.

Nhìn bộ dáng của Hoắc Mẫn Lăng, trong lòng Lưu Viễn Phi nổi lên chút vui sướng, cũng có chút không đành lòng.

Vui sướng là tuy rằng cùng hai danh nhân kia đchung phòng nhưng Hoắc Mẫn Lăng vẫn bảo trì được cá tính nguyên lai khi hắn biết cậu bị hai người kia bắt ở chung phòng, trong lòng chua xót cùng phẫn uất làm cho hắn có một trận mất mát ……

Không đành lòng là người này vẫn chỉ ăn hai cái bánh bao, đối với tình trạng thân thể của cậu, Lưu Viễn Phi vẫn không an tâm.

“Không cần ăn như vậy nữa, đối với thân thể không tốt, cậu lại thường xuyên đọc sách, hao phí tinh lực nhiều như vậy sao chịu được……” khuấy khuấy sữa trong ly, Lưu Viễn Phi đối với cách sống như vậy của Hoắc Mẫn Lăng hiển nhiên đã bất mãn từ lâu.

Yên lặng nghe bạn tốt khuyên bảo, Hoắc Mẫn Lăng vẫn chỉ cúi thấp đầu, nhìn động tác xé bánh bao của ngón tay, lại nhìn một miếng bánh bao vừa bị xé từ từ đi vào miệng.

“Mẫn Lăng!” Nhìn bộ dáng Hoắc Mẫn Lăng không lên tiếng, trong lồng ngực Lưu Viễn Phi không biết sao lại dâng lên một cỗ khí vừa buồn vừa giận, giơ tay đè lại bàn tay đang sắp xé bánh bao, ép đôi mắt kính to nhìn về phía mình.

Hoắc Mẫn Lăng lẳng lặng nhìn bạn tốt của mình, đại thấu kính nổi lên ánh sáng mênh mông, hơi thở tựa hồ có chút mờ mịt lại có chút khó hiểu làm Lưu Viễn Phi đang nhất thời kích động bỗng nhiên ý thức được cái gì……

Ngươi là ai, ngươi vì cái gì muốn quản ta như vậy?……Trong lòng không tự giác thay Hoắc Mẫn Lăng trả lời, Lưu Viễn Phi đối với vấn đề từ tiềm thức đưa ra chỉ biết lặng yên cùng bất đắc dĩ.

Đúng vậy, hắn là ai chứ, hắn có tư cách gì quản Mẫn Lăng như vậy?

Cúi đầu, hít sâu một hơi, chậm rãi buông lỏng tay của mình ra.

“Thật xin lỗi đã quá kích động ……” Dừng lại, ngẩng đầu, Lưu Viễn Phi thật áy náy hướng Hoắc Mẫn Lăng cười cười, tiếp tục kéo dài sáng lạng, vẫn giống như trước kia, từng giống như thế, vui vẻ tươi cười quan tâm bạn tốt ……

“Nga, đúng rồi……” Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, Lưu Viễn Phi bỗng nhiên cúi đầu, ở trong cái túi nhỏ tuỳ thân của mình sờ soạng, lấy ra một cái hộp đóng gói đơn sơ, bên trong có một thứ đồ uống còn nóng hổi.

“Biết cậu thích uống sữa ở chỗ Phương Lưu gia trước cửa trường học, vừa rồi nghĩ có thể ở căn tin nhìn thấy cậu hay không, cho nên mới đi mua một hộp, không nghĩ tới thực đụng phải……” Mỉm cười đưa qua, Lưu Viễn Phi quả nhiên nhìn thấy bên dưới đại thấu kính xuất hiện một nét tươi cười nho nhỏ.

Hoắc Mẫn Lăng đối với sữa hộp giống như sách tham khảo, thậm chí còn có độ yêu thích cao hơn.

Mỗi một lần khi cậu nhận được hộp sữa Phương Lưu gia, trên mặt luôn có thể lộ ra một mạt tươi cười nho nhỏ ngay cả sách tham khảo cũng vô pháp làm cho cậu giơ lên……

Đây là bảo vật lớn nhất ở trong năm nhất trung học cậu đạt được……

“Cám ơn……” Trên mặt tươi cười rạng rỡ như một đứa nhỏ nhìn thấy món đồ chơi yêu thích, chân thành nói cám ơn, Hoắc Mẫn Lăng hai tay cẩn thận tiếp nhận hộp sữa yêu thích, vui vẻ đưa ống hút vào trong miệng.

Nhìn thấy Hoắc Mẫn Lăng nở nụ cười, tâm tình Lưu Viễn Phi cũng tốt lên, nhưng tới khi nhìn Hoắc Mẫn Lăng lại mở ra sách tham khảo đặt lên bàn, đôi mày vừa giãn ra lại nhíu chặt.

“Mẫn Lăng, một bên đọc sách vừa ăn bữa sáng đối với bản thân không tốt đâu……” Con mọt sách này, thật sự là không biết bảo trọng thân thể của chính mình! Trên mặt hơi phát ra giận hờn, Lưu Viễn Phi gõ gõ mặt bàn cảnh cáo.

“Không được……” Hoắc Mẫn Lăng vừa nhìn thấy ba chữ sách tham khảo liền cự tuyệt hảo ý của Lưu Viễn Phi.

Ai…… Thật sự là không thể cứu …… Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Lưu Viễn Phi có khi thực hận không thể đem Hoắc Mẫn Lăng túm lại đây, hung hăng chụp lấy cái mông giáo huấn một trận.

“Nga, đúng rồi…… Cậu cùng hai người kia ở chung có cảm giác thế nào?” Tuy rằng rõ ràng không có hảo cảm đối với hai người đã đoạt đi vị trí của mình, nhưng vẫn là thật cẩn thận hỏi ý của Hoắc Mẫn Lăng. Đương nhiên, nếu Mẫn Lăng đối với hai người kia có cảm giác rất tốt…… Vậy hy vọng của hắn liền……xa vời a = =b ……

Nghe tới vấn đề này, Hoắc Mẫn Lăng còn chưa hoàn toàn bị dung nhập tự hỏi một hồi, đại thấu kính vừa nhấc lên, phun nhanh mà rõ ràng ra một câu hôm nay nói được dài nhất:“Tôi tình nguyện cùng cậu ở chung……”

Đinh ── người nào đó vừa nghe xong, toàn bộ thân thể bỗng nhiên lâng lâng lên, trên mặt tràn đầy ý cười tựa ánh mặt trời, thiếu chút nữa cười vui đến đau sốc hông.

“Thật sự a? Chúng ta đi tìm chủ nhiệm, lập tức đổi lại được không?” Vội vàng bắt lấy tay Hoắc Mẫn Lăng, Lưu Viễn Phi nhảy nhót hỏi.

Nghe được lời Lưu Viễn Phi, Hoắc Mẫn Lăng vốn hối hận đã lâu đương nhiên hoan nghênh, khi miệng đang mở muốn phun ra một từ đơn âm ‘Ân’ thì hai đạo bóng dáng bỗng nhiên như ánh mặt trời từ sau lưng vụt ra, phóng ở trung gian hai người.

“Không ngại chúng ta ngồi ở đây đi?” Mỗi người cũng cầm một cái khay ăn, không đợi Hoắc Mẫn Lăng nhận lời, hai đạo bóng dáng liền không chút khách khí ngồi xuống.

Kính mắt viền vàng, tóc vàng óng ánh, một tao nhã, một bốc đồng, hai nam nhân cả người xuất chúng ngồi bắt chéo chân, đánh gãy đáp án sinh động mà Hoắc Mẫn Lăng đang sắp miêu tả……
Bình Luận (0)
Comment