Trong lúc nghỉ giải
lao, Thượng Quan Liệt đi khắp các phòng học cùng sân trường và hành
lang, anh liếc mắt nhìn thấy, tại một gốc cây trong sân trường, có một
đôi tình nhân đang ôm nhau. Anh yên lặng đi đến đó, muốn xác nhận xem có phải là hai người mà anh đang nghĩ đến không. Hai người đắm chìm trong
không gian ngọt ngào, không để ý anh đứng ở gần đó.
“Hừ, trời
nóng như vậy mà vẫn dính chặt vào nhau, không sợ bị cảm nắng hay sao?”
Thượng Quan Liệt lạnh lùng cất tiếng nói, quả nhiên là bọn họ.
Anh nhìn đôi nam nữ trước mặt, một người là đối thủ không đội trời chung
trong lớp anh, còn một người là bạn gái đầu tiên của anh.
Hai
người nghe thấy âm thanh như thế liền sợ hết hồn, vội vàng tách ra, nữ
sinh kia sau khi thấy rõ đó là Thượng Quan Liệt thì mặt biến sắc, nam
sinh kia cũng khinh thường nhìn Thượng Quan Liệt, hắn sớm thấy Thượng
Quan Liệt không vừa mắt rồi.
“A………. A Liệt, anh…….. anh nghe em
giải thích………” Giọng cô nữ sinh rất hốt hoảng, cô cố gắng dùng sức để
trong mắt thoạt nhìn như tràn đầy hơi nước.
“Tôi tận mắt nhìn
thấy rồi, còn gì để giải thích sao? Chúng ta chia tay đi.” Thượng Quan
Liệt không chút tiếc nuối gì nói, anh ghét nhất là loại người bắt cá hai tay.
‘‘A Liệt, em không phải cố ý đâu, tại em thấy quen được với nhiều người thì có thể chọn ra được người thích hợp nhất với mình.” Nữ
sinh thử giải thích, cô cũng không muốn chia tay Thượng Quan Liệt.
‘‘Hừ, vậy thì cô cứ chậm chậm mà tìm, tôi là người không thích hợp với cô.” Nói xong Thượng Quan Liệt xoay người đi.
‘‘Đợi đã, Thượng Quan Liệt, mày cứ như thế mà chia tay bạn gái của mình sao?” Người kia lên tiếng, anh ta vốn chỉ là muốn chọc tức Thượng Quan Liệt,
nên mới cùng bạn gái của Thượng Quan Liệt qua lại, không nghĩ tới Thượng Quan Liệt lại dễ nổi giận như thế.
Thượng Quan Liệt không để ý
đến, cất bước quay đi, anh rõ ràng hiểu được dụng ý của đối phương,
nhưng anh không dễ dàng cho hắn đạt được mục đích. Về phần người bạn gái này, rất rõ ràng, bọn họ không thích hợp để yêu nhau.
Sau khi lên trung học, Thượng Quan Liệt quen bạn gái lần thứ hai.
Cô là một người điềm đạm, ôn nhu hơn nữa lá gan rất nhỏ, thường rất cần
anh bảo vệ nhưng anh rất vui vẻ chấp nhận, cảm thấy mình như một người
anh hùng có thể bảo vệ cô gái của mình, thậm chí cứ như vậy nguyện ý bảo vệ cô cả đời. Nhưng thật không ngờ đoạn tình cảm này thật ngắn ngủi.
Khi anh lên lớp mười hai thì chuyện xảy ra, vì chuyện thi vào đại học mà
bọn họ chia tay vì bất đồng quan điểm về trường luyện thi, hơn nữa nơi
luyện thi của họ cũng cách khá xa, không có cách nào cùng trao đổi bài
học, vì thế thời gian gặp mặt cũng giảm đi rất nhiều.
Thượng
Quan Liệt dĩ nhiên cũng cảm thấy được thời gian hai người gặp mặt ngày
càng giảm bớt, nhưng anh chỉ nghĩ là do đang ôn thi, chỉ cần vào đại học thì mọi chuyện sẽ chuyển biến tốt hơn. Không nghĩ tới, khi anh đang bận việc ôn tập thì cô lại đưa ra yêu cầu chia tay.
Lý do chia tay
mà cô ấy đưa ra là cô cần một người làm bạn, mà anh thì lại quá bận rộn, hơn nữa cô hi vọng người yêu có thể hiểu tâm ý của cô, có thể cùng nhau học tập, nhưng lý tưởng của cô và anh khác nhau nhiều quá, căn bản là
không thể nói chuyện.
Thượng Quan Liệt không nói hai lời, đồng ý
chia tay với cô, điều cô muốn không phải là điều anh có thể mang đến,
miễn cưỡng hai người ở chung một chỗ thì cũng không có ý nghĩa gì.
Qua hai lần kinh nghiệm như thế, Thượng Quan Liệt cảm thấy tình yêu cũng
không tốt đẹp như trong suy nghĩ của mình, anh cũng không muốn nếm thử
nữa, vì vậy sau khi vào đại học, có không ít nữ sinh mến mộ mình, dù là
ám hiệu công khai, anh nhất định làm như không thấy, cũng chưa có người
nào làm tim anh đập lỗi nhịp.
Lúc đó, anh quyết định, không muốn tốn tâm trí trên người phụ nữ nữa, anh chỉ coi phụ nữ là bạn bè bình
thường, về phần tình yêu thì ... .......
Anh không có hứng thú!