Tâm Thiêu

Chương 5

Lương Chấn khẽ thở dài, hắn định nói gì đó nhưng Tống Đình đã nhắm mắt lại. Hai tiếng “Tôi đi” nói ra nhẹ nhàng vô cùng, dường như người nói cũng không hề coi trọng nó. Lương Chấn không thể làm gì khác hơn là ôm chặt lấy cậu, giúp cậu vỗ lưng.

Ngủ đến nửa đêm, Lương Chấn cảm giác Tống Đình đẩy mình hai lần, hắn ừm một tiếng, mơ mơ màng màng đứng dậy, vỗ nhẹ lên má Tống Đình, lại lê dép đứng dậy rót nước, giúp cậu uống nước.

Tống Đình uống nửa cốc, toàn bộ quá trình không mở mắt, Lương Chấn vừa đặt cậu nằm xuống giường cậu lại ngủ mất.

Tống Đình ngủ say, không biết mấy giờ bị tiếng động lạch cạch đánh thức. Cậu mơ màng nhìn về hướng phát ra tiếng động, phát hiện Lương Chấn đang thu dọn hành lý.

Lương Chấn đã mặc âu phục, cũng sắp xếp đồ gọn gàng, hắn kéo valy tới trước cửa, xoay người lại ngồi xuống giường, nhìn Tống Đình.

“Có muốn đi cùng anh không?”

Tống Đình hơi kéo chăn.

Lương Chấn nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, thấp giọng nói: “Anh đi đây, em có muốn đi cùng anh không?”

Tống Đình lúng túng rũ mắt, chớp mắt mấy cái, Lương Chấn nhìn cậu lâu thật lâu, cúi đầu hôn lên môi cậu, giúp cậu chỉnh lại chăn, khẽ thở dài: “Ngủ tiếp đi.”

Buổi sáng Tống Đình tỉnh lại chỉ còn một mình trên giường, cậu ngẩn ngơ một lúc rồi mới bước vào phòng tắm.

Trong lúc đánh răng, cậu phát hiện bàn chải của mình nằm cùng chỗ với bàn chải của Lương Chấn.

Bữa sáng vẫn là món ăn mà Tống Đình thích, hai chiếc bánh bao ngọt nhân trứng sữa. Tống Đình ăn một cái, nghỉ một lát rồi ăn nốt cái còn lại.

Hơn chín giờ Lương Chấn mới gọi điện, dì Lưu nghe điện thoại nói mấy câu rồi gọi Tống Đình: “Lại đây nghe điện thoại.”

Tống Đình ngồi trên thảm chơi game, Lương Chấn nói gì đó, dì Lưu cười cười cầm điện thoại nhét vào tay cậu: “Điện thoại của đại ca, mau nghe đi.”

Lương Chấn gọi một tiếng: “Bảo bảo?”

Tống Đình không thoải mái ừm một tiếng, Lương Chấn lại nói: “Anh vừa xuống máy bay, bên này lạnh lắm. Cũng may không mang em theo, nếu không em lại giận anh.”

Tống Đình muốn hỏi cậu giận hắn lúc nào, nhưng mà bây giờ cậu giận thật rồi, không muốn nói chuyện với hắn nữa, một tay cầm điện thoại một tay cầm controller bấm lạch cạch.

“Ngày mai có tiết không?” – Lương Chấn hỏi.

Tống Đình trả lời rất nhanh: “Có.”

Lương Chấn nói: “Để thằng hai đưa em đi, tan học thì đứng đợi nó, đừng đi lung tung.”

Tống Đình nói: “Được.”

Cậu cứ nghĩ Lương Chấn sẽ không cho cậu đến trường, trong lòng nảy sinh cảm kích. Lúc Lương Chấn hỏi cậu có nhớ hắn không, Tống Đình ấp úng đỏ mặt nói nhớ.

Lương Chấn đang chuẩn bị lên xe, nghe thấy Tống Đình nói nhớ mình, Lương Chấn hơi dừng lại, ngón trỏ vô thức sờ điện thoại hai lần, nói: “Anh cũng nhớ em.”

Tống Đình không nghe thấy hắn nói gì nữa, cúp điện thoại.

Trợ lý xách valy đứng một bên, nhìn Lương Chấn mở cửa xe đứng đó, nhỏ giọng hỏi: “Lương tổng?”

Lương Chấn theo bản năng đáp một tiếng, cất điện thoại lên xe.

Ngày hôm sau Lương Đạc tới nhà đón Tống Đình, trước cổng nhà vẫn là chiếc xe quen thuộc.

Hai anh em lớn lên có rất nhiều điểm giống nhau, có điều Lương Đạc nhìn hiền lành hay cười hơn, Tống Đình ôm cặp sách ngồi lên xe, Lương Đạc chào trước: “Chào anh dâu.”

Ngồi bên cạnh là con lớn nhà chị họ Lương Chấn, mười hai tuổi, đứa bé vui vẻ quay đầu lại: “Chào chú dâu!”

Tống Đình không quá thân thiết với trẻ con, cậu cúi đầu nghịch đồ chơi nhỏ trên tay.

Mùa thu, cách ngày khai giảng đã hơn một tuần, bình thường mọi người rất ít khi gặp mặt. Lương Đạc hỏi Tống Đình: “Anh học năm mấy?” 

Tống Đình lúng ta lúng túng đáp: “Năm ba.”

Lương Đạc theo bản năng hỏi: “Sao lại học năm ba?”

Tống Đình không lên tiếng.

Đứa bé phía trước không nhịn được cười một tiếng. Tống Đình mười lăm tuổi đã lên đại học, bây giờ hai mươi tuổi vẫn chưa tốt nghiệp. Lương Chấn giúp cậu học lại đại học, chuyện này cả nhà họ Lương đều biết.

Tống Đình đỏ mặt, buổi tối Lương Chấn gọi điện thoại, cậu nhanh tay nhận nhưng không lên tiếng.

Lương Chấn hỏi mấy lần cậu không nói gì, cuống lên, Tống Đình hầm hừ ngồi xuống, Lương Chấn kiên trì dỗ dành: “Sao lại không vui? Hả? Ai chọc giận em?”

“Hay là ăn cơm tối không ngon?”

Vẫn không có tiếng trả lời, Lương Chấn cúp điện thoại gọi cho dì Lưu, dì Lưu cũng không biết chuyện gì, còn nói: “Thằng bé không giận gì mà. Về nhà tắm rửa học bài, bữa tối còn ăn hết một nửa. Dì sợ thằng bé không có con bên cạnh không thoải mái nên lấy cho nó một ly kem nhỏ, ăn ngoan lắm.”

“Nhìn thằng bé có thấy giận dỗi gì đâu.” – Dì Lưu bổ sung thêm một câu.

Lương Chấn gọi cho Lương Đạc, tên này vừa nghe máy đã cúp luôn, Lương Chấn lại gọi cho Tống Đình.

“Có phải là Lương Đạc chọc giận em không?” – Lương Chấn từ từ nói: “Nó chỉ đùa em thôi. Bình thường không gặp nên thấy lạ, muốn trêu em một chút, có hiểu không?”

Tống Đình nói: “Không phải đùa.”

Cuối cùng cũng chịu nói chuyện, Lương Chấn hận không thể ôm chặt cậu vào lòng mà xoa xoa nắn nắn một trận, muốn cắn cậu một cái, lại muốn dỗ dành cậu một chút.

Lương Chấn đi công tác mười một ngày đã về. Lúc đó Tống Đình đang tắm, hắn thô lỗ mở cửa ra, vội vàng ôm lấy Tống Đình dính đầy bọt xà phòng bế lên giường.

Cả người Tống Đình ướt dầm dề, lúc nằm xuống còn có cảm giác nước trên người rơi tí tách xuống đệm, cậu tức giận đánh tay hắn. Lương Chấn lại ôm chặt cậu hơn, bàn tay xoa nhẹ mặt cậu, đè lên người cậu hôn liên tiếp.

“Anh nhìn một chút, cho anh nhìn một chút thôi.” – Lương Chấn tì trán lên trán cậu, cả người áp phía trên, hai chân đè lại chân cậu. Tống Đình không thể động đậy, bị Lương Chấn hôn đến choáng váng, mơ màng nhìn hắn. Tay Tống Đình chống lên ngực Lương Chấn, ý cười trong mắt hắn lại đậm thêm một phần.

Cuối cùng hắn chỉ nắm lấy tay Tống Đình, đưa lên môi hôn một cái, lưu luyến ngửi mùi thơm trên cổ tay cậu.
Bình Luận (0)
Comment