Tam Thê Tứ Thiếp

Chương 43

"Tiểu điệt là vì chuyện của Duy........Tiểu Hầu Gia mà đến!"

"Ngươi có biết Duy Nhất đã xảy ra chuyện gì không?" Vừa nghe đến chuyện của ái nhi, Triệu Hầu Gia kích động giữ chặt Ngụy Vô Song.

"Tiểu Hầu Gia hắn........" Ngụy Vô Song vẻ mặt khó xử, không biết nói sao.

"Duy Nhất nó bị làm sao?"

"Hắn bị người ta.......cưỡng bức......"

A.........Triệu Hầu Gia thốt không nên lời ngã quỵ xuống đất.

"Hầu Gia! Hầu Gia! Đại phu, mau mời đại phu!" Gia đinh hộ vệ vội vã chạy đến đỡ lấy Hầu Gia.

"Ngươi nói........cái gì........Duy Nhất của ta........"

"Bị người ta cưỡng....."

"A ha-------------" Triệu Hầu Gia nặng nề khóc lớn, "Duy Nhất đáng thương của ta, ái nhi của ta, là ai, là ai to gan lớn mật như vậy, bản Hầu muốn tru di cửu tộc của cửu tộc nhà hắn-----------"

"Khởi bẩm Hầu Gia, chính là kẻ đang đứng trước mặt ngài!" Nói xong Ngụy Vô Song lập tức quỳ xuống thỉnh tội.

"Là ngươi?"

"Là ta....."

"Ngươi!" Triệu Hầu Gia không nói nhiều lời, lập tức đoạt lấy thanh bội đao của thị vệ, "Tương Nhiên huynh! Ta xin lỗi!" Dám làm nhục thanh danh ái nhi, chết cũng không đủ!

Đại đao hướng Ngụy Vô Song chém tới........Choang một tiếng, gãy làm hai đoạn.....

"Hầu Gia nếu ngài muốn giết, tiểu điệt tuyệt không tránh né, nhưng thỉnh nghe tiểu điệt nói hết lời!" 

"Nói đi!"

".....Từ lần đầu tiên gặp mặt, thoáng nhìn thấy Duy Nhất tiểu điệt đã quyến luyến không quên.... nhất thời kìm lòng không đặng mới phạm phải sai lầm, tiểu điệt hôm nay đến Hầu Phủ chính là muốn cầu hôn."

"Cái gì?" Nhìn thấy Hầu Gia đã muốn ngất xỉu, Triệu Phúc vội chạy đến cầm một lọ thuốc để trước mũi Hầu Gia, "Ngươi muốn cầu hôn Duy Nhất? Ta có nghe lầm không?"

"Không lầm. Nhất định phải thú!"

"Vọng tưởng! Ngươi là muốn Triệu Gia tuyệt tử hay muốn Hầu Gia ta bị người thiên hạ cười chết?"

"Hầu Gia, tánh mạng của Duy Nhất so với danh dự của ngài, cái nào quan trọng hơn?"

"Đương nhiên là tánh mạng của ái nhi!"

"Hầu Gia có biết Hoàng Thượng có ý mang tam quân soái ấn giao cho Tam Vương Gia hay không?"

"Ngươi làm sao biết được?" 

"Hầu Gia tạm thời đừng hỏi! Mất đi tam quân soái ấn có nghĩa là gì chắc Hầu Gia hiểu rõ hơn tiểu điệt!"

"Cái này......" Trong tay không có binh quyền, Tam Vương Gia xưa nay đối với Triệu Gia cũng không giao hảo, "Lão phu không sợ hắn!"

"Hay là Hầu Gia muốn Duy Nhất bị người ta chê cười?"

"Không được!" Bảo bối của lão làm sao phải chịu ủy khuất như vậy, "Chuyện Tam Vương Gia..........."

"Hầu Gia có nghĩ rằng, chỉ cần ta đồng ý, Hoàng Thượng sẽ mang tam quân soái ấn giao cho ta, hoặc có thể để ta thống lĩnh ba quân cùng Tam Vương Gia!"

Triệu Nhữ Minh ngẩn người, lập tức nói, "Ngụy Gia từ lâu đã không dính dáng đến triều đình, hiền điệt có thể làm phiền Hoàng Thượng như vậy sao?"

Từ lúc triều đình mới thành lập, họ Ngụy là thị tộc hùng mạnh nhất, nếu không phải Ngụy Gia thoái nhượng, đến bây giờ ai là chủ giang sơn vẫn khó định luận. Tuy không làm Hoàng Đế, nhưng tam quân đều do Ngụy Gia thống lĩnh, được trung thần triều đình rất ủng hộ, lâu ngày đã trở thành quy định bất thành văn. Từ khi Ngụy Tương Nhiên từ quan, Triệu Nhữ Minh tiếp nhận chức vụ thống soái tam quân, trọng thần triều đình trở nên bất mãn. Nếu Ngụy Vô Song quay về triều đình, Hoàng Đế nhất định phải mang soái ấn cấp lại cho Ngụy Gia. Triệu Nhữ Minh thống quân nhiều năm cũng được lòng quân, một bên là Triệu Hầu Gia cùng Hoàng Đế, một bên là Ngụy Vô Song cùng Tam Vương Gia, hai hổ cùng đấu, không bên nào giành thế thượng phong, tất nhiên sẽ lưỡng bại câu thương.

"Hầu Gia có đồng ý không? Hay là vẫn muốn Duy Nhất ở lại cùng ngài mạo hiểm?"

"Hiền điệt rốt cuộc vì cái gì lại làm như vậy?" Bảo bối Duy Nhất của lão, cũng là yếu điểm [duy nhất] của lão.

Ngụy Vô Song cười không đáp, nhìn thấy tẩu thuốc trong tay Hầu Gia liền nói, "Tẩu thuốc của Hầu Gia rất độc đáo, ngài có thích không"

"Đây là vật của Hoàng Thượng ban cho, đương nhiên là thích!"

"Đáng tiếc!" Ngụy Vô Song thở dài, cầm lấy chung trà, trượt tay một cái, nắp chung vung lên một đường trước mặt Triệu Hầu Gia, rơi xuống đất vỡ vụn, tẩu thuốc cũng đồng thời bị chẻ ra làm hai.

Triệu Hầu Gia nâng niu tẩu thuốc ai oán khóc, "Bảo bối của ta----------!"

"Hầu Gia xin yên tâm, bảo bối ở trong tay tiểu điệt nhất định sẽ được bình an."

"Bình an? Ngươi có thể làm cho nó hạnh phúc không?" Hầu Gia vẫn còn khóc, nhưng lúc này, thật sự rơi nước mắt.

"Chỉ cần ta còn sống, không một ai có thể mơ tưởng động vào hắn!"

"Nếu ta vẫn không đáp ứng?"

Ngón tay thấm vào chén, một giọt trà từ ngón tay bắn thẳng vào tẩu thuốc đã vỡ, [ba] một tiếng vỡ ra thành vài mảnh nhỏ, "Ta muốn cái gì phải có cái đó, người khác không thể ngăn cản!" Ngụy Vô Song ngoài mặt thong dong, trong lòng lại cười khổ, nếu Hầu Gia thật sự không đáp ứng, hắn cũng không có cách nào để mang Duy Nhất đi........

"Ai!" Triệu Hầu Gia gạt nước mắt, khinh miệt nói, "Bảo bối của ta từ nhỏ đã được nuông chiều, ngươi có thể cũng nuông chiều nó như vậy sao? Nó ăn không trả tiền, cường tá.....dân nữ, ăn uống phiêu đổ........."

"Được! Thế bá cho hắn bao nhiêu, ta cho hắn gấp đôi!"

"Nói được lắm! Hiền điệt, vậy giao cho ngươi!"

"Tạ ơn nhạc phụ đại nhân!"

Triệu Phúc đứng một bên theo dõi, xem như được mở rộng tầm mắt, chỉ bằng công phu một chén trà nhỏ, từ Hầu Gia trở thành thế bá, cuối cùng là nhạc phụ đại nhân.....

- ---------

"Không cần à? Phụ thân người không cần Duy Nhất nữa à? Ô ô ô......." Duy Nhất ôm chặt đại môn, chết cũng không chịu bước lên kiệu hoa.

"Ái nhi của ta! Không phải phụ thân không cần con! Thực sự phụ thân cũng vô dụng a!" Phụ tử thâm tình bị người ta chia cắt rất thương tâm.

Người trong thành nghe được tiếng khóc thê lương liền chạy đến xem, vừa xem vừa bất bình, "Cường đạo thổ phỉ nhà ai, dám đến Tịnh Khang Hầu Phủ cướp người......"

"Ái nhi của ta! Duy Nhất của ta!"

Tân lang trên lưng tuấn mã lại ảm đạm cười, "Xin lỗi nhạc phụ đại nhân! Từ giờ trở đi, hắn là Duy Nhất của ta."Ngụy Vô Song biết, vết thương trong lòng Duy Nhất vĩnh viễn không thể lành lại được, nhưng hắn ngu ngốc không nghĩ ra cách nào khác.....đành phải dùng thủ đoạn để có được bảo bối, chỉ mong sau này, Duy Nhất có thể hiểu ra tấm chân tình của mình..........  
Bình Luận (0)
Comment